Bước chân liêu xiêu của A Nguyên vội vã đạp trên những cành cây khô, băng rừng dừng lại ở một ngọn đồi trọc cao nhất, nàng phóng tầm mắt về phía chiến trận mịt mùng khói lửa. Ở đó, nhân ảnh khôi trang giáp bạc uy nghiêm nổi bật của Ngọc Dao, đang hồi cùng Đôn Đình Ngạn đại chiến kịch liệt.
Gió mạnh đến nỗi thổi ù cả hai tai, Ngọc Dao giơ ngón tay bắt quyết lập trận, Đôn Đình Ngạn cũng khôn ngoan không thua kém, liên tiếp tung ra đòn hiểm hóa giải chú pháp của nàng.
Hắc gươm ban đầu của Đôn Đình Ngạn nay đã biến thành đại hắc đao, chỉ cần nhìn thôi đã biết nặng tựa ngàn cân. Vậy mà Ma Quân Đôn Đình Ngạn vẫn bình tĩnh nâng lên hạ xuống, nhuần nhuyễn thi triển đao pháp, từ tấn công cho đến phòng thủ.
A Nguyên thật không ngờ rằng Tề Hiều Phàm, à không, bây giờ phải gọi là Ma Quân, lại là kẻ mạnh đến vậy. Thật may, là thân thể của Ngọc Dao đã sớm tu thành bán tiên, bằng không, nhất định sẽ không thể giao đấu với hắn quá mười chiêu.
Trước đó để tụ lại hồn phách, hắn đã nuốt Ngọc tụ hồn do Mẫn Xuyên đánh cắp từ chỗ Đại lực quỷ vương, nhưng cơ thể phàm nhân của Tề Hiếu Phàm lại quá đỗi yếu ớt, khó lòng hợp ứng với Ngọc tụ hồn, khiến Đôn Đình Ngạn phải ngày ngày vùng vẫy với những cơn đau như dao cùn cắt thịt. Vì nôn nóng muốn có được công lực phi phàm và thúc ép quá trình cơ thể hợp ứng với Ngọc tụ hồn, Đôn Đình Ngạn đã cấp bách uống máu mười con hổ tinh, mặc dù hắn biết làm như vậy là không hề có lợi về lâu về dài chút nào.
Mượn uy lực của thần kiếm Bích Hải, Ngọc Dao không hề chịu thua kém, chọn được thời cơ thích hợp liền tung đòn công kích đáp trả. Chỉ thấy khi ấy, một chùm huỳnh quang từ kiếm Bích Hải bất thình lình phóng tới chí mạng, Đôn Đình Ngạn nhanh như chớp đảo người, dùng đại hắc đao cản phá. Ngọc Dao hậm hực rủa thầm một tiếng: “Mẹ kiếp, vậy mà hắn cũng tránh được!”
Chùm huỳnh quang đi trật quỹ đạo, lao tới ngọn đồi nơi A Nguyên đang đứng. Nàng lập tức hoảng hồn phi thân rời đi, bài sơn hải đảo ầm ầm vang lên, trong thời gian ngắn cát chảy đá bay, địa chấn rung động. A Nguyên núp trong khu rừng, nằm sấp dưới đất, đợi cho đất đá ngừng rơi, mọi thứ yên ắng, mới lồm cồm bò dậy. Lúc này, cả người nàng đều đã bị xây sát đến chật vật, đáng thương vô cùng.
Thể lực của Ngọc Dao không thể bì được với Đôn Đình Ngạn, nàng không thể quyết chiến dai dẳng được với hắn, đánh nhanh thắng nhanh lúc này lại càng không thể. Ngọc Dao môi tái nhợt nhạt lau mồ hôi đầy trán, bàn tay cầm kiếm Bích Hải mỏi nhừ run run. Từng đợt tấn công của Ma Quân càng lúc càng trở nên dồn ép nàng, Ngọc Dao chỉ còn biết liều mình chống đỡ, gân cốt toàn thân gồng lên đau nhức, tê buốt từng hồi.
Dường như Đôn Đình Ngạn cũng đoán được thể lực của Ngọc Dao đã đến hồi cạn kiệt, suy yếu. Hắn chớp lấy thời cơ, dùng đại hắc đao tụ tinh quang sấm sét, sử dụng chiêu thức mạnh nhất này thẳng tay bổ xuống kết liễu mạng nàng. Ngọc Dao theo bản năng né tránh, nhưng bản thân đã không còn đủ sự nhanh nhẹn, trong một thoáng, nàng đã nghĩ, vậy là chấm hết, đang định nhắm mắt chấp nhận số phận, thì đúng lúc ấy, A Nguyên không biết từ đâu lại lao đến ôm chầm Ngọc Dao, đỡ lấy cho nàng một chiêu này.
Cả hai bị chùm sét hất xa tầm hơn mười trượng, lăn mấy vòng trên đất.
Ngọc Dao vẫy vùng ngồi dậy, thất thần kinh hãi, trái tim như bị rơi xuống vực sâu không thấy đáy, đôi tay nàng run rẩy nâng mặt A Nguyên, lay gọi không ngừng: “A Nguyên muội muội, A Nguyên muội muội, muội không sao chứ, không sao chứ? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”
A Nguyên co tay ôm ngực đau đớn, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, lem luốc cả một mảnh vạt áo vàng rực rỡ. Thấy vậy, Ngọc Dao bỗng sững sờ, thần trí bấn loạn, đôi mắt đỏ ngầu của nàng dâng trào nước mắt, nàng bắt đầu ôm A Nguyên gào khóc lớn hơn: “A Nguyên, muội không thể chết, không thể gục ngã! Muội còn chưa chân chính gặp lại Tề Hiếu Phàm mà…”, A Nguyên khẽ lay động mí mắt, nàng dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng lấy từ trong vạt áo ra một cái gì đó giao tận tay cho Ngọc Dao: “Thuốc… giải… muội lấy từ chỗ… Xà lang… vương…”
Hơi lạnh bao trùm từng tấc thâm nhập cơ thể nàng, cơn đau buốt giá len lỏi khắp tứ chi, A Nguyên kìm chế tiếng rên rỉ, khó khăn nói tiếp: “ Muội… lấy nước mắt của mình… gột rửa linh hồn chàng… lấy máu của mình… thanh tẩy lỗi lầm của chàng… Ngọc Dao tỷ tỷ, tha… thứ cho chàng… có được không?”
Ngọc Dao giọng rất lạnh rất nhỏ, nghẹn ngào đáp: “Muội nói gì vậy hả, nhất định muội sẽ có thể tiếp tục sống…”
A Nguyên khẽ lắc đầu, những đầu ngón tay bấm chặt lấy Ngọc Dao khiến cổ tay nàng thâm tím, khẩn khiết van xin: “Hứa với muội… cầu tỷ…”
Nước mắt Ngọc Dao ứa ra không ngừng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết gật đầu lia lịa đáp ứng lời thỉnh cầu cuối cùng của nàng ấy.
A Nguyên mãn nguyện, khẽ lẩm bẩm điều gì đó, khuôn mặt bị cơn đau giày vò như xé thịt trước đó của nàng bỗng trở nên an nhiên kỳ lạ, tựa như người sắp sửa chìm sâu vào giấc ngủ. Trước mắt nàng, là từng đoạn từng đoạn hồi ức bỗng chốc chợt ùa về, tiếng ai hát khe khẽ khe khẽ vang, đêm tháng bảy mưa bão đốt lửa trong hang động đá, tà dương dần lui lại chỉ còn hai chiếc bóng đổ dài bên gốc cây rẻ quạt, những năm tháng ấy nay xin gửi lại cho quá khứ…
Gió mạnh đến nỗi thổi ù cả hai tai, Ngọc Dao giơ ngón tay bắt quyết lập trận, Đôn Đình Ngạn cũng khôn ngoan không thua kém, liên tiếp tung ra đòn hiểm hóa giải chú pháp của nàng.
Hắc gươm ban đầu của Đôn Đình Ngạn nay đã biến thành đại hắc đao, chỉ cần nhìn thôi đã biết nặng tựa ngàn cân. Vậy mà Ma Quân Đôn Đình Ngạn vẫn bình tĩnh nâng lên hạ xuống, nhuần nhuyễn thi triển đao pháp, từ tấn công cho đến phòng thủ.
A Nguyên thật không ngờ rằng Tề Hiều Phàm, à không, bây giờ phải gọi là Ma Quân, lại là kẻ mạnh đến vậy. Thật may, là thân thể của Ngọc Dao đã sớm tu thành bán tiên, bằng không, nhất định sẽ không thể giao đấu với hắn quá mười chiêu.
Trước đó để tụ lại hồn phách, hắn đã nuốt Ngọc tụ hồn do Mẫn Xuyên đánh cắp từ chỗ Đại lực quỷ vương, nhưng cơ thể phàm nhân của Tề Hiếu Phàm lại quá đỗi yếu ớt, khó lòng hợp ứng với Ngọc tụ hồn, khiến Đôn Đình Ngạn phải ngày ngày vùng vẫy với những cơn đau như dao cùn cắt thịt. Vì nôn nóng muốn có được công lực phi phàm và thúc ép quá trình cơ thể hợp ứng với Ngọc tụ hồn, Đôn Đình Ngạn đã cấp bách uống máu mười con hổ tinh, mặc dù hắn biết làm như vậy là không hề có lợi về lâu về dài chút nào.
Mượn uy lực của thần kiếm Bích Hải, Ngọc Dao không hề chịu thua kém, chọn được thời cơ thích hợp liền tung đòn công kích đáp trả. Chỉ thấy khi ấy, một chùm huỳnh quang từ kiếm Bích Hải bất thình lình phóng tới chí mạng, Đôn Đình Ngạn nhanh như chớp đảo người, dùng đại hắc đao cản phá. Ngọc Dao hậm hực rủa thầm một tiếng: “Mẹ kiếp, vậy mà hắn cũng tránh được!”
Chùm huỳnh quang đi trật quỹ đạo, lao tới ngọn đồi nơi A Nguyên đang đứng. Nàng lập tức hoảng hồn phi thân rời đi, bài sơn hải đảo ầm ầm vang lên, trong thời gian ngắn cát chảy đá bay, địa chấn rung động. A Nguyên núp trong khu rừng, nằm sấp dưới đất, đợi cho đất đá ngừng rơi, mọi thứ yên ắng, mới lồm cồm bò dậy. Lúc này, cả người nàng đều đã bị xây sát đến chật vật, đáng thương vô cùng.
Thể lực của Ngọc Dao không thể bì được với Đôn Đình Ngạn, nàng không thể quyết chiến dai dẳng được với hắn, đánh nhanh thắng nhanh lúc này lại càng không thể. Ngọc Dao môi tái nhợt nhạt lau mồ hôi đầy trán, bàn tay cầm kiếm Bích Hải mỏi nhừ run run. Từng đợt tấn công của Ma Quân càng lúc càng trở nên dồn ép nàng, Ngọc Dao chỉ còn biết liều mình chống đỡ, gân cốt toàn thân gồng lên đau nhức, tê buốt từng hồi.
Dường như Đôn Đình Ngạn cũng đoán được thể lực của Ngọc Dao đã đến hồi cạn kiệt, suy yếu. Hắn chớp lấy thời cơ, dùng đại hắc đao tụ tinh quang sấm sét, sử dụng chiêu thức mạnh nhất này thẳng tay bổ xuống kết liễu mạng nàng. Ngọc Dao theo bản năng né tránh, nhưng bản thân đã không còn đủ sự nhanh nhẹn, trong một thoáng, nàng đã nghĩ, vậy là chấm hết, đang định nhắm mắt chấp nhận số phận, thì đúng lúc ấy, A Nguyên không biết từ đâu lại lao đến ôm chầm Ngọc Dao, đỡ lấy cho nàng một chiêu này.
Cả hai bị chùm sét hất xa tầm hơn mười trượng, lăn mấy vòng trên đất.
Ngọc Dao vẫy vùng ngồi dậy, thất thần kinh hãi, trái tim như bị rơi xuống vực sâu không thấy đáy, đôi tay nàng run rẩy nâng mặt A Nguyên, lay gọi không ngừng: “A Nguyên muội muội, A Nguyên muội muội, muội không sao chứ, không sao chứ? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi…”
A Nguyên co tay ôm ngực đau đớn, miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi, lem luốc cả một mảnh vạt áo vàng rực rỡ. Thấy vậy, Ngọc Dao bỗng sững sờ, thần trí bấn loạn, đôi mắt đỏ ngầu của nàng dâng trào nước mắt, nàng bắt đầu ôm A Nguyên gào khóc lớn hơn: “A Nguyên, muội không thể chết, không thể gục ngã! Muội còn chưa chân chính gặp lại Tề Hiếu Phàm mà…”, A Nguyên khẽ lay động mí mắt, nàng dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng lấy từ trong vạt áo ra một cái gì đó giao tận tay cho Ngọc Dao: “Thuốc… giải… muội lấy từ chỗ… Xà lang… vương…”
Hơi lạnh bao trùm từng tấc thâm nhập cơ thể nàng, cơn đau buốt giá len lỏi khắp tứ chi, A Nguyên kìm chế tiếng rên rỉ, khó khăn nói tiếp: “ Muội… lấy nước mắt của mình… gột rửa linh hồn chàng… lấy máu của mình… thanh tẩy lỗi lầm của chàng… Ngọc Dao tỷ tỷ, tha… thứ cho chàng… có được không?”
Ngọc Dao giọng rất lạnh rất nhỏ, nghẹn ngào đáp: “Muội nói gì vậy hả, nhất định muội sẽ có thể tiếp tục sống…”
A Nguyên khẽ lắc đầu, những đầu ngón tay bấm chặt lấy Ngọc Dao khiến cổ tay nàng thâm tím, khẩn khiết van xin: “Hứa với muội… cầu tỷ…”
Nước mắt Ngọc Dao ứa ra không ngừng, trong đầu hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết gật đầu lia lịa đáp ứng lời thỉnh cầu cuối cùng của nàng ấy.
A Nguyên mãn nguyện, khẽ lẩm bẩm điều gì đó, khuôn mặt bị cơn đau giày vò như xé thịt trước đó của nàng bỗng trở nên an nhiên kỳ lạ, tựa như người sắp sửa chìm sâu vào giấc ngủ. Trước mắt nàng, là từng đoạn từng đoạn hồi ức bỗng chốc chợt ùa về, tiếng ai hát khe khẽ khe khẽ vang, đêm tháng bảy mưa bão đốt lửa trong hang động đá, tà dương dần lui lại chỉ còn hai chiếc bóng đổ dài bên gốc cây rẻ quạt, những năm tháng ấy nay xin gửi lại cho quá khứ…
/43
|