Lời hồi đáp của tình yêu

Chương 2: KÝ ỨC ĐẸP NHẤT CỦA AN NHIÊN

/7



CHƯƠNG 2: KÝ ỨC ĐẸP NHẤT CỦA AN NHIÊN

          Thì ra ngay từ năm ấy cô đã chú ý đến anh. 

           Người bạn chuyển trường có vóc dáng cao ráo, khôi ngô nhưng tính khí lạnh lùng cô độc, cho dù như vậy cũng không làm giảm đi nhiệt huyết của cả nữ sinh toàn trường dành cho anh. 

        Chỉ tiếc, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình.

        Còn cô, nhẹ nhàng lặng lẽ ngồi bàn ở phía sau anh, hay nhìn tóc anh, nhìn bờ vai thẳng tắp, nhìn bóng lưng ấm áp. 

         Phần lớn khi cô nhìn anh đều chỉ nhìn được từ phía sau lưng, nhưng như vậy thì sao, chỉ cần như vậy cô cũng đã thấy vui mừng, hạnh phúc đến ngột thở. 

        Có nữ sinh nào thời cắp sách đến trường không giấu trong lòng mình một nam sinh thầm mến. An Nhiên cũng vậy, cô thật sự rung động bởi Diệp Hàn Dương, người cô đem lòng yêu đơn phương mười năm, hai năm sống chung, cũng là người cho cô hiểu thế nào là đau khổ. 

     Diệp Hàn Dương giật mình nhìn Ương Ương, anh cố gắng tìm kiếm để xác nhận lời nói của cô ấy có bao nhiêu là sự thật.

     “Anh tưởng tôi nói đùa sao. Đó là ký ức đẹp nhất của cô ấy. Cô ấy vì anh mà cố gắng. Nhưng mà mấy năm nay, cuộc sống của cô ấy rất cô độc. 

         Cách đây một đoạn thời gian, tôi từng hoài nghi cô ấy có phải đi làm gái bao ở vũ trường hay không nữa, cứ vài ngày tôi thấy cô ấy tâm trạng bất ổn, cứ sững sờ, đôi khi ngồi ngây ngốc không nói gì. 

        Rồi có một lần cô ấy về nhà trong tình trạng rất thê thảm, tôi cứ nghĩ là cô ấy bị cường bạo, áo quần bị xé rách, nhàu nhĩ, khi cô ấy đi tắm tôi còn thấy những dấu tím bầm, dấu tay, dấu răng trên người cô ấy… tôi hỏi thì cô ấy không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, cô ấy nói cô ấy không sao, nhưng mà nước mắt cứ âm thầm chảy ra. 

         Rồi sau đó cô ấy sốt li bì rất cao, tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện, cô ấy ngủ thật lâu, ba ngày sau mới tỉnh, trong cơn mê sảng, thì ra… người cô ấy gọi tên nhiều nhất là anh, toàn bộ thế giới của cô ấy là anh – Diệp Hàn Dương. Tôi không có nghe lầm đâu”.

     Tim Diệp Hàn Dương run lên. Thì ra cô đối với anh….

        Vậy anh đối với cô thế nào, anh nhớ không lầm đêm ấy sau khi dùng cô để phát tiết, một câu nói kia của mình “Bất kể người tôi thích là ai cũng không phải là cô, không đến lượt cô. Chờ tôi chơi chán rồi tôi sẽ để cho cô đi, tôi là người thực hiện giao dịch này, chừng nào tôi nói kết thúc thì nó sẽ kết thúc, cô có muốn hay không cũng không thể”.

     Cô ấy ngồi lùi vào một góc trên giường, đưa mắt nhìn anh, nước mắt ngưng đọng trong hốc mắt nhưng không trào ra, cô ấy cắn môi trả lời rất nhẹ nhàng.

       “Ừ”.

     Thì ra, kể từ ngày đó, cô yêu anh là chuyện của một mình cô!

     Mà trái lại anh, không hề hay biết.

        Anh không thật sự để ý đến cô, anh chỉ nghĩ rằng cô là vỏ bọc để anh đối phó với người mẹ luôn thúc giục anh chuyện cưới vợ. Rồi qua mai mối, chính cô chủ động liên lạc với anh.

        Anh lúc đầu cũng không cự tuyệt, cứ kết hôn rồi tính sau, chỉ cần qua hai năm cả hai sẽ được tự do. Nhưng anh không nghĩ rằng, trái tim của mình dần dần không còn nghe theo lý trí.

        Anh có cảm giác đối với cô, đôi khi đi công tác lâu ngày anh nhịn không được suy nghĩ, rốt cuộc cô sẽ làm gì trong căn nhà to lớn ấy, cô có gọi bạn bè đến tụ họp hay cô có đi mua sắm, chăm sóc sắc đẹp như những người phụ nữ khác… 

        Anh để ý đến cô nhiều hơn, nhưng vì sĩ diện của mình anh không bao giờ nhường nhịn, chịu thua trước cô, lúc nào anh cũng phải thắng, luôn luôn ở trên cao nhìn cô chịu đựng sự áp bức của mình, cô ấy không phản kháng không có nghĩa là cô ấy cam chịu, thì ra là… cô ấy biết anh như thế.

     Khi hoàn tất thủ tục kết hôn, anh nhớ cô nói thế nào nhỉ. Cô đồng ý các điều khoản của anh, trong hợp đồng giao dịch ấy anh viết ra nhiều điều, đến lượt cô, cô chỉ ghi có hai điều. Một là không được xảy ra quan hệ thể xác, hai là trước mặt mọi người anh và cô là kẻ xa lạ. 

         Lúc ấy, anh tưởng cô “lạt mềm buộc chặt” với mình, 

         Hừ! Kết hôn được vài tháng, anh bỏ cô một mình tự sinh tự diệt, anh đi công tác dài ngày, tiệc tùng thâu đêm, bên cạnh không thiếu người bạn gái của mình… Anh không hiểu, không cảm nhận được cô. 

         Càng ngày anh càng khinh thường cô hơn, loại phụ nữ chỉ cần tiền này anh tuyệt không cần. 

         Có một đêm, anh về nhà trong trạng thái say rượu, vừa đưa tay trước cánh cửa, cửa bỗng nhiên mở ra, cô đứng đó, dưới ngọn đèn nhỏ đưa mắt nhìn anh không nói. 
         
          Cô dìu anh vào nhà, dùng khăn ấm lau mặt anh, pha nước cho anh… Lúc ấy đối với anh cô thật sự rất có ích. 

          Anh đột nhiên nổi lên hứng thú muốn trêu chọc cô. Anh vung tay, lăn lộn khiến cho cô rất khó khăn mới cởi được áo quần dính đầy rượu của mình. 
          
           Anh xô cô ra nói “Cô định lợi dụng tôi để trèo lên giường của tôi có phải không, cô thật có bản lĩnh”. Khi ấy, ánh mắt ngạc nhiên hoảng hốt của cô khiến anh giật mình, nhưng khi cô ấy nói “Là tôi cam tâm tình nguyện”, không hiểu sao anh lại hất cô xuống đất, anh đứng thẳng người dõng dạc tuyên bố “Được, là cô cam tâm tình nguyện, cô đừng trách tôi độc ác”. 

         Nói rồi anh xé toang áo quần của cô, vội vàng đè lên người cô, đưa tay nắm chặt bầu ngực bóp mạnh khiến cô đau đến nỗi hút khí, anh cười tà mị, “Cô thật là, mới như vậy đã chịu không nổi rồi sao… Tôi sẽ cho cố biết thế nào là địa ngục”. 

         Hành động tiếp theo của anh làm cho An Nhiên hoảng sợ, trong đôi mắt ấy, cô hoàn toàn nhìn rõ không có một chút tình cảm nào, đơn thuần là sự khinh thường dành cho cô, là ánh mắt chế giễu cô. 

     Diệp Hàn Dương há miệng cắn thật mạnh vào ngực An Nhiên, cô hét lên thành tiếng, tưởng tưởng như có mũi dao đâm xuyên vào trái tim mình. Vừa dứt cơn đau phía trên, hai chân của cô bị anh tách ra, chiếc quần lót  màu trắng đập vào mắt Diệp Hàn Dương làm anh thở mạnh, anh cười mỉm, đưa tay ma sát vào nụ hoa đang nổi lên đăng sau lớp ren mỏng chết người ấy. 

          “Không phải là cô cố ý hôm nay mặc cái này cho tôi thưởng thức đấy chứ”?

           An Nhiên nhắm mắt, mím môi kìm nén tiếng rên của mình, giờ phút này cô biết mình sắp phải đối mặt với điều gì, cô đã không còn nhỏ, cái gì nên biết cô cũng đã biết.

           Roẹt, âm thanh tiếng vải bị rách vang lên, Diệp Hàn Dương không ngần ngại ra tay với chướng ngại vật cuối cùng cản trở hai người. 

            Do phản xạ theo bản năng, An Nhiên khép chân lại, cô vặn người sang trái hòng làm giảm diện tích tiếp xúc với vị trí nóng bỏng kia, nhưng không ngờ, Diệp Hàn Dương đã biết ý định của cô, anh một tay chế ngự eo của cô, một tay nâng bắp đùi của cô lên gác trên khủy tay của mình, nhếch miệng cười tà, nghiêng người đè ép thân thể nhỏ bé của An Nhiên lại không cho cô động đậy.

           An Nhiên biết mình đã không còn đường lui, cô không phản khán nữa, chỉ thỉnh thoảng cựa quậy nhẹ. 
          
      Diệp Hàn Dương nâng gương mặt cô lên quan sát, anh muốn tìm tòi chút gì đó trong đôi mắt này, bỗng nhiên anh cắn mạnh vào môi cô khiến cho cô hét lên, Diệp Hàn Dương ngửa mặt cười sảng khoái, không đợi cô hồi thần, anh cúi xuống chặn ngang miệng cô, đầu lưỡi thật nhanh cựa quậy chui vào bên trong nuốt luôn cả tiếng hét thất thanh của An Nhiên vào miệng của mình. 

       Diệp Hàn Dương nghiêng đầu sang phải, tay trái của anh để phía sau đầu cô, buộc cô nghiêng về phía ngược lại thuận thế để anh áp chế môi cô, khuấy đảo khoang miệng của cô.  
         
       An Nhiên bỗng chốc hít thở không thông, trên môi xuất hiện chút đau nhói, đột nhiên chiếc lưỡi của anh quấn lấy lưỡi cô rồi hút mạnh khiến cô co rúm cả người, rồi anh mềm mại buông ra, dùng đầu lưỡi nóng bỏng của mình ve vuốt đầu lưỡi nhỏ hồng của cô. 

      Một động tác này Diệp Hàn Dương làm thật tỉ mỉ nhẹ nhàng, có thể do men rượu tác động, có thể anh đang hưng phấn. Đưa hàm răng của mình cắn một cái vào môi dưới của cô, bàn tay phải của Diệp Hàn Dương luồn xuống phần dưới mông của An Nhiên vừa xoa nắn, vừa bóp. 

        Bất chợt, khi hai người còn chưa tách nụ hôn ra, anh nâng mông cô lên ưỡn người hít một hơi thật dài đâm mạnh về phía trước. Diệp Hàn Dương cảm thấy vũ khí của mình chạm phải lá chắn mỏng manh kia, anh hơi giật mình buông môi cô ra nhìn chằm chằm vào gương mặt cô rồi quyết đoán nhấn thật mạnh vào trong.   

        An Nhiên ứa nước mắt, cô chỉ “hư” lên một tiếng rồi tắt nghẹn, rõ ràng cơn đau đã lấy đi hết sức lực của cô, cô không còn đủ sức để la lên nữa, cũng không còn cựa quậy được nữa, hai bàn tay cào mạnh lên lớp thảm trải sàn nhà, tưởng chừng như mười đầu ngón tay sắp gãy. 

        Một dòng nước ấm nóng chảy ra chậm rãi, Diệp Hàn Dương rên nhẹ, động tác tạm thời dừng lại, anh quan sát vẻ mặt của cô, từ khóe mắt một giọt nước trong veo lăn xuống sườn mặt, chảy xuống tai làm ướt một vài sợ tóc mai. 

       Tâm tình anh lúc này vừa thương tiếc cô, động tác nhẹ nhàng, chậm rãi. Anh khẽ nâng người mình lên, kéo ra khoảng cách với cô, cô hơi nhíu mày, anh lại nhấn người xuống, cô lại càng nhíu mày… chừng vài lần như vậy, để cô cảm giác anh, để cô quen với anh, rồi sau đó một đợt sóng lớn ập đến, nhấn chìm cô. 

         Anh mạnh mẽ chiếm đoạt cô, hai thân thể gắn chặt lấy nhau, anh quấn quít, ve vuốt, vừa cắn vừa hôn, một tay đỡ gáy cô, một tay nắm chặt eo cô, hông của anh tấn công dồn dập, không cho An Nhiên một cơ hội nào. 

          An Nhiên nằm dưới người anh, nhỏ bé yếu ớt, hai chân trắng mịn của cô quấn ngang hông anh, đong đưa theo từng động tác của anh mỗi khi ra vào, từng nhịp từng nhịp hòa tấu nên bản nhạc tình triền miền.


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status