Ta muốn giết hắn! Ta muốn giết hắn! Đem hắn treo cổ! Đem hắn thiêu sống! Không! Đem hắn trói lại, ta phải băm hắn ra thành vạn khúc! Ta muốn thi thể của hắn bị treo trước cửa thành để quạ đen mổ hai mắt của hắn ! !
Hai mắt của Bangfuleite đỏ đậm, mọi cơ thịt trên mặt đều vặn vẹo, ở trong lều lớn hướng về phía Adelike cùng Ruhr rít gào phẫn nộ. Khuôn mặt anh tuấn của vị tước sĩ đại nhân vặn vẹo tới mức dọa người, đôi mắt trợn tròn, thở hổn hển hồng hộc, cơ nhục trên khuôn mặt cứng lại, nắm chặt hai nắm tay, cổ tay hắn vẫn còn lưu lại một vết hồng do bị trói bằng gân trâu, phẫn nộ đi qua đi lại trong lều giống như một con chó điên.
Cái tên hỗn đản đó! Cái tên hạ đẳng thô bỉ ti tiện! Cái tên gia hỏa hỗn đản kia âm mưu hãm hại ta! Ta muốn giết hắn! Ta muốn hắn chết! !
Mắt thấy sắc mặt của Adelike càng ngày càng không nhịn được, vết thẹo trên mặt hắn bắt đầu run run, Ruhr đang ở bên cạnh trong lòng cảm thấy bất hảo, cái tên thỏ mặt trắng này nếu còn tiếp tục kêu rống, chỉ sợ cái vị tướng quân bướng bỉnh kia liền rút đao bổ đôi cái tên gia hỏa này.
Mập mạp vội vàng vọt tới chụp lấy Bangfuleite lôi lại gần, lớn tiếng cười nói: Tước sĩ, Bangfuleite tước sĩ, xin ngài bớt giận, ta xem việc này nên làm rõ trước rồi hẳn...
Còn cái gì mà không rõ! Bangfuleite hét lên một tiếng chói tai giống như một thiếu nữ bị kinh sợ: Cái tên hỗn đản đó! Hắn cư nhiên dám bắt ta trói trong nhà kho! Hắn cư nhiên dám đem ta một mình tống ra chiến trường! Đây là mưu sát! Hắn muốn giết chết ta ! !
Adelike nặng nề 'hừ' một tiếng, hắn đứng thẳng lên, tay hắn đặt lên chuôi kiếm ở bên hông, động tác này lập tức làm cho Bangfuleite càng thêm hoảng sợ, hắn vội vã lui về phía sau vài bước, chỉ vào Adelike kêu lên: Ngươi ! Ngươi muốn làm gì ! Adelike, đừng quên thân phận của ngươi ! Ngươi là một người lính của đế quốc... Ta, ta là giám sát đặc sứ ! Người, người của ngươi dám can đảm đối xử với ta...
Adelike nhẫn nhịn không có rút kiếm chém ra cũng như không nhìn cái tên mặt trắng này dù chỉ một cái, liền cất bước đi ra khỏi lều.
Ruhr đi đến vỗ vai Bangfuleite đang sợ hãi một hồi, Bangfuleite nhất thời run run, nhưng nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Ruhr, khí thế của hắn phảng phất như lần nữa tỏa sáng: Ruhr tướng quân, ngươi làm chứng cho ta ! Những tên gia hỏa trong binh đoàn 13 này, bọn họ đều muốn ám hại ta ! Bọn hạ đẳng này, những tên hỗn đản này muốn mưu sát ta! !
Bộ dáng tươi cười của Ruhr ngày càng hòa nhã, dáng vẻ như thế làm cho Bangfuleite an tâm không ít.
Ân... đại nhân Bangfuleite tôn kính. Ta đề nghị ngài trước nhất không cần kêu la như thế. Chúng ta hiện tại vẫn còn ở trong doanh trại của binh đoàn 13 đấy. Ruhr nhắc nhở một cách đầy thân thiện, ngay sau đó hắn hạ thấp âm thanh nói: Ngài xem, tuy rằng ngài chịu một ít đối đãi có chút vô lễ-- nga, xin đừng trừng mắt nhìn chằm chằm ta. Được rồi, ta thừa nhận cách đối đãi này đối với giới quý tộc là một sự mạo phạm cực kỳ mất danh dự. Bất quá... Bất cứ chuyện gì cũng có mặt tốt của nó. Ngài nói xem có đúng không?
Tốt ? Mặt tốt ? ! Bangfuleite giận dữ: Ruhr tướng quân đang trêu đùa ta sao!
Đương nhiên không phải Ruhr dùng sức lắc đầu, lập tức cười nói: Theo ta được biết, ngài đích xác là một mình đi ra chiến trường, một mình đối mặt với Heisiting của người Odin...
Đó là ta bị trói đem ra ! Bangfuleite vừa nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua thì hai chân liền run rẩy, mà khi nhớ tới lúc hắn không nhịn được mà phải tiểu trong quần thì trong lòng càng trở nên giận dữ và xấu hổ, hét lớn một cách thất lễ: Tên gia hỏa kia là muốn hại chết ta!
Cứ từ từ, đừng có gấp... Mập mạp rất từ tốn cười nói: Ta thấu hiểu sự phẫn nộ của ngài khi bị trói đem ra chiến trường, bất quá... ngài suy nghĩ kỹ xem, người khác không có biết ngài bị cột đem ra a! Hơn nữa... Mặc kệ nói như thế nào, thì sự thật trước mắt chính là: trên chiến trường, tước sĩ Bangfuleite đại nhân đã đối mặt với Heisiting của Odin trong một trận quyết chiến, mà Heisiting lại bị thương bỏ chạy...
Là tên gia hỏa kia không phải ta... Âm thanh của Bangfuleite nhỏ đi rất nhiều.
Thế nhưng người khác không biết, nhất là người Odin ! Mập mạp nhếch miệng, hắn cười rất giảo hoạt: Ngài xem, trên chiến trường, một mình chống lại Heisiting là một việc vinh quang tới mức độ nào! Hơn nữa, lần này thái tử điện hạ phái người đi ra tiền tuyến mục đích chính là...
Hắn nhìn Bangfuleite, đem âm thanh hạ xuống tới mức thấp nhất: Cho nên... người chống lại Heisiting ! Chính là Bangfuleite ! Mà ngài... chính là Bangfuleite. Sự việc này, có ngàn vạn binh sĩ đều chính tai nghe thấy.
Bangfuleite đã động tâm.
Cho nên, cái tên gia hỏa kia không thể giết vào lúc này. Ruhr cười cười: Chí ít, phải đợi cái quân công này thực sự rơi vào đầu ngài, mà trước lúc đó, hắn được coi như là một nhân chứng. Huống hồ... hắn chỉ là một tiểu binh mà thôi, chờ lúc đại cục đã định, muốn sửa trị hắn như thế nào, còn sợ hắn bay mất sao?
Khi Ruhr đi ra khỏi lều, Adelike cũng đã hoàn thành công tác phân phối một số mệnh lệnh đối với đám phó tướng, nhìn mập mạp đi tới, Adelike cười nhạt một tiếng: Dụ được tên nhóc con kia rồi chứ?
Ha, hắn quả thực chỉ là một tên nhóc, một đứa con nít hư hỏng. Mập mạp bĩu môi: Bất quá tên nhóc này lại là người bên cạnh thái tử... Ân, chính xác là người 'nằm' bên cạnh thái tử. Bất quá chỉ là một số câu dụ ngọt, cũng chả mất mát gì nhiều.
Adelike cười nhạt không nói.
Mập mạp thở dài: Ta biết ngươi là một tên gia hỏa kiêu ngạo, lần rút quân này, cứ đổ hết cho ta đi, dù sao trong mắt của mọi người, ta cũng là một con thỏ chạy trốn, cùng cái tên bán...con mẹ nó, cùng cái tên thỏ bán mông kia nhận lấy hoàn toàn trách nhiệm đi.
Adelike nhìn mập mạp thật sâu, bỗng nhiên bước tới cố sức vỗ vào vai của mập mạp, nghiêm mặt nói: Ngươi là một người lính xuất sắc, Ruhr tướng quân.
Lập tức hắn thở dài: Ta đi xem tên tiểu tử kia... tình huống của tên tiểu tử kia có chút không được tốt.
Ruhr hé miệng nhè nhẹ hít một hơi lương khí, xoa xoa cái vai vừ bị vỗ, nhìn Adelike rời đi, bỗng nhiên hắn kêu lên một tiếng: Ê, Adelike!
Cái gì?
Ngươi... Mập mạp do dự một chút, bỗng nhiên đuổi theo vài bước, hạ thấp thanh âm nói: Đừng nói ta không nhận ra, cái tên tiểu tử kia, hắn là...
Trong ánh mắt của Adelike hiện lên một tia tinh mang, nhìn chằm chằm Ruhr: Ngươi cũng biết ?
Mập mạp nói một giọng đầy ngụ ý: Nói thừa, tuổi của ta không kém ngươi là bao, chuyện tình năm đó, ta tuy rằng không tận mắt chứng kiến, thế nhưng ta có tình báo khá tốt, cũng nghe nói qua...
Vậy thì mời ngươi giữ bí mật! Adelike lập tức nghiêm khắc cắt đứt lời nói của Ruhr: Những người biết việc này rất nhanh sẽ bị giết chết, ta không rõ ngươi biết việc gì, nhiều ít bao nhiêu, thế nhưng... Mặc kệ là ngươi biết nhiều hay ít, mời ngươi đem việc này chôn ở đáy lòng. Đây không phải thỉnh cầu của ta, mà là một lời khuyên.
Hạ Á một mình ngồi đờ ra ở trong lều, Shaerba cùng Katuo vừa rời đi, thi thể Kevin đã được mai táng, mà những bạn hữu tốt của Kevin trong đội thân vệ đều khóc rống một hồi.
Duy nhất chỉ có Hạ Á, hắn ngay cả một hạt lệ cũng không ra tới khóe mắt, thậm chí lúc Shaerba cùng Katuo lo lắng cho tên gia hỏa này mà chạy tới tìm hắn, thần sắc của Hạ Á vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như cái người gào thét như điên lúc sáng nay ở cửa doanh trại, căn bản không phải là hắn.
Hạ Á ngồi yên ở trên giường, cầm trong tay một miếng vải bố, một lần rồi lại một lần lau chùi thanh hỏa xoa của hắn. Hắn lau chùi rất nhập thần, thậm chí ngay cả lúc Adelike đi vào trong lều, hắn cũng không phát hiện, thẳng tới lúc Adelike đi tới trước mặt Hạ Á, Hạ Á mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Ngồi đi. Adelike đè vai của Hạ Á xuống, nhìn Hạ Á khắp người quấn đầy băng vải: Thương thế sao rồi?
Hạ Á cười hắc hắc: Không chết được.
Bộ dáng tươi cười của dế nhũi vẫn bình thường như xưa, rất hàm hậu và hào sảng, thậm chí trong ánh mắt của hắn, cũng không toát ra chút nào bộ dáng bi thương. Adelike thở dài, nhìn hỏa xoa trong tay Hạ Á một chút, thần sắc của hắn liền thay đổi, lập tức xoay đầu đi, đem ánh mắt chuyển hướng về phía khác: Ngươi...
Ta không sao, tướng quân. Hạ Á bỗng nhiên chủ động dùng một giọng rất thản nhiên.
Ân? Adelike có chút ngoài ý muốn.
Ta thực sự không có việc gì. Giọng nói của Hạ Á rất nghiêm trang: Đây là chiến tranh, chiến tranh thì phải có hy sinh, ta hiểu rõ ràng đạo lý này -- chỉ bất quá lần này tử vong rơi vào trên người Kevin, mà tiếp theo, có thể sẽ đến phiên ta. Việc này trước sau cũng sẽ xảy ra, cho nên...
Giọng nói của hắn quả thật là quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức gần như là lạnh lùng, khiến cho hai đầu lông mày của Adelike nhướng lên: Ngươi thật là không có gì chứ?
Thực sự. Thần sắc của Hạ Á rất thản nhiên: Ngày hôm nay ta thấy Kevin chết đi, lúc đó ta phi thường phẫn nộ, ta thậm chí muốn cầm lấy binh khí lao ra khỏi cửa doanh, đem tất cả người Odin ở ngoài đó toàn bộ giết sạch. Thế nhưng hiện tại... Ta không còn phẫn nộ nữa.
Nói đến đây, Hạ Á thậm chí cười cười! Dáng vẻ tươi cười của hắn rất ung dung và khoái trá, thế nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng không bình thường, khiến cho Adelike trong lòng sinh ra cảnh giác.
Cha nuôi của ta đã từng nói qua một câu-- ân, tuy rằng lão gia hỏa không có gì tốt, thế nhưng một ít câu nói của hắn rất có đạo lý, hắn nói: đối mặt với việc không cách nào giải quyết, mà nhất mực chỉ biết bi thương phẫn nộ hoặc là luống cuống, những hành động này chỉ thuộc về bọn nhu nhược.
Hạ Á thở hắt ra, phảng phất như đem ức chế trong lòng phun hết ra, hắn híp mắt mỉm cười: Cho nên, ta không phải không có phẫn nộ, cũng không phải không có bi thương -- chỉ là ta không cho phép ta làm thế. Ta... lựa chọn hành động!
Hành động? Ngươi sẽ làm gì? Adelike nhìn Hạ Á một cách kì dị.
Hạ Á cau mày, vẻ mặt của hắn rất là nghiêm túc, miệng nhẹ nhàng trả lời: Giết người, giết người Odin. Đây là kế hoạch của ta, ta sẽ từng bước thực hiện-- hẳn đến một ngày giết sạch bọn họ mới thôi.
Nhưng...
Ta biết việc này rất khó. Hạ Á cười giễu cợt: Ân, về phần người Odin, bọn họ tuy rằng số lượng rất nhiều, bất quá, hôm nay ta giết giết một ít, ngày mai ta giết một ít, chậm rãi mà giết, giết tới lúc nào ta chết thì thôi... có việc để làm, so với ngồi một chổ bi thương chung quy vẫn tốt hơn nhiều.
Hôm nay ta giết giết một ít, ngày mai ta giết một ít, giết tới lúc nào ta chết thì thôi....
Adelike hít vào một hơi thật sâu, hắn bị giọng nói cùng biểu hiện lạnh lùng tới mức thấu xương của Hạ Á làm cho chấn động!
Hai mắt của Bangfuleite đỏ đậm, mọi cơ thịt trên mặt đều vặn vẹo, ở trong lều lớn hướng về phía Adelike cùng Ruhr rít gào phẫn nộ. Khuôn mặt anh tuấn của vị tước sĩ đại nhân vặn vẹo tới mức dọa người, đôi mắt trợn tròn, thở hổn hển hồng hộc, cơ nhục trên khuôn mặt cứng lại, nắm chặt hai nắm tay, cổ tay hắn vẫn còn lưu lại một vết hồng do bị trói bằng gân trâu, phẫn nộ đi qua đi lại trong lều giống như một con chó điên.
Cái tên hỗn đản đó! Cái tên hạ đẳng thô bỉ ti tiện! Cái tên gia hỏa hỗn đản kia âm mưu hãm hại ta! Ta muốn giết hắn! Ta muốn hắn chết! !
Mắt thấy sắc mặt của Adelike càng ngày càng không nhịn được, vết thẹo trên mặt hắn bắt đầu run run, Ruhr đang ở bên cạnh trong lòng cảm thấy bất hảo, cái tên thỏ mặt trắng này nếu còn tiếp tục kêu rống, chỉ sợ cái vị tướng quân bướng bỉnh kia liền rút đao bổ đôi cái tên gia hỏa này.
Mập mạp vội vàng vọt tới chụp lấy Bangfuleite lôi lại gần, lớn tiếng cười nói: Tước sĩ, Bangfuleite tước sĩ, xin ngài bớt giận, ta xem việc này nên làm rõ trước rồi hẳn...
Còn cái gì mà không rõ! Bangfuleite hét lên một tiếng chói tai giống như một thiếu nữ bị kinh sợ: Cái tên hỗn đản đó! Hắn cư nhiên dám bắt ta trói trong nhà kho! Hắn cư nhiên dám đem ta một mình tống ra chiến trường! Đây là mưu sát! Hắn muốn giết chết ta ! !
Adelike nặng nề 'hừ' một tiếng, hắn đứng thẳng lên, tay hắn đặt lên chuôi kiếm ở bên hông, động tác này lập tức làm cho Bangfuleite càng thêm hoảng sợ, hắn vội vã lui về phía sau vài bước, chỉ vào Adelike kêu lên: Ngươi ! Ngươi muốn làm gì ! Adelike, đừng quên thân phận của ngươi ! Ngươi là một người lính của đế quốc... Ta, ta là giám sát đặc sứ ! Người, người của ngươi dám can đảm đối xử với ta...
Adelike nhẫn nhịn không có rút kiếm chém ra cũng như không nhìn cái tên mặt trắng này dù chỉ một cái, liền cất bước đi ra khỏi lều.
Ruhr đi đến vỗ vai Bangfuleite đang sợ hãi một hồi, Bangfuleite nhất thời run run, nhưng nhìn thấy bộ dáng tươi cười của Ruhr, khí thế của hắn phảng phất như lần nữa tỏa sáng: Ruhr tướng quân, ngươi làm chứng cho ta ! Những tên gia hỏa trong binh đoàn 13 này, bọn họ đều muốn ám hại ta ! Bọn hạ đẳng này, những tên hỗn đản này muốn mưu sát ta! !
Bộ dáng tươi cười của Ruhr ngày càng hòa nhã, dáng vẻ như thế làm cho Bangfuleite an tâm không ít.
Ân... đại nhân Bangfuleite tôn kính. Ta đề nghị ngài trước nhất không cần kêu la như thế. Chúng ta hiện tại vẫn còn ở trong doanh trại của binh đoàn 13 đấy. Ruhr nhắc nhở một cách đầy thân thiện, ngay sau đó hắn hạ thấp âm thanh nói: Ngài xem, tuy rằng ngài chịu một ít đối đãi có chút vô lễ-- nga, xin đừng trừng mắt nhìn chằm chằm ta. Được rồi, ta thừa nhận cách đối đãi này đối với giới quý tộc là một sự mạo phạm cực kỳ mất danh dự. Bất quá... Bất cứ chuyện gì cũng có mặt tốt của nó. Ngài nói xem có đúng không?
Tốt ? Mặt tốt ? ! Bangfuleite giận dữ: Ruhr tướng quân đang trêu đùa ta sao!
Đương nhiên không phải Ruhr dùng sức lắc đầu, lập tức cười nói: Theo ta được biết, ngài đích xác là một mình đi ra chiến trường, một mình đối mặt với Heisiting của người Odin...
Đó là ta bị trói đem ra ! Bangfuleite vừa nhớ tới cảnh tượng ngày hôm qua thì hai chân liền run rẩy, mà khi nhớ tới lúc hắn không nhịn được mà phải tiểu trong quần thì trong lòng càng trở nên giận dữ và xấu hổ, hét lớn một cách thất lễ: Tên gia hỏa kia là muốn hại chết ta!
Cứ từ từ, đừng có gấp... Mập mạp rất từ tốn cười nói: Ta thấu hiểu sự phẫn nộ của ngài khi bị trói đem ra chiến trường, bất quá... ngài suy nghĩ kỹ xem, người khác không có biết ngài bị cột đem ra a! Hơn nữa... Mặc kệ nói như thế nào, thì sự thật trước mắt chính là: trên chiến trường, tước sĩ Bangfuleite đại nhân đã đối mặt với Heisiting của Odin trong một trận quyết chiến, mà Heisiting lại bị thương bỏ chạy...
Là tên gia hỏa kia không phải ta... Âm thanh của Bangfuleite nhỏ đi rất nhiều.
Thế nhưng người khác không biết, nhất là người Odin ! Mập mạp nhếch miệng, hắn cười rất giảo hoạt: Ngài xem, trên chiến trường, một mình chống lại Heisiting là một việc vinh quang tới mức độ nào! Hơn nữa, lần này thái tử điện hạ phái người đi ra tiền tuyến mục đích chính là...
Hắn nhìn Bangfuleite, đem âm thanh hạ xuống tới mức thấp nhất: Cho nên... người chống lại Heisiting ! Chính là Bangfuleite ! Mà ngài... chính là Bangfuleite. Sự việc này, có ngàn vạn binh sĩ đều chính tai nghe thấy.
Bangfuleite đã động tâm.
Cho nên, cái tên gia hỏa kia không thể giết vào lúc này. Ruhr cười cười: Chí ít, phải đợi cái quân công này thực sự rơi vào đầu ngài, mà trước lúc đó, hắn được coi như là một nhân chứng. Huống hồ... hắn chỉ là một tiểu binh mà thôi, chờ lúc đại cục đã định, muốn sửa trị hắn như thế nào, còn sợ hắn bay mất sao?
Khi Ruhr đi ra khỏi lều, Adelike cũng đã hoàn thành công tác phân phối một số mệnh lệnh đối với đám phó tướng, nhìn mập mạp đi tới, Adelike cười nhạt một tiếng: Dụ được tên nhóc con kia rồi chứ?
Ha, hắn quả thực chỉ là một tên nhóc, một đứa con nít hư hỏng. Mập mạp bĩu môi: Bất quá tên nhóc này lại là người bên cạnh thái tử... Ân, chính xác là người 'nằm' bên cạnh thái tử. Bất quá chỉ là một số câu dụ ngọt, cũng chả mất mát gì nhiều.
Adelike cười nhạt không nói.
Mập mạp thở dài: Ta biết ngươi là một tên gia hỏa kiêu ngạo, lần rút quân này, cứ đổ hết cho ta đi, dù sao trong mắt của mọi người, ta cũng là một con thỏ chạy trốn, cùng cái tên bán...con mẹ nó, cùng cái tên thỏ bán mông kia nhận lấy hoàn toàn trách nhiệm đi.
Adelike nhìn mập mạp thật sâu, bỗng nhiên bước tới cố sức vỗ vào vai của mập mạp, nghiêm mặt nói: Ngươi là một người lính xuất sắc, Ruhr tướng quân.
Lập tức hắn thở dài: Ta đi xem tên tiểu tử kia... tình huống của tên tiểu tử kia có chút không được tốt.
Ruhr hé miệng nhè nhẹ hít một hơi lương khí, xoa xoa cái vai vừ bị vỗ, nhìn Adelike rời đi, bỗng nhiên hắn kêu lên một tiếng: Ê, Adelike!
Cái gì?
Ngươi... Mập mạp do dự một chút, bỗng nhiên đuổi theo vài bước, hạ thấp thanh âm nói: Đừng nói ta không nhận ra, cái tên tiểu tử kia, hắn là...
Trong ánh mắt của Adelike hiện lên một tia tinh mang, nhìn chằm chằm Ruhr: Ngươi cũng biết ?
Mập mạp nói một giọng đầy ngụ ý: Nói thừa, tuổi của ta không kém ngươi là bao, chuyện tình năm đó, ta tuy rằng không tận mắt chứng kiến, thế nhưng ta có tình báo khá tốt, cũng nghe nói qua...
Vậy thì mời ngươi giữ bí mật! Adelike lập tức nghiêm khắc cắt đứt lời nói của Ruhr: Những người biết việc này rất nhanh sẽ bị giết chết, ta không rõ ngươi biết việc gì, nhiều ít bao nhiêu, thế nhưng... Mặc kệ là ngươi biết nhiều hay ít, mời ngươi đem việc này chôn ở đáy lòng. Đây không phải thỉnh cầu của ta, mà là một lời khuyên.
Hạ Á một mình ngồi đờ ra ở trong lều, Shaerba cùng Katuo vừa rời đi, thi thể Kevin đã được mai táng, mà những bạn hữu tốt của Kevin trong đội thân vệ đều khóc rống một hồi.
Duy nhất chỉ có Hạ Á, hắn ngay cả một hạt lệ cũng không ra tới khóe mắt, thậm chí lúc Shaerba cùng Katuo lo lắng cho tên gia hỏa này mà chạy tới tìm hắn, thần sắc của Hạ Á vẫn bình tĩnh như cũ, phảng phất như cái người gào thét như điên lúc sáng nay ở cửa doanh trại, căn bản không phải là hắn.
Hạ Á ngồi yên ở trên giường, cầm trong tay một miếng vải bố, một lần rồi lại một lần lau chùi thanh hỏa xoa của hắn. Hắn lau chùi rất nhập thần, thậm chí ngay cả lúc Adelike đi vào trong lều, hắn cũng không phát hiện, thẳng tới lúc Adelike đi tới trước mặt Hạ Á, Hạ Á mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
Ngồi đi. Adelike đè vai của Hạ Á xuống, nhìn Hạ Á khắp người quấn đầy băng vải: Thương thế sao rồi?
Hạ Á cười hắc hắc: Không chết được.
Bộ dáng tươi cười của dế nhũi vẫn bình thường như xưa, rất hàm hậu và hào sảng, thậm chí trong ánh mắt của hắn, cũng không toát ra chút nào bộ dáng bi thương. Adelike thở dài, nhìn hỏa xoa trong tay Hạ Á một chút, thần sắc của hắn liền thay đổi, lập tức xoay đầu đi, đem ánh mắt chuyển hướng về phía khác: Ngươi...
Ta không sao, tướng quân. Hạ Á bỗng nhiên chủ động dùng một giọng rất thản nhiên.
Ân? Adelike có chút ngoài ý muốn.
Ta thực sự không có việc gì. Giọng nói của Hạ Á rất nghiêm trang: Đây là chiến tranh, chiến tranh thì phải có hy sinh, ta hiểu rõ ràng đạo lý này -- chỉ bất quá lần này tử vong rơi vào trên người Kevin, mà tiếp theo, có thể sẽ đến phiên ta. Việc này trước sau cũng sẽ xảy ra, cho nên...
Giọng nói của hắn quả thật là quá bình tĩnh, bình tĩnh tới mức gần như là lạnh lùng, khiến cho hai đầu lông mày của Adelike nhướng lên: Ngươi thật là không có gì chứ?
Thực sự. Thần sắc của Hạ Á rất thản nhiên: Ngày hôm nay ta thấy Kevin chết đi, lúc đó ta phi thường phẫn nộ, ta thậm chí muốn cầm lấy binh khí lao ra khỏi cửa doanh, đem tất cả người Odin ở ngoài đó toàn bộ giết sạch. Thế nhưng hiện tại... Ta không còn phẫn nộ nữa.
Nói đến đây, Hạ Á thậm chí cười cười! Dáng vẻ tươi cười của hắn rất ung dung và khoái trá, thế nhưng trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng không bình thường, khiến cho Adelike trong lòng sinh ra cảnh giác.
Cha nuôi của ta đã từng nói qua một câu-- ân, tuy rằng lão gia hỏa không có gì tốt, thế nhưng một ít câu nói của hắn rất có đạo lý, hắn nói: đối mặt với việc không cách nào giải quyết, mà nhất mực chỉ biết bi thương phẫn nộ hoặc là luống cuống, những hành động này chỉ thuộc về bọn nhu nhược.
Hạ Á thở hắt ra, phảng phất như đem ức chế trong lòng phun hết ra, hắn híp mắt mỉm cười: Cho nên, ta không phải không có phẫn nộ, cũng không phải không có bi thương -- chỉ là ta không cho phép ta làm thế. Ta... lựa chọn hành động!
Hành động? Ngươi sẽ làm gì? Adelike nhìn Hạ Á một cách kì dị.
Hạ Á cau mày, vẻ mặt của hắn rất là nghiêm túc, miệng nhẹ nhàng trả lời: Giết người, giết người Odin. Đây là kế hoạch của ta, ta sẽ từng bước thực hiện-- hẳn đến một ngày giết sạch bọn họ mới thôi.
Nhưng...
Ta biết việc này rất khó. Hạ Á cười giễu cợt: Ân, về phần người Odin, bọn họ tuy rằng số lượng rất nhiều, bất quá, hôm nay ta giết giết một ít, ngày mai ta giết một ít, chậm rãi mà giết, giết tới lúc nào ta chết thì thôi... có việc để làm, so với ngồi một chổ bi thương chung quy vẫn tốt hơn nhiều.
Hôm nay ta giết giết một ít, ngày mai ta giết một ít, giết tới lúc nào ta chết thì thôi....
Adelike hít vào một hơi thật sâu, hắn bị giọng nói cùng biểu hiện lạnh lùng tới mức thấu xương của Hạ Á làm cho chấn động!
/247
|