- Thành phố có nói gì không anh?
Triệu Quốc Đống rất muốn biết suy nghĩ của thành phố bây giờ.
Thị trưởng Diêu- Diêu Văn Trí được điều lên từ Bí thư huyện ủy Vọng Đường, trước tranh đoạt chức Bí thư đảng ủy Cục Công an với Triệu Quốc Đống. Được Ninh Pháp ủng hộ, Diêu Văn Trí đạt thắng lợi. Chẳng qua y làm Bí thư đảng ủy Cục Công an không lâu thì do Thái Chánh Dương rời đi khiến y thuận lợi nhận vị trí. Điều này càng làm quan hệ của Ninh Pháp và Hoàng Nguyên Thịnh mâu thuẫn.
Tháng ba Triệu Quốc Đống khi sắp rời khỏi Sở Giao thông thì có tin đồi Diêu Văn Trí sẽ thôi chức Bí thư đảng ủy Cục Công an, nhưng kéo dài tới tháng năm mới chính thức thôi chức. Nhưng Bí thư đảng ủy Cục Công an đang do Trưởng ban thư ký Thị ủy kiêm nhiệm. Vì thế Lưu Triệu Quốc vẫn cố gắng tranh chức này.
- Thị trưởng Diêu hy vọng chúng ta có thể cùng nhận hai công ty này. Y đã thông qua Cục trưởng Tằng – Cục Xây dựng nói với tôi, nói chính sách của thành phố sẽ ủng hộ công ty tư nhân phát triển, hơn nữa hy vọng công ty chúng ta mạnh mẽ tiến lên.
Dương Thiên Bồi cười nói:
- Cục trưởng Tằng này nói chuyện đúng là có trình độ.
- Ha ha, chúng ta sao có thể so sánh với các công ty nhà nước, điều kiện không đủ mà, sao có thể hy vọng chính quyền ủng hộ chúng ta như công ty nhà nước? Nhưng chúng ta cũng không cần nghe theo mệnh lệnh của chính quyền. Chúng ta lấy sự phát triển của công ty làm chủ. Có thể mang tới lợi ích và lợi nhuận cho công ty, chúng ta làm, nếu không thì từ chối.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Mấy điều kiện anh đưa ra thì thành phố đã có câu trả lời. Điều một có lẽ không vấn đề gì. Điều hai sợ hơi khó. Dù sao bắt đầu từ năm sau các cơ quan nhà nước của thành phố sẽ chuyển đổi trụ sở, áp lực tài chính rất lớn. Chúng ta nhận đều là các công trình trả tiền sau. Anh đến bây giờ mới thấy nhận công trình của cục Giao thông đúng là sáng suốt. Ít nhất bên Trung tâm thi bằng lái xe của cục Giao thông còn có chất béo.
Dương Thiên Bồi không thể không phục ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Lúc ấy y không coi trọng công trình của bên Cục Công an. Bây giờ trụ sở chính của Cục công an thành phố cũng sắp xây dựng ở chỗ mới. Điều này làm Dương Thiên Bồi rất tự tin việc nhận các công trình của thành phố. Đương nhiên điều kiện chính là Triệu Quốc Đống tìm được tài chính.
- Vấn đề thứ ba thì không lớn. Các cơ quan nhà nước của thành phố đều cần xây dựng trụ sở mới, đều muốn Công ty xây dựng bỏ tiền trước, trả sau, nếu không thì sao tài chính thành phố chịu nổi. Hơn nữa sang năm nữa thì có thể cải tạo thành phố, đây là công trình lớn.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói, điều này không đơn giản sao?
Thành phố căn bản không cần bỏ tiền mấy, đương nhiên không phải là bây giờ nhưng tới năm 98, 99 khi thị trường bất động sản ấm lên, nguồn thu của chính quyền tăng mạnh. Rất nhiều nhà kinh doanh chạy quanh chính quyền, mỗi một khu đất sẽ thu hút nhiều người.
Bất động sản rất nhanh thành ngành chính trong nền kinh tế quốc gia. Rất nhiều người đứng trong danh sách Forbes đều bắt đầu phát triển từ ngành này.
- Quốc Đống, chú thấy sao?
- Bồi ca, tất cả do anh quyết định. Em chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, tạo quan hệ tốt với chính quyền là rất quan trọng. Nhưng điều kiện chúng ta đưa ra nhất định phải làm được. Chúng ta là công ty cổ phần, nộp thuế đầy đủ, không có nghĩa vụ chia sẻ lo lắng với chính quyền. Chính quyền muốn chúng ta giúp thì phải có thứ báo lại. Em tin chính quyền hiểu điều này nhất là Thị trưởng Diêu. Thị trưởng Diêu từ Vọng Đường lên, nghe nói y khá ủng hộ việc phát triển công ty tư nhân, điểm này sẽ khiến y ủng hộ và hiểu cho yêu cầu của chúng ta. Hơn nữa ủng hộ như vậy cũng không đi ngược lại chính sách.
Diêu Văn Trí làm ở Vọng Đường được Ninh Pháp khen ngợi, nếu không sao có thể từ chức Bí thư huyện ủy lên làm Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng. Ninh Pháp có thể nói là toàn quyền quyết định việc dùng cán bộ ở Thành phố An Đô, Hoàng Nguyên Thịnh gần như không có cửa nói chuyện, đây là điều mọi người đều biết, nhưng không thể không nói cách mạnh mẽ này của Ninh Pháp mới khiến cho An Đô bắt đầu tăng tốc trở lại.
- Ý của chú là đồng ý nhận hai công ty đó?
- Có thể tỏ rõ thái độ nhận một trong hai, nhưng chúng ta phải tính toán rõ ràng xem làm như thế nào có lợi nhất, hơn nữa đã nhận cũng chưa chắc cần áp dụng ngay, có thể kéo dài mà. Thứ cần tranh thủ phải tranh thủ. Đàm phán với chính quyền như việc kinh doanh vậy, tạm thời thay đổi là có thể mà. Chúng ta không thể tham nhiều, ăn một nhà, hoạt động tốt để chính quyền thấy thành ý và năng lực chúng ta.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Chúng ta nhận hai công ty này thì sẽ giảm áp lực cho chính quyền. Mấy trăm người cũng khiến Thị trưởng Diêu giảm bớt nhiều việc mà.
……..
Trưa hôm đó Triệu Quốc Đống ăn cùng mấy người Lôi Hướng Đông, Kiều Huy, chiều đi suối nước nóng bơi, tói ăn với Lưu Triệu Quốc, Khâu Nguyên Phong, thuận tiện kéo theo Cao Dương cuối tuần về An Đô. Bạn bè phải qua lại nhiều như vậy thì mới có thể duy trì quan hệ.
Trong bữa ăn mọi người đều có nhiều điều phải than thở. Bí thư đảng ủy khu Giang Miếu – Khương Nhất Minh bị xuất huyết não phải vào bệnh viện, Phó Trưởng phòng Công an huyện – Lưu Thắng An được điều tới làm chính ủy Công an huyện Mai. Đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tề Chính cuối cùng đã thành Phó Trưởng phòng.
- Quốc Đống, chú đã tới chỗ lão Nghiêm chưa?
Đợi xe Khâu Nguyên Phong và Cao Dương rời đi, Triệu Quốc Đống đưa Lưu Triệu Quốc về nhà.
- Bí thư Nghiêm thì em tới hai lần nhưng Bí thư Nghiêm khá bận, thường xuyên không thấy người.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vậy lão Nghiêm bên đó thế nào?
- Nói như thế nào nhỉ? Phải nói là địa vị khá siêu nhiên. Thị trưởng Mạch có lẽ không hòa hợp với Bí thư Nghiêm; Bí thư Kỳ lại khá coi trọng Bí thư Nghiêm. Nhưng Bí thư Kỳ mới tới, Bí thư Nghiêm lại ở Ninh Lăng nhiều năm, bên Chính pháp có thể nói không một ai có thể tiến vào.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Địa vị siêu nhiên? Thế giới này đâu có cái đó. Bên này không áp đảo bên kia thì ngược lại. Lão Nghiêm làm như vậy là không chính xác, đây không phải hiện tượng tốt.
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Nghe nói Ninh Lăng sắp lên cấp?
- Tháng 12 ạ. Nghe nói bộ máy sẽ có thay đổi, có lẽ Bí thư Nghiêm cũng nằm trong số này.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Cũng đúng, Bí thư Nghiêm đã làm nhiều năm thì đáng lẽ phải nhìn nhận rõ vấn đề chứ?
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Quốc Đống, chuyện này chú đừng xen vào. Anh nói với chú một câu, tiến dần từng bước mới là quan trọng nhất, mấy trò khác kiểu gì cũng có bất lợi.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ lời Lưu Triệu Quốc nói. Xem ra vị trí Cục trưởng Cục công an thành phố cũng có nhiều áp lực. Y có thể đứng vững trên chiến thuyền, từng bước tiến lên thì cũng phải có bản lĩnh mà.
- Lưu ca, Bí thư đảng ủy Cục Công an đã rõ ràng chưa?
- Việc này đâu đơn giản như vậy? Phải cố gắng thôi, có thể thành hay không thì anh cũng không cưỡng cầu. Cưỡng cầu cũng không được.
Triệu Quốc Đống nói.
Nói là nói như vậy, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được Lưu Triệu Quốc có chút không cam tâm. Lần trước bỏ qua cơ hội, nếu lần này bỏ qua thì có lẽ không còn nữa.
- Em thật ra cảm thấy anh nên tìm cơ hội biểu diễn một chút. Anh không biểu diễn thì sao lãnh đạo biết năng lực và suy nghĩ trong công việc của anh?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Theo lý hắn không nên nói như vậy, nhưng hắn thấy Lưu Triệu Quốc quá trầm ổn, lúc mới vào làm từ tốn còn được, nhưng bây giờ vẫn còn dùng cách đó thì sẽ không hợp thời.
Triệu Quốc Đống từ Thái Chánh Dương nên hiểu được về tính cách của Ninh Pháp. Mặc dù Thái Chánh Dương đã lên Sở Giao thông nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm giác quan hệ của hai gười này càng mật thiết hơn nữa. Cho nên khi ngồi với Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương cũng thi thoảng nhắc tới tác phong làm việc của Ninh Pháp.
Ngoài ảnh hưởng phái hệ, đến cấp bậc của Ninh Pháp, Lưu Triệu Quốc thì nếu không có nguyên nhân đặc biệt thi cách làm việc từ tốn sẽ không được lãnh đạo coi trọng. Triệu Quốc Đống thấy Lưu Triệu Quốc bây giờ đang rất khó xử, theo lý thuyết chức Bí thư đảng ủy Cục Công an nên là của y, nhưng Ninh Pháp chưa tỏ thái độ. Vì thế muốn đột phá cục diện bế tắc này thì nhất định cần có đột phá.
Lưu Triệu Quốc cũng nghe ra ý trong lời của Triệu Quốc Đống, có vài điều không cần nói rõ. Y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quốc Đống, chú nói đúng, thích hợp thay đổi thì mới phá vỡ cục diện.
Triệu Quốc Đống rất muốn biết suy nghĩ của thành phố bây giờ.
Thị trưởng Diêu- Diêu Văn Trí được điều lên từ Bí thư huyện ủy Vọng Đường, trước tranh đoạt chức Bí thư đảng ủy Cục Công an với Triệu Quốc Đống. Được Ninh Pháp ủng hộ, Diêu Văn Trí đạt thắng lợi. Chẳng qua y làm Bí thư đảng ủy Cục Công an không lâu thì do Thái Chánh Dương rời đi khiến y thuận lợi nhận vị trí. Điều này càng làm quan hệ của Ninh Pháp và Hoàng Nguyên Thịnh mâu thuẫn.
Tháng ba Triệu Quốc Đống khi sắp rời khỏi Sở Giao thông thì có tin đồi Diêu Văn Trí sẽ thôi chức Bí thư đảng ủy Cục Công an, nhưng kéo dài tới tháng năm mới chính thức thôi chức. Nhưng Bí thư đảng ủy Cục Công an đang do Trưởng ban thư ký Thị ủy kiêm nhiệm. Vì thế Lưu Triệu Quốc vẫn cố gắng tranh chức này.
- Thị trưởng Diêu hy vọng chúng ta có thể cùng nhận hai công ty này. Y đã thông qua Cục trưởng Tằng – Cục Xây dựng nói với tôi, nói chính sách của thành phố sẽ ủng hộ công ty tư nhân phát triển, hơn nữa hy vọng công ty chúng ta mạnh mẽ tiến lên.
Dương Thiên Bồi cười nói:
- Cục trưởng Tằng này nói chuyện đúng là có trình độ.
- Ha ha, chúng ta sao có thể so sánh với các công ty nhà nước, điều kiện không đủ mà, sao có thể hy vọng chính quyền ủng hộ chúng ta như công ty nhà nước? Nhưng chúng ta cũng không cần nghe theo mệnh lệnh của chính quyền. Chúng ta lấy sự phát triển của công ty làm chủ. Có thể mang tới lợi ích và lợi nhuận cho công ty, chúng ta làm, nếu không thì từ chối.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Mấy điều kiện anh đưa ra thì thành phố đã có câu trả lời. Điều một có lẽ không vấn đề gì. Điều hai sợ hơi khó. Dù sao bắt đầu từ năm sau các cơ quan nhà nước của thành phố sẽ chuyển đổi trụ sở, áp lực tài chính rất lớn. Chúng ta nhận đều là các công trình trả tiền sau. Anh đến bây giờ mới thấy nhận công trình của cục Giao thông đúng là sáng suốt. Ít nhất bên Trung tâm thi bằng lái xe của cục Giao thông còn có chất béo.
Dương Thiên Bồi không thể không phục ánh mắt của Triệu Quốc Đống. Lúc ấy y không coi trọng công trình của bên Cục Công an. Bây giờ trụ sở chính của Cục công an thành phố cũng sắp xây dựng ở chỗ mới. Điều này làm Dương Thiên Bồi rất tự tin việc nhận các công trình của thành phố. Đương nhiên điều kiện chính là Triệu Quốc Đống tìm được tài chính.
- Vấn đề thứ ba thì không lớn. Các cơ quan nhà nước của thành phố đều cần xây dựng trụ sở mới, đều muốn Công ty xây dựng bỏ tiền trước, trả sau, nếu không thì sao tài chính thành phố chịu nổi. Hơn nữa sang năm nữa thì có thể cải tạo thành phố, đây là công trình lớn.
Triệu Quốc Đống cười cười không nói, điều này không đơn giản sao?
Thành phố căn bản không cần bỏ tiền mấy, đương nhiên không phải là bây giờ nhưng tới năm 98, 99 khi thị trường bất động sản ấm lên, nguồn thu của chính quyền tăng mạnh. Rất nhiều nhà kinh doanh chạy quanh chính quyền, mỗi một khu đất sẽ thu hút nhiều người.
Bất động sản rất nhanh thành ngành chính trong nền kinh tế quốc gia. Rất nhiều người đứng trong danh sách Forbes đều bắt đầu phát triển từ ngành này.
- Quốc Đống, chú thấy sao?
- Bồi ca, tất cả do anh quyết định. Em chỉ đưa ra ý kiến mà thôi, tạo quan hệ tốt với chính quyền là rất quan trọng. Nhưng điều kiện chúng ta đưa ra nhất định phải làm được. Chúng ta là công ty cổ phần, nộp thuế đầy đủ, không có nghĩa vụ chia sẻ lo lắng với chính quyền. Chính quyền muốn chúng ta giúp thì phải có thứ báo lại. Em tin chính quyền hiểu điều này nhất là Thị trưởng Diêu. Thị trưởng Diêu từ Vọng Đường lên, nghe nói y khá ủng hộ việc phát triển công ty tư nhân, điểm này sẽ khiến y ủng hộ và hiểu cho yêu cầu của chúng ta. Hơn nữa ủng hộ như vậy cũng không đi ngược lại chính sách.
Diêu Văn Trí làm ở Vọng Đường được Ninh Pháp khen ngợi, nếu không sao có thể từ chức Bí thư huyện ủy lên làm Thường vụ thị ủy, Phó thị trưởng. Ninh Pháp có thể nói là toàn quyền quyết định việc dùng cán bộ ở Thành phố An Đô, Hoàng Nguyên Thịnh gần như không có cửa nói chuyện, đây là điều mọi người đều biết, nhưng không thể không nói cách mạnh mẽ này của Ninh Pháp mới khiến cho An Đô bắt đầu tăng tốc trở lại.
- Ý của chú là đồng ý nhận hai công ty đó?
- Có thể tỏ rõ thái độ nhận một trong hai, nhưng chúng ta phải tính toán rõ ràng xem làm như thế nào có lợi nhất, hơn nữa đã nhận cũng chưa chắc cần áp dụng ngay, có thể kéo dài mà. Thứ cần tranh thủ phải tranh thủ. Đàm phán với chính quyền như việc kinh doanh vậy, tạm thời thay đổi là có thể mà. Chúng ta không thể tham nhiều, ăn một nhà, hoạt động tốt để chính quyền thấy thành ý và năng lực chúng ta.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói tiếp:
- Chúng ta nhận hai công ty này thì sẽ giảm áp lực cho chính quyền. Mấy trăm người cũng khiến Thị trưởng Diêu giảm bớt nhiều việc mà.
……..
Trưa hôm đó Triệu Quốc Đống ăn cùng mấy người Lôi Hướng Đông, Kiều Huy, chiều đi suối nước nóng bơi, tói ăn với Lưu Triệu Quốc, Khâu Nguyên Phong, thuận tiện kéo theo Cao Dương cuối tuần về An Đô. Bạn bè phải qua lại nhiều như vậy thì mới có thể duy trì quan hệ.
Trong bữa ăn mọi người đều có nhiều điều phải than thở. Bí thư đảng ủy khu Giang Miếu – Khương Nhất Minh bị xuất huyết não phải vào bệnh viện, Phó Trưởng phòng Công an huyện – Lưu Thắng An được điều tới làm chính ủy Công an huyện Mai. Đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tề Chính cuối cùng đã thành Phó Trưởng phòng.
- Quốc Đống, chú đã tới chỗ lão Nghiêm chưa?
Đợi xe Khâu Nguyên Phong và Cao Dương rời đi, Triệu Quốc Đống đưa Lưu Triệu Quốc về nhà.
- Bí thư Nghiêm thì em tới hai lần nhưng Bí thư Nghiêm khá bận, thường xuyên không thấy người.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Vậy lão Nghiêm bên đó thế nào?
- Nói như thế nào nhỉ? Phải nói là địa vị khá siêu nhiên. Thị trưởng Mạch có lẽ không hòa hợp với Bí thư Nghiêm; Bí thư Kỳ lại khá coi trọng Bí thư Nghiêm. Nhưng Bí thư Kỳ mới tới, Bí thư Nghiêm lại ở Ninh Lăng nhiều năm, bên Chính pháp có thể nói không một ai có thể tiến vào.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Địa vị siêu nhiên? Thế giới này đâu có cái đó. Bên này không áp đảo bên kia thì ngược lại. Lão Nghiêm làm như vậy là không chính xác, đây không phải hiện tượng tốt.
Lưu Triệu Quốc lắc đầu nói:
- Nghe nói Ninh Lăng sắp lên cấp?
- Tháng 12 ạ. Nghe nói bộ máy sẽ có thay đổi, có lẽ Bí thư Nghiêm cũng nằm trong số này.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Cũng đúng, Bí thư Nghiêm đã làm nhiều năm thì đáng lẽ phải nhìn nhận rõ vấn đề chứ?
Lưu Triệu Quốc cười nói:
- Quốc Đống, chuyện này chú đừng xen vào. Anh nói với chú một câu, tiến dần từng bước mới là quan trọng nhất, mấy trò khác kiểu gì cũng có bất lợi.
Triệu Quốc Đống đang suy nghĩ lời Lưu Triệu Quốc nói. Xem ra vị trí Cục trưởng Cục công an thành phố cũng có nhiều áp lực. Y có thể đứng vững trên chiến thuyền, từng bước tiến lên thì cũng phải có bản lĩnh mà.
- Lưu ca, Bí thư đảng ủy Cục Công an đã rõ ràng chưa?
- Việc này đâu đơn giản như vậy? Phải cố gắng thôi, có thể thành hay không thì anh cũng không cưỡng cầu. Cưỡng cầu cũng không được.
Triệu Quốc Đống nói.
Nói là nói như vậy, Triệu Quốc Đống có thể cảm nhận được Lưu Triệu Quốc có chút không cam tâm. Lần trước bỏ qua cơ hội, nếu lần này bỏ qua thì có lẽ không còn nữa.
- Em thật ra cảm thấy anh nên tìm cơ hội biểu diễn một chút. Anh không biểu diễn thì sao lãnh đạo biết năng lực và suy nghĩ trong công việc của anh?
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói.
Theo lý hắn không nên nói như vậy, nhưng hắn thấy Lưu Triệu Quốc quá trầm ổn, lúc mới vào làm từ tốn còn được, nhưng bây giờ vẫn còn dùng cách đó thì sẽ không hợp thời.
Triệu Quốc Đống từ Thái Chánh Dương nên hiểu được về tính cách của Ninh Pháp. Mặc dù Thái Chánh Dương đã lên Sở Giao thông nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm giác quan hệ của hai gười này càng mật thiết hơn nữa. Cho nên khi ngồi với Thái Chánh Dương, Thái Chánh Dương cũng thi thoảng nhắc tới tác phong làm việc của Ninh Pháp.
Ngoài ảnh hưởng phái hệ, đến cấp bậc của Ninh Pháp, Lưu Triệu Quốc thì nếu không có nguyên nhân đặc biệt thi cách làm việc từ tốn sẽ không được lãnh đạo coi trọng. Triệu Quốc Đống thấy Lưu Triệu Quốc bây giờ đang rất khó xử, theo lý thuyết chức Bí thư đảng ủy Cục Công an nên là của y, nhưng Ninh Pháp chưa tỏ thái độ. Vì thế muốn đột phá cục diện bế tắc này thì nhất định cần có đột phá.
Lưu Triệu Quốc cũng nghe ra ý trong lời của Triệu Quốc Đống, có vài điều không cần nói rõ. Y trầm ngâm một chút rồi nói:
- Quốc Đống, chú nói đúng, thích hợp thay đổi thì mới phá vỡ cục diện.
/1736
|