Triệu Quốc Đống đang quan sát xem làm như thế nào dán những tờ rơi mới bắt mắt hơn cả thì nghe thấy Cù Vận Bạch gọi:
- Quốc Đống, cậu lại đây, Bí thư Lô tới.
Triệu Quốc Đống nhìn lên thì thấy ba người Lô Vệ Hồng, Mao Đạo Lâm, Lương Kiến Hoằng mang theo một nhóm người tới.
Triệu Quốc Đống vội vàng bỏ mấy thứ trong tay xuống rồi chạy tới.
Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đương nhiên rất tức giận vì cách làm của cục Chiêu thương thành phố. Cũng may theo Cù Vận Bạch giới thiệu thì vẻ mặt hai người mới đỡ hơn.
- Rất tốt, không phải sợ mất lòng lãnh đạo. Chúng ta làm công việc, không vì lợi ích cá nhân, tranh cãi vài câu cũng không sao mà. Dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nói lý. Tôi thật ra muốn nghe Lý Cơ Vĩ cùng Lao Minh giải thích ra sao với Thị trưởng Thái về việc đẩy vị trí gian hàng của Huyện Giang Khẩu chúng ta ra đằng sau.
Lô Vệ Hồng có ấn tượng tốt với Triệu Quốc Đống thêm một chút. Việc thu hút đầu tư theo lý không liên quan mấy tới Triệu Quốc Đống chỉ là Phó chủ nhiệm trên danh nghĩa. Dù Triệu Quốc Đống có chỗ dựa và quan hệ trên thành phố cũng không nên làm việc không liên quan tới mình. Nhưng Triệu Quốc Đống làm như vậy đã nói rõ một điều đó là thật sự coi trọng việc ở Ban quản lý khu Khai Phát. Chỉ riêng điểm này là đủ rồi, so sánh với Bành Hiểu Phương giả bệnh mà không tham gia Hội chợ thương mại, Lô Vệ Hồng có suy nghĩ.
- Bí thư Lô, Chủ tịch huyện Mao, Chủ tịch Lương, cục Chiêu thương bọn họ ép người quá đáng, không cho bọn họ biết mặt lại nghĩ chúng ta dễ ăn hiếp. Cục công an thành phố không quản lý chúng tôi, cùng lắm chỉ nói vài câu khó nghe mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Lúc này máy nhắn tin của Triệu Quốc Đống vang lên, Triệu Quốc Đống cầm lên nhìn rồi nói:
- Chủ nhiệm Cù, là Giám đốc Đỗ tới. Xem ra y đã liên lạc được mấy đồng hương Phúc Kiến.
- Ồ, vậy cậu mau gọi lại xem tình hình như thế nào rồi.
Cù Vận Bạch vội vàng lấy điện thoại di động trong ví ra đưa cho Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không khách khí mà gọi về ngay:
- Giám đốc Đỗ, tôi là Triệu Quốc Đống. Tình hình thế nào rồi anh?
- Ồ, đến rồi sao? Năm sáu người ư, đều làm ngành của anh? Tốt, tốt, đương nhiên chào đón rồi. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi nhiệt liệt chào mừng. Không cần biết có đầu tư hay không thì cũng chào đón đến chỗ chúng tôi xem một chút, cũng coi như hiểu thêm tình hình thực tế của khu Khai Phát chúng tôi. Vừa lúc lãnh đạo huyện chúng tôi có mặt ở đây, anh xem như vậy có được không, tôi tìm vị trí rồi gọi điện?
Thấy đám người Lô Vệ Hồng đang nhìn mình. Triệu Quốc Đống nhìn Cù Vận Bạch, thấy Cù Vận Bạch ra hiệu hắn báo cáo, Triệu Quốc Đống liền nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói:
- Thưa mấy vị lãnh đạo, tôi thấy chúng ta sang chỗ khác rồi tôi báo cáo.
Sau khi nghe Triệu Quốc Đống nói rõ tình hình, Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đều có chút hưng phấn. Nếu như lời của Triệu Quốc Đống là thật, như vậy khu Khai Phát Giang Khẩu lần này sẽ bừng sáng rồi. Lương Kiến Hoằng không thể nhịn được mà nói:
- Tiểu Cù, Tiểu Triệu, hai người sao không sớm báo cáo với huyện việc này? Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì chúng ta có tội với dân chúng Huyện Giang Khẩu.
- Chủ tịch Lương, tôi cũng mới nhận được tin ngày hôm qua, hơn nữa không biết là thật hay giả. Sau hỏi tin bên trên thì thấy là có nhưng chưa biết có thành công không. Tôi đã báo cáo với Chủ nhiệm Cù và muốn thông qua Hội chợ thương mại lần này xác nhận lại. Ngoài ra cũng muốn gặp và bàn với nhà đầu tư ổn thỏa thì mới báo cáo với huyện.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói.
- Đúng thế, Chủ tịch Lương, việc này không trách Quốc Đống được. Dù sao mấy tin này mới là nghe đồn, còn có nhà đầu tư Chiết Giang có đến hay không cũng chưa được xác minh. Chúng tôi dự định sau khi gặp sẽ báo cáo với lãnh đạo.
Cù Vận Bạch vội vàng nói.
- Chuyện lớn như vậy thì phải báo cáo trước với huyện, huyện cũng kịp thời có biện pháp xử lý. Bây giờ các huyện cạnh tranh rất mạnh, có tin này đương nhiên phải cố gắng tranh thủ, nếu các quận, huyện khác đoạt trước thì có khác gì dùng rổ mà tát nước.
Lương Kiến Hoằng có chút không hài lòng mà nói.
- Được rồi lão Lương, chuyện này đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng. Nhưng quan trọng nhất là tập đoàn Daewoo có thể liên doanh thành công với Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên hay không? Thành công thì nhà đầu tư duyên hải nhất định sẽ đến An Đô xây dựng nhà máy, không thành công thì khả năng này là rất nhỏ.
Lô Vệ Hồng lắc đầu nói:
- Tôi gọi điện hỏi Thị trưởng Thái xem thế nào.
Khi Lô Vệ Hồng về thì đã lộ rõ vẻ vui mừng:
- Xem ra hy vọng liên doanh rất có thể thành công, bảo sao nhà đầu tư duyên hải tới đây lại tích cực như vậy.
- Bí thư Lô, tối nay chúng ta có nên…
- Ừ, Ban quản lý chọn địa điểm đặt bàn, tôi và lão Mao, lão Lương đều tham gia. Dù thành công hay không thì chúng ta cũng phải thể hiện rõ lòng hiếu khách của Huyện Giang Khẩu. Ngoài ra cũng phải chuẩn bị đủ tài liệu giới thiệu về Giang Khẩu, mỗi nhà đầu tư đều phải có một phần.
Lô Vệ Hồng nói.
- Đây là cơ hội. Đúng như Quốc Đống đã nói. Công ty liên doanh ở Quận Bích Trì, Bích Trì nhất định sẽ chiếm ưu thế lớn, chúng ta không thể so sánh với bọn họ. Nhưng Giang Khẩu chúng ta cũng có ưu thế của mình về giá đất, nguồn điện, tình hình an ninh trật tự và sự ủng hộ của Huyện ủy, Ủy ban. Tất cả đều phải để các nhà đầu tư hiểu rõ.
Bữa tối đặt trong phòng tốt nhất ở khách sạn An Nhạc, đây là căn phòng đủ để cho 16 người. Cù Vận Bạch cùng Triệu Quốc Đống và hai người của Ban quản lý đã sớm đứng ở phòng mà đợi khách tới.
- Chủ nhiệm Cù, không biết Giám đốc Đỗ dẫn theo bạn tới có đầu tư ở An Đô không nhỉ?
Hoàng Trung Kiệt vừa sửa tài liệu vừa cùng Tôn Cầm nhét đặc sản của Giang Khẩu vào túi.
- Khó nói trước, như Bí thư Lô nói đó nếu tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên liên doanh thành công thì bọn họ nhất định sẽ đầu tư xây dựng nhà máy ở An Đô. Mà như vậy khả năng vào khu Khai Phát chúng ta sẽ tăng lên.
Cù Vận Bạch nhìn đồng hồ rồi nói:
- Quốc Đống, những người đó không tới muộn chứ?
- Chắc là không, Đỗ Tử Hoa rất đúng giờ, người làm ăn thì chú ý thời gian hơn cơ quan nhà nước chúng ta.
Triệu Quốc Đống rất tự tin. Sau khi hắn lộ một vài chi tiết về việc liên doanh kia, Đỗ Tử Hoa rất chú ý. Qua đó chuyện hắn nhờ Đỗ Tử Hoa giới thiệu bạn làm ăn ở Phúc Kiến tới khu Khai Phát Giang Khẩu cũng tiện hơn nhiều.
Đỗ Tử Hoa cũng hy vọng bạn của mình tới đầu tư nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, như vậy thứ nhất sẽ tạo thành một loạt các công ty cùng ngành, cũng tiện để phục vụ và cung cấp sản phẩm cho Công ty liên doanh. Đương nhiên tất cả chỉ có thể làm khi tập đoàn Daewoo liên doanh với Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên.
Đám người kia rất đúng giờ đến nơi. Sau khi nói chuyện vài câu ở sảnh, Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch nhiệt tình mời mấy vị khách lên lầu. Mấy người Lô Vệ Hồng đã sớm chờ ở trong phòng.
Nghe Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đang chờ, mấy người khách Chiết Giang có chút cảm xúc. Dù sao hai vị lãnh đạo cao nhất huyện tự mình tiếp đón đã nói rõ thành ý của đối phương.
Triệu Quốc Đống đang thầm đánh giá đám người Chiết Giang này. Bọn họ vừa khôn khéo, vừa không thiếu phần nhiệt tình, nhưng về lợi ích lại rất biết tính toán. Triệu Quốc Đống coi như cũng hiểu được tâm trạng bọn họ, làm như thế nào kiếm tiền nhanh nhất, nhiều nhất là điều bọn họ cần, các thứ khác bỏ một bên.
Uống vài chén, đề tài rất nhanh chuyển sang chuyện liên doanh giữa tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên. Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm cũng hiểu rõ đám người Chiết Giang quan tâm tới việc này như thế nào. Nhưng chuyện này đừng nói bọn họ mà ngay cả thành phố cũng không xen vào được, chỉ có thể bị động chờ chuyện phát triển. Cũng may Hội chợ thương mại kéo dài một tuần liền, có lẽ trong thời gian này sẽ có tin tức chính xác truyền ra.
- Ngành sản xuất ô tô sớm muộn cũng là ngành kinh tế mũi nhọn của quốc gia. An Nguyên nằm trong khu vực Trung tây, ưu thế địa lý rõ ràng. Mấy năm nay tốc độ phát triển cũng vượt mức bình quân cả nước. Hơn nữa An Nguyên chúng tôi có nhân số chỉ kém hơn Tứ Xuyên trong khu vực này.
- Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đưa ra một loạt quyết định, chuẩn bị trong vài năm thay đổi tình trạng giao thông, có thể nói khi cuộc sống dân chúng tăng lên, nhu cầu mua xe không ngừng tăng lên. Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên thành lập từ lâu và nổi tiếng ở Trung Quốc. Tôi nghĩ dù là lần này tập đoàn Daewoo và nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên không liên doanh thành công cũng sẽ có tập đoàn khác tới. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ không ngồi nhìn bỏ mất cơ hội phát triển ngành sản xuất này.
Lô Vệ Hồng rất có tài ăn nói. Mặc dù tiếng An Nguyên khác tiếng phổ thông một chút, nhưng đám người Chiết Giang kia vẫn nghe rõ ràng.
- Quốc Đống, cậu lại đây, Bí thư Lô tới.
Triệu Quốc Đống nhìn lên thì thấy ba người Lô Vệ Hồng, Mao Đạo Lâm, Lương Kiến Hoằng mang theo một nhóm người tới.
Triệu Quốc Đống vội vàng bỏ mấy thứ trong tay xuống rồi chạy tới.
Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đương nhiên rất tức giận vì cách làm của cục Chiêu thương thành phố. Cũng may theo Cù Vận Bạch giới thiệu thì vẻ mặt hai người mới đỡ hơn.
- Rất tốt, không phải sợ mất lòng lãnh đạo. Chúng ta làm công việc, không vì lợi ích cá nhân, tranh cãi vài câu cũng không sao mà. Dù là lãnh đạo thành phố cũng phải nói lý. Tôi thật ra muốn nghe Lý Cơ Vĩ cùng Lao Minh giải thích ra sao với Thị trưởng Thái về việc đẩy vị trí gian hàng của Huyện Giang Khẩu chúng ta ra đằng sau.
Lô Vệ Hồng có ấn tượng tốt với Triệu Quốc Đống thêm một chút. Việc thu hút đầu tư theo lý không liên quan mấy tới Triệu Quốc Đống chỉ là Phó chủ nhiệm trên danh nghĩa. Dù Triệu Quốc Đống có chỗ dựa và quan hệ trên thành phố cũng không nên làm việc không liên quan tới mình. Nhưng Triệu Quốc Đống làm như vậy đã nói rõ một điều đó là thật sự coi trọng việc ở Ban quản lý khu Khai Phát. Chỉ riêng điểm này là đủ rồi, so sánh với Bành Hiểu Phương giả bệnh mà không tham gia Hội chợ thương mại, Lô Vệ Hồng có suy nghĩ.
- Bí thư Lô, Chủ tịch huyện Mao, Chủ tịch Lương, cục Chiêu thương bọn họ ép người quá đáng, không cho bọn họ biết mặt lại nghĩ chúng ta dễ ăn hiếp. Cục công an thành phố không quản lý chúng tôi, cùng lắm chỉ nói vài câu khó nghe mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười hì hì nói.
Lúc này máy nhắn tin của Triệu Quốc Đống vang lên, Triệu Quốc Đống cầm lên nhìn rồi nói:
- Chủ nhiệm Cù, là Giám đốc Đỗ tới. Xem ra y đã liên lạc được mấy đồng hương Phúc Kiến.
- Ồ, vậy cậu mau gọi lại xem tình hình như thế nào rồi.
Cù Vận Bạch vội vàng lấy điện thoại di động trong ví ra đưa cho Triệu Quốc Đống.
Triệu Quốc Đống không khách khí mà gọi về ngay:
- Giám đốc Đỗ, tôi là Triệu Quốc Đống. Tình hình thế nào rồi anh?
- Ồ, đến rồi sao? Năm sáu người ư, đều làm ngành của anh? Tốt, tốt, đương nhiên chào đón rồi. Khu Khai Phát Giang Khẩu chúng tôi nhiệt liệt chào mừng. Không cần biết có đầu tư hay không thì cũng chào đón đến chỗ chúng tôi xem một chút, cũng coi như hiểu thêm tình hình thực tế của khu Khai Phát chúng tôi. Vừa lúc lãnh đạo huyện chúng tôi có mặt ở đây, anh xem như vậy có được không, tôi tìm vị trí rồi gọi điện?
Thấy đám người Lô Vệ Hồng đang nhìn mình. Triệu Quốc Đống nhìn Cù Vận Bạch, thấy Cù Vận Bạch ra hiệu hắn báo cáo, Triệu Quốc Đống liền nhìn quanh rồi nhỏ giọng nói:
- Thưa mấy vị lãnh đạo, tôi thấy chúng ta sang chỗ khác rồi tôi báo cáo.
Sau khi nghe Triệu Quốc Đống nói rõ tình hình, Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm đều có chút hưng phấn. Nếu như lời của Triệu Quốc Đống là thật, như vậy khu Khai Phát Giang Khẩu lần này sẽ bừng sáng rồi. Lương Kiến Hoằng không thể nhịn được mà nói:
- Tiểu Cù, Tiểu Triệu, hai người sao không sớm báo cáo với huyện việc này? Nếu bỏ lỡ cơ hội này thì chúng ta có tội với dân chúng Huyện Giang Khẩu.
- Chủ tịch Lương, tôi cũng mới nhận được tin ngày hôm qua, hơn nữa không biết là thật hay giả. Sau hỏi tin bên trên thì thấy là có nhưng chưa biết có thành công không. Tôi đã báo cáo với Chủ nhiệm Cù và muốn thông qua Hội chợ thương mại lần này xác nhận lại. Ngoài ra cũng muốn gặp và bàn với nhà đầu tư ổn thỏa thì mới báo cáo với huyện.
Triệu Quốc Đống vội vàng nói.
- Đúng thế, Chủ tịch Lương, việc này không trách Quốc Đống được. Dù sao mấy tin này mới là nghe đồn, còn có nhà đầu tư Chiết Giang có đến hay không cũng chưa được xác minh. Chúng tôi dự định sau khi gặp sẽ báo cáo với lãnh đạo.
Cù Vận Bạch vội vàng nói.
- Chuyện lớn như vậy thì phải báo cáo trước với huyện, huyện cũng kịp thời có biện pháp xử lý. Bây giờ các huyện cạnh tranh rất mạnh, có tin này đương nhiên phải cố gắng tranh thủ, nếu các quận, huyện khác đoạt trước thì có khác gì dùng rổ mà tát nước.
Lương Kiến Hoằng có chút không hài lòng mà nói.
- Được rồi lão Lương, chuyện này đối với chúng ta mà nói là rất quan trọng. Nhưng quan trọng nhất là tập đoàn Daewoo có thể liên doanh thành công với Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên hay không? Thành công thì nhà đầu tư duyên hải nhất định sẽ đến An Đô xây dựng nhà máy, không thành công thì khả năng này là rất nhỏ.
Lô Vệ Hồng lắc đầu nói:
- Tôi gọi điện hỏi Thị trưởng Thái xem thế nào.
Khi Lô Vệ Hồng về thì đã lộ rõ vẻ vui mừng:
- Xem ra hy vọng liên doanh rất có thể thành công, bảo sao nhà đầu tư duyên hải tới đây lại tích cực như vậy.
- Bí thư Lô, tối nay chúng ta có nên…
- Ừ, Ban quản lý chọn địa điểm đặt bàn, tôi và lão Mao, lão Lương đều tham gia. Dù thành công hay không thì chúng ta cũng phải thể hiện rõ lòng hiếu khách của Huyện Giang Khẩu. Ngoài ra cũng phải chuẩn bị đủ tài liệu giới thiệu về Giang Khẩu, mỗi nhà đầu tư đều phải có một phần.
Lô Vệ Hồng nói.
- Đây là cơ hội. Đúng như Quốc Đống đã nói. Công ty liên doanh ở Quận Bích Trì, Bích Trì nhất định sẽ chiếm ưu thế lớn, chúng ta không thể so sánh với bọn họ. Nhưng Giang Khẩu chúng ta cũng có ưu thế của mình về giá đất, nguồn điện, tình hình an ninh trật tự và sự ủng hộ của Huyện ủy, Ủy ban. Tất cả đều phải để các nhà đầu tư hiểu rõ.
Bữa tối đặt trong phòng tốt nhất ở khách sạn An Nhạc, đây là căn phòng đủ để cho 16 người. Cù Vận Bạch cùng Triệu Quốc Đống và hai người của Ban quản lý đã sớm đứng ở phòng mà đợi khách tới.
- Chủ nhiệm Cù, không biết Giám đốc Đỗ dẫn theo bạn tới có đầu tư ở An Đô không nhỉ?
Hoàng Trung Kiệt vừa sửa tài liệu vừa cùng Tôn Cầm nhét đặc sản của Giang Khẩu vào túi.
- Khó nói trước, như Bí thư Lô nói đó nếu tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên liên doanh thành công thì bọn họ nhất định sẽ đầu tư xây dựng nhà máy ở An Đô. Mà như vậy khả năng vào khu Khai Phát chúng ta sẽ tăng lên.
Cù Vận Bạch nhìn đồng hồ rồi nói:
- Quốc Đống, những người đó không tới muộn chứ?
- Chắc là không, Đỗ Tử Hoa rất đúng giờ, người làm ăn thì chú ý thời gian hơn cơ quan nhà nước chúng ta.
Triệu Quốc Đống rất tự tin. Sau khi hắn lộ một vài chi tiết về việc liên doanh kia, Đỗ Tử Hoa rất chú ý. Qua đó chuyện hắn nhờ Đỗ Tử Hoa giới thiệu bạn làm ăn ở Phúc Kiến tới khu Khai Phát Giang Khẩu cũng tiện hơn nhiều.
Đỗ Tử Hoa cũng hy vọng bạn của mình tới đầu tư nhà máy ở khu Khai Phát Giang Khẩu, như vậy thứ nhất sẽ tạo thành một loạt các công ty cùng ngành, cũng tiện để phục vụ và cung cấp sản phẩm cho Công ty liên doanh. Đương nhiên tất cả chỉ có thể làm khi tập đoàn Daewoo liên doanh với Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên.
Đám người kia rất đúng giờ đến nơi. Sau khi nói chuyện vài câu ở sảnh, Triệu Quốc Đống và Cù Vận Bạch nhiệt tình mời mấy vị khách lên lầu. Mấy người Lô Vệ Hồng đã sớm chờ ở trong phòng.
Nghe Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện đang chờ, mấy người khách Chiết Giang có chút cảm xúc. Dù sao hai vị lãnh đạo cao nhất huyện tự mình tiếp đón đã nói rõ thành ý của đối phương.
Triệu Quốc Đống đang thầm đánh giá đám người Chiết Giang này. Bọn họ vừa khôn khéo, vừa không thiếu phần nhiệt tình, nhưng về lợi ích lại rất biết tính toán. Triệu Quốc Đống coi như cũng hiểu được tâm trạng bọn họ, làm như thế nào kiếm tiền nhanh nhất, nhiều nhất là điều bọn họ cần, các thứ khác bỏ một bên.
Uống vài chén, đề tài rất nhanh chuyển sang chuyện liên doanh giữa tập đoàn Daewoo và Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên. Lô Vệ Hồng và Mao Đạo Lâm cũng hiểu rõ đám người Chiết Giang quan tâm tới việc này như thế nào. Nhưng chuyện này đừng nói bọn họ mà ngay cả thành phố cũng không xen vào được, chỉ có thể bị động chờ chuyện phát triển. Cũng may Hội chợ thương mại kéo dài một tuần liền, có lẽ trong thời gian này sẽ có tin tức chính xác truyền ra.
- Ngành sản xuất ô tô sớm muộn cũng là ngành kinh tế mũi nhọn của quốc gia. An Nguyên nằm trong khu vực Trung tây, ưu thế địa lý rõ ràng. Mấy năm nay tốc độ phát triển cũng vượt mức bình quân cả nước. Hơn nữa An Nguyên chúng tôi có nhân số chỉ kém hơn Tứ Xuyên trong khu vực này.
- Ủy ban nhân dân tỉnh cũng đưa ra một loạt quyết định, chuẩn bị trong vài năm thay đổi tình trạng giao thông, có thể nói khi cuộc sống dân chúng tăng lên, nhu cầu mua xe không ngừng tăng lên. Nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên thành lập từ lâu và nổi tiếng ở Trung Quốc. Tôi nghĩ dù là lần này tập đoàn Daewoo và nhà máy sản xuất ô tô An Nguyên không liên doanh thành công cũng sẽ có tập đoàn khác tới. Ủy ban nhân dân tỉnh cũng sẽ không ngồi nhìn bỏ mất cơ hội phát triển ngành sản xuất này.
Lô Vệ Hồng rất có tài ăn nói. Mặc dù tiếng An Nguyên khác tiếng phổ thông một chút, nhưng đám người Chiết Giang kia vẫn nghe rõ ràng.
/1736
|