Thấy Triệu Quốc Đống dây dưa đề tài này nữa, Dương Thiên Bồi cũng biết Triệu Quốc Đống cũng hiểu nước của ngành xây dựng này nông sâu thế nào, ăn chút một là rất bình thường. Nếu muốn dựa theo giá đất mà kiếm lại từng đó thì mới là khó giải quyết.
Không gấp, thanh toán tiền nhất định phải kéo dài, không chừng lần sau có chuyện còn kéo anh ra. Chẳng qua bây giờ bên ngân hàng cũng thoáng hơn nhiều, chẳng qua nếu đối thủ muốn hại anh sẽ khác.
Biện pháp tốt nhất là thông qua vài con đường mà giải quyết. Ví dụ như bán một nhóm hàng cho họ hàng y với chất lượng đảm bảo nhưng giá cao, quang minh chính đại lấy lại khoản tiền đó, như vậy mọi người đều có thể lấy được. Chỉ là phương này có chút phức tạp nhưng lại chắc chắn. Dương Thiên Bồi cũng muốn dùng biện pháp này.
- Cải cách bên Giang Khẩu không quá thuận lợi. Công ty xây dựng số 1, 3, 4 đều chuẩn bị cải cách nhưng khó khăn rất lớn. Công ty số 1 quy mô quá lớn, tài sản nhiều, hơn nữa công nhân nhiều nên không hứng thú, mà huyện muốn công nhân nhận cổ phần thì cũng bị can phản đối. Ngân hàng thấy tình hình thực tế của Công ty số 1 nên cũng không chấp nhận cho vay. Công ty số 3 và số 4 cũng tương tự như nhau. Tài sản không nhiều, khoản nợ không ít, công nhân không muốn làm việc vì công ty.
- Công ty số 3, 4 không có chút giá trị. Bồi ca nếu có hứng thú với bọn họ thì không bằng trực tiếp lấy người của họ, nhưng thật ra Công ty số 1 có thể suy nghĩ một chút. Em nghe nói Công ty số 1 mặc dù nợ nhiều nhưng tài sản không ít, lại là Công ty xây dựng cấp hai, anh có nghĩ nhận nó không?
Triệu Quốc Đống cũng nghe ra ý của Dương Thiên Bồi. Chẳng qua Công ty số 1 là công ty có mấy trăm công nhân, Công ty Thiên Phu muốn nuốt nó thì không chỉ có Văn Dương tài chính, còn tồn tại khó khăn về thể chế.
- Công ty số 1 chủ yếu là dựa vào mảnh đất phía bắc huyện rộng gần 200 mẫu, nhưng là đất công nghiệp. Khoản nợ của Công ty số 1 bây giờ đã đến sáu triệu, tính ra đã vượt xa tài sản của công ty, lại có nhiều công nhân về hưu như vậy, cho nên anh cảm thấy không tốt mấy. Lãnh đạo huyện cũng đã nhắc với anh nhưng anh không đồng ý.
- Khu đất của Công ty số 1 thì em biết, vị trí được, đáng tiếc được dùng cho công nghiệp. Nếu thay đổi mục đích sử dụng sẽ phải mất không ít, nhưng nếu huyện nóng lòng muốn đẩy Công ty số 1 đi, em thấy có thể bàn bạc. Đó chính là đổi mục đích sử dụng khu đất này. Công ty Thiên Phu có thể thích hợp nộp phí sử dụng. Về phần công nhân về hưu và mất việc cũng có thể thông qua việc đàm phán mà giải quyết.
Triệu Quốc Đống nhớ Công ty số 1 bị một công ty bên ngoài thu mua, nhưng khu đất kia tăng giá nhiều lần, bán qua bán lại nhiều lần. Công ty cuối cùng vẫn sụp đổ, công nhân nhiều lần lên yêu cầu chính quyền giải quyết cuộc sống của bọn họ, đây là nỗi đau đầu của Huyện ủy, Ủy ban Giang Khẩu. Đến thế kỷ 21 thì đây vẫn là phiền phức lớn của Giang Khẩu.
Cùng với việc để nhà đầu tư không có trách nhiệm nhận lấy, tốt hơn hết là giao cho Công ty Thiên Phu phụ trách. Mấy trăm công nhân cũng có thể giảm nhân số, còn lại thì với xu thế của Công ty Thiên Phu bây giờ vẫn có thể nhận. Điều này cũng khiến Công ty Thiên Phu lập tức phát triển mạnh. Thâu tóm là thủ đoạn nhanh nhất để phát triển.
Đương nhiên thâu tóm cũng có nguy hiểm, cũng phải xem sau này Công ty Thiên Phu có thể tiêu hóa thành công hay không?
- Chú cảm thấy thâu tóm Công ty số 1 là có giá trị ư?
Dương Thiên Bồi không ngờ Triệu Quốc Đống lại đồng ý thâu tóm Công ty số 1. Theo y thấy Triệu Quốc Đống đã nhảy khỏi Giang Khẩu, không cần tiến vào vũng nước đục này.
- Công ty số 1 nhận một công trình ở Quốc lộ An Lam mà làm cũng không tốt, miếng bánh ngọt đó nếu có thể giao cho Công ty Thiên Phu thì lợi nhuận là rất khả quan. Nhưng Công ty số 1 lại miễn cưỡng hoạt động, anh đúng là không thể tưởng tượng bọn họ làm như thế nào.
- Làm như thế nào ư? Không phải là cắn miếng thịt trong miệng thật chặt, cuối cùng vứt cho chính quyền một khối rách nát. Mấy tên giám đốc, phó giám đốc Công ty số 1 có tên nào mà không hams lợi. Ai không hy vọng Công ty số 1 sớm ngã xuống để bọn họ mau chóng thoát thân.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Ôi, Công ty số 1 lớn như vậy mà chỉ trong mấy năm đã biến thành thế này, còn lấy lý do cải cách mà bỏ quyền. Giám đốc, phó giám đốc chỉ phụ trách hầu bao của mình, ai quan tâm người khác về sau sẽ là như thế nào.
Dương Thiên Bồi không khỏi than thở. Mấy giám đốc, phó giám đốc Công ty số 1 đều từ các công ty khác của huyện tới, người của Công ty số 1 không ai được đề bạt lên. Làm như vậy thì công ty có thể phát triển sao?
- Nguyên nhân không hoàn toàn là như vậy, vấn đề quyền sở hữu của công ty mới là quan trọng nhất. Nếu không giải quyết được vấn đề này thì dù trong lúc nhất thời không tìm được vấn đề, nhưng theo thời gian khi công ty phát triển, nó sẽ bộc phát ra. Sửa muộn không bằng sửa sớm.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Chú cảm thấy chúng ta thâu tóm Công ty số 1 có bị nó liên lụy không?
- Công ty Thiên Phu mặc dù phát triển rất nhanh nhưng trụ cột kém, muốn tiến hành tích lũy là quá chậm. Công ty số 1 là công ty nhà nước, bây giờ gặp khó khăn, chính quyền hy vọng Công ty Thiên Phu ra mặt tiếp nhận thì sẽ có chính sách giúp đỡ. Ngoài ra có đáng hay không phải nhìn trong tương lai. Nếu như có thể phân loại các khoản nợ của Công ty số 1, nhất là giao vấn đề công nhân về hưu cho chính quyền giải quyết, như vậy thì không ngại để thử.
Triệu Quốc Đống nói làm Dương Thiên Bồi phải suy nghĩ. Y quen nhiều công nhân ở Công ty số 1, y trước đây cũng từ Công ty số 1 đi sang Công ty số 2. Y cũng có tình cảm với Công ty số 1, thấy Công ty số 1 rơi vào hoàn cảnh này thì cũng đau xót. Nhưng bây giờ Công ty Thiên Phu là công ty cổ phần, y đã hỏi ý kiến của Cổ Chí Thường, Cổ Chí Thường bảo y tốt nhất hỏi ý Triệu Quốc Đống, nói cách khác mọi vấn đề phải theo ý cổ đông lớn nhất.
Mặc dù Triệu Quốc Đống và Cổ Chí Thường để Dương Thiên Bồi phụ trách kinh doanh, nhưng việc lớn quan hệ tới vận mệnh của công ty thì nhất định phải hỏi ý kiến các cổ đông lớn. Lãnh đạo huyện không ngừng đề cập vấn đề này với y, cũng đưa ra nhiều chính sách ưu đãi nhằm hy vọng Công ty Thiên Phu có thể giúp chính quyền phụ trách Công ty số 1 kia. Nhưng Dương Thiên Bồi vẫn chưa đồng ý.
Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống lại có hứng thú với Công ty số 1, điều này cũng làm Dương Thiên Bồi động tâm.
- Quốc Đống, nhận Công ty số 1 có thể khiến Công ty Thiên Phu phát triển nhanh, nhưng Công ty số 1 có nhiều công nhân, hơn nữa quen với cách làm việc của công ty nhà nước, anh sợ bọn họ không quen với hiệu suất làm việc ở Công ty Thiên Phu.
Dương Thiên Bồi suy nghĩ một chút rồi nói.
- Rất đơn giản, gắn liều lợi ích của bọn họ vào lợi ích của công ty. Tiến hành cải cách cổ phần của Công ty Thiên Phu, để bọn họ cũng nắm giữ cổ phần như công nhân trước đây. Hơn nữa em đề nghị Bồi ca nghĩ tới vấn đề chia lợi tức. Như vậy sẽ tăng tính tích cực của công nhân, về phần cổ đông lớn thì căn cứ tình hình mà quyết định.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Hơn nữa vừa có phương án chia lợi tức sẽ hóa giải được tâm trạng mâu thuẫn của nhân viên Công ty số 1, khiến bọn họ dựa vào chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói làm tim Dương Thiên Bồi đập mạnh. Y không phải chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng nếu làm vậy các cổ đông lớn sẽ chiếm đa số, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của công ty, nhưng lại khiến nhân viên tích cực lên, điều này làm y rất khó xử. Bây giờ Triệu Quốc Đống nói ra, có lẽ Cổ Chí Thường sẽ không phản đối, như vậy dễ làm rồi.
Thấy Dương Thiên Bồi đã động tâm, Triệu Quốc Đống nói thêm:
- Bồi ca, anh không cần lo lắng ý của em và Cổ thúc, tất cả phải đặt sự phát triển của công ty lên hàng đầu. Chúng ta là cổ đông lớn, công ty phát triển mới có lợi cho chúng ta. Mọi người chẳng lẽ chỉ quan tâm chút lợi ích nhỏ nhặt trước mắt sao? Không chia cổ tức hoặc cải cách cổ phần cũng được, đây đều là chuyện lớn liên quan tới vận mệnh công ty, cần có phương án cụ thể. Em đề nghị anh mời một chuyên gia tư vấn luật trên thành phố, nhất là Luật sư am hiểu kinh tế đến phụ trách phương án này.
- Anh cũng định như vậy. Theo công ty phát triển, quy mô càng lúc càng lớn, liên quan tới pháp luật cũng tăng lên. Ví dụ như thâu tóm nhặt sẽ liên quan nhiều tới vấn đề pháp luật. Vì tránh có hậu hoạn thì chúng ta càng nên cẩn thận.
Không gấp, thanh toán tiền nhất định phải kéo dài, không chừng lần sau có chuyện còn kéo anh ra. Chẳng qua bây giờ bên ngân hàng cũng thoáng hơn nhiều, chẳng qua nếu đối thủ muốn hại anh sẽ khác.
Biện pháp tốt nhất là thông qua vài con đường mà giải quyết. Ví dụ như bán một nhóm hàng cho họ hàng y với chất lượng đảm bảo nhưng giá cao, quang minh chính đại lấy lại khoản tiền đó, như vậy mọi người đều có thể lấy được. Chỉ là phương này có chút phức tạp nhưng lại chắc chắn. Dương Thiên Bồi cũng muốn dùng biện pháp này.
- Cải cách bên Giang Khẩu không quá thuận lợi. Công ty xây dựng số 1, 3, 4 đều chuẩn bị cải cách nhưng khó khăn rất lớn. Công ty số 1 quy mô quá lớn, tài sản nhiều, hơn nữa công nhân nhiều nên không hứng thú, mà huyện muốn công nhân nhận cổ phần thì cũng bị can phản đối. Ngân hàng thấy tình hình thực tế của Công ty số 1 nên cũng không chấp nhận cho vay. Công ty số 3 và số 4 cũng tương tự như nhau. Tài sản không nhiều, khoản nợ không ít, công nhân không muốn làm việc vì công ty.
- Công ty số 3, 4 không có chút giá trị. Bồi ca nếu có hứng thú với bọn họ thì không bằng trực tiếp lấy người của họ, nhưng thật ra Công ty số 1 có thể suy nghĩ một chút. Em nghe nói Công ty số 1 mặc dù nợ nhiều nhưng tài sản không ít, lại là Công ty xây dựng cấp hai, anh có nghĩ nhận nó không?
Triệu Quốc Đống cũng nghe ra ý của Dương Thiên Bồi. Chẳng qua Công ty số 1 là công ty có mấy trăm công nhân, Công ty Thiên Phu muốn nuốt nó thì không chỉ có Văn Dương tài chính, còn tồn tại khó khăn về thể chế.
- Công ty số 1 chủ yếu là dựa vào mảnh đất phía bắc huyện rộng gần 200 mẫu, nhưng là đất công nghiệp. Khoản nợ của Công ty số 1 bây giờ đã đến sáu triệu, tính ra đã vượt xa tài sản của công ty, lại có nhiều công nhân về hưu như vậy, cho nên anh cảm thấy không tốt mấy. Lãnh đạo huyện cũng đã nhắc với anh nhưng anh không đồng ý.
- Khu đất của Công ty số 1 thì em biết, vị trí được, đáng tiếc được dùng cho công nghiệp. Nếu thay đổi mục đích sử dụng sẽ phải mất không ít, nhưng nếu huyện nóng lòng muốn đẩy Công ty số 1 đi, em thấy có thể bàn bạc. Đó chính là đổi mục đích sử dụng khu đất này. Công ty Thiên Phu có thể thích hợp nộp phí sử dụng. Về phần công nhân về hưu và mất việc cũng có thể thông qua việc đàm phán mà giải quyết.
Triệu Quốc Đống nhớ Công ty số 1 bị một công ty bên ngoài thu mua, nhưng khu đất kia tăng giá nhiều lần, bán qua bán lại nhiều lần. Công ty cuối cùng vẫn sụp đổ, công nhân nhiều lần lên yêu cầu chính quyền giải quyết cuộc sống của bọn họ, đây là nỗi đau đầu của Huyện ủy, Ủy ban Giang Khẩu. Đến thế kỷ 21 thì đây vẫn là phiền phức lớn của Giang Khẩu.
Cùng với việc để nhà đầu tư không có trách nhiệm nhận lấy, tốt hơn hết là giao cho Công ty Thiên Phu phụ trách. Mấy trăm công nhân cũng có thể giảm nhân số, còn lại thì với xu thế của Công ty Thiên Phu bây giờ vẫn có thể nhận. Điều này cũng khiến Công ty Thiên Phu lập tức phát triển mạnh. Thâu tóm là thủ đoạn nhanh nhất để phát triển.
Đương nhiên thâu tóm cũng có nguy hiểm, cũng phải xem sau này Công ty Thiên Phu có thể tiêu hóa thành công hay không?
- Chú cảm thấy thâu tóm Công ty số 1 là có giá trị ư?
Dương Thiên Bồi không ngờ Triệu Quốc Đống lại đồng ý thâu tóm Công ty số 1. Theo y thấy Triệu Quốc Đống đã nhảy khỏi Giang Khẩu, không cần tiến vào vũng nước đục này.
- Công ty số 1 nhận một công trình ở Quốc lộ An Lam mà làm cũng không tốt, miếng bánh ngọt đó nếu có thể giao cho Công ty Thiên Phu thì lợi nhuận là rất khả quan. Nhưng Công ty số 1 lại miễn cưỡng hoạt động, anh đúng là không thể tưởng tượng bọn họ làm như thế nào.
- Làm như thế nào ư? Không phải là cắn miếng thịt trong miệng thật chặt, cuối cùng vứt cho chính quyền một khối rách nát. Mấy tên giám đốc, phó giám đốc Công ty số 1 có tên nào mà không hams lợi. Ai không hy vọng Công ty số 1 sớm ngã xuống để bọn họ mau chóng thoát thân.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng.
- Ôi, Công ty số 1 lớn như vậy mà chỉ trong mấy năm đã biến thành thế này, còn lấy lý do cải cách mà bỏ quyền. Giám đốc, phó giám đốc chỉ phụ trách hầu bao của mình, ai quan tâm người khác về sau sẽ là như thế nào.
Dương Thiên Bồi không khỏi than thở. Mấy giám đốc, phó giám đốc Công ty số 1 đều từ các công ty khác của huyện tới, người của Công ty số 1 không ai được đề bạt lên. Làm như vậy thì công ty có thể phát triển sao?
- Nguyên nhân không hoàn toàn là như vậy, vấn đề quyền sở hữu của công ty mới là quan trọng nhất. Nếu không giải quyết được vấn đề này thì dù trong lúc nhất thời không tìm được vấn đề, nhưng theo thời gian khi công ty phát triển, nó sẽ bộc phát ra. Sửa muộn không bằng sửa sớm.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói.
- Chú cảm thấy chúng ta thâu tóm Công ty số 1 có bị nó liên lụy không?
- Công ty Thiên Phu mặc dù phát triển rất nhanh nhưng trụ cột kém, muốn tiến hành tích lũy là quá chậm. Công ty số 1 là công ty nhà nước, bây giờ gặp khó khăn, chính quyền hy vọng Công ty Thiên Phu ra mặt tiếp nhận thì sẽ có chính sách giúp đỡ. Ngoài ra có đáng hay không phải nhìn trong tương lai. Nếu như có thể phân loại các khoản nợ của Công ty số 1, nhất là giao vấn đề công nhân về hưu cho chính quyền giải quyết, như vậy thì không ngại để thử.
Triệu Quốc Đống nói làm Dương Thiên Bồi phải suy nghĩ. Y quen nhiều công nhân ở Công ty số 1, y trước đây cũng từ Công ty số 1 đi sang Công ty số 2. Y cũng có tình cảm với Công ty số 1, thấy Công ty số 1 rơi vào hoàn cảnh này thì cũng đau xót. Nhưng bây giờ Công ty Thiên Phu là công ty cổ phần, y đã hỏi ý kiến của Cổ Chí Thường, Cổ Chí Thường bảo y tốt nhất hỏi ý Triệu Quốc Đống, nói cách khác mọi vấn đề phải theo ý cổ đông lớn nhất.
Mặc dù Triệu Quốc Đống và Cổ Chí Thường để Dương Thiên Bồi phụ trách kinh doanh, nhưng việc lớn quan hệ tới vận mệnh của công ty thì nhất định phải hỏi ý kiến các cổ đông lớn. Lãnh đạo huyện không ngừng đề cập vấn đề này với y, cũng đưa ra nhiều chính sách ưu đãi nhằm hy vọng Công ty Thiên Phu có thể giúp chính quyền phụ trách Công ty số 1 kia. Nhưng Dương Thiên Bồi vẫn chưa đồng ý.
Nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống lại có hứng thú với Công ty số 1, điều này cũng làm Dương Thiên Bồi động tâm.
- Quốc Đống, nhận Công ty số 1 có thể khiến Công ty Thiên Phu phát triển nhanh, nhưng Công ty số 1 có nhiều công nhân, hơn nữa quen với cách làm việc của công ty nhà nước, anh sợ bọn họ không quen với hiệu suất làm việc ở Công ty Thiên Phu.
Dương Thiên Bồi suy nghĩ một chút rồi nói.
- Rất đơn giản, gắn liều lợi ích của bọn họ vào lợi ích của công ty. Tiến hành cải cách cổ phần của Công ty Thiên Phu, để bọn họ cũng nắm giữ cổ phần như công nhân trước đây. Hơn nữa em đề nghị Bồi ca nghĩ tới vấn đề chia lợi tức. Như vậy sẽ tăng tính tích cực của công nhân, về phần cổ đông lớn thì căn cứ tình hình mà quyết định.
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:
- Hơn nữa vừa có phương án chia lợi tức sẽ hóa giải được tâm trạng mâu thuẫn của nhân viên Công ty số 1, khiến bọn họ dựa vào chúng ta.
Triệu Quốc Đống nói làm tim Dương Thiên Bồi đập mạnh. Y không phải chưa nghĩ tới vấn đề này, nhưng nếu làm vậy các cổ đông lớn sẽ chiếm đa số, như vậy sẽ không có lợi cho sự phát triển sau này của công ty, nhưng lại khiến nhân viên tích cực lên, điều này làm y rất khó xử. Bây giờ Triệu Quốc Đống nói ra, có lẽ Cổ Chí Thường sẽ không phản đối, như vậy dễ làm rồi.
Thấy Dương Thiên Bồi đã động tâm, Triệu Quốc Đống nói thêm:
- Bồi ca, anh không cần lo lắng ý của em và Cổ thúc, tất cả phải đặt sự phát triển của công ty lên hàng đầu. Chúng ta là cổ đông lớn, công ty phát triển mới có lợi cho chúng ta. Mọi người chẳng lẽ chỉ quan tâm chút lợi ích nhỏ nhặt trước mắt sao? Không chia cổ tức hoặc cải cách cổ phần cũng được, đây đều là chuyện lớn liên quan tới vận mệnh công ty, cần có phương án cụ thể. Em đề nghị anh mời một chuyên gia tư vấn luật trên thành phố, nhất là Luật sư am hiểu kinh tế đến phụ trách phương án này.
- Anh cũng định như vậy. Theo công ty phát triển, quy mô càng lúc càng lớn, liên quan tới pháp luật cũng tăng lên. Ví dụ như thâu tóm nhặt sẽ liên quan nhiều tới vấn đề pháp luật. Vì tránh có hậu hoạn thì chúng ta càng nên cẩn thận.
/1736
|