Sở Nghị Phong trên tay điện quang chớp động, đem đầu rắn nhỏ kia sợ tới mức đá qua một bên, sau đó quay đầu, mới thận trọng tiến vào trong nham thạch.
Mà Sở Nghị Phong rất nhanh cầm lấy sí dương thạch, mạnh mẽ nhập vào tay, lập tức cảm giác một cỗ hỏa nhiệt truyền đến, vì một chút là Sở Nghị Phong đem tới tay là sí dương thạch, mặc dù cuối cùng không có chuyện gì, nhưng cũng chỉ có thể hai tay không ngừng đem cỗ hỏa nhiệt từ sí dương thạch hoán đổi, như là cầm một củ khoai nóng.
Đông tây này nên đúng là sí dương thạch, nóng đến như vậy, đều phải đem năng lượng ra hóa giải. Mặc dù có tiên giáp hộ thể, nhưng Sở Nghị Phong tự mình công lực quá yếu, cũng không thể hoàn toàn phát huy uy lực tiên giáp, cho nên vẫn như cũ còn cảm giác được sóng nhiệt từ sí dương thạch truyền đến, làm hắn chịu một trận miệng khát lưỡi khô.
Sở Nghị Phong cuối cùng cũng đem sí dương thạch ném vào trong trữ vật giới chỉ, chính khi hắn xoay người rời đi, lại đột nhiên phát hiện mặt sau sí dương thạch xuất hiện một bàn tay, dọa sợ Sở Nghị Phong, còn tưởng rằng nơi này có người khác.
Bất quá, nhìn kỹ, nguyên lai chỉ là hình dáng một bàn tay, Sở Nghị Phong cẩn thận cầm lấy, phát hiện ra đó là một cái giáp bảo vệ tay, nhưng chỉ có cánh tay phải, ngoài ra không thấy bộ phận khác.
Sở Nghị Phong không biết vì sao nơi này lại xuất hiện một cái giáp tay, nhưng hắn lại nghĩ đến, là ai đó cũng tìm kiếm sí dương thạch, nhưng đã chết ở nơi này, các bộ phận có thể đã bị dung nham dung hóa, chỉ còn lại có một phần bộ giáp.
Mang theo nó, có lẽ từ nay về sau có thể nhận biết được cái hộ giáp này, cũng để thân nhân hắn biết tin tức chủ nhân hộ giáp. Sở Nghị Phong nghĩ như vậy, cũng đem cái hộ giáp mang theo.
Trở lại chỗ nham thạch, cũng không cần suy nghĩ đến nham thạch đang sụt lún nữa, trực tiếp nhảy vào .
Xa xa là nham thạch, Sở Nghị Phong mới phát hiện mảnh hộ giáp tàn phiến trong tay mình tự nhiên lóe ra quang mang màu đỏ, không khỏi động lòng :”Vừa rồi ánh xạ ra từ nham thạch tưởng là phản quang, bây giờ xem ra cái hộ giáp này không phải vật phàm?”
Cảm thấy tò mò, Sở Nghị Phong đem hộ giáp mang vào tay phải mình.
Di, rất thích hợp! Sở Nghị Phong nhìn cánh tay, nắm tay, phát hiện tựa như chế tạo cho chính mình mang, thậm chí còn truyền đến da một cảm giác thanh lương dẽ chịu, tựa hồ hộ giáp này có thể chống cự nhiệt độ cao.
Sở Nghị Phong không khỏi muốn đem chân nguyên rót vào đó, nhưng vừa mới nghĩ đến việc này, dị biến đã phát sinh……
Từ nham thạch đột nhiên toát ra liên tiếp khí nóng sôi sục lên, sau đó một con nhện khổng lồ từ nham thạch chui ra, nhe nanh múa vuốt hướng Sở Nghị Phong phóng tới.
Sở Nghị Phòng nhìn con nhện có kích thước khổng lồ, không khỏi da đầu run lên, bất chấp làm cái gì, chân nguyên không tự chủ được bắt đầu vận hành, nhưng vào lúc này Sở Nghị Phong đột nhiên phát hiện trong cơ thể mình chân nguyên toàn bộ tập trung vào tay phải.
Mà ánh mắt Sở Nghị Phong nhìn vào tay phải, lúc này phát hiện trên tay phải đã ngưng tụ lượng lớn hồ quang điện, hình thành một điện cầu đường kính nửa thước xung quanh, điện cầu màu tím phát ra một loạt âm thành rung động lòng người “Chi Chi”, mà Sở Nghị Phong cũng cảm giác được trên cánh tay phải tràn ngập lực lượng bạo phát, thậm chí cả cánh tay phải đều có chút phình ra, có một loại sức ép không thể hình dung được.
Con nhện khổng lồ cũng thấy được điện cầu trên tay phải Sở Nghị Phong, lập tức không tiến tiếp nữa, ngược lại chậm rãi lui về phía sau, năng lượng điện cầu gây ra cho nó cảm giác sợ hãi, nó dường như sẽ mang đến cho con nhện thương tổn phi thường nghiêm trọng.
Rốt cục, Sở Nghị Phong không thể khắc chế nguồn năng lượng trong tay phải, một quyền mãnh liệt đánh ra, quyền phong bay ra, chỉ thấy một đạo hồ điện phóng ra từ bàn tay.
Xẹt xẹt…… âm thanh cộng hưởng, lượng lớn hồ quang điện đánh trúng chuẩn xác con nhện khổng lồ, Sở Nghị Phong nhìn đến hồ quang điện cự nhiên kích trúng con nhện đen khổng lồ, mà hồ quang điện vẫn như cũ không có dừng lại. đánh thẳng đến lớp nham thạch của sơn động, nhất thời hàng loạt đá bụi mịt mù bay ra,cả sơn động đều lay động, phảng phất như muốn sập.
Mà con nhện khổng lồ tám chân đều bắt đầu méo mó, tiếng kêu thảm thiết truyền ra sau đó, ngã mạnh xuống đất, trên người mới chậm rãi toát ra từng làn khói nhẹ, tự nhiên là bị Sở Nghị Phong một quyền lôi điện đánh chết!
Sở Nghị Phong nhìn hết thảy trước mắt, tựa hồ có chút không tin, nhưng lúc đó thì trong đại não truyền đến một trận mê muội, lỗ tai phát ra tiếng ong ong, hiển nhiên là không thể khống chế nguồn năng lượng thật lớn trong cơ thể, tâm thần có một chút thương tổn, đồng thời trong cơ thể đã sớm trống rỗng, một tia năng lượng cũng không có.
Ngọn núi cũng không lay động nữa, Sở Nghị Phong ngồi tĩnh tọa trên mặt đất, có chút lân lân nhìn tay phải mình, tự nhủ : “Ta khi nào mà lợi hại như vậy, một quyền đủ để phá một quả núi.”
Nhìn lại mảnh giáp cũng sáng lên, Sở Nghị Phong hiểu ra một kích năng mạnh bạo vừa rồi phát ra, nhất định có liên quan đến mảnh giáp này, Sở Nghị Phong lúc này mới cẩn thận cởi mảnh giáp ra, mảnh giáp hiện ra màu hắc hồng, từ từ tỏa sáng, trên bàn tay có khắc một ít hoa văn đơn giản, rồi lại có một ít phù chú gì đó, mà lại nhìn chỗ khe nứt, không giống như bị tàn phá, mà làm cho người ta có cảm giác nguyên lai đúng là như vậy.
Nhưng rốt cục mảnh giáp này là cái gì, Sở Nghị Phong đúng là đau đầu cũng không nghĩ ra được, bởi vì hắn thật sự là một người thế tục, căn bản không ra, Sở Nghị Phong cũng không để ý, trực tiếp đem mảnh giáp quăng vào trong trữ vật giới chỉ.
Nghỉ ngơi trong chốc lát, Sở Nghị Phong đã cảm giác khỏe hơn một chút, chậm rãi đứng lên, đi ra phía ngoài.
Đi được chừng nửa giờ, đột nhiên nghĩ đến sơn động thật sự lay động, Sở Nghị Phong thầm nghĩ :”Không ổn!” lập tức phi thân chạy ra ngoài, mặc dù năng lượng không đủ, nhưng lực lượng đơn thuần trong cơ thể cũng đủ để Sở Nghị Phong bay.
Trải qua thời gian ngắn (hoặc là vách đá), cũng không do dự, hơn nữa lần này dễ dàng hơn, không có biến lại thành hồ lô trơn nhẵn, thuận lợi phóng qua.
Nhưng ngay sau đó, những con ruồi hút máu bị kinh động đến, lập tức ào ào bay ra, đuổi sát theo sau Sở Nghị Phong, so với Sở Nghị Phong vừa mới tiến tới thanh thế còn muốn lớn hơn.
Bất quá chúng không đuổi kịp Sở Nghị Phong, rất nhanh Sỏ Nghị Phong đã thấy được ánh sáng của miệng động.
Anh Hoa khép lại hai cánh tay khẩn trương nhìn phương hướng sơn động. Anh Hoa từ trong sơn động ra, biết hắn gặp được lũ ruồi hút máu, bọn họ cũng hiểu được là nguời của ba tổ có thể đã dữ nhiều lành ít, hơn nữa đã qua thời gian dài, còn không có một người ra, Anh Hoa nghĩ bọn họ không có khả năng còn sống, trong lòng mặc dù khó khăn, nhưng cũng không dám một mình đi vào tìm các huynh đệ dưới tay, hết thảy đành phải đợi Sở Nghị Phong đến nói sau.
Bất quá đồng dạng cũng đã qua một thời gian dài, Sở Nghị Phong cũng không có ra, người dưới tay Anh Hoa cũng lăng lẽ hỏi :”Đội trưởng, vị thiên nhân kia như thế nào còn không ra, có thể hay không xảy ra chuyện gì?”
Không nói bậy, thiên nhân như thế nào lại có chuyện? mặc dù nói vậy, nhưng Anh Hoa chính mình cũng không biết có phải là Sở Nghị Phong đã xảy ra chuyện, bởi vì trong truyền thuyết, cũng có thiên nhân chết ở trong Ô Nha Sơn.
Ba người cảm thấy bất an suy nghĩ, đột nhiên Ô Nha Sơn bắt đầu lay động dữ dội, nhưng một lát sau cũng yên tĩnh xuống.
Trong đó một người hoảng sợ lên tiếng :”Có phải là ma quỷ tức giận?”
Nói hưu nói vượn cái gì, nào có ma quỷ gì? Một người khỏe mạnh khác đang tự mình đả khí, nhưng hắn cũng không biết vì sao Ô Nha Sơn lại lay động.
Đã qua một đoạn thời gian, đúng là Sở Nghị Phong quay trở lại, Ô Nha Sơn bắt đầu lay động kịch liệt.
Ba người hoảng sợ nhìn sơn động, đột nhiên bóng đen chợt lóe, Sở Nghị Phong xuất hiện trước mắt bọn họ.
Anh Hoa mừng rỡ nhìn vào trong, lập tức lảo đảo hướng Sở Nghị Phong, trong miệng hô lên : “Tiền bối, ngài ra rồi!”
Ân! Sở Nghị Phong mặc dù cũng đang mệt mỏi, nhưng vẫn như cũ lãnh đạm : “Những người khác đâu?”
Anh Hoa sắc mặt buồn bã, ưu thương nói : “vẫn chưa có đến, có thể đã lành ít dữ nhiều……”Anh Hoa thanh âm có chút nghẹn ngài.
Sở Nghị Phong nhíu mày, tiếp theo nói : “trước tiên mặc kệ bọn họ, các ngươi đi nhanh lên.”
Vì cái gì?
hấp huyết đăng đến!
A!
/51
|