Chung Vô Hoa tùy ý mấy động tác đã đánh nát phòng ngự của Hạ Ngôn, công kích liên tục khiến Hạ Ngôn hoảng sợ trong lòng. Tuy nhiên, dù vậy Hạ Ngôn vẫn không có bất cứ bối rối nào. Lúc này, trong mắt Hạ Ngôn không ngờ lóe lên hào quang hưng phấn nóng cháy. Có thể giao thủ với cường giả Linh Hoàng, khiến mỗi một bộ phận trên toàn thân Hạ Ngôn, đều hưng phấn.
Nhìn thấy cự long do kiếm khí của Kinh Lôi Kiếm hóa thành bị đánh tan, một luồng linh lực hùng hậu tàn bạo sắp đánh tới trước mặt mình, ngũ linh châu trong cơ thể Hạ Ngôn, phối hợp với Tụ Linh huyệt nơi bụng, điên cuồng vận chuyển. Linh lực lưu động trong kinh mạch, hoàn toàn bị Hạ Ngôn điều động đi ra. Chỉ thấy từng đợt linh lực, từ trong cơ thể Hạ Ngôn thẩm thấu ra. Hai thanh Kinh Lôi Kiếm và Phượng Minh Kiếm này lại lóe ra hào quang rực rỡ kinh thiên động địa. Đồng thời luồng linh lực của Hạ Ngôn công kích quét về phía Chung Vô Hoa.
Lúc này đây, Hạ Ngôn đã xuất ra lực lượng mạnh nhất của bản thân, linh lực lưu động cuồn cuộn nhanh chóng ngưng tụ thành điểm. Hai bộ thần khí biến hóa thành kiếm khí, lại được ngưng tụ trước nay chưa từng có.
Nháy mắt, hai luồng lực lượng liền đan chéo vào nhau. Khi hai luồng lực lượng này giao thoa vào nhau, không ngờ không thể phát ra bùng nổ trong tưởng tượng, mà là gắt gao quấn quanh nhau. Một long một phượng, phối hợp với nhau, gắt gao bao lấy luồng linh lực của Chung Vô Hoa. Chung Vô Hoa phóng ra linh lực, không ngờ bị trói buộc lại, trong lúc nhất thời không thể tránh thoát.
Đám người tu luyện Thiên Cung ở phía sau Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ hoàn toàn nhìn đến choáng váng, chiến đấu kịch liệt xuyên qua ngàn thước, thần tình của mỗi người bọn họ rung động thật sâu, khiến cho máu trong cơ thể bọn họ, đều dường như muốn sôi trào lên.
Hạ Ngôn dùng hai bộ thần khí, không ngờ khó lắm mới chặn công kích Chung Vô Hoa, điều này sao có thể?
Điều đó không có khả năng!
Nhưng điều này cũng là sự thật, chuyện thật xảy ra trước mặt bọn họ!
Mà mấy người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ trực tiếp hóa đá, một đám trợn mắt há hốc mồm, trong lòng không thể trầm tĩnh xuống. Một gã cường giả Linh Tông đỉnh, không ngờ có thể ngăn cản công kích của Thánh Hoàng Chung Vô Hoa?
Loại chuyện này nếu như quay lại nói với người tu luyện khác nghe thì ai có thể tin chứ?
Hạ Ngôn lúc này cũng chịu đựng áp lực cực lớn. Hắn khống chế kiếm quang thần khí, đang nhanh chóng tiêu hao linh lực trong cơ thể hắn. Dựa theo tốc độ tiêu hao như vậy, nhiều nhất đuợc nửa chén trà nhỏ, một đoàn linh lực của Chung Vô Hoa có thể thoát thoải mái, lại triển khai công kích với hắn.
Thực lực của cường giả Linh Hoàng, quá mạnh mẽ rồi, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của Hạ Ngôn.
Hiện tại, Chung Vô Hoa lại không dùng bất cứ thần khí nào, chỉ là dùng tay tùy ý phóng ra một luồng linh lực, khiến cho Hạ Ngôn toàn lực ứng phó cũng cảm thấy vất vả vô cùng.
Chênh lệch giữa Linh Tông đỉnh phong và Linh Hoàng, thật sự quá to lớn. Hôm nay giao thủ với Chung Vô Hoa cũng khiến cho Hạ Ngôn có một chút hiểu biết đại khái về cường giả có cảnh giới Linh Hoàng.
Hạ Ngôn thấy may mắn trước đây khi ở thành Tử Nguyệt, không giao thủ với Vương Đông Cực. Nếu như giao thủ, chỉ sợ sẽ bị Vương Đông Cực đánh chết tại chỗ. Vương Đông Cực khẳng định cũng có thần khí trong người.
Hạ Ngôn khiếp sợ, Thánh Hoàng Chung Vô Hoa của Đại Lục Ám Dạ lại vô cùng chấn động.
Hắn cũng không nghĩ tới, tiểu tử với niên kỉ còn trẻ phía đối diện, có thể thật sự ngăn cản công kích của mình. Tuy rằng công kích lúc này đây, hắn không có sử dụng thần khí. Hơn nữa là rất tùy ý, chỉ dùng một nửa lực lượng. Nhưng dù vậy, cũng khiến hắn mở to mắt, vẻ lạnh nhạt trên mặt cũng sớm biến mất.
Đúng lúc này, Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ rốt cục vẫn xuất thủ. Vừa rồi Phương Mộ Vũ không xuất thủ, đương nhiên nhìn ra Chung Vô Hoa không xuất ra toàn lực, cho nên ông muốn cho Hạ Ngôn kiến thức lực lượng của cường giả Linh Hoàng một chút.
Phương Mộ Vũ cũng không nghĩ tới, Hạ Ngôn có thể kiên trì được. Còn khó khăn lắm mới ngăn cản công kích của Chung Vô Hoa.
Phương Mộ Vũ vốn định, Hạ Ngôn mặc dù ngăn không được, ít nhất cũng có thể ngăn cản một hai lần công kích của một nửa lực lượng của Chung Vô Hoa. Đến lúc, Hạ Ngôn thật sự nguy hiểm, ông sẽ xuất thủ. Ông cách Hạ Ngôn chỉ ngắn ngủn ngàn thước, ngay cả thời gian trong nháy mắt cũng không hết hắn liền có thể đến bên cạnh Hạ Ngôn.
Biểu hiện của Hạ Ngôn, cũng khiến Phương Mộ Vũ ngoài ý thật lớn.
Lúc này, Phương Mộ Vũ cũng không tính tiếp tục xem nữa, mà là phát ra một luồng linh lực, trực tiếp đánh tan linh lực giằng co giữa Hạ Ngôn và Chung Vô Hoa.
- Chung Vô Hoa! Ngươi thân là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ không ngờ khi dễ người tu luyện có cảnh giới Linh Tông của Đại Lục Long Chi ta. Ngươi chẳng lẽ ngay cả một chút thể diện cũng không cần? Nếu ngươi muốn đánh nhau, ta tự nhiên sẽ phụng bồi!
Phương Mộ Vũ, sắc mặt hơi hơi trở nên âm trầm, lớn tiếng chất vấn.
Sắc mặt của Chung Vô Hoa càng tệ.
Lão cũng không lập tức nói chuyện, mà là trầm mặc một hồi, ánh mắt từ từ nhìn về phía Hạ Ngôn, ánh mắt biến hóa mấy lần, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì. Qua thật lâu sau, Chung Vô Hoa rốt cục trầm giọng nói:
- Phương Mộ Vũ! Vận khí của ngươi thật sự không tệ nhỉ! Ha ha ha! Chuyện hôm nay, tính là Đại Lục Ám Dạ ta không may, sau này còn gặp lại.
Chung Vô Hoa vừa mới nói ra, ống tay áo rộng thùng thình, vung tay về phía mấy người tu luyện Đại Lục Ám Dạ. Mấy người tu luyện kia đều bị một một đoàn linh lực bao lấy, ngay lập tức, đoàn người cũng biến mất phía chân trời.
Hạ Ngôn nhìn về phía khoảng không phía trước, bầu trời u ám, không thể nhìn thấy nhật nguyệt sao trời. Vừa rồi hắn so ba chiêu ngắn ngủn với Chung Vô Hoa lại có lĩnh ngộ mới. Giao thủ với người có cảnh giới Linh Hoàng, đối với Hạ Ngôn mà nói, có thể nói là được lợi rất nhiều.
Sau khi đám người tu luyện Chung Vô Hoa của Đại Lục Ám Dạ rời đi, chung quanh chỉ còn lại Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ và đám người tu luyện Thiên Cung. Cách mấy vạn thước, đám người Triệu phó tông chủ sau khi Chung Vô Hoa rời đi, cũng biến mất bóng dáng.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Vừa rồi đa tạ ngươi!
Trương Liên Khởi phi hành đến trước mặt Hạ Ngôn, nói lời cảm tạ cười với Hạ Ngôn. Nếu không phải Hạ Ngôn ra tay đúng lúc, hắn hiện tại dĩ nhiên tử vong!
- Trương Liên Khởi tiên sinh! Không cần khách khí. Hơn nữa, ta lại chiếm được chỗ tốt rất lớn, có được Phượng Minh Kiếm!
Hạ Ngôn cười cười, ánh mắt hơi hơi đảo qua trên thân đám người tu luyện Thiên Cung, nói.
Kỳ thật, mới vừa rồi khi Hạ Ngôn cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ, rất nhiều người tu luyện Thiên Cung, trong lòng có chút không thoải mái. Bởi vì, thân mình Hạ Ngôn đã có thần khí công kích Tiên Thiên Kinh Lôi Kiếm. Mà vừa rồi, không ngờ cho thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm nhận chủ, có chút độc chiếm. Nhưng sau khi Hạ Ngôn giao thủ với Chung Vô Hoa, trong lòng những người tu luyện không thoải mái cơ bản đều biến mất.
- Hạ Ngôn! Lá gan của ngươi thật đúng là lớn, dám chế nhạo Chung Vô Hoa!
Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ cũng nở nụ cười rất nhỏ, khóe miệng nhếch lên.
Vừa rồi, Hạ Ngôn làm trò trước mặt mọi người, nói Chung Vô Hoa khờ dại, mọi người đều nghe rõ. Lấy cảnh giới Linh Tông, chê bai một vị cường giả Linh Hoàng, có thể nói Hạ Ngôn là thiên hạ đệ nhất.
- Ha ha! Lúc ấy ta cũng không nghĩ quá nhiều. Ta nghĩ, có Thánh Hoàng đại nhân ở phía sau ta. Vì sao ta phải sợ Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ chứ?
Hạ Ngôn cười cười, nhìn về phía Thánh Hoàng nói.
Phương Mộ Vũ nghe vậy, khóe miệng nhẹ co giật, hiển nhiên trong lòng có chút vui sướng.
Những người tu luyện Thiên Cung khác, cũng hơi hơi động dung. Hạ Ngôn này nói chuyện trước mặt Thánh Hoàng, so với bọn hắn tùy tiện hơn nhiều. Vừa rồi một câu vỗ mông ngựa, bọn họ cũng không dám nói.
- Tuy nhiên, Hạ Ngôn hôm nay chế nhạo Chung Vô Hoa như thế, khiến lão mất hết mặt mũi, sau này đụng tới lão, phải cẩn thận một chút.
Thánh Hoàng vẫn lo lắng cho Hạ Ngôn.
- Ta biết được, sau này ta sẽ cẩn thận hơn nữa. Lão muốn giết ta, cũng không phải dễ như vậy. Ta đánh không lại lão, còn có thể chạy trốn! À! Thánh Hoàng đại nhân, thung lũng phía dưới chính là Lạc Anh Cốc?
Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt rơi xuống thung lũng hẹp dài phía dưới. Trong thung lũng này, mây mù lượn lờ. Một hồi kịch đấu vừa rồi, làm cho một số cây cối và đá lớn chung quanh thành bột phấn. Tuy nhiên, thung lũng này lại vẫn chưa bị phá hư quá lớn.
- Đúng vậy! Đây là Lạc Anh Cốc! Bảo vật từ Chủ thế giới ném tới, đều xuất hiện trong thung lũng này. Mỗi một lần có bảo vật xuất hiện, toàn bộ Khu vực Mê Loạn, nhất định đều có phản ứng rất lớn. Cho nên, người tu luyện ở Khu vực Mê Loạn, đều có thể biết bảo vật buông xuống!
Thánh Hoàng cũng chuyển mắt nhìn về phía thung lũng, gật gật đầu, giải thích với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, khó trách, người tu luyện Thiên Cung mỗi ngày đều an bài người tuần tra chung quanh đây. Một khi có khác thường, sẽ truyền tin trước, sau đó là vào trong tra xét.
-Tốt lắm! Chúng ta đều trở về đi!
Thánh Hoàng xoay người, ánh mắt nhìn về phía xa xa, tiếp theo bóng dáng vừa động, liền biến mất nơi vừa trôi nổi.
Đám người tu luyện Thiên Cung, cũng đều thúc dục linh lực trong cơ thể, hóa thành từng bóng lưu quang, bay về phía nơi cư ngụ của người tu luyện Thiên Cung. Hạ Ngôn đang ở trong đám người này, nhưng thật ra có vẻ không hợp nhau. Bởi vì đám người tu luyện Thiên Cung này liền thấy được. Hắn quá trẻ tuổi, còn những người khác đều là lão già hơn trăm tuổi.
Sau khi tới nơi ở, Thánh Hoàng tự mình phân phó Trương Liên Khởi an bài một gian phòng cho Hạ Ngôn, Sau đó, đám người tu luyện Thiên Cung, dưới sự bày mưu của Thánh Hoàng, đều tự quay lại phòng mình tu luyện.
- Hạ Ngôn! Kỳ thật ta đã sớm nghe qua tên của ngươi! Thật sự không nghĩ tới, ngươi không ngờ mạnh đến mức như vậy. Tuy rằng chúng ta không quay về Đại Lục Long Chi trong thời gian rất dài, tuy nhiên chúng ta cũng có thể có được không ít tin tức của Đại Lục Long Chi.
Trương Liên Khởi mang theo Hạ Ngôn, tới trước một gian phòng, miệng cười cười nói
- Trương lão ca! Các huynh đã lâu rồi chưa quay về Đại Lục Long Chi, đây là vì sao?
Hạ Ngôn nhướng mày, nghe được lời của Trương Liên Khởi, không khỏi hơi có chút tò mò.
Trương Liên Khởi cười nói:
- Chúng ta quay về Đại Lục Long Chi cũng không có chuyện gì. Tu luyện ở đây, tốc độ nhanh nhất, niên kỉ giống như chúng ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu như không thể đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng, chỉ sợ rất nhanh sống đến hết. Ha ha! Tuy rằng hy vọng đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng xa vời, nhưng chúng ta cũng đều cố gắng, không ai chọn cách buông tha.
Những người tu luyện Thiên Cung, tâm tư hiện tại, gần như toàn bộ đặt trên phía đột phá. Bọn họ đương nhiên không có chuyện quan trọng, đương nhiên sẽ không có chuyện gì quay về Đại Lục Long Chi. Nếu như có thể đột nhiên ngộ đạo, đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng. Khi đó, có thể trở thành Thánh Hoàngcủa Đại Lục Long Chi.
Nhìn thấy cự long do kiếm khí của Kinh Lôi Kiếm hóa thành bị đánh tan, một luồng linh lực hùng hậu tàn bạo sắp đánh tới trước mặt mình, ngũ linh châu trong cơ thể Hạ Ngôn, phối hợp với Tụ Linh huyệt nơi bụng, điên cuồng vận chuyển. Linh lực lưu động trong kinh mạch, hoàn toàn bị Hạ Ngôn điều động đi ra. Chỉ thấy từng đợt linh lực, từ trong cơ thể Hạ Ngôn thẩm thấu ra. Hai thanh Kinh Lôi Kiếm và Phượng Minh Kiếm này lại lóe ra hào quang rực rỡ kinh thiên động địa. Đồng thời luồng linh lực của Hạ Ngôn công kích quét về phía Chung Vô Hoa.
Lúc này đây, Hạ Ngôn đã xuất ra lực lượng mạnh nhất của bản thân, linh lực lưu động cuồn cuộn nhanh chóng ngưng tụ thành điểm. Hai bộ thần khí biến hóa thành kiếm khí, lại được ngưng tụ trước nay chưa từng có.
Nháy mắt, hai luồng lực lượng liền đan chéo vào nhau. Khi hai luồng lực lượng này giao thoa vào nhau, không ngờ không thể phát ra bùng nổ trong tưởng tượng, mà là gắt gao quấn quanh nhau. Một long một phượng, phối hợp với nhau, gắt gao bao lấy luồng linh lực của Chung Vô Hoa. Chung Vô Hoa phóng ra linh lực, không ngờ bị trói buộc lại, trong lúc nhất thời không thể tránh thoát.
Đám người tu luyện Thiên Cung ở phía sau Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ hoàn toàn nhìn đến choáng váng, chiến đấu kịch liệt xuyên qua ngàn thước, thần tình của mỗi người bọn họ rung động thật sâu, khiến cho máu trong cơ thể bọn họ, đều dường như muốn sôi trào lên.
Hạ Ngôn dùng hai bộ thần khí, không ngờ khó lắm mới chặn công kích Chung Vô Hoa, điều này sao có thể?
Điều đó không có khả năng!
Nhưng điều này cũng là sự thật, chuyện thật xảy ra trước mặt bọn họ!
Mà mấy người tu luyện của Đại Lục Ám Dạ trực tiếp hóa đá, một đám trợn mắt há hốc mồm, trong lòng không thể trầm tĩnh xuống. Một gã cường giả Linh Tông đỉnh, không ngờ có thể ngăn cản công kích của Thánh Hoàng Chung Vô Hoa?
Loại chuyện này nếu như quay lại nói với người tu luyện khác nghe thì ai có thể tin chứ?
Hạ Ngôn lúc này cũng chịu đựng áp lực cực lớn. Hắn khống chế kiếm quang thần khí, đang nhanh chóng tiêu hao linh lực trong cơ thể hắn. Dựa theo tốc độ tiêu hao như vậy, nhiều nhất đuợc nửa chén trà nhỏ, một đoàn linh lực của Chung Vô Hoa có thể thoát thoải mái, lại triển khai công kích với hắn.
Thực lực của cường giả Linh Hoàng, quá mạnh mẽ rồi, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của Hạ Ngôn.
Hiện tại, Chung Vô Hoa lại không dùng bất cứ thần khí nào, chỉ là dùng tay tùy ý phóng ra một luồng linh lực, khiến cho Hạ Ngôn toàn lực ứng phó cũng cảm thấy vất vả vô cùng.
Chênh lệch giữa Linh Tông đỉnh phong và Linh Hoàng, thật sự quá to lớn. Hôm nay giao thủ với Chung Vô Hoa cũng khiến cho Hạ Ngôn có một chút hiểu biết đại khái về cường giả có cảnh giới Linh Hoàng.
Hạ Ngôn thấy may mắn trước đây khi ở thành Tử Nguyệt, không giao thủ với Vương Đông Cực. Nếu như giao thủ, chỉ sợ sẽ bị Vương Đông Cực đánh chết tại chỗ. Vương Đông Cực khẳng định cũng có thần khí trong người.
Hạ Ngôn khiếp sợ, Thánh Hoàng Chung Vô Hoa của Đại Lục Ám Dạ lại vô cùng chấn động.
Hắn cũng không nghĩ tới, tiểu tử với niên kỉ còn trẻ phía đối diện, có thể thật sự ngăn cản công kích của mình. Tuy rằng công kích lúc này đây, hắn không có sử dụng thần khí. Hơn nữa là rất tùy ý, chỉ dùng một nửa lực lượng. Nhưng dù vậy, cũng khiến hắn mở to mắt, vẻ lạnh nhạt trên mặt cũng sớm biến mất.
Đúng lúc này, Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ rốt cục vẫn xuất thủ. Vừa rồi Phương Mộ Vũ không xuất thủ, đương nhiên nhìn ra Chung Vô Hoa không xuất ra toàn lực, cho nên ông muốn cho Hạ Ngôn kiến thức lực lượng của cường giả Linh Hoàng một chút.
Phương Mộ Vũ cũng không nghĩ tới, Hạ Ngôn có thể kiên trì được. Còn khó khăn lắm mới ngăn cản công kích của Chung Vô Hoa.
Phương Mộ Vũ vốn định, Hạ Ngôn mặc dù ngăn không được, ít nhất cũng có thể ngăn cản một hai lần công kích của một nửa lực lượng của Chung Vô Hoa. Đến lúc, Hạ Ngôn thật sự nguy hiểm, ông sẽ xuất thủ. Ông cách Hạ Ngôn chỉ ngắn ngủn ngàn thước, ngay cả thời gian trong nháy mắt cũng không hết hắn liền có thể đến bên cạnh Hạ Ngôn.
Biểu hiện của Hạ Ngôn, cũng khiến Phương Mộ Vũ ngoài ý thật lớn.
Lúc này, Phương Mộ Vũ cũng không tính tiếp tục xem nữa, mà là phát ra một luồng linh lực, trực tiếp đánh tan linh lực giằng co giữa Hạ Ngôn và Chung Vô Hoa.
- Chung Vô Hoa! Ngươi thân là Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ không ngờ khi dễ người tu luyện có cảnh giới Linh Tông của Đại Lục Long Chi ta. Ngươi chẳng lẽ ngay cả một chút thể diện cũng không cần? Nếu ngươi muốn đánh nhau, ta tự nhiên sẽ phụng bồi!
Phương Mộ Vũ, sắc mặt hơi hơi trở nên âm trầm, lớn tiếng chất vấn.
Sắc mặt của Chung Vô Hoa càng tệ.
Lão cũng không lập tức nói chuyện, mà là trầm mặc một hồi, ánh mắt từ từ nhìn về phía Hạ Ngôn, ánh mắt biến hóa mấy lần, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì. Qua thật lâu sau, Chung Vô Hoa rốt cục trầm giọng nói:
- Phương Mộ Vũ! Vận khí của ngươi thật sự không tệ nhỉ! Ha ha ha! Chuyện hôm nay, tính là Đại Lục Ám Dạ ta không may, sau này còn gặp lại.
Chung Vô Hoa vừa mới nói ra, ống tay áo rộng thùng thình, vung tay về phía mấy người tu luyện Đại Lục Ám Dạ. Mấy người tu luyện kia đều bị một một đoàn linh lực bao lấy, ngay lập tức, đoàn người cũng biến mất phía chân trời.
Hạ Ngôn nhìn về phía khoảng không phía trước, bầu trời u ám, không thể nhìn thấy nhật nguyệt sao trời. Vừa rồi hắn so ba chiêu ngắn ngủn với Chung Vô Hoa lại có lĩnh ngộ mới. Giao thủ với người có cảnh giới Linh Hoàng, đối với Hạ Ngôn mà nói, có thể nói là được lợi rất nhiều.
Sau khi đám người tu luyện Chung Vô Hoa của Đại Lục Ám Dạ rời đi, chung quanh chỉ còn lại Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ và đám người tu luyện Thiên Cung. Cách mấy vạn thước, đám người Triệu phó tông chủ sau khi Chung Vô Hoa rời đi, cũng biến mất bóng dáng.
- Hạ Ngôn tiên sinh! Vừa rồi đa tạ ngươi!
Trương Liên Khởi phi hành đến trước mặt Hạ Ngôn, nói lời cảm tạ cười với Hạ Ngôn. Nếu không phải Hạ Ngôn ra tay đúng lúc, hắn hiện tại dĩ nhiên tử vong!
- Trương Liên Khởi tiên sinh! Không cần khách khí. Hơn nữa, ta lại chiếm được chỗ tốt rất lớn, có được Phượng Minh Kiếm!
Hạ Ngôn cười cười, ánh mắt hơi hơi đảo qua trên thân đám người tu luyện Thiên Cung, nói.
Kỳ thật, mới vừa rồi khi Hạ Ngôn cho Phượng Minh Kiếm nhận chủ, rất nhiều người tu luyện Thiên Cung, trong lòng có chút không thoải mái. Bởi vì, thân mình Hạ Ngôn đã có thần khí công kích Tiên Thiên Kinh Lôi Kiếm. Mà vừa rồi, không ngờ cho thần khí công kích Tiên Thiên Phượng Minh Kiếm nhận chủ, có chút độc chiếm. Nhưng sau khi Hạ Ngôn giao thủ với Chung Vô Hoa, trong lòng những người tu luyện không thoải mái cơ bản đều biến mất.
- Hạ Ngôn! Lá gan của ngươi thật đúng là lớn, dám chế nhạo Chung Vô Hoa!
Thánh Hoàng Phương Mộ Vũ cũng nở nụ cười rất nhỏ, khóe miệng nhếch lên.
Vừa rồi, Hạ Ngôn làm trò trước mặt mọi người, nói Chung Vô Hoa khờ dại, mọi người đều nghe rõ. Lấy cảnh giới Linh Tông, chê bai một vị cường giả Linh Hoàng, có thể nói Hạ Ngôn là thiên hạ đệ nhất.
- Ha ha! Lúc ấy ta cũng không nghĩ quá nhiều. Ta nghĩ, có Thánh Hoàng đại nhân ở phía sau ta. Vì sao ta phải sợ Thánh Hoàng của Đại Lục Ám Dạ chứ?
Hạ Ngôn cười cười, nhìn về phía Thánh Hoàng nói.
Phương Mộ Vũ nghe vậy, khóe miệng nhẹ co giật, hiển nhiên trong lòng có chút vui sướng.
Những người tu luyện Thiên Cung khác, cũng hơi hơi động dung. Hạ Ngôn này nói chuyện trước mặt Thánh Hoàng, so với bọn hắn tùy tiện hơn nhiều. Vừa rồi một câu vỗ mông ngựa, bọn họ cũng không dám nói.
- Tuy nhiên, Hạ Ngôn hôm nay chế nhạo Chung Vô Hoa như thế, khiến lão mất hết mặt mũi, sau này đụng tới lão, phải cẩn thận một chút.
Thánh Hoàng vẫn lo lắng cho Hạ Ngôn.
- Ta biết được, sau này ta sẽ cẩn thận hơn nữa. Lão muốn giết ta, cũng không phải dễ như vậy. Ta đánh không lại lão, còn có thể chạy trốn! À! Thánh Hoàng đại nhân, thung lũng phía dưới chính là Lạc Anh Cốc?
Hạ Ngôn xoay chuyển ánh mắt rơi xuống thung lũng hẹp dài phía dưới. Trong thung lũng này, mây mù lượn lờ. Một hồi kịch đấu vừa rồi, làm cho một số cây cối và đá lớn chung quanh thành bột phấn. Tuy nhiên, thung lũng này lại vẫn chưa bị phá hư quá lớn.
- Đúng vậy! Đây là Lạc Anh Cốc! Bảo vật từ Chủ thế giới ném tới, đều xuất hiện trong thung lũng này. Mỗi một lần có bảo vật xuất hiện, toàn bộ Khu vực Mê Loạn, nhất định đều có phản ứng rất lớn. Cho nên, người tu luyện ở Khu vực Mê Loạn, đều có thể biết bảo vật buông xuống!
Thánh Hoàng cũng chuyển mắt nhìn về phía thung lũng, gật gật đầu, giải thích với Hạ Ngôn.
Hạ Ngôn khẽ gật đầu, khó trách, người tu luyện Thiên Cung mỗi ngày đều an bài người tuần tra chung quanh đây. Một khi có khác thường, sẽ truyền tin trước, sau đó là vào trong tra xét.
-Tốt lắm! Chúng ta đều trở về đi!
Thánh Hoàng xoay người, ánh mắt nhìn về phía xa xa, tiếp theo bóng dáng vừa động, liền biến mất nơi vừa trôi nổi.
Đám người tu luyện Thiên Cung, cũng đều thúc dục linh lực trong cơ thể, hóa thành từng bóng lưu quang, bay về phía nơi cư ngụ của người tu luyện Thiên Cung. Hạ Ngôn đang ở trong đám người này, nhưng thật ra có vẻ không hợp nhau. Bởi vì đám người tu luyện Thiên Cung này liền thấy được. Hắn quá trẻ tuổi, còn những người khác đều là lão già hơn trăm tuổi.
Sau khi tới nơi ở, Thánh Hoàng tự mình phân phó Trương Liên Khởi an bài một gian phòng cho Hạ Ngôn, Sau đó, đám người tu luyện Thiên Cung, dưới sự bày mưu của Thánh Hoàng, đều tự quay lại phòng mình tu luyện.
- Hạ Ngôn! Kỳ thật ta đã sớm nghe qua tên của ngươi! Thật sự không nghĩ tới, ngươi không ngờ mạnh đến mức như vậy. Tuy rằng chúng ta không quay về Đại Lục Long Chi trong thời gian rất dài, tuy nhiên chúng ta cũng có thể có được không ít tin tức của Đại Lục Long Chi.
Trương Liên Khởi mang theo Hạ Ngôn, tới trước một gian phòng, miệng cười cười nói
- Trương lão ca! Các huynh đã lâu rồi chưa quay về Đại Lục Long Chi, đây là vì sao?
Hạ Ngôn nhướng mày, nghe được lời của Trương Liên Khởi, không khỏi hơi có chút tò mò.
Trương Liên Khởi cười nói:
- Chúng ta quay về Đại Lục Long Chi cũng không có chuyện gì. Tu luyện ở đây, tốc độ nhanh nhất, niên kỉ giống như chúng ta đã không còn bao nhiêu thời gian nữa. Nếu như không thể đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng, chỉ sợ rất nhanh sống đến hết. Ha ha! Tuy rằng hy vọng đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng xa vời, nhưng chúng ta cũng đều cố gắng, không ai chọn cách buông tha.
Những người tu luyện Thiên Cung, tâm tư hiện tại, gần như toàn bộ đặt trên phía đột phá. Bọn họ đương nhiên không có chuyện quan trọng, đương nhiên sẽ không có chuyện gì quay về Đại Lục Long Chi. Nếu như có thể đột nhiên ngộ đạo, đột phá đến cảnh giới Linh Hoàng. Khi đó, có thể trở thành Thánh Hoàngcủa Đại Lục Long Chi.
/1062
|