Tối đó, họ tìm tới một nhà nghỉ, bê đồ vào bên trong. Vì để tránh bị người ta nhận ra, họ còn ngồi xe bus hơn một tiếng, tới một nơi khác ở thành phố D.
Khi tới quầy lễ tân làm thủ tục, Vương Cao Chiêm ấp úng, chợt có cảm giác xấu hổ. Đối diện với câu hỏi của người khác, ông không dám nói quá nhiều. Ông nghĩ có phải khi còn nhỏ Vương Tập Phi cũng như vậy không.
Sáng sớm hôm sau, Vương Tập Phi nói tới bệnh viện lấy báo cáo.
Nửa tháng trước, Vương Tập Phi mua hai gói khám sức khỏe toàn thân, cậu đưa ông tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng. Khoảng thời gian trước, bác sĩ bảo họ đi kiểm tra thêm mấy chỗ nữa, sau đó lại bảo Vương Tập Phi tới kiểm tra lại.
Vương Tập Phi tưởng bác sĩ đang cố tình bày vẽ để thu thêm phí, cộng thêm công việc bận bịu nên cậu đã quên mất chuyện này.
Khoảng 12 giờ trưa, Vương Tập Phi không thể quay về như dự tính, Vương Cao Chiêm đã tự trả phòng, dọn đồ ra ngoài đường.
Ông thấy cách âm của nhà nghỉ đó quá kém, nửa đêm còn nghe thấy tiếng trêu đùa không biết vọng tới từ đâu, khiến Vương Tập Phi không ngủ được. Hôm nay họ có thể đổi sang khách sạn đắt hơn, hoặc thuê một căn nhà khác.
Ông cầm điện thoại, lên mạng tìm phòng.
Nhưng ông không hiểu mấy chức năng của phần mềm tìm kiếm lắm, vô số thông báo, quyền truy cập khiến ông không biết bắt đầu từ đâu. Ông ngồi đọc giải thích từng câu một, cuối cùng vẫn cẩn thận chọn “không đồng ý”.
Ông ngẩng đầu lên, nhìn dòng người đi đi lại lại trước mặt, muốn tìm một người trẻ để hỏi thăm. Thế nhưng khi cúi đầu nhìn quần áo bị hắt nước bẩn trên người, tỏa ra mùi hôi thối, ông lại không dám đi lên.
Ông dè dặt ấn tới ấn lui vào màn hình, lại bất cẩn ấn vào một trang web mới mà hệ thống gợi ý, ông nhìn một cái, thấy người đang nói bên trong hơi quen.
Vương Cao Chiêm tìm mãi mới tìm được bài gốc, xem xong hết đoạn video phỏng vấn của Đào Duệ Minh, ông lập tức gửi link cho Vương Tập Phi.
“Tập Phi, đây là bạn con sao? Hình như cô ấy gặp rắc rối rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Tập Phi vẫn không trả lời tin nhắn của ông, từ sáng tới giờ cậu luôn mất liên lạc.
Vương Cao Chiêm nhìn chằm chằm khung chat, lo sợ sự can thiệp quá đà của mình khiến Vương Tập Phi phản cảm. Ông chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi cho cậu.
Ông đứng ngây ngốc tại chỗ hơn một tiếng, nhưng vẫn không đợi được tin nhắn của Vương Tập Phi. Thấy cửa hàng bán đồ ăn sáng gần đó đã sắp dọn hàng, ông chủ đang chào bán số bánh bao trắng với nửa giá gốc, ông vội cầm tiền tới mua hai cái.
Chỉ trong mấy giây quay người đi, một bóng đen đã lao về phía đống hành lý của ông, chọn bừa mấy túi nhỏ rồi lao đi như bay.
Vương Cao Chiêm sững sờ nhìn bóng người đó. Ông luôn nghe thấy Vương Tập Phi và bạn tù nói xã hội hiện đại vô cùng an toàn, camera giám sát xuất hiện khắp các con đường, không ngờ vẫn có thể gặp phải chuyện bị cướp ngoài đường thế này.
Ông đi mấy bước, muốn đuổi theo, nhưng khi quay đầu nhìn số hành lý còn lại, ông chợt dừng bước, tay cầm hai cái bánh bao, đi đi lại lại tại chỗ, lo lắng nói không nên lời.
Người đi xe điện qua kêu lên cho ông: “Bắt cướp đi! Mẹ nó, tên áo đen trộm đồ!”
Khi Vương Tập Phi quay về, Vương Cao Chiêm đang đứng bên đường viết tường trình với cảnh sát.
Hai tay ông đan vào nhau, ánh mắt hoảng loạn, dáng vẻ đứng hiện rõ sự bất an. Ông liên tục cúi đầu kiểm tra điện thoại, mất tập trung. Mọi việc đều do người đi đường nhiệt tình giúp đỡ, anh ấy đã miêu tả lại vẻ ngoài tên trộm và tình tiết sự việc cho cảnh sát nghe.
Vương Tập Phi thấy mấy người đó mặc đồng phục cảnh sát, còn kéo cánh tay Vương Cao Chiêm, mặc dù chưa nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, mặt cậu đã tái nhợt, chỉ có mấy bước đi nhưng sắc đỏ trên mặt gần như tan biến hết vì sợ hãi.
Cậu chạy lên trước, run rẩy hỏi: “Ông ấy sao thế?”
Cảnh sát nhìn cậu một cái: “Hành lý đặt bên đường bị trộm mất. Cậu là con trai ông ấy sao?”
Người Vương Tập Phi lạnh toát, đầu lại nóng bừng, cậu quay đầu, không hề suy nghĩ đã quát mắng ông: “Tại sao bố không đợi trong nhà nghỉ?”
Vương Cao Chiêm mở miệng định giải thích, lúng túng đáp: “Tập Phi, bố muốn đi mua bánh bao…”
Thấy dáng vẻ tiều tụy, đầm đìa mồ hôi của con trai, lời phía sau của ông chợt tan biến, ông cúi đầu, chán nản nói: “Bố xin lỗi, Tập Phi.”
Cảnh sát không nhìn nổi, xen vào: “Cậu hung dữ thế làm gì, người già mà. Không nỡ ở trong nhà nghỉ thêm một ngày nên mới ra ngoài đợi cậu. Trời nắng như vậy, cả sáng chưa ăn cơm, đói quá nên đi mua bánh bao, nào ngờ túi bị trộm mất. Cậu trách ông ấy có tác dụng gì?”
Vương Tập Phi cúi đầu, im lặng, vẻ mặt sắp khóc tới nơi. Vương Cao Chiêm không biết tại sao lần nào mình cũng khiến cậu mất mặt thế, ông vội giải vây: “Là vấn đề của tôi, của tôi, anh cảnh sát đừng trách nó.”
Cảnh sát nhìn hai người, bất lực lắc đầu. Có lẽ anh ấy cảm thấy Vương Cao Chiêm quá tự ti nên vỗ vai ông, nói: “Bác đừng như vậy, không liên quan tới bác đâu.”
Vương Tập Phi nhất quyết không tới đồn cảnh sát, anh cảnh sát không muốn can thiệp sâu vào mâu thuẫn giữa hai người nên không ép họ, chỉ bảo họ để lại thông tin, ký tên rồi nói tìm được đồ sẽ báo cho họ.
Cũng may trong túi bị trộm không có thứ gì quý giá, cũng không có tài liệu quan trọng nào.
Vương Tập Phi xách túi dưới đất lên, không nói gì rời đi trước, hai người lại quay về nhà nghỉ trước đó.
Vương Cao Chiêm không dám nói chuyện, cứ theo cậu đi vào phòng. Khi đóng cửa lại, ông chủ động mở chai nước trên bàn rồi đưa cho cậu, thấy cậu nhận lấy thì ngồi xuống giường. Ông nhận ra hôm nay tâm trạng cậu không ổn, ông nghĩ có lẽ vì mình đã dây vào cảnh sát.
Ông đi vào nhà vệ sinh rửa tay hai lần, sau khi đi ra mới cố tìm chủ đề nói chuyện.
Vương Cao Chiêm quan sát sắc mặt cậu, hỏi: “Sau này chúng ta vẫn ở thành phố D sao? Sẽ thuê một căn nhà mới ở gần đây sao?”
Ông không rành về thành phố D, hiện tại cũng không cảm thấy thành phố này có gì hay ho, nhưng dường như Vương Tập Phi rất thích nơi này. Cậu đã đi tới khắp mọi miền tổ quốc suốt bao năm nay mới quyết định chọn dừng chân tại đây.
Vương Tập Phi không trả lời, cúi đầu sắp xếp đồ đạc trong túi, bỏ đồ vẽ của mình lên giường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Cao Chiêm đột nhiên nhớ ra mình còn mua một hộp sữa và một cái bánh nhỏ, ông lấy túi nilon trong balo nhỏ ra, cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho cậu, nịnh nọt: “Con ăn cơm trưa chưa? Bố mua cho con này.”
Vương Tập Phi dừng lại, không nhìn ông, chỉ lắc đầu: “Bố ăn đi.”
“Nhà nghỉ này không ổn.” Vương Cao Chiêm lắp bắp: “Ngày mai chúng ta chuyển sang chỗ khác, thật ra bố cũng tích được ít tiền, sức khỏe cũng ổn, có thể đi tìm việc.”
Vương Tập Phi nghiêng người, Vương Cao Chiêm cũng cúi người theo, muốn nhìn mặt cậu, nhưng Vương Tập Phi lại đứng thẳng dậy, cầm đồ đi tới cạnh bàn trước giường.
Vương Cao Chiêm biết cậu đang trốn mình, ông sững sờ trong giây lát, không đi theo nữa.
“Con vẽ đẹp thật, lúc nhỏ bố đã cảm thấy con có thiên phú rồi.” Vương Cao Chiêm cố gắng tìm chủ đề con trai hứng thú, ông quay sang khen ngợi Hà Húc: “Thật ra trước đây Hà Húc từng viết thư cho bố, nói cấp hai con giành được giải vẽ cấp tỉnh, giỏi lắm.”
Nói xong ông mới nhớ khi đó điều kiện Hà Húc không tốt lắm, thành phố A vừa xảy ra một mớ chuyện bòng bong, có lẽ ông ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Vương Cao Chiêm lại nói: “Sau này con có thể thi lại đại học. Con muốn tới trường học vẽ không? Bố cảm thấy con thông minh vậy, nhất định sẽ thi vào được. Vậy chúng ta thuê nhà cạnh trường học, bố có thể mở sạp hàng, con không quen ăn đồ ăn trong nhà ăn, ngày nào bố cũng mang cơm cho con. Con không cần lo cho bố, bố có thể tự chăm sóc cho mình.”
Trước đây Vương Cao Chiêm làm kế toán của một trường đại học vào những năm cuối thập niên 80, nếu không phải bị thời đại chôn vùi, giờ có lẽ ông cũng rất thành đạt, chứ không phải không chốn dung thân như bây giờ.
Ông chầm chậm đi tới, đứng sau Vương Tập Phi, dịu dàng hỏi: “Chúng ta có thể bán nhà ở thành phố A, mua lại một căn nhà nhỏ hơn chút. Con muốn về thành phố A cũng được, muốn ở lại đây cũng được, bố đều ủng hộ. Nhưng nếu Hàn Tùng Sơn biết con vẫn ở đây, có lẽ ông ta sẽ tìm con gây rối, chúng ta cần mua nhà ở nơi xa chút.”
Vương Tập Phi thô bạo sắp xếp lại túi đồ, trông không có chút gì gọi là vui vẻ với lời hứa của ông, không chút kỳ vọng vào tương lai.
Vương Cao Chiêm vẫn hỏi: “Tập Phi, tương lai con muốn làm gì? Có nguyện vọng gì không?”
Ông khoác một tay lên vai Vương Tập Phi, Vương Tập Phi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, lời nói ra lạnh như băng, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén, giọng điệu vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cậu nghiến răng, nghiêm túc nói: “Con mong Hàn Tùng Sơn chết đi!”
Vương Cao Chiêm chưa bao giờ nhìn thấy sát khí như vậy trên người cậu, cậu tức tới nỗi mắt đỏ bừng, gương mặt méo mó, mang theo cảm giác điên cuồng, mất kiểm soát.
“Chú Hà tốt như vậy thì có tác dụng gì? Chú ấy chết không rõ lý do, tới giờ vẫn bị người đời chỉ trích. Còn Hàn Tùng Sơn thì sao? Ông ta chỉ viết mấy chữ là khiến bao người sống không bằng chết? Tới giờ, ông ta muốn hại ai thì hại. Chúng ta có cố gắng thế nào, muốn hoàn thành nguyện vọng bao nhiêu, ông ta ngoắc tay cái là làm được, ông ta còn có thể sống tới 60 tuổi, 70 tuổi, 100 tuổi, ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, hãm hại nhiều người hơn!”
Cổ họng Vương Cao Chiêm chua chát, ông há miệng ra rồi lại khép lại, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng rít chói, lấn át toàn bộ tiếng động xung quanh. Ông trầm tư suy nghĩ, hận sự ngu ngốc của chính mình, chỉ có thể lắp bắp khuyên nhủ: “Con đừng nghĩ như vậy…”
“Bố không hề biết gì hết! Con sống thế nào bố cũng không biết! Bố giết người rồi vào tù, ngày nào cũng chỉ biết làm việc cải tạo, chẳng cần nghĩ ngợi gì! Người bị mọi người bao vây, sỉ nhục là con, bị người ta xa lánh như rác rưởi là con, xảy ra chuyện xấu gì giáo viên cũng nghi ngờ con đầu tiên! Con không có tôn nghiêm, không có gia đình, con phải nhặt đồ trong thùng rác để ăn, còn không cả bằng con chó. Con chó vẫy đuôi còn có người cảm thấy nó đáng yêu, còn con, cho dù có khóc họ cũng cảm thấy ghê tởm! Người bị trừng phạt là con, nhưng rõ ràng con đâu làm gì sai! Là chú Hà giúp con, là chú ấy đã giúp con! Kết quả thì sao? Tại sao, tại sao chúng ta phải chịu khổ cả đời?”
Vương Tập Phi hất tay ông ra, sự tủi thân bao năm qua bùng phát như núi lửa, cảm xúc sụp đổ khiến lý trí cậu tan thành mây khói: “Con không có sau này, con chỉ muốn giờ Hàn Tùng Sơn chết đi thôi!”
Cậu không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: “Tại sao ban đầu người bố giết không phải ông ta?”
Cả đời này, Vương Cao Chiêm có hai lần sống không bằng chết, lần nào ông cũng cảm thấy linh hồn đã bị đè bẹp dưới đất, biến thành bột, sau đó lại bay về cơ thể mình.
Nhưng nó không còn là linh hồn nữa, trong nó có rất nhiều hạt cát thô sơ, từng hạt từng hạt giày vò xương cốt ông tới ngứa ngáy.
Ông muốn nói không phải ông muốn giết ai thì giết, ông không có quyền quyết định sống chết của bất kỳ ai.
Ông đã giết người, vì vậy phải ngồi tù 17 năm, cũng nằm mơ thấy ác mộng 17 năm, mất đi thanh xuân, tương lai, tiền đồ của mình, khiến con trai phải chịu dị nghị từ xã hội, từ đó ông không ngẩng đầu lên được, không đứng thẳng được, không có tư cách kể ra nỗi khổ của mình.
Giết người không phải lời có thể dễ dàng nói ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ông muốn nói như vậy với Vương Tập Phi, nhưng lại cảm thấy mình không có đủ lập trường.
Năm đó ông lựa chọn giết người vì thù hận, giờ ông phải nói sao với Vương Tập Phi, nói rằng cậu nên học cách buông bỏ sao?
Cho dù ông có thể chấp nhận toàn bộ hình phạt tàn khốc trút lên người mình, nhưng liên lụy tới con trai, khiến cậu phải chịu những nỗi khổ sở cậu không nên gánh chịu, sự giày vò này đang ngày ngày gặm nhấm ông, tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm lên mặt ông, khiến nó biến dạng.
Tim Vương Cao Chiêm đau nhói, khi đối diện với đôi mắt ngấn lệ của đối phương, ông cảm thấy cuộc đời mình lại mất đi mục tiêu, não bộ hỗn loạn, cho dù nghĩ thế nào cũng không ra được từ ngữ, chỉ có Vương Tập Phi có thể tiếp thêm cho ông chút sức mạnh.
Ông nói: “Bố xin lỗi.”
Vương Cao Chiêm thầm nghĩ, chỉ cần cậu lên tiếng, ông có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Vương Tập Phi lại lặng lẽ nhìn ông, sau khi bình tĩnh lại, cậu vẫn không quay về dáng vẻ ân cần như trước. Cậu mấp máy môi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng lại im lặng, khoác balo đi ra ngoài.
Vương Cao Chiêm đợi trong nhà nghỉ hai ngày vẫn không có được tin tức của cậu. Lúc này ông mới nhận ra Vương Tập Phi đã vứt bỏ ông như thế.
Cảm giác tĩnh lặng khi đó như bao trùm lấy cả khoang xe.
Hà Xuyên Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cậu ấy không có ý đó, cậu ấy luôn muốn xin lỗi bác, nhưng lại sợ hòa giải với bác, tới lúc đó sẽ khiến bác tổn thương lần nữa.”
“Tôi biết.” Vương Cao Chiêm gật đầu, khẽ đáp: “Nhưng tôi thật sự sợ nó sẽ đi tìm Hàn Tùng Sơn.”
Thật ra Vương Cao Chiêm đã quen Trịnh Hiển Văn từ rất lâu về trước.
Hai người đều chịu hình phạt trong trại giam ở khu phía Nam thành phố A. Bình thường họ không hay gặp nhau, cũng không trò chuyện gì, khi thật sự thân thiết là sau một sự việc.
Khi tới quầy lễ tân làm thủ tục, Vương Cao Chiêm ấp úng, chợt có cảm giác xấu hổ. Đối diện với câu hỏi của người khác, ông không dám nói quá nhiều. Ông nghĩ có phải khi còn nhỏ Vương Tập Phi cũng như vậy không.
Sáng sớm hôm sau, Vương Tập Phi nói tới bệnh viện lấy báo cáo.
Nửa tháng trước, Vương Tập Phi mua hai gói khám sức khỏe toàn thân, cậu đưa ông tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng. Khoảng thời gian trước, bác sĩ bảo họ đi kiểm tra thêm mấy chỗ nữa, sau đó lại bảo Vương Tập Phi tới kiểm tra lại.
Vương Tập Phi tưởng bác sĩ đang cố tình bày vẽ để thu thêm phí, cộng thêm công việc bận bịu nên cậu đã quên mất chuyện này.
Khoảng 12 giờ trưa, Vương Tập Phi không thể quay về như dự tính, Vương Cao Chiêm đã tự trả phòng, dọn đồ ra ngoài đường.
Ông thấy cách âm của nhà nghỉ đó quá kém, nửa đêm còn nghe thấy tiếng trêu đùa không biết vọng tới từ đâu, khiến Vương Tập Phi không ngủ được. Hôm nay họ có thể đổi sang khách sạn đắt hơn, hoặc thuê một căn nhà khác.
Ông cầm điện thoại, lên mạng tìm phòng.
Nhưng ông không hiểu mấy chức năng của phần mềm tìm kiếm lắm, vô số thông báo, quyền truy cập khiến ông không biết bắt đầu từ đâu. Ông ngồi đọc giải thích từng câu một, cuối cùng vẫn cẩn thận chọn “không đồng ý”.
Ông ngẩng đầu lên, nhìn dòng người đi đi lại lại trước mặt, muốn tìm một người trẻ để hỏi thăm. Thế nhưng khi cúi đầu nhìn quần áo bị hắt nước bẩn trên người, tỏa ra mùi hôi thối, ông lại không dám đi lên.
Ông dè dặt ấn tới ấn lui vào màn hình, lại bất cẩn ấn vào một trang web mới mà hệ thống gợi ý, ông nhìn một cái, thấy người đang nói bên trong hơi quen.
Vương Cao Chiêm tìm mãi mới tìm được bài gốc, xem xong hết đoạn video phỏng vấn của Đào Duệ Minh, ông lập tức gửi link cho Vương Tập Phi.
“Tập Phi, đây là bạn con sao? Hình như cô ấy gặp rắc rối rồi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Tập Phi vẫn không trả lời tin nhắn của ông, từ sáng tới giờ cậu luôn mất liên lạc.
Vương Cao Chiêm nhìn chằm chằm khung chat, lo sợ sự can thiệp quá đà của mình khiến Vương Tập Phi phản cảm. Ông chần chừ hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi cho cậu.
Ông đứng ngây ngốc tại chỗ hơn một tiếng, nhưng vẫn không đợi được tin nhắn của Vương Tập Phi. Thấy cửa hàng bán đồ ăn sáng gần đó đã sắp dọn hàng, ông chủ đang chào bán số bánh bao trắng với nửa giá gốc, ông vội cầm tiền tới mua hai cái.
Chỉ trong mấy giây quay người đi, một bóng đen đã lao về phía đống hành lý của ông, chọn bừa mấy túi nhỏ rồi lao đi như bay.
Vương Cao Chiêm sững sờ nhìn bóng người đó. Ông luôn nghe thấy Vương Tập Phi và bạn tù nói xã hội hiện đại vô cùng an toàn, camera giám sát xuất hiện khắp các con đường, không ngờ vẫn có thể gặp phải chuyện bị cướp ngoài đường thế này.
Ông đi mấy bước, muốn đuổi theo, nhưng khi quay đầu nhìn số hành lý còn lại, ông chợt dừng bước, tay cầm hai cái bánh bao, đi đi lại lại tại chỗ, lo lắng nói không nên lời.
Người đi xe điện qua kêu lên cho ông: “Bắt cướp đi! Mẹ nó, tên áo đen trộm đồ!”
Khi Vương Tập Phi quay về, Vương Cao Chiêm đang đứng bên đường viết tường trình với cảnh sát.
Hai tay ông đan vào nhau, ánh mắt hoảng loạn, dáng vẻ đứng hiện rõ sự bất an. Ông liên tục cúi đầu kiểm tra điện thoại, mất tập trung. Mọi việc đều do người đi đường nhiệt tình giúp đỡ, anh ấy đã miêu tả lại vẻ ngoài tên trộm và tình tiết sự việc cho cảnh sát nghe.
Vương Tập Phi thấy mấy người đó mặc đồng phục cảnh sát, còn kéo cánh tay Vương Cao Chiêm, mặc dù chưa nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, mặt cậu đã tái nhợt, chỉ có mấy bước đi nhưng sắc đỏ trên mặt gần như tan biến hết vì sợ hãi.
Cậu chạy lên trước, run rẩy hỏi: “Ông ấy sao thế?”
Cảnh sát nhìn cậu một cái: “Hành lý đặt bên đường bị trộm mất. Cậu là con trai ông ấy sao?”
Người Vương Tập Phi lạnh toát, đầu lại nóng bừng, cậu quay đầu, không hề suy nghĩ đã quát mắng ông: “Tại sao bố không đợi trong nhà nghỉ?”
Vương Cao Chiêm mở miệng định giải thích, lúng túng đáp: “Tập Phi, bố muốn đi mua bánh bao…”
Thấy dáng vẻ tiều tụy, đầm đìa mồ hôi của con trai, lời phía sau của ông chợt tan biến, ông cúi đầu, chán nản nói: “Bố xin lỗi, Tập Phi.”
Cảnh sát không nhìn nổi, xen vào: “Cậu hung dữ thế làm gì, người già mà. Không nỡ ở trong nhà nghỉ thêm một ngày nên mới ra ngoài đợi cậu. Trời nắng như vậy, cả sáng chưa ăn cơm, đói quá nên đi mua bánh bao, nào ngờ túi bị trộm mất. Cậu trách ông ấy có tác dụng gì?”
Vương Tập Phi cúi đầu, im lặng, vẻ mặt sắp khóc tới nơi. Vương Cao Chiêm không biết tại sao lần nào mình cũng khiến cậu mất mặt thế, ông vội giải vây: “Là vấn đề của tôi, của tôi, anh cảnh sát đừng trách nó.”
Cảnh sát nhìn hai người, bất lực lắc đầu. Có lẽ anh ấy cảm thấy Vương Cao Chiêm quá tự ti nên vỗ vai ông, nói: “Bác đừng như vậy, không liên quan tới bác đâu.”
Vương Tập Phi nhất quyết không tới đồn cảnh sát, anh cảnh sát không muốn can thiệp sâu vào mâu thuẫn giữa hai người nên không ép họ, chỉ bảo họ để lại thông tin, ký tên rồi nói tìm được đồ sẽ báo cho họ.
Cũng may trong túi bị trộm không có thứ gì quý giá, cũng không có tài liệu quan trọng nào.
Vương Tập Phi xách túi dưới đất lên, không nói gì rời đi trước, hai người lại quay về nhà nghỉ trước đó.
Vương Cao Chiêm không dám nói chuyện, cứ theo cậu đi vào phòng. Khi đóng cửa lại, ông chủ động mở chai nước trên bàn rồi đưa cho cậu, thấy cậu nhận lấy thì ngồi xuống giường. Ông nhận ra hôm nay tâm trạng cậu không ổn, ông nghĩ có lẽ vì mình đã dây vào cảnh sát.
Ông đi vào nhà vệ sinh rửa tay hai lần, sau khi đi ra mới cố tìm chủ đề nói chuyện.
Vương Cao Chiêm quan sát sắc mặt cậu, hỏi: “Sau này chúng ta vẫn ở thành phố D sao? Sẽ thuê một căn nhà mới ở gần đây sao?”
Ông không rành về thành phố D, hiện tại cũng không cảm thấy thành phố này có gì hay ho, nhưng dường như Vương Tập Phi rất thích nơi này. Cậu đã đi tới khắp mọi miền tổ quốc suốt bao năm nay mới quyết định chọn dừng chân tại đây.
Vương Tập Phi không trả lời, cúi đầu sắp xếp đồ đạc trong túi, bỏ đồ vẽ của mình lên giường. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Cao Chiêm đột nhiên nhớ ra mình còn mua một hộp sữa và một cái bánh nhỏ, ông lấy túi nilon trong balo nhỏ ra, cắm ống hút vào hộp sữa rồi đưa cho cậu, nịnh nọt: “Con ăn cơm trưa chưa? Bố mua cho con này.”
Vương Tập Phi dừng lại, không nhìn ông, chỉ lắc đầu: “Bố ăn đi.”
“Nhà nghỉ này không ổn.” Vương Cao Chiêm lắp bắp: “Ngày mai chúng ta chuyển sang chỗ khác, thật ra bố cũng tích được ít tiền, sức khỏe cũng ổn, có thể đi tìm việc.”
Vương Tập Phi nghiêng người, Vương Cao Chiêm cũng cúi người theo, muốn nhìn mặt cậu, nhưng Vương Tập Phi lại đứng thẳng dậy, cầm đồ đi tới cạnh bàn trước giường.
Vương Cao Chiêm biết cậu đang trốn mình, ông sững sờ trong giây lát, không đi theo nữa.
“Con vẽ đẹp thật, lúc nhỏ bố đã cảm thấy con có thiên phú rồi.” Vương Cao Chiêm cố gắng tìm chủ đề con trai hứng thú, ông quay sang khen ngợi Hà Húc: “Thật ra trước đây Hà Húc từng viết thư cho bố, nói cấp hai con giành được giải vẽ cấp tỉnh, giỏi lắm.”
Nói xong ông mới nhớ khi đó điều kiện Hà Húc không tốt lắm, thành phố A vừa xảy ra một mớ chuyện bòng bong, có lẽ ông ấy sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Vương Cao Chiêm lại nói: “Sau này con có thể thi lại đại học. Con muốn tới trường học vẽ không? Bố cảm thấy con thông minh vậy, nhất định sẽ thi vào được. Vậy chúng ta thuê nhà cạnh trường học, bố có thể mở sạp hàng, con không quen ăn đồ ăn trong nhà ăn, ngày nào bố cũng mang cơm cho con. Con không cần lo cho bố, bố có thể tự chăm sóc cho mình.”
Trước đây Vương Cao Chiêm làm kế toán của một trường đại học vào những năm cuối thập niên 80, nếu không phải bị thời đại chôn vùi, giờ có lẽ ông cũng rất thành đạt, chứ không phải không chốn dung thân như bây giờ.
Ông chầm chậm đi tới, đứng sau Vương Tập Phi, dịu dàng hỏi: “Chúng ta có thể bán nhà ở thành phố A, mua lại một căn nhà nhỏ hơn chút. Con muốn về thành phố A cũng được, muốn ở lại đây cũng được, bố đều ủng hộ. Nhưng nếu Hàn Tùng Sơn biết con vẫn ở đây, có lẽ ông ta sẽ tìm con gây rối, chúng ta cần mua nhà ở nơi xa chút.”
Vương Tập Phi thô bạo sắp xếp lại túi đồ, trông không có chút gì gọi là vui vẻ với lời hứa của ông, không chút kỳ vọng vào tương lai.
Vương Cao Chiêm vẫn hỏi: “Tập Phi, tương lai con muốn làm gì? Có nguyện vọng gì không?”
Ông khoác một tay lên vai Vương Tập Phi, Vương Tập Phi quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, lời nói ra lạnh như băng, từng câu từng chữ đều vô cùng sắc bén, giọng điệu vừa quen thuộc lại xa lạ.
Cậu nghiến răng, nghiêm túc nói: “Con mong Hàn Tùng Sơn chết đi!”
Vương Cao Chiêm chưa bao giờ nhìn thấy sát khí như vậy trên người cậu, cậu tức tới nỗi mắt đỏ bừng, gương mặt méo mó, mang theo cảm giác điên cuồng, mất kiểm soát.
“Chú Hà tốt như vậy thì có tác dụng gì? Chú ấy chết không rõ lý do, tới giờ vẫn bị người đời chỉ trích. Còn Hàn Tùng Sơn thì sao? Ông ta chỉ viết mấy chữ là khiến bao người sống không bằng chết? Tới giờ, ông ta muốn hại ai thì hại. Chúng ta có cố gắng thế nào, muốn hoàn thành nguyện vọng bao nhiêu, ông ta ngoắc tay cái là làm được, ông ta còn có thể sống tới 60 tuổi, 70 tuổi, 100 tuổi, ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật, hãm hại nhiều người hơn!”
Cổ họng Vương Cao Chiêm chua chát, ông há miệng ra rồi lại khép lại, bên tai đột nhiên truyền tới tiếng rít chói, lấn át toàn bộ tiếng động xung quanh. Ông trầm tư suy nghĩ, hận sự ngu ngốc của chính mình, chỉ có thể lắp bắp khuyên nhủ: “Con đừng nghĩ như vậy…”
“Bố không hề biết gì hết! Con sống thế nào bố cũng không biết! Bố giết người rồi vào tù, ngày nào cũng chỉ biết làm việc cải tạo, chẳng cần nghĩ ngợi gì! Người bị mọi người bao vây, sỉ nhục là con, bị người ta xa lánh như rác rưởi là con, xảy ra chuyện xấu gì giáo viên cũng nghi ngờ con đầu tiên! Con không có tôn nghiêm, không có gia đình, con phải nhặt đồ trong thùng rác để ăn, còn không cả bằng con chó. Con chó vẫy đuôi còn có người cảm thấy nó đáng yêu, còn con, cho dù có khóc họ cũng cảm thấy ghê tởm! Người bị trừng phạt là con, nhưng rõ ràng con đâu làm gì sai! Là chú Hà giúp con, là chú ấy đã giúp con! Kết quả thì sao? Tại sao, tại sao chúng ta phải chịu khổ cả đời?”
Vương Tập Phi hất tay ông ra, sự tủi thân bao năm qua bùng phát như núi lửa, cảm xúc sụp đổ khiến lý trí cậu tan thành mây khói: “Con không có sau này, con chỉ muốn giờ Hàn Tùng Sơn chết đi thôi!”
Cậu không hề nghĩ ngợi đã thốt lên: “Tại sao ban đầu người bố giết không phải ông ta?”
Cả đời này, Vương Cao Chiêm có hai lần sống không bằng chết, lần nào ông cũng cảm thấy linh hồn đã bị đè bẹp dưới đất, biến thành bột, sau đó lại bay về cơ thể mình.
Nhưng nó không còn là linh hồn nữa, trong nó có rất nhiều hạt cát thô sơ, từng hạt từng hạt giày vò xương cốt ông tới ngứa ngáy.
Ông muốn nói không phải ông muốn giết ai thì giết, ông không có quyền quyết định sống chết của bất kỳ ai.
Ông đã giết người, vì vậy phải ngồi tù 17 năm, cũng nằm mơ thấy ác mộng 17 năm, mất đi thanh xuân, tương lai, tiền đồ của mình, khiến con trai phải chịu dị nghị từ xã hội, từ đó ông không ngẩng đầu lên được, không đứng thẳng được, không có tư cách kể ra nỗi khổ của mình.
Giết người không phải lời có thể dễ dàng nói ra. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Ông muốn nói như vậy với Vương Tập Phi, nhưng lại cảm thấy mình không có đủ lập trường.
Năm đó ông lựa chọn giết người vì thù hận, giờ ông phải nói sao với Vương Tập Phi, nói rằng cậu nên học cách buông bỏ sao?
Cho dù ông có thể chấp nhận toàn bộ hình phạt tàn khốc trút lên người mình, nhưng liên lụy tới con trai, khiến cậu phải chịu những nỗi khổ sở cậu không nên gánh chịu, sự giày vò này đang ngày ngày gặm nhấm ông, tựa như một lưỡi dao sắc bén, đâm lên mặt ông, khiến nó biến dạng.
Tim Vương Cao Chiêm đau nhói, khi đối diện với đôi mắt ngấn lệ của đối phương, ông cảm thấy cuộc đời mình lại mất đi mục tiêu, não bộ hỗn loạn, cho dù nghĩ thế nào cũng không ra được từ ngữ, chỉ có Vương Tập Phi có thể tiếp thêm cho ông chút sức mạnh.
Ông nói: “Bố xin lỗi.”
Vương Cao Chiêm thầm nghĩ, chỉ cần cậu lên tiếng, ông có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Vương Tập Phi lại lặng lẽ nhìn ông, sau khi bình tĩnh lại, cậu vẫn không quay về dáng vẻ ân cần như trước. Cậu mấp máy môi, dường như có rất nhiều điều muốn nói, cuối cùng lại im lặng, khoác balo đi ra ngoài.
Vương Cao Chiêm đợi trong nhà nghỉ hai ngày vẫn không có được tin tức của cậu. Lúc này ông mới nhận ra Vương Tập Phi đã vứt bỏ ông như thế.
Cảm giác tĩnh lặng khi đó như bao trùm lấy cả khoang xe.
Hà Xuyên Châu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Cậu ấy không có ý đó, cậu ấy luôn muốn xin lỗi bác, nhưng lại sợ hòa giải với bác, tới lúc đó sẽ khiến bác tổn thương lần nữa.”
“Tôi biết.” Vương Cao Chiêm gật đầu, khẽ đáp: “Nhưng tôi thật sự sợ nó sẽ đi tìm Hàn Tùng Sơn.”
Thật ra Vương Cao Chiêm đã quen Trịnh Hiển Văn từ rất lâu về trước.
Hai người đều chịu hình phạt trong trại giam ở khu phía Nam thành phố A. Bình thường họ không hay gặp nhau, cũng không trò chuyện gì, khi thật sự thân thiết là sau một sự việc.
/100
|