Ánh sáng ban mai đầu tiên cũng đã xuất hiện, một hồi giết chóc lúc tờ mờ sáng dường như đã đi xa.
Cách xa chiến trường ở một khoảng đất trống bên trong một cánh rừng nhỏ, một cái lều cao to đang được dựng lên, vài cây đinh cực lớn hình sừng trâu bằng vàng ròng hung hăng cấm sâu vào trong mặt đất, những sợi dây thừng rắn chắc được kéo cột vào nhau, hình thành một cái khung lều xòe ra, vài chục miếng da dê thượng đẳng đang nằm trên mặt cỏ, da dê vô cùng mềm mại.
Hơn mười tên người hầu Odin đầu đầy tóc đỏ, hai vành tai mang theo hai cái khuyên bằng vàng cực lớn, trần trụi nửa thân trên, lộ ra một thân da thịt, trong tay cầm đủ loại dụng cụ đang vô cùng bận bịu dựng lều lên.
Kekelan đứng ở trước rừng cây, phía sau lưng hắn là bốn tên người hầu đang quỳ, mỗi người hầu đều bưng trên tay một cái mâm tròn dẹp màu sáng bạc.
Kekelan nhẹ nhàng vuốt mái tóc, mái tóc dày của hắn đã bện thành nhiều lọn nhỏ. Ngày hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu bạc rất đẹp đẽ và quý phái, được may từ lông của hàng trăm con tuyết hồ sinh sống tại vùng cực kỳ lạnh lẽo ở phương bắc, mà ở trong áo choàng màu bạc, là một bộ giáp màu đỏ rất đẹp mắt được điêu khắc hoa văn tinh xảo, ở trên giáp ngực còn khắc một đoán hoa sen trắng hiện rõ trên áo giáp màu đỏ, đóa hoa sen dường như đang nở rộ, cánh hoa dùng bạc nguyên chất để khảm thành, dưới ánh sáng phản chiếu, phảng phất như đóa hoa sen đang chuyển động một cách tinh xảo.
Một đôi giày làm từ da cá mập thượng đẳng sản xuất tại vương quốc Landisi trên biển, mà ngay cả gót đinh dùng để thúc ngựa cũng được làm bằng vàng.
Kekelan lẳng lặng nhìn về phía xa xa, sau đó tùy ý bưng lấy một cái ly bằng vàng đựng thứ rượu màu đỏ, từ trên cái mâm bạc trong tay tên người hầu phía sau. Ngay ở xa xa, một tên người hầu để trần thân trên, vừa mới nhóm xong đống lửa trại cùng lúc để giá nướng thịt lên, đem một con sơn dương để lên đống lửa, một mặt vừa quay, một mặt cầm lấy một cái cọ thật lớn, quét lên thân sơn dương một tầng mật ong hảo hạng cùng một vài phụ liệu.
Ai... Vì sao ta nhìn thấy cảnh giết chóc vừa rồi, bỗng dưng cảm thấy buồn bã. Kekelan buông ly rượu bằng vàng xuống, hé miệng cười cười, khuôn mặt trắng nõn không hề giống người Odin của hắn hiện lên một tia buồn tẻ, xoay người cầm lấy một cây đàn hạc từ trong tay một tên người hầu.
Ai, lại muốn nghe tiếng đàn hạc rồi...
Ngay lúc Kekelan ngửa mặt nhìn bình minh cùng thở dài, thì từ trong mảnh rừng truyền tới một trận vó ngựa gấp gáp. Một con chiến mã màu đen đang vọt tới, chạy tới chổ nào, thì nơi đó rậm rạp người Odin đều cúi mình thối lui về phía sau, lui xa xa để tránh đường cho ngựa.
Heisiting vẫn như cũ mặc một bộ áo choàng đen bó sát người phóng nhanh tới bên cạnh Kekelan, cách xa không quá mười bước, mới xoay người xuống ngựa. Đem chiến thương ba mũi nặng nề cắm xuống mặt đất, áo choàng tung bay, cả người phảng phất giống như một ngọn lửa màu đen, chậm rãi đi tới bên cạnh Kekelan.
Heisiting đi tới bên cạnh Kekelan chỉ còn cách vài bước mới dừng lại, cặp mắt âm nhu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kekelan. Một lát sau Heisiting nheo hai mắt lại, dùng giọng nói khàn khàn đặc biệt của hắn, bình tĩnh nói nói nhẹ một câu :
Không biết vì sao mỗi lần ta đứng gần ngươi. Ta luôn luôn có một cổ cảm giác rất muốn rút đao chém chết ngươi liền tại chổ !
Trong nháy mắt, Kekelan cảm giác được một cổ sát khí bao bọc lấy toàn thân, thế nhưng trái lại hắn giãn hai đầu lông mày ra nhìn Heisiting. Hắn ưu nhã khom người cúi chào, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tươi cười, đôi con ngươi màu xanh biếc sâu lạnh như u đàm: Nga, chiến thần vĩ đại của người Odin chúng ta, ta vừa rồi ngửa mặt nhìn mặt trời mọc, trong lòng có chút bùi ngùi. Có lẽ ánh sáng vừa rồi chính là của sự cơ trí cùng anh dũng của ngài, chỉ có thế mới có khả năng chiếu sáng cả khắp một vùng xung quanh. Chỉ là...
Hắn thoáng cau mũi, cười khổ nói: Lẽ nào trước lúc đi gặp ta, ngài không có hoán đổi y phục sao? Như ngài biết, ta luôn luôn không thích mùi máu tanh.
Sát khí trên người Heisiting dần dần tán đi, cặp mắt âm nhu của hắn cũng mở to bình thường, nhìn hai mắt của Kekelan đánh giá một cách cẩn thận, phảng phất như một câu nói tràn đầy sát khí vừa rồi chỉ là câu chào hỏi bình thường giữa hai người. Hắn trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: Ta phải khoan nhượng cho ngươi tới khi nào đây, hoàng tử Kekelan ?
Đôi con ngươi màu xanh biếc của Kekelan hiện lên một tia giảo hoạt, hắn ung dung cười, búng tay một cái, cố ý tỏ ra kinh ngạc: Vấn đề này lẽ nào còn cần ta phải trả lời sao? Đáp án rất đơn giản, một là, lúc ta kế thừa ngai vàng của phụ hoàng bệ hạ, là lúc ngươi không cần khoan nhượng, mà là có thể trực tiếp thuần phục ta. Còn cái còn lại... Chính là lúc đại ca ta lên làm hoàng đế Odin, đến lúc đó một tên đao phủ như ngươi sẽ có thể thu gặt lấy đầu ta-- bất quá nếu như ngày đó thật sự xảy ra, ta hy vọng ngươi có thể ra tay nhanh một chút, bởi vì ta rất sợ đau.
Đây là lần cuối cùng. Heisiting bỗng nhiên dựng thẳng một cây ngón tay lên, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Kekelan, nhìn chằm chằm đôi con ngươi màu xanh của hắn: Đây là lần cuối cùng, hoàng tử Kekelan. Ta dùng tâm của ta để phát thệ, đây là lần cuối cùng ta khoan dung cho hành vi nháo loạn của ngươi. Nếu như ngươi còn tiếp diễn, bất luận là ở nơi đâu vào thời gian nào, cho dù là tại trước mặt hoàng đế bệ hạ, ta phát thệ, đao của ta sẽ chém bay cái đầu của ngươi. Ta không có thói quen nói đùa, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời ta nói ngày hôm nay.
Kekelan trầm mặc một chút, hắn dường như đang suy tư về những gì Heisiting nói-- thế nhưng trên mặt hắn khư khư lại không có tới một tia căng thẳng hay là sợ hãi. Qua một hồi, vị quý nhân người Odin này bỗng dưng hiện lên một vẻ tươi cười: Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ những lời khuyên của ngươi. Ta bảo đảm đây là lần cuối cùng ... để ngươi phát hiện. Ân, cứ vậy đi, lần sau ta có tính kế với ngươi, nhất định sẽ tận lực che giấu không cho ngươi biết, câu trả lời này thỏa mãn ngươi rồi chứ?
Ánh mắt của Heisiting vô cùng lạnh lùng, không hề liếc mắt nhìn Kekelan một cái, lập tức xoay người bỏ đi, cánh tay run lên, đem chiến thương ba mũi đang cấm trên đất nhổ lên, bùn đất thậm chí văng trúng vào mặt của Kekelan.
Chờ Heisiting xoay người nhảy lên ngựa, Kekelan mới bỗng nhiên la lớn: Heisiting đại nhân, xin hỏi người hiện tại định đi đâu?
Heisiting ngồi ở trên ngựa, lạnh lùng nhìn Kekelan, nhìn từ trên xuống dưới cái tên gia hỏa này, đầu tiên hắn trầm mặc một chút, qua một hồi, mới hít sâu một hơi: Trở về nhà!
Trở về nhà? Kekelan kêu lên một cách vô cùng cổ quái : Chúng ta chạy mấy ngày đêm, bôn ba hơn ngàn dặm đường để tới nơi này, đem binh đoàn mạnh nhất của đế quốc Byzantine vây chết ở trong cứ điểm quan trọng này, lẽ nào cứ thế mà quay về?
Heisiting nhìn chăm chăm Kekelan, sau đó 'hừ' một tiếng: Người của ta ngày mai sẽ xuất phát quay về, nếu như hoàng tử muốn ở lại lập công, vậy ta chúc ngươi may mắn.
Nói xong, Heisiting ngay cả một khắc cũng không muốn nhìn tên gia hỏa kia, dường như nếu tiếp tục nói chuyện một hồi, sẽ nhịn không được thực sự muốn vung chiến thương lên, đem tên gia hỏa đang chọc cho hắn phẫn nộ, chém chết ngay tại chổ.
Nhìn Heisiting một người một ngựa đi xa, Kekelan mới vươn ngón tay lên, đem hai vết bùn trên khuôn mặt gạt xuống.
Trong mắt Kekelan hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: Nếu như vừa rồi thực sự động thủ, ta nắm chắc bao nhiêu thành có thể đem hắn lưu lại đây?
Lập tức hắn nhếch cong miệng, cười to khinh thường một cái: Lưu lại? Đùa giỡn gì thế này? ! Ta có thể trực diện chống đỡ một thương kèm theo hỏa diễm của hắn coi như là có mạng lớn rồi!
Thế nhưng hắn lại phảng phất như thay đổi sắc mặt, nói với chính mình: Không không không, Kekelan, đừng có xem nhẹ mình như thế, phải minh bạch một điều, lấy bản lĩnh của ta, tuy rằng đánh không lại hắn, thế nhưng ta cũng có thể tự bảo vệ mệnh mình... Ách, nếu như thật sự không được, ta còn có thể kêu cứu mà...
Mấy tên người hầu đang đứng nghiêm trang ở một bên xa xa, không dám ngẩng đầu nhìn, dù sao tính tình của vị hoàng tử này mười phần cổ quái, việc tự hỏi tự đáp giống như khùng thế kia, mọi người nhìn mãi cũng đã thành thói quen.
Qua một hồi, Kekelan mới thở dài, bộ dáng dường như rất bất mãn, lớn tiếng kêu lên: Được rồi được rồi, cái lều chết tiệt kia cũng không cần phải dựng lên nữa, xem ra chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này... Ai, sớm biết như vậy hà tất phải làm việc ấy? Nếu như ta không tính kế cái tên gia hỏa Heisiting mà nói, hiện tại không chừng chúng ta đang ăn mừng bên trong doanh trại của địch. Nói như vậy, ta thật đúng là một tên gia hỏa đê tiện.
Đám người hầu đang bận rộn ở xa xa liền đình chỉ công việc trong tay, bộ dáng mơ hồ có chút chết lặng cả người.
Không nghe thấy ta nói sao? Kekelan nhịn không được phất phất cái tay: Lập tức chuẩn bị hành lý, chúng ta lại phải đi gấp rồi!
Dừng một chút, mí mắt của hắn bỗng nhiên trầm xuống, hít một hơi thật sâu: Ân... Đem tất cả nến mà ta mang theo, toàn bộ đốt lên.
Nến? ?
Một người hầu nhịn không được liền lên tiếng nhắc nhở: Điện hạ, hiện tại... là ban ngày...
Ta đương nhiên biết hiện tại là ban ngày. Kekelan nhìn chiến trường ở xa xa, trên chiến trường vẫn như cũ lơ lửng một tầng sương mù màu đỏ như máu, mà vài đội chiến sĩ người Odin đang cầm theo đao kiếm, ở trên chiến trường thực hiện nhiệm vụ thanh lý cuối cùng.
Đốt lên... siêu độ những linh hồn của họ. Kekelan cười cười rất nghiêm túc: Nhìn ta như vậy, thế nhưng ta là một người rất nhẹ dạ a.
Nói xong, cũng không để ý tới những tên người hầu đang mở to mắt kinh ngạc, Kekelan bước đi vào trong cánh rừng, trước ngực hắn vẫn như cũ ôm cây đàn hạc, từ rất xa truyền tới tiếng thở dài đầy u buồn của hắn.
Ai... Lại muốn nghe âm thanh của đàn hạc a...
Heisiting phi ngựa trở lại bên trong đại doanh, hắn chạy một mạch tới bên cạnh đám chiến sĩ Odin đã xếp thành hàng ngũ, ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của đám sĩ quan kỵ binh một chút.
Truyền lệnh... Chúng ta chuẩn bị rời khỏi.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, mọi người nhất thời vô cùng kinh ngạc, thế nhưng mặt của Heisiting lại trầm như nước, không ai dám can đảm cãi lại lệnh của vị võ thần Odin này.
Động tác nhanh một chút. Ngay lúc mọi người chuẩn bị lãnh lệnh rời đi, Heisiting cư nhiên lần đầu tiên nói nhiều hơn một câu: Ta cũng không nghĩ tới lại bị tên gia hỏa kia tính kế, núp ở phía sau hưởng lợi. Hừ... Hiện tại cũng không phải là lúc để giết hắn.
Cách xa chiến trường ở một khoảng đất trống bên trong một cánh rừng nhỏ, một cái lều cao to đang được dựng lên, vài cây đinh cực lớn hình sừng trâu bằng vàng ròng hung hăng cấm sâu vào trong mặt đất, những sợi dây thừng rắn chắc được kéo cột vào nhau, hình thành một cái khung lều xòe ra, vài chục miếng da dê thượng đẳng đang nằm trên mặt cỏ, da dê vô cùng mềm mại.
Hơn mười tên người hầu Odin đầu đầy tóc đỏ, hai vành tai mang theo hai cái khuyên bằng vàng cực lớn, trần trụi nửa thân trên, lộ ra một thân da thịt, trong tay cầm đủ loại dụng cụ đang vô cùng bận bịu dựng lều lên.
Kekelan đứng ở trước rừng cây, phía sau lưng hắn là bốn tên người hầu đang quỳ, mỗi người hầu đều bưng trên tay một cái mâm tròn dẹp màu sáng bạc.
Kekelan nhẹ nhàng vuốt mái tóc, mái tóc dày của hắn đã bện thành nhiều lọn nhỏ. Ngày hôm nay hắn mặc một bộ trường bào màu bạc rất đẹp đẽ và quý phái, được may từ lông của hàng trăm con tuyết hồ sinh sống tại vùng cực kỳ lạnh lẽo ở phương bắc, mà ở trong áo choàng màu bạc, là một bộ giáp màu đỏ rất đẹp mắt được điêu khắc hoa văn tinh xảo, ở trên giáp ngực còn khắc một đoán hoa sen trắng hiện rõ trên áo giáp màu đỏ, đóa hoa sen dường như đang nở rộ, cánh hoa dùng bạc nguyên chất để khảm thành, dưới ánh sáng phản chiếu, phảng phất như đóa hoa sen đang chuyển động một cách tinh xảo.
Một đôi giày làm từ da cá mập thượng đẳng sản xuất tại vương quốc Landisi trên biển, mà ngay cả gót đinh dùng để thúc ngựa cũng được làm bằng vàng.
Kekelan lẳng lặng nhìn về phía xa xa, sau đó tùy ý bưng lấy một cái ly bằng vàng đựng thứ rượu màu đỏ, từ trên cái mâm bạc trong tay tên người hầu phía sau. Ngay ở xa xa, một tên người hầu để trần thân trên, vừa mới nhóm xong đống lửa trại cùng lúc để giá nướng thịt lên, đem một con sơn dương để lên đống lửa, một mặt vừa quay, một mặt cầm lấy một cái cọ thật lớn, quét lên thân sơn dương một tầng mật ong hảo hạng cùng một vài phụ liệu.
Ai... Vì sao ta nhìn thấy cảnh giết chóc vừa rồi, bỗng dưng cảm thấy buồn bã. Kekelan buông ly rượu bằng vàng xuống, hé miệng cười cười, khuôn mặt trắng nõn không hề giống người Odin của hắn hiện lên một tia buồn tẻ, xoay người cầm lấy một cây đàn hạc từ trong tay một tên người hầu.
Ai, lại muốn nghe tiếng đàn hạc rồi...
Ngay lúc Kekelan ngửa mặt nhìn bình minh cùng thở dài, thì từ trong mảnh rừng truyền tới một trận vó ngựa gấp gáp. Một con chiến mã màu đen đang vọt tới, chạy tới chổ nào, thì nơi đó rậm rạp người Odin đều cúi mình thối lui về phía sau, lui xa xa để tránh đường cho ngựa.
Heisiting vẫn như cũ mặc một bộ áo choàng đen bó sát người phóng nhanh tới bên cạnh Kekelan, cách xa không quá mười bước, mới xoay người xuống ngựa. Đem chiến thương ba mũi nặng nề cắm xuống mặt đất, áo choàng tung bay, cả người phảng phất giống như một ngọn lửa màu đen, chậm rãi đi tới bên cạnh Kekelan.
Heisiting đi tới bên cạnh Kekelan chỉ còn cách vài bước mới dừng lại, cặp mắt âm nhu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Kekelan. Một lát sau Heisiting nheo hai mắt lại, dùng giọng nói khàn khàn đặc biệt của hắn, bình tĩnh nói nói nhẹ một câu :
Không biết vì sao mỗi lần ta đứng gần ngươi. Ta luôn luôn có một cổ cảm giác rất muốn rút đao chém chết ngươi liền tại chổ !
Trong nháy mắt, Kekelan cảm giác được một cổ sát khí bao bọc lấy toàn thân, thế nhưng trái lại hắn giãn hai đầu lông mày ra nhìn Heisiting. Hắn ưu nhã khom người cúi chào, khuôn mặt trắng nõn mang theo vẻ tươi cười, đôi con ngươi màu xanh biếc sâu lạnh như u đàm: Nga, chiến thần vĩ đại của người Odin chúng ta, ta vừa rồi ngửa mặt nhìn mặt trời mọc, trong lòng có chút bùi ngùi. Có lẽ ánh sáng vừa rồi chính là của sự cơ trí cùng anh dũng của ngài, chỉ có thế mới có khả năng chiếu sáng cả khắp một vùng xung quanh. Chỉ là...
Hắn thoáng cau mũi, cười khổ nói: Lẽ nào trước lúc đi gặp ta, ngài không có hoán đổi y phục sao? Như ngài biết, ta luôn luôn không thích mùi máu tanh.
Sát khí trên người Heisiting dần dần tán đi, cặp mắt âm nhu của hắn cũng mở to bình thường, nhìn hai mắt của Kekelan đánh giá một cách cẩn thận, phảng phất như một câu nói tràn đầy sát khí vừa rồi chỉ là câu chào hỏi bình thường giữa hai người. Hắn trầm ngâm một chút, thấp giọng nói: Ta phải khoan nhượng cho ngươi tới khi nào đây, hoàng tử Kekelan ?
Đôi con ngươi màu xanh biếc của Kekelan hiện lên một tia giảo hoạt, hắn ung dung cười, búng tay một cái, cố ý tỏ ra kinh ngạc: Vấn đề này lẽ nào còn cần ta phải trả lời sao? Đáp án rất đơn giản, một là, lúc ta kế thừa ngai vàng của phụ hoàng bệ hạ, là lúc ngươi không cần khoan nhượng, mà là có thể trực tiếp thuần phục ta. Còn cái còn lại... Chính là lúc đại ca ta lên làm hoàng đế Odin, đến lúc đó một tên đao phủ như ngươi sẽ có thể thu gặt lấy đầu ta-- bất quá nếu như ngày đó thật sự xảy ra, ta hy vọng ngươi có thể ra tay nhanh một chút, bởi vì ta rất sợ đau.
Đây là lần cuối cùng. Heisiting bỗng nhiên dựng thẳng một cây ngón tay lên, vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, ánh mắt rơi vào khuôn mặt của Kekelan, nhìn chằm chằm đôi con ngươi màu xanh của hắn: Đây là lần cuối cùng, hoàng tử Kekelan. Ta dùng tâm của ta để phát thệ, đây là lần cuối cùng ta khoan dung cho hành vi nháo loạn của ngươi. Nếu như ngươi còn tiếp diễn, bất luận là ở nơi đâu vào thời gian nào, cho dù là tại trước mặt hoàng đế bệ hạ, ta phát thệ, đao của ta sẽ chém bay cái đầu của ngươi. Ta không có thói quen nói đùa, hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ những lời ta nói ngày hôm nay.
Kekelan trầm mặc một chút, hắn dường như đang suy tư về những gì Heisiting nói-- thế nhưng trên mặt hắn khư khư lại không có tới một tia căng thẳng hay là sợ hãi. Qua một hồi, vị quý nhân người Odin này bỗng dưng hiện lên một vẻ tươi cười: Được rồi, ta sẽ nhớ kỹ những lời khuyên của ngươi. Ta bảo đảm đây là lần cuối cùng ... để ngươi phát hiện. Ân, cứ vậy đi, lần sau ta có tính kế với ngươi, nhất định sẽ tận lực che giấu không cho ngươi biết, câu trả lời này thỏa mãn ngươi rồi chứ?
Ánh mắt của Heisiting vô cùng lạnh lùng, không hề liếc mắt nhìn Kekelan một cái, lập tức xoay người bỏ đi, cánh tay run lên, đem chiến thương ba mũi đang cấm trên đất nhổ lên, bùn đất thậm chí văng trúng vào mặt của Kekelan.
Chờ Heisiting xoay người nhảy lên ngựa, Kekelan mới bỗng nhiên la lớn: Heisiting đại nhân, xin hỏi người hiện tại định đi đâu?
Heisiting ngồi ở trên ngựa, lạnh lùng nhìn Kekelan, nhìn từ trên xuống dưới cái tên gia hỏa này, đầu tiên hắn trầm mặc một chút, qua một hồi, mới hít sâu một hơi: Trở về nhà!
Trở về nhà? Kekelan kêu lên một cách vô cùng cổ quái : Chúng ta chạy mấy ngày đêm, bôn ba hơn ngàn dặm đường để tới nơi này, đem binh đoàn mạnh nhất của đế quốc Byzantine vây chết ở trong cứ điểm quan trọng này, lẽ nào cứ thế mà quay về?
Heisiting nhìn chăm chăm Kekelan, sau đó 'hừ' một tiếng: Người của ta ngày mai sẽ xuất phát quay về, nếu như hoàng tử muốn ở lại lập công, vậy ta chúc ngươi may mắn.
Nói xong, Heisiting ngay cả một khắc cũng không muốn nhìn tên gia hỏa kia, dường như nếu tiếp tục nói chuyện một hồi, sẽ nhịn không được thực sự muốn vung chiến thương lên, đem tên gia hỏa đang chọc cho hắn phẫn nộ, chém chết ngay tại chổ.
Nhìn Heisiting một người một ngựa đi xa, Kekelan mới vươn ngón tay lên, đem hai vết bùn trên khuôn mặt gạt xuống.
Trong mắt Kekelan hiện lên một tia ánh sáng kỳ dị, hắn bỗng nhiên thấp giọng nói: Nếu như vừa rồi thực sự động thủ, ta nắm chắc bao nhiêu thành có thể đem hắn lưu lại đây?
Lập tức hắn nhếch cong miệng, cười to khinh thường một cái: Lưu lại? Đùa giỡn gì thế này? ! Ta có thể trực diện chống đỡ một thương kèm theo hỏa diễm của hắn coi như là có mạng lớn rồi!
Thế nhưng hắn lại phảng phất như thay đổi sắc mặt, nói với chính mình: Không không không, Kekelan, đừng có xem nhẹ mình như thế, phải minh bạch một điều, lấy bản lĩnh của ta, tuy rằng đánh không lại hắn, thế nhưng ta cũng có thể tự bảo vệ mệnh mình... Ách, nếu như thật sự không được, ta còn có thể kêu cứu mà...
Mấy tên người hầu đang đứng nghiêm trang ở một bên xa xa, không dám ngẩng đầu nhìn, dù sao tính tình của vị hoàng tử này mười phần cổ quái, việc tự hỏi tự đáp giống như khùng thế kia, mọi người nhìn mãi cũng đã thành thói quen.
Qua một hồi, Kekelan mới thở dài, bộ dáng dường như rất bất mãn, lớn tiếng kêu lên: Được rồi được rồi, cái lều chết tiệt kia cũng không cần phải dựng lên nữa, xem ra chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này... Ai, sớm biết như vậy hà tất phải làm việc ấy? Nếu như ta không tính kế cái tên gia hỏa Heisiting mà nói, hiện tại không chừng chúng ta đang ăn mừng bên trong doanh trại của địch. Nói như vậy, ta thật đúng là một tên gia hỏa đê tiện.
Đám người hầu đang bận rộn ở xa xa liền đình chỉ công việc trong tay, bộ dáng mơ hồ có chút chết lặng cả người.
Không nghe thấy ta nói sao? Kekelan nhịn không được phất phất cái tay: Lập tức chuẩn bị hành lý, chúng ta lại phải đi gấp rồi!
Dừng một chút, mí mắt của hắn bỗng nhiên trầm xuống, hít một hơi thật sâu: Ân... Đem tất cả nến mà ta mang theo, toàn bộ đốt lên.
Nến? ?
Một người hầu nhịn không được liền lên tiếng nhắc nhở: Điện hạ, hiện tại... là ban ngày...
Ta đương nhiên biết hiện tại là ban ngày. Kekelan nhìn chiến trường ở xa xa, trên chiến trường vẫn như cũ lơ lửng một tầng sương mù màu đỏ như máu, mà vài đội chiến sĩ người Odin đang cầm theo đao kiếm, ở trên chiến trường thực hiện nhiệm vụ thanh lý cuối cùng.
Đốt lên... siêu độ những linh hồn của họ. Kekelan cười cười rất nghiêm túc: Nhìn ta như vậy, thế nhưng ta là một người rất nhẹ dạ a.
Nói xong, cũng không để ý tới những tên người hầu đang mở to mắt kinh ngạc, Kekelan bước đi vào trong cánh rừng, trước ngực hắn vẫn như cũ ôm cây đàn hạc, từ rất xa truyền tới tiếng thở dài đầy u buồn của hắn.
Ai... Lại muốn nghe âm thanh của đàn hạc a...
Heisiting phi ngựa trở lại bên trong đại doanh, hắn chạy một mạch tới bên cạnh đám chiến sĩ Odin đã xếp thành hàng ngũ, ngồi ở trên lưng ngựa, nhìn vẻ mặt đầy mong chờ của đám sĩ quan kỵ binh một chút.
Truyền lệnh... Chúng ta chuẩn bị rời khỏi.
Mệnh lệnh vừa hạ xuống, mọi người nhất thời vô cùng kinh ngạc, thế nhưng mặt của Heisiting lại trầm như nước, không ai dám can đảm cãi lại lệnh của vị võ thần Odin này.
Động tác nhanh một chút. Ngay lúc mọi người chuẩn bị lãnh lệnh rời đi, Heisiting cư nhiên lần đầu tiên nói nhiều hơn một câu: Ta cũng không nghĩ tới lại bị tên gia hỏa kia tính kế, núp ở phía sau hưởng lợi. Hừ... Hiện tại cũng không phải là lúc để giết hắn.
/247
|