- Phải!
Nghe thấy Bạch y nhân hỏi, trên khuôn mặt trầm lặng như nước của Hạ Ngôn ánh mắt ngưng kết, lạnh nhạt lên tiếng đáp.
Hạ Ngôn đồng dạng cũng một thân bạch y.
- Thế lực Đông Cực tuy rằng âm thầm phát triển trong hơn hai mươi năm, tuy nhiên từ trên những tư liệu chúng ta nắm giữ mà nói, thế lực này đã lớn đến mức kinh người. Tư liệu về Đông Cực, Phong Ảnh chúng ta sẽ không tùy ý truyền ra ngoài. Bởi vì chuyện này rất có thể dẫn đến tai nạn hủy diệt cho Phong Ảnh chúng ta.
Bạch y nhân vừa chuyển đề tài, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn ngồi cách mấy mét phía trước, trong giọng nói dường như cũng không muốn bán tư liệu về Đông Cực ra.
Hạ Ngôn nhíu mày.
- Nếu không phải tổ trưởng Côn cực lực thuyết phục ta, e rằng ta cũng sẽ không ra gặp mặt các ngươi, trực tiếp cự tuyệt rồi. Tư liệu về Đông Cực là một trong những cơ mật cao nhất của Phong Ảnh chúng ta, chỉ có ta mới có quyền bán nó ra ngoài.
Bạch y nhân lại nói tiếp:
- Không ngại nói cho các ngươi, thực ra ta chính là người sáng lập Phong Ảnh. Tên của ta cũng có thể nói cho các ngươi, tên của ta là Vu Thanh Viễn.
Trong mắt Vu Thanh Viễn lấp lánh ánh sáng.
Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt đều chấn động thân hình. Hạ Ngôn cũng không nghĩ tới người sáng lập Phong Ảnh lại đích thân gặp hắn cùng Cao Minh Nguyệt. Cao Minh Nguyệt nhìn Hạ Ngôn một chút, hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm giác chính mình không cách nào mở miệng.
Hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Bạch y nhân này. Tuy nhiên tổ trưởng Côn trong lời Bạch y nhân nói, hẳn chính là người mà Cao Minh Nguyệt quen biết kia.
- Không quản các ngươi mua tin tức về Đông Cực với mục đích gì, ta cũng muốn khuyên các ngươi một câu.
Bạch y nhân đứng dậy.
- Đông Cực này không phải các ngươi có thể đối phó. Ta sở dĩ nói những điều này hoàn toàn là nể mặt mũi Lý Côn. Lý Côn nói hắn cùng các ngươi có quan hệ không tệ, cho nên ta mới có thể dành chút thời gian để gặp các ngươi.
Bạch y nhân dường như muốn tiễn khách, ánh mắt hắn nhìn ra phía bên ngoài.
- Chờ một chút!
Hạ Ngôn cũng đứng dậy, vươn tay ngăn Bạch y nhân lại, lạnh lùng nhìn Bạch y nhân nói:
- Phong Ảnh tồn tại, ý nghĩa của nó là gì? Tiền bối! Ta trả tiền, Phong Ảnh đưa tin tức ra, chúng ta là quan hệ hợp tác. Hôm nay chuyện xảy ra ở trong này chỉ tồn tại trong nơi này, tuyệt đối không truyền ra bên ngoài. Ta muốn tin tức Đông Cực, tiền trả cũng đủ. Đây là nguyên nhân hôm nay ta tới. Mà tiền bối ngài bán tin tức Đông Cực đạt được số tiền, đó là nguyên nhân ngài mới xuất hiện tại đây.
Hạ Ngôn nhìn lên mặt nạ Bạch y nhân, tuy rằng không nhìn được vẻ mặt lão, nhưng Hạ Ngôn muốn từ trong mắt lão nhìn ra được một chút gì đó.
Hạ Ngôn ngay cả ánh mắt Thánh Hoàng cũng không úy kỵ, tự nhiên sẽ không sợ hãi ánh mắt người sáng lập Phong Ảnh Vu Thanh Viễn này.
Yên tĩnh!
Sau khi Hạ Ngôn nói ra những lời này, trong phòng lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Mới vừa rồi, quả thật Vu Thanh Viễn định muốn tiễn khách, nhưng lại bị Hạ Ngôn đột nhiên ngắt lời. Hạ Ngôn nói ra những lời này khiến cho Vu Thanh Viễn lập tức nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt khác.
Vu Thanh Viễn quả thật có ý định bán tin tức Đông Cực ra, nhưng khi hắn nhìn thấy người mua tin tức Đông Cực dĩ nhiên là một thanh niên hơn mười tuổi thì Vu Thanh Viễn liền thay đổi chủ ý, nói ra những lời vừa nãy.
Nhưng hắn dường như đã xem thường thanh niên này. Hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn có thể nói ra những lời như vậy. Biết thân phận của hắn mà vẫn nói ra những lời này trước mặt hắn!
- Ha ha!
Vu Thanh Viễn nở nụ cười, trong mắt tinh quang càng đậm, nhìn chằm chẳm Hạ Ngôn nói:
- Người trẻ tuổi! Ngươi nói rất đúng, chúng ta làm chỉ là giao dịch. Phong Ảnh chúng ta làm mỗi một việc đều chấp nhận một sự mạo hiểm nhất định. Nếu là e ngại gánh vác mạo hiểm rồi không làm, Phong Ảnh chúng ta há có thể phát triển tới mức như ngày hôm nay? Người mua tin tức đưa ra giá thích hơp, khiến chúng ta cảm thấy được mình đáng giá chấp nhận mạo hiểm. Chúng ta sẽ bán ra tin tức tương ứng.
Vu Thanh Viễn lại chậm rãi ngồi xuống.
- Lời nói mới vừa rồi là ta sơ xuất. Ta hiện tại thu hồi. Tuy nhiên, ta còn muốn nghe xem dự định tiếp theo của ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đối phó Đông Cực?
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật đầu đáp thẳng.
- Tuy rằng điều này không nằm trong giao dịch giữa chúng ta, tuy nhiên nói cho ngài cũng không sao. Ta muốn cứu một người, người này hiện đang trong tay người Đông Cực. Cho nên, ta cùng Đông Cục hiện tại xem như là địch nhân.
Hạ Ngôn nói đơn giản một chút quan hệ giữa mình và Đông Cực.
- Ừ, người ngươi muốn cứu là Thu Thủy, một trong ba đại thợ rèn Thần cấp của đại lục phải không?
Vu Thanh Viễn gật đầu hỏi tiếp.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật đầu.
Vu Thanh Viễn là đầu lĩnh của Phong Ảnh, biết những tin tức đó tự nhiên cũng rất dễ đàng. Thân phận Thu Thủy không phải người bình thường, Vu Thanh Viễn tự nhiên chú ý tới lão.
- Thủ lĩnh Đông Cực tên gọi là Vương Đông Cực, thực lực sâu không lường được. Ngươi có cảm thấy ngươi có thể cứu được người từ trong tay của hắn không?
Vu Thanh Viễn trầm ngâm một chút rồi hỏi.
- Ta cảm thấy ta có thể! Tuy nhiên, trước đó ta muốn hiểu biết một số tin tức về Đông Cực. Như vậy mới có nắm chắc lớn hơn nữa. Tiền bối, những chuyện khác không cần nói nhiều. Ngài ra giá đi.
Hạ Ngôn khoát cánh tay một cái nói.
Trong nhẫn Linh La, hắn còn có số kim phiếu hơn năm trăm vạn kim tệ.
- Ngươi là Cao Minh Nguyệt, công tử Cao gia?
Vu Thanh Viễn cũng không có lập tức đưa ra giá với Hạ Ngôn. Mà quay sang hỏi Cao Minh Nguyệt.
- Sao?
Cao Minh Nguyệt sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới Vu Thanh Viễn này đột nhiên hỏi mình.
Tuy nhiên thoáng do dự một chút, hắn liền gật đầu:
- Đúng vậy!
- Quan hệ giữa ngươi và vị tiểu huynh đệ này dường như không bình thường, không biết vị tiểu huynh đệ này có thân phận gì đây!
Vu Thanh Viễn cất tiếng cười, như là hỏi, cũng như là đang tự đoán.
Hắn chưa từng gặp Hạ Ngôn, đương nhiên không biết người trước mặt là Hạ Ngôn.
- Chuyện này.
Cao Minh Nguyệt quay sang nhìn Hạ Ngôn.
- Ta là Hạ Ngôn, hiện nay đang tu luyện tại Thiên Cung trên Thánh sơn, là người tu luyện Thiên Cung.
Hạ Ngôn xoay mặt nhìn Vu Thanh Viễn nói.
- Sao?
Vu Thanh Viễn dường như kinh ngạc một chút:
- Ngươi chính là Hạ Ngôn? Là thiên tài tu luyện kia sao? Ngay cả Thánh Hoàng cũng phá lệ coi trọng ngươi. Biểu hiện của ngươi ở trong Thiên Cung phi thường xuất chúng!
Tin tức trong Thiên Cung, Vu Thanh Viễn cũng biết rất tỉ mĩ kỹ càng.
- Tuổi trẻ như vậy đã là cường giả Linh Tông. Ha ha! Thật sự không nghĩ tới, không nghĩ tới ngươi chính là Hạ Ngôn.
Vu Thanh Viễn lắc đầu, bộ dáng không thể tin được.
"Bốp"
Đột nhiên, Vu Thanh Viễn vỗ tay một chưởng, phát ra một tiếng vang giòn tan.
Rất nhanh, từ ngõ nhỏ bên cạnh tiến vào hai người. Hai người này đều đồng dạng đeo một chiếc mặt nạ, mặc trường báo màu xanh, trong tay cầm trường kiếm màu trắng bạc.
- Chủ nhân!
Hai người đồng thanh thi lễ với Vu Thanh Viễn.
- Hạ Ngôn! Đây là hai hộ vệ của ta, không biết ngươi có thể cùng bọn họ luận bàn một phen được không! Thực lực của bọn họ đều là Linh Tông hậu kỳ!
Vu Thanh Viễn chỉ vào hai người áo xanh vừa từ bên ngoài tiến vào nói với Hạ Ngôn.
- Đây là ý gì?
Hạ Ngôn cau mày.
- Tiền bối! Chúng ta tới là để mua tin tức, không phải tới để luận bàn.
Cao Minh Nguyệt cũng đứng lên, vẻ mặt tức giận nói:
- Chúng ta nếu muốn tìm người luận bàn, hoàn toàn không cần đến nơi này.
- Các ngươi đừng hiểu lầm!
Vu Thanh Viễn khoát tay áo:
- Ta chỉ muốn nhìn thực lực tiểu huynh đệ Hạ Ngôn một chút. Nếu tiểu huynh đệ Hạ Ngôn có thể đánh bại hai hộ vệ này của ta, như vậy ta sẽ dâng tặng miễn phí hết thảy tin tức về Đông Cực. Nếu bằng không.
Vu Thanh Viễn không nói hết lời.
- Được!
Hạ Ngôn khẳng khái đáp ứng.
- Hạ Ngôn!
Cao Minh Nguyệt lo lắng bước ra phía trước một bước, ngăn Hạ Ngôn lại:
- Hai người này đều là Linh Tông hậu kỳ, thực lực rất mạnh. Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp khác tìm hiểu tin tức về Đông Cực đi.
Cao Minh Nguyệt trong lòng cũng đã hối hận vì đưa Hạ Ngôn tới nơi này.
Thực lực Hạ Ngôn tuy rằng rất mạnh, nhưng làm sao có thể giao thủ cùng hai cường giả cảnh giới Linh Tông hậu kỳ? Không lâu trước đó, Hạ Ngôn ngay cả Linh Tông cũng không phải. Mặc dù có một đoạn thời gian không gặp, tuy nhiên Cao Minh Nguyệt cũng không biết Hạ Ngôn có thể giao thủ cùng cường giả Linh Tông hậu kỳ hay không.
- Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi!
Cao Minh Nguyệt ý muốn khuyên bảo Hạ Ngôn rời nơi này, biểu tình đặc biệt ngưng trọng. Hắn nhìn Vu Thanh Viễn một chút, lại nhìn về phía hai người áo xanh kia.
Cao Minh Nguyệt chỉ là cảnh giới Đại Linh Sư. Hắn có thể cảm giác được hơi thở đáng sợ từ trên hai người áo xanh này tản ra, chỉ điểm này cũng đã dọa người rồi. Lực lượng hai người áo xanh phi thường đáng sợ, hắn cảm giác chính mình ở trong tay hai người này ngay cả một chiêu cũng không ngăn được, đó là ý niệm toát ra tự trong đáy lòng.
- Cao đại ca! Không có việc gì, ta sẽ cùng luận bàn với hai vị tiền bối này một chút!
Hạ Ngôn nghiêng người nhìn Cao Minh Nguyệt cười nói:
- Chỉ là luận bàn, cũng không phải đánh sống đánh chết, không có việc gì đâu.
- Chuyện này.
Cao Minh Nguyệt vẫn còn có chút lo lắng.
Cường giả cảnh giới Linh Tông xuất thủ, Hạ Ngôn có thể ngăn cản mấy chiêu?
Nếu chuẩn bị không tốt, vạn nhất bị thương thì.
Cơ mặt Cao Minh Nguyệt cũng bắt đầu run rẩy, hắn còn muốn khuyên bảo nữa, tuy nhiên lúc này Vu Thanh Viễn lại lên tiếng:
- Nếu Hạ Ngôn huynh đệ đồng ý, chúng ta tựu đi ra ngoài thôi. Ta nghĩ khoảng không trong phòng này có chút quá nhỏ. Ha ha, những đồ dùng trong phòng này quả thực rất đáng giá đó, không nên đánh vỡ.
Vu Thanh Viễn cười xong, đứng dậy cất bước lắc mình ra khỏi phòng.
Hạ Ngôn trong lòng hơi kinh hãi, thực lực Vu Thanh Viễn này cũng là sâu không lường được. Một động tác vừa rồi ngay cả ba vị Tuần thị Thiên Cung sợ rằng cũng không thể làm một cách tiêu sái như Vu Thanh Viễn. Dường như chỉ một cái nhấc chân liền trực tiếp bay vọt ra phòng. Chỉ trong thời gian nháy mắt.
Hai người áo xanh, cũng đi theo Vu Thanh Viễn nhanh chóng rời phòng.
- Hạ Ngôn! Ngươi thực sự muốn đánh với bọn hắn sao?
Cao Minh Nguyệt trong lòng vẫn đang hoảng sợ, đừng nói là cường giả Linh Tông hậu kỳ, cho dù là Linh Tông sơ kỳ hắn cũng không dám nghĩ tới giao thủ cùng.
- Cao đại ca! Ngươi không cần lo lắng cho ta. Nếu ta thắng, không cần trả bất cứ giá gì cũng có thể có được tin tức về Đông Cực. Ta rất muốn biết Vương Đông Cực kia rốt cuộc có ở trong Kim Long Điện hay không. Nếu Vương Đông Cực kia không ở trong nội các, chúng ta liền có cơ hội cứu Thu Thủy tiền bối ra.
Ánh mắt Hạ Ngôn lấp lánh nói.
Điểu hắn muốn biết nhất chính là hiện tại Vương Đông Cực rốt cuộc ở địa phương nào, có ở trong nội các Kim Long Điện hay không. Cao Minh Nguyệt thấy mình không thể ngăn cản Hạ Ngôn, mấp máy đôi môi, trong lòng lo lắng. Thân ảnh Hạ Ngôn chợt lóe, đã rời khỏi phòng. Cao Minh Nguyệt đành phải nhanh chóng đi theo Hạ Ngôn ra khỏi cửa phòng.
Đoàn người rất nhanh đã đi ra đứng ở ngoài tiểu viện. Hạ Ngôn hơi cau mày, nhìn xung quanh một chút. Chỉ cảm thấy môi trường trong viện này cùng với lúc vừa mới tiến vào dường như thay đổi rất lớn, về phần rốt cuộc làm sao có thay đổi Hạ Ngôn cũng nói không rõ được, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy được trong viện này nơi nơi đều tràn ngập cổ quái.
Nghe thấy Bạch y nhân hỏi, trên khuôn mặt trầm lặng như nước của Hạ Ngôn ánh mắt ngưng kết, lạnh nhạt lên tiếng đáp.
Hạ Ngôn đồng dạng cũng một thân bạch y.
- Thế lực Đông Cực tuy rằng âm thầm phát triển trong hơn hai mươi năm, tuy nhiên từ trên những tư liệu chúng ta nắm giữ mà nói, thế lực này đã lớn đến mức kinh người. Tư liệu về Đông Cực, Phong Ảnh chúng ta sẽ không tùy ý truyền ra ngoài. Bởi vì chuyện này rất có thể dẫn đến tai nạn hủy diệt cho Phong Ảnh chúng ta.
Bạch y nhân vừa chuyển đề tài, ánh mắt nhìn Hạ Ngôn ngồi cách mấy mét phía trước, trong giọng nói dường như cũng không muốn bán tư liệu về Đông Cực ra.
Hạ Ngôn nhíu mày.
- Nếu không phải tổ trưởng Côn cực lực thuyết phục ta, e rằng ta cũng sẽ không ra gặp mặt các ngươi, trực tiếp cự tuyệt rồi. Tư liệu về Đông Cực là một trong những cơ mật cao nhất của Phong Ảnh chúng ta, chỉ có ta mới có quyền bán nó ra ngoài.
Bạch y nhân lại nói tiếp:
- Không ngại nói cho các ngươi, thực ra ta chính là người sáng lập Phong Ảnh. Tên của ta cũng có thể nói cho các ngươi, tên của ta là Vu Thanh Viễn.
Trong mắt Vu Thanh Viễn lấp lánh ánh sáng.
Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt đều chấn động thân hình. Hạ Ngôn cũng không nghĩ tới người sáng lập Phong Ảnh lại đích thân gặp hắn cùng Cao Minh Nguyệt. Cao Minh Nguyệt nhìn Hạ Ngôn một chút, hắn muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảm giác chính mình không cách nào mở miệng.
Hắn cũng chưa từng tiếp xúc với Bạch y nhân này. Tuy nhiên tổ trưởng Côn trong lời Bạch y nhân nói, hẳn chính là người mà Cao Minh Nguyệt quen biết kia.
- Không quản các ngươi mua tin tức về Đông Cực với mục đích gì, ta cũng muốn khuyên các ngươi một câu.
Bạch y nhân đứng dậy.
- Đông Cực này không phải các ngươi có thể đối phó. Ta sở dĩ nói những điều này hoàn toàn là nể mặt mũi Lý Côn. Lý Côn nói hắn cùng các ngươi có quan hệ không tệ, cho nên ta mới có thể dành chút thời gian để gặp các ngươi.
Bạch y nhân dường như muốn tiễn khách, ánh mắt hắn nhìn ra phía bên ngoài.
- Chờ một chút!
Hạ Ngôn cũng đứng dậy, vươn tay ngăn Bạch y nhân lại, lạnh lùng nhìn Bạch y nhân nói:
- Phong Ảnh tồn tại, ý nghĩa của nó là gì? Tiền bối! Ta trả tiền, Phong Ảnh đưa tin tức ra, chúng ta là quan hệ hợp tác. Hôm nay chuyện xảy ra ở trong này chỉ tồn tại trong nơi này, tuyệt đối không truyền ra bên ngoài. Ta muốn tin tức Đông Cực, tiền trả cũng đủ. Đây là nguyên nhân hôm nay ta tới. Mà tiền bối ngài bán tin tức Đông Cực đạt được số tiền, đó là nguyên nhân ngài mới xuất hiện tại đây.
Hạ Ngôn nhìn lên mặt nạ Bạch y nhân, tuy rằng không nhìn được vẻ mặt lão, nhưng Hạ Ngôn muốn từ trong mắt lão nhìn ra được một chút gì đó.
Hạ Ngôn ngay cả ánh mắt Thánh Hoàng cũng không úy kỵ, tự nhiên sẽ không sợ hãi ánh mắt người sáng lập Phong Ảnh Vu Thanh Viễn này.
Yên tĩnh!
Sau khi Hạ Ngôn nói ra những lời này, trong phòng lập tức lâm vào một mảnh tĩnh mịch.
Mới vừa rồi, quả thật Vu Thanh Viễn định muốn tiễn khách, nhưng lại bị Hạ Ngôn đột nhiên ngắt lời. Hạ Ngôn nói ra những lời này khiến cho Vu Thanh Viễn lập tức nhìn Hạ Ngôn với ánh mắt khác.
Vu Thanh Viễn quả thật có ý định bán tin tức Đông Cực ra, nhưng khi hắn nhìn thấy người mua tin tức Đông Cực dĩ nhiên là một thanh niên hơn mười tuổi thì Vu Thanh Viễn liền thay đổi chủ ý, nói ra những lời vừa nãy.
Nhưng hắn dường như đã xem thường thanh niên này. Hắn không nghĩ tới Hạ Ngôn có thể nói ra những lời như vậy. Biết thân phận của hắn mà vẫn nói ra những lời này trước mặt hắn!
- Ha ha!
Vu Thanh Viễn nở nụ cười, trong mắt tinh quang càng đậm, nhìn chằm chẳm Hạ Ngôn nói:
- Người trẻ tuổi! Ngươi nói rất đúng, chúng ta làm chỉ là giao dịch. Phong Ảnh chúng ta làm mỗi một việc đều chấp nhận một sự mạo hiểm nhất định. Nếu là e ngại gánh vác mạo hiểm rồi không làm, Phong Ảnh chúng ta há có thể phát triển tới mức như ngày hôm nay? Người mua tin tức đưa ra giá thích hơp, khiến chúng ta cảm thấy được mình đáng giá chấp nhận mạo hiểm. Chúng ta sẽ bán ra tin tức tương ứng.
Vu Thanh Viễn lại chậm rãi ngồi xuống.
- Lời nói mới vừa rồi là ta sơ xuất. Ta hiện tại thu hồi. Tuy nhiên, ta còn muốn nghe xem dự định tiếp theo của ngươi. Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn đối phó Đông Cực?
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật đầu đáp thẳng.
- Tuy rằng điều này không nằm trong giao dịch giữa chúng ta, tuy nhiên nói cho ngài cũng không sao. Ta muốn cứu một người, người này hiện đang trong tay người Đông Cực. Cho nên, ta cùng Đông Cục hiện tại xem như là địch nhân.
Hạ Ngôn nói đơn giản một chút quan hệ giữa mình và Đông Cực.
- Ừ, người ngươi muốn cứu là Thu Thủy, một trong ba đại thợ rèn Thần cấp của đại lục phải không?
Vu Thanh Viễn gật đầu hỏi tiếp.
- Đúng vậy!
Hạ Ngôn gật đầu.
Vu Thanh Viễn là đầu lĩnh của Phong Ảnh, biết những tin tức đó tự nhiên cũng rất dễ đàng. Thân phận Thu Thủy không phải người bình thường, Vu Thanh Viễn tự nhiên chú ý tới lão.
- Thủ lĩnh Đông Cực tên gọi là Vương Đông Cực, thực lực sâu không lường được. Ngươi có cảm thấy ngươi có thể cứu được người từ trong tay của hắn không?
Vu Thanh Viễn trầm ngâm một chút rồi hỏi.
- Ta cảm thấy ta có thể! Tuy nhiên, trước đó ta muốn hiểu biết một số tin tức về Đông Cực. Như vậy mới có nắm chắc lớn hơn nữa. Tiền bối, những chuyện khác không cần nói nhiều. Ngài ra giá đi.
Hạ Ngôn khoát cánh tay một cái nói.
Trong nhẫn Linh La, hắn còn có số kim phiếu hơn năm trăm vạn kim tệ.
- Ngươi là Cao Minh Nguyệt, công tử Cao gia?
Vu Thanh Viễn cũng không có lập tức đưa ra giá với Hạ Ngôn. Mà quay sang hỏi Cao Minh Nguyệt.
- Sao?
Cao Minh Nguyệt sửng sốt một chút. Hắn không nghĩ tới Vu Thanh Viễn này đột nhiên hỏi mình.
Tuy nhiên thoáng do dự một chút, hắn liền gật đầu:
- Đúng vậy!
- Quan hệ giữa ngươi và vị tiểu huynh đệ này dường như không bình thường, không biết vị tiểu huynh đệ này có thân phận gì đây!
Vu Thanh Viễn cất tiếng cười, như là hỏi, cũng như là đang tự đoán.
Hắn chưa từng gặp Hạ Ngôn, đương nhiên không biết người trước mặt là Hạ Ngôn.
- Chuyện này.
Cao Minh Nguyệt quay sang nhìn Hạ Ngôn.
- Ta là Hạ Ngôn, hiện nay đang tu luyện tại Thiên Cung trên Thánh sơn, là người tu luyện Thiên Cung.
Hạ Ngôn xoay mặt nhìn Vu Thanh Viễn nói.
- Sao?
Vu Thanh Viễn dường như kinh ngạc một chút:
- Ngươi chính là Hạ Ngôn? Là thiên tài tu luyện kia sao? Ngay cả Thánh Hoàng cũng phá lệ coi trọng ngươi. Biểu hiện của ngươi ở trong Thiên Cung phi thường xuất chúng!
Tin tức trong Thiên Cung, Vu Thanh Viễn cũng biết rất tỉ mĩ kỹ càng.
- Tuổi trẻ như vậy đã là cường giả Linh Tông. Ha ha! Thật sự không nghĩ tới, không nghĩ tới ngươi chính là Hạ Ngôn.
Vu Thanh Viễn lắc đầu, bộ dáng không thể tin được.
"Bốp"
Đột nhiên, Vu Thanh Viễn vỗ tay một chưởng, phát ra một tiếng vang giòn tan.
Rất nhanh, từ ngõ nhỏ bên cạnh tiến vào hai người. Hai người này đều đồng dạng đeo một chiếc mặt nạ, mặc trường báo màu xanh, trong tay cầm trường kiếm màu trắng bạc.
- Chủ nhân!
Hai người đồng thanh thi lễ với Vu Thanh Viễn.
- Hạ Ngôn! Đây là hai hộ vệ của ta, không biết ngươi có thể cùng bọn họ luận bàn một phen được không! Thực lực của bọn họ đều là Linh Tông hậu kỳ!
Vu Thanh Viễn chỉ vào hai người áo xanh vừa từ bên ngoài tiến vào nói với Hạ Ngôn.
- Đây là ý gì?
Hạ Ngôn cau mày.
- Tiền bối! Chúng ta tới là để mua tin tức, không phải tới để luận bàn.
Cao Minh Nguyệt cũng đứng lên, vẻ mặt tức giận nói:
- Chúng ta nếu muốn tìm người luận bàn, hoàn toàn không cần đến nơi này.
- Các ngươi đừng hiểu lầm!
Vu Thanh Viễn khoát tay áo:
- Ta chỉ muốn nhìn thực lực tiểu huynh đệ Hạ Ngôn một chút. Nếu tiểu huynh đệ Hạ Ngôn có thể đánh bại hai hộ vệ này của ta, như vậy ta sẽ dâng tặng miễn phí hết thảy tin tức về Đông Cực. Nếu bằng không.
Vu Thanh Viễn không nói hết lời.
- Được!
Hạ Ngôn khẳng khái đáp ứng.
- Hạ Ngôn!
Cao Minh Nguyệt lo lắng bước ra phía trước một bước, ngăn Hạ Ngôn lại:
- Hai người này đều là Linh Tông hậu kỳ, thực lực rất mạnh. Không bằng chúng ta nghĩ biện pháp khác tìm hiểu tin tức về Đông Cực đi.
Cao Minh Nguyệt trong lòng cũng đã hối hận vì đưa Hạ Ngôn tới nơi này.
Thực lực Hạ Ngôn tuy rằng rất mạnh, nhưng làm sao có thể giao thủ cùng hai cường giả cảnh giới Linh Tông hậu kỳ? Không lâu trước đó, Hạ Ngôn ngay cả Linh Tông cũng không phải. Mặc dù có một đoạn thời gian không gặp, tuy nhiên Cao Minh Nguyệt cũng không biết Hạ Ngôn có thể giao thủ cùng cường giả Linh Tông hậu kỳ hay không.
- Hạ Ngôn, chúng ta đi thôi!
Cao Minh Nguyệt ý muốn khuyên bảo Hạ Ngôn rời nơi này, biểu tình đặc biệt ngưng trọng. Hắn nhìn Vu Thanh Viễn một chút, lại nhìn về phía hai người áo xanh kia.
Cao Minh Nguyệt chỉ là cảnh giới Đại Linh Sư. Hắn có thể cảm giác được hơi thở đáng sợ từ trên hai người áo xanh này tản ra, chỉ điểm này cũng đã dọa người rồi. Lực lượng hai người áo xanh phi thường đáng sợ, hắn cảm giác chính mình ở trong tay hai người này ngay cả một chiêu cũng không ngăn được, đó là ý niệm toát ra tự trong đáy lòng.
- Cao đại ca! Không có việc gì, ta sẽ cùng luận bàn với hai vị tiền bối này một chút!
Hạ Ngôn nghiêng người nhìn Cao Minh Nguyệt cười nói:
- Chỉ là luận bàn, cũng không phải đánh sống đánh chết, không có việc gì đâu.
- Chuyện này.
Cao Minh Nguyệt vẫn còn có chút lo lắng.
Cường giả cảnh giới Linh Tông xuất thủ, Hạ Ngôn có thể ngăn cản mấy chiêu?
Nếu chuẩn bị không tốt, vạn nhất bị thương thì.
Cơ mặt Cao Minh Nguyệt cũng bắt đầu run rẩy, hắn còn muốn khuyên bảo nữa, tuy nhiên lúc này Vu Thanh Viễn lại lên tiếng:
- Nếu Hạ Ngôn huynh đệ đồng ý, chúng ta tựu đi ra ngoài thôi. Ta nghĩ khoảng không trong phòng này có chút quá nhỏ. Ha ha, những đồ dùng trong phòng này quả thực rất đáng giá đó, không nên đánh vỡ.
Vu Thanh Viễn cười xong, đứng dậy cất bước lắc mình ra khỏi phòng.
Hạ Ngôn trong lòng hơi kinh hãi, thực lực Vu Thanh Viễn này cũng là sâu không lường được. Một động tác vừa rồi ngay cả ba vị Tuần thị Thiên Cung sợ rằng cũng không thể làm một cách tiêu sái như Vu Thanh Viễn. Dường như chỉ một cái nhấc chân liền trực tiếp bay vọt ra phòng. Chỉ trong thời gian nháy mắt.
Hai người áo xanh, cũng đi theo Vu Thanh Viễn nhanh chóng rời phòng.
- Hạ Ngôn! Ngươi thực sự muốn đánh với bọn hắn sao?
Cao Minh Nguyệt trong lòng vẫn đang hoảng sợ, đừng nói là cường giả Linh Tông hậu kỳ, cho dù là Linh Tông sơ kỳ hắn cũng không dám nghĩ tới giao thủ cùng.
- Cao đại ca! Ngươi không cần lo lắng cho ta. Nếu ta thắng, không cần trả bất cứ giá gì cũng có thể có được tin tức về Đông Cực. Ta rất muốn biết Vương Đông Cực kia rốt cuộc có ở trong Kim Long Điện hay không. Nếu Vương Đông Cực kia không ở trong nội các, chúng ta liền có cơ hội cứu Thu Thủy tiền bối ra.
Ánh mắt Hạ Ngôn lấp lánh nói.
Điểu hắn muốn biết nhất chính là hiện tại Vương Đông Cực rốt cuộc ở địa phương nào, có ở trong nội các Kim Long Điện hay không. Cao Minh Nguyệt thấy mình không thể ngăn cản Hạ Ngôn, mấp máy đôi môi, trong lòng lo lắng. Thân ảnh Hạ Ngôn chợt lóe, đã rời khỏi phòng. Cao Minh Nguyệt đành phải nhanh chóng đi theo Hạ Ngôn ra khỏi cửa phòng.
Đoàn người rất nhanh đã đi ra đứng ở ngoài tiểu viện. Hạ Ngôn hơi cau mày, nhìn xung quanh một chút. Chỉ cảm thấy môi trường trong viện này cùng với lúc vừa mới tiến vào dường như thay đổi rất lớn, về phần rốt cuộc làm sao có thay đổi Hạ Ngôn cũng nói không rõ được, chỉ là trong tiềm thức cảm thấy được trong viện này nơi nơi đều tràn ngập cổ quái.
/1062
|