Một lúc lâu sau Vương Cao Chiêm mới lên tiếng.
Cổ họng ông ấy như có thứ gì đó kẹt bên trong, giọng nói vô cùng khàn, trầm thấp. Chỉ có bốn chữ nhưng khó khăn lắm ông ấy mới nói ra được: “Cô có ý gì?”
“Hàn Tùng Sơn chết rồi, bác biết không?” Hà Xuyên Châu nói: “Vương Tập Phi từng tới hiện trường vụ án, lúc hơn một giờ đêm. Hiện tại cảnh sát đang liệt cậu ấy vào danh sách kẻ tình nghi. Có thể cậu ấy tưởng hung thủ là bác nên chủ động thừa nhận mình đã giết người, giờ cậu ấy mất tích rồi.”
Vương Cao Chiêm vô thức bấu ngón tay mình, trên ngón tay có vết sẹo xuất hiện trong lúc làm việc hai ngày nay. Chúng vẫn chưa đóng vảy, bị ông gãi một cái, máu lại ứa ra.
Tâm hồn ông đã phiêu bạt nơi khác, chút sức sống còn sót lại như ngọn lửa le lói trước lúc tàn, hơi động đậy một cái là có thể vụt tắt. Ông lặp lại: “Cô có ý gì?”
“Vương Tập Phi đột nhiên xuất hiện ở hiện trường vụ án, có nhân chứng nhìn thấy cậu ấy, địa điểm là khu dân cư gần đường cao tốc phía Nam. Cậu ấy nói mình đã giết người.” Hà Xuyên Châu cố gắng bình tĩnh kể lại cho ông ấy nghe: “Cậu ấy đã mắc bệnh, không muốn tiếp nhận điều trị. Cháu mong có thể nhanh chóng tìm được cậu ấy, đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
Vương Cao Chiêm thẫn thờ, rõ ràng chỉ có mấy câu đơn giản nhưng ông lại không thể hiểu nỗi ẩn ý trong đó, chậm rãi nói: “Trịnh Hiển Văn không có điện thoại.”
Bạn bè, người thân đều bị anh ta lừa gạt tới phát sợ, sau khi Trịnh Tần Mỹ chết, anh ta không liên lạc được với ai. Cộng thêm việc ngồi tù mấy năm, các chức năng của điện thoại phát triển chóng mặt, chi phí sinh hoạt tăng lên nhanh chóng, anh ta không dùng quen nên quyết định không mua điện thoại luôn. Khi cần anh ta sẽ mượn của Vương Cao Chiêm.
Khoảng thời gian trước, Trịnh Hiển Văn liên lạc với Hàn Tùng Sơn, nói có chuyện phải giải quyết. Anh ta cầm điện thoại ông đi, mãi tới mấy ngày trước mới trả lại cho ông.
Hà Xuyên Châu nói: “Được.”
Cô khẽ đáp, nhưng lại không kiềm chế được cảm xúc, hai tay đan vào nhau, nắm chặt vô lăng, sau đó tựa đầu lên đó.
Nỗi chua xót và may mắn khó tả ùa tới, tới lúc này cô mới yên tâm hơn. Hà Xuyên Châu hít sâu một hơi, tiếng hơi thở hỗn loạn vang lên rõ rệt trong tiếng điều hòa, tiếp đó là tiếng nói đặc sệt giọng mũi.
“Tại sao?” Hà Xuyên Châu không có ý chỉ trích ông, nhưng cô thật sự không chịu nổi: “Tại sao bác lại quen Trịnh Hiển Văn? Tại sao bác phải tách ra với Tập Phi?”
Lúc này Vương Cao Chiêm mới có cảm giác chân thực, ông mở hai mắt nhưng vẫn như đang nhắm. Ông sững sờ nhìn cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát dòng người bên ngoài.
Một lúc lâu sau, mí mắt không chịu nổi sức nặng nên rủ xuống, nước mắt cũng lăn dài.
Ông đã quên cách kiểm soát biểu cảm của mình, khóe miệng méo xệch, vô cảm bật khóc.
Ông cãi vã với Vương Tập Phi là vì hôm đó Hàn Tùng Sơn cho người tới gây sự trong khu dân cư của họ. Chúng giả vờ làm nạn nhân, đi khắp nơi rêu rao Vương Cao Chiêm giết người, bắt ông lấy mạng đền mạng.
Hộ dân và các cửa hàng ở khu dân cư giật mình, chủ nhà vội vã chạy tới, thô bạo ép họ chuyển nhà đi ngay lập tức, không được chậm trễ.
Vốn dĩ họ không có quá nhiều đồ đạc, hai thùng giấy đã có thể đựng hết đồ. Nhưng vì đã thuê được nhà nên Vương Tập Phi yên tâm, đi mua rất nhiều đồ trang trí, nội thất, cậu còn mua cả đồ chơi và lồ ng ngủ cho mèo.
Khi chủ nhà ném đồ của họ ra ngoài, rất nhiều đồ đạc đã hỏng hết vì va đập mạnh.
Hai người ngồi xổm ở cổng tòa nhà sắp xếp lại đồ, người dân biết chuyện tới tụ tập ngày một đông. Có người tốt bụng giải tán đám đông đi, có người đứng cách xa hai, ba mét, dùng vô số lời nói cay độc sỉ vả họ.
Những ánh mắt châm biếm, khinh thường đó khiến ông không biết chui vào đâu. Vương Cao Chiêm không thể phản bác, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy gì.
Giết người tự thú, tòa tuyên án, vào tù cải tạo, sự việc hơn mười năm trước đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của ông, nhưng ông chưa hề có cảm giác túng quẫn này. Tới giờ, khi phải để Vương Tập Phi chịu sỉ vả với mình, cho dù đang là ngày nắng nóng oi bức, ông vẫn thấy tay chân lạnh toát.
Ông cảm thấy mình như chìm xuống đáy biển, lưng gánh một tảng băng lớn, kéo ông xuống sâu hơn. Ông ra sức bơi lên, chỉ mong có thể nhanh chóng đưa Vương Tập Phi đi.
Họ vội vã thu dọn đồ đạc, xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi khu dân cư.
Vương Tập Phi chịu phải đả kích, trông vô cùng ủ rũ, Vương Cao Chiêm đi sau cậu, không biết nên an ủi thế nào.
Họ đi được khoảng một kilomet, tới tận khi cảm giác bị nhìn chằm chằm sau lưng đã tan biến, hai người mới ngồi xuống bậc thềm cạnh bồn hoa nghỉ ngơi.
Vương Tập Phi im lặng suốt chặng đường đột nhiên mỉm cười, quay đầu oán thán với ông: “Con rất thích mô hình thủy tinh hai người nhảy đó, giờ mất rồi.”
“Hả…” Vương Cao Chiêm lúng túng mở miệng. Bởi vì mô hình đó quá nặng, lại bị gãy một góc, ông chỉ muốn nhanh chóng đưa Vương Tập Phi đi nên trong lúc vội vã đã vứt nó vào thùng rác.
Ông áy náy nói: “Đợi tới tối bố quay lại nhặt.”
Vương Tập Phi gượng cười: “Bỏ đi, con mua cái khác.”
Một lúc sau, cậu nói thêm: “Không phải bây giờ, chúng ta không có chỗ để đặt nó, vậy nên không cần nhặt về làm gì.”
Vương Cao Chiêm xách túi, mở ra kiểm tra đồ đạc bên trong. Hai tay ông run lẩy bẩy, đặt từng món đồ ra ngoài.
Vương Tập Phi nắm tay ông: “Bố đừng nhìn nữa.”
Vương Cao Chiêm áy náy nói: “Bố gây rắc rối cho con rồi.”
“Không sao.” Vương Tập Phi buột miệng: “Con quen rồi.”
Vẻ mặt Vương Cao Chiêm càng lạc lõng hơn. Ông do dự một hồi, đầu óc trống rỗng, vẫn không nói được gì.
Vương Tập Phi nói với ông: “Bố, con xin lỗi.”
“Là con đã dây vào Hàn Tùng Sơn. Con chỉ trích ông ta ở công ty, khiến ông ta mất mặt, nên ông ta mới tới báo thù con.” Vương Tập Phi nói: “Vốn ông ta không hề nhận ra con.”
Vương Cao Chiêm ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ có thể tiếp lời: “Không sao.”
Xung quanh yên ắng.
Vương Cao Chiêm nhìn ra xa, cảm giác khi Vương Tập Phi nắm lấy tay ông khiến ông có ảo giác, thật ra còng tay trên tay mình chưa hề được mở ra, ông không hề nhận được đặc xá của xã hội.
“Bố, con có thể hỏi bố không?” Vương Tập Phi xích tới gần ông, dè dặt hỏi: “Rốt cuộc tại sao bố lại giết người?”
Vương Cao Chiêm đã tự phân tích điều này vô số lần, ông muốn nói với cậu toàn bộ lý do, nỗi tủi nhục của mình, ông vẫn luôn đợi cậu hỏi câu này.
Mặc dù lúc này không phù hợp lắm, không phải là nơi không có ai, nhưng ông vẫn không cần suy nghĩ, thuần thục nói ra mọi chuyện.
Sau mười năm giày vò, nội dung ông kể ra không mang theo chút oán hận nào, cũng bớt đi phần nào biện minh cho mình. Ông cố gắng che giấu những điều ác ý đã xảy ra trong sự việc, muốn ngăn nỗi đau truyền cho người lắng nghe.
Vợ ông bị người ta xâm phạm trên đường, mấy người đã bạo lực bà, một tên chủ mưu còn chụp ảnh. Bởi vì tên chủ mưu là trẻ vị thành niên nên hình phạt hắn nhận được rất nhẹ.
Về sau vợ không chịu nổi sự giày vò về tinh thần nên đã tự sát, tên tội phạm không hề có ý hối cải. Ông nghe thấy lời khiêu khích của đối phương nên đã ra tay giết người.
Lời kể không mang theo ý kiến chủ quan nên không đạt được hiệu quả như kỳ vọng, vẻ mặt Vương Tập Phi trở nên bi thương.
Vương Cao Chiêm dùng tông giọng gần như đang độc thoại: “Bố từng do dự, nếu không làm như vậy bố vẫn sẽ chăm sóc được cho con. Nhưng bố là chồng bà ấy trước, sau mới là bố con, bố nên bảo vệ bà ấy, vậy nên bố không thể không làm vậy.”
Nghe kể xong, Vương Tập Phi “vâng” một tiếng, sau đó giang tay ôm ông vào lòng, tựa đầu vào vai ông, thút thít, kiên định nói: “Bố, không sao cả, chúng ta có thể bắt đầu lại. Con biết bố không phải người xấu.”
Khi đó cậu đã nói vậy, nhưng tới hôm sau cậu lại thất hứa.
Cổ họng ông ấy như có thứ gì đó kẹt bên trong, giọng nói vô cùng khàn, trầm thấp. Chỉ có bốn chữ nhưng khó khăn lắm ông ấy mới nói ra được: “Cô có ý gì?”
“Hàn Tùng Sơn chết rồi, bác biết không?” Hà Xuyên Châu nói: “Vương Tập Phi từng tới hiện trường vụ án, lúc hơn một giờ đêm. Hiện tại cảnh sát đang liệt cậu ấy vào danh sách kẻ tình nghi. Có thể cậu ấy tưởng hung thủ là bác nên chủ động thừa nhận mình đã giết người, giờ cậu ấy mất tích rồi.”
Vương Cao Chiêm vô thức bấu ngón tay mình, trên ngón tay có vết sẹo xuất hiện trong lúc làm việc hai ngày nay. Chúng vẫn chưa đóng vảy, bị ông gãi một cái, máu lại ứa ra.
Tâm hồn ông đã phiêu bạt nơi khác, chút sức sống còn sót lại như ngọn lửa le lói trước lúc tàn, hơi động đậy một cái là có thể vụt tắt. Ông lặp lại: “Cô có ý gì?”
“Vương Tập Phi đột nhiên xuất hiện ở hiện trường vụ án, có nhân chứng nhìn thấy cậu ấy, địa điểm là khu dân cư gần đường cao tốc phía Nam. Cậu ấy nói mình đã giết người.” Hà Xuyên Châu cố gắng bình tĩnh kể lại cho ông ấy nghe: “Cậu ấy đã mắc bệnh, không muốn tiếp nhận điều trị. Cháu mong có thể nhanh chóng tìm được cậu ấy, đưa cậu ấy tới bệnh viện.”
Vương Cao Chiêm thẫn thờ, rõ ràng chỉ có mấy câu đơn giản nhưng ông lại không thể hiểu nỗi ẩn ý trong đó, chậm rãi nói: “Trịnh Hiển Văn không có điện thoại.”
Bạn bè, người thân đều bị anh ta lừa gạt tới phát sợ, sau khi Trịnh Tần Mỹ chết, anh ta không liên lạc được với ai. Cộng thêm việc ngồi tù mấy năm, các chức năng của điện thoại phát triển chóng mặt, chi phí sinh hoạt tăng lên nhanh chóng, anh ta không dùng quen nên quyết định không mua điện thoại luôn. Khi cần anh ta sẽ mượn của Vương Cao Chiêm.
Khoảng thời gian trước, Trịnh Hiển Văn liên lạc với Hàn Tùng Sơn, nói có chuyện phải giải quyết. Anh ta cầm điện thoại ông đi, mãi tới mấy ngày trước mới trả lại cho ông.
Hà Xuyên Châu nói: “Được.”
Cô khẽ đáp, nhưng lại không kiềm chế được cảm xúc, hai tay đan vào nhau, nắm chặt vô lăng, sau đó tựa đầu lên đó.
Nỗi chua xót và may mắn khó tả ùa tới, tới lúc này cô mới yên tâm hơn. Hà Xuyên Châu hít sâu một hơi, tiếng hơi thở hỗn loạn vang lên rõ rệt trong tiếng điều hòa, tiếp đó là tiếng nói đặc sệt giọng mũi.
“Tại sao?” Hà Xuyên Châu không có ý chỉ trích ông, nhưng cô thật sự không chịu nổi: “Tại sao bác lại quen Trịnh Hiển Văn? Tại sao bác phải tách ra với Tập Phi?”
Lúc này Vương Cao Chiêm mới có cảm giác chân thực, ông mở hai mắt nhưng vẫn như đang nhắm. Ông sững sờ nhìn cô, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ, quan sát dòng người bên ngoài.
Một lúc lâu sau, mí mắt không chịu nổi sức nặng nên rủ xuống, nước mắt cũng lăn dài.
Ông đã quên cách kiểm soát biểu cảm của mình, khóe miệng méo xệch, vô cảm bật khóc.
Ông cãi vã với Vương Tập Phi là vì hôm đó Hàn Tùng Sơn cho người tới gây sự trong khu dân cư của họ. Chúng giả vờ làm nạn nhân, đi khắp nơi rêu rao Vương Cao Chiêm giết người, bắt ông lấy mạng đền mạng.
Hộ dân và các cửa hàng ở khu dân cư giật mình, chủ nhà vội vã chạy tới, thô bạo ép họ chuyển nhà đi ngay lập tức, không được chậm trễ.
Vốn dĩ họ không có quá nhiều đồ đạc, hai thùng giấy đã có thể đựng hết đồ. Nhưng vì đã thuê được nhà nên Vương Tập Phi yên tâm, đi mua rất nhiều đồ trang trí, nội thất, cậu còn mua cả đồ chơi và lồ ng ngủ cho mèo.
Khi chủ nhà ném đồ của họ ra ngoài, rất nhiều đồ đạc đã hỏng hết vì va đập mạnh.
Hai người ngồi xổm ở cổng tòa nhà sắp xếp lại đồ, người dân biết chuyện tới tụ tập ngày một đông. Có người tốt bụng giải tán đám đông đi, có người đứng cách xa hai, ba mét, dùng vô số lời nói cay độc sỉ vả họ.
Những ánh mắt châm biếm, khinh thường đó khiến ông không biết chui vào đâu. Vương Cao Chiêm không thể phản bác, chỉ có thể giả vờ không nghe thấy gì.
Giết người tự thú, tòa tuyên án, vào tù cải tạo, sự việc hơn mười năm trước đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của ông, nhưng ông chưa hề có cảm giác túng quẫn này. Tới giờ, khi phải để Vương Tập Phi chịu sỉ vả với mình, cho dù đang là ngày nắng nóng oi bức, ông vẫn thấy tay chân lạnh toát.
Ông cảm thấy mình như chìm xuống đáy biển, lưng gánh một tảng băng lớn, kéo ông xuống sâu hơn. Ông ra sức bơi lên, chỉ mong có thể nhanh chóng đưa Vương Tập Phi đi.
Họ vội vã thu dọn đồ đạc, xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi khu dân cư.
Vương Tập Phi chịu phải đả kích, trông vô cùng ủ rũ, Vương Cao Chiêm đi sau cậu, không biết nên an ủi thế nào.
Họ đi được khoảng một kilomet, tới tận khi cảm giác bị nhìn chằm chằm sau lưng đã tan biến, hai người mới ngồi xuống bậc thềm cạnh bồn hoa nghỉ ngơi.
Vương Tập Phi im lặng suốt chặng đường đột nhiên mỉm cười, quay đầu oán thán với ông: “Con rất thích mô hình thủy tinh hai người nhảy đó, giờ mất rồi.”
“Hả…” Vương Cao Chiêm lúng túng mở miệng. Bởi vì mô hình đó quá nặng, lại bị gãy một góc, ông chỉ muốn nhanh chóng đưa Vương Tập Phi đi nên trong lúc vội vã đã vứt nó vào thùng rác.
Ông áy náy nói: “Đợi tới tối bố quay lại nhặt.”
Vương Tập Phi gượng cười: “Bỏ đi, con mua cái khác.”
Một lúc sau, cậu nói thêm: “Không phải bây giờ, chúng ta không có chỗ để đặt nó, vậy nên không cần nhặt về làm gì.”
Vương Cao Chiêm xách túi, mở ra kiểm tra đồ đạc bên trong. Hai tay ông run lẩy bẩy, đặt từng món đồ ra ngoài.
Vương Tập Phi nắm tay ông: “Bố đừng nhìn nữa.”
Vương Cao Chiêm áy náy nói: “Bố gây rắc rối cho con rồi.”
“Không sao.” Vương Tập Phi buột miệng: “Con quen rồi.”
Vẻ mặt Vương Cao Chiêm càng lạc lõng hơn. Ông do dự một hồi, đầu óc trống rỗng, vẫn không nói được gì.
Vương Tập Phi nói với ông: “Bố, con xin lỗi.”
“Là con đã dây vào Hàn Tùng Sơn. Con chỉ trích ông ta ở công ty, khiến ông ta mất mặt, nên ông ta mới tới báo thù con.” Vương Tập Phi nói: “Vốn ông ta không hề nhận ra con.”
Vương Cao Chiêm ngẩng đầu nhìn cậu, chỉ có thể tiếp lời: “Không sao.”
Xung quanh yên ắng.
Vương Cao Chiêm nhìn ra xa, cảm giác khi Vương Tập Phi nắm lấy tay ông khiến ông có ảo giác, thật ra còng tay trên tay mình chưa hề được mở ra, ông không hề nhận được đặc xá của xã hội.
“Bố, con có thể hỏi bố không?” Vương Tập Phi xích tới gần ông, dè dặt hỏi: “Rốt cuộc tại sao bố lại giết người?”
Vương Cao Chiêm đã tự phân tích điều này vô số lần, ông muốn nói với cậu toàn bộ lý do, nỗi tủi nhục của mình, ông vẫn luôn đợi cậu hỏi câu này.
Mặc dù lúc này không phù hợp lắm, không phải là nơi không có ai, nhưng ông vẫn không cần suy nghĩ, thuần thục nói ra mọi chuyện.
Sau mười năm giày vò, nội dung ông kể ra không mang theo chút oán hận nào, cũng bớt đi phần nào biện minh cho mình. Ông cố gắng che giấu những điều ác ý đã xảy ra trong sự việc, muốn ngăn nỗi đau truyền cho người lắng nghe.
Vợ ông bị người ta xâm phạm trên đường, mấy người đã bạo lực bà, một tên chủ mưu còn chụp ảnh. Bởi vì tên chủ mưu là trẻ vị thành niên nên hình phạt hắn nhận được rất nhẹ.
Về sau vợ không chịu nổi sự giày vò về tinh thần nên đã tự sát, tên tội phạm không hề có ý hối cải. Ông nghe thấy lời khiêu khích của đối phương nên đã ra tay giết người.
Lời kể không mang theo ý kiến chủ quan nên không đạt được hiệu quả như kỳ vọng, vẻ mặt Vương Tập Phi trở nên bi thương.
Vương Cao Chiêm dùng tông giọng gần như đang độc thoại: “Bố từng do dự, nếu không làm như vậy bố vẫn sẽ chăm sóc được cho con. Nhưng bố là chồng bà ấy trước, sau mới là bố con, bố nên bảo vệ bà ấy, vậy nên bố không thể không làm vậy.”
Nghe kể xong, Vương Tập Phi “vâng” một tiếng, sau đó giang tay ôm ông vào lòng, tựa đầu vào vai ông, thút thít, kiên định nói: “Bố, không sao cả, chúng ta có thể bắt đầu lại. Con biết bố không phải người xấu.”
Khi đó cậu đã nói vậy, nhưng tới hôm sau cậu lại thất hứa.
/100
|