Edit: Kang
Kang: Merry Xmas!!! Dội bom quà nha ~ =)))
Câu hỏi của Diệp Từ khiến cho nụ cười của Thu Thủy Bất Nhễm Trần càng tươi thêm mấy phần, hắn xòe tay than thở, chậm rãi nói: Điều này thật khó mà nói, không phải cô đi cùng tôi một chút thì biết liền à.
Nếu đến lúc đấy mới biết, thì cũng không thể vãn hồi rồi? Diệp Từ hừ hừ mũi: Hai lựa chọn, hoặc là bây giờ đi, hoặc là tự anh đi, coi như chũng ta chưa gặp nhau là được. Diệp Từ vừa nói xoay người liền muốn rời đi.
Không nghĩ cô bỗng nhiên hành động như vậy khiến Thu Thủy Bất Nhễm Trần có chút gấp, liên tục ngăn cô lại nói: Được rồi, được rồi, bà cô, coi như tôi sợ cô được chưa, tôi nhận một cái nhiệm vụ ẩn, muốn tới đó lấy một vật phẩm nhiệm vụ, tôi loanh quanh trên núi 2 ngày, cuối cùng cũng tìm được đồ, bất quá, một mình tôi không lấy được. Đây còn không phải vì nhớ tới đã gặp được cô ở chân núi sao, vì vậy ta tới thử vận khí một chút xem có tìm được cô không, không nghĩ tới ông trời cũng giúp tôi, thế mà lại để cho tôi tìm được cô. Cho nên, hỗ trợ một chút đi.
Chuyện mà ngay cả đại thần Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng không làm được Diệp Từ híp mắt lại, dáng vẻ không quá tin tưởng: Vậy trên căn bản tôi cũng không có biện pháp gì đâu.
Đừng nói như vậy mà, dầu gì chúng ta là liên minh Đại Lục có phải hay không, cô liền xuất thủ giúp một chút đi. Nhìn được thứ kia đối với Thu Thủy Bất Nhễm Trần quả nhiên là rất trọng yếu, hắn đã không còn giống như lúc đối đầu với Già Lam Thần Điện, một bộ dáng cuồng dã bất kham. Cái gì đại thần với không đại thần, không phải hai mảnh miệng cứ nói là thành, lại nói, dù ta đi vị tốt đi chăng nữa, ta cũng là một Pháp Sư, nhược điểm của Pháp Sư chính là chậm a, tốc độ không phải thứ cô am hiểu sao? Cô liền tới viện thủ đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, cô nói có đúng hay không?
(Kang: Bị thích thể loại này =))) )
Diệp Từ bị Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói đến đầu óc choáng váng, cái tên này chẳng những có thể nói nhiều, còn biết nói vòng vo, Diệp Từ bị hắn dẫn lòng vòng hết sức khó chịu, khoát tay lia lịa, tỏ ý hắn đừng nói nữa: Được rồi được rồi, tôi sợ anh luôni, mau dẫn đường.
Cô đồng ý rồi?
Diệp Từ trợn mắt, hừ hừ mũi: Đúng vậy đúng vậy, mau lên, tôi còn phải chạy về Đông Đại Lục đây.
Được, đi bên này. Thu Thủy Bất Nhễm Trần thấy đạt được mục đích liền không nói thêm câu nào nữa, mang Diệp Từ đi sâu vào trong rừng. Diệp Từ đi theo sau lưng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, vừa đi vừahừ hừ, bất quá vì phối hợp với tốc độ của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, cô cũng khôngđi nhanh. Ánh trăng màu bạc rơi xuống khu rừng sáng rọi mê huyễn, khúc xạ lại, phủ lên hai người 1 tầng ngân quang thánh khiết. Diệp Từ đi theo Thu Thủy Bất Nhễm Trần , không ngừng đi vào chỗ sâu nhất của Thánh Vực Tuyết Sơn, hai người cũng không nói gì, ở nơi này ban đêm vô cùng yên tĩnh, cô chỉ nghe được tiếng bước chân hai người dẫm lên tuyết gây ra tiếng “xạt xạt”, còn lại chính là Lão Tứ đi theo sau lưng Diệp Từ, từ lúc xuất phát vẫn luôn tò mò với 1 mảnh tuyết trắng bao la này.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần là một quái nhân. Vốn Diệp Từ cảm thấy người này là người nói nhiều, nhưng là, đi theo hắn thật lâu, hắn thế nhưng một chữ cũng không nói, xem ra, người này nói nhiều cũng chia thời điểm,thời điểm cầu xin người khác hỗ trwoj thì nói rất nhiều, một khi đạt được mục đích, mới thật sự tích chữ như vàng. Nếu Thu Thủy Bất Nhễm Trần không nói lời nào, Diệp Từ cũng trở nên thanh tĩnh, cô vừa đi theo phía sau hắn, vừa lấy bản đồ và bút lông ngỗng ra, cặn kẽ vẽ lại những nơi mình đã đi qua và thêm ghi chú, tiện cho lần sau còn tới.
Cứ như vậy, hai người một mực không tiếng động đi, một trước ba sau,thật giống như không quen biết gì nhau vậy. Cũng không biết đã qua bao lâu, Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngừng lại, xoay người hướng về phía Diệp Từ nói: Đến rồi. Diệp Từ lúc ấy mới dừng bước, nhìn chung quanh một lần, nơi này sương trắng tràn ngập, lại dang là ban đêm, dù cho có tuyết chiếu sáng, nhưng cũng không nhìn rõ được bao nhiêu. Diệp Từ trước hết ném về phía trước một cái Ưng Nhãn Thuật, cẩn thận quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, thuận tiện tìm xem mục tiêu mà Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói tới là cái gì.
Rất nhanh, cô liền phát hiện ở trong sương mù, có rất nhiều Tinh Linh đi qua đi lại, làn da bọn họ ngăm đen, ánh mắtcó màu như Hồng ngọc vậy. Trong lòng Diệp Từ thoáng kinh hãi, cô thu hồi ưng nhãn thuật, hướng về phía Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói: Anh tìm Tinh Linh Chelsea?
Thu Thủy Bất Nhễm Trần lắc đầu: Cũng không hẳn như vậy, chẳng qua là tìm thứ mà Tinh Linh Chelsea cất giấu thờ phụng thôi.
Diệp Từ gật đầu, lại ném thêm một cái ưng nhãn thuật, cẩn thận quan sát những Chelsea Tinh Linh này, vừa nhìn vừa chậc chậc than thở: Đều nói Chelsea Tinh Linh và Huyết Tinh Linh là một trong số những chủng tộc Tinh Linh thượng đẳng, thiên phú đều cao hơn Bạch Tinh Linh chúng tôi rất nhiều, đặc biệt là Chelsea Tinh Linhlà chức nghiệp pháp hệ, hết sức cường hãn, quả nhiên không giả, nhìn xem Chelsea Tinh Linh nơi này, 8-9/10 đều là chức nghiệp pháp hệ.
Ừ, mặc dù cấp bậc bọn họ không cao lắm, thấp nhất chỉ có 90, cao nhất 120, nhưng là, đối với chúng ta mới có 60 mà nói, xử lý từng cái cũng rất không dễ dàng, nhưng những người này lại đều ở chung, nếu như ta đánh một người , liền một đống chạy tới, chúng ta sẽ không ngăn chặn nổi.
Cấp bậc cao như vậy, dù có cộng thêm tôi vào cũng là chết không thể nghi ngờ a. Diệp Từ tiếp tục quan sát, bất quá vẫn cò kè với Thu Thủy Bất Nhễm Trần: Hay là anh cảm thấy tôi để anh chịu tiếng oan, nên giờ phải bắt tôi thay anh chịu giày vò mới được.
Quả nhiên là một ten nhỏ mọn. Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn Công Tử U đang thỉ triểm Ưng Nhãn Thuật, hắn cười một tiếng, thở dài: Không phải cô còn có thể Tiềm Hành sao? Còn có tôi thấy cô có rất nhiều thứ quỷ quái, chỉ cần giúp tôi kéo quái, tôi đi vào lấy đồ là được rồi
Diệp Từ thu hồi ưng nhãn thuật, trợn mắt trừng Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái: Đại ca, anh muốn tôi chết đúng không! Anh muốn tôi chết thì nói luôn, nhiều Chelsea Tinh Linh như vậy, anh bảo tôi dẫn quái cho anh kiểu gì! Vừa rồi cô đã thấy trong bộ lạc có ít nhất 8-90 tên có chức nghiệp pháp hệ, còn bảo nàng đi vào rồi đi ra, một khi bị phát hiện thì chết không nghi ngờ a! 180 tên Chelsea Tinh Linh cùng nhau hướng Diệp Từ phóng Ma Pháp, cô không chết mới là lạ.
Vừa rồi tôi còn thấy cô có người trợ giúp mà? Hình như hắn có thể gánh, 1 mình hắn gánh 5 cái U Linh cấp 120 cũng không thành vấn đề. Kêu ra cho ta mượn dùng chút đi mà. Thu Thủy Bất Nhễm Trần một bộ tôi đều thấy rồi, cô đừng có giấu như mèo giấu c*t thế nữa, Diệp Từ nhìn nhìn thật muốn xông lên rút da hắn.
Tên này quả nhiên đã nhìn thấy Ya La Na rồi, bất quá Ya La Na ở nơi đó đánh quái cả nửa ngày nếu hắn không nhìn thấy, đó chính là mắt mù rồi. Diệp Từ trợn mắt, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh buông tay nói: Chỉ sợ không được, cái tên kia một ngày chỉ có thể triệu hồi một lần, lần triệu hồi hôm nay tôi dùng hết rồi.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần còn chưa có thị vệ, cũng không biết Công Tử U nói thật hay giả, chẳng quakhi nghe Diệp Từ nói như vậy không khỏi có chút đáng tiếc, hắn thở dài, ngồi bên cạnh 1 cây khô, nhìn Chelsea Tinh Linh phía xa xa: Tôi phải nghĩ cách, rốt cuộc phải làm sao mới lấy được chứ?
Được rồi, đừng nghĩ nhiều, trước tiên trực tiếp thanh lý hết Tinh Linh bên ngoài đã, sau đó nói tiếp. Diệp Từ cũng không có nhiều ý tưởng như vậy, cô cho tới bây giờ đều thuộc phái hành động, gặp loại chuyện này,thay vì ngồi chỗ này suy nghĩ nát óc, không bằng vừa đnahs vừa suy nghĩ biện pháp. Nhưng là, không nghĩ tới Thu Thủy Bất Nhễm Trần lại làm vẻ mặt khổ sở nhìn cô: Có thể không đánh hay khong?
Làm sao, tiếp tế không đủ? Lý do duy nhất Diệp Từ có thể nghĩ đến khi 1 Pháp Sư cự tuyệt chiến đấu là như vậy, bất quá cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới, tên Thu Thủy Bất Nhễm Trần này còn có những lý do khác.
Không phải Thu Thủy Bất Nhễm Trần kéo dài thanh âm, ai oán thở một cái thật dài thật dài thật dài: Đánh quái rất mệt a...
Diệp Từ đầy đầu hắc tuyến, thậm chí ngay cả mặt cũng hắc rồi, cô hí mắt, đột nhiên cảm giác được mình thật ngu si, tại sao phải đáp ứng giúp cái ntên này tới đây làm cái nhiệm vụ chó má này, dựa theo ý nghĩ cá nhân, chỉ sợ hắn căn bản là muốn tay không bắt sói, thậm chí là muốn cho mình đi chịu chết trước, sau đó hắn tránh ở một bên chiếm tiện nghi.
Diệp Từ thật thấp giọng nguyền rủa 1 tiếng, nếu mình và tên này không có tiếng nói và hướng đi chung thì tốt nhất nên tách nhau ra. Vì vậy, cô không chút do dự xoay người, cũng không quay đầu lại: Được rồi, hẹn gặp lại, không, vĩnh biệt!
Được rồi được rồi, tôi biết rồi, đánh quái thì đánh quái! Cô đừng đi, Công Tử U, tôi biết rồi! Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn thấy Diệp Từ muốn đi, gấp đến nhảy cỡn lên, không có cách nào đánh phải thu hồi bệnh lười, bắt đầu nói tốt. Diệp Từ bị hắn phiền không chịu được, không thể làm gì khác hơn là dừng chân lại, nếu không tên này sẽ liên tục cằn nhằn bên tai mình mất, thật sự là đángghét.
Cô nghiêng đầu nhìn tên đàn ông này nói: Anh còn câu kéo lần nữa, tôi bất kể anh sống hay chết, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến ta nửa xu quan hệ, ta ở chỗ này thuần túy là làm Lôi Phong*, đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời của ta làm việc này.
(Kang: Anh hùng Lôi Phong của bên TQ, anh cảnh sát không từ việc nghĩa nào, luôn cầm đèn chạy trước ô tô hy sinh vì mọi ng.)
Được rồi được rồi, mau bảo thú cưng của cô lên đỉnh quái. Thu Thủy Bất Nhễm Trần gật đầu liên tục, cô nàng này chẳng những đầu óc hạn hẹp, hơn nữa lòng dạ cũng bé tí ti, đáng sợ nhất là tính khí còn rất hỏa bạo, không biết sau này có gả được ra ngoài hay không, hắn thầm phỉ nhổ tỏng lòng.
Trước đưa 10.000 kim. Diệp Từ cũng không khách khí, xèo tay về phía Thu Thủy Bất Nhễm Trần. Tại sao? Thu Thủy Bất Nhễm Trần hú lên thất thanh, dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Từ. Hắn chính là Pháp Sư 3 thuộc tính, mặc dù rất cường hãn, nhưng thứ thiếu nhất chính là tiền, bình thường muốn mua cái gì Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều phải tính đi tính lại, là kẻ đồng tiền rơi xuống đất cũng phải cúi xuống nhặt lại, bây giờ lại bị một người lần đầu gặp mặt đã đè ra muốn 10.000 kim, hắn cảm thấy quả thực quá sợ hãi rồi.
Này, anh đừng cho rằng tôi sẽ giúp anh vô điều kiện nhé! Diệp Từ nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần như đang nhìn quái thú vậy: Anh cho rằng tên của tôi, thuốc thể lực của tôi, hồng của tôi lam của tôi còn đồ ăn cho sủng vật đều là gió Đông thổi tới đấy hả!
Vậy cũng không tới 10.000 kim chứ! Thu Thủy Bất Nhễm Trần là 1 tên trừng mắt tất báo, tình trạng nghèo khó này cũng có chút quan hệ tới chức nghiệp của hắn, cho nên đối với đòi hỏi của Diệp Từ, hắn đã đến bên bờ tức giận rồi: “ Mặc dù tôi không phải Thợ Săn,nhưng tôi cũng thường xuyên dạo phòng đấu giá, những thứ cô nói gộp lại cũng chưa tới 3000 kim! Cô lại muốn đòi tôi 10.000 kim, cô cũng quá thâm hiểm rồi!
Anh có biết rằng đây đang là Bắc Đại Lục không! Anh có biết cài gì là hàng đội giá không hả! Đồ trị qía 3000 kim ở Đông - Nam địa lục, tới Bắc Đại Lục thì 10.000 kim cũng chưa chắc đã mua đươcj, tôi đòi anh 10.000 kim đã là nể mặt phần 'Tha hương ngộ cố tri ' rồi, anh lại còn mặc cả với tôi, a nh có phải đàn ông không hả!
Đối với tên quái nhân như Thu Thủy Bất Nhễm Trần, Diệp Từ một chút cũng không muốn nhượng bộ, liền trực tiếp hống lại. Thu Thủy Bất Nhễm Trần túm chặt túi tiền, đau lòng tới cực điểm, 10.000 kim chính là 1/2 gia sản của hắn, không hơn không kém, cứ như vậy đưa cho người này thì có đánh chết hắn cũng không làm! Tôi nói, cô có thể giảm một chút được không!
Không thể! Trừ tiền nguyên liệu, tiền tiêu hao tiếp tế, còn có tiền công của tooi đấy! Nếu không phải bận giúp anh, bây giờ tôi đã trở về Đông Đại Lục rồi, tổn thất của tôi liệu anh có thể thanh toán được hay sao! Tôi lấy anh 10.000 kim đã là lời cho anh rồi, anh đừng có chít chít méo méo nữa, hào phóng chút coi.
Uy uy uy, tôi nói, Công Tử U, cô dầu gì cũng là đại thần Đông Đại Lục a, cô có thể đừng cân đo đong đếm chi li thế không, rất mất thể diện a! Thu Thủy Bất Nhễm Trần thấy mềm không được, trực tiếp bắt đầu khích tướng.
Bất quá Diệp Từ hiển nhiên không bị tí ảnh hưởng nào, cô lập tức phản pháo: Tôi nói, Thu Thủy Bất Nhễm Trần, anh cũng là đại thần Nam Đại Lục có được hay không, anh có thể đừng có nói mấy thứ này với tôi, hào phóng chút, anh còn là đàn ông đấy! Anh cứ so đo với 1 đứa con gái như tôi, có phải rất quá đáng hay không!
Cô! Thu Thủy Bất Nhễm Trần đột nhiên cảm giác được cô nàng này quả thực đủ càn quấy, dù có làm game thủ đỉnh cao thì cũng không thế che giấu nổi bản tính này.
Đừng dài dòng mau đưa tiền! Diệp Từ hừ mũi, đối với cái tên vắt cổ chày ra nước này Diệp Từ đã sớm muốn thu thập rồi, bây giờ đã tìm được biện pháp, cô mới không tùy tiện nhả đâu.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần bị Diệp Từ ép không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là thở dài: Tôi nói, không phải tôi muốn lừa cô, tôi thực sự không có tiền. Hắn ngắt ngắt đầu ngón tay: Đều nói Pháp Sư ở hậu kỳ là chức nghiệp kiếm tiền không tồi, nhưng là, đó là nhất hệ Pháp Sư a, ta hắn dừng một chút cũng không giấu giếm Công Tử U: Ta là 3 hệ Pháp Sư, ta quả thực không có nhiều tiền, nếu không chúng ta ký cái hợp đồng đi, cô có thể kêu tôi giúp cô làm một chuyện tương tự, được không? Tiền, không có, mạng, có một cái.
Diệp Từ nhìn cái bộ dáng này của Thu Thủy Bất Nhễm Trần , bắt đầu híp mắt nghĩ tới, 3 hêj Pháp Sư quả thật rất thiếu tiền, dù cho hắn có là vua Solo của Nam Đại Lục, trước khi lên level 100 thì đều là mặt hàng nghèo kiết, cho nên, cô cũng không nghi ngờ lời của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, chẳng qua là 10.000 kim và sự hỗ trợ của Pháp Sư cao cấp, điều này phải tính toán lại một chút?
Không , nghi ngờ chút nàođương nhiên là vế sau.
Diệp Từ quét Thu Thủy Bất Nhễm Trần từ trên xuống dưới, trong bụng cười thầm, nếu tên này trả không nổi ân huệ đó cũng không sao, tới Thiên Thiên Hướng Thượng làm culi thì cũng được.
Được rồi, vậy thì viết cái hợp đồng đi. Diệp Từ thấy Thu Thủy Bất Nhễm Trần sợ hãi trong lòng, cuối cùng trước khi hắn sụp đổ, Diệp Từ rốt cuộc gật đầu, coi như đồng ý đề nghị của hắn. Hệ Thống hợp đồng tự động thảo hợp đồng, hai người đều đồng ý, như vậy phần hợp đồng này liền có hiệu lực, cũng không sợ đối phương sẽ đổi ý, dù sao hết thảy đều có Hệ Thống giám sát nha. Diệp Từ nhìn lại phần hợp đồng của mình rồi thu nó lại, biểu hiện hết sức hài lòng: Xét biểu hiện trên đường của anh, vậy tôi sẽ giúp anh 1 chuyến.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần trợn mắt, điển hình “được tiện nghi còn khoe mẽ”, cô nàng này... Thật đúng như trên diễn đàn đã nói, ăn thịt người không nhả xương...
Mặc dù hai người cũng chỉ mới cấp 60, dù cộng thêm Lão Tứ, cũng mới được 3 mống cấp 60, bất quá, 3 mống cấp 60 này cũng không phải mặt hàng dễ chọc. Khoan nói tới trang bị 2 người thực sự không tệ, liền nói tới thao của 2 người, chỉ mới mài chết 2-3 con quái, cũng đã thuần thục giống như chiến hữu lâu năm vậy, khiến cho 1 người luôn chà quái 1 mình như Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng sinh ra khát vọng có thể cứ mãi chả quái cùng Diệp Từ như thế này.
Quả thực quá nhanh rồi.
Trước đỉnh quái, một cái Chấn Liệt làm cả bầy choáng váng,Hàn Băng Thiên Địa của hắn giáng xuống, Diệp Từ bỏ thêm Đa Trọng Tiễn, chỉ nhìn thấy một mảnh Chelsea Tinh Linh bị khống chế, một mảnh tổn thương đỏ chót phao lên, lại thêm mấy kỹ năng nữa, một mảnh exp vàng chói xoát lên khiến người ta mù mắt. Tinh linh bên ngoài bộ lạc Chelsea Tinh Linh du đãng không nhiều, đại khái chỉ có hai ba chục quái, nhưng cấp bậc cũng tương đối cao,một loạt Tinh Linh đó thuộc về phòng ngự, tương tự vệ binh. Cấp bậc phổ biến từ 100-110.
Cho nên Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần mặc dù phối hợp rất tốt, nhưng đánh cũng không thoải mái, thường thường chỉ kéo 4-5 quái một lần, phải hao hết hơn nửa làm của Thu Thủy Bất Nhễm Trần mới có thể tận diệt. Cho nên, mỗi t lần xử lý xong 1 đám quái, Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều phải ngồi xuống hồi lam.
TKhông giống Thu Thủy Bất Nhễm Trần, Diệp Từ không có phiền toái như vậy, bản thân cô không thiếu lam, bất quá, Lão Tứ cũng không phải dễ lừa. Bởi vì phải đối mặt với quái cấp bậc quá cao, cho nên nó rớt máu rất lợi hại, thể lực cũng hao phí rất lớn, cho nên mỗi lần Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngồi xuống hồi lam, Diệp Từ đều phải chữa trị và đút đồ ăn cho Lão Tứ, mới có thể bảo đảm Lão Tứ không đình công.
Đại khái tiêu phí 1h, các loại Tinh Linh chức nghiệp khác nhau du đãng bên ngoài bộ lạc Chelsea Tinh Linh bị 2 người tiêu diệt sạch sẽ. Hai người không biết thời gian reload của Chelsea Tinh Linh là bao lâu, nhưng là, ước chừng hẳn là sắp rồi, cho nên, phải mau chóng nghĩ biện pháp thâm nhập vào sâu trong bộ lạc.
Đêm đã dần buông xuống, sương mù bắt đầu bao phủ núi rừng. Hai người ngồi ở một nơi cách trung tâm bộ lạc không bao xa dõi mắt quan sát tình huống bên trong.
Bên trong có rất nhiều nhà gỗ, xem ra là chỗ ở của Chelsea Tinh Linh, mà phía cổng có không ít vệ binh canh gác, chỉ cần có thể tiêu diệt những vệ binh này là có thể đi vào bên trong bộ lạc rồi.
Diệp Từ ném mấy cái Thiểm Quang Đạn*, xác nhận không có quái ẩn núp, vì vậy, hai cái người liền khai quái, chuẩn bị công vào bên trong bộ lạc. Ở nơi này hai người đang vì đi vào bên tỏng bộ lạc Chelsea tìm đồ mà bận bịu, ở trên bình nguyên Budjamel, 3 đại công hội đang vận sức chờ phát động, rốt cuộc đã đến thời điểm phải phát động tấn công tòa thành hoang kia rồi.
(Kang: Chăc là mấy cái lựu đạn sáng gì đó.)
Già Lam Thần Điện.
Hội trưởng, người phái đi theo dõi Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần trở lại rồi. Mộng Hồi Thiên Lý đứng ở bên Già Lam Phong Tình thấp giọng nói. Già Lam Phong Tình đang cùng mấy đoàn trưởng phân tích tình hình chuẩn bị chiến đấu, vì vài ngày bộ chiến trước hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ, khóe mắt hắn đã ẩn chứa tia mệt mỏi, bất quá ánh mắt hắn vẫn tỉnh táo, thậm chí có thể ní là thần thái sáng láng, xem ra, mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt cũng không ảnh hưởng lớn tới hắn, ngược lại trước trận chiến, mệt mỏi liền trở thành một loại động lực cho hắn hướng về phía trước.
Cái gì? Già Lam Phong Tình nẩng đầu khỏi bản đồ, nhìn Mộng Hồi Thiên Lý, lần này Mộng Hồi Thiên Lý chủ yếu phụ trách điều tra vòng ngoài, bản thân hắn thận trọng nên đã mang về không ít tin tức, mà Già Lam Phong Tình lại căn cứ vào những tin tức này mà sửa đổi một số kế hoạch công thành.
Lần công thành này thật sự không phải là chuyện đùa, một mặt phải dùng tổn thất nhỏ nhất để chiếm được thành hoang, mặt khác, còn phải theo dõi kỹ càng 2 công hội còn lại, để cho bọn họ không thể nháo ra chuyện gì dưới mí mắt mình, bọn họ muốn đánh, ngược lại là không thành vấn đề, nếu như ảnh hưởng tới công hội của mình, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Bất quá. . . . .
Bây giờ ba công hội đã định chắc thế kiềng ba chân, hiện tại muốn công thành mà không bị 2 công hội kia ảnh hưởng là không thể nào. Bất quá cũng không sao, Già Lam Thần Điện dù sao cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ cần không xuất hiện hoạt động kích thích như quái vật công thành, cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Dĩ nhiên, như vậy vẫn chưa đủ.
Phương thức almf việc của Già Lam Phong Tình cho tới bây giờ chỗ cần đại khái thì đại khái, chỗ cần tỉ mỉ thì tỉ mỉ. Cho nên, hắn phải đem tất cả tai họa ngầm toàn bộ đều bóp chết ở nôi trong.
Mà đối với Già Lam Phong Tình hiện tạii, tai họa ngầm lớn nhất đại khái chính là hai kẻ khách không mời mà đến kia. Tình huống gì?” Mặc dù tình huống bây giờ đã đến giai đoàn quyết định, nhưng Già Lam Phong Tình vẫn hết sức để ý tới Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần, hắn thậm chí tỏ ý tất cả mọi người đều im lặng, để hắn có thể nghe rõ ràng Mộng Hồi Thiên Lý hồi báo.
Tổng cộng phái đi 3 tiểu đội Đạo Tặc, mỗi đội vượt qua 20 thành viên, căn cứ báo cáo của tất cả nhãn tuyến, Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần 3 ngày trước cùng tiến vào sâu trong Thánh Vực Tuyết Sơn, hơn nữa đến nay cũng chưa thấy đi ra. Người canh giữ ở lỗi vào Thánh Vực Tuyết Sơn cũng phản hồi, bọn họ cũng không xuống núi tiếp tế, hẳn là bây giờ còn đang ở trên núi. Mộng Hồi Thiên Lý trả lời hết sức cẩn thận.
Có biết bọn họ đang ở khu vực nào của Thánh Vực Tuyết Sơn không? Sau khi Già khẽ nhíu lại, không biết hắn nghĩ tới điều gì, chỉ thấy hắn hơi khựng lại một chút, sau đó lại hỏi: Đó là khu vực nào?
Tiểu đội Đạo Tặc tốt nhất của chúng ta đã được phân đi tìm kiếm tung tích của họ, nhưng cũng không phát hiện tung tích của họ ở khu vực quái dưới cấp 80, cho nên, bọn họ bây giờ hẳn là đang ở khu vực quái 90-120 cấp, bất quá, khu vực này thật sự là quá nguy hiểm, chúng ta cũng không thể tùy tiện đi sâu vào. Mộng Hồi Thiên Lý trả lời, mặc dù hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần , nhưng nói tới mức này rồi, nghĩ đến Già Lam Phong Tình cũng sẽ không truy cứu nữa, dẫu sao, so với theo dõi hành tung của 2 người nọ thì trở lại sữ sức trước chiến đấu mới là chuyện quan trọng hơn.
Câu trả lời của Mộng Hồi Thiên Lý khiến cho Già Lam Phong Tình rất hài lòng, hắn gật đầu, không khỏi có chút thổn thức Xem ra, bọn họ là tới làm nhiệm vụ, chẳng qua là, lại có thể tới khu vực quái 90-120, thật sự là không thể không khiến người khác bội phục a.
Hội trưởng, bọn họ có ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc hay không? Bỗng nhiên có một đoàn trường hỏi.
Già Lam Phong Tình nghe xong câu hỏi của hắn, hơi dừng lại một chút, thật ra thì hắn cũng đang lo lắng tới cái vấn đề này, nhưng là, mặc dù Bình nguyên Bufjamei và Thánh Vực Tuyết Sơn là hai bản đồ liền kề, nhưng ở chỗ giáp ranh hoàn toàn không có lối đi, muốn tới cũng là chuyện không thể nào, cho nên, hắn đem một chút lo lắng trong lòng quang ra sau, lắc đầu: Chúng ta nói tiếp tính huống của chúng ta đi.
Ngôi Sao công hội.
Khi Nam Cung Vân Phi đem chuyện về Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói cho Kịch Độc, người này còn đang nằm ngủ trên ghế đây.
Những thới quen của Kịch Độc không quá giống người bình thường. Loại người giống như Già Lam Phong Tình tới thời điểm khẩn cấp sẽ càng khẩn trương, thần kinh quá căng thẳng, bảo hắn nghỉ ngơi, hắn cũng khôngthê rngur được. Mà Kịch Độc thì vừa vặn ngược lại, càng vào thời khắc trọng yếu, thần kinh của hắn càng thả lỏng, thậm chí sẽ buồn ngủ đến nỗi mắt không mở nổi, cho nên, đêm trước đại chiến, vô luận như thế nào thì Kịch Độc đều phải ngủ một giấc.
Nam Cung Phi Vân gõ ghế dựa của Kịch Độc, phát ra thanh âm đốc đốc, mặc dù không lớn, nhưng cứ kiên trì bền bỉ gõ, không ngại phiền, một mực gõ đến Kịch Độc từ trong ngủ mê chậm rãi tỉnh lại, hắn hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ, mê mê trừng trừng nhìn Nam Cung Vân Phi,tựa hồ đang cố gắng nhận ra kẻ nào to gan lớn mật quấy rối giấc ngủ của hắn, rồi sau đó phát hiện là Nam Cung Phi Vân, hắn bất đắc dĩ ngáp một cái, sau đó nói: Chuyện gì, nếu không phải chuyện trọng yếu, tôi sẽ đánh cậu.
Nam Cung Phi Vân lại chả sao cả, hắn nhún vai, đem tin tức về Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã tra được báo cho Kịch Độc. Kịch Độc phản ứng ngược lại với Già Lam Phong Tình không. Thật ra thì chính xác mà nói, phạm vi chú ý của hắn với 2 người này không giống, Kịch Độc sờ cằm, lầm bầm tự nói: Hai người này, nếu đánh nhau thì có ai quay video không nhỉ? Nam Cung Phi Vân hiển nhiên đã quen thuộc với phương thức tư duy của Kịch Độc, hắn thậm chí hết sức nghiêm túc trả lời: Không biết.
Kịch Độc xoa tay: Thật là đáng tiếc, nếu hai người này đánh nhau, thật đúng là đủ thú vị, Thợ Săn đối đầu Pháp Sư, lại còn là 3 hệ Pháp Sư, thật thú vị!
Tôi cảm thấy bọn họ sẽ không đánh. Nam Cung Phi Vân liền trực tiếp đâm phá ảo tưởng của Kịch Độc.
Tại sao?
Ở chỗ này của chúng ta, bọn họ là game thủ liên minh, nói không chừng còn ở 1 chỗ làm nhiệm vụ kìa. phân tích của Nam Cung Phi Vân hiển nhiên đáng tin hơn so với phương thức tu duy của Kịch Độc rồi.
Bất quá, lại bị Kịch Độc mãnh liệt khinh bỉ: Không thú vị, cậu thật là quá không thú vị rồi!
Nam Cung Phi Vân cười cười, hắn nói: Sắp tới thời điểm công thành rồi, chuyện thú vị còn thiếu sao?
Kịch Độc hắc hắc cười, đánh 1 cái ngáp, sau đó liền đứng lên, hắn sống lưng thẳng tắp, hít một hơi thật sâu, ra khỏi lều vải đóng trên bình nguyên Budjamel, trung khí mười phần hô: Các anh em, tập họp!
Huyết Vũ Phiêu Hương.
Mục Địch Du Dương đem tin tức tới cho Khô Cốt.
Khô Cốt chỉ gật đầu một cái, hắn nhìn thành hoang cách đó không xa, híp mắt lại, sau đó vói với Mục Địch Du Dương: Chuẩn bị đi, trận chiến này mặc dù chúng ta không muốn tổn thương quá lớn, nhưng cũng phải loạn trong thủ thắng*!
(Kang: Lấy được chiến thắng trong loạn lạc.)
Anh mắt Mục Địch Du Dương chuyển tới điểm giáp ranh giữa bình nguyên Budjamel* và Thánh Vực Tuyết Sơn. Trong mây mù buổi sớm, hình dáng Thánh Vực Tuyết Sơn cũng không thấy được rõ ràng, ở nơi đó, Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều ở, hi vọng bọn họ vĩnh viễn chỉ ở đó.
(Kang: Hình như nó là cái gì đó Magamir, nhưng ta mặc kệ!!!! Mất nửa ngày tra tra cứu cứu mới bịa ra được cái tên đó, ta không muốn sửa lại đâu….)
Được, loạn trung thủ thắng. Mục Địch Du Dương gật đầu, thu hồi ánh mắt. Hướng về phía Khô Cốt cười một tiếng, giơ tay lên.
Khô Cốt cũng giơ tay lên, hai người trong nắng ban mai vỗ tay một cái, Anh em tốt!
Thánh Vực Tuyết Sơn.
Bộ lạc Chelsea.
Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngồi trong bộ lạc đã khắp nơi đều thi thể, đốt 1 đống lửa nướng chút thịt ăn. Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn thi thể Chelsea Tinh Linh đầy đất, chậc chậc than: Tôi nói, Công Tử U, những người này đều là đồng bào cô a, cô hạ thủ chả nhẹ hơn tôi chút nào, cô cũng thật đủ ngoan độc.
Diệp Từ liếc Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái, sau đó nói: Phó bản Thuyền Nô Lệ còn nhiều hơn ở đây, nơi đó đều là loài người, cũng là đồng bào của anh, xem anh hạ thủ cũng không nhẹ a, thứ tốt trên người anh có rất nhiều món từ Thuyền Nô Lệ a.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần hắc hắc cười khan mấy tiếng, không nói nhảm nữa, quay đầu chỉ cách đó không xa, bên kia có một cái tế đàn, mà bên cạnh có một con suối phát ra ánh xanh u ám.
Nước suối này Diệp Từ một chút cũng không xa lạ, Tinh Linh luôn tin rằng mình được vạn vật tự nhiên sinh ra, mà thứ tự nhiên không thể thiếu đó chính là nước, mỗi bộ lạc tinh Linh đều sẽ có 1 con suối, vô luận là ở Tân Thủ Thôn hay bộ lạc quái, chỉ cần là doàn thể xã hội do Tinh Linh tạo thành đều sẽ có.
Tương truyền chỉ cần ởtắm qua nước suối này, Tinh Linh vô luận có bao nhiêu vết thương cũng sẽ khép lại, đây không cần nghi ngờ chính là công trình là cong trình quan trọng nhất của Tinh Linh. Mà bên cạnh con suối ấy sẽ dựng lên các loại tế đàn và nhà cửa.
Đồ ở trên tế đàn đó, cô có thấy không, chính là trên cái giá ở giữa tế đàn. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cắn một ngụm thịt nướng nhồm nhoàm nói: Chính là phải lấy thế nào thì tôi có chút rối rắm.
Quả thật rối rắm.
Bây giờ toàn bộ Tinh Linh tán lạc trong bộ lạc Chelsea Tinh Linh đều đã bị 2 người tiêu diệt sạch sẽ rồi, nhưng trên tế đàn cách đó không xa, lại có mấy chục Chelsea Tinh Linh đang quỳ gối, mà trên tế đàn có một Chelsea Tinh Linh nhìn như đại tế ti đang nói gì đó. Những quái này đều là quái liên động, những người này mặc dù đều là quái phổ thông, nhưng là số lượng nhiều như vậy, cấp bậc cao như vậy, không dễ đối phó.
Thiwf điểm 2 người đang xoắn xuýt về vấn đề này, một tiếng vang Ầm ầm rất lớn từ phương xa truyền tới, tiếng vang quá lớn, thậm chí còn khiến cho Thánh Vực Tuyết Sơn khẽ rung chuyểni, Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều bị dọa cho sợ hết hồn, hai người liếc mắt nhìn nhau, miệng đồng thanh hỏi: Chuyện gì vậy?
Bất quá, bọn họ còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, đã nhìn thấy đám Chelsea Tinh Linh cách đó không xa đồng loạt đứng bật dậy, khắp nơi hốt hoảng chạy loạn, trong miệng còn ríu rít nói cái gì đó.
Dưới tình huống này, dĩ nhiên bảo vệ tánh mạng trọng yếu nhất, Diệp Từ lập tức thu lại Lão Tứ, sau đó tiến trạng thái Tiềm Hành, Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng lập tức liền uống một chai thuốc táng hình trung cấp, né tránh những Chelsea Tinh Linh đang chạy loạn này.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần là loài người, cũng không học ngôn ngữ Tinh Linh, vì vậy hết sức chăm chỉ hiếu học hỏi Diệp Từ: Bọn họ đang nói gì? Diệp Từ vốn là không quá chú ý những Chelsea Tinh Linh đang nói cái gì, nghe Thu Thủy Bất Nhễm Trần hỏi như vậy cũng chú ý nghe một chút, sau đó cô trả lời: Bọn họ nói thiên thần nổi giận rồi. Thời điểm cô trả lời như vậy, nhìn thấy đại tế ti đứng trên tế đàn kia cũng đang hoảng loạn chạy khắp nơi, bất quá lại không rời khỏi đài Tế Tự, hiển nhiên hắn rất để tâm thứ trên cái giá kia.
Đại tế ti này 120 cấp, hơn nữa còn là một quái tinh anh, nếu như là một game thủ cấp 120, thấy quái này lơ là nhất định sẽ xử lý gọn ghẽ. Chẳng qua là Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều là 60 cấp, tên này, vẫn là phải hết sức giết chết.
Cái tên Tế tự đó hình như cũng bị hù sợ, lúc này chúng ta đi lên liệu có bị phát hiện hay không? Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng chú ý tới điều Diệp Từ phát hiện được.
Không biết. Diệp Từ trả lời rất ba phải, loại NPC này bị ngoại cảnh làm cho hốt hoảng thì cũng thật ít thấy, cô cũng không thể chủ quan phán đoán.
Măc kệ, lúc này không đục nước béo cò, liền không có cơ hội rồi! Thu Thủy Bất Nhễm Trần vừa nói như vậy, một tiếng nổ vang trời lại truyền tới, lúc này ngay cả kia đại tế ty cũng bắt đầu ôm đầu trốn chui như chuột rồi, làm gì còn quản thứ trên đài nữa. Thu Thủy Bất Nhễm Trần tìm được cơ hội chính xác xông lên đài, vừa nói với Diệp Từ: Yểm trợ tôi! Nhất định phải cyểm trợ tôi.
Biết rồi, anh nhanh lên một chút.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần lại đổ 1 chai thuốc tăng tốc vào miệng, nhanh chóng phóng tới đài tế, mặc dù trong lúc hắn chạy tới bị mấy tên Chelsea Tinh Linh phát hiện, nhưng những Chelsea Tinh Linh kia bây giờ hiển nhiên còn đang hốt hoảng chạy trốn, đối với việc Thu Thủy Bất Nhễm Trần đột nhiên xuất hiện còn đang muốn làm gì đã hoàn toàn vô nghĩa chứ đưng nói đến chuyện phản kích.
Đây chính là 1 cơ hội tốt, Thu Thủy Bất Nhễm Trần trong lòng vui mừng, mấy bước liền xông lên đài Tế Tự, vươn tay ra chộp lấy thứ trên đài, không chút do dự nhét vào túi, quay đầu chạy về phía Diệp Từ. Diệp Từ nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã thành công lấy được đồ, còn không bị thương chút nào, cũng không khỏi thở phào một hơi, cô thu hồi cung tiễn, chuẩn bị Tiềm Hành rời khỏi bộ lạc Chelsea.
Nhưng vào lúc này, Diệp Từ chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Hệ Thống vang lên bên tai: Bởi vì đồng đội đáng xấu hổ của bạn đã đánh cắp mật bảo của bộ lạc Chelsea trên Thánh Vực Tuyết Sơn, chọc giận Người Tuyết thủ hộ, các bạn đã bị Người Tuyết truy sát, thời gian truy sát 24h! Đếm ngược bắt đầu. . .
Ngao!
Một tiếng gầm rung trời vang lên từ sâu trong bộ lạc Chelsea, Diệp Từ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy tng tích của Người Tuyết Thủ Hộ, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói với Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang chạy về phía mình: BAnh rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì!
Trời mới biết! Mau thoát khỏi đây!
Kang: Merry Xmas!!! Dội bom quà nha ~ =)))
Câu hỏi của Diệp Từ khiến cho nụ cười của Thu Thủy Bất Nhễm Trần càng tươi thêm mấy phần, hắn xòe tay than thở, chậm rãi nói: Điều này thật khó mà nói, không phải cô đi cùng tôi một chút thì biết liền à.
Nếu đến lúc đấy mới biết, thì cũng không thể vãn hồi rồi? Diệp Từ hừ hừ mũi: Hai lựa chọn, hoặc là bây giờ đi, hoặc là tự anh đi, coi như chũng ta chưa gặp nhau là được. Diệp Từ vừa nói xoay người liền muốn rời đi.
Không nghĩ cô bỗng nhiên hành động như vậy khiến Thu Thủy Bất Nhễm Trần có chút gấp, liên tục ngăn cô lại nói: Được rồi, được rồi, bà cô, coi như tôi sợ cô được chưa, tôi nhận một cái nhiệm vụ ẩn, muốn tới đó lấy một vật phẩm nhiệm vụ, tôi loanh quanh trên núi 2 ngày, cuối cùng cũng tìm được đồ, bất quá, một mình tôi không lấy được. Đây còn không phải vì nhớ tới đã gặp được cô ở chân núi sao, vì vậy ta tới thử vận khí một chút xem có tìm được cô không, không nghĩ tới ông trời cũng giúp tôi, thế mà lại để cho tôi tìm được cô. Cho nên, hỗ trợ một chút đi.
Chuyện mà ngay cả đại thần Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng không làm được Diệp Từ híp mắt lại, dáng vẻ không quá tin tưởng: Vậy trên căn bản tôi cũng không có biện pháp gì đâu.
Đừng nói như vậy mà, dầu gì chúng ta là liên minh Đại Lục có phải hay không, cô liền xuất thủ giúp một chút đi. Nhìn được thứ kia đối với Thu Thủy Bất Nhễm Trần quả nhiên là rất trọng yếu, hắn đã không còn giống như lúc đối đầu với Già Lam Thần Điện, một bộ dáng cuồng dã bất kham. Cái gì đại thần với không đại thần, không phải hai mảnh miệng cứ nói là thành, lại nói, dù ta đi vị tốt đi chăng nữa, ta cũng là một Pháp Sư, nhược điểm của Pháp Sư chính là chậm a, tốc độ không phải thứ cô am hiểu sao? Cô liền tới viện thủ đi, cứu một mạng người còn hơn xây bảy cấp phù đồ, cô nói có đúng hay không?
(Kang: Bị thích thể loại này =))) )
Diệp Từ bị Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói đến đầu óc choáng váng, cái tên này chẳng những có thể nói nhiều, còn biết nói vòng vo, Diệp Từ bị hắn dẫn lòng vòng hết sức khó chịu, khoát tay lia lịa, tỏ ý hắn đừng nói nữa: Được rồi được rồi, tôi sợ anh luôni, mau dẫn đường.
Cô đồng ý rồi?
Diệp Từ trợn mắt, hừ hừ mũi: Đúng vậy đúng vậy, mau lên, tôi còn phải chạy về Đông Đại Lục đây.
Được, đi bên này. Thu Thủy Bất Nhễm Trần thấy đạt được mục đích liền không nói thêm câu nào nữa, mang Diệp Từ đi sâu vào trong rừng. Diệp Từ đi theo sau lưng Thu Thủy Bất Nhễm Trần, vừa đi vừahừ hừ, bất quá vì phối hợp với tốc độ của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, cô cũng khôngđi nhanh. Ánh trăng màu bạc rơi xuống khu rừng sáng rọi mê huyễn, khúc xạ lại, phủ lên hai người 1 tầng ngân quang thánh khiết. Diệp Từ đi theo Thu Thủy Bất Nhễm Trần , không ngừng đi vào chỗ sâu nhất của Thánh Vực Tuyết Sơn, hai người cũng không nói gì, ở nơi này ban đêm vô cùng yên tĩnh, cô chỉ nghe được tiếng bước chân hai người dẫm lên tuyết gây ra tiếng “xạt xạt”, còn lại chính là Lão Tứ đi theo sau lưng Diệp Từ, từ lúc xuất phát vẫn luôn tò mò với 1 mảnh tuyết trắng bao la này.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần là một quái nhân. Vốn Diệp Từ cảm thấy người này là người nói nhiều, nhưng là, đi theo hắn thật lâu, hắn thế nhưng một chữ cũng không nói, xem ra, người này nói nhiều cũng chia thời điểm,thời điểm cầu xin người khác hỗ trwoj thì nói rất nhiều, một khi đạt được mục đích, mới thật sự tích chữ như vàng. Nếu Thu Thủy Bất Nhễm Trần không nói lời nào, Diệp Từ cũng trở nên thanh tĩnh, cô vừa đi theo phía sau hắn, vừa lấy bản đồ và bút lông ngỗng ra, cặn kẽ vẽ lại những nơi mình đã đi qua và thêm ghi chú, tiện cho lần sau còn tới.
Cứ như vậy, hai người một mực không tiếng động đi, một trước ba sau,thật giống như không quen biết gì nhau vậy. Cũng không biết đã qua bao lâu, Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngừng lại, xoay người hướng về phía Diệp Từ nói: Đến rồi. Diệp Từ lúc ấy mới dừng bước, nhìn chung quanh một lần, nơi này sương trắng tràn ngập, lại dang là ban đêm, dù cho có tuyết chiếu sáng, nhưng cũng không nhìn rõ được bao nhiêu. Diệp Từ trước hết ném về phía trước một cái Ưng Nhãn Thuật, cẩn thận quan sát một chút hoàn cảnh chung quanh, thuận tiện tìm xem mục tiêu mà Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói tới là cái gì.
Rất nhanh, cô liền phát hiện ở trong sương mù, có rất nhiều Tinh Linh đi qua đi lại, làn da bọn họ ngăm đen, ánh mắtcó màu như Hồng ngọc vậy. Trong lòng Diệp Từ thoáng kinh hãi, cô thu hồi ưng nhãn thuật, hướng về phía Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói: Anh tìm Tinh Linh Chelsea?
Thu Thủy Bất Nhễm Trần lắc đầu: Cũng không hẳn như vậy, chẳng qua là tìm thứ mà Tinh Linh Chelsea cất giấu thờ phụng thôi.
Diệp Từ gật đầu, lại ném thêm một cái ưng nhãn thuật, cẩn thận quan sát những Chelsea Tinh Linh này, vừa nhìn vừa chậc chậc than thở: Đều nói Chelsea Tinh Linh và Huyết Tinh Linh là một trong số những chủng tộc Tinh Linh thượng đẳng, thiên phú đều cao hơn Bạch Tinh Linh chúng tôi rất nhiều, đặc biệt là Chelsea Tinh Linhlà chức nghiệp pháp hệ, hết sức cường hãn, quả nhiên không giả, nhìn xem Chelsea Tinh Linh nơi này, 8-9/10 đều là chức nghiệp pháp hệ.
Ừ, mặc dù cấp bậc bọn họ không cao lắm, thấp nhất chỉ có 90, cao nhất 120, nhưng là, đối với chúng ta mới có 60 mà nói, xử lý từng cái cũng rất không dễ dàng, nhưng những người này lại đều ở chung, nếu như ta đánh một người , liền một đống chạy tới, chúng ta sẽ không ngăn chặn nổi.
Cấp bậc cao như vậy, dù có cộng thêm tôi vào cũng là chết không thể nghi ngờ a. Diệp Từ tiếp tục quan sát, bất quá vẫn cò kè với Thu Thủy Bất Nhễm Trần: Hay là anh cảm thấy tôi để anh chịu tiếng oan, nên giờ phải bắt tôi thay anh chịu giày vò mới được.
Quả nhiên là một ten nhỏ mọn. Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn Công Tử U đang thỉ triểm Ưng Nhãn Thuật, hắn cười một tiếng, thở dài: Không phải cô còn có thể Tiềm Hành sao? Còn có tôi thấy cô có rất nhiều thứ quỷ quái, chỉ cần giúp tôi kéo quái, tôi đi vào lấy đồ là được rồi
Diệp Từ thu hồi ưng nhãn thuật, trợn mắt trừng Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái: Đại ca, anh muốn tôi chết đúng không! Anh muốn tôi chết thì nói luôn, nhiều Chelsea Tinh Linh như vậy, anh bảo tôi dẫn quái cho anh kiểu gì! Vừa rồi cô đã thấy trong bộ lạc có ít nhất 8-90 tên có chức nghiệp pháp hệ, còn bảo nàng đi vào rồi đi ra, một khi bị phát hiện thì chết không nghi ngờ a! 180 tên Chelsea Tinh Linh cùng nhau hướng Diệp Từ phóng Ma Pháp, cô không chết mới là lạ.
Vừa rồi tôi còn thấy cô có người trợ giúp mà? Hình như hắn có thể gánh, 1 mình hắn gánh 5 cái U Linh cấp 120 cũng không thành vấn đề. Kêu ra cho ta mượn dùng chút đi mà. Thu Thủy Bất Nhễm Trần một bộ tôi đều thấy rồi, cô đừng có giấu như mèo giấu c*t thế nữa, Diệp Từ nhìn nhìn thật muốn xông lên rút da hắn.
Tên này quả nhiên đã nhìn thấy Ya La Na rồi, bất quá Ya La Na ở nơi đó đánh quái cả nửa ngày nếu hắn không nhìn thấy, đó chính là mắt mù rồi. Diệp Từ trợn mắt, mặt không đổi sắc tim không đập mạnh buông tay nói: Chỉ sợ không được, cái tên kia một ngày chỉ có thể triệu hồi một lần, lần triệu hồi hôm nay tôi dùng hết rồi.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần còn chưa có thị vệ, cũng không biết Công Tử U nói thật hay giả, chẳng quakhi nghe Diệp Từ nói như vậy không khỏi có chút đáng tiếc, hắn thở dài, ngồi bên cạnh 1 cây khô, nhìn Chelsea Tinh Linh phía xa xa: Tôi phải nghĩ cách, rốt cuộc phải làm sao mới lấy được chứ?
Được rồi, đừng nghĩ nhiều, trước tiên trực tiếp thanh lý hết Tinh Linh bên ngoài đã, sau đó nói tiếp. Diệp Từ cũng không có nhiều ý tưởng như vậy, cô cho tới bây giờ đều thuộc phái hành động, gặp loại chuyện này,thay vì ngồi chỗ này suy nghĩ nát óc, không bằng vừa đnahs vừa suy nghĩ biện pháp. Nhưng là, không nghĩ tới Thu Thủy Bất Nhễm Trần lại làm vẻ mặt khổ sở nhìn cô: Có thể không đánh hay khong?
Làm sao, tiếp tế không đủ? Lý do duy nhất Diệp Từ có thể nghĩ đến khi 1 Pháp Sư cự tuyệt chiến đấu là như vậy, bất quá cho tới bây giờ cô vẫn không nghĩ tới, tên Thu Thủy Bất Nhễm Trần này còn có những lý do khác.
Không phải Thu Thủy Bất Nhễm Trần kéo dài thanh âm, ai oán thở một cái thật dài thật dài thật dài: Đánh quái rất mệt a...
Diệp Từ đầy đầu hắc tuyến, thậm chí ngay cả mặt cũng hắc rồi, cô hí mắt, đột nhiên cảm giác được mình thật ngu si, tại sao phải đáp ứng giúp cái ntên này tới đây làm cái nhiệm vụ chó má này, dựa theo ý nghĩ cá nhân, chỉ sợ hắn căn bản là muốn tay không bắt sói, thậm chí là muốn cho mình đi chịu chết trước, sau đó hắn tránh ở một bên chiếm tiện nghi.
Diệp Từ thật thấp giọng nguyền rủa 1 tiếng, nếu mình và tên này không có tiếng nói và hướng đi chung thì tốt nhất nên tách nhau ra. Vì vậy, cô không chút do dự xoay người, cũng không quay đầu lại: Được rồi, hẹn gặp lại, không, vĩnh biệt!
Được rồi được rồi, tôi biết rồi, đánh quái thì đánh quái! Cô đừng đi, Công Tử U, tôi biết rồi! Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn thấy Diệp Từ muốn đi, gấp đến nhảy cỡn lên, không có cách nào đánh phải thu hồi bệnh lười, bắt đầu nói tốt. Diệp Từ bị hắn phiền không chịu được, không thể làm gì khác hơn là dừng chân lại, nếu không tên này sẽ liên tục cằn nhằn bên tai mình mất, thật sự là đángghét.
Cô nghiêng đầu nhìn tên đàn ông này nói: Anh còn câu kéo lần nữa, tôi bất kể anh sống hay chết, dù sao chuyện này cũng không liên quan đến ta nửa xu quan hệ, ta ở chỗ này thuần túy là làm Lôi Phong*, đây chính là lần đầu tiên trong cuộc đời của ta làm việc này.
(Kang: Anh hùng Lôi Phong của bên TQ, anh cảnh sát không từ việc nghĩa nào, luôn cầm đèn chạy trước ô tô hy sinh vì mọi ng.)
Được rồi được rồi, mau bảo thú cưng của cô lên đỉnh quái. Thu Thủy Bất Nhễm Trần gật đầu liên tục, cô nàng này chẳng những đầu óc hạn hẹp, hơn nữa lòng dạ cũng bé tí ti, đáng sợ nhất là tính khí còn rất hỏa bạo, không biết sau này có gả được ra ngoài hay không, hắn thầm phỉ nhổ tỏng lòng.
Trước đưa 10.000 kim. Diệp Từ cũng không khách khí, xèo tay về phía Thu Thủy Bất Nhễm Trần. Tại sao? Thu Thủy Bất Nhễm Trần hú lên thất thanh, dùng một loại ánh mắt hoảng sợ nhìn Diệp Từ. Hắn chính là Pháp Sư 3 thuộc tính, mặc dù rất cường hãn, nhưng thứ thiếu nhất chính là tiền, bình thường muốn mua cái gì Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều phải tính đi tính lại, là kẻ đồng tiền rơi xuống đất cũng phải cúi xuống nhặt lại, bây giờ lại bị một người lần đầu gặp mặt đã đè ra muốn 10.000 kim, hắn cảm thấy quả thực quá sợ hãi rồi.
Này, anh đừng cho rằng tôi sẽ giúp anh vô điều kiện nhé! Diệp Từ nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần như đang nhìn quái thú vậy: Anh cho rằng tên của tôi, thuốc thể lực của tôi, hồng của tôi lam của tôi còn đồ ăn cho sủng vật đều là gió Đông thổi tới đấy hả!
Vậy cũng không tới 10.000 kim chứ! Thu Thủy Bất Nhễm Trần là 1 tên trừng mắt tất báo, tình trạng nghèo khó này cũng có chút quan hệ tới chức nghiệp của hắn, cho nên đối với đòi hỏi của Diệp Từ, hắn đã đến bên bờ tức giận rồi: “ Mặc dù tôi không phải Thợ Săn,nhưng tôi cũng thường xuyên dạo phòng đấu giá, những thứ cô nói gộp lại cũng chưa tới 3000 kim! Cô lại muốn đòi tôi 10.000 kim, cô cũng quá thâm hiểm rồi!
Anh có biết rằng đây đang là Bắc Đại Lục không! Anh có biết cài gì là hàng đội giá không hả! Đồ trị qía 3000 kim ở Đông - Nam địa lục, tới Bắc Đại Lục thì 10.000 kim cũng chưa chắc đã mua đươcj, tôi đòi anh 10.000 kim đã là nể mặt phần 'Tha hương ngộ cố tri ' rồi, anh lại còn mặc cả với tôi, a nh có phải đàn ông không hả!
Đối với tên quái nhân như Thu Thủy Bất Nhễm Trần, Diệp Từ một chút cũng không muốn nhượng bộ, liền trực tiếp hống lại. Thu Thủy Bất Nhễm Trần túm chặt túi tiền, đau lòng tới cực điểm, 10.000 kim chính là 1/2 gia sản của hắn, không hơn không kém, cứ như vậy đưa cho người này thì có đánh chết hắn cũng không làm! Tôi nói, cô có thể giảm một chút được không!
Không thể! Trừ tiền nguyên liệu, tiền tiêu hao tiếp tế, còn có tiền công của tooi đấy! Nếu không phải bận giúp anh, bây giờ tôi đã trở về Đông Đại Lục rồi, tổn thất của tôi liệu anh có thể thanh toán được hay sao! Tôi lấy anh 10.000 kim đã là lời cho anh rồi, anh đừng có chít chít méo méo nữa, hào phóng chút coi.
Uy uy uy, tôi nói, Công Tử U, cô dầu gì cũng là đại thần Đông Đại Lục a, cô có thể đừng cân đo đong đếm chi li thế không, rất mất thể diện a! Thu Thủy Bất Nhễm Trần thấy mềm không được, trực tiếp bắt đầu khích tướng.
Bất quá Diệp Từ hiển nhiên không bị tí ảnh hưởng nào, cô lập tức phản pháo: Tôi nói, Thu Thủy Bất Nhễm Trần, anh cũng là đại thần Nam Đại Lục có được hay không, anh có thể đừng có nói mấy thứ này với tôi, hào phóng chút, anh còn là đàn ông đấy! Anh cứ so đo với 1 đứa con gái như tôi, có phải rất quá đáng hay không!
Cô! Thu Thủy Bất Nhễm Trần đột nhiên cảm giác được cô nàng này quả thực đủ càn quấy, dù có làm game thủ đỉnh cao thì cũng không thế che giấu nổi bản tính này.
Đừng dài dòng mau đưa tiền! Diệp Từ hừ mũi, đối với cái tên vắt cổ chày ra nước này Diệp Từ đã sớm muốn thu thập rồi, bây giờ đã tìm được biện pháp, cô mới không tùy tiện nhả đâu.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần bị Diệp Từ ép không còn cách nào khác, không thể làm gì khác hơn là thở dài: Tôi nói, không phải tôi muốn lừa cô, tôi thực sự không có tiền. Hắn ngắt ngắt đầu ngón tay: Đều nói Pháp Sư ở hậu kỳ là chức nghiệp kiếm tiền không tồi, nhưng là, đó là nhất hệ Pháp Sư a, ta hắn dừng một chút cũng không giấu giếm Công Tử U: Ta là 3 hệ Pháp Sư, ta quả thực không có nhiều tiền, nếu không chúng ta ký cái hợp đồng đi, cô có thể kêu tôi giúp cô làm một chuyện tương tự, được không? Tiền, không có, mạng, có một cái.
Diệp Từ nhìn cái bộ dáng này của Thu Thủy Bất Nhễm Trần , bắt đầu híp mắt nghĩ tới, 3 hêj Pháp Sư quả thật rất thiếu tiền, dù cho hắn có là vua Solo của Nam Đại Lục, trước khi lên level 100 thì đều là mặt hàng nghèo kiết, cho nên, cô cũng không nghi ngờ lời của Thu Thủy Bất Nhễm Trần, chẳng qua là 10.000 kim và sự hỗ trợ của Pháp Sư cao cấp, điều này phải tính toán lại một chút?
Không , nghi ngờ chút nàođương nhiên là vế sau.
Diệp Từ quét Thu Thủy Bất Nhễm Trần từ trên xuống dưới, trong bụng cười thầm, nếu tên này trả không nổi ân huệ đó cũng không sao, tới Thiên Thiên Hướng Thượng làm culi thì cũng được.
Được rồi, vậy thì viết cái hợp đồng đi. Diệp Từ thấy Thu Thủy Bất Nhễm Trần sợ hãi trong lòng, cuối cùng trước khi hắn sụp đổ, Diệp Từ rốt cuộc gật đầu, coi như đồng ý đề nghị của hắn. Hệ Thống hợp đồng tự động thảo hợp đồng, hai người đều đồng ý, như vậy phần hợp đồng này liền có hiệu lực, cũng không sợ đối phương sẽ đổi ý, dù sao hết thảy đều có Hệ Thống giám sát nha. Diệp Từ nhìn lại phần hợp đồng của mình rồi thu nó lại, biểu hiện hết sức hài lòng: Xét biểu hiện trên đường của anh, vậy tôi sẽ giúp anh 1 chuyến.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần trợn mắt, điển hình “được tiện nghi còn khoe mẽ”, cô nàng này... Thật đúng như trên diễn đàn đã nói, ăn thịt người không nhả xương...
Mặc dù hai người cũng chỉ mới cấp 60, dù cộng thêm Lão Tứ, cũng mới được 3 mống cấp 60, bất quá, 3 mống cấp 60 này cũng không phải mặt hàng dễ chọc. Khoan nói tới trang bị 2 người thực sự không tệ, liền nói tới thao của 2 người, chỉ mới mài chết 2-3 con quái, cũng đã thuần thục giống như chiến hữu lâu năm vậy, khiến cho 1 người luôn chà quái 1 mình như Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng sinh ra khát vọng có thể cứ mãi chả quái cùng Diệp Từ như thế này.
Quả thực quá nhanh rồi.
Trước đỉnh quái, một cái Chấn Liệt làm cả bầy choáng váng,Hàn Băng Thiên Địa của hắn giáng xuống, Diệp Từ bỏ thêm Đa Trọng Tiễn, chỉ nhìn thấy một mảnh Chelsea Tinh Linh bị khống chế, một mảnh tổn thương đỏ chót phao lên, lại thêm mấy kỹ năng nữa, một mảnh exp vàng chói xoát lên khiến người ta mù mắt. Tinh linh bên ngoài bộ lạc Chelsea Tinh Linh du đãng không nhiều, đại khái chỉ có hai ba chục quái, nhưng cấp bậc cũng tương đối cao,một loạt Tinh Linh đó thuộc về phòng ngự, tương tự vệ binh. Cấp bậc phổ biến từ 100-110.
Cho nên Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần mặc dù phối hợp rất tốt, nhưng đánh cũng không thoải mái, thường thường chỉ kéo 4-5 quái một lần, phải hao hết hơn nửa làm của Thu Thủy Bất Nhễm Trần mới có thể tận diệt. Cho nên, mỗi t lần xử lý xong 1 đám quái, Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều phải ngồi xuống hồi lam.
TKhông giống Thu Thủy Bất Nhễm Trần, Diệp Từ không có phiền toái như vậy, bản thân cô không thiếu lam, bất quá, Lão Tứ cũng không phải dễ lừa. Bởi vì phải đối mặt với quái cấp bậc quá cao, cho nên nó rớt máu rất lợi hại, thể lực cũng hao phí rất lớn, cho nên mỗi lần Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngồi xuống hồi lam, Diệp Từ đều phải chữa trị và đút đồ ăn cho Lão Tứ, mới có thể bảo đảm Lão Tứ không đình công.
Đại khái tiêu phí 1h, các loại Tinh Linh chức nghiệp khác nhau du đãng bên ngoài bộ lạc Chelsea Tinh Linh bị 2 người tiêu diệt sạch sẽ. Hai người không biết thời gian reload của Chelsea Tinh Linh là bao lâu, nhưng là, ước chừng hẳn là sắp rồi, cho nên, phải mau chóng nghĩ biện pháp thâm nhập vào sâu trong bộ lạc.
Đêm đã dần buông xuống, sương mù bắt đầu bao phủ núi rừng. Hai người ngồi ở một nơi cách trung tâm bộ lạc không bao xa dõi mắt quan sát tình huống bên trong.
Bên trong có rất nhiều nhà gỗ, xem ra là chỗ ở của Chelsea Tinh Linh, mà phía cổng có không ít vệ binh canh gác, chỉ cần có thể tiêu diệt những vệ binh này là có thể đi vào bên trong bộ lạc rồi.
Diệp Từ ném mấy cái Thiểm Quang Đạn*, xác nhận không có quái ẩn núp, vì vậy, hai cái người liền khai quái, chuẩn bị công vào bên trong bộ lạc. Ở nơi này hai người đang vì đi vào bên tỏng bộ lạc Chelsea tìm đồ mà bận bịu, ở trên bình nguyên Budjamel, 3 đại công hội đang vận sức chờ phát động, rốt cuộc đã đến thời điểm phải phát động tấn công tòa thành hoang kia rồi.
(Kang: Chăc là mấy cái lựu đạn sáng gì đó.)
Già Lam Thần Điện.
Hội trưởng, người phái đi theo dõi Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần trở lại rồi. Mộng Hồi Thiên Lý đứng ở bên Già Lam Phong Tình thấp giọng nói. Già Lam Phong Tình đang cùng mấy đoàn trưởng phân tích tình hình chuẩn bị chiến đấu, vì vài ngày bộ chiến trước hắn không được nghỉ ngơi đầy đủ, khóe mắt hắn đã ẩn chứa tia mệt mỏi, bất quá ánh mắt hắn vẫn tỉnh táo, thậm chí có thể ní là thần thái sáng láng, xem ra, mấy ngày nay không có nghỉ ngơi tốt cũng không ảnh hưởng lớn tới hắn, ngược lại trước trận chiến, mệt mỏi liền trở thành một loại động lực cho hắn hướng về phía trước.
Cái gì? Già Lam Phong Tình nẩng đầu khỏi bản đồ, nhìn Mộng Hồi Thiên Lý, lần này Mộng Hồi Thiên Lý chủ yếu phụ trách điều tra vòng ngoài, bản thân hắn thận trọng nên đã mang về không ít tin tức, mà Già Lam Phong Tình lại căn cứ vào những tin tức này mà sửa đổi một số kế hoạch công thành.
Lần công thành này thật sự không phải là chuyện đùa, một mặt phải dùng tổn thất nhỏ nhất để chiếm được thành hoang, mặt khác, còn phải theo dõi kỹ càng 2 công hội còn lại, để cho bọn họ không thể nháo ra chuyện gì dưới mí mắt mình, bọn họ muốn đánh, ngược lại là không thành vấn đề, nếu như ảnh hưởng tới công hội của mình, vậy thì mất nhiều hơn được rồi.
Bất quá. . . . .
Bây giờ ba công hội đã định chắc thế kiềng ba chân, hiện tại muốn công thành mà không bị 2 công hội kia ảnh hưởng là không thể nào. Bất quá cũng không sao, Già Lam Thần Điện dù sao cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị, chỉ cần không xuất hiện hoạt động kích thích như quái vật công thành, cũng sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Dĩ nhiên, như vậy vẫn chưa đủ.
Phương thức almf việc của Già Lam Phong Tình cho tới bây giờ chỗ cần đại khái thì đại khái, chỗ cần tỉ mỉ thì tỉ mỉ. Cho nên, hắn phải đem tất cả tai họa ngầm toàn bộ đều bóp chết ở nôi trong.
Mà đối với Già Lam Phong Tình hiện tạii, tai họa ngầm lớn nhất đại khái chính là hai kẻ khách không mời mà đến kia. Tình huống gì?” Mặc dù tình huống bây giờ đã đến giai đoàn quyết định, nhưng Già Lam Phong Tình vẫn hết sức để ý tới Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần, hắn thậm chí tỏ ý tất cả mọi người đều im lặng, để hắn có thể nghe rõ ràng Mộng Hồi Thiên Lý hồi báo.
Tổng cộng phái đi 3 tiểu đội Đạo Tặc, mỗi đội vượt qua 20 thành viên, căn cứ báo cáo của tất cả nhãn tuyến, Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần 3 ngày trước cùng tiến vào sâu trong Thánh Vực Tuyết Sơn, hơn nữa đến nay cũng chưa thấy đi ra. Người canh giữ ở lỗi vào Thánh Vực Tuyết Sơn cũng phản hồi, bọn họ cũng không xuống núi tiếp tế, hẳn là bây giờ còn đang ở trên núi. Mộng Hồi Thiên Lý trả lời hết sức cẩn thận.
Có biết bọn họ đang ở khu vực nào của Thánh Vực Tuyết Sơn không? Sau khi Già khẽ nhíu lại, không biết hắn nghĩ tới điều gì, chỉ thấy hắn hơi khựng lại một chút, sau đó lại hỏi: Đó là khu vực nào?
Tiểu đội Đạo Tặc tốt nhất của chúng ta đã được phân đi tìm kiếm tung tích của họ, nhưng cũng không phát hiện tung tích của họ ở khu vực quái dưới cấp 80, cho nên, bọn họ bây giờ hẳn là đang ở khu vực quái 90-120 cấp, bất quá, khu vực này thật sự là quá nguy hiểm, chúng ta cũng không thể tùy tiện đi sâu vào. Mộng Hồi Thiên Lý trả lời, mặc dù hắn cũng không biết vị trí cụ thể của Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần , nhưng nói tới mức này rồi, nghĩ đến Già Lam Phong Tình cũng sẽ không truy cứu nữa, dẫu sao, so với theo dõi hành tung của 2 người nọ thì trở lại sữ sức trước chiến đấu mới là chuyện quan trọng hơn.
Câu trả lời của Mộng Hồi Thiên Lý khiến cho Già Lam Phong Tình rất hài lòng, hắn gật đầu, không khỏi có chút thổn thức Xem ra, bọn họ là tới làm nhiệm vụ, chẳng qua là, lại có thể tới khu vực quái 90-120, thật sự là không thể không khiến người khác bội phục a.
Hội trưởng, bọn họ có ảnh hưởng đến toàn bộ chiến cuộc hay không? Bỗng nhiên có một đoàn trường hỏi.
Già Lam Phong Tình nghe xong câu hỏi của hắn, hơi dừng lại một chút, thật ra thì hắn cũng đang lo lắng tới cái vấn đề này, nhưng là, mặc dù Bình nguyên Bufjamei và Thánh Vực Tuyết Sơn là hai bản đồ liền kề, nhưng ở chỗ giáp ranh hoàn toàn không có lối đi, muốn tới cũng là chuyện không thể nào, cho nên, hắn đem một chút lo lắng trong lòng quang ra sau, lắc đầu: Chúng ta nói tiếp tính huống của chúng ta đi.
Ngôi Sao công hội.
Khi Nam Cung Vân Phi đem chuyện về Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần nói cho Kịch Độc, người này còn đang nằm ngủ trên ghế đây.
Những thới quen của Kịch Độc không quá giống người bình thường. Loại người giống như Già Lam Phong Tình tới thời điểm khẩn cấp sẽ càng khẩn trương, thần kinh quá căng thẳng, bảo hắn nghỉ ngơi, hắn cũng khôngthê rngur được. Mà Kịch Độc thì vừa vặn ngược lại, càng vào thời khắc trọng yếu, thần kinh của hắn càng thả lỏng, thậm chí sẽ buồn ngủ đến nỗi mắt không mở nổi, cho nên, đêm trước đại chiến, vô luận như thế nào thì Kịch Độc đều phải ngủ một giấc.
Nam Cung Phi Vân gõ ghế dựa của Kịch Độc, phát ra thanh âm đốc đốc, mặc dù không lớn, nhưng cứ kiên trì bền bỉ gõ, không ngại phiền, một mực gõ đến Kịch Độc từ trong ngủ mê chậm rãi tỉnh lại, hắn hiển nhiên còn chưa có tỉnh ngủ, mê mê trừng trừng nhìn Nam Cung Vân Phi,tựa hồ đang cố gắng nhận ra kẻ nào to gan lớn mật quấy rối giấc ngủ của hắn, rồi sau đó phát hiện là Nam Cung Phi Vân, hắn bất đắc dĩ ngáp một cái, sau đó nói: Chuyện gì, nếu không phải chuyện trọng yếu, tôi sẽ đánh cậu.
Nam Cung Phi Vân lại chả sao cả, hắn nhún vai, đem tin tức về Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã tra được báo cho Kịch Độc. Kịch Độc phản ứng ngược lại với Già Lam Phong Tình không. Thật ra thì chính xác mà nói, phạm vi chú ý của hắn với 2 người này không giống, Kịch Độc sờ cằm, lầm bầm tự nói: Hai người này, nếu đánh nhau thì có ai quay video không nhỉ? Nam Cung Phi Vân hiển nhiên đã quen thuộc với phương thức tư duy của Kịch Độc, hắn thậm chí hết sức nghiêm túc trả lời: Không biết.
Kịch Độc xoa tay: Thật là đáng tiếc, nếu hai người này đánh nhau, thật đúng là đủ thú vị, Thợ Săn đối đầu Pháp Sư, lại còn là 3 hệ Pháp Sư, thật thú vị!
Tôi cảm thấy bọn họ sẽ không đánh. Nam Cung Phi Vân liền trực tiếp đâm phá ảo tưởng của Kịch Độc.
Tại sao?
Ở chỗ này của chúng ta, bọn họ là game thủ liên minh, nói không chừng còn ở 1 chỗ làm nhiệm vụ kìa. phân tích của Nam Cung Phi Vân hiển nhiên đáng tin hơn so với phương thức tu duy của Kịch Độc rồi.
Bất quá, lại bị Kịch Độc mãnh liệt khinh bỉ: Không thú vị, cậu thật là quá không thú vị rồi!
Nam Cung Phi Vân cười cười, hắn nói: Sắp tới thời điểm công thành rồi, chuyện thú vị còn thiếu sao?
Kịch Độc hắc hắc cười, đánh 1 cái ngáp, sau đó liền đứng lên, hắn sống lưng thẳng tắp, hít một hơi thật sâu, ra khỏi lều vải đóng trên bình nguyên Budjamel, trung khí mười phần hô: Các anh em, tập họp!
Huyết Vũ Phiêu Hương.
Mục Địch Du Dương đem tin tức tới cho Khô Cốt.
Khô Cốt chỉ gật đầu một cái, hắn nhìn thành hoang cách đó không xa, híp mắt lại, sau đó vói với Mục Địch Du Dương: Chuẩn bị đi, trận chiến này mặc dù chúng ta không muốn tổn thương quá lớn, nhưng cũng phải loạn trong thủ thắng*!
(Kang: Lấy được chiến thắng trong loạn lạc.)
Anh mắt Mục Địch Du Dương chuyển tới điểm giáp ranh giữa bình nguyên Budjamel* và Thánh Vực Tuyết Sơn. Trong mây mù buổi sớm, hình dáng Thánh Vực Tuyết Sơn cũng không thấy được rõ ràng, ở nơi đó, Công Tử U và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều ở, hi vọng bọn họ vĩnh viễn chỉ ở đó.
(Kang: Hình như nó là cái gì đó Magamir, nhưng ta mặc kệ!!!! Mất nửa ngày tra tra cứu cứu mới bịa ra được cái tên đó, ta không muốn sửa lại đâu….)
Được, loạn trung thủ thắng. Mục Địch Du Dương gật đầu, thu hồi ánh mắt. Hướng về phía Khô Cốt cười một tiếng, giơ tay lên.
Khô Cốt cũng giơ tay lên, hai người trong nắng ban mai vỗ tay một cái, Anh em tốt!
Thánh Vực Tuyết Sơn.
Bộ lạc Chelsea.
Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần ngồi trong bộ lạc đã khắp nơi đều thi thể, đốt 1 đống lửa nướng chút thịt ăn. Thu Thủy Bất Nhễm Trần nhìn thi thể Chelsea Tinh Linh đầy đất, chậc chậc than: Tôi nói, Công Tử U, những người này đều là đồng bào cô a, cô hạ thủ chả nhẹ hơn tôi chút nào, cô cũng thật đủ ngoan độc.
Diệp Từ liếc Thu Thủy Bất Nhễm Trần một cái, sau đó nói: Phó bản Thuyền Nô Lệ còn nhiều hơn ở đây, nơi đó đều là loài người, cũng là đồng bào của anh, xem anh hạ thủ cũng không nhẹ a, thứ tốt trên người anh có rất nhiều món từ Thuyền Nô Lệ a.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần hắc hắc cười khan mấy tiếng, không nói nhảm nữa, quay đầu chỉ cách đó không xa, bên kia có một cái tế đàn, mà bên cạnh có một con suối phát ra ánh xanh u ám.
Nước suối này Diệp Từ một chút cũng không xa lạ, Tinh Linh luôn tin rằng mình được vạn vật tự nhiên sinh ra, mà thứ tự nhiên không thể thiếu đó chính là nước, mỗi bộ lạc tinh Linh đều sẽ có 1 con suối, vô luận là ở Tân Thủ Thôn hay bộ lạc quái, chỉ cần là doàn thể xã hội do Tinh Linh tạo thành đều sẽ có.
Tương truyền chỉ cần ởtắm qua nước suối này, Tinh Linh vô luận có bao nhiêu vết thương cũng sẽ khép lại, đây không cần nghi ngờ chính là công trình là cong trình quan trọng nhất của Tinh Linh. Mà bên cạnh con suối ấy sẽ dựng lên các loại tế đàn và nhà cửa.
Đồ ở trên tế đàn đó, cô có thấy không, chính là trên cái giá ở giữa tế đàn. Thu Thủy Bất Nhễm Trần cắn một ngụm thịt nướng nhồm nhoàm nói: Chính là phải lấy thế nào thì tôi có chút rối rắm.
Quả thật rối rắm.
Bây giờ toàn bộ Tinh Linh tán lạc trong bộ lạc Chelsea Tinh Linh đều đã bị 2 người tiêu diệt sạch sẽ rồi, nhưng trên tế đàn cách đó không xa, lại có mấy chục Chelsea Tinh Linh đang quỳ gối, mà trên tế đàn có một Chelsea Tinh Linh nhìn như đại tế ti đang nói gì đó. Những quái này đều là quái liên động, những người này mặc dù đều là quái phổ thông, nhưng là số lượng nhiều như vậy, cấp bậc cao như vậy, không dễ đối phó.
Thiwf điểm 2 người đang xoắn xuýt về vấn đề này, một tiếng vang Ầm ầm rất lớn từ phương xa truyền tới, tiếng vang quá lớn, thậm chí còn khiến cho Thánh Vực Tuyết Sơn khẽ rung chuyểni, Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều bị dọa cho sợ hết hồn, hai người liếc mắt nhìn nhau, miệng đồng thanh hỏi: Chuyện gì vậy?
Bất quá, bọn họ còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, đã nhìn thấy đám Chelsea Tinh Linh cách đó không xa đồng loạt đứng bật dậy, khắp nơi hốt hoảng chạy loạn, trong miệng còn ríu rít nói cái gì đó.
Dưới tình huống này, dĩ nhiên bảo vệ tánh mạng trọng yếu nhất, Diệp Từ lập tức thu lại Lão Tứ, sau đó tiến trạng thái Tiềm Hành, Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng lập tức liền uống một chai thuốc táng hình trung cấp, né tránh những Chelsea Tinh Linh đang chạy loạn này.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần là loài người, cũng không học ngôn ngữ Tinh Linh, vì vậy hết sức chăm chỉ hiếu học hỏi Diệp Từ: Bọn họ đang nói gì? Diệp Từ vốn là không quá chú ý những Chelsea Tinh Linh đang nói cái gì, nghe Thu Thủy Bất Nhễm Trần hỏi như vậy cũng chú ý nghe một chút, sau đó cô trả lời: Bọn họ nói thiên thần nổi giận rồi. Thời điểm cô trả lời như vậy, nhìn thấy đại tế ti đứng trên tế đàn kia cũng đang hoảng loạn chạy khắp nơi, bất quá lại không rời khỏi đài Tế Tự, hiển nhiên hắn rất để tâm thứ trên cái giá kia.
Đại tế ti này 120 cấp, hơn nữa còn là một quái tinh anh, nếu như là một game thủ cấp 120, thấy quái này lơ là nhất định sẽ xử lý gọn ghẽ. Chẳng qua là Diệp Từ và Thu Thủy Bất Nhễm Trần đều là 60 cấp, tên này, vẫn là phải hết sức giết chết.
Cái tên Tế tự đó hình như cũng bị hù sợ, lúc này chúng ta đi lên liệu có bị phát hiện hay không? Thu Thủy Bất Nhễm Trần cũng chú ý tới điều Diệp Từ phát hiện được.
Không biết. Diệp Từ trả lời rất ba phải, loại NPC này bị ngoại cảnh làm cho hốt hoảng thì cũng thật ít thấy, cô cũng không thể chủ quan phán đoán.
Măc kệ, lúc này không đục nước béo cò, liền không có cơ hội rồi! Thu Thủy Bất Nhễm Trần vừa nói như vậy, một tiếng nổ vang trời lại truyền tới, lúc này ngay cả kia đại tế ty cũng bắt đầu ôm đầu trốn chui như chuột rồi, làm gì còn quản thứ trên đài nữa. Thu Thủy Bất Nhễm Trần tìm được cơ hội chính xác xông lên đài, vừa nói với Diệp Từ: Yểm trợ tôi! Nhất định phải cyểm trợ tôi.
Biết rồi, anh nhanh lên một chút.
Thu Thủy Bất Nhễm Trần lại đổ 1 chai thuốc tăng tốc vào miệng, nhanh chóng phóng tới đài tế, mặc dù trong lúc hắn chạy tới bị mấy tên Chelsea Tinh Linh phát hiện, nhưng những Chelsea Tinh Linh kia bây giờ hiển nhiên còn đang hốt hoảng chạy trốn, đối với việc Thu Thủy Bất Nhễm Trần đột nhiên xuất hiện còn đang muốn làm gì đã hoàn toàn vô nghĩa chứ đưng nói đến chuyện phản kích.
Đây chính là 1 cơ hội tốt, Thu Thủy Bất Nhễm Trần trong lòng vui mừng, mấy bước liền xông lên đài Tế Tự, vươn tay ra chộp lấy thứ trên đài, không chút do dự nhét vào túi, quay đầu chạy về phía Diệp Từ. Diệp Từ nhìn Thu Thủy Bất Nhễm Trần đã thành công lấy được đồ, còn không bị thương chút nào, cũng không khỏi thở phào một hơi, cô thu hồi cung tiễn, chuẩn bị Tiềm Hành rời khỏi bộ lạc Chelsea.
Nhưng vào lúc này, Diệp Từ chợt nghe thấy âm thanh nhắc nhở của Hệ Thống vang lên bên tai: Bởi vì đồng đội đáng xấu hổ của bạn đã đánh cắp mật bảo của bộ lạc Chelsea trên Thánh Vực Tuyết Sơn, chọc giận Người Tuyết thủ hộ, các bạn đã bị Người Tuyết truy sát, thời gian truy sát 24h! Đếm ngược bắt đầu. . .
Ngao!
Một tiếng gầm rung trời vang lên từ sâu trong bộ lạc Chelsea, Diệp Từ tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy tng tích của Người Tuyết Thủ Hộ, chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói với Thu Thủy Bất Nhễm Trần đang chạy về phía mình: BAnh rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì!
Trời mới biết! Mau thoát khỏi đây!
/457
|