Vĩ đà, mặc dù quen thuộc hành tẩu trong sa mạc nhưng tốc độ chạy của chúng thì không nhanh, so với tốc độ bay của lũ Hấp Huyết Đăng thì chậm hơn nhiều.
Sở Nghị Phong nhìn thấy bọn ba người Anh Hoa có chút bối rối trèo lên Vĩ đà, còn chưa đi được vài bước thì Hấp Huyết Đăng đã từ trong động bay ra.
Theo lý thuyết thì Hấp Huyết Đăng sống trong nơi âm u, khi ra ngoài phải chịu sự chi phối phần nào của ánh sáng. Nhưng đối với chúng, đám thực vật phía trước mang lại lực hấp dẫn quá lớn nên hướng bốn người Sở Nghị Phong bay tới.
Sở Nghị Phong cũng không dám coi thường. Nếu lúc này lại bị Hấp Huyết Đăng vây quanh, có lẽ ngoại trừ hắn ra còn bọn Anh Hoa không ai có thể chạy thoát. Bởi vì trong cơ thể Sở Nghị Phong chân nguyên còn không nhiều, đã rất khó khăn phát ra điện hoa trên nắm tay.
Cho nên Sở Nghị Phong thân vừa động liền mỗi tay nắm lấy một người còn Anh Hoa thì được hắn vác trên vai, khẽ quát một tiếng: “Nắm chắc! ”
Sở Nghị Phong liền tăng tốc độ, như một trận khói vụt qua, hất bụi đất tung bay phía sau, cuối cùng cũng rời xa được lũ Hấp Huyết Đăng.
Ba người bị Sở Nghị Phong nắm lấy, nhìn cảnh vật phía trước nhanh chóng lui về phía sau, ai cũng run sợ thậm chí lo lắng chính mình sẽ bị gió thổi bay đi….(cứ làm như tên lửa…hahaha)
Sở Nghị Phong chạy một hơi năm mươi dặm đường cho đến khi không nhìn thấy một con Hấp Huyết Đăng nào nữa mới dừng lại.
Quẳng ba người xuống đất. Sở Nghị Phong đã cảm thấy mệt mỏi, dù sao trong tình cảnh chân nguyên không đủ, chỉ nương nhờ vào thể lực mà cõng ba người chạy như thế…. không mệt mới là lạ.
Cũng may Hấp Huyết Đăng không có đuổi theo. Sở Nghị Phong lập tức xuất ra một khối linh thạch từ trong trữ vật giới chỉ, hấp thu năng lượng trong đó bổ sung chân nguyên. Còn bọn người Anh Hoa thì đang cố bình phục tâm tình sau trận khiếp sợ. Qua độ một giờ, bốn người mới đứng dậy đi về phía ốc đảo.
Nơi đó mặc dù còn một con Vĩ đà nhưng Sở Nghị Phong cũng không muốn cùng bọn họ trở về, cho nên tiếp tục mang bọn họ đi tiếp, vì hắn đi hai giờ bằng Vĩ đà đi 20 giờ…. (woa..sức trâu…)
Lúc này màng đêm cũng phủ xuống, Sở Nghị Phong đặt bọn Anh Hoa xuống, chỉ nói: “Ta muốn tĩnh tu, không việc gì đừng tìm ta.”
Nói xong, Sở Nghị Phong tìm một nơi yên tĩnh lẳng lặng ngồi xuống. Trước hết hắn nhìn một chút trên mặt hộ giáp tàn phiến. Chỉ là, nhìn như thế nào cũng không phát hiện chút gì cổ quái, vì vậy quyết định khi nào tới Lôi nguyên tinh phải hỏi Dương Lâm sư huynh.
Sau đó hắn cũng không quan tâm đến nữa, bắt đầu cầm tinh thạch tu luyện theo Lôi tiêu thần đạo kinh.
Ban đêm ở Hoàng Qua tinh cũng dài như ban ngày, chỉ khác là ban đêm ở sa mạc có chút lạnh, nhưng Sở Nghị Phong thì một chút cảm giác lạnh cũng không có. Toàn thân kinh mạch, điện quang chớp loé, bắt đầu hấp thu luyện hoá năng lượng trong tinh thạch. Mà năng lượng sau khi vận chuyển một vòng trong cơ thể, chậm rãi nhập vào trong Chanh Sắc kim đan biến thành chân nguyên chính mình. Cùng lúc đó, còn một bộ phận năng lượng trong quá trình vận hành nhập vào cơ thể, cốt cách và kinh mạch, giống như trước không ngừng cải thiện cơ thể Sở Nghị Phong, khiến cơ thể hắn càng ngày càng ngưng kết.
Sáng sớm ngày thứ hai, Sở Nghị Phong sau khi trải qua cả đêm tu luyện chân nguyên trong cơ thể cũng khôi phục được bảy, tám phần nhưng Anh Hoa lại tìm đến Sở Nghị Phong nói là muốn dẫn vài người trở lại Ô Nha Sơn, mời Sở Nghị Phong đồng hành. Sở Nghị Phong cũng muốn trở lại xem Ô Nha Sơn thế nào. Vì vậy cùng bọn họ trở lại Ô Nha Sơn.
Khi đoàn người quay trở lại Ô Nha Sơn thì phát hiện tất cả Vĩ đà chỉ còn Bì mao và hài cốt, máu huyết toàn thân đã bị hút sạch. Mà lúc này, Hấp Huyết Đăng cũng không còn thấy bóng dáng.
Nhóm mười mấy người lúc trước tiến vào Ô Nha Sơn giờ cũng không thấy bóng dáng, thậm chí cả khi tiến vào bên trong động bọn Sở Nghị Phong cũng không phát hiện ra dấu vết của họ. Sở Nghị Phong ngẩng đầu quan sát xung quanh, rõ ràng Ô Nha Sơn so với ngày hôm qua đã nhỏ đi rất nhiếu, tự nhiên cả bộ phận lớn của ngọn Ô Nha Sơn đã tiến sâu vào đất.
“Đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ ngày hôm qua ta chỉ đánh có một quyền mà làm lún cả ngọn núi sao?”
Chả cần biết hắn như thế nào… chứ mấy người từng tiến vào sơn động thì chẳng ai về được.
“Tiền bối, bây giờ không vào được sơn động Ô Nha Sơn. Sí Dương Thạch phải làm sao bây giờ?” Anh Hoa hỏi với vẻ mặt ưu sầu.
“Ta đã lấy được rồi” . Sở Nghị Phong mặt không chút thay đổi nói.
“A, tiền bối đã lấy được Sí Dương Thạch rồi sao? Thật tốt quá, tốt quá…!” Anh Hoa vô cùng cao hứng, thậm chí có phần thất thố. Mà cũng đúng, tính mạng cả nhà hắn đều có liên quan tới Sí Dương thạch .
Những người khác sau khi nghe được cũng đồng dạng hưng phấn.
Sau khi mang tất cả Vĩ đà đã chết đi mai táng, chúng nhân liền rời khỏi ốc đảo. Sở Nghị Phong vốn định mang Sí Dương thạch giao cho Anh Hoa rồi một mình rời đi, nhưng Anh Hoa quỳ xuống trước mặt hắn khóc cầu, thỉnh Sở Nghị Phong cùng theo hắn đi Xích Viêm Quốc.Thứ nhất, mang Sí Dương Thạch giao cho Hoàng Thượng. Thứ hai, muốn mời Sở Nghị Phong trị khỏi bệnh cho Hoàng Thượng. Hắn sợ vạn nhất Sí Dương thạch cũng trị không hết bệnh cho Hoàng Thượng, khi đó Hoàng Thượng có thể giết chết bọn họ và cả người nhà.
Bất đắc dĩ Sở Nghị Phong phải đáp ứng Anh Hoa.
Mọi người từ Ốc đảo trở về Xích Viêm Quốc, cả đoạn đường Sở Nghị Phong chỉ an tĩnh ngồi trên Vĩ đà. Tuỳ ý theo đại đội nhân mã mà đi, bản thân hắn thì tay cầm kim giản xem xét lúc này có thể sử dụng pháp quyết công kích hay phòng thủ nào. Bởi vì Sở Nghị Phong phát hiện hắn bây giờ cái gì cũng không biết, việc gì cũng toàn nương nhờ vào cường đại chân nguyên và cường tráng thân thể.
Mà hắn đọc kim giản thì mới phát hiện phương pháp công kích hay phòng thủ thích hợp cho Chanh Lôi kì không có, với công lực bây giờ hắn cũng không thể bày được trận, không khỏi khiến hắn buồn bực.
Dù sao loại công pháp này cũng là thượng cổ thi kì tu thần công pháp nên cũng có khuyết điểm. Bởi vì tại thượng cổ thi kì còn không có một bộ tu hành công pháp đầy đủ, phần lớn tất cả người tu hành đều tự lục lọi tìm tòi lấy. Mà trước khi bọn họ có thể nắm giữ được pháp quyết cao thâm, trong quá trình chiến đấu hay chinh phục thiên nhiên họ cũng phải nương nhờ vào thân thể và võ công mà thôi.
Quan trọng là hiện giờ Sở Nghị Phong chút võ công cũng không có, cho nên hắn muốn sử dụng cũng không được.
Bất quá hắn cũng có chút thu hoạch. Lúc mới đầu, hắn cũng không biết làm như thế nào mới tập trung điện hồ trên tay, chỉ biết là khi nào hắn dùng sức thì trên tay liền xuất hiện điện quang. Trong lúc nghiên cứu Lôi tiêu thần đạo kinh, hắn đã không cần dùng sức, chỉ cần trong lòng vừa động lập tức chân nguyên vận chuyển, nơi tay sẽ dễ dàng toát ra điện hoả nhè nhẹ.
Mặc dù như thế nhưng Sở Nghị Phong đối với việc không có công kích, phòng thủ pháp quyết vô cùng nuối tiếc. Cho nên hắn lập tức hạ quyết tâm nhanh chóng đột phá tới Hoàng Lôi kì. Bởi vì tới Hoàng Lôi kì mới có vài pháp quyết thích hợp để sử dụng.
Bởi vậy trên đường đi Sở Nghị Phong một lòng tu luyện, cũng vì hắn không cần ăn, uống khiến bọn Anh Hoa càng cảm thấy cao thâm khó lường, đối hắn càng tỏ ra bội phục.
Nửa tháng sau, Sở Nghị Phong và đám người cũng đi ra khỏi sa mạc, xuyên qua ải khẩu nơi ngọn núi mà Lan thần phi thăng, tiến vào thảo nguyên. Không quá vài ngày đã tới kinh thành Xích Viêm Quốc.
Sở Nghị Phong cũng dừng lại việc tu luyện, đột phá thì chưa có nhưng chân nguyên hắn ngày càng tinh thuần hơn, Chanh Lôi trung kì cảnh giới đã vô cùng ổn định.
Vừa vào kinh thành Sở Nghị Phong có cảm giác như mình vừa trở lại Hán đại, trên đường mọi người ai cũng ống tay áo thùng thình chỉ có hắn là ngoại lệ, trông như là người hành tinh khác... Mà sự thật hắn có phải người hành tinh này đâu.
Anh Hoa lập tức cho người an bài lữ quán tốt cho Sở Nghị Phong, hắn tự mình tiến cung bẩm báo.
Không quá bao lâu một đội nhân mã tiến vào nơi Sở Nghị Phong đang ngụ, Anh Hoa cùng một vị bộ dáng như là quan cao cấp tới gặp Sở Nghị Phong.
mọi người thả bomb kinh wá
/51
|