- Quốc Đống, nghe cậu nói một lúc thì không phải muốn ngân hàng nông nghiệp ủng hộ Hoa Lâm về chính sách và tài chính sao? Cần phải đi một vòng lớn như vậy không?
Lôi Hướng Đông cười cười mà nói. Kiều Huy lúc này ở bên cạnh cũng nói xen vào.
- Anh tốt nhất trực tiếp nói ra, điều gì cần Hướng Đông ủng hộ, chỉ cần trong phạm vi có thể thì tôi nghĩ Hướng Đông sẽ không đùn đẩy.
Kiều Huy mặc dù nói đúng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn hy vọng có thể khiến Lôi Hướng Đông ủng hộ về chính sách. Kiều Huy nói như vậy nên hắn tức giận nói:
- Tiểu Huy, Huy ca, anh không mở miệng thì có ai nói anh câm, điếc đâu. Đông ca phải dựa vào chính sách mà hỗ trợ tôi chứ? Tiền này không phải của Đông ca, là của quốc gia, đưa tới Hoa Lâm mà không phải huyện khác thì cũng phải đưa ra lý do chứ?
- Ha ha, được rồi, Hướng Đông sẽ biết xử lý mà. Anh không bằng nói chuyện với tôi, tôi về bây giờ không có việc gì làm. Trên tay có tiền thì nên dùng vào việc gì. Anh cho tôi ý tưởng. Tiền này không nên để trong hệ thống ngân hàng kiếm lãi chứ?
Thấy Triệu Quốc Đống đảo đảo mắt, Kiều Huy vội vàng nói:
- Tôi không phải bên hệ thống ngân hàng, đừng đặt chú ý vào tôi.
- Ha ha, tôi cũng không hy vọng anh giác ngộ cao như vậy đâu.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua anh vừa có quan hệ, vừa có tài chính thì vì sao không làm chuyện nghiêm chỉnh gì đó?
- Vậy nên làm gì?
Kiều Huy thở dài một tiếng:
- Mở ngân hàng thì không có ý tưởng, không có bản lĩnh, nó quá nguy hiểm. Đám bạn cũng không đồng ý, thời buổi này khó kiếm tiền lắm.
- Phải tìm kiếm thì mới có con đường tốt mà. Tiểu Huy, anh nếu thật sự đề muốn tìm con đường thì tôi đề nghị anh làm Trạm xăng.
- Trạm xăng?
Kiều Huy ngẩn ra:
- Trạm xăng có gì tốt chứ?
- Ha ha, anh đừng coi nhẹ ngành Trạm xăng này. Bây giờ có lẽ anh không thấy nhưng khi anh chính thức tiến vào mới biết bí ẩn của nó. Bây giờ lập Trạm xăng, công ty xăng dầu không quá nghiêm nhưng theo chính sách thay đổi thì vài năm nữa nếu trong tay anh có vài Trạm xăng ở vị trí tốt, giá cả nó sẽ tăng lên rất nhiều. Anh quen ở An Đô, nếu tìm được khu vực tốt mà làm mấy Trạm xăng thì anh chỉ ngồi đó mà đếm tiền.
- Ồ?
Kiều Huy từ trước đến giờ vẫn phục ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Mặc dù không nhìn ra làm Trạm xăng kiếm tiền tốt như vậy, nhưng Triệu Quốc Đống nói thì phải có lý. Hơn nữa làm Trạm xăng cũng đơn giản, chỉ cần xin thủ tục, mấy cây xăng, bồn chưá là xong, không phải đầu tư quá nhiều.
- Quốc Đống, nếu thật sự như anh nói thì tôi sẽ khảo sát xem sao.
Theo Triệu Quốc Đống biết thì kinh doanh Trạm xăng là ngành sản xuất rất đáng để đầu tư. Giá cả các Trạm xăng càng lúc càng tăng vọt, ngành sản xuất này rất thích hợp với người như Kiều Huy. Kiều Huy có thể lợi dụng tốt mạng lưới quan hệ mà mở rộng Trạm xăng, về phần kinh doanh thì chỉ cần vị trí tốt, xe tư không ngừng tăng lên là anh không phải lo nguồn khách.
…………
- Công trình của Đội cảnh sát giao thông và Quản lý phương tiện đang tiến triển thuận lợi, Khu nhà ở của Sở Giao thông cũng như vậy. Khu Khai Phát thành phố thì chúng ta cũng có ba hạng mục. Trung tâm bồi dưỡng cán bộ của cục GIáo dục, Trụ sở của cục Tư pháp chúng ta cũng nhận. Ngoài ra ở Giang Khẩu và Huyện Mai đều có một số công trình. Hừ, làm càng lúc càng lớn, anh đoán tài chính sẽ thiếu đó. Bên ngân hàng xây dựng cũng khá ủng hộ, nhưng mấy hạng mục cùng làm thì dù mấy Công ty xây dựng lớn của thành phố cũng không chịu được. Mấy nhà kinh doanh vật tư cho chúng ta đều nhìn chằm chằm. Chúng ta làm gì thì mọi người đều biết, một khi tài chính đứt quãng thì muốn đứng lên là rất khó khăn.
Dương Thiên Bồi có chút lo lắng mà nói. Triệu Quốc Đống yêu cầu y nắm chắc cơ hội mà mở rộng nghiệp vụ, nhất là nắm bớt cơ hội không ít cơ quan hành chính của thành phố chuyển trụ sở. Lợi dụng tâm lý các Công ty xây dựng khác không dám bỏ vốn ra làm trước, mở rộng kinh doanh hơn người khác. Dương Thiên Bồi mặc dù đề cập đến vấn đề tài chính nhưng Triệu Quốc Đống đã nói việc này do hắn giải quyết.
- Bồi ca yên tâm, vài chục triệu thì em lo được. Em cũng không lấy thứ của mình ra mà đùa giỡn mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vậy là tốt rồi, đây không chỉ là chuyện riêng của anh và chú, công ty còn có mấy trăm nhân viên, chúng ta phải có trách nhiệm với bọn họ mà.
Dương Thiên Bồi thấy Triệu Quốc Đống tự tin như vậy thì cũng yên tâm.
- Ngoài ra đúng như chú nói, lãnh đạo thành phố đã chú ý tới công ty ta. Anh nghe được có lãnh đạo nói rằng hy vọng chúng ta có thể tiếp nhận một hai Công ty xây dựng có hiệu quả kinh doanh thấp trong thành phố không? Anh đoán đây là do tác dụng chúng ta thu mua Công ty xây dựng số một của Giang Khẩu.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói:
- Lãnh đạo nào nói vậy anh? Đây là chuyện tốt đó.
- Chuyện tốt ư?
Dương Thiên Bồi cười khổ nói:
- Chuyện tốt có thể tới lượt chúng ta sao? Sau khi Thị trưởng Thái đi, mảng giao thông, xây dựng do Thị trưởng Diêu phụ trách. Giám đốc Cục Xây dựng đã nói chuyện với anh, nói Thị trưởng Diêu rất hứng thú vì tốc độ phát triển của công ty chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể chia sẻ lo lắng cho thành phố. Công ty xây dựng số 5 và 9 của thành phố có hiệu quả kinh doanh thấp, hy vọng chúng ta giải quyết.
- Giúp bọn họ thì có chút chính sách ưu đãi nào không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- chúng ta dựa vào gì mà giúp bọn họ? Công ty nhà nước kém phát triển thì chính quyền phải nghĩ biện pháp, chúng ta không có nghĩa vụ chia sẻ lo lắng cho chính quyền.
- Đương nhiên không thể không có điều kiện. Công ty xây dựng số 5 và 9 đều có nhiều nợ trong ngân hàng, mấy ngân hàng thành phố đều liệt vào danh sách đen, không cho vay mới. Mấy trăm nhân viên đều đang làm thuê thời vụ ở thành phố. Thành phố cũng tìm mấy công ty khác hy vọng bọn họ có thể nhận Công ty xây dựng số 5 và 9 nhưng đều bị từ chối, không thì sẽ bị chính nhân viên của Công ty xây dựng số 5 và 9 phản đối mạnh. Cuối cùng mới nhìn tới công ty ta.
- Công ty xây dựng số 5 và 9 có gì đang để chúng ta xem không?
Triệu Quốc Đống thấy Dương Thiên Bồi không phản đối việc thu mua này. Có lẽ sau khi thấy lợi ích từ Công ty xây dựng số 1 Giang Khẩu, Dương Thiên Bồi thấy quá tốt.
- Công ty xây dựng số 5 có hơn 100 nhân viên, công ty số chín có hơn 400 nhân viên, quy mô không lớn không nhỏ, hiệu quả kinh doanh kems. Năm ngoái không nhận được mấy công trình. Hơn nữa Công ty xây dựng số 5 và 9 lại xuất hiện sự cố về chất lượng công trình, cho nên càng nguy hiểm hơn. Năm nay càng khó khăn, nhân viên chỉ nhận được tiền sinh hoạt cơ bản, không ngừng kiện lên thành phố khiến thành phố có áp lực rất lớn. Công ty xây dựng số 5 có mảnh đất rộng 80 mẫu ở phía nam, trước đây dự định xây dựng trụ sở công ty, vị trí được. Công ty số 9 cũng vậy, có 60 mẫu đất ở phía tây, đây có lẽ là những thứ giá trị duy nhất của bọn họ. Về phần khu nhà ở của nhân viên thì trong nội thành, rộng khoảng mười mẫu.
- Có phải thế chấp ngân hàng rồi phải không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu không sao lãnh đạo nghĩ tới chúng ta.
- Ừ.
Dương Thiên Bồi lại nói qua về cơ cấu nhân viên của Công ty xây dựng số 5 và 9, Triệu Quốc Đống có thể thấy Dương Thiên Bồi muốn nhận Công ty số 9. Mặc dù Công ty số 9 có nhiều nhân viên hơn nhưng cơ cấu hợp lý. Một khi tiếp nhận sẽ nhanh hoạt động hơn.
- Bồi ca, thành phố muốn chúng ta làm như vậy thì có điểm gì cho chúng ta không? Chúng ta sao phải nhận việc khổ về mình? Tài sản duy nhất đã thế chấp với ngân hàng, anh nói chúng ta cần người làm gì, nghĩ là buôn bán nô lệ sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Anh đã nói chuyện với Cục Xây dựng. Dựa theo ý tưởng của chú mà thay đổi mục đích sử dụng đất, biến thành nơi kinh doanh hoặc nhà ở. Ngoài ra chính là mấy công trình chúng ta nhận của thành phố thì hợp đồng phải thay đổi lúc nào trả tiền. Dù sao chúng ta một khi nhận thì hệ thống ngân hàng sẽ lo khi nào nhận được hết tiền, thành phố cũng phải lo lắng hoạt động của công ty ta mà. Tất cả công trình công cộng của thành phố đều phải đối xử với chúng ta công bằng như các công ty thành phố, nhất là trong vòng hai năm thành phố phải ưu tiên cho chúng ta. Đây là ba điều kiện anh đưa ra với thành phố.
Triệu Quốc Đống thầm gật đầu, Dương Thiên Bồi suy nghĩ đầy đủ hơn hắn. Nhất là điều thứ ba có thể khiến công ty tăng cường quan hệ với thành phố. Như vậy sẽ thuận lợi cho việc phát triển của công ty tại thành phố sau này.
Lôi Hướng Đông cười cười mà nói. Kiều Huy lúc này ở bên cạnh cũng nói xen vào.
- Anh tốt nhất trực tiếp nói ra, điều gì cần Hướng Đông ủng hộ, chỉ cần trong phạm vi có thể thì tôi nghĩ Hướng Đông sẽ không đùn đẩy.
Kiều Huy mặc dù nói đúng nhưng Triệu Quốc Đống vẫn hy vọng có thể khiến Lôi Hướng Đông ủng hộ về chính sách. Kiều Huy nói như vậy nên hắn tức giận nói:
- Tiểu Huy, Huy ca, anh không mở miệng thì có ai nói anh câm, điếc đâu. Đông ca phải dựa vào chính sách mà hỗ trợ tôi chứ? Tiền này không phải của Đông ca, là của quốc gia, đưa tới Hoa Lâm mà không phải huyện khác thì cũng phải đưa ra lý do chứ?
- Ha ha, được rồi, Hướng Đông sẽ biết xử lý mà. Anh không bằng nói chuyện với tôi, tôi về bây giờ không có việc gì làm. Trên tay có tiền thì nên dùng vào việc gì. Anh cho tôi ý tưởng. Tiền này không nên để trong hệ thống ngân hàng kiếm lãi chứ?
Thấy Triệu Quốc Đống đảo đảo mắt, Kiều Huy vội vàng nói:
- Tôi không phải bên hệ thống ngân hàng, đừng đặt chú ý vào tôi.
- Ha ha, tôi cũng không hy vọng anh giác ngộ cao như vậy đâu.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua anh vừa có quan hệ, vừa có tài chính thì vì sao không làm chuyện nghiêm chỉnh gì đó?
- Vậy nên làm gì?
Kiều Huy thở dài một tiếng:
- Mở ngân hàng thì không có ý tưởng, không có bản lĩnh, nó quá nguy hiểm. Đám bạn cũng không đồng ý, thời buổi này khó kiếm tiền lắm.
- Phải tìm kiếm thì mới có con đường tốt mà. Tiểu Huy, anh nếu thật sự đề muốn tìm con đường thì tôi đề nghị anh làm Trạm xăng.
- Trạm xăng?
Kiều Huy ngẩn ra:
- Trạm xăng có gì tốt chứ?
- Ha ha, anh đừng coi nhẹ ngành Trạm xăng này. Bây giờ có lẽ anh không thấy nhưng khi anh chính thức tiến vào mới biết bí ẩn của nó. Bây giờ lập Trạm xăng, công ty xăng dầu không quá nghiêm nhưng theo chính sách thay đổi thì vài năm nữa nếu trong tay anh có vài Trạm xăng ở vị trí tốt, giá cả nó sẽ tăng lên rất nhiều. Anh quen ở An Đô, nếu tìm được khu vực tốt mà làm mấy Trạm xăng thì anh chỉ ngồi đó mà đếm tiền.
- Ồ?
Kiều Huy từ trước đến giờ vẫn phục ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Mặc dù không nhìn ra làm Trạm xăng kiếm tiền tốt như vậy, nhưng Triệu Quốc Đống nói thì phải có lý. Hơn nữa làm Trạm xăng cũng đơn giản, chỉ cần xin thủ tục, mấy cây xăng, bồn chưá là xong, không phải đầu tư quá nhiều.
- Quốc Đống, nếu thật sự như anh nói thì tôi sẽ khảo sát xem sao.
Theo Triệu Quốc Đống biết thì kinh doanh Trạm xăng là ngành sản xuất rất đáng để đầu tư. Giá cả các Trạm xăng càng lúc càng tăng vọt, ngành sản xuất này rất thích hợp với người như Kiều Huy. Kiều Huy có thể lợi dụng tốt mạng lưới quan hệ mà mở rộng Trạm xăng, về phần kinh doanh thì chỉ cần vị trí tốt, xe tư không ngừng tăng lên là anh không phải lo nguồn khách.
…………
- Công trình của Đội cảnh sát giao thông và Quản lý phương tiện đang tiến triển thuận lợi, Khu nhà ở của Sở Giao thông cũng như vậy. Khu Khai Phát thành phố thì chúng ta cũng có ba hạng mục. Trung tâm bồi dưỡng cán bộ của cục GIáo dục, Trụ sở của cục Tư pháp chúng ta cũng nhận. Ngoài ra ở Giang Khẩu và Huyện Mai đều có một số công trình. Hừ, làm càng lúc càng lớn, anh đoán tài chính sẽ thiếu đó. Bên ngân hàng xây dựng cũng khá ủng hộ, nhưng mấy hạng mục cùng làm thì dù mấy Công ty xây dựng lớn của thành phố cũng không chịu được. Mấy nhà kinh doanh vật tư cho chúng ta đều nhìn chằm chằm. Chúng ta làm gì thì mọi người đều biết, một khi tài chính đứt quãng thì muốn đứng lên là rất khó khăn.
Dương Thiên Bồi có chút lo lắng mà nói. Triệu Quốc Đống yêu cầu y nắm chắc cơ hội mà mở rộng nghiệp vụ, nhất là nắm bớt cơ hội không ít cơ quan hành chính của thành phố chuyển trụ sở. Lợi dụng tâm lý các Công ty xây dựng khác không dám bỏ vốn ra làm trước, mở rộng kinh doanh hơn người khác. Dương Thiên Bồi mặc dù đề cập đến vấn đề tài chính nhưng Triệu Quốc Đống đã nói việc này do hắn giải quyết.
- Bồi ca yên tâm, vài chục triệu thì em lo được. Em cũng không lấy thứ của mình ra mà đùa giỡn mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vậy là tốt rồi, đây không chỉ là chuyện riêng của anh và chú, công ty còn có mấy trăm nhân viên, chúng ta phải có trách nhiệm với bọn họ mà.
Dương Thiên Bồi thấy Triệu Quốc Đống tự tin như vậy thì cũng yên tâm.
- Ngoài ra đúng như chú nói, lãnh đạo thành phố đã chú ý tới công ty ta. Anh nghe được có lãnh đạo nói rằng hy vọng chúng ta có thể tiếp nhận một hai Công ty xây dựng có hiệu quả kinh doanh thấp trong thành phố không? Anh đoán đây là do tác dụng chúng ta thu mua Công ty xây dựng số một của Giang Khẩu.
Mắt Triệu Quốc Đống sáng lên mà nói:
- Lãnh đạo nào nói vậy anh? Đây là chuyện tốt đó.
- Chuyện tốt ư?
Dương Thiên Bồi cười khổ nói:
- Chuyện tốt có thể tới lượt chúng ta sao? Sau khi Thị trưởng Thái đi, mảng giao thông, xây dựng do Thị trưởng Diêu phụ trách. Giám đốc Cục Xây dựng đã nói chuyện với anh, nói Thị trưởng Diêu rất hứng thú vì tốc độ phát triển của công ty chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể chia sẻ lo lắng cho thành phố. Công ty xây dựng số 5 và 9 của thành phố có hiệu quả kinh doanh thấp, hy vọng chúng ta giải quyết.
- Giúp bọn họ thì có chút chính sách ưu đãi nào không?
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- chúng ta dựa vào gì mà giúp bọn họ? Công ty nhà nước kém phát triển thì chính quyền phải nghĩ biện pháp, chúng ta không có nghĩa vụ chia sẻ lo lắng cho chính quyền.
- Đương nhiên không thể không có điều kiện. Công ty xây dựng số 5 và 9 đều có nhiều nợ trong ngân hàng, mấy ngân hàng thành phố đều liệt vào danh sách đen, không cho vay mới. Mấy trăm nhân viên đều đang làm thuê thời vụ ở thành phố. Thành phố cũng tìm mấy công ty khác hy vọng bọn họ có thể nhận Công ty xây dựng số 5 và 9 nhưng đều bị từ chối, không thì sẽ bị chính nhân viên của Công ty xây dựng số 5 và 9 phản đối mạnh. Cuối cùng mới nhìn tới công ty ta.
- Công ty xây dựng số 5 và 9 có gì đang để chúng ta xem không?
Triệu Quốc Đống thấy Dương Thiên Bồi không phản đối việc thu mua này. Có lẽ sau khi thấy lợi ích từ Công ty xây dựng số 1 Giang Khẩu, Dương Thiên Bồi thấy quá tốt.
- Công ty xây dựng số 5 có hơn 100 nhân viên, công ty số chín có hơn 400 nhân viên, quy mô không lớn không nhỏ, hiệu quả kinh doanh kems. Năm ngoái không nhận được mấy công trình. Hơn nữa Công ty xây dựng số 5 và 9 lại xuất hiện sự cố về chất lượng công trình, cho nên càng nguy hiểm hơn. Năm nay càng khó khăn, nhân viên chỉ nhận được tiền sinh hoạt cơ bản, không ngừng kiện lên thành phố khiến thành phố có áp lực rất lớn. Công ty xây dựng số 5 có mảnh đất rộng 80 mẫu ở phía nam, trước đây dự định xây dựng trụ sở công ty, vị trí được. Công ty số 9 cũng vậy, có 60 mẫu đất ở phía tây, đây có lẽ là những thứ giá trị duy nhất của bọn họ. Về phần khu nhà ở của nhân viên thì trong nội thành, rộng khoảng mười mẫu.
- Có phải thế chấp ngân hàng rồi phải không?
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Nếu không sao lãnh đạo nghĩ tới chúng ta.
- Ừ.
Dương Thiên Bồi lại nói qua về cơ cấu nhân viên của Công ty xây dựng số 5 và 9, Triệu Quốc Đống có thể thấy Dương Thiên Bồi muốn nhận Công ty số 9. Mặc dù Công ty số 9 có nhiều nhân viên hơn nhưng cơ cấu hợp lý. Một khi tiếp nhận sẽ nhanh hoạt động hơn.
- Bồi ca, thành phố muốn chúng ta làm như vậy thì có điểm gì cho chúng ta không? Chúng ta sao phải nhận việc khổ về mình? Tài sản duy nhất đã thế chấp với ngân hàng, anh nói chúng ta cần người làm gì, nghĩ là buôn bán nô lệ sao?
Triệu Quốc Đống nói.
- Anh đã nói chuyện với Cục Xây dựng. Dựa theo ý tưởng của chú mà thay đổi mục đích sử dụng đất, biến thành nơi kinh doanh hoặc nhà ở. Ngoài ra chính là mấy công trình chúng ta nhận của thành phố thì hợp đồng phải thay đổi lúc nào trả tiền. Dù sao chúng ta một khi nhận thì hệ thống ngân hàng sẽ lo khi nào nhận được hết tiền, thành phố cũng phải lo lắng hoạt động của công ty ta mà. Tất cả công trình công cộng của thành phố đều phải đối xử với chúng ta công bằng như các công ty thành phố, nhất là trong vòng hai năm thành phố phải ưu tiên cho chúng ta. Đây là ba điều kiện anh đưa ra với thành phố.
Triệu Quốc Đống thầm gật đầu, Dương Thiên Bồi suy nghĩ đầy đủ hơn hắn. Nhất là điều thứ ba có thể khiến công ty tăng cường quan hệ với thành phố. Như vậy sẽ thuận lợi cho việc phát triển của công ty tại thành phố sau này.
/1736
|