Chương 487: Thị trấn Aird
Dãy núi Rocky, một trong những dãy núi của núi lớn nổi tiếng ở phương Tây.
Dãy núi Rocky được tạo thành từ rất nhiều dãy núi nhỏ, sau khi xảy ra các hiện tượng kì quái, dãy núi Rocky càng trở nên rộng lớn hơn, giống như một dãy núi khổng lổ.
Từng dãy núi nguy nga trùng điệp, trải dài tựa lưng rồng, vô cùng hùng vĩ.
Quan trọng nhất là, bên trong dãy núi Rocky, linh khí nồng đậm hóa thành từng làn sương mờ cứ lượn lờ bốc lên, dõi mắt nhìn xuống, những dãy núi hùng vĩ kia cứ như đang nằm trong biển mây.
Diệp Phàm cùng với Triệu Vũ, Tần Lâm, Bạch Khởi ngồi trực thăng đến dãy núi Rocky, nhưng không trực tiếp tiến vào dãy núi mà chọn cách nghỉ ngơi một đêm ở thị trấn Aird cách dãy Rocky không xa, sau đó mới đi bộ tiến vào dãy núi.
Kể từ cuộc họp lần trước với các thành viên của Tổ chức Cửu Long, mọi người đã quyết định đến dãy núi Rocky, trong ba ngày này, Diệp Phàm vẫn luôn tìm hiểu các thông tin liên quan về dãy núi này.
Dựa vào những tin tức thu thập được trong ba ngày này, bên trong dãy núi Rocky có từ trường hỗn loạn, một khi máy bay trực thăng đáp xuống phạm vi của dãy núi sẽ lập tức bị mất phương hướng, hơn nữa, trong các tầng mây của dãy Rocky còn chứa dòng điện cao áp, chỉ cần bay qua dãy Rocky cũng sẽ bị sét đánh.
Vậy nên, sau khi thương lượng, Diệp Phàm lập ra kế hoạch, anh sẽ đi cùng Triệu Vũ, Tần Lâm, Bạch Khởi đến nghỉ ngơi một đêm ở thị trấn Aird, ngày thứ hai mới tiến vào bên trong dãy núi.
Thị trấn Aird là một thị trấn vô cùng phồn hoa, đặc biệt là sau khi dãy núi Rocky xảy ra các hiện tượng kì quái, rất nhiều người đều chọn đến dãy Rocky để thám hiểm, vậy nên, thị trấn Aird trở thành điểm dừng chân của các nhà thám hiểm.
Thị trấn Aird vốn có quy mô không nhỏ, tự nhiên nhờ vậy mà trở nên phồn thịnh.
Diệp Phàm cùng Triệu Vũ, Tần Lâm, Bạch Khởi đến thị trấn đúng lúc chiều tối, họ thuê xong khách sạn liền đi ăn cơm.
“Bốn người chúng ta lâu lắm rồi không đi bar uống rượu nhỉ? Tranh thủ cơ hội, tối nay cùng đến quán bar của thị trấn để uống vài ly đi.”
Ăn cơm xong, Diệp Phàm liền đưa ra đề nghị.
“Được đấy!” Tần Lâm gật gật đầu.
“Chúng em cũng không có ý kiến!” Triệu Vũ cùng Bạch Khởi nói.
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Diệp Phàm lập tức đưa Triệu Vũ, Tần Lâm, Bạch Khởi đi đến quán bar KIIOOPP của thị trấn Aird.
Quán bar KIIOOPP là quán bar duy nhất của thị trấn Aird, vậy nên, việc kinh doanh rất tốt, quán bar mặc dù không lớn nhưng vẫn đầy đủ mọi thứ, nội thất vô cùng tiện nghi.
Diệp Phàm cùng Triệu Vũ, Tần Lâm, Bạch Khởi tiến vào quán bar KIIOOPP, bốn người không lựa chọn ngồi phòng riêng hay ghế lô, mà ngồi ở quầy bar ở đại sảnh, mỗi người một bình rượu, vừa uống vừa nói chuyện, vừa nhìn ngắm đám thanh niên trai gái đang nhảy hết mình trên sàn nhảy.
Trên nền nhạc Rock sôi động, đám thanh niên điên cuồng nhảy nhót.
“Tần Lâm, còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau là ở trong quán bar không?” Diệp Phàm cùng Tần Lâm ôn lại chuyện cũ.
“Tần Lâm còn nhớ hay không thì em không biết, nhưng cả đời này em cũng không quên được cảnh ấy” Bạch Khởi cười lớn nói: “Long Thần, lần đó chúng ta vừa diệt sạch đoàn lính đánh thuê Huyết Nha, sau đó đi bar thư giãn. Lúc đó Tần Lâm trông rất ngầu, cái dáng vẻ từ trên trời xuống dưới đất không ai ngầu bằng tôi của Tần Lâm khiến em có chết cũng không quên được”.
“Quan trọng là, trước mặt thì tỏ ra ngầu, nhưng sau lưng thì bị Long Thần anh đánh cho phục.”
“Khi đó, bắt cậu ta cúi đầu nhận lỗi, cậu ta còn không chịu, dám cắn em một cái, bây giờ trên tay em vẫn còn vết cắn của cậu ta.”
“Ha ha…” Nghe thấy Bạch Khởi nói lại chuyện cũ như vậy, Diệp Phàm cười lớn nói: “Nói đến đây, Bạch Khởi, cậu vẫn nên cảm ơn tôi, lần đó nếu tôi không tụt quần cậu ta xuống, sợ rằng tay cậu còn bị cậu ta cắn đứt, chứ đừng nói đến chuyện thả tay cậu ra”.
“Hai người vẫn còn mặt mũi nhắc đến chuyện này à? Một Tiểu Nhân Đồ (*), một Long thần cùng ăn hiếp tôi, lúc đánh nhau còn chơi bẩn hơn đám du côn, chọc mắt túm ngực tôi còn chịu được, chứ Long Thần dám cởi quần của tôi ra, thật là… không biết xấu hổ!” Tần Lâm tức giận nói, anh đỏ mặt nhìn Diệp Phàm và Bạch Khởi.
(*)Bạch Khởi – biệt danh “Nhân Đồ” làm việc cho nước Tần thời Chiến Quốc và được xem là 1 trong 4 nhà cầm quân tài ba nhất thời kì này bên cạnh Vương Tiễn, Liêm Pha và Lý Mục. Người này cùng tên với nhân vật Bạch Khởi trong truyện nên Tần Lâm dùng biệt danh Tiểu Nhân Đồ để gọi Bạch Khởi.
Hai người này, lúc đó thật sự không biết xấu hổ.
“Úi chà, cậu đánh ác như vậy, không chơi bẩn, sao đánh lại được cậu?” Bạch Khởi tức giận liếc mắt.
“Tôi thực sự xấu hổ vì phải làm đồng đội của hai người!” Tần Lâm nói.
“Còn biết xấu hổ khi làm đồng đội của chúng tôi à, khi đó ai là người vừa bị đánh một trận xong còn mặt dày lôi kéo chúng tôi kết bái huynh đệ?” Bạch Khởi liền oán giận nói.
“Haha…”
Ngay khi Diệp Phàm và Tần Lâm đang cười đùa.
Trên sàn nhảy bỗng xảy ra xung đột, đám người đang nhảy bỗng chạy sang ghế lô phía bên kia, vây xung quanh xem.
Sự thay đổi đột ngột khiến Diệp Phàm, Tần Lâm, Bạch Khởi không khỏi tò mò mà đi qua, nhìn khu ghế lô bên kia.
Chỉ nhìn thấy ở bên trong khu ghế lô, hai người da đen vạm vỡ đang bao vây một người Hoa Hạ, người đó không phải ai khác, chính là Triệu Vũ đi cùng đám Diệp Phàm, Tần Lâm, Bạch Khởi.
Vừa rồi, khi Diệp Phàm và Tần Lâm ôn lại chuyện xưa, Triệu Vũ đi vào nhà vệ sinh một mình.
Không biết chuyện gì đã xảy ra, Triệu Vũ lúc này đang bị vây bởi hai người da đen vạm vỡ.
Thực lực của Triệu Vũ rất mạnh, cho dù là chiến vương trong quân đội cũng không phải là đối thủ của cậu ta, đối mặt với sự vây hãm của hai người da đen vạm vỡ, cậu ta một đấu hai nhưng không hề rơi vào thế yếu.
Triệu Vũ tung nắm đấm, hai người da đen vạm vỡ bị đấm bay ra ngoài, đập vỡ một cái bàn của ghế lô, đột nhiên thứ gì đó màu đỏ tươi bay ra từ ghế lô, tốc độ rất nhanh, giống như một tia chớp đỏ rực.
Triệu Vũ còn chưa phản ứng kịp, đã bị thứ đỏ tươi đó đập vào ngực, lập tức bị đánh bay ra, rơi xuống đất cách đó mấy mét.
“Hộc …”
Triệu Vũ bị thương nặng, phun ra một ngụm máu lớn, trên ngực là một vết thương gớm ghiếc, xương cốt lộ rõ, máu chảy như suối.
“Dám nhúng tay vào chuyện của ông, dám đánh người của ông, cái tên người Hoa Hạ này chán sống rồi sao?”
Ngay khi Triệu Vũ bị thương, một giọng nói lạnh lẽo truyền đến, sau đó, chỉ thấy một người đàn ông tóc vàng mặc bộ đồ trắng với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt đầy sát khí bước ra từ dãy ghế lô bên trong cùng.
“Tao thấy có vẻ như mày chán sống rồi nhỉ?”
Khi người đàn ông tóc vàng mặc bộ đồ trắng bước ra khỏi dãy ghế lô bên trong cùng, Diệp Phàm cùng Tần Lâm, Bạch Khởi đã chui qua đám đông, nhanh chóng bước đến bên cạnh Triệu Vũ. Tần Lâm và Bạch Khởi nhanh chóng ra tay xử lý vết thương của Triệu Vũ, còn Diệp Phàm nhìn người đàn ông tóc vàng mặc tây trang trắng với ánh mắt đằng đằng sát khí.
—————————–