Lời hồi đáp của tình yêu

Chương 7: Tình yêu không lời hồi đáp

/7


CHƯƠNG 7: Tình yêu không lời hồi đáp

          Gió thổi những chiếc lá vàng cuối thu lạnh lẽo, khuôn viên nghĩa trang yên tĩnh, người quản trang già đang ra sức dọn dẹp đống lá cây cuối mùa, ông đưa mắt nhìn người đàn ông đang ngồi trước ngôi mộ kia. 

          Ngôi mộ nhỏ chiếm không mấy diện tích kia ông biết đã gần một năm nay không có một ai đến thăm viếng, ngôi mộ nằm lạnh lẽo, cô quạnh trong góc khuất cuối nghĩa trang, thi thoảng đi ngang qua ông vẫn đưa mắt liếc nhìn, cô gái trẻ, đôi mắt trong suốt, mái tóc chấm vai, nụ cười mềm mại, hơn ba mươi tuổi một chút, còn quá trẻ để ở đây. 

          Ông không biết nguyên nhân vì sao, chỉ biết một ngày tuyết rơi nặng hạt, công ty chuyên lo hậu sự cho người đã khuất mang cô ấy tới đây, không người thân, không nhạc, không kèn, không người đưa tiễn, âm thầm lặng lẽ, khiêm tốn như ngôi mộ nằm ở đó, quả thật là một đám tang buồn.

          Hôm nay, người đàn ông mang tây trang sang trọng quỳ gối ở đó cũng đã hơn một giờ đồng hồ, không biết là bạn, là người thân của cô gái xấu số ấy hay là như thế nào, ông thở dài quay đầu bước đi. 

          Diệp Hàn Dương quỳ gối nhìn bức ảnh của An Nhiên trên nấm mồ nhỏ bé, anh cắn môi đến rướm máu, anh cố gắng không khóc thành tiếng, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi, vai anh rung dữ dội, cuối cùng không chịu được, Diệp Hàn Dương bật khóc nức nở, anh hét lên.

          “An Nhiên, em nhẫn tâm với anh như thế sao, anh điên cuồng, đau khổ tìm em trong tuyệt vọng, vì sao em ở đây mà không nói với anh một lời nào… Em có nghe anh nói không, vì sao, vì sao chứ, em trở lại cho anh một câu trả lời đi…”

          Có tình yêu không cần phải mãnh liệt, bốc cháy cuồn cuộn như lửa nóng, không cần thể hiện rõ ràng rành mạch, nó như hoa rơi không tiếng, như tiếng nước chảy róc rách, nhỏ nhẹ trong khe suối trong veo mát lạnh, như ánh trăng tỏa ánh sáng dịu dàng nhưng vằng vặc, nó âm thầm diễn ra trong cô tịch nhưng lại đâm sâu vào lòng đất, nảy mầm thành chồi xanh biếc lớn lên thành những cây non, trưởng thành thành những cây đại thụ. 

          Thứ tình yêu ấy tồn tại mãnh liệt mà tự nhiên, âm thầm lặng lẽ nhưng không kém phần đậm sâu. 

          Diệp Hàn Dương nghĩ rằng tình yêu mà An Nhiên dành cho mình là điều dĩ nhiên nên không trân trọng nó, đến khi An Nhiên mang tình yêu ấy ra đi, Diệp Hàn Dương mới biết, thì ra đánh mất một thứ quý giá, muốn đưa tay bắt lấy nhưng không thể nào được nữa … 

          Khoảng cách không thành hình, Diệp Hàn Dương nhớ bàn tay nhỏ bé của An Nhiên cầm tay mình lần cuối cùng không nói một lời, chỉ ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn chăm chú “Cảm ơn anh Diệp Hàn Dương” . 

          Trên thế giới bao la rộng lớn này, có tình yêu được hồi đáp, có người con gái được người mình yêu nâng niu, trân trọng suốt quãng đời còn lại, cũng có tình yêu không bao giờ được hồi đáp! 

          Diệp Hàn Dương, tạm biệt!


/7

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status