Lỗ Ái

Chương 122 - Chương 94.2

/138


Tiểu tử miệng còn hôi sữa kia, cậu dám cướt đoạt túi của mẹ tôi?! Tiểu Tuyết Cầu trợn mắt nhìn Cổ Tuấn, giống hệt con hổ nhỏ đang tức giận.

A! Một quả Cầu tròn đáng yêu ah, một thân tuyết trắng, hai mắt long lanh xanh biếc, dường như là chủng loại cao quý, màu lông thuần khiết, tuy rằng lớn lên trông sẽ giống một quả Tuyết Cầu tròn tròn, nhưng lại cơ trí không giống loại sủng vật thông thường. Cổ Tuấn chấn động nhìn chằm chằm Tiểu Tuyết Cầu kia, bỗng giật nảy mình, a, không, là kinh sợ. Cậu ta không thể tưởng tượng được Đại Lận xinh đẹp bức người như vậy, ngay cả thú cưng cũng là loại thuần chúng cao quý như vậy!

Hừ hừ, tiểu tử thối, còn dám đánh chủ ý lên mẹ tôi! Hứ, mẹ chủ nhân của tôi chỉ có thể là của baba tôi, ai cũng không thể chạm vào dù chỉ một ngón tay!

Cổ Tuấn kêu to một tiếng, không tưởng tượng được một con vật nhỏ đáng yêu như nó lại cắn người, một tay đẩy đầu Tiểu Tuyết Cầu vào trong túi, cầm lấy tay kia bị chó cắn hô to gọi nhỏ. Xong rồi, xong rồi, lại bị chó cắn, lỡ mà là chó dại thì tiêu rồi!

Thời khắc này nguy cấp không gì sánh bằng, vậy mà cậu ta vẫn không quên lôi bằng được điện thoại của Đại Lận ra, mau chóng nhập số của mình vào, gọi đi, đợi đến khi điện thoại di động của mình vang lên, màn hình hiện lên rõ ràng số của Đại Lận, mới nhét trả lại cho cô, vọt lên xe đạp lao thẳng đến bệnh viện muốn tiêm phòng bênh dại!

Đại Lận nhìn bóng lưng vội vàng kia, lại nhìn nhìn chiếc xe đạp mới bị cậu ta bỏ lại, nhìn Tiểu Tuyết Cầu vừa mới nhảy từ trong túi ra: Con tự mình trả tiền thuốc men cho cậu ta.

Tiểu Tuyết Cầu 'oa' lên.

Đại Lận đành chạy chiếc xe đạp kia đến trường, tìm được đám anh em của Cổ Tuấn, trả lại chiếc xe đạp mới cho bọn hắn rồi chạy vội đến phòng học.

Cô không biết rằng, lúc này Đằng Duệ Triết cũng đang ở trong phòng làm việc của hiệu trưởng, hỏi thăm tình huống của cô.

Anh nói chuyện với thầy giáo phụ đạo một hồi, nhờ đó mới biết được, trong ba tháng này bất kể trời mưa gió ra sao Đại Lận đều đến lớp học dự thính đúng giờ, không bỏ một buổi nào, học tập rất chăm chỉ, cuộc sống trang trải cũng rất tiết kiệm. Nhưng cô gái nhỏ này cũng quá vất vả, mỗi ngày đều phải giành giật từng giây từng phút, người cũng gầy đi một vòng. Cứ như thế mãi, chỉ e là cô gái trẻ ấy sẽ sụp đổ lúc nào không biết.

Nghe đến đây, cánh môi mỏng lạnh bạc của anh liền mím thành một đường thẳng, tầm mắt xuyên qua ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài sân trường, Tô Đại

/138

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status