- Xem ra anh rất thích cuộc sống bây giờ. Là do chức thường vụ tỉnh ủy làm anh thấy thỏa mãn sao?
Câu nói của đối phương làm Triệu Quốc Đống chút nữa nghẹn không thở được. Lưu Nhược Đồng luôn là như vậy, hắn phải thừa nhận rất nhiều lúc những câu nói của cô vừa chính xác mà lại sắc bén.
- Cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng.
Lưu Nhược Đồng nhìn thẳng về phía trước quan sát khung cảnh Thành phố An Đô.
Cảng hàng không Thái Bình là khu phục vụ quan trọng nhất cả huyện Hoa Dương. Trong khu cảng này có đủ các ngành như vật tư, thương mại, kho chứa. Từ trên cầu vượt nhìn xuống có thể thấy bây giờ mặc dù đã là hơn 10h tối nhưng các nhà cao tầng hai bên vẫn sáng rực. Khu vực ngoại ô này cũng đang dần được đô thị hóa nhanh chóng.
Theo nội thành An Đô mở rộng, khả năng huyện Hoa Dương được nhét vào khu vực nội thành cũng là khá lớn. Đây là đề tài thảo luận khá sôi nổi trong mỗi đợt cuối năm của Thành phố An Đô.
Trên đường cao tốc, xe đi với tốc độ khá nhanh nhưng vừa vào khu vực nội thành, tốc độ xe đã phải giảm đi nhiều.
- Em không ngờ tình hình tắc đường ở An Đô bây giờ có thể so sánh với Bắc Kinh. Đã hơn 10h tối mà vẫn còn náo nhiệt như thế này.
Lưu Nhược Đồng có chút tò mò nhìn hai bên. Số lần cô tới An Đô không nhiều, mỗi lần đến cũng không có nhiều cơ hội đi dạo quanh nội thành.
- Nhược Đồng, nơi này đang được xây dựng rất nhanh chóng. Có lẽ năm đến mười năm nữa khu vực Hồ Lô châu này sẽ thành trung tâm thương mại, tài chính phồn hoa nhất khu vực nội địa.
Tấm biển Trung tâm triển lãm quốc tế Thế kỷ mới hiện rõ trong đêm. Đây là công trình kiến trúc tiêu biểu của Hồ Lô châu, cũng là công trình kiến trúc tiêu biểu của Thành phố An Đô.
Hồ Lô châu này có hình như chiếc hồ lô, khu vực mà Triệu Quốc Đống đang chạy qua là ở phía tây. Đây trước kia vốn có nhà máy dệt, nhà máy cơ khí cùng một số người dân sinh sống nhưng khi Ủy ban nhân dân thành phố An Đô đưa ra chính sách cải tạo khu vực này, tập đoàn Thiên Phu đã nhận được quyền xây dựng ở đây.
- Ồ, trung tâm thương mại, tài chính phồn hoa nhất khu vực nội địa? Mục tiêu cao như vậy sao? Vậy còn Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô thì sao?
Lưu Nhược Đồng như không tin.
- Theo em biết tốc độ tăng trưởng mấy năm qua của An Đô không quá kém nhưng nó lại nằm trong nhóm cuối của 16 thành phố cấp phó tỉnh. Hơn nữa theo em quan sát qua cũng thấy quy hoạch đô thị của An Đô không quá tốt, sao có thể so sánh với các thành phố kia?
Triệu Quốc Đống không khỏi bội phục sức quan sát của Lưu Nhược Đồng. Chẳng qua hắn có chút ngạc nhiên khi Lưu Nhược Đồng hiểu rõ về An Đô như vậy.
- Nhược Đồng, em sao lại quan tâm tới tình hình An Đô như vậy?
- Từ đầu năm anh chút nữa có cơ hội lên làm Thị trưởng An Đô còn gì. Anh không phải vẫn phấn đấu cho giấc mộng của mình sao? Thị trưởng An Đô, ừ, không đúng, anh bây giờ đã là thường vụ tỉnh ủy thì chức Bí thư thị ủy An Đô có phải là mục tiêu phấn đấu tiếp theo của anh không? Có lẽ An Đô là sân khấu lớn hơn Ninh Lăng, càng làm anh phát huy được nhiều hơn.
Lưu Nhược Đồng không hề che giấu.
- Em muốn nói gì, Nhược Đồng?
Triệu Quốc Đống một bên giảm tốc độ do đằng trước có xe dừng lại, một bên quay sang hỏi?
- Không có gì, em chỉ là có chút cảm xúc mà thôi. Anh còn đang phấn đấu vì mục tiêu của mình không biết mệt, vậy còn em thì sao? Có phải em nên bỏ công việc yêu thích của mình để về nước vì anh đã là thường vụ tỉnh ủy không?
Lưu Nhược Đồng lấy khuỷu tay chống lên cửa xe, bàn tay chống dưới cằm.
Cán bộ cấp phó tỉnh trở nên ở trong nước đúng là có hạn chế về vấn đề hôn nhân nhưng người đang công tác ở nước ngoài lại không thuộc nhóm đó. Lưu Nhược Đồng có về hay không là do cô tự quyết định. Chẳng qua Lưu Nhược Đồng cũng biết mặc dù cấp trên không yêu cầu bắt buộc nhưng cô lại cần cân nhắc ảnh hưởng của việc này với Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không biết trả lời như thế nào. Vấn đề này nhìn như đơn giản nhưng lại khá vi diệu.
- Nhược Đồng, theo suy nghĩ cá nhân anh thì anh hy vọng em sớm về một chút. Dù sao anh cũng đã 34, em đã 32. Chúng ta có phải nên suy nghĩ cho cuộc sống của riêng mình không? Mặc dù chúng ta cũng có mục tiêu phấn đấu của mình nhưng anh nghĩ cũng cần lo cho cuộc sống riêng.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Bố mẹ anh từng hỏi giữa hai chúng ta có phải có vấn đề về tình cảm không? Bao gồm cả việc tại sao tới bây giờ vẫn không muốn có con?
- Anh trải lời như thế nào?
Lưu Nhược Đồng có chút rung động vì câu nói của Triệu Quốc Đống. Hai chân cô vô thức bỏ xuống, đi giầy vào. Dù là ai đối mặt với mấy vấn đề này đều cảm thấy hơi ngượng ngùng, lo lắng.
- Anh nói chúng ta chưa suy nghĩ việc này, thời gian vẫn còn nhiều, không vội.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Hắn cảm nhận được sự khẩn trương của cô. Điều này làm hắn khá thích thú.
Lưu Nhược Đồng rất lâu không lên tiếng. Ở vấn đề này cô không có quyền lên tiếng, cô cũng không có cách nói gì ở vấn đề này. Quan hệ hai người đã hơn lúc mới quen nhưng nếu nói muốn hoàn toàn đột phá để trở thành vợ chồng chính thức thì như lại thiếu một chút gì đó.
…
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đến trung tâm triển lãm tỉnh đúng là có chút giật mình.
Dòng người đông đúc ra vào, trong tay không ít người đều cầm các tập tài liệu, hồ sơ, cũng có người cầm ít tài liệu quảng cáo, tuyên truyền. Có người mặt mày hưng phấn, có người nhăn nhó, có người phấn chấn.
Bên ngoài trung tâm là nơi tụ tập rất nhiều các hàng quán bán hàng rong, đây có thể nói là đợt thu hoạch không nhỏ với bọn họ. Bãi đỗ xe bên ngoài cũng đã đỗ kín xe từ ô tô, xe máy, xe đạp, xe đạp điện.
Lưu Nhược Đồng có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống:
- Đây không phải là hội chợ việc làm sao? Sao lại như vậy, các anh đang tổ chức biểu diễn văn nghệ à?
- Hừ, tại sao lại như vậy ư? Đây là biểu hiện rõ ràng nhất của áp lực việc làm càng lúc càng lớn.
Nhìn cảnh này, Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ:
- Đại học tăng cường tuyển sinh đã mang lại áp lực rất lớn. Nhóm sinh viên đầu tiên tốt nghiệp sau đợt mở rộng đó đã ra trường, qua đó khả năng có việc làm đã giảm đi. Năm nay là năm thứ hai tình huống càng nghiêm trọng hơn nữa. Có lẽ vài năm tới sinh viên đại học sẽ thấy bọn họ không còn được ưu ái như trước, rất nhiều người sẽ thất nghiệp.
Lưu Nhược Đồng nhìn quanh dòng người một lát.
- Quốc Đống, hình như không phải chỉ có sinh viên đại học, em thấy có không ít công nhân, ừ, còn có cả nông dân ở trong đó.
- Hàm nghĩa của từ nhân tài là rất rộng, nó không chỉ có sinh viên đại học mà các công ty cần nhân tài cũng không nhất định chỉ là sinh viên đại học. Theo ý anh chỉ cần là công ty có nhu cầu gấp về nhân viên bao gồm cả nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật hay công nhân bình thường đều là nhân tài. Nói thật các công ty bây giờ ngoài việc cần nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật ra cũng cần các công nhân có tay nghề, kỹ thuật cao. Đây là điều thiếu hụt nhất của Ninh Lăng. Vì thế thị xã mới đầu tư lớn như vậy cho hội chợ việc làm lần này, liên lạc với các trường đào tạo dạy nghề của các tỉnh lân cận, gửi quảng cáo đến các trường nhằm hy vọng các công ty có thể tuyển chọn được một nhóm lớn nhân viên mà mình cần.
Câu nói của đối phương làm Triệu Quốc Đống chút nữa nghẹn không thở được. Lưu Nhược Đồng luôn là như vậy, hắn phải thừa nhận rất nhiều lúc những câu nói của cô vừa chính xác mà lại sắc bén.
- Cách mạng chưa thành công, các đồng chí vẫn cần cố gắng.
Lưu Nhược Đồng nhìn thẳng về phía trước quan sát khung cảnh Thành phố An Đô.
Cảng hàng không Thái Bình là khu phục vụ quan trọng nhất cả huyện Hoa Dương. Trong khu cảng này có đủ các ngành như vật tư, thương mại, kho chứa. Từ trên cầu vượt nhìn xuống có thể thấy bây giờ mặc dù đã là hơn 10h tối nhưng các nhà cao tầng hai bên vẫn sáng rực. Khu vực ngoại ô này cũng đang dần được đô thị hóa nhanh chóng.
Theo nội thành An Đô mở rộng, khả năng huyện Hoa Dương được nhét vào khu vực nội thành cũng là khá lớn. Đây là đề tài thảo luận khá sôi nổi trong mỗi đợt cuối năm của Thành phố An Đô.
Trên đường cao tốc, xe đi với tốc độ khá nhanh nhưng vừa vào khu vực nội thành, tốc độ xe đã phải giảm đi nhiều.
- Em không ngờ tình hình tắc đường ở An Đô bây giờ có thể so sánh với Bắc Kinh. Đã hơn 10h tối mà vẫn còn náo nhiệt như thế này.
Lưu Nhược Đồng có chút tò mò nhìn hai bên. Số lần cô tới An Đô không nhiều, mỗi lần đến cũng không có nhiều cơ hội đi dạo quanh nội thành.
- Nhược Đồng, nơi này đang được xây dựng rất nhanh chóng. Có lẽ năm đến mười năm nữa khu vực Hồ Lô châu này sẽ thành trung tâm thương mại, tài chính phồn hoa nhất khu vực nội địa.
Tấm biển Trung tâm triển lãm quốc tế Thế kỷ mới hiện rõ trong đêm. Đây là công trình kiến trúc tiêu biểu của Hồ Lô châu, cũng là công trình kiến trúc tiêu biểu của Thành phố An Đô.
Hồ Lô châu này có hình như chiếc hồ lô, khu vực mà Triệu Quốc Đống đang chạy qua là ở phía tây. Đây trước kia vốn có nhà máy dệt, nhà máy cơ khí cùng một số người dân sinh sống nhưng khi Ủy ban nhân dân thành phố An Đô đưa ra chính sách cải tạo khu vực này, tập đoàn Thiên Phu đã nhận được quyền xây dựng ở đây.
- Ồ, trung tâm thương mại, tài chính phồn hoa nhất khu vực nội địa? Mục tiêu cao như vậy sao? Vậy còn Trùng Khánh, Vũ Hán, Thành Đô thì sao?
Lưu Nhược Đồng như không tin.
- Theo em biết tốc độ tăng trưởng mấy năm qua của An Đô không quá kém nhưng nó lại nằm trong nhóm cuối của 16 thành phố cấp phó tỉnh. Hơn nữa theo em quan sát qua cũng thấy quy hoạch đô thị của An Đô không quá tốt, sao có thể so sánh với các thành phố kia?
Triệu Quốc Đống không khỏi bội phục sức quan sát của Lưu Nhược Đồng. Chẳng qua hắn có chút ngạc nhiên khi Lưu Nhược Đồng hiểu rõ về An Đô như vậy.
- Nhược Đồng, em sao lại quan tâm tới tình hình An Đô như vậy?
- Từ đầu năm anh chút nữa có cơ hội lên làm Thị trưởng An Đô còn gì. Anh không phải vẫn phấn đấu cho giấc mộng của mình sao? Thị trưởng An Đô, ừ, không đúng, anh bây giờ đã là thường vụ tỉnh ủy thì chức Bí thư thị ủy An Đô có phải là mục tiêu phấn đấu tiếp theo của anh không? Có lẽ An Đô là sân khấu lớn hơn Ninh Lăng, càng làm anh phát huy được nhiều hơn.
Lưu Nhược Đồng không hề che giấu.
- Em muốn nói gì, Nhược Đồng?
Triệu Quốc Đống một bên giảm tốc độ do đằng trước có xe dừng lại, một bên quay sang hỏi?
- Không có gì, em chỉ là có chút cảm xúc mà thôi. Anh còn đang phấn đấu vì mục tiêu của mình không biết mệt, vậy còn em thì sao? Có phải em nên bỏ công việc yêu thích của mình để về nước vì anh đã là thường vụ tỉnh ủy không?
Lưu Nhược Đồng lấy khuỷu tay chống lên cửa xe, bàn tay chống dưới cằm.
Cán bộ cấp phó tỉnh trở nên ở trong nước đúng là có hạn chế về vấn đề hôn nhân nhưng người đang công tác ở nước ngoài lại không thuộc nhóm đó. Lưu Nhược Đồng có về hay không là do cô tự quyết định. Chẳng qua Lưu Nhược Đồng cũng biết mặc dù cấp trên không yêu cầu bắt buộc nhưng cô lại cần cân nhắc ảnh hưởng của việc này với Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không biết trả lời như thế nào. Vấn đề này nhìn như đơn giản nhưng lại khá vi diệu.
- Nhược Đồng, theo suy nghĩ cá nhân anh thì anh hy vọng em sớm về một chút. Dù sao anh cũng đã 34, em đã 32. Chúng ta có phải nên suy nghĩ cho cuộc sống của riêng mình không? Mặc dù chúng ta cũng có mục tiêu phấn đấu của mình nhưng anh nghĩ cũng cần lo cho cuộc sống riêng.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ khá lâu mới nói:
- Bố mẹ anh từng hỏi giữa hai chúng ta có phải có vấn đề về tình cảm không? Bao gồm cả việc tại sao tới bây giờ vẫn không muốn có con?
- Anh trải lời như thế nào?
Lưu Nhược Đồng có chút rung động vì câu nói của Triệu Quốc Đống. Hai chân cô vô thức bỏ xuống, đi giầy vào. Dù là ai đối mặt với mấy vấn đề này đều cảm thấy hơi ngượng ngùng, lo lắng.
- Anh nói chúng ta chưa suy nghĩ việc này, thời gian vẫn còn nhiều, không vội.
Triệu Quốc Đống nở nụ cười. Hắn cảm nhận được sự khẩn trương của cô. Điều này làm hắn khá thích thú.
Lưu Nhược Đồng rất lâu không lên tiếng. Ở vấn đề này cô không có quyền lên tiếng, cô cũng không có cách nói gì ở vấn đề này. Quan hệ hai người đã hơn lúc mới quen nhưng nếu nói muốn hoàn toàn đột phá để trở thành vợ chồng chính thức thì như lại thiếu một chút gì đó.
…
Triệu Quốc Đống và Lưu Nhược Đồng đến trung tâm triển lãm tỉnh đúng là có chút giật mình.
Dòng người đông đúc ra vào, trong tay không ít người đều cầm các tập tài liệu, hồ sơ, cũng có người cầm ít tài liệu quảng cáo, tuyên truyền. Có người mặt mày hưng phấn, có người nhăn nhó, có người phấn chấn.
Bên ngoài trung tâm là nơi tụ tập rất nhiều các hàng quán bán hàng rong, đây có thể nói là đợt thu hoạch không nhỏ với bọn họ. Bãi đỗ xe bên ngoài cũng đã đỗ kín xe từ ô tô, xe máy, xe đạp, xe đạp điện.
Lưu Nhược Đồng có chút kinh ngạc nhìn Triệu Quốc Đống:
- Đây không phải là hội chợ việc làm sao? Sao lại như vậy, các anh đang tổ chức biểu diễn văn nghệ à?
- Hừ, tại sao lại như vậy ư? Đây là biểu hiện rõ ràng nhất của áp lực việc làm càng lúc càng lớn.
Nhìn cảnh này, Triệu Quốc Đống có chút bất ngờ:
- Đại học tăng cường tuyển sinh đã mang lại áp lực rất lớn. Nhóm sinh viên đầu tiên tốt nghiệp sau đợt mở rộng đó đã ra trường, qua đó khả năng có việc làm đã giảm đi. Năm nay là năm thứ hai tình huống càng nghiêm trọng hơn nữa. Có lẽ vài năm tới sinh viên đại học sẽ thấy bọn họ không còn được ưu ái như trước, rất nhiều người sẽ thất nghiệp.
Lưu Nhược Đồng nhìn quanh dòng người một lát.
- Quốc Đống, hình như không phải chỉ có sinh viên đại học, em thấy có không ít công nhân, ừ, còn có cả nông dân ở trong đó.
- Hàm nghĩa của từ nhân tài là rất rộng, nó không chỉ có sinh viên đại học mà các công ty cần nhân tài cũng không nhất định chỉ là sinh viên đại học. Theo ý anh chỉ cần là công ty có nhu cầu gấp về nhân viên bao gồm cả nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật hay công nhân bình thường đều là nhân tài. Nói thật các công ty bây giờ ngoài việc cần nhân viên quản lý, nhân viên kỹ thuật ra cũng cần các công nhân có tay nghề, kỹ thuật cao. Đây là điều thiếu hụt nhất của Ninh Lăng. Vì thế thị xã mới đầu tư lớn như vậy cho hội chợ việc làm lần này, liên lạc với các trường đào tạo dạy nghề của các tỉnh lân cận, gửi quảng cáo đến các trường nhằm hy vọng các công ty có thể tuyển chọn được một nhóm lớn nhân viên mà mình cần.
/1736
|