Lỗ Ái

Chương 123 - Chương 94.3

/138


Hai tiểu gia hỏa các người đúng cùng nhau giống như một thiếu niên trẻ tuổi cùng một tiểu Lolita, tuổi không đủ, tâm không đủ, chờ người nhà Cổ gia chúng ta đến thu thập cục diện rối rắm cho hai người.

Cổ Tuấn! Anh ta lại cắn răng nghiến lợi gào lên tên thằng em nhà mình, phát ra tín hiệu tức giận.

Cổ Tuấn nếu mày lại không nghe lời anh cả nữa, anh nói được làm được, không chỉ khấu trừ toàn bộ tiền sinh hoạt nửa năm của mày, có có thể sẽ lại chuyển trường cho mày, hoặc đem mày ném ra nước ngoài! Không tin cứ thử xem!

Ngoài xe, Cổ Tuấn bướng bỉnh nhìn Đại Lận, dắt xe đạp đến đẩy mạnh nó cho Đại Lận, sau đó xoay người trở về xe của anh mình, 'oành' một tiếng đóng cửa lại giống như muốn phát tiết lên cánh cửa đó vậy.

Đại Lận đỡ lấy đầu xe, bực mình nhìn Cổ Tuấn, nhìn chiếc xe kia dần dần rời đi.

Cổ Tuấn, bây giờ nếu tôi nhận chiếc xe đạp này của cậu, sẽ chẳng khác gì ngày xưa lúc tôi nhận chiếc ô của Tiêu Tử, là nhưng thứ tôi cần, có thể dùng ngay lập tức, nhưng cũng chính là vì của các người, mới khiến cho lòng tôi cảm thấy nặng nề, không cách nào thoải mái. Tôi hi vọng, cậu chỉ nhất thời vui đùa, mới mẻ qua đi liền trở lại là chính mình như ngày xưa.

Cô lần nữa mang xe đạp trở lại nhà để xe của trường, không muốn nhận bất cứ thứ gì từ Cổ Tuấn, trở lại phòng học chuẩn bị làm bài thi.

Đến giữa trưa, cô hoàn thành xong bài thi của mình, cũng không đi dự thính tiết đầu buổi chiều mà đi mua một chiếc xe đạp, bỏ Tiểu Tuyết Cầu ngồi vào trong giỏ xe, chạy về chỗ ở nghỉ trưa một lúc.

Tiểu Tô, lại mua xe đạp mới hả? Đám bác gái trên lầu đang ngồi nhặt rau ở hành lang, nhiệt tình chào hỏi với cô, Gần đây kẻ trộm nhiều lắm, không chỉ trộm bình ắc quy, xe đạp cũng bị bọn chúng lấy mất, Tiểu Tô, cô nên lấy dây thép mà khóa chặt xe lại trong nhà để xe ấy.

Cảm ơn dì Lý a. Đại Lận xách theo cặp lồng cơm đi về phòng.

Tiểu Tô cô chờ một chút đã. Dì Lý từ trên băng ghế đứng lên, mặt mày hớn hở lôi kéo cô đi tới phòng bếp, Tôi vừa chưng bún cái chín, Tiểu Tô cô ăn một chút đi. Lần này cô ít nhiều cũng có chút may mắn, hơn mười hộ nghèo chúng tôi ở đây kém chút nữa cùng bị Trương Xuân Hỉ gài bẫy.

Cười nói xong, xúc một khối bún cái to vào trong mâm, bảo Đại Lận bưng lấy: Đứa nhỏ này rất gầy a, nên ăn nhiều một chút, dì nhìn cô giống như nhìn thấy con gái con gái mình đi học ở trường ngoài. Tôi cùng ba nó tới đây làm công, chỉ vì muốn kiếm tiền học phí cho nó.

Đại Lận bưng bát bún cái thơm ngào ngạt lên, trong lòng thấy xót xa.

Cô nói một tiếng cảm ơn với dì Lý, rồi đi trở về phòng mình, ngồi xuống cạnh cửa sổ ăn cơm. Kỳ thực cô không rõ, vì sao ba năm trước thời điểm một nhà ba người các cô đoàn viên, cô lại không biết đường quý trong, mãi đến khi cả nhà diệt vong, trở thành cô nhi, cô mới hiểu được, người một nhà có thể ở cùng nhau là một chuyện quan trọng cỡ nào.

Nhà dì Lý tuy là nghèo khó, con gái của họ vô cùng hạnh phúc bởi vì cha mẹ cô ấy vẫn luôn khỏe mạnh, một nhà hòa thuận.

Cái loại không khí một nhà đoàn tụ mừng năm mới ấy, là niềm hâm mộ không thể nào với đến của một cô nhi như cô.

Cô muốn hiếu kính với cha mình cũng không có cơ hội.

Cơm nước cong xuôi, cô lấy thuốc dạ dày ra uống, lúc rót nước đột nhiên lại nhớ tới Đằng Duệ Triết.

Cô không có nói cho Đằng Duệ Triết biết, cô không ăn trứng chiên là vì cô từ nhỏ đã ăn trứng chiên ba mẹ làm cho mà lớn lên. Bây giờ họ đều đã mất, cô cũng không muốn ăn lại trứng chiên nữa, bằng không, hương vị thực là khổ sở.

Cô ngửa cổ nuốt mấy viên thuốc xuống, xong xuôi lên giường nằm.

Mỗi ngày liền cứ trôi qua như vậy đi. Thực ra Đằng Duệ Triết, tôi cũng có lỗi với anh. Nếu năm đó tôi không phóng hỏa hại người, anh và Diệp Tố Tố có thể đã trở thành một đôi trời sinh.

-----

Hơn 4 giờ chiều, là thời gian làm việc của nhà hàng, quản lý để cô đem món cá hấp đến sảnh Minh Cúc.

Lúc cô đi đến cửa, không cẩn thận trượt chân một cái, toàn bộ nước canh nóng bỏng tung tóe hết ra ngoài. May là người không bị ngã, mâm canh vẫn còn trên tay. Quản lý giận tím lặt, chỉ vào mặt cô nói: Cút! Cô chuẩn bị cuốn gói đi cho tôi!

Để cho cô ấy vào đây. Bên trong liền truyền đến giọng nói từ tình dễ nghe của đàn ông, không vui không giận nói: Chỉ làm đổ ít canh thôi, không đáng để la mắng cô ấy!

Có thế quản lý mới thôi trừng mắt nhìn Đại Lận, thay bằng khuôn mặt tươi cười mở cửa phòng ra, để cho cô bưng đồ ăn lên, hỏi khách hàng xem đồ ăn có hợp khẩu vị không.

Đại Lận tay chân lưu loát đặt đồ ăn lên trên, chỉ là trong bát không còn nước canh, chỉ còn một con cá Đại Hoàng . Cô ngước mắt nhìn người ngồi trên bàn là Đằng Duệ Triết và Hiệu Trưởng, trong lòng thất kinh, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại bình tĩnh đến lạ thường.

Xin mời dùng chậm. Cô đang đính chuẩn bị lui ra ngoài.

Hóa ra em làm việc ngoài giờ ở đây! Hiệu trưởng kinh ngạc ra tiếng, ngăn bước chân cô lại, có lẽ là ấn tượng đối với cô có chút thay đổi, nói: Em làm thêm thế này, có thời gian để bận tâm đến việc học sao? Trường học không cho phép học sinh đi sớm về trễ, trốn học trên 3 buổi là mất tư cách dự thi đấy!

Hiệu trưởng, lúc em đến lớp dự thính chưa hề bỏ

/138

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status