Lúc A Nguyên mất, cánh rừng rẻ quạt trải dài mười dặm ở ngoại thành An Đô đều đồng loạt héo úa, như tỏ ý tiếc thương sâu sắc với sự ra đi đột ngột của nàng.
Ngọc Dao bất động thanh sắc, trơ mắt nhìn thi thể của A Nguyên từ từ hóa thành muôn ngàn cánh hoa rẻ quạt, theo gió bồng bềnh bay lên thiên không hòa vào đất trời.
Giữa chiến trường máu đổ đầu rơi, hoa rẻ quạt tung bay rợp trời, phút chốc hiện ra một quang cảnh quá đỗi kỳ diệu...
Đôn Đình Ngạn đột nhiên ngã xuống, không ngừng ôm đầu đau đớn kêu la. Hắn vật vã lăn qua lộn lại trên nền đất khô cứng, một mình điên cuồng vùng vẫy như bị trúng tà.
Trong khối nhục thể ấy, vốn dĩ có đến hai phần hồn phách đồng thời tồn tại, có ký ức và tâm tính khác nhau. Lúc này đây, chịu phải sự kích động mạnh mẽ, hồn phách của Tề Hiếu Phàm bất ngờ trỗi dậy phá kén thoát ra, tranh giành lại thể xác mà đáng lý phải thuộc về hắn. Nhưng phần hồn phách của Ma Quân Đôn Đình Ngạn cũng không chịu thua kém, một mực ngoan cố không nhường.
Cả hai phần hồn phách đều bám trụ vào mỗi tầng kinh mạch, từng tấc từng tấc không chịu tách rời, đưa nhau vào thế giằng co quyết liệt.
Tề Hiếu Phàm bền bỉ bám chắc vào kinh mạch, cố gắng khống chế cử động của cơ thể, nhấc chân xông thẳng về phía trước, đập đầu vào thân đại thụ ngay gần đó. Lực đạo mạnh đến nỗi khiến cái cây gãy ra làm đôi, đầu hắn chảy bê bết máu, toàn thân mất dần ý thức.
Khi tỉnh lại, đầu óc hắn vẫn còn choáng váng, đau đến tê buốt từng sợi thần kinh.
Hắn sờ tay lên đầu, phát hiện vết thương trên đầu đã được cẩn thận băng bó từ bao giờ. Gắng gượng mở mắt nhìn xung quanh, hắn lờ mờ đoán được nơi đang nằm chính là doanh trướng cắm trại của quân Đại Tề. Vô lực nằm thêm một lúc, bỗng có người bước đến xốc lên màn trướng, lộ ra ánh mặt trời ban trưa quá sức chói chan, khiến đôi mâu quang chưa kịp thích nghi với ánh sáng gay gắt của hắn theo quán tính vô thức nheo lại.
Người đến là Ngọc Dao.
Hôm nay nàng vận thanh y nam nhân thanh nhã, tóc dùng quan ngọc búi cao, đôi mắt đen thăm thẳm của nàng nhìn hắn ý vị sâu xa: “Ngươi đã hôn mê hơn ba ngày rồi…”, nàng quay đi tay chấp sau lưng nói: “Nói đi, ngươi bây giờ là ai?”
Hắn cố gắng tự thân ngồi dậy, đưa mắt mình ra ngoài lều trướng ảm đạm, nhàn nhạt đáp: “Ta là Tề Hiếu Phàm… mà cũng là Đôn Đình Ngạn.”
Ngọc Dao buông mắt khẽ thở dài.
Giọng nói hắn bình tĩnh: “Ta có chuyện muốn kể, nàng có muốn nghe không?”
Ngọc Dao không để ý tới hắn, khoanh tay ôm ống tay áo lớn, ngồi xuống cái ghế cách đó không xa.
Hai tay hắn chống lên giường, ngửa mặt nhìn ra bầu trời xanh thẳm: “Ta và Mẫn Xuyên vốn không phải là huynh muội ruột thịt.”
Ngọc Dao câm lặng dõi mắt nhìn về phía hắn.
Hắn nhếch môi khẽ cười bất đắc dĩ, hồi lâu mới nói: “Mẫu thân thật sự của Mẫn Xuyên là phu nhân Miên Hạ - dì ruột của ta. Thuở niên hoa, dì ấy yêu lầm một gã tình lang sở khanh, khiến dì ấy hoài thai sinh ra Mẫn Xuyên, rồi bỏ rơi dì không thương không tiếc. Mẫu hậu ta vì thâm tình tỷ muội, đem Mẫn Xuyên nhận làm nữ nhi, sau đó còn tác hợp lương duyên cho phu nhân Miên Hạ với một đại tướng quân trong Ma tộc.”
Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ trống rỗng, bình thản nhìn Ngọc Dao, giọng không rõ là vui hay là buồn: “Khi đó, ta cảm thấy Mẫn Xuyên quả thực quá đáng thương, vừa lọt lòng đã liền bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Vì muốn bù đắp phần nào thiệt thòi của muội ấy, nên ngay khi muội ấy còn bé, ta đã luôn hết lần này đến lần khác bao che, chiều chuộng, dung túng lỗi lầm cho muội ấy. Có lẽ do vậy, mà bây giờ muội ấy mới càng ngày càng trở nên ngang ngược, bất trị đến mức không coi ai ra gì , quay mặt giấu đi tiếng thở dài, hắn chau mày nói tiếp: Đã có lúc, ta cũng không hiểu nổi, rốt cục thì thứ tình cảm của ta từ nhỏ đến lớn đối với Mẫn Xuyên là loại tình cảm như thế nào. Ta chỉ nhớ, khi lần đầu tiên biết muội ấy ngày đêm dần trở nên tiều tụy, hao mòn vì một người nam nhân xa lạ, thì lòng ta đã không tránh khỏi chùng xuống…”
Ngọc Dao bỗng hiểu ra, không kìm được đột ngột cắt ngang lời hắn: “Người nam nhân đó… chính là Cảnh Niệm thần quân, đúng không?”
Hắn nhíu mày gật đầu, gương mặt hằn sâu mệt mỏi, hơi lúng túng đề nghị: “Ta khát quá, có thể lấy cho ta chút nước không?”
Ngọc Dao lập tức phóng khoáng đứng dậy, rót một chén nước đem tới cho hắn.
Hắn vươn tay đón nhận, không nhanh không chậm uống cạn chén nước, chép miệng chậm rãi kể tiếp: “Ta sai thuộc hạ điều tra, biết được một ngày thất tịch năm muội ấy còn bé tí, ham chơi trốn xuống trần, gặp phải lũ yêu quái trần gian to gan trêu chọc. Cũng may lúc đó, có vị thần quân ở Nam Hải Thần Cung đang trên đường thi hành công vụ, tình cờ đi ngang qua thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ. Một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển cũ rích, vậy mà kể từ ngày ấy, Mẫn Xuyên lại mang hắn đặt nặng trong lòng, tương tư ngày đêm.”
Hắn khom lưng, tay chống trán suy tư, quay sang nhìn Ngọc Dao, hỏi: “Ta kể đến đây, nàng đã hiểu được phần nào chưa?”
Vạt áo Ngọc Dao tung lên hạ xuống, gió thổi qua, nàng nhìn đáp lại hắn, mím môi gật đầu: “Là vì người không nỡ nhìn thấy Mẫn Xuyên ngậm một mối tương tư vô vọng với Cảnh Niệm, thế nên ngươi mới bày ra kế sách loại trừ ta?”
Hắn đáp: “Đúng vậy, ta đã ngu ngốc nghĩ rằng, nếu như ngày nào nàng vẫn còn ở bên cạnh Cảnh Niệm, thì ngày đó phần tình cảm của Mẫn Xuyên dành cho hắn sẽ không bao giờ có được hồi đáp. Nhưng ta thực không ngờ, những gì ta lao tâm khổ tứ dày công suy tính, từ đầu đến cuối tất cả đều chỉ là một chuỗi sai lầm. Nàng không còn ở Thần giới, Cảnh Niệm thà phạm luật trời, vì nàng hạ phạm sửa đổi mệnh cách, bị Thiên Quân trừng trị cũng không hồi đáp lại tình cảm của Mẫn Xuyên. Còn ta …”
Ngọc Dao nghiến răng nói: “Còn ngươi..?”
Hắn nhắm mắt, hít thật sâu, lặp lại: “… Còn ta… cũng đã bị trừng trị thích đáng…”
Ngọc Dao lắc đầu, nở nụ cười bâng quơ: “Âu cũng xem như là số kiếp…”, nói xong nàng liền nhấc tay áo rời đi.
Trong trướng, giờ chỉ còn lại mình hắn ngồi bần thần nhìn ngắm ánh nắng dát vàng trải đầy khắp sân.
Gió mạnh bỗng nổi lên u oán, làm tung bay những phiến lá khô dưới đất, cũng làm bay mớ tóc rối chưa kịp búi lên của hắn.
Xuống giường, hắn để chân trần dẫm trên đất bước ra khỏi trướng, ngước mặt nhìn lên bầu trời đang từ từ chuyển mây đen kịt.
Hắn nhắm mắt, chờ đợi từng hạt mưa nặng nề rơi xuống.
Rất nhanh, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Hắn vẫn đứng đó, lặng lẽ để cho cơn mưa xối ướt người, gió lạnh thổi cắt da.
Môi hắn mấp máy: “A Nguyên, nàng hãy đợi ta…”
Không cần đến thuốc giải Vong Tình thủy, hắn đã nhớ lại tất cả.
Ngọc Dao bất động thanh sắc, trơ mắt nhìn thi thể của A Nguyên từ từ hóa thành muôn ngàn cánh hoa rẻ quạt, theo gió bồng bềnh bay lên thiên không hòa vào đất trời.
Giữa chiến trường máu đổ đầu rơi, hoa rẻ quạt tung bay rợp trời, phút chốc hiện ra một quang cảnh quá đỗi kỳ diệu...
Đôn Đình Ngạn đột nhiên ngã xuống, không ngừng ôm đầu đau đớn kêu la. Hắn vật vã lăn qua lộn lại trên nền đất khô cứng, một mình điên cuồng vùng vẫy như bị trúng tà.
Trong khối nhục thể ấy, vốn dĩ có đến hai phần hồn phách đồng thời tồn tại, có ký ức và tâm tính khác nhau. Lúc này đây, chịu phải sự kích động mạnh mẽ, hồn phách của Tề Hiếu Phàm bất ngờ trỗi dậy phá kén thoát ra, tranh giành lại thể xác mà đáng lý phải thuộc về hắn. Nhưng phần hồn phách của Ma Quân Đôn Đình Ngạn cũng không chịu thua kém, một mực ngoan cố không nhường.
Cả hai phần hồn phách đều bám trụ vào mỗi tầng kinh mạch, từng tấc từng tấc không chịu tách rời, đưa nhau vào thế giằng co quyết liệt.
Tề Hiếu Phàm bền bỉ bám chắc vào kinh mạch, cố gắng khống chế cử động của cơ thể, nhấc chân xông thẳng về phía trước, đập đầu vào thân đại thụ ngay gần đó. Lực đạo mạnh đến nỗi khiến cái cây gãy ra làm đôi, đầu hắn chảy bê bết máu, toàn thân mất dần ý thức.
Khi tỉnh lại, đầu óc hắn vẫn còn choáng váng, đau đến tê buốt từng sợi thần kinh.
Hắn sờ tay lên đầu, phát hiện vết thương trên đầu đã được cẩn thận băng bó từ bao giờ. Gắng gượng mở mắt nhìn xung quanh, hắn lờ mờ đoán được nơi đang nằm chính là doanh trướng cắm trại của quân Đại Tề. Vô lực nằm thêm một lúc, bỗng có người bước đến xốc lên màn trướng, lộ ra ánh mặt trời ban trưa quá sức chói chan, khiến đôi mâu quang chưa kịp thích nghi với ánh sáng gay gắt của hắn theo quán tính vô thức nheo lại.
Người đến là Ngọc Dao.
Hôm nay nàng vận thanh y nam nhân thanh nhã, tóc dùng quan ngọc búi cao, đôi mắt đen thăm thẳm của nàng nhìn hắn ý vị sâu xa: “Ngươi đã hôn mê hơn ba ngày rồi…”, nàng quay đi tay chấp sau lưng nói: “Nói đi, ngươi bây giờ là ai?”
Hắn cố gắng tự thân ngồi dậy, đưa mắt mình ra ngoài lều trướng ảm đạm, nhàn nhạt đáp: “Ta là Tề Hiếu Phàm… mà cũng là Đôn Đình Ngạn.”
Ngọc Dao buông mắt khẽ thở dài.
Giọng nói hắn bình tĩnh: “Ta có chuyện muốn kể, nàng có muốn nghe không?”
Ngọc Dao không để ý tới hắn, khoanh tay ôm ống tay áo lớn, ngồi xuống cái ghế cách đó không xa.
Hai tay hắn chống lên giường, ngửa mặt nhìn ra bầu trời xanh thẳm: “Ta và Mẫn Xuyên vốn không phải là huynh muội ruột thịt.”
Ngọc Dao câm lặng dõi mắt nhìn về phía hắn.
Hắn nhếch môi khẽ cười bất đắc dĩ, hồi lâu mới nói: “Mẫu thân thật sự của Mẫn Xuyên là phu nhân Miên Hạ - dì ruột của ta. Thuở niên hoa, dì ấy yêu lầm một gã tình lang sở khanh, khiến dì ấy hoài thai sinh ra Mẫn Xuyên, rồi bỏ rơi dì không thương không tiếc. Mẫu hậu ta vì thâm tình tỷ muội, đem Mẫn Xuyên nhận làm nữ nhi, sau đó còn tác hợp lương duyên cho phu nhân Miên Hạ với một đại tướng quân trong Ma tộc.”
Ánh mắt của hắn hiện lên vẻ trống rỗng, bình thản nhìn Ngọc Dao, giọng không rõ là vui hay là buồn: “Khi đó, ta cảm thấy Mẫn Xuyên quả thực quá đáng thương, vừa lọt lòng đã liền bị cha mẹ ruột bỏ rơi. Vì muốn bù đắp phần nào thiệt thòi của muội ấy, nên ngay khi muội ấy còn bé, ta đã luôn hết lần này đến lần khác bao che, chiều chuộng, dung túng lỗi lầm cho muội ấy. Có lẽ do vậy, mà bây giờ muội ấy mới càng ngày càng trở nên ngang ngược, bất trị đến mức không coi ai ra gì , quay mặt giấu đi tiếng thở dài, hắn chau mày nói tiếp: Đã có lúc, ta cũng không hiểu nổi, rốt cục thì thứ tình cảm của ta từ nhỏ đến lớn đối với Mẫn Xuyên là loại tình cảm như thế nào. Ta chỉ nhớ, khi lần đầu tiên biết muội ấy ngày đêm dần trở nên tiều tụy, hao mòn vì một người nam nhân xa lạ, thì lòng ta đã không tránh khỏi chùng xuống…”
Ngọc Dao bỗng hiểu ra, không kìm được đột ngột cắt ngang lời hắn: “Người nam nhân đó… chính là Cảnh Niệm thần quân, đúng không?”
Hắn nhíu mày gật đầu, gương mặt hằn sâu mệt mỏi, hơi lúng túng đề nghị: “Ta khát quá, có thể lấy cho ta chút nước không?”
Ngọc Dao lập tức phóng khoáng đứng dậy, rót một chén nước đem tới cho hắn.
Hắn vươn tay đón nhận, không nhanh không chậm uống cạn chén nước, chép miệng chậm rãi kể tiếp: “Ta sai thuộc hạ điều tra, biết được một ngày thất tịch năm muội ấy còn bé tí, ham chơi trốn xuống trần, gặp phải lũ yêu quái trần gian to gan trêu chọc. Cũng may lúc đó, có vị thần quân ở Nam Hải Thần Cung đang trên đường thi hành công vụ, tình cờ đi ngang qua thấy chuyện bất bình liền ra tay tương trợ. Một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển cũ rích, vậy mà kể từ ngày ấy, Mẫn Xuyên lại mang hắn đặt nặng trong lòng, tương tư ngày đêm.”
Hắn khom lưng, tay chống trán suy tư, quay sang nhìn Ngọc Dao, hỏi: “Ta kể đến đây, nàng đã hiểu được phần nào chưa?”
Vạt áo Ngọc Dao tung lên hạ xuống, gió thổi qua, nàng nhìn đáp lại hắn, mím môi gật đầu: “Là vì người không nỡ nhìn thấy Mẫn Xuyên ngậm một mối tương tư vô vọng với Cảnh Niệm, thế nên ngươi mới bày ra kế sách loại trừ ta?”
Hắn đáp: “Đúng vậy, ta đã ngu ngốc nghĩ rằng, nếu như ngày nào nàng vẫn còn ở bên cạnh Cảnh Niệm, thì ngày đó phần tình cảm của Mẫn Xuyên dành cho hắn sẽ không bao giờ có được hồi đáp. Nhưng ta thực không ngờ, những gì ta lao tâm khổ tứ dày công suy tính, từ đầu đến cuối tất cả đều chỉ là một chuỗi sai lầm. Nàng không còn ở Thần giới, Cảnh Niệm thà phạm luật trời, vì nàng hạ phạm sửa đổi mệnh cách, bị Thiên Quân trừng trị cũng không hồi đáp lại tình cảm của Mẫn Xuyên. Còn ta …”
Ngọc Dao nghiến răng nói: “Còn ngươi..?”
Hắn nhắm mắt, hít thật sâu, lặp lại: “… Còn ta… cũng đã bị trừng trị thích đáng…”
Ngọc Dao lắc đầu, nở nụ cười bâng quơ: “Âu cũng xem như là số kiếp…”, nói xong nàng liền nhấc tay áo rời đi.
Trong trướng, giờ chỉ còn lại mình hắn ngồi bần thần nhìn ngắm ánh nắng dát vàng trải đầy khắp sân.
Gió mạnh bỗng nổi lên u oán, làm tung bay những phiến lá khô dưới đất, cũng làm bay mớ tóc rối chưa kịp búi lên của hắn.
Xuống giường, hắn để chân trần dẫm trên đất bước ra khỏi trướng, ngước mặt nhìn lên bầu trời đang từ từ chuyển mây đen kịt.
Hắn nhắm mắt, chờ đợi từng hạt mưa nặng nề rơi xuống.
Rất nhanh, mưa càng lúc càng nặng hạt.
Hắn vẫn đứng đó, lặng lẽ để cho cơn mưa xối ướt người, gió lạnh thổi cắt da.
Môi hắn mấp máy: “A Nguyên, nàng hãy đợi ta…”
Không cần đến thuốc giải Vong Tình thủy, hắn đã nhớ lại tất cả.
/43
|