- Ngươi là ai.
Người mặc trường bào màu vàng một lần nữa nhìn lên trên người Hạ Ngôn, phát ra âm thanh nhạt nhẽo. Trong âm thanh nhạt nhẽo này, lại mang theo lửa giận không hề phát hiện.
Hạ Ngôn nghe đối phương hỏi, ánh mắt vừa chuyển, khóe miệng cười, dần dần rộng ra, cao giọng nói:
- Hạ Ngôn, người tu luyện Thiên Cung của Đại Lục Long Chi! Ngươi là người phương nào?
Từ trên quần áo đối phương mà thấy, người này mặc trường bào màu vàng, khẳng định là người tu luyện Đại Lục Ám Dạ. Hạ Ngôn đại khái kết luận trong lòng, người này chính là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ. Tuy nhiên, Hạ Ngôn tuy rằng đại khái có thể xác định, nhưng miệng vẫn hỏi.
- Người tu luyện Thiên Cung?
Người mặc trường bào màu vàng, biểu tình trên mặt đầu tiên là thoáng ngưng, sau đó lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, nói:
- Khi nào người tu luyện Thiên Cung của Đại Lục Long Chi lại xuất hiện người tu luyện lợi hại như thế. Trông thực lực ngươi, cách cảnh giới Linh Hoàng cũng không xa đấy? Hơn nữa, tâm cảnh của ngươi đã lột xác hoàn toàn. Nếu không, vừa rồi khi ta vừa quát, ngươi không thể không chịu chút ảnh hưởng.
- Về phần ta là người như thế nào, nói cho ngươi cũng không sao. Ta chính là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ, Chung Vô Hoa!
Chung Vô Hoa nói ra tên bản thân.
- Mới vừa rồi ta gọi ngươi dừng tay, ngươi dám bỏ mặc, đánh chết thủ hạ của ta, còn cướp đoạt thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm, lấy thực lực của ngươi mà muốn khiêu khích ta sao?
Chung Vô Hoa hừ lạnh một tiếng, trong mắt hào quang chợt lóe, bàn tay trong tay áo dài, khẽ nắm lại. Đôi mắt hắn đột nhiên chuyển động, nhìn về phía sau Hạ Ngôn. Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, mang theo người tu luyện Thiên Cung, chậm rãi từ vạn thước phi hành đến đây, tới phía sau cách Hạ Ngôn gần ngàn thước.
Vốn người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ đang giao thủ cùng với người tu luyện Thiên Cung, cũng đều đình chỉ chém giết với đối phương, đều tự bay về phía sau.
Lúc này Trương Liên Khởi phi hành đến trước mặt Thánh Hoàng, sắc mặt của hắn còn có chút trắng bệch. Vừa rồi linh lực trong cơ thể hắn gần như bị kiệt quệ. Nếu không phải Hạ Ngôn xuất thủ đúng lúc, hắn đã bị công kích của Chu Phương Anh thành đống thịt nhát.
Đám người Triệu phó tông chủ đứng từ xa xem náo nhiệt, thần sắc một đám đều phức tạp, phi hành đến nơi xa hơn. Hai vị Thánh Hoàng đồng thời xuất hiện, bọn họ cũng không dám liều lĩnh. Lấy thực lực của bọn họ, tuyệt đối không phải đối thủ Thánh Hoàng.
- Ha ha! Chê cười! Chê cười quá lớn! Chung Vô Hoa! Ngươi kêu ta dừng tay thì ta sẽ dừng tay sao?
Hạ Ngôn cười nói:
- Lão là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ, trong người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ, có quyền cao nhất. Mà ta là người tu luyện của Đại Lục Long Chi, ta lại không cần nghe theo mệnh lệnh của lão. Vừa rồi Chu Phương Anh này muốn giết người tu luyện Thiên Cung ta, ta đương nhiên không khách khí. Hắn bị ta giết, chỉ có thể trách thực lực hắn không đủ.
Hạ Ngôn không chút e sợ, thanh âm vang lên có lực.
- Hạ Ngôn! Ngươi dám nói vậy với ta?
Giọng nói của Chung Vô Hoa thoáng nghiêm nghị, đảo mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, linh lực chung quanh thân thể lại là một trận rung động quay cuồng!
- Chung Vô Hoa! Nói với ngươi như vậy thì thế nào chứ?
Thánh Hoàng đột nhiên cách không xa phía sau Hạ Ngôn, mở miệng.
- Chung Vô Hoa! Lúc này ngươi hiện thân, là có chút không ổn đấy? Hừ! Chuyện chiến đấu riêng tư vừa rồi của bọn họ, ta cũng chưa xuất thủ, mặc dù Trương Liên Khởi lập tức cũng bị Chu Phương Anh giết chết, ta cũng chưa dùng bất cứ thủ đoạn gì ngăn cản, mà ngươi.
Đôi mắt Thánh Hoàng hơi hơi nheo lại. Vừa rồi Chung Vô Hoa trực tiếp nhúng tay vào tranh đấu giữa Hạ Ngôn và Chu Phương Anh, đã phá hủy quy củ.
- Phương Mộ Vũ!
Ánh mắt Chung Vô Hoa nhìn về phía Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, nói ra tên Thánh Hoàng của Đại Lục Long Chi, đột nhiên rời vào trầm mặc, trong đôi mắt, các loại quang mang xuất hiện giờ dần dần biến mất.
Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, tên gọi là Phương Mộ Vũ.
Theo như lời Phương Mộ Vũ, quả thật đúng vậy. Là hắn phá hủy quy củ, Hạ Ngôn đánh chết Chu Phương Anh, cũng hợp tình hợp lý, mà quan hệ của hai vùng đại lục mà nói vốn là đối địch. Mà thân là Thánh Hoàng của hai vùng đại lục, tuyệt không nên nhúng tay tranh đấu của người tu luyện ở dưới, nếu không, đó chính là phá hư quy tắc bất thành văn.
Qua một hồi lâu, Chung Vô Hoa mới nói:
- Cái chết của Chu Phương Anh, xem như thực lực hắn không đủ. Tuy nhiên, Phượng Minh Kiếm kia là thần khí của Đại Lục Ám Dạ ta, ngươi cho thủ hạ của ngươi giao nó ra đây, chuyện này liền dừng lại ở đây.
Chung Vô Hoa đương nhiên không cam lòng Phượng Minh Kiếm bị Hạ Ngôn đoạt được. Nếu như Phượng Minh Kiếm rơi vào trong tay Hạ Ngôn, vậy Đại Lục Ám Dạ liền ít hơn một bộ Tiên Thiên thần khí công kích. Mà Đại Lục Long Chi, có thêm một bộ Tiên Thiên thần khí công kích. Thực lực hai vùng đại lục đối lập, so ra chênh lệch tự nhiên lớn hơn.
- Kêu ta giao ra Phượng Minh Kiếm sao?
Hạ Ngôn mỉm cười, xoay người nhìn Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ, rồi sau đó lại quay người lại, nhìn Chung Vô Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.
Đột nhiên quang hoa trên người Hạ Ngôn chợt lóe, một luồng huyết sắc nhàn nhạt, huyết vụ xuất hiện. Huyết vụ này chính là máu trong cơ thể Hạ Ngôn. huyết vụ trực tiếp vào Phượng Minh Kiếm trong tay Hạ Ngôn. Sau khi Phượng Minh Kiếm và huyết vụ thông nhau, kiếm quang sáng hơn, phát ra một chuỗi ngâm dài. Ngay lập tức, liền biến mất trong tay Hạ Ngôn, được Hạ Ngôn dung nhập vào cơ thể.
- Muốn ta trả lại Phượng Minh Kiếm, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Lúc này Hạ Ngôn mới mở miệng nói:
- Thịt ở trong miệng thì nhả ra sao? Chung Vô Hoa! Ngươi thân là Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, nhưng lại ngây thơ khờ dại như thế!
Chung Vô Hoa kia thấy Hạ Ngôn lại ở trước mặt mình, cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ, thân hình chấn động mạnh một chút.
Lão tuyệt đối không thể tưởng được Hạ Ngôn không ngờ dám khiêu khích uy nghiêm mình như thế. Sau khi mình yêu cầu trả lại Phượng Minh Kiếm thì trực tiếp cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ.
Lá gan người này cũng quá lớn!
- Vô liêm sỉ!
Chung Vô Hoa quát lớn. Lúc này đây, lão thật giận không thể át! Cho dù là đối địch với người tu luyện của Đại Lục Long Chi, trước đây cũng không có người tu luyện dưới cảnh giới Linh Hoàng, dám ở trước mặt lão trực tiếp khiêu khích!
Phải biết rằng, cường giả Linh Tông đỉnh và Linh Hoàng, tuy rằng thấp hơn một cảnh giới nhưng hai người nếu đứng cùng một nơi. Về mặt khí thế, tự nhiên tự nhiên là yếu hơn một bậc, thậm chí là mấy bậc. Mà tỷ như nói, người tu luyện Thiên Cung khác, lúc này ở trước mặt Chung Vô Hoa, khẳng định không dám làm càn như Hạ Ngôn. Chênh lệch một cảnh giới, đó chính là cách biệt một trời.
Loại biểu hiện yếu thế này cũng không phải nói bọn họ khiếp đảm trong lòng, mà là một loại uy nghiêm tự nhiên mà có của kẻ bề trên đối với kẻ thấp.
Nhưng loại uy nghiêm này tới trước mặt Hạ Ngôn, chính là không đáng nhắc tới, không chút tác dụng! Hạ Ngôn ở trước mặt lão, cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ. Điều này quả thực chính là trực tiếp làm mất mặt! Cho dù Hạ Ngôn không chịu trả Phượng Minh Kiếm, nhưng cũng không nên làm trò trước mặt hắn, cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ sao? Hơn nữa Hạ Ngôn này không ngờ không chút khách khí trách lão, thậm chí châm chọc lão, thậm chí còn nói lão khờ dại!
Vù vù
Từng luồng linh lực nháy mắt bốc lên bên người Chung Vô Hoa. Cánh tay Chung Vô Hoa, từ trong tay áo đột nhiên vươn ra, một luồng linh lực khổng lồ, trực tiếp vọt tới chỗ Hạ Ngôn.
Bị mất mặt, nếu như còn tiếp tục nhẫn nại, đường đường là Thánh Hoàng có thể chịu được sao? Lúc này Chung Vô Hoa hận không thể trực tiếp xé nát Hạ Ngôn.
Một luồng linh lực này rất nhanh lướt qua mười thước trời cao giữa hai người, tới gần chỗ Hạ Ngôn.
- Không tốt! Chung Vô Hoa giận dữ xuất thủ với Hạ Ngôn rồi!
- Hắn là Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, thực lực cường đại vô cùng. Hạ Ngôn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Người tu luyện Thiên Cung đều mở to mắt, một đám đều có chút kích động.
- Thánh Hoàng đại nhân! Chung Vô Hoa kia muốn giết Hạ Ngôn kìa!
Trương Liên Khởi lập tức khẩn trương nói.
Vừa rồi Hạ Ngôn xuất thủ đối phó với Chu Phương Anh, cứu hắn một mạng, hắn đương nhiên có cảm giác thật tốt với Hạ Ngôn. Lúc này thấy Hạ Ngôn cũng sẽ bị đánh chết, đương nhiên động tâm, lập tức nói thế với Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ, cũng lạnh lùng nhìn Chung Vô Hoa xuất thủ công kích Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cảm giác được công kích lăng lệ kia tới bên người, không ngờ không chút hoang mang, song chưởng bình thần đẩy về trước. Từ trong cơ thể trào ra linh lực hình thành một tấm chắn hình vuông, để ngăn trở công kích của đối phương.
Ầm!
Một luồng lực lượng khổng lồ va chạm thật mạnh với tấm chắn hình vuông do linh lực Hạ Ngôn hình thành. Linh lực của Hạ Ngôn đã có thể không chút nào thoát ra ngoài. Tấm chắn do linh lực hắn hình thành thật giống như thật thể. Lúc này va chạm với linh lực của Chung Vô Hoa, Tấm chắn hình vuông kịch liệt chấn động.
Đám người tu luyện Thiên Cung nhìn thấy rõ ràng.
Tấm chắn hình vuông dần dần vỡ vụn, linh lực hình thành hoàn toàn hư thoát. Mà linh lực của Chung Vô Hoa xuyên thấu tấm chắn hình vuông, áp chế về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn từ lúc phóng ra tấm chắn hình vuông, thân thể đồng thời lui bay vút về mấy trăm thước, mắt lạnh nhìn linh lực của mình bị công kích của Chung Vô Hoa đánh tan.
- Kinh Lôi Kiếm xuất.
Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, kiếm khí của Kinh Lôi Kiếm nháy mắt hóa thành một con cự long. Linh lực ngũ trảo phóng xuất về phía Chung Vô Hoa, gắt gao bao lấy luồng linh lực kia.
Pằng
- Không tốt!
Đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, miệng hét lớn một tiếng, thân hình bỗng bay lên. Hạ Ngôn không nghĩ tới, kiếm khí của Kinh Lôi Kiếm không ngờ cũng không hoàn toàn ngăn được linh lực của Chung Vô Hoa bao lâu.
- Phượng Minh Kiếm, ra!
Thân hình Hạ Ngôn lại bay về sau mấy trăm thước, lại hét lớn một tiếng, một con phượng hoàng nâng cánh dài, cũng bay lên trời, nháy mắt bay qua trời cao ngàn thước, ngẩng đầu lên, xông về phía thân thể Chung Vô Hoa.
Mà kiếm khí Kinh Lôi Kiếm hóa thành trường long, thân hình đang gãy từng khúc, mắt thấy sắp bị linh lực Chung Vô Hoa đánh tan!
- Hừ! Có lẽ ngươi nghĩ có hai bộ thần khí, liền có thể chống lại với ta!
Chung Vô Hoa nhìn thấy kiếm khí Phượng Hoàng đánh đến người, không ngờ phát ra một tiếng hừ lạnh. Thân thể cũng không chút lui lại, tay trái không rảnh, một trảo vươn ra liền bắt lấy Phượng Hoàng, trực tiếp nắm cổ Phượng Hoàng, cánh tay hoán chuyển liên tục, mạnh mễ ném Phượng Hoàng lên không trung.
Mắt thấy cảnh như vậy, trong lòng Hạ Ngôn càng kinh hãi, ánh mắt mở lớn như chuông đồng.
"Cảnh giới Linh Hoàng, không ngờ mạnh đến mức này? Một tay liền có thể trực tiếp hóa giải thần khí công kích do ta thúc dục linh lực, hơn nữa ném rất xa?" Hạ Ngôn thay đổi tâm niệm thật nhanh, đúng lúc này, trường long do Kinh Lôi Kiếm hóa thành, cũng hoàn toàn bị công kích của Chung Vô Hoa phá hủy. Linh lực công kích của Chung Vô Hoa lại mạnh mẽ đánh về phía Hạ Ngôn.
Người mặc trường bào màu vàng một lần nữa nhìn lên trên người Hạ Ngôn, phát ra âm thanh nhạt nhẽo. Trong âm thanh nhạt nhẽo này, lại mang theo lửa giận không hề phát hiện.
Hạ Ngôn nghe đối phương hỏi, ánh mắt vừa chuyển, khóe miệng cười, dần dần rộng ra, cao giọng nói:
- Hạ Ngôn, người tu luyện Thiên Cung của Đại Lục Long Chi! Ngươi là người phương nào?
Từ trên quần áo đối phương mà thấy, người này mặc trường bào màu vàng, khẳng định là người tu luyện Đại Lục Ám Dạ. Hạ Ngôn đại khái kết luận trong lòng, người này chính là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ. Tuy nhiên, Hạ Ngôn tuy rằng đại khái có thể xác định, nhưng miệng vẫn hỏi.
- Người tu luyện Thiên Cung?
Người mặc trường bào màu vàng, biểu tình trên mặt đầu tiên là thoáng ngưng, sau đó lập tức khôi phục vẻ lạnh lùng, nói:
- Khi nào người tu luyện Thiên Cung của Đại Lục Long Chi lại xuất hiện người tu luyện lợi hại như thế. Trông thực lực ngươi, cách cảnh giới Linh Hoàng cũng không xa đấy? Hơn nữa, tâm cảnh của ngươi đã lột xác hoàn toàn. Nếu không, vừa rồi khi ta vừa quát, ngươi không thể không chịu chút ảnh hưởng.
- Về phần ta là người như thế nào, nói cho ngươi cũng không sao. Ta chính là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ, Chung Vô Hoa!
Chung Vô Hoa nói ra tên bản thân.
- Mới vừa rồi ta gọi ngươi dừng tay, ngươi dám bỏ mặc, đánh chết thủ hạ của ta, còn cướp đoạt thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm, lấy thực lực của ngươi mà muốn khiêu khích ta sao?
Chung Vô Hoa hừ lạnh một tiếng, trong mắt hào quang chợt lóe, bàn tay trong tay áo dài, khẽ nắm lại. Đôi mắt hắn đột nhiên chuyển động, nhìn về phía sau Hạ Ngôn. Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, mang theo người tu luyện Thiên Cung, chậm rãi từ vạn thước phi hành đến đây, tới phía sau cách Hạ Ngôn gần ngàn thước.
Vốn người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ đang giao thủ cùng với người tu luyện Thiên Cung, cũng đều đình chỉ chém giết với đối phương, đều tự bay về phía sau.
Lúc này Trương Liên Khởi phi hành đến trước mặt Thánh Hoàng, sắc mặt của hắn còn có chút trắng bệch. Vừa rồi linh lực trong cơ thể hắn gần như bị kiệt quệ. Nếu không phải Hạ Ngôn xuất thủ đúng lúc, hắn đã bị công kích của Chu Phương Anh thành đống thịt nhát.
Đám người Triệu phó tông chủ đứng từ xa xem náo nhiệt, thần sắc một đám đều phức tạp, phi hành đến nơi xa hơn. Hai vị Thánh Hoàng đồng thời xuất hiện, bọn họ cũng không dám liều lĩnh. Lấy thực lực của bọn họ, tuyệt đối không phải đối thủ Thánh Hoàng.
- Ha ha! Chê cười! Chê cười quá lớn! Chung Vô Hoa! Ngươi kêu ta dừng tay thì ta sẽ dừng tay sao?
Hạ Ngôn cười nói:
- Lão là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ, trong người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ, có quyền cao nhất. Mà ta là người tu luyện của Đại Lục Long Chi, ta lại không cần nghe theo mệnh lệnh của lão. Vừa rồi Chu Phương Anh này muốn giết người tu luyện Thiên Cung ta, ta đương nhiên không khách khí. Hắn bị ta giết, chỉ có thể trách thực lực hắn không đủ.
Hạ Ngôn không chút e sợ, thanh âm vang lên có lực.
- Hạ Ngôn! Ngươi dám nói vậy với ta?
Giọng nói của Chung Vô Hoa thoáng nghiêm nghị, đảo mắt nhìn về phía Hạ Ngôn, linh lực chung quanh thân thể lại là một trận rung động quay cuồng!
- Chung Vô Hoa! Nói với ngươi như vậy thì thế nào chứ?
Thánh Hoàng đột nhiên cách không xa phía sau Hạ Ngôn, mở miệng.
- Chung Vô Hoa! Lúc này ngươi hiện thân, là có chút không ổn đấy? Hừ! Chuyện chiến đấu riêng tư vừa rồi của bọn họ, ta cũng chưa xuất thủ, mặc dù Trương Liên Khởi lập tức cũng bị Chu Phương Anh giết chết, ta cũng chưa dùng bất cứ thủ đoạn gì ngăn cản, mà ngươi.
Đôi mắt Thánh Hoàng hơi hơi nheo lại. Vừa rồi Chung Vô Hoa trực tiếp nhúng tay vào tranh đấu giữa Hạ Ngôn và Chu Phương Anh, đã phá hủy quy củ.
- Phương Mộ Vũ!
Ánh mắt Chung Vô Hoa nhìn về phía Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, nói ra tên Thánh Hoàng của Đại Lục Long Chi, đột nhiên rời vào trầm mặc, trong đôi mắt, các loại quang mang xuất hiện giờ dần dần biến mất.
Thánh Hoàng Đại Lục Long Chi, tên gọi là Phương Mộ Vũ.
Theo như lời Phương Mộ Vũ, quả thật đúng vậy. Là hắn phá hủy quy củ, Hạ Ngôn đánh chết Chu Phương Anh, cũng hợp tình hợp lý, mà quan hệ của hai vùng đại lục mà nói vốn là đối địch. Mà thân là Thánh Hoàng của hai vùng đại lục, tuyệt không nên nhúng tay tranh đấu của người tu luyện ở dưới, nếu không, đó chính là phá hư quy tắc bất thành văn.
Qua một hồi lâu, Chung Vô Hoa mới nói:
- Cái chết của Chu Phương Anh, xem như thực lực hắn không đủ. Tuy nhiên, Phượng Minh Kiếm kia là thần khí của Đại Lục Ám Dạ ta, ngươi cho thủ hạ của ngươi giao nó ra đây, chuyện này liền dừng lại ở đây.
Chung Vô Hoa đương nhiên không cam lòng Phượng Minh Kiếm bị Hạ Ngôn đoạt được. Nếu như Phượng Minh Kiếm rơi vào trong tay Hạ Ngôn, vậy Đại Lục Ám Dạ liền ít hơn một bộ Tiên Thiên thần khí công kích. Mà Đại Lục Long Chi, có thêm một bộ Tiên Thiên thần khí công kích. Thực lực hai vùng đại lục đối lập, so ra chênh lệch tự nhiên lớn hơn.
- Kêu ta giao ra Phượng Minh Kiếm sao?
Hạ Ngôn mỉm cười, xoay người nhìn Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ, rồi sau đó lại quay người lại, nhìn Chung Vô Hoa nhẹ nhàng lắc đầu.
Đột nhiên quang hoa trên người Hạ Ngôn chợt lóe, một luồng huyết sắc nhàn nhạt, huyết vụ xuất hiện. Huyết vụ này chính là máu trong cơ thể Hạ Ngôn. huyết vụ trực tiếp vào Phượng Minh Kiếm trong tay Hạ Ngôn. Sau khi Phượng Minh Kiếm và huyết vụ thông nhau, kiếm quang sáng hơn, phát ra một chuỗi ngâm dài. Ngay lập tức, liền biến mất trong tay Hạ Ngôn, được Hạ Ngôn dung nhập vào cơ thể.
- Muốn ta trả lại Phượng Minh Kiếm, thật sự là si tâm vọng tưởng.
Lúc này Hạ Ngôn mới mở miệng nói:
- Thịt ở trong miệng thì nhả ra sao? Chung Vô Hoa! Ngươi thân là Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, nhưng lại ngây thơ khờ dại như thế!
Chung Vô Hoa kia thấy Hạ Ngôn lại ở trước mặt mình, cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ, thân hình chấn động mạnh một chút.
Lão tuyệt đối không thể tưởng được Hạ Ngôn không ngờ dám khiêu khích uy nghiêm mình như thế. Sau khi mình yêu cầu trả lại Phượng Minh Kiếm thì trực tiếp cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ.
Lá gan người này cũng quá lớn!
- Vô liêm sỉ!
Chung Vô Hoa quát lớn. Lúc này đây, lão thật giận không thể át! Cho dù là đối địch với người tu luyện của Đại Lục Long Chi, trước đây cũng không có người tu luyện dưới cảnh giới Linh Hoàng, dám ở trước mặt lão trực tiếp khiêu khích!
Phải biết rằng, cường giả Linh Tông đỉnh và Linh Hoàng, tuy rằng thấp hơn một cảnh giới nhưng hai người nếu đứng cùng một nơi. Về mặt khí thế, tự nhiên tự nhiên là yếu hơn một bậc, thậm chí là mấy bậc. Mà tỷ như nói, người tu luyện Thiên Cung khác, lúc này ở trước mặt Chung Vô Hoa, khẳng định không dám làm càn như Hạ Ngôn. Chênh lệch một cảnh giới, đó chính là cách biệt một trời.
Loại biểu hiện yếu thế này cũng không phải nói bọn họ khiếp đảm trong lòng, mà là một loại uy nghiêm tự nhiên mà có của kẻ bề trên đối với kẻ thấp.
Nhưng loại uy nghiêm này tới trước mặt Hạ Ngôn, chính là không đáng nhắc tới, không chút tác dụng! Hạ Ngôn ở trước mặt lão, cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ. Điều này quả thực chính là trực tiếp làm mất mặt! Cho dù Hạ Ngôn không chịu trả Phượng Minh Kiếm, nhưng cũng không nên làm trò trước mặt hắn, cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ sao? Hơn nữa Hạ Ngôn này không ngờ không chút khách khí trách lão, thậm chí châm chọc lão, thậm chí còn nói lão khờ dại!
Vù vù
Từng luồng linh lực nháy mắt bốc lên bên người Chung Vô Hoa. Cánh tay Chung Vô Hoa, từ trong tay áo đột nhiên vươn ra, một luồng linh lực khổng lồ, trực tiếp vọt tới chỗ Hạ Ngôn.
Bị mất mặt, nếu như còn tiếp tục nhẫn nại, đường đường là Thánh Hoàng có thể chịu được sao? Lúc này Chung Vô Hoa hận không thể trực tiếp xé nát Hạ Ngôn.
Một luồng linh lực này rất nhanh lướt qua mười thước trời cao giữa hai người, tới gần chỗ Hạ Ngôn.
- Không tốt! Chung Vô Hoa giận dữ xuất thủ với Hạ Ngôn rồi!
- Hắn là Thánh Hoàng Đại Lục Ám Dạ, thực lực cường đại vô cùng. Hạ Ngôn tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn.
Người tu luyện Thiên Cung đều mở to mắt, một đám đều có chút kích động.
- Thánh Hoàng đại nhân! Chung Vô Hoa kia muốn giết Hạ Ngôn kìa!
Trương Liên Khởi lập tức khẩn trương nói.
Vừa rồi Hạ Ngôn xuất thủ đối phó với Chu Phương Anh, cứu hắn một mạng, hắn đương nhiên có cảm giác thật tốt với Hạ Ngôn. Lúc này thấy Hạ Ngôn cũng sẽ bị đánh chết, đương nhiên động tâm, lập tức nói thế với Thánh Hoàng.
Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ, cũng lạnh lùng nhìn Chung Vô Hoa xuất thủ công kích Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn cảm giác được công kích lăng lệ kia tới bên người, không ngờ không chút hoang mang, song chưởng bình thần đẩy về trước. Từ trong cơ thể trào ra linh lực hình thành một tấm chắn hình vuông, để ngăn trở công kích của đối phương.
Ầm!
Một luồng lực lượng khổng lồ va chạm thật mạnh với tấm chắn hình vuông do linh lực Hạ Ngôn hình thành. Linh lực của Hạ Ngôn đã có thể không chút nào thoát ra ngoài. Tấm chắn do linh lực hắn hình thành thật giống như thật thể. Lúc này va chạm với linh lực của Chung Vô Hoa, Tấm chắn hình vuông kịch liệt chấn động.
Đám người tu luyện Thiên Cung nhìn thấy rõ ràng.
Tấm chắn hình vuông dần dần vỡ vụn, linh lực hình thành hoàn toàn hư thoát. Mà linh lực của Chung Vô Hoa xuyên thấu tấm chắn hình vuông, áp chế về phía Hạ Ngôn. Hạ Ngôn từ lúc phóng ra tấm chắn hình vuông, thân thể đồng thời lui bay vút về mấy trăm thước, mắt lạnh nhìn linh lực của mình bị công kích của Chung Vô Hoa đánh tan.
- Kinh Lôi Kiếm xuất.
Hạ Ngôn hét lớn một tiếng, kiếm khí của Kinh Lôi Kiếm nháy mắt hóa thành một con cự long. Linh lực ngũ trảo phóng xuất về phía Chung Vô Hoa, gắt gao bao lấy luồng linh lực kia.
Pằng
- Không tốt!
Đôi mắt Hạ Ngôn chợt lóe, miệng hét lớn một tiếng, thân hình bỗng bay lên. Hạ Ngôn không nghĩ tới, kiếm khí của Kinh Lôi Kiếm không ngờ cũng không hoàn toàn ngăn được linh lực của Chung Vô Hoa bao lâu.
- Phượng Minh Kiếm, ra!
Thân hình Hạ Ngôn lại bay về sau mấy trăm thước, lại hét lớn một tiếng, một con phượng hoàng nâng cánh dài, cũng bay lên trời, nháy mắt bay qua trời cao ngàn thước, ngẩng đầu lên, xông về phía thân thể Chung Vô Hoa.
Mà kiếm khí Kinh Lôi Kiếm hóa thành trường long, thân hình đang gãy từng khúc, mắt thấy sắp bị linh lực Chung Vô Hoa đánh tan!
- Hừ! Có lẽ ngươi nghĩ có hai bộ thần khí, liền có thể chống lại với ta!
Chung Vô Hoa nhìn thấy kiếm khí Phượng Hoàng đánh đến người, không ngờ phát ra một tiếng hừ lạnh. Thân thể cũng không chút lui lại, tay trái không rảnh, một trảo vươn ra liền bắt lấy Phượng Hoàng, trực tiếp nắm cổ Phượng Hoàng, cánh tay hoán chuyển liên tục, mạnh mễ ném Phượng Hoàng lên không trung.
Mắt thấy cảnh như vậy, trong lòng Hạ Ngôn càng kinh hãi, ánh mắt mở lớn như chuông đồng.
"Cảnh giới Linh Hoàng, không ngờ mạnh đến mức này? Một tay liền có thể trực tiếp hóa giải thần khí công kích do ta thúc dục linh lực, hơn nữa ném rất xa?" Hạ Ngôn thay đổi tâm niệm thật nhanh, đúng lúc này, trường long do Kinh Lôi Kiếm hóa thành, cũng hoàn toàn bị công kích của Chung Vô Hoa phá hủy. Linh lực công kích của Chung Vô Hoa lại mạnh mẽ đánh về phía Hạ Ngôn.
/1062
|