Lời hồi đáp của tình yêu

Chương 1: NHỮNG KỶ VẬT CỦA AN NHIÊN

/7


CHƯƠNG 1: NHỮNG KỶ VẬT CỦA AN NHIÊN

Ding dong … ding dong…ding dong…!

Từng hồi chuông cửa liên tục vang lên gấp gáp, làm cho Ương Ương đang rửa chén trong bếp cũng không kịp lau khô tay, vội vàng lau vào tạp dề đang đeo trên người, Ương Ương nhìn qua mắt mèo trên cửa thấy bên ngoài có một người đàn ông.

Cô đưa tay mở cửa, lên tiếng hỏi:

“Xin hỏi anh tìm ai”

Diệp Hàn Dương đưa mắt nhìn cô gái trước mắt mình, trong lòng giận sôi lên nhưng vẫn kiềm chế mở miệng lạnh lùng:

“Tôi muốn gặp An Nhiên”

Ương Ương vội vã nhớ lại lời dặn của An Nhiên cách đó mấy ngày, tâm trạng nôn nóng xen lẫn uất ức lớn tiếng nói với Diệp Hàn Dương.

“Anh là người của công ty Xích Mã phải không? Tôi là Ương Ương, bạn của An Nhiên”.

Người đàn ông trước mắt này, tây trang màu xám lịch lãm, đầu tóc chỉn chu gọn gàng, thần thái toát ra từ ánh mắt khiến người đối diện không ngừng cảm thán.

Khi mở miệng nói chuyện ánh mắt trầm xuống, không biểu hiện chút tình cảm nào, đôi mắt đen sâu thẳm  trở nên sắc lạnh. Vừa cất tiếng là đòi gặp An Nhiên, rõ ràng là người của cái công ty chết tiệt đó đến rồi.

Để giữ thái độ lịch sự đúng mực và hoàn thành trách nhiệm mà bạn thân của cô nhờ vả, Ương Ương tuy trong lòng thật sự rất muốn nhào tới cào nát mặt của người đàn ông đang đứng đây, cho dù không biết hắn ta tên là gì, miễn là người của công ty Xích Mã cô đều muốn trút giận thay An Nhiên.

“An Nhiên hiện tại đi vắng nhưng có dặn lại với tôi nếu là người của công ty Xích Mã đến thì có một vài thứ cần giao lại. Mời anh vào nhà”. 

Nói xong cô mở rộng cửa, lách mình sang một bên để Diệp Hàn Dương bước vào.

Bưng ly trà ice tea vừa rót trong tủ lạnh mời Diệp Hàn Dương, Ương Ương quay người sang phòng bên cạnh, đến ngăn tủ lấy ra một bọc hồ sơ.

“Đây là những giấy tờ mà An Nhiên đã để lại trước khi rời đi. Cô ấy nói rằng nếu trong một tuần không có ai đến tìm cô ấy thì toàn bộ những thứ này sẽ được tôi gởi theo địa chỉ đã ghi sẵn trên đây”.

Diệp Hàn Dương mím môi, anh thật sự rất nổi giận, bàn tay nắm lại thành quyền để trên đùi nổi rõ gân xanh. Người phụ nữ chết tiệt dám dùng cách này để tránh mặt anh.

Mở tập hồ sơ ra, đập vào mắt anh là tấm chi phiếu ba trăm vạn, tiếp theo sau đó là một bức ảnh chụp hai người, chú rể mặt không biểu cảm đứng nghiêm trang một bên, cạnh đó là người con gái mặc chiếc áo cưới màu vàng nhạt được trang điểm kỹ lưỡng nhưng vẫn không giấu được đôi mắt bi thương, cô ấy mỉm môi cười nhẹ, nụ cười thoảng qua nhưng gợi lên trong anh bao nhiêu cảm xúc ngổn ngang. 

Tờ giấy cuối cùng là đơn ly hôn, tay Diệp Hàn Dương run lên, ô trống phía bên phải đã được ký sẵn, ba chữ  Cố An Nhiên hiện lên rõ ràng. 

Tim Diệp Hàn Dương đập mạnh, đây không phải là trò đùa, đơn ly hôn này là thật. 

Chiếc phong bì cộm lên bên trong, không cần nhìn anh cũng đoán ra được, là nhẫn cưới của mình.

Diệp Hàn Dương ngồi cúi đầu suy tư, thời gian như ngưng lại trong khoảnh khắc này.

Anh biết, chuyện này sẽ xảy ra nhưng không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy, anh tưởng mình sẽ có thêm thời gian để nói chuyện rõ ràng với cô, anh tưởng cô chỉ tức giận, định bụng sau vài ngày đi công tác về sẽ cho cô một đáp án thật hoàn hảo, không ngờ cô lại chọn cách giải quyết lặng lẽ như thế này.

Ương Ương ngồi đối diện người đàn ông ấy, nét mặt trước đó của anh ta khiến cho cô tức giận, nhưng nét mặt bây giờ lại làm cho cô sửng sốt, anh ta đang đau khổ sao?

Diệp Hàn Dương ngẩng đầu lên nhìn Ương Ương. 

“Cô ấy có nói với cô là sẽ đi đâu hay không”

“Không có, cô ấy đi trước khi tôi về nhà, sau đó gọi điện thoại và nói với tôi như vậy”

Diệp Hàn Dương trầm mặc ít lâu mới cất giọng.

“Cô là bạn thân của cô ấy, lẽ nào không giữ cô ấy lại, cô không sợ cô ấy xảy ra chuyện gì sao”??

“Hừ, anh là gì mà nói chuyện với tôi như vậy. Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của anh. Nếu anh quan tâm tới cô ấy như vậy, tại sao sớm không tìm cô ấy, mà bây giờ mới đến”??

Diệp Hàn Dương giật mình, phải rồi, tại sao bây giờ anh mới tìm đến đây, rõ ràng anh đã đi công tác về mấy ngày trước, vì sao bây giờ anh mới ngồi ở đây hỏi tin tức của An Nhiên. 

Là anh hối hận sao, là anh lo cho cô sao… Như cảm nhận được sự giận dữ của cô gái ngồi trước mặt mình, Diệp Hàn Dương hạ giọng.

“Cô ấy còn nhắn gì nữa không??”

“Không có, cô ấy nói rằng chỉ cần đưa những thứ như vậy thì người của công ty sẽ hiểu. Xin hỏi anh là ở bộ phận nào?”

“Tôi là Diệp Hàn Dương”

Oành, ba chữ vừa vang lên khiến cho Ương Ương ngây ngẩn không thôi. 

Đúng rồi, người đàn ông này là người được An Nhiên nhắc đến nhiều nhất trong những năm sống chung cùng phòng với mình. 

Hèn gì, nhìn khí phách này cô cũng không tưởng tượng được một nhân viên công ty thì làm sao có cái khí chất mạnh mẽ như vậy.

“Anh là Diệp Hàn Dương???” 

Để không nhầm lẫn, Ương Ương cất tiếng hỏi thêm lần nữa. 

“Cô có cần xem giấy chứng nhận của tôi hay không”

“Hừ, tôi tưởng chỉ là nhân viên của cái công ty Xích Mã chết tiệt ấy. Hóa ra anh là người trong lòng của An Nhiên”.

Như vậy cũng được, nhân vật chính đã ở đây rồi, cô cũng muốn đem nỗi ấm ức của mình phát tiết trên người anh ta, dù sao An Nhiên không có ở đây, cô chỉ thay bạn mình nói ra điều mà An Nhiên không bao giờ nói, có thể sẽ không còn cơ hội nói nữa.

“Nếu anh không phải là người của công ty Xích Mã thì trả tôi lại những thứ ấy đi”. 

Diệp Hàn Dương không vội vàng đưa đồ trả lại, anh vẫn cầm trong tay, hỏi ngược lại Ương Ương.

“Vì sao nói tôi là người trong lòng của An Nhiên”

“Anh không biết sao? An Nhiên chưa hề nói cho anh biết sao? Tôi sống chung nhà với cô ấy được mấy năm là mấy năm cô ấy luôn nghĩ về người trong lòng mình, cô ấy thường kể cho tôi nghe về mối tình đầu của cô ấy, là người bạn học chuyển trường vào năm thứ hai ở cao trung.”


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status