Đại lục tuy rằng rộng lớn, nhưng nếu Thánh Hoàng muốn tìm ra một người, chỉ cần sử dụng lực lượng nắm trong tay, người đó cho dù chạy trốn tới Tội Ác Sâm Lâm sợ rằng cũng không thể trốn tránh an toàn. Trừ khi là trốn đến Đại Lục Ám Dạ. Như vậy lực lượng trong tay Thánh Hoàng có lẽ mới không thể có hiệu quả.
Ba mươi năm trước, Thánh Hoàng xuất thủ hủy diệt thế lực Đông Cực, thời điểm cuối cùng đánh chết thủ lĩnh Đông Cực Vương Đông Cực lại bị hắn lợi dụng một kiện thần khí bỏ chạy mất. Sau đó Thánh Hoàng cũng không có làm ra bất cứ động tác nào tiếp tục đuổi giết Vương Đông Cực.
Hiển nhiên, trong lòng Thánh Hoàng đã sớm thả cho Vương Đông Cực một con đường sống.
- Hạ Ngôn! Giờ ngươi đã hiểu rõ chưa?
Thánh Hoàng híp mắt nhìn Hạ Ngôn:
- Năm đó Vương Đông Cực khiêu chiến quyền uy của ta, không ngờ dám lên Thánh sơn giết người, nên ta mới xuất thủ. Nếu bằng không ta sẽ không để ý tới hắn. Không đến năm mươi tuổi liền bước vào cảnh giới Linh Tông đỉnh phong, hơn nữa chỉ còn cách cảnh giới Linh Hoàng cũng có một bước. Người như vậy ta thật ra rất thưởng thức.
Khóe miệng Thánh Hoàng mấp máy rất nhỏ, ánh mắt lấp lánh:
- Bây giờ ngươi nói Vương Đông Cực kia lại xuất hiện tại Thánh thành, nếu năm đó ta đã không giết hắn, thì hiện tại ta cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ đối phó hắn một lần nữa. Trừ khi hắn còn dám tới Thánh sơn xâm phạm quyền uy của ta. Về phần ngươi phải làm như thế nào ta cũng sẽ không quản nhiều. Ngươi nếu có đủ thực lực cũng có thể giết chết Vương Đông Cực, cứu thợ rèn kia ra, thậm chí là cướp đoạt thần khí của hắn.
Hạ Ngôn! Lực lượng thần khí vượt xa tưởng tượng của người bình thường rất nhiều.
- Ta hiểu rồi, Thánh Hoàng đại nhân!
Hạ Ngôn trầm mặc một lát, chợt gật đầu nói. Hắn tìm Thánh Hoàng chính là muốn nhờ lực lượng của Thánh Hoàng để đối phó Vương Đông Cực. Mà hiện tại xem ra Thánh Hoàng sẽ không dự định xuất thủ. Vậy chuyện này chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
- Thánh Hoàng đại nhân! Về vấn đề tu luyện.
Hạ Ngôn từ trên bồ đoàn đứng lên, khom người thi lễ với Thánh Hoàng rồi hỏi một vấn đề về tu luyện. Vấn đề này chính là vấn đề mà Mao tổng quản nhờ Hạ Ngôn hỏi Thánh Hoàng.
Sau khi được Thánh Hoàng giải đáp. Hạ Ngôn cáo từ, xoay người rời khỏi mật thất.
- Hạ Ngôn! Thế nào rồi?
Mao tổng quản vẫn chờ ở bên ngoài. Thấy Hạ Ngôn đi ra liền bước lên hỏi, vẻ mặt tràn đầy thần sắc chờ mong.
- Mao tảng quản, là như vậy.
Hạ Ngôn nói lại giải đáp của Thánh Hoàng cho Mao tổng quản biết.
- Tiểu Hạ! Đa tạ ngươi. Ha ha! Nếu không có người hỏi giúp, còn không biết khi nào ta mới có thể suy nghĩ thấu đáo vấn đề này.
Mao tổng quản cười nói lời cảm ơn.
- Mao tổng quản không cần khách khí ta xin cáo từ trước!
Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn đi rồi, Thánh Hoàng ở trong mật thất, vẻ mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Tiểu tử Hạ Ngôn này! Không ngờ muốn lợi dụng ta để đối phó Đông Cực. Tiểu gia hỏa này thật biết mượn sức.
Thánh Hoàng thầm nghĩ:
" Tuy nhiên, ta làm sao có thể mắc mưu chứ. Lần này cũng là một cơ hội khó có để ngươi tôi luyện, ta muốn nhìn xem ngươi có được thực lực có thể tiêu diệt Đông Cực hay không?"
Ánh mắt Thánh Hoàng hơi hơi nhắm lại.
Rời Hoàng Giả Chi Điện đi, Hạ Ngôn trực tiếp xuống Thánh sơn, lại đi vào trạch viện Cao gia.
Cao Minh Nguyệt không lâu trước đã liên hệ với Phong Ảnh và trở về trong phủ. Hộ vệ dẫn Hạ Ngôn đi tới biệt viện của Cao Minh Nguyệt. Ba người lại tiến vào trong phòng tiếp tục trao đổi về chuyện của Thu Thủy và Đông Cực.
- Cao đại ca. Uyển Thu tỷ! Ta mới từ Hoàng Giả Chi Điện đi ra, Thánh Hoàng không có ý định xuất thủ với thế lực Đông Cực nữa.
Hạ Ngôn sau khi ngồi xuống, nhìn hai người một chút, thầm than một tiếng rồi nói.
Không thể nhờ Thánh Hoàng xuất thủ, vậy việc này liền trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Muốn cứu Thu Thủy tiền bối ra, vậy chính mình sẽ đối địch với Đông Cực. Mà Vương Đông Cực thủ lĩnh Đông Cực lại là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
- Nói như vậy.
Minh Nguyệt sắc mặt hơi đổi:
- Hạ Ngôn! Ngươi dự định làm thế náo? Chăng lẽ, ngươi muốn tự mình cứu Thu Thủy tiền bối ra sao?
- Phải!
Hạ Ngôn kiên định gật đầu, ánh mắt kiên nghị:
- Thu Thủy tiền bối có ân với ta, lão gặp nạn ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Ngôn mạnh mẽ nói.
- Nhưng.
Cao Minh Nguyệt nhướng mày:
- Vương Đông Cực kia thực lực rất cao, chúng ta muốn chính diện chống lại hắn, chỉ sợ không khác nào lấy trứng chọi đá. Muốn cứu Thu Thủy tiền bối, Vương Đông Cực thủ lĩnh thế lực Đông Cực có thể sẽ trực tiếp xuất thủ đối phó chúng ta.
Thanh âm Cao Minh Nguyệt trầm trọng, lộ ra vẻ sầu lo.
- Hừ! Để ta xem Vương Đông Cực kia thực lực mạnh như thế nào.
Khí thế Hạ Ngôn đột nhiên tăng mạnh:
- Cao đại ca! Ngươi đã liên hệ được với Phong Ảnh rồi sao?
- Phải đã liên hệ tốt rồi. Lát nữa chúng ta sẽ cùng đi gặp mặt bọn họ.
Cao Minh Nguyệt nghe thấy Hạ Ngôn không ngờ nói muốn xem thực lực Vương Đông Cực mạnh như thế nào, trong lòng nhảy dựng lên, sắc mặt cũng đại biến, không khỏi nhìn Uyển Thu ở bên cạnh một cái.
Uyển Thu dáng vẻ ưu nhã ngồi tại chỗ, nàng không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, tuy nhiên trong ánh mắt của nàng lại lộ ra một thần thái kỳ dị.
"Xem ra Hạ Ngôn dự định phải cứng rắn với Đông Cực, ta nên làm gì bây giờ?"
Cao Minh Nguyệt nhìn Uyển Thu, trong lòng thầm nói.
"Cao gia chúng ta tuy rằng cũng là một đại gia tộc, nhưng chống đối với Đông Cực chỉ sợ sẽ bị chết rất thảm. Cho dù là Thường gia, Hà gia hẳn là cũng sẽ không dễ dàng lựa chọn đối đấu với Đông Cực? Hơn nữa, Thánh Hoàng Thánh sơn cũng không dự định xuất thủ với Đông Cực. Ta nếu đi theo Hạ Ngôn làm như vậy, hậu quả hẳn là không lâu sau đó toàn bộ Cao gia sẽ phải diệt vong."
Trong lòng Cao Minh Nguyệt không ngừng cân nhắc.
"Hạ Ngôn quả thật trọng tình trọng nghĩa, ta cũng rất thưởng thức hắn. Nếu chỉ đơn độc một mình ta, ta khẳng định có thể cùng hắn hợp lại thành một, nhưng sau ta lại là một gia tộc, ta không thể lấy vận mệnh gia tộc mình ra làm tiền đặt cược được!"
Cao Minh Nguyệt mí mắt run rẩy.
- Đa tạ Cao đại ca, Uyển Thu tỷ!
Hạ Ngôn gật đầu, đưa mắt nhìn Cao Minh Nguyệt và Uyển Thu:
- Cao đại ca! Lát nữa ngươi dẫn ta đi tiếp xúc với người của Phong Ảnh, sau đó ngươi không cần xen vào chuyện này.
Hạ Ngôn hơi hít vào một hơi:
- Chuyện này ta có thể ứng phó. Căn cơ của Cao gia là ở Thánh thành, Cao đại ca ngươi nếu cùng ta đi vào, chỉ sợ toàn bộ Cao gia cũng phải chịu liên lụy.
- Nhưng.
Cao Minh Nguyệt không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải nói thế nào.
- Cao đại ca! Đừng nói nữa, ngươi đã giúp ta quá nhiều.
Hạ Ngôn khoát tay đứng lên.
- Cao đại ca! Dẫn ta đi gặp người Phong Ảnh đi!
Hạ Ngôn cười nói.
Đôi lông mày của Cao Minh Nguyệt nhíu sát lại gần nhau, nhìn Hạ Ngôn, trong lòng các loại tâm tình đều lẫn lộn cùng một chỗ.
- Được, ta dẫn ngươi đi!
Cao Minh Nguyệt dậm chân đứng lên:
- Uyển Thu, muội đừng đi!
- Ừ, Các ngươi đi đi!
Uyển Thu gật đầu:
- Hạ Ngôn! Nếu sự tình không thể thực hiện. Ngươi ngàn vạn lần không được hành sự lỗ mãng, ta biết ngươi tâm tư cẩn thận, suy nghĩ chín chắn, ngươi biết việc gì mình nên làm, việc gì không nên làm.
-Ha ha!
Hạ Ngôn cười không nói thêm điều gì.
Cao Minh Nguyệt dẫn theo Hạ Ngôn rời khỏi trạch viện Cao gia, đi xuyên qua những con đường dài của Thánh thành.
- Hạ Ngôn! Ta dẫn ngươi đi tới một điểm liên lạc của Phong Ảnh.
Trên đường đi Cao Minh Nguyệt nói với Hạ Ngôn.
-Ừ.
Hạ Ngôn gật đầu.
Sau thời gian một nén nhang, hai người đi tới khu vực Tây Nam Thánh thành. Khu vực này có chút hẻo lánh, trên đường cũng rất ít người đi lại.
Điểm liên lạc của Phong Ảnh khẳng định rất bí mật.
Cao Minh Nguyệt dẫn theo Hạ Ngôn đi qua mấy ngõ nhỏ hẹp được một hồi, liền dừng lại.
- Hạ Ngôn!Chúng ta chờ ở chỗ này một lát trước, người Phong Ảnh hẳn là rất nhanh sẽ tới đón chúng ta.
Cao Minh Nguyệt nhìn khung cảnh trái phải một chút, chợt xoay người nói với Hạ Ngôn. Hắn vừa nói xong, Hạ Ngôn liền nghe được một trận tiếng xé gió truyền tới, đưa mắt nhìn lại, một bóng đen đang rất nhanh vượt qua phòng ốc tiếp cận nơi này.
- Người đó chính là người Phong Ảnh phải không?
Hạ Ngôn thấp giọng hỏi.
Cao Minh Nguyệt chuyển mắt nhìn, thấy bóng đen mới trầm ngâm nói:
- Có lẽ phải.
Bóng đen rất nhanh, đi tới gần chỗ hai người, nhìn hai người một chút, dường như đang xác định vậy, sau đó mới nói:
- Mời đi theo ta.
Nói xong, bóng đen tiếp tục nhảy bay vọt lên, nhanh chóng lao về một phương hướng.
Hạ Ngôn cùng Cao Minh Nguyệt nhìn nhau, Cao Minh Nguyệt gật đầu với Hạ Ngôn. Hai người triển khai thân hình, cũng theo sát phía sau bóng đen lao đi rất nhanh,
" Vù vù"
Ba nhân ảnh mang theo tiếng xé gió mỏng manh, nhanh chóng chạy đi trong bóng đêm mới buông xuống.
Từng con đường nhỏ, từng cái ngõ hẹp đều rơi lại phía sau ba người. Đại khái qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bóng đen phía trước dần dần giảm tốc độ lại, Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt cũng giảm tốc độ theo.
Bóng đen lúc này bỗng dừng thân ảnh lại, đứng ở trước cửa một tiểu viện. Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo tới bên cạnh, bóng đen kia xoay người, liếc mắt nhìn hai người một cái mới xoay người lại gõ lên cánh cửa mấy tiếng.
"Két"
Cửa viện được mở ra, bóng đen vẫy tay với Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt một cái rồi cất bước tiến vào.
Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt cũng nhấc chân tiến vào, cửa viện lập tức được đóng lại.
"Nơi này thật sự rất khó tìm, nhìn từ bên ngoài thì tiểu viện này dường như cũng không lớn. Tuy nhiên ở trong này thật đúng là không đơn giản."
Hạ Ngôn nhìn bài trí trong viện một chút, trong lòng kinh ngạc thầm nghĩ. Từ một vài chỗ bí mật, Hạ Ngôn có thể cảm ứng được một cỗ năng lượng dao động, hẳn là một số loại trận pháp gì đó.
Đi theo phía sau bóng đen xuyên qua một vài hành lang trong viện, cuối cùng bóng đen dẫn Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt vào trong một Thiên điện. Trong Thiên điện này cũng không có đốt đèn, tuy nhiên đối với Hạ Ngôn mà nói, bóng tối như vậy hắn vẫn có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng.
Sau khi hai người tiến vào phòng, bóng đen kia liền lặng yên lui ra ngoài.
"Tách"
Một tiếng vang rất nhỏ qua đi, ánh đén trong phòng được thắp lên, trên vách tường, ước chừng treo hơn mười ngọn đèn dầu, không ngờ đồng thời đều được châm lên. Trong lúc nhất thời, ánh sáng tỏa chiếu toàn bộ trong phòng sáng ngời giống như ban ngày.
Một đạo hơi thở bỗng nhiên xuất hiện từ phía bên cạnh. Hạ Ngôn di động ánh mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy một bóng trắng xuất hiện tại mặt bên, bạch y nhân chớp động một cái liền tới giữa phòng. Ánh mắt đồng thời nhìn hai người Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt.
- Mời ngồi!
Bạch y nhân đeo một chiếc mặt nạ, thanh âm khàn khàn trầm thấp, vươn tay ý mời hai người ngồi xuống.
Hạ Ngôn nhìn Cao Minh Nguyệt một chút, cất bước đi đên chiếc ghế ngay cạnh, sau đó ngồi xuống. Cao Minh Nguyệt tới ngồi bên cạnh Hạ Ngôn.
- Các ngươi muốn mua tin tức về Đông Cực phải không?
Bạch y nhân cũng ngồi xuống, ánh mắt quét nhìn về phiá Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt.
Ba mươi năm trước, Thánh Hoàng xuất thủ hủy diệt thế lực Đông Cực, thời điểm cuối cùng đánh chết thủ lĩnh Đông Cực Vương Đông Cực lại bị hắn lợi dụng một kiện thần khí bỏ chạy mất. Sau đó Thánh Hoàng cũng không có làm ra bất cứ động tác nào tiếp tục đuổi giết Vương Đông Cực.
Hiển nhiên, trong lòng Thánh Hoàng đã sớm thả cho Vương Đông Cực một con đường sống.
- Hạ Ngôn! Giờ ngươi đã hiểu rõ chưa?
Thánh Hoàng híp mắt nhìn Hạ Ngôn:
- Năm đó Vương Đông Cực khiêu chiến quyền uy của ta, không ngờ dám lên Thánh sơn giết người, nên ta mới xuất thủ. Nếu bằng không ta sẽ không để ý tới hắn. Không đến năm mươi tuổi liền bước vào cảnh giới Linh Tông đỉnh phong, hơn nữa chỉ còn cách cảnh giới Linh Hoàng cũng có một bước. Người như vậy ta thật ra rất thưởng thức.
Khóe miệng Thánh Hoàng mấp máy rất nhỏ, ánh mắt lấp lánh:
- Bây giờ ngươi nói Vương Đông Cực kia lại xuất hiện tại Thánh thành, nếu năm đó ta đã không giết hắn, thì hiện tại ta cũng sẽ không dễ dàng xuất thủ đối phó hắn một lần nữa. Trừ khi hắn còn dám tới Thánh sơn xâm phạm quyền uy của ta. Về phần ngươi phải làm như thế nào ta cũng sẽ không quản nhiều. Ngươi nếu có đủ thực lực cũng có thể giết chết Vương Đông Cực, cứu thợ rèn kia ra, thậm chí là cướp đoạt thần khí của hắn.
Hạ Ngôn! Lực lượng thần khí vượt xa tưởng tượng của người bình thường rất nhiều.
- Ta hiểu rồi, Thánh Hoàng đại nhân!
Hạ Ngôn trầm mặc một lát, chợt gật đầu nói. Hắn tìm Thánh Hoàng chính là muốn nhờ lực lượng của Thánh Hoàng để đối phó Vương Đông Cực. Mà hiện tại xem ra Thánh Hoàng sẽ không dự định xuất thủ. Vậy chuyện này chỉ có thể tự mình nghĩ biện pháp giải quyết.
- Thánh Hoàng đại nhân! Về vấn đề tu luyện.
Hạ Ngôn từ trên bồ đoàn đứng lên, khom người thi lễ với Thánh Hoàng rồi hỏi một vấn đề về tu luyện. Vấn đề này chính là vấn đề mà Mao tổng quản nhờ Hạ Ngôn hỏi Thánh Hoàng.
Sau khi được Thánh Hoàng giải đáp. Hạ Ngôn cáo từ, xoay người rời khỏi mật thất.
- Hạ Ngôn! Thế nào rồi?
Mao tổng quản vẫn chờ ở bên ngoài. Thấy Hạ Ngôn đi ra liền bước lên hỏi, vẻ mặt tràn đầy thần sắc chờ mong.
- Mao tảng quản, là như vậy.
Hạ Ngôn nói lại giải đáp của Thánh Hoàng cho Mao tổng quản biết.
- Tiểu Hạ! Đa tạ ngươi. Ha ha! Nếu không có người hỏi giúp, còn không biết khi nào ta mới có thể suy nghĩ thấu đáo vấn đề này.
Mao tổng quản cười nói lời cảm ơn.
- Mao tổng quản không cần khách khí ta xin cáo từ trước!
Hạ Ngôn nói.
Hạ Ngôn đi rồi, Thánh Hoàng ở trong mật thất, vẻ mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
- Tiểu tử Hạ Ngôn này! Không ngờ muốn lợi dụng ta để đối phó Đông Cực. Tiểu gia hỏa này thật biết mượn sức.
Thánh Hoàng thầm nghĩ:
" Tuy nhiên, ta làm sao có thể mắc mưu chứ. Lần này cũng là một cơ hội khó có để ngươi tôi luyện, ta muốn nhìn xem ngươi có được thực lực có thể tiêu diệt Đông Cực hay không?"
Ánh mắt Thánh Hoàng hơi hơi nhắm lại.
Rời Hoàng Giả Chi Điện đi, Hạ Ngôn trực tiếp xuống Thánh sơn, lại đi vào trạch viện Cao gia.
Cao Minh Nguyệt không lâu trước đã liên hệ với Phong Ảnh và trở về trong phủ. Hộ vệ dẫn Hạ Ngôn đi tới biệt viện của Cao Minh Nguyệt. Ba người lại tiến vào trong phòng tiếp tục trao đổi về chuyện của Thu Thủy và Đông Cực.
- Cao đại ca. Uyển Thu tỷ! Ta mới từ Hoàng Giả Chi Điện đi ra, Thánh Hoàng không có ý định xuất thủ với thế lực Đông Cực nữa.
Hạ Ngôn sau khi ngồi xuống, nhìn hai người một chút, thầm than một tiếng rồi nói.
Không thể nhờ Thánh Hoàng xuất thủ, vậy việc này liền trở nên phức tạp hơn rất nhiều. Muốn cứu Thu Thủy tiền bối ra, vậy chính mình sẽ đối địch với Đông Cực. Mà Vương Đông Cực thủ lĩnh Đông Cực lại là một nhân vật cực kỳ lợi hại.
- Nói như vậy.
Minh Nguyệt sắc mặt hơi đổi:
- Hạ Ngôn! Ngươi dự định làm thế náo? Chăng lẽ, ngươi muốn tự mình cứu Thu Thủy tiền bối ra sao?
- Phải!
Hạ Ngôn kiên định gật đầu, ánh mắt kiên nghị:
- Thu Thủy tiền bối có ân với ta, lão gặp nạn ta không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hạ Ngôn mạnh mẽ nói.
- Nhưng.
Cao Minh Nguyệt nhướng mày:
- Vương Đông Cực kia thực lực rất cao, chúng ta muốn chính diện chống lại hắn, chỉ sợ không khác nào lấy trứng chọi đá. Muốn cứu Thu Thủy tiền bối, Vương Đông Cực thủ lĩnh thế lực Đông Cực có thể sẽ trực tiếp xuất thủ đối phó chúng ta.
Thanh âm Cao Minh Nguyệt trầm trọng, lộ ra vẻ sầu lo.
- Hừ! Để ta xem Vương Đông Cực kia thực lực mạnh như thế nào.
Khí thế Hạ Ngôn đột nhiên tăng mạnh:
- Cao đại ca! Ngươi đã liên hệ được với Phong Ảnh rồi sao?
- Phải đã liên hệ tốt rồi. Lát nữa chúng ta sẽ cùng đi gặp mặt bọn họ.
Cao Minh Nguyệt nghe thấy Hạ Ngôn không ngờ nói muốn xem thực lực Vương Đông Cực mạnh như thế nào, trong lòng nhảy dựng lên, sắc mặt cũng đại biến, không khỏi nhìn Uyển Thu ở bên cạnh một cái.
Uyển Thu dáng vẻ ưu nhã ngồi tại chỗ, nàng không có phát biểu bất cứ ý kiến gì, tuy nhiên trong ánh mắt của nàng lại lộ ra một thần thái kỳ dị.
"Xem ra Hạ Ngôn dự định phải cứng rắn với Đông Cực, ta nên làm gì bây giờ?"
Cao Minh Nguyệt nhìn Uyển Thu, trong lòng thầm nói.
"Cao gia chúng ta tuy rằng cũng là một đại gia tộc, nhưng chống đối với Đông Cực chỉ sợ sẽ bị chết rất thảm. Cho dù là Thường gia, Hà gia hẳn là cũng sẽ không dễ dàng lựa chọn đối đấu với Đông Cực? Hơn nữa, Thánh Hoàng Thánh sơn cũng không dự định xuất thủ với Đông Cực. Ta nếu đi theo Hạ Ngôn làm như vậy, hậu quả hẳn là không lâu sau đó toàn bộ Cao gia sẽ phải diệt vong."
Trong lòng Cao Minh Nguyệt không ngừng cân nhắc.
"Hạ Ngôn quả thật trọng tình trọng nghĩa, ta cũng rất thưởng thức hắn. Nếu chỉ đơn độc một mình ta, ta khẳng định có thể cùng hắn hợp lại thành một, nhưng sau ta lại là một gia tộc, ta không thể lấy vận mệnh gia tộc mình ra làm tiền đặt cược được!"
Cao Minh Nguyệt mí mắt run rẩy.
- Đa tạ Cao đại ca, Uyển Thu tỷ!
Hạ Ngôn gật đầu, đưa mắt nhìn Cao Minh Nguyệt và Uyển Thu:
- Cao đại ca! Lát nữa ngươi dẫn ta đi tiếp xúc với người của Phong Ảnh, sau đó ngươi không cần xen vào chuyện này.
Hạ Ngôn hơi hít vào một hơi:
- Chuyện này ta có thể ứng phó. Căn cơ của Cao gia là ở Thánh thành, Cao đại ca ngươi nếu cùng ta đi vào, chỉ sợ toàn bộ Cao gia cũng phải chịu liên lụy.
- Nhưng.
Cao Minh Nguyệt không nghĩ tới Hạ Ngôn sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời không biết phải nói thế nào.
- Cao đại ca! Đừng nói nữa, ngươi đã giúp ta quá nhiều.
Hạ Ngôn khoát tay đứng lên.
- Cao đại ca! Dẫn ta đi gặp người Phong Ảnh đi!
Hạ Ngôn cười nói.
Đôi lông mày của Cao Minh Nguyệt nhíu sát lại gần nhau, nhìn Hạ Ngôn, trong lòng các loại tâm tình đều lẫn lộn cùng một chỗ.
- Được, ta dẫn ngươi đi!
Cao Minh Nguyệt dậm chân đứng lên:
- Uyển Thu, muội đừng đi!
- Ừ, Các ngươi đi đi!
Uyển Thu gật đầu:
- Hạ Ngôn! Nếu sự tình không thể thực hiện. Ngươi ngàn vạn lần không được hành sự lỗ mãng, ta biết ngươi tâm tư cẩn thận, suy nghĩ chín chắn, ngươi biết việc gì mình nên làm, việc gì không nên làm.
-Ha ha!
Hạ Ngôn cười không nói thêm điều gì.
Cao Minh Nguyệt dẫn theo Hạ Ngôn rời khỏi trạch viện Cao gia, đi xuyên qua những con đường dài của Thánh thành.
- Hạ Ngôn! Ta dẫn ngươi đi tới một điểm liên lạc của Phong Ảnh.
Trên đường đi Cao Minh Nguyệt nói với Hạ Ngôn.
-Ừ.
Hạ Ngôn gật đầu.
Sau thời gian một nén nhang, hai người đi tới khu vực Tây Nam Thánh thành. Khu vực này có chút hẻo lánh, trên đường cũng rất ít người đi lại.
Điểm liên lạc của Phong Ảnh khẳng định rất bí mật.
Cao Minh Nguyệt dẫn theo Hạ Ngôn đi qua mấy ngõ nhỏ hẹp được một hồi, liền dừng lại.
- Hạ Ngôn!Chúng ta chờ ở chỗ này một lát trước, người Phong Ảnh hẳn là rất nhanh sẽ tới đón chúng ta.
Cao Minh Nguyệt nhìn khung cảnh trái phải một chút, chợt xoay người nói với Hạ Ngôn. Hắn vừa nói xong, Hạ Ngôn liền nghe được một trận tiếng xé gió truyền tới, đưa mắt nhìn lại, một bóng đen đang rất nhanh vượt qua phòng ốc tiếp cận nơi này.
- Người đó chính là người Phong Ảnh phải không?
Hạ Ngôn thấp giọng hỏi.
Cao Minh Nguyệt chuyển mắt nhìn, thấy bóng đen mới trầm ngâm nói:
- Có lẽ phải.
Bóng đen rất nhanh, đi tới gần chỗ hai người, nhìn hai người một chút, dường như đang xác định vậy, sau đó mới nói:
- Mời đi theo ta.
Nói xong, bóng đen tiếp tục nhảy bay vọt lên, nhanh chóng lao về một phương hướng.
Hạ Ngôn cùng Cao Minh Nguyệt nhìn nhau, Cao Minh Nguyệt gật đầu với Hạ Ngôn. Hai người triển khai thân hình, cũng theo sát phía sau bóng đen lao đi rất nhanh,
" Vù vù"
Ba nhân ảnh mang theo tiếng xé gió mỏng manh, nhanh chóng chạy đi trong bóng đêm mới buông xuống.
Từng con đường nhỏ, từng cái ngõ hẹp đều rơi lại phía sau ba người. Đại khái qua thời gian nửa chén trà nhỏ, bóng đen phía trước dần dần giảm tốc độ lại, Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt cũng giảm tốc độ theo.
Bóng đen lúc này bỗng dừng thân ảnh lại, đứng ở trước cửa một tiểu viện. Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt cũng nhanh chóng đi theo tới bên cạnh, bóng đen kia xoay người, liếc mắt nhìn hai người một cái mới xoay người lại gõ lên cánh cửa mấy tiếng.
"Két"
Cửa viện được mở ra, bóng đen vẫy tay với Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt một cái rồi cất bước tiến vào.
Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt cũng nhấc chân tiến vào, cửa viện lập tức được đóng lại.
"Nơi này thật sự rất khó tìm, nhìn từ bên ngoài thì tiểu viện này dường như cũng không lớn. Tuy nhiên ở trong này thật đúng là không đơn giản."
Hạ Ngôn nhìn bài trí trong viện một chút, trong lòng kinh ngạc thầm nghĩ. Từ một vài chỗ bí mật, Hạ Ngôn có thể cảm ứng được một cỗ năng lượng dao động, hẳn là một số loại trận pháp gì đó.
Đi theo phía sau bóng đen xuyên qua một vài hành lang trong viện, cuối cùng bóng đen dẫn Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt vào trong một Thiên điện. Trong Thiên điện này cũng không có đốt đèn, tuy nhiên đối với Hạ Ngôn mà nói, bóng tối như vậy hắn vẫn có thể nhìn rõ hết thảy mọi thứ trong phòng.
Sau khi hai người tiến vào phòng, bóng đen kia liền lặng yên lui ra ngoài.
"Tách"
Một tiếng vang rất nhỏ qua đi, ánh đén trong phòng được thắp lên, trên vách tường, ước chừng treo hơn mười ngọn đèn dầu, không ngờ đồng thời đều được châm lên. Trong lúc nhất thời, ánh sáng tỏa chiếu toàn bộ trong phòng sáng ngời giống như ban ngày.
Một đạo hơi thở bỗng nhiên xuất hiện từ phía bên cạnh. Hạ Ngôn di động ánh mắt nhìn về phía đó, chỉ thấy một bóng trắng xuất hiện tại mặt bên, bạch y nhân chớp động một cái liền tới giữa phòng. Ánh mắt đồng thời nhìn hai người Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt.
- Mời ngồi!
Bạch y nhân đeo một chiếc mặt nạ, thanh âm khàn khàn trầm thấp, vươn tay ý mời hai người ngồi xuống.
Hạ Ngôn nhìn Cao Minh Nguyệt một chút, cất bước đi đên chiếc ghế ngay cạnh, sau đó ngồi xuống. Cao Minh Nguyệt tới ngồi bên cạnh Hạ Ngôn.
- Các ngươi muốn mua tin tức về Đông Cực phải không?
Bạch y nhân cũng ngồi xuống, ánh mắt quét nhìn về phiá Hạ Ngôn và Cao Minh Nguyệt.
/1062
|