Dương Thiên Bồi chín chắn như vậy làm Triệu Quốc Đống rất yên tâm. Mà Triệu Quốc Đống tính toán xa như vậy cũng làm Dương Thiên Bồi yên lòng.
Theo Dương Thiên Bồi thấy thì Triệu Quốc Đống là một thiên tài, việc gì cũng có thể nhìn rất chính xác, mà trong việc hoạt động của công ty luôn xác định được rõ ràng. Một thanh niên hơn 20 tuổi mà được như vậy thì chỉ có thể nói là thiên tài. Mà Triệu Quốc Đống lại rất tin vào y, khiến Dương Thiên Bồi không biết nói gì nữa.
Triệu Quốc Đống làm chính trị là quá đáng tiếc. Dương Thiên Bồi tin nếu Triệu Quốc Đống sang kinh doanh thì tương lai không thể đoán định, mà ở chính trị lại không thể rõ ràng.
Quan trường chủ yếu dựa vào quan hệ và đấu đá, mà con người lại là động vật phức tạp nhất, dù anh cố gắng đến đâu chỉ một nhân tố bất ngờ cũng khiến thay đổi hẳn. Mà tuổi và kinh nghiệm lại là thứ quan trọng, điều này ở thương trường lại không có.
Nói chuyện xong việc chính, hai người chuyển sang việc bên Giang Miếu. Nhà máy dệt gần như sẽ đóng cửa, mấy xưởng chính đã ngừng sản xuất, chỉ còn mỗi bên kinh doanh và tài chính là sôi nổi, nhiều công nhân về hưu đến đòi thanh toán tiền thuốc men.
Không ai ngờ Nhà máy dệt nổi bật một thời lại thành như vậy chỉ trong hai năm. Cổ Chí Thường cũng nhàn đi, các hạng mục xây dựng của nhà máy gần như không có trong một hai năm qua. Về phần hậu cần thì cả nhà máy coi như nghỉ việc, hậu cần có gì mà làm?
Người có quan hệ ở nhà máy đã sớm tìm đường rời đi. Mà nhà máy cũng bật đèn xanh cho mọi nhân viên ra ngoài tìm việc. Nhưng rất nhiều người chỉ có thể cuộn mình trong khuôn viên nhà máy. Nhất là gia đình ở đây lại càng khó khăn. Không biết sau đây người trong nhà máy sẽ sống như thế nào.
Đây là trào lưu không thể thay đổi.
Lạc hậu sẽ bị thải loại, mà Nhà máy dệt muốn trở lại thì phải chờ đến thế kỷ sau, hơn nữa chỉ có thể xuất hiện với phương thức công ty tư nhân. Trong ngành dệt may cạnh tranh mạnh như thế nào thì công ty nhà nước dù có nhiều tiền cũng không đủ, bọn họ không thể thích ứng với nền kinh tế thị trường.
- Quốc Đống, chú không còn nhỏ nữa nên cũng cần xác định đi. Tiểu Âu nhà lão Cổ xem ra có ý với chú, mấy hôm trước anh tới nhà lão Cổ thì thấy luôn hỏi về chú. Tính cách của Tiểu Âu thì vợ chồng lão Cổ không quản được, vài câu không hài lòng là Tiểu Âu đóng cửa rời đi làm cho vợ chồng lão Cổ muốn nói cũng không được.
Dương Thiên Bồi đột nhiên nhắc tới Cổ Tiểu Âu làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra.
- Bồi ca, không có chuyện gì mà, em chỉ coi Tiểu Âu như em gái.
Triệu Quốc Đống hơi nóng mặt. Tối đó mặc dù mơ hồ nhưng hắn đã thiếu chút nữa lấy đi đời con gái của Cổ Tiểu Âu mà còn là em gái sao?
- Anh thấy không đơn giản, Tiểu Âu rất cứng rắn, xác định chuyện gì là không thể thay thế. Nếu Tiểu Âu mà thích chú, chú sẽ gặp phiền phức.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Vợ chồng lão Cổ chỉ lo lắng điểm này, bọn họ rất mong chú thành con rể, nhưng cũng biết tính cách của chú và Tiểu Âu không hợp. Cho nên muốn Tiểu Âu ngoan hiền hơn để hấp dẫn được chú.
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười mà nói:
- Tiểu Âu có thể ngoan hiền khác gì lợn trèo cây.
Dương Thiên Bồi cười phá lên mà nói:
- Quốc Đống, đừng có nghĩ như vậy. Tiểu Âu rất đẹp, điểm này thì các cô gái bình thường không thể so sánh.
Triệu Quốc Đống không đáp lời mà nói sang việc khác. Hắn nhắc Dương Thiên Bồi nắm chắc thời gian việc phân phối lại cổ phần, xem xem có thể chứng thực trước năm mới không, coi như đầu năm chưa có phương án thì phải làm ngay trước năm, như vậy mới làm Giang Khẩu chú ý.
Quảng cáo trên Cctv rốt cuộc đã được công chiếu. Đoạn quảng cáo của Nước suối Thương Lãng trên đài truyền hình tỉnh An Nguyên lúc trước cũng được chiếu, chẳng qua chỉ là giảm bớt đi, giữ lại tinh hoa trong năm giây.
Nhưng Triệu Quốc Đống biết người xem đều thấy nó đẹp mắt, nhất là phối hợp những lời ca tụng đầy sức hấp dẫn của Nước suối Thương Lãng, dù là thị giác hay thính giác đều có sức chấn động rất mạnh.
Nước suối Thương Lãng lên Cctv khiến nó dù trong mùa đông vẫn tạo được một cơn sốt nho nhỏ. Một số chính quyền các tỉnh lân cận và khách sạn đắt tiền thành người tiêu dùng chủ yếu. Nhất là cuối năm nhiều hội nghị, mỗi người phát một chai Nước suối Thương Lãng cũng thể hiện được đẳng cấp người tổ chức, nó thành một trào lưu. Ngay cả Sở Giao thông tổ chức hội nghị tổng kết cũng làm như vậy.
Cuối năm sắp tới, Triệu Quốc Đống đang cân nhắc những gì đã làm được năm qua.
Năm nay hơn hẳn năm trước. Năm trước hắn chỉ là Trưởng đồn công an kiêm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, tiếp xúc tầng lớp nhỏ. Ngoài mấy lãnh đạo Công an huyện ra phải đưa quà ra thì gần như có thể quên, nhưng năm nay lại khác.
Chỉ vài tháng hắn từ Khu Khai Phát đến xã Lĩnh Đông, sau đó đến Phòng cao tốc Sở Giao thông, bây giờ lại sang Ban quy hoạch tổng hợp.
Tần Tự Bân cùng Lâm Băng khá hài lòng với Triệu Quốc Đống vì hắn giúp bọn họ giải quyết hai vấn đề lớn, nhưng không có nghĩa không nên đi chúc tết.
Tần Tự Bân thì dễ hơn, một chiếc kính đổi màu của Ý, đặt trong hộp bình thường khiến đối phương vừa có thể nhận vừa thấy tâm ý của Triệu Quốc Đống.
Nhưng quà tặng Lâm Băng lại làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ nhiều, cuối cùng hắn chọn một chiếc khăn Nhật Bản. Mặc dù không hiểu mấy tâm lý phụ nữ, nhưng hắn thấy mình tặng quà này khiến thái độ của Lâm Băng đối với hắn có chút biến đổi. Thông qua vài lần đi cùng Triệu Quốc Đống cũng thấy, mặc dù hắn không rõ cụ thể là ở đâu. Nhưng ít nhất Lâm Băng đã có ấn tượng tốt hơn với hắn.
Về lý thuyết thì không cần tặng quà Thái Chánh Dương, chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy mặc dù là bạn thì tặng một hai món quà nhỏ cũng sẽ làm tăng quan hệ. Năm 93 có nhiều món đồ tinh xảo du nhập vào Trung Quốc, Triệu Quốc Đống bảo Lưu Thành lên Thượng Hải mua hàng ở đại lý độc quyền Trung Quốc vài món đồ.
Liễu Đạo Nguyên và Lưu Triệu Quốc đều là bật lửa, mà Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm lại là thắt lưng tinh xảo. Mấy thứ này mặc dù không đáng tiền nhưng lại có ý nghĩa.
Về phần mấy người phụ nữ thì Triệu Quốc Đống đã sớm có chuẩn bị. Các cô gái coi trọng các đồ chi tiết. Lúc ở Bắc Kinh thì Triệu Quốc Đống đã nghĩ tới việc này, nhưng hắn có chút thất vọng là ở Bắc Kinh không tìm ra vài hàng xa xỉ.
Đồ thời giang là thứ mà phụ nữ thích nhất nhưng Triệu Quốc Đống suy nghĩ rồi bỏ qua việc này, hắn liền chọn mấy thứ dễ tìm hơn.
Hai đại lý độc quyền cảu thương hiệu Cartier và Dunhill ở Thượng hải được Triệu Quốc Đống chú trọng chọn. Nước hoa, kính, đồng hồ, đồ da Châu Âu sang trọng và lãng mạn là thứ phụ nữ thích nhất. Chỉ cần là phụ nữ thì dù các cô kiêu kỳ đến đâu cũng thích cái đẹp, tuyệt đối không từ chối thứ tăng sức hấp dẫn của mình.
Triệu Quốc Đống vốn không muốn lên Thượng Hải nhưng hắn nghĩ mình lên thì ổn hơn. Dù sao phụ nữ khác đàn ông, có những lúc không nói lý thì khó xử lý.
Mấy chục ngàn đã biến mất ở hai đại lý độc quyền kia, vì thế hai đại lý này nghi ngờ Triệu Quốc Đống có hiểu thứ hiếm mới quý không?
Triệu Quốc Đống rất hưng phấn, ít nhất các cô gái khi nhận được quà đều lộ vẻ vui mừng. Dù là vì bản thân món quà hay ý nghĩa của nó, hoặc là cả hai. Tóm lại các cô đều rất vui khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy nó đáng giá.
Tiền kiếm được thì phải tiêu, dù là anh dùng vào việc gì chỉ cần anh bỏ tiền ra thì tiền mới thành tiền, nếu không nó chỉ là một ký hiệu mà thôi.
Đức Sơn và Trường Xuyên mặc dù có chút ngạc nhiên và khó hiểu vì ông anh lên Thượng Hải mua mấy thứ linh tinh đó nhưng chỉ thầm nói trong lòng, không lộ ra ngoài. Không chừng mấy món quà đó tặng chị dâu tương lai thì sao?
Theo Dương Thiên Bồi thấy thì Triệu Quốc Đống là một thiên tài, việc gì cũng có thể nhìn rất chính xác, mà trong việc hoạt động của công ty luôn xác định được rõ ràng. Một thanh niên hơn 20 tuổi mà được như vậy thì chỉ có thể nói là thiên tài. Mà Triệu Quốc Đống lại rất tin vào y, khiến Dương Thiên Bồi không biết nói gì nữa.
Triệu Quốc Đống làm chính trị là quá đáng tiếc. Dương Thiên Bồi tin nếu Triệu Quốc Đống sang kinh doanh thì tương lai không thể đoán định, mà ở chính trị lại không thể rõ ràng.
Quan trường chủ yếu dựa vào quan hệ và đấu đá, mà con người lại là động vật phức tạp nhất, dù anh cố gắng đến đâu chỉ một nhân tố bất ngờ cũng khiến thay đổi hẳn. Mà tuổi và kinh nghiệm lại là thứ quan trọng, điều này ở thương trường lại không có.
Nói chuyện xong việc chính, hai người chuyển sang việc bên Giang Miếu. Nhà máy dệt gần như sẽ đóng cửa, mấy xưởng chính đã ngừng sản xuất, chỉ còn mỗi bên kinh doanh và tài chính là sôi nổi, nhiều công nhân về hưu đến đòi thanh toán tiền thuốc men.
Không ai ngờ Nhà máy dệt nổi bật một thời lại thành như vậy chỉ trong hai năm. Cổ Chí Thường cũng nhàn đi, các hạng mục xây dựng của nhà máy gần như không có trong một hai năm qua. Về phần hậu cần thì cả nhà máy coi như nghỉ việc, hậu cần có gì mà làm?
Người có quan hệ ở nhà máy đã sớm tìm đường rời đi. Mà nhà máy cũng bật đèn xanh cho mọi nhân viên ra ngoài tìm việc. Nhưng rất nhiều người chỉ có thể cuộn mình trong khuôn viên nhà máy. Nhất là gia đình ở đây lại càng khó khăn. Không biết sau đây người trong nhà máy sẽ sống như thế nào.
Đây là trào lưu không thể thay đổi.
Lạc hậu sẽ bị thải loại, mà Nhà máy dệt muốn trở lại thì phải chờ đến thế kỷ sau, hơn nữa chỉ có thể xuất hiện với phương thức công ty tư nhân. Trong ngành dệt may cạnh tranh mạnh như thế nào thì công ty nhà nước dù có nhiều tiền cũng không đủ, bọn họ không thể thích ứng với nền kinh tế thị trường.
- Quốc Đống, chú không còn nhỏ nữa nên cũng cần xác định đi. Tiểu Âu nhà lão Cổ xem ra có ý với chú, mấy hôm trước anh tới nhà lão Cổ thì thấy luôn hỏi về chú. Tính cách của Tiểu Âu thì vợ chồng lão Cổ không quản được, vài câu không hài lòng là Tiểu Âu đóng cửa rời đi làm cho vợ chồng lão Cổ muốn nói cũng không được.
Dương Thiên Bồi đột nhiên nhắc tới Cổ Tiểu Âu làm Triệu Quốc Đống ngẩn ra.
- Bồi ca, không có chuyện gì mà, em chỉ coi Tiểu Âu như em gái.
Triệu Quốc Đống hơi nóng mặt. Tối đó mặc dù mơ hồ nhưng hắn đã thiếu chút nữa lấy đi đời con gái của Cổ Tiểu Âu mà còn là em gái sao?
- Anh thấy không đơn giản, Tiểu Âu rất cứng rắn, xác định chuyện gì là không thể thay thế. Nếu Tiểu Âu mà thích chú, chú sẽ gặp phiền phức.
Dương Thiên Bồi lắc đầu nói:
- Vợ chồng lão Cổ chỉ lo lắng điểm này, bọn họ rất mong chú thành con rể, nhưng cũng biết tính cách của chú và Tiểu Âu không hợp. Cho nên muốn Tiểu Âu ngoan hiền hơn để hấp dẫn được chú.
Triệu Quốc Đống dở khóc dở cười mà nói:
- Tiểu Âu có thể ngoan hiền khác gì lợn trèo cây.
Dương Thiên Bồi cười phá lên mà nói:
- Quốc Đống, đừng có nghĩ như vậy. Tiểu Âu rất đẹp, điểm này thì các cô gái bình thường không thể so sánh.
Triệu Quốc Đống không đáp lời mà nói sang việc khác. Hắn nhắc Dương Thiên Bồi nắm chắc thời gian việc phân phối lại cổ phần, xem xem có thể chứng thực trước năm mới không, coi như đầu năm chưa có phương án thì phải làm ngay trước năm, như vậy mới làm Giang Khẩu chú ý.
Quảng cáo trên Cctv rốt cuộc đã được công chiếu. Đoạn quảng cáo của Nước suối Thương Lãng trên đài truyền hình tỉnh An Nguyên lúc trước cũng được chiếu, chẳng qua chỉ là giảm bớt đi, giữ lại tinh hoa trong năm giây.
Nhưng Triệu Quốc Đống biết người xem đều thấy nó đẹp mắt, nhất là phối hợp những lời ca tụng đầy sức hấp dẫn của Nước suối Thương Lãng, dù là thị giác hay thính giác đều có sức chấn động rất mạnh.
Nước suối Thương Lãng lên Cctv khiến nó dù trong mùa đông vẫn tạo được một cơn sốt nho nhỏ. Một số chính quyền các tỉnh lân cận và khách sạn đắt tiền thành người tiêu dùng chủ yếu. Nhất là cuối năm nhiều hội nghị, mỗi người phát một chai Nước suối Thương Lãng cũng thể hiện được đẳng cấp người tổ chức, nó thành một trào lưu. Ngay cả Sở Giao thông tổ chức hội nghị tổng kết cũng làm như vậy.
Cuối năm sắp tới, Triệu Quốc Đống đang cân nhắc những gì đã làm được năm qua.
Năm nay hơn hẳn năm trước. Năm trước hắn chỉ là Trưởng đồn công an kiêm Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát, tiếp xúc tầng lớp nhỏ. Ngoài mấy lãnh đạo Công an huyện ra phải đưa quà ra thì gần như có thể quên, nhưng năm nay lại khác.
Chỉ vài tháng hắn từ Khu Khai Phát đến xã Lĩnh Đông, sau đó đến Phòng cao tốc Sở Giao thông, bây giờ lại sang Ban quy hoạch tổng hợp.
Tần Tự Bân cùng Lâm Băng khá hài lòng với Triệu Quốc Đống vì hắn giúp bọn họ giải quyết hai vấn đề lớn, nhưng không có nghĩa không nên đi chúc tết.
Tần Tự Bân thì dễ hơn, một chiếc kính đổi màu của Ý, đặt trong hộp bình thường khiến đối phương vừa có thể nhận vừa thấy tâm ý của Triệu Quốc Đống.
Nhưng quà tặng Lâm Băng lại làm Triệu Quốc Đống phải suy nghĩ nhiều, cuối cùng hắn chọn một chiếc khăn Nhật Bản. Mặc dù không hiểu mấy tâm lý phụ nữ, nhưng hắn thấy mình tặng quà này khiến thái độ của Lâm Băng đối với hắn có chút biến đổi. Thông qua vài lần đi cùng Triệu Quốc Đống cũng thấy, mặc dù hắn không rõ cụ thể là ở đâu. Nhưng ít nhất Lâm Băng đã có ấn tượng tốt hơn với hắn.
Về lý thuyết thì không cần tặng quà Thái Chánh Dương, chẳng qua Triệu Quốc Đống cảm thấy mặc dù là bạn thì tặng một hai món quà nhỏ cũng sẽ làm tăng quan hệ. Năm 93 có nhiều món đồ tinh xảo du nhập vào Trung Quốc, Triệu Quốc Đống bảo Lưu Thành lên Thượng Hải mua hàng ở đại lý độc quyền Trung Quốc vài món đồ.
Liễu Đạo Nguyên và Lưu Triệu Quốc đều là bật lửa, mà Thái Chánh Dương và Hùng Chính Lâm lại là thắt lưng tinh xảo. Mấy thứ này mặc dù không đáng tiền nhưng lại có ý nghĩa.
Về phần mấy người phụ nữ thì Triệu Quốc Đống đã sớm có chuẩn bị. Các cô gái coi trọng các đồ chi tiết. Lúc ở Bắc Kinh thì Triệu Quốc Đống đã nghĩ tới việc này, nhưng hắn có chút thất vọng là ở Bắc Kinh không tìm ra vài hàng xa xỉ.
Đồ thời giang là thứ mà phụ nữ thích nhất nhưng Triệu Quốc Đống suy nghĩ rồi bỏ qua việc này, hắn liền chọn mấy thứ dễ tìm hơn.
Hai đại lý độc quyền cảu thương hiệu Cartier và Dunhill ở Thượng hải được Triệu Quốc Đống chú trọng chọn. Nước hoa, kính, đồng hồ, đồ da Châu Âu sang trọng và lãng mạn là thứ phụ nữ thích nhất. Chỉ cần là phụ nữ thì dù các cô kiêu kỳ đến đâu cũng thích cái đẹp, tuyệt đối không từ chối thứ tăng sức hấp dẫn của mình.
Triệu Quốc Đống vốn không muốn lên Thượng Hải nhưng hắn nghĩ mình lên thì ổn hơn. Dù sao phụ nữ khác đàn ông, có những lúc không nói lý thì khó xử lý.
Mấy chục ngàn đã biến mất ở hai đại lý độc quyền kia, vì thế hai đại lý này nghi ngờ Triệu Quốc Đống có hiểu thứ hiếm mới quý không?
Triệu Quốc Đống rất hưng phấn, ít nhất các cô gái khi nhận được quà đều lộ vẻ vui mừng. Dù là vì bản thân món quà hay ý nghĩa của nó, hoặc là cả hai. Tóm lại các cô đều rất vui khiến Triệu Quốc Đống cảm thấy nó đáng giá.
Tiền kiếm được thì phải tiêu, dù là anh dùng vào việc gì chỉ cần anh bỏ tiền ra thì tiền mới thành tiền, nếu không nó chỉ là một ký hiệu mà thôi.
Đức Sơn và Trường Xuyên mặc dù có chút ngạc nhiên và khó hiểu vì ông anh lên Thượng Hải mua mấy thứ linh tinh đó nhưng chỉ thầm nói trong lòng, không lộ ra ngoài. Không chừng mấy món quà đó tặng chị dâu tương lai thì sao?
/1736
|