Nghiêm Lập Dân là Phó bí thư phụ trách Đảng đàn, không thể bị loại khỏi việc điều chỉnh cán bộ, điều này không phù hợp nguyên tắc của tổ chức. Nhưng Tiếu Triêu Quý lại biết Trưởng ban tổ chức cán bộ Thị ủy – Chương Thiên Phóng lại có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống, có quan hệ bình thường với Nghiêm Lập Dân. Như vậy nếu như Kỳ Dư Hồng ủng hộ đề xuất của Triệu Quốc Đống, vậy Nghiêm Lập Dân một mình không thể thay đổi tình hình.
Tiếu Triêu Quý có thể thông qua Tương Uẩn Hoa mà bắc cầu với Triệu Quốc Đống chính là cho rằng Chương Thiên Phóng có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống. Mà Chương Thiên Phóng bây giờ là thân tín tuyệt đối tin cậy của Kỳ Dư Hồng. Bí thư nếu như không hề có khúc mắc nào với Trưởng ban tổ chức cán bộ, vậy vị Phó bí thư Thị ủy kia muốn làm gì cũng có chút khó khăn.
Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng Tiếu Triêu Quý đã bắt đầu thay đổi. Tương Uẩn Hoa phân tích không hề sai về người này.
- Lão Tiếu, thời gian vừa rồi tôi vẫn điều tra, nghiên cứu. Thông qua tình hình nắm giữ thì tôi đã cẩn thận phân tích tác phong của cán bộ các xã, thị trấn, phòng ban và các công ty tại Tây Giang. Tôi phát hiện tác phong làm việc của cán bộ cấp xã, thị trấn thì tốt hơn các phòng ban. Một vài phòng ban có quyền lực thì từ lãnh đạo đến nhân viên đều có tác phong quá kém, có thể nói kẻ khác không thể chịu được. Tôi không biết Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật giám sát các cơ quan như thế nào, có nhận được thư trách cứ của dân chúng hay không? Cũng không biết bên Thanh gia, Ủy ban kỷ luật có phát huy tác dụng không?
Triệu Quốc Đống nói với giọng châm chích, Tiếu Triêu Quý cẩn thận suy nghĩ xem mấy cơ quan có quyền lực là phòng ban gì. Phòng Tài chính, Phòng Giao thông, Đất đai hay Ủy ban Xây dựng? Bên Chấp pháp thì chỉ ba ngành là công an, Viện kiểm sát và Tòa án mà thôi. Trong lúc nhất thời y không rõ Triệu Quốc Đống đang nhằm vào ngành nào là chính.
Chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống ngầm đi điều tra? Theo Lôi Bằng nói thì lãnh đạo các phòng ban, xã, thị trấn đều đưa ảnh của Triệu Quốc Đống cho cán bộ trung tầng xem, để bọn họ quen mặt, tránh cho xảy ra chuyện.
- Bí thư Triệu, sau khi Ninh Lăng lên cấp và thành lập Đông GIang, một bộ phận các cán bộ có năng lực và tố chất mạnh của quận Ninh Lăng đã bị điều sang Đông Giang. Tây Giang chúng ta nhận cán bộ đều là trên 50 tuổi, có thể nói cán bộ Tây Giang chúng ta đã lão hóa. Hơn nữa tố chất nghiệp vụ và chính trị của nhóm cán bộ này là khá thấp, tác phong làm việc kém. Chẳng qua Bí thư Triệu đến thì chúng tôi tin đã có người lãnh đạo, tin rằng công tác sau đây sẽ tốt hơn.
Tiếu Triêu Quý khá cẩn thận, trong lời tỏ thái độ một chút.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Tiếu Triêu Quý, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tiếu, mặc dù thay đổi bộ mặt của Tây Giang không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng chúng ta không thể ngồi chờ. Bộ máy cấp quận có lẽ sẽ được điều chỉnh trước cuối năm. Ý tôi là muốn Ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban kỷ luật và văn phòng Quận ủy tiến hành đánh giá về toàn bộ thành viên lãnh đạo của các phòng ban, xã, thị trấn. Ý tôi là công bằng đánh giá.
Tiếu Triêu Quý run lên. Ban Tổ chức cán bộ dẫn dầu, nếu nói Ủy ban kỷ luật miễn cưỡng tham gia còn được, nhưng mà văn phòng Huyện ủy tham gia vào thì không phù hợp mấy. Hơn nữa làm như vậy thì ăn nói sao với Lôi Bằng?
Triệu Quốc Đống nhìn ra được suy nghĩ của Tiếu Triêu Quý nên cười nói:
- Lão Lôi thì anh đến báo cáo, nói là tôi rất lo lắng về công tác xây dựng Đảng và tác phong làm việc tản mạn của cán bộ. Ban tổ chức cán bộ muốn điều tra nghiên cứu một lần, đây sẽ là chỉ tiêu quan trọng nhất để khảo sát công tác xây dựng Đảng, xếp hạng cuối năm.
Tiếu Triêu Quý đảo đảo mắt, mấp máy môi nhưng không nói thành lời.
Đây là Triệu Quốc Đống đưa cành ô liu ra. Mặc dù không biết bao giờ điều chỉnh cán bộ nhưng lần khảo sát công tác xây dựng Đảng này chính là chuẩn bị cho điều chỉnh bước lớn hơn nữa. Mặc dù Ban Tổ chức cán bộ chủ đạo nhưng Ủy ban kỷ luật và văn phòng Huyện ủy tham gia chính là Triệu Quốc Đống nhắc mình không nên quá mức. Hơn nữa Quế Toàn Hữu đại khái cũng sẽ truyền đạt ý đồ của Triệu Quốc Đống, để Ban Tổ chức cán bộ làm theo ý của Triệu Quốc Đống. Có nên nhận cành ô liu này không?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nhìn Tiếu Triêu Quý. Mình đã rất khéo léo ám chỉ, Tiếu Triêu Quý không phải nhân vật kém nhưng lại không phải người có thể quyết định đại cuộc. Có Tiếu Triêu Quý giúp thì mình có thể tiến hành mấy vấn đề kia. Không có y giúp thì chẳng qua khó khăn hơn một chút mà thôi.
……
Tiễn Tiếu Triêu Quý, Triệu Quốc Đống cũng hiểu mình hơi tàn nhẫn một chút. Nhưng sự thật tàn khốc cuối cùng sẽ tới, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tiếu Triêu Quý chấp nhận ý kiến của hắn cũng có nghĩa liên minh của Lôi Bằng và Tiếu Triêu Quý hoàn toàn tan rã. Mặc dù sự tan rã này phải chờ đến sang năm mới lộ ra, nhưng Tiếu Triêu Quý chắc cũng nghĩ đến điểm này. Nếu như muốn đạt được thì phải trả giá gì đó. Nếu như Tiếu Triêu Quý đã nhờ Tương Uẩn Hoa làm trung gian, vậy cũng có nghĩa là Tiếu Triêu Quý đã chọn hắn. Chẳng qua Tiếu Triêu Quý không ngờ chuyện đến nhanh như vậy mà thôi.
Điều này không thể trách hắn. Nếu đã làm chính trị và muốn tiến lên thì phải chuẩn bị về tư tưởng.
Triệu Quốc Đống lấy điếu thuốc đưa lên mũi ngửi. Mùi thuốc lá thực ra tốt hơn nhiều so với châm hút nhiều lần. Đương nhiên đây là do Triệu Quốc Đống không nghiện.
Tiếu Triêu Quý không tỏ rõ thái độ làm Triệu Quốc Đống có chút khó chịu. Chẳng qua hắn nghĩ một chút thì lại thấy bình thường. Nếu như Tiếu Triêu Quý lập tức đồng ý có lẽ hắn còn nghi ngờ.
Triệu Quốc Đống đã trao đổi với Chương Thiên Phóng. Trên thực tế do Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch Hạ Đồng có sức khỏe yếu, khó có thể đảm nhiệm gánh nặng công việc ở Tây Giang, nên Quận ủy Tây Giang đã yêu cầu Thị ủy điều chỉnh công việc của Hạ Đồng. Mà Hoắc Vân Đạt chính là người thay thế tốt nhất. Chẳng qua Chương Thiên Phóng về nguyên tắc cho phép nhưng đây chỉ là trao đổi của hai người.
Trong bộ máy lãnh đạo quận Tây Giang hiện nay thì Quế Toàn Hữu không cần phải nói, Vương Ích cùng Lạc Dục Thành dần đi vào vòng tròn của hắn. Tiếu Triêu Quý còn cần làm thêm một chút, chẳng qua Triệu Quốc Đống cho rằng không khó. Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ cùng với Tiền Trì Quốc theo Triệu Quốc Đống nghĩ là kẻ không thể tiếp nhận.
Trưởng ban Tuyên giáo Bành Nguyên Hậu và Chính ủy Ban chỉ huy quân sự Viên Vĩ Quốc là hai người bị đẩy ra rìa trong bộ máy. Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn chú ý đến. Nhất là khi hắn đến Ban chỉ huy quân sự và nói quận sẽ tăng cường ủng hộ công tác vũ trang, hơn nữa còn do Biên Phong đứng ra làm trung gian nên Viên Vĩ Quốc cũng rất nhanh đã tỏ thành ý.
Bành Nguyên Hậu bị đẩy sang rìa là do y mới tới Tây Giang, hơn nữa y do Tương Uẩn Hoa đưa tới làm Trưởng ban Tuyên giáo Tây Giang. Tương Uẩn Hoa đi, Triệu Quốc Đống đến làm Bành Nguyên Hậu rất tự nhiên thành nhân vật chuyển đổi. Mà Triệu Quốc Đống cũng coi trọng công tác tuyên truyền nên khiến địa vị của Bành Nguyên Hậu tăng nhanh.
Trong các Phó chủ tịch thì ngoài Hạ Đồng ra, mấy Phó chủ tịch khác thì hắn thấy cũng được. Nhất là Phó chủ tịch phụ trách Nông nghiệp – Ngụy Hiểu Lam làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt. Mặc dù vẻ ngoài nho nhã nhưng khi nói tới công việc thì nắm chắc. Hơn nữa mấy phòng như Nông nghiệp, Lâm nghiệp, Thủy lợi do chị ta phụ trách thì đều có tác phong làm việc tốt hơn các phòng ban khác. Điều này càng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng hơn với nữ Phó chủ tịch.
Còn một Phó chủ tịch vì bị bệnh nên nằm viện là Bảo Vĩnh Lai, y đã vào viện hơn tháng mà vẫn chưa xác định được nguyên nhân chính xác của căn bệnh, đưa lên bệnh viện tỉnh cũng không ra.
Mùa đông tới lầm Ninh Lăng lạnh thêm. Điều này cũng làm cho Ninh Lăng hay tắc đường hơn.
Nhận được điện thoại, Triệu Quốc Đống lập tức tới trụ sở chính quyền Thị xã. Một phó Tổng giám đốc công ty điện lực quốc gia đến Ninh Lăng khảo sát. Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng và Thị trưởng Thư Chí Cao đều đến gặp người này, hơn nữa Tham gia cả quá trình khảo sát. Triệu Quốc Đống đến thì cuộc gặp đã kết húc. VỊ phó Tổng giám đốc kia lên xe Kỳ Dư Hồng, đoàn xe sắp tiến vào khảo sát nhà máy Biến áp Ninh Lăng ở Khu Khai Phát. Triệu Quốc Đống cũng lên xe của Thư Chí Cao.
Làn sương mù dày đặc bao vây Ninh Lăng, phía tây cầu Ô Giang bị tắc rất nghiêm trọng. Mặc dù cảnh sát giao thông sớm được thông báo mở đường nhưng tốc độ di chuyển của quốc lộ 915 chạy như rùa bò.
Thư Chí Cao hơi tái mặt lại, hoàn cảnh như vậy thì sao có thể thu hút đầu tư.
Xe cảnh sát đằng trước không ngừng gọi loa yêu cầu xe đằng trước tránh đường. Nhưng lái xe tải chỉ cười lạnh một tiếng, đường như vậy, anh bảo tôi đi đâu?
Thư Chí Cao thở dài một tiếng mà nói:
- Sao thế này? Lão Tằng, gọi điện cho Mã Nguyên Sinh, bảo cảnh sát giao thông mau thông đường.
- Thị trưởng Thư, tôi đã gọi cho Cục trưởng Mã. Anh ta nói đã bố trí cảnh sát giao thông nhưng do sương mù dày đặc nên xe chạy chậm. Cầu Ô Giang lại hẹp nên muốn thông xe cũng rất khó khăn.
Tằng Khả Phàm quay đầu lại nói.
- Mã Nguyên Sinh này làm ăn gì không biết? Hôm qua anh không phải đã nói chuyện sao? Trong thời gian này đều có sươngg mù, đã sớm nhắc y phải đảm bảo thông đường, y nghĩ lời tôi nói là như thế nào?
Thư Chí Cao rất tức giận. Lần này lãnh đạo công ty điện quốc gia đến khảo sát nhà máy biến áp Ninh Lăng, cũng nói muốn đầu tư một nhà máy sản xuất Máy Cao áp ở tỉnh An Nguyên, điều này làm mấy thành phố, Thị xã khác của tỉnh đều chú ý. Phó Tổng giám đốc này trước đó đã đến khảo sát ở Miên Châu, Lam Sơn cùng với Vĩnh Lương. Ninh Lăng là điểm cuối cùng.
Đến Ninh Lăng lại có ấn tượng không tốt như vậy, sao có thể không khiến Thư Chí Cao tức giận. Hơn nữa y còn chuyên môn dặn Mã Nguyên Sinh từ trước.
Tằng Khả Phàm ngậm miệng vì biết bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Thư Chí Cao vốn không hài lòng với Mã Nguyên Sinh. Thư Chí Cao đến Ninh Lăng lâu như vậy mà chỉ tới Cục Công an Thị xã có một lần để kiểm tra công việc, qua đó có thể thấy lạnh nhạt với Cục Công an như thế nào.
- Thị trưởng Thư, đây sợ cũng có trách nhiệm của Đội cảnh sát giao thông Tây Giang chúng tôi. Khu vực này cũng do đội cảnh sát giao thông Tây Giang quản lý.
Triệu Quốc Đống chủ động nhận trách nhiệm.
Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, tôi nhớ Thanh tra Thị xã đã nhận được thư trách về Đội cảnh sát giao thông Tây Giang thu tiền trái phép ở quốc lộ 915, chuyên môn phạt tiền lái xe đường dài. Tôi đã yêu cầu Thanh tra Thị xã điều tra, cũng đã giao việc này cho Cục Công an Thị xã xem xét.
- Thị trưởng Thư, quận Tây Giang cũng nhận được vài phản ánh. Ủy ban kỷ luật Tây Giang đang điều tra việc này.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm vì lời Thư Chí Cao nói.
- Quốc Đống, tôi đến Ninh Lăng thì nghe nói cậu đã tạo được hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp ở Hoa Lâm, khiến tác phong làm việc của các cơ quan nhà nước Hoa Lâm thay đổi rất nhiều. Ngay cả các nhà đầu tư ở Ninh Lăng cũng biết hoàn cảnh đầu tư ở Hoa Lâm là rất tốt. Tôi thấy cậu đến Tây Giang lâu như vậy mà không có động tác gì, tình hình Tây Giang bây giờ cũng không tốt. Sao? Cậu cảm thấy không dễ chỉnh đốn tác phong làm việc ở Tây Giang sao?
- Thị trưởng Thư, tình hình Tây Giang ngài cũng biết đó, ung nhọt nhiều năm nên trong lúc nhất thời khó có thể giải quyết hết. Tôi cũng đang định báo cáo với ngài và Bí thư Kỳ về tình hình công tác thời gian qua, mọi người Thị ủy và Ủy ban Thị xã ủng hộ.
Triệu Quốc Đống khá tôn trọng Thư Chí Cao. Bây giờ quan hệ giữa Thị ủy và Ủy ban Thị xã là khá phức tạp. Hơn nữa quan hệ giữa Bí thư, Thị trưởng và hai vị Phó bí thư là khá vi diệu, nhưng người trong cuộc cũng chưa chắc hiểu rõ vấn đề trong đó. Triệu Quốc Đống cũng biết nước Thị ủy rất sâu, cho nên hắn bình thường không đến Thị ủy. Mặc dù Vưu Liên Hương cũng bố trí một văn phòng cho Triệu Quốc Đống ở trụ sở Thị ủy, nhưng Triệu Quốc Đống chưa đến lần nào.
- Quốc Đống, cậu trở nên cẩn thận từ bao giờ vậy? Theo tôi nhớ thì cậu không như vậy mà?
Thư Chí Cao nhíu mày nói:
- Cậu sợ cái gì? Thị ủy, Ủy ban Thị xã đã giao nhiệm vụ cho cậu chấn chỉnh lại Tây Giang, dù cậu dùng thủ đoạn gì thì chỉ cần cậu có thể đưa Tây Giang quay lại quỹ đạo phát triển một cách nhanh nhất thì cả tôi và lão Kỳ đều ủng hộ.
Triệu Quốc Đống lần đầu nghe Thư Chí Cao phê bình mình trực tiếp như vậy, điều này làm hắn có chút buồn bực. Chính xác mà nói Thư Chí Cao thậm chí giống Bí thư Thị ủy hơn là Kỳ Dư Hồng. Nếu Kỳ Dư Hồng là kim giấu trong chăn, vậy Thư Chí Cao là thanh gươm lúc ẩn lúc hiện.
Tằng Khả Phàm có chút lo lắng nhìn Triệu Quốc Đống. Thư Chí Cao trực tiếp phê bình như vậy làm y lo Triệu Quốc Đống không chấp nhận. Chẳng qua y đây là coi thường sự nhẫn nhịn của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vẫn rất bình tĩnh giống như chăm chú nghe đối phương phê bình.
- Tôi muốn cậu đến Tây Giang là hy vọng cậu có thể buông tay chân mà làm, không bị ràng buộc bởi các thứ linh tinh, càng không bị người ta ảnh hưởng, lớn mật làm việc, tạo thành tích mới. Tây Giang có trụ cột tốt, cậu có thể tạo thành tích huy hoàng ở Hoa Lâm, chẳng lẽ không làm gì được ở Tây Giang? Triệu Quốc Đống cậu không phải không làm được mà sợ chuốc họa vào mình, sợ đánh rắn không được mà bị rắn cắn. Tôi cảm thấy nếu là như vậy thì tôi đã nhìn lầm cậu.
- Thị trưởng Thư nói tôi xin ghi nhớ. Tôi sẽ dựa theo ý kiến của Thị trưởng Thư kết hợp vào công tác thực tế của Tây Giang ta.
Triệu Quốc Đống cũng không giải thích nhiều. Thư Chí Cao có thái độ của mình, Triệu Quốc Đống có suy nghĩ của hắn. Chẳng qua ý kiến của Thư Chí Cao làm hắn xúc động. Dù Kỳ Dư Hồng hay Thư Chí Cao đều hy vọng hắn mau mở cục diện ở Tây Giang. Nghiêm Lập Dân nhúng tay vào Tây Giang thì có lẽ hai vị này đã biết. Thư Chí Cao nói như vậy ám chỉ gì, Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không vì lời của Thư Chí Cao mà trực tiếp đối đầu với Nghiêm Lập Dân. Chẳng qua ít nhất Thư Chí Cao đã ủng hộ hắn.
- Ừ, cậu rõ là tốt rồi. Có những lúc vung đao dứt khoát sẽ tốt hơn.
Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Có gì khó khăn thì cứ nói ra. Tôi và lão Kỳ là chỗ dựa chắc chắn cho cậu.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, tôi chờ câu này của ngài. Đến lúc đó tôi tìm tới cửa thì ngài không được đẩy đi đó.
Triệu Quốc Đống ra vẻ vui mừng mà nói.
- Được rồi, cậu đừng đóng kịch với tôi. Cậu muốn tính kế ai thì cứ việc, cần nói thì tôi biết mình nên nói gì.
Thư Chí Cao cười nói.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, sao công ty điện quốc gia lại đến Ninh Lăng chúng ta?
Triệu Quốc Đống giả vờ nói.
- Hừ, quốc gia đang tăng cường đầu tư cho lĩnh vực này, đảm bảo thực hiện mục tiêu ngành điện đi trước kinh tế. Công ty Quốc Điện đứng hàng đầu trong lĩnh vực điện năng của quốc gia, tìm cơ hội thích hợp để đầu tư cũng là bình thường. Công ty Thiên Hằng và nhà máy Biến áp Ninh Lăng đều là công ty quan trọng trong lĩnh vực điện, hơn nữa cũng có một vài nhà máy phụ trợ tiến vào Khu Khai Phát. Lãnh đạo Công ty Quốc Điện có hứng thú với Ninh Lăng là bình thường.
Thư Chí Cao nghiêm túc nói:
- Đây là cơ hội hiếm có, mặc dù chúng ta không có ưu thế hơn ba nơi kia, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải tranh thủ. Chẳng qua không biết vị phó Tổng giám đốc Đổng kia là đến tìm kiếm cơ hội đầu tư xây dựng nhà máy hay chỉ đến thăm hai nhà máy kia.
- Phó Tổng giám đốc Đổng?
Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên mà nói.
Thư Chí Cao lập tức nhận ra vẻ khác lạ của Triệu Quốc Đống nên nói:
- Quốc Đống, sao, cậu quen à?
- Ừ, khó nói, cũng không biết có phải người tôi quen hay không. Trước đây tôi quen một vị giám đốc Đổng của Tập đoàn Đông Năng, sau đó nghe nói vị này điều tới Công ty Quốc Điện.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ, vậy thì lát gặp sẽ biết mà.
Đổng Minh Đường cùng Kỳ Dư Hồng ngồi một xe. Kỳ Dư Hồng đúng là rất tức giận vì tắc đường lâu như vậy, nhưng y phải cố cười vì sợ làm Công ty Quốc Điện có ấn tượng không tốt với Ninh Lăng.
Chẳng qua Đổng Minh Đường lại không hề để ý. Ninh Lăng vốn không nằm trong kế hoạch khảo sát. Chẳng qua Đổng Minh Đường không rõ tại sao lãnh đạo công ty lại yêu cầu đến Ninh Lăng, điều này làm y rất khó hiểu, hơn nữa tổng giám đốc Bàng lại tự mình gọi tới.
Mặc dù Ninh Lăng có hai nhà máy liên quan tới ngành điện, chẳng qua công ty điện Thiên Hằng chỉ là một công ty nhỏ bé trong hệ thống điện quốc gia. Mà nhà máy biến áp Ninh Lăng mặc dù thuộc nhà nước nhưng quy mô quá nhỏ.
Đoàn xe cuối cùng đã vượt qua được dòng tắc đường mà chạy tới Ban quản lý Khu Khai Phát. Lãnh đạo Ban quản lý đứng trước cửa đang run lên vì gió rét.
Triệu Quốc Đống xuống xe thì thấy ba người Lý Trạch Hải, Phùng Vân Khôn và Lô Miễn Dương tóc bắt đầu ướt vì sương mù.
Mà Lục Nhị càng đáng thương hơn. Cô mặc chiếc váy mỏng, bên dưới là quần tất, giày cao gót, tất cả lộ rõ thân hình với đường cong tuyệt vời của cô. Mặt trắng bệch không biết là do lạnh hay là do đánh phấn dày, nhưng nó càng làm tôn thêm đôi môi đỏ hồng của cô.
Đổng Minh Đường cùng hai người Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao đi vào Ban quản lý, qua đó đủ để thấy Ninh Lăng coi trọng Công ty Quốc Điện đến đây như thế nào.
Trên thực tế trước đó Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao không nhận được thông báo. Chỉ biết đối phương khi xem xong VĨnh Lương liền muốn tới Ninh Lăng, trên tỉnh tự nhiên là chào đón. Lần này Công ty Quốc Điện không chỉ đến khảo sát mình tỉnh An Nguyên mà con đến mấy tỉnh lân cận. Nội dung cụ thể không rõ ràng nhưng dù như vậy cũng không ai dám coi nhẹ.
- Chào mừng tổng giám đốc Đổng đến Khu Khai Phát Ninh Lăng thị sát, hy vọng Khu Khai Phát Ninh Lăng có thể làm tổng giám đốc Đổng có ký ức tốt đẹp.
Triệu Quốc Đống cười cười đi lên.
Đổng Minh Đường thấy Triệu Quốc Đống này hơi quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra gặp ở đâu.
- Tổng giám đốc Đổng, đây là Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng tôi – Triệu Quốc Đống. Đây là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất của cả tỉnh An Nguyên.
Đổng Minh Đường nghe thấy tên Triệu Quốc Đống liền hiểu ngay ra. Y rất thông minh mà làm ra phản ứng:
- Quốc Đống, đã hai năm không gặp rồi phải không? Đã thành Thường vụ thị ủy rồi sao? Được, đáng chúc mừng, sao lên chức mà không thông báo với tôi một tiếng?
Khó trách tổng giám đốc Bành lại bảo mình tới Ninh Lăng. Năm đó Thái Chánh Dương tranh cãi với mình về vấn đề ô nhiễm môi trường của nhà máy điện Hoa Dương rồi đi ăn không phải đã gặp tên này sao
Bây giờ Thái Chánh Dương đã lên Bộ Thương mại phụ trách mảng năng lượng. Hơn nữa nghe nói sau Đại hội đại biểu nhân dân năm tới sẽ sát nhập các ngành Than, dầu mỏ, khí thiên nhiên, điện lực, điện nguyên tử mà thành lập Bộ năng lượng, Thái Chánh Dương sẽ thành Bộ trưởng. Công ty Quốc Điện sẽ nằm trong Bộ năng lượng này.
- Tổng giám đốc quá khen, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên của Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư mà thôi. Xin mời Công ty Quốc Điện có thể nhìn trúng Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng tôi. Nếu tổng giám đốc Đổng có thể ở lại Ninh Lăng vài hôm, lãnh đạo Công ty Quốc Điện nhất định có thể cảm nhận rõ sự nhiệt tình của nhân dân Ninh Lăng.
- Ha ha, Quốc Đống, tối qua tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của Bí thư Kỳ. Thêm sự nhiệt tình của cậu chắc tôi bị khiêng về Bắc Kinh mất.
Đổng Minh Đường cười cười đầy thân cận.
- Chẳng qua nếu Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư có thể bỏ qua tôi trong bàn rượu thì tôi đúng là thích phong cảnh Ninh Lăng. Nào, tôi giới thiệu với cậu về mấy thành viên tổ khảo sát của Công ty Quốc Điện chúng tôi.
Kỳ Dư Hồng cùng Thư Chí Cao đi cùng nghe hai người Đổng Minh Đường và Triệu Quốc Đống nói chuyện đều sáng mắt lên. Đổng Minh Đường này nói như vậy làm không khí tốt hơn nhiều. Hai người bọn họ vốn xác định Đổng Minh Đường chỉ ở Ninh Lăng một lát, không ăn cơm trưa mà về ngay An Đô. Chỉ khảo sát hai tiếng thì có thể khảo sát được gì?
Đoàn người đi theo Đổng Minh Đường vào Ban quản lý Khu Khai Phát, không khí đã hòa hợp hơn. Đổng Minh Đường nói chuyện khá vui vẻ, chẳng qua liên quan đến công việc khảo sát thì y rất kín miệng.
- Khu Khai Phát Ninh Lăng nằm phía đông của Thị xã, chiếm diện tích 12 Km vuông, diện tích quy hoạch là 25Km vuông, có dòng Ô Giang, Thúy Hà chạy xuyên qua, có cầu Ô Giang, Thúy Hà, quốc lộ 915 đi qua. Đường sắt Tây Liễu được xây dựng chỉ cách Khu Khai Phát gần 2km, cảng Ninh Lăng cho phép tàu 3000 tấn đi qua. Nam có thể xuống Tân Châu, bắc lên Trường Giang, giao thông rất thuận tiện.
- Bây giờ Khu Khai Phát đã có đủ cơ sở trụ cột về nước, điện, đường và thông tin…
- Khu Khai Phát được quy hoạch thành Khu công nghiệp ngành sản xuất điện lực và thương mại. Trong đó quy hoạch cho Khu công nghiệp điện là 7km vuông. Bây giờ trong Khu Khai Phát có 19 công ty, nhà máy như nhà máy biến áp Ninh Lăng, có công ty trách nhiệm hữu hạn Thiên Hằng. Dự tính năm nay sẽ đạt giá trị sản lượng là 450 triệu, nộp thuế 90 triệu.
Lục Nhị rất ngọt ngào nói chuyện.
- Quốc Đống, cậu quen tổng giám đốc Đổng này?
Nhân lúc rảnh rỗi, Kỳ Dư Hồng vẫy vẫy Triệu Quốc Đống lại mà nói.
- Không thể nói là quen. Chỉ là tôi và tổng giám đốc Đổng đã cùng ăn cơm ở An Đô. Lúc ấy anh ta là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đông Năng, đang đàm phán với trợ lý chủ tịch tỉnh Thái Chánh Dương lúc đó về vấn đề ô nhiễm môi trường của Nhà máy điện Hoa Dương. Sau đó chỉ biết anh ta điều tới Công ty Quốc Điện nên không liên lạc nữa.
Triệu Quốc Đống nói.
Kỳ Dư Hồng lúc này liền hiểu ngay ra.
- Mấy hôm trước cậu có phải lên Bắc Kinh tìm Bộ trưởng Thái? Bộ trưởng Thái là người tỉnh An Nguyên chúng ta đi ra, bây giờ phụ trách ngành năng lượng quốc gia, lại là lão lãnh đạo của cậu, tài nguyên này cậu tuyệt đối không được lãng phí, phải dùng tốt để mang lợi ích về Ninh Lăng cho chúng ta.
- Bí thư Kỳ yên tâm, tôi sẽ cố sức. Dù sao Bộ trưởng Thái cũng là người tỉnh An Nguyên chúng ta, không thể nào bỏ được quê quán mà. Hơn nữa Ninh Lăng là nơi có tài nguyên thiên nhiên phong phú, nhất là ngành điện, quốc gia tiêu hao năng lượng càng lúc càng nhiều. Chúng ta vừa lúc có thể thành trung tâm trong lĩnh vực này. Nếu xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng chúng ta thì cũng có lợi cho công ty bọn họ, giảm thiểu các chi phí không cần thiết.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Ừ, Quốc Đống, việc này cậu không được thả lỏng. Công ty Quốc Điện không dễ mà tới được Ninh Lăng, cần phải tiếp đón tốt bọn họ. Nếu như để cơ hội này bị các thành phố anh em đoạt đi, chúng ta đây là không có trách nhiệm với Ninh Lăng.
Kỳ Dư Hồng rất nghiêm túc nói:
- Vừa nãy ở trên xe tôi nói chuyện với Đổng Minh Đường một lát. Y mặc dù rất cẩn thận nhưng tôi có thể nghe ra một vài điều. Y đã đến gần mười tỉnh khảo sát, khảo sát trong phạm vi lớn như vậy làm gì? Nhất định đây là quy hoạch cho ngành điện. Mà Công ty Quốc Điện không khảo sát xây dựng nhà máy phát điện thì nhất định chính là các nhà máy sản xuất thiết bị chế tạo. Tôi cảm thấy đây là cơ hội cho chúng ta, quyết không thể bỏ qua.
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm phục vị Bí thư Thị ủy này. Áp lực phát triển kinh tế khiến Kỳ Dư Hồng phải lo việc vốn do Thị trưởng phải lo. Chẳng qua như vậy cũng tốt, có cả Bí thư Thị ủy và Thị trưởng cùng nhìn chằm chằm thì có bất cứ trở ngại gì cũng có thể gạt sang bên.
Triệu Quốc Đống cũng vui mừng nếu lợi dụng được việc này. Như vậy trong nhiều công việc hắn sẽ dễ dàng hơn.
Triệu Quốc Đống vẫn lo lắng về quan hệ quá bình thường hoặc là có chút mâu thuẫn với Kỳ Dư Hồng. Nếu không tạo quan hệ mật thiết với Bí thư Thị ủy thì sẽ làm cho lời nói của hắn không có trọng lượng mấy. Làm như thế nào để cải thiện quan hệ với Kỳ Dư Hồng là việc rất quan trọng đối với Triệu Quốc Đống lúc này. Từ góc độ nào đó nó còn quan trọng hơn cả việc thu hút Công ty Quốc Điện tiến vào Khu Khai Phát.
Công việc tiếp theo tương đối dễ dàng. Đoàn người chính là đi quanh mà xem, khảo sát hoàn cảnh và tình hình của mấy nhà máy trong Khu Khai Phát, sau đó tổ chức tọa đàm.
Nhà máy biến áp Ninh Lăng và Công ty điện Thiên Hằng là hai nhà máy số một số hai của Khu Khai Phát nên không cần phải nói. Mấy nhà máy còn lại đều là được báo trước nên phải tỏ vẻ làm ăn tốt. Chỉ riêng tiền thuê mười mấy xe vận chuyển hàng hóa, đám cán bộ Ban quản lý cũng đến đó đốc thúc. Đóng kịch thì hay nhưng không biết có hiệu quả gì không?
Triệu Quốc Đống từ phòng hội nghị đi ra thì thấy Lục Nhị đang lạnh giá run bần bật ngồi trong văn phòng cạnh phòng hội nghị, cô co ro lại. Bởi vì không biết tọa đàm xong sẽ có bố trí gì không nên Lục Nhị không dám đi. Ở đây không có điều hòa nên làm cô rất lạnh. Trời tuy lạnh nhưng cô bị Ngô Luân yêu cầu nhất định phải tỏ rõ sự trẻ trung xinh xắn nên cô không dám mặc nhiều.
- Lục Nhị, cô ngồi đây làm gì? Vào phòng hội nghị ngồi một lát cho ấm.
Triệu Quốc Đống có chút không đành lòng. Ngô Luân này không biết nghĩ như thế nào nữa mà càng cô gái xinh đẹp thì người này càng khó chịu.
- Bí thư Triệu, em ngồi ở đây nếu không khách đi ra thì sao?
Lục Nhị vội vàng đứng lên nói.
- Khách đi ra sẽ đi ăn cơm, không có chuyện của cô. Cô mặc ít áo như vậy, ở đây không có điều hòa, đi thôi, ngồi một bên nghe khách đánh giá về Khu Khai Phát cũng có lợi hơn.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Một tia ấm áp dấy lên trong lòng Lục Nhị.
Lục Nhị biết mình bây giờ là rất nguy hiểm. Bố Bảo Xuân Hành – Bảo Vĩnh Lai bị bệnh nặng được đưa lên Bắc Kinh chữa trị. Người nhà Bảo Xuân Hành cũng phải đi theo chăm sóc. Khó khăn lắm cô mới thông qua Bảo Vĩnh Lai mà điều mình vào Ban quản lý Khu Khai Phát, đầu mối này đã bị chặt đứt. Ngô Luân thi thoảng dùng ánh mắt lạnh lùng, dâm dục nhìn cô làm Lục Nhị rất sợ hãi. Cô sợ không chỉ là bị Ngô Luân xâm hại, càng lo mình bị đuổi việc, không thể không về Phòng giáo dục Quận Đông Giang, sau đó điều xuống xã, thị trấn nào đó dạy học.
Hy vọng duy nhất của cô đặt lên người Triệu Quốc Đống. Mặc dù không ai nói rõ cô làm thư ký riêng của Triệu Quốc Đống, nhưng trong một lần ngẫu nhiên Chủ nhiệm Lý đã nói khiến Lục Nhị coi mình là thư ký của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua thư ký Lệnh Hồ Triều của Triệu Quốc Đống lúc nào cũng đi theo Lục Nhị không có cơ hội gì.
Triệu Quốc Đống hoàn toàn không để ý chút hành vi của mình lại làm Lục Nhị suy nghĩ miên man. Hắn lúc này đặt hết vào nội dung cuộc nói chuyện với với Đổng Minh Đường.
Vì đẩy mạnh việc khai thác năng lượng ở khu vực Trung tây và truyền tải điện tới duyên hải, cùng với việc cải tạo điện nông thôn. Công ty Quốc Điện muốn chọn một khu vực có điều kiện thích hợp làm trụ sở chế tạo các thiết bị cho công ty. Mà lần này Đổng Minh Đường chính là có mục đích đó.
Đổng Minh Đường lộ ra làm Triệu Quốc Đống chấn động. Đây không đơn giản là thu hút một công ty vào, nếu có thể khiến trụ sở chế tạo thiết bị của Công ty Quốc Điện xây dựng ở Ninh Lăng, đây không đơn giản chỉ là một Khu Khai Phát tại Ninh Lăng. Đây có thể nói sẽ khiến ngành sản xuất công nghiệp của Ninh Lăng nhảy lên vài bậc thang.
Chẳng qua Đổng Minh Đường cũng nói rõ cho Triệu Quốc Đống biết đây chỉ là một ý tưởng của Công ty Quốc Điện, chưa có quyết định hoàn toàn. Hơn nữa cuối cùng phải do Bộ Thương mại xác định rồi báo cáo lên Quốc vụ viện.
Suy nghĩ của Triệu Quốc Đống hoàn toàn tập trung vào vấn đề này. Hắn muốn báo cáo ngay với Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao. Ý đồ này Đổng Minh Đường nói chưa hoàn toàn được xác định. Nhưng nếu đã được xác định thì Ninh Lăng phải cạnh tranh với Lam Sơn cùng Miên Châu thì sẽ rất khó khăn, càng không cần nói tới mấy tỉnh khác cũng cạnh tranh gay gắt.
Lợi dụng thời gian ngắn ngủi chạy đến khách sạn Ninh Uyển, Triệu Quốc Đống liền báo cáo tin tức mình nghe được từ Đổng Minh Đường với Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao. Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao rất kích động gần như đập bàn quyết định thành lập một văn phòng để đối phó với Công ty Quốc Điện.
Đây không phải chuyện đùa. Nếu Công ty Quốc Điện thật sự có ý tưởng đó thì không cần đầu tư bao nhiêu, chỉ cần có chính sách dẫn hướng, thành lập một hai nhà máy trụ cột, các công ty, nhà máy liên quan sẽ tự động tới.
- Bí thư Kỳ, đây là một cơ hội, một cơ hội cải tử hoàn sinh đối với ngành sản xuất công nghiệp Ninh Lăng chúng ta. Mặc dù Công ty Quốc Điện chỉ là một công ty nhà nước lớn, nhưng về cơ bản nó lũng đoạn cả ngành điện năng của quốc gia. Mà ngành sản xuất điện lại là một trong những ngành quan trọng nhất của quốc gia. Mỗi cử động của nó sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn. Có thể nói trụ sở kia xác định đặt ở đâu, nơi đó sẽ thay đổi hoàn toàn. Điểm này tôi dám chắc.
Thư Chí Cao nhạy cảm không thua gì Kỳ Dư Hồng và Triệu Quốc Đống. Y được điều từ Lam Sơn đến Ninh Lăng và vẫn luôn tìm cơ hội đột phá khó khăn nhưng vẫn không được như ý. Ninh Lăng thiếu tài nguyên, ngành công nghiệp trụ cột yếu kém.
Không công nghiệp không giàu, anh nếu muốn tạo ra một thành phố, Thị xã giàu có thì không có sản xuất công nghiệp là không được. Nhưng không thể dựa vào hò hét mà nó cần đầu tư.
Ninh Lăng là nơi nghèo thì sao có tiền mà đầu tư. Có đôi khi Thư Chí Cao có chút hâm mộ Triệu Quốc Đống, ít nhất cũng thành lập được một hai hạng mục chủ đạo cho Hoa Lâm, có thể thúc đẩy kinh tế một huyện phát triển mạnh. Đương nhiên đối với một Thị trưởng thì quy mô kinh tế như Hoa Lâm không đáng gì.
Nhưng bây giờ có cơ hội quá lớn xuất hiện trước mắt. Nắm bắt cơ hội này sẽ khiến Ninh Lăng nhảy vọt lên.
- Ừ, Quốc Đống, Đổng Minh Đường nói đây chỉ là một ý tưởng chứ chưa được quyết định. Tức là có ý gì?
Kỳ Dư Hồng mặc dù cũng thấy chấn động nhưng y chững chạc hơn Thư Chí Cao. Làm Bí thư Thị ủy, y phải suy nghĩ chu đáo hơn, nếu việc này không thành thì đó sẽ là trò cười.
- Có lẽ quốc gia có ý ở việc này, nhưng bây giờ mới vào giai đoạn chứng thực, cũng chưa có quy hoạch cụ thể. Bọn họ bây giờ là khảo sát bước đầu, còn lâu mới tới việc xây dựng. Chẳng qua Bí thư Kỳ, Thị trưởng Thư, tôi cảm thấy như vậy mới có lợi cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói:
- Ninh Lăng chúng ta không có ưu thế so với các nơi khác, thậm chí điều kiện trụ cột cũng kém hơn. Có một điểm duy nhất có lợi là chúng ta có được tin tình báo trước.
- Nếu như chúng ta có thể làm tốt công tác chuẩn bị, ví dụ như san nền đất, cung ứng điện, nước, thông tin, đường … còn có cả việc thành lập Đồn công an, xe bus, thậm chí có thể xây dựng sớm một số nhà máy, nếu như chúng ta cũng cung cấp được hoàn cảnh mềm thật tốt, công tác phục vụ tốt, ngoài ra chúng ta còn đi thông vài quan hệ thì tôi nghĩ Ninh Lăng chúng ta còn có sức cạnh tranh đôi chút. Hơn nữa chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này tăng tốc độ xây dựng Khu Khai Phát, đồng thời chỉnh đốn tác phong làm việc và hoàn cảnh mềm của Khu Khai Phát, cố gắng phát triển tốt ở hai vấn đề này. Dù chúng ta thất bại trong việc thu hút Công ty Quốc Điện thì cũng có tiêu chuẩn cao hơn khi thu hút các công ty khác mà.
Kỳ Dư Hồng gật đầu, lời Triệu Quốc Đống nói đúng vào suy nghĩ của y.
Thu hút đầu tư chính là một chiến lược lâu dài. Khu Khai Phát mãi không làm tốt là nỗi đau trong lòng y. Thư Chí Cao không ngừng mắng Khu Khai Phát là kẻ ăn hại, đây không khác gì đâm vào chỗ đau của y.
Làm như thế nào để phát triển Khu Khai Phát là nhiệm vụ y giao cho Triệu Quốc Đống. Xem ra Triệu Quốc Đống cũng đã tìm được nguyên nhân căn bản của việc Khu Khai Phát không phát triển. Mấu chốt là hoàn cảnh mềm, ở vấn đề này Hoàng Côn không đủ khí phách, Lý Trạch Hải bận giải quyết công việc hàng ngày nên không làm gì được. Mà Triệu Quốc Đống này có thể đặt cơ hội lần này cùng với việc phát triển tổng thể của Khu Khai Phát chính là lựa chọn tốt nhất.
- Lão Thư, tôi thấy ý kiến của Triệu Quốc Đống cũng không khác anh là mấy. Ý tôi là không thể chậm trễ, không thể bỏ qua. Dù chỉ có một phần nhỏ hy vọng thì chúng ta cũng phải cố hết sức. Tôi đề nghị chiều chúng ta tổ chức Hội nghị thường ủy chuyên đề, thảo luận làm như thế nào xúc tiến hạng mục này tiến vào Ninh Lăng.
Tiếu Triêu Quý có thể thông qua Tương Uẩn Hoa mà bắc cầu với Triệu Quốc Đống chính là cho rằng Chương Thiên Phóng có quan hệ mật thiết với Triệu Quốc Đống. Mà Chương Thiên Phóng bây giờ là thân tín tuyệt đối tin cậy của Kỳ Dư Hồng. Bí thư nếu như không hề có khúc mắc nào với Trưởng ban tổ chức cán bộ, vậy vị Phó bí thư Thị ủy kia muốn làm gì cũng có chút khó khăn.
Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng Tiếu Triêu Quý đã bắt đầu thay đổi. Tương Uẩn Hoa phân tích không hề sai về người này.
- Lão Tiếu, thời gian vừa rồi tôi vẫn điều tra, nghiên cứu. Thông qua tình hình nắm giữ thì tôi đã cẩn thận phân tích tác phong của cán bộ các xã, thị trấn, phòng ban và các công ty tại Tây Giang. Tôi phát hiện tác phong làm việc của cán bộ cấp xã, thị trấn thì tốt hơn các phòng ban. Một vài phòng ban có quyền lực thì từ lãnh đạo đến nhân viên đều có tác phong quá kém, có thể nói kẻ khác không thể chịu được. Tôi không biết Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật giám sát các cơ quan như thế nào, có nhận được thư trách cứ của dân chúng hay không? Cũng không biết bên Thanh gia, Ủy ban kỷ luật có phát huy tác dụng không?
Triệu Quốc Đống nói với giọng châm chích, Tiếu Triêu Quý cẩn thận suy nghĩ xem mấy cơ quan có quyền lực là phòng ban gì. Phòng Tài chính, Phòng Giao thông, Đất đai hay Ủy ban Xây dựng? Bên Chấp pháp thì chỉ ba ngành là công an, Viện kiểm sát và Tòa án mà thôi. Trong lúc nhất thời y không rõ Triệu Quốc Đống đang nhằm vào ngành nào là chính.
Chẳng lẽ nói Triệu Quốc Đống ngầm đi điều tra? Theo Lôi Bằng nói thì lãnh đạo các phòng ban, xã, thị trấn đều đưa ảnh của Triệu Quốc Đống cho cán bộ trung tầng xem, để bọn họ quen mặt, tránh cho xảy ra chuyện.
- Bí thư Triệu, sau khi Ninh Lăng lên cấp và thành lập Đông GIang, một bộ phận các cán bộ có năng lực và tố chất mạnh của quận Ninh Lăng đã bị điều sang Đông Giang. Tây Giang chúng ta nhận cán bộ đều là trên 50 tuổi, có thể nói cán bộ Tây Giang chúng ta đã lão hóa. Hơn nữa tố chất nghiệp vụ và chính trị của nhóm cán bộ này là khá thấp, tác phong làm việc kém. Chẳng qua Bí thư Triệu đến thì chúng tôi tin đã có người lãnh đạo, tin rằng công tác sau đây sẽ tốt hơn.
Tiếu Triêu Quý khá cẩn thận, trong lời tỏ thái độ một chút.
Triệu Quốc Đống nhìn chằm chằm Tiếu Triêu Quý, hắn suy nghĩ một chút rồi nói:
- Lão Tiếu, mặc dù thay đổi bộ mặt của Tây Giang không phải chuyện một sớm một chiều, nhưng chúng ta không thể ngồi chờ. Bộ máy cấp quận có lẽ sẽ được điều chỉnh trước cuối năm. Ý tôi là muốn Ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban kỷ luật và văn phòng Quận ủy tiến hành đánh giá về toàn bộ thành viên lãnh đạo của các phòng ban, xã, thị trấn. Ý tôi là công bằng đánh giá.
Tiếu Triêu Quý run lên. Ban Tổ chức cán bộ dẫn dầu, nếu nói Ủy ban kỷ luật miễn cưỡng tham gia còn được, nhưng mà văn phòng Huyện ủy tham gia vào thì không phù hợp mấy. Hơn nữa làm như vậy thì ăn nói sao với Lôi Bằng?
Triệu Quốc Đống nhìn ra được suy nghĩ của Tiếu Triêu Quý nên cười nói:
- Lão Lôi thì anh đến báo cáo, nói là tôi rất lo lắng về công tác xây dựng Đảng và tác phong làm việc tản mạn của cán bộ. Ban tổ chức cán bộ muốn điều tra nghiên cứu một lần, đây sẽ là chỉ tiêu quan trọng nhất để khảo sát công tác xây dựng Đảng, xếp hạng cuối năm.
Tiếu Triêu Quý đảo đảo mắt, mấp máy môi nhưng không nói thành lời.
Đây là Triệu Quốc Đống đưa cành ô liu ra. Mặc dù không biết bao giờ điều chỉnh cán bộ nhưng lần khảo sát công tác xây dựng Đảng này chính là chuẩn bị cho điều chỉnh bước lớn hơn nữa. Mặc dù Ban Tổ chức cán bộ chủ đạo nhưng Ủy ban kỷ luật và văn phòng Huyện ủy tham gia chính là Triệu Quốc Đống nhắc mình không nên quá mức. Hơn nữa Quế Toàn Hữu đại khái cũng sẽ truyền đạt ý đồ của Triệu Quốc Đống, để Ban Tổ chức cán bộ làm theo ý của Triệu Quốc Đống. Có nên nhận cành ô liu này không?
Triệu Quốc Đống cười cười một tiếng mà nhìn Tiếu Triêu Quý. Mình đã rất khéo léo ám chỉ, Tiếu Triêu Quý không phải nhân vật kém nhưng lại không phải người có thể quyết định đại cuộc. Có Tiếu Triêu Quý giúp thì mình có thể tiến hành mấy vấn đề kia. Không có y giúp thì chẳng qua khó khăn hơn một chút mà thôi.
……
Tiễn Tiếu Triêu Quý, Triệu Quốc Đống cũng hiểu mình hơi tàn nhẫn một chút. Nhưng sự thật tàn khốc cuối cùng sẽ tới, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Tiếu Triêu Quý chấp nhận ý kiến của hắn cũng có nghĩa liên minh của Lôi Bằng và Tiếu Triêu Quý hoàn toàn tan rã. Mặc dù sự tan rã này phải chờ đến sang năm mới lộ ra, nhưng Tiếu Triêu Quý chắc cũng nghĩ đến điểm này. Nếu như muốn đạt được thì phải trả giá gì đó. Nếu như Tiếu Triêu Quý đã nhờ Tương Uẩn Hoa làm trung gian, vậy cũng có nghĩa là Tiếu Triêu Quý đã chọn hắn. Chẳng qua Tiếu Triêu Quý không ngờ chuyện đến nhanh như vậy mà thôi.
Điều này không thể trách hắn. Nếu đã làm chính trị và muốn tiến lên thì phải chuẩn bị về tư tưởng.
Triệu Quốc Đống lấy điếu thuốc đưa lên mũi ngửi. Mùi thuốc lá thực ra tốt hơn nhiều so với châm hút nhiều lần. Đương nhiên đây là do Triệu Quốc Đống không nghiện.
Tiếu Triêu Quý không tỏ rõ thái độ làm Triệu Quốc Đống có chút khó chịu. Chẳng qua hắn nghĩ một chút thì lại thấy bình thường. Nếu như Tiếu Triêu Quý lập tức đồng ý có lẽ hắn còn nghi ngờ.
Triệu Quốc Đống đã trao đổi với Chương Thiên Phóng. Trên thực tế do Thường vụ quận ủy, Phó chủ tịch Hạ Đồng có sức khỏe yếu, khó có thể đảm nhiệm gánh nặng công việc ở Tây Giang, nên Quận ủy Tây Giang đã yêu cầu Thị ủy điều chỉnh công việc của Hạ Đồng. Mà Hoắc Vân Đạt chính là người thay thế tốt nhất. Chẳng qua Chương Thiên Phóng về nguyên tắc cho phép nhưng đây chỉ là trao đổi của hai người.
Trong bộ máy lãnh đạo quận Tây Giang hiện nay thì Quế Toàn Hữu không cần phải nói, Vương Ích cùng Lạc Dục Thành dần đi vào vòng tròn của hắn. Tiếu Triêu Quý còn cần làm thêm một chút, chẳng qua Triệu Quốc Đống cho rằng không khó. Lôi Bằng, Đinh Cao Thọ cùng với Tiền Trì Quốc theo Triệu Quốc Đống nghĩ là kẻ không thể tiếp nhận.
Trưởng ban Tuyên giáo Bành Nguyên Hậu và Chính ủy Ban chỉ huy quân sự Viên Vĩ Quốc là hai người bị đẩy ra rìa trong bộ máy. Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn chú ý đến. Nhất là khi hắn đến Ban chỉ huy quân sự và nói quận sẽ tăng cường ủng hộ công tác vũ trang, hơn nữa còn do Biên Phong đứng ra làm trung gian nên Viên Vĩ Quốc cũng rất nhanh đã tỏ thành ý.
Bành Nguyên Hậu bị đẩy sang rìa là do y mới tới Tây Giang, hơn nữa y do Tương Uẩn Hoa đưa tới làm Trưởng ban Tuyên giáo Tây Giang. Tương Uẩn Hoa đi, Triệu Quốc Đống đến làm Bành Nguyên Hậu rất tự nhiên thành nhân vật chuyển đổi. Mà Triệu Quốc Đống cũng coi trọng công tác tuyên truyền nên khiến địa vị của Bành Nguyên Hậu tăng nhanh.
Trong các Phó chủ tịch thì ngoài Hạ Đồng ra, mấy Phó chủ tịch khác thì hắn thấy cũng được. Nhất là Phó chủ tịch phụ trách Nông nghiệp – Ngụy Hiểu Lam làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng tốt. Mặc dù vẻ ngoài nho nhã nhưng khi nói tới công việc thì nắm chắc. Hơn nữa mấy phòng như Nông nghiệp, Lâm nghiệp, Thủy lợi do chị ta phụ trách thì đều có tác phong làm việc tốt hơn các phòng ban khác. Điều này càng làm Triệu Quốc Đống có ấn tượng hơn với nữ Phó chủ tịch.
Còn một Phó chủ tịch vì bị bệnh nên nằm viện là Bảo Vĩnh Lai, y đã vào viện hơn tháng mà vẫn chưa xác định được nguyên nhân chính xác của căn bệnh, đưa lên bệnh viện tỉnh cũng không ra.
Mùa đông tới lầm Ninh Lăng lạnh thêm. Điều này cũng làm cho Ninh Lăng hay tắc đường hơn.
Nhận được điện thoại, Triệu Quốc Đống lập tức tới trụ sở chính quyền Thị xã. Một phó Tổng giám đốc công ty điện lực quốc gia đến Ninh Lăng khảo sát. Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng và Thị trưởng Thư Chí Cao đều đến gặp người này, hơn nữa Tham gia cả quá trình khảo sát. Triệu Quốc Đống đến thì cuộc gặp đã kết húc. VỊ phó Tổng giám đốc kia lên xe Kỳ Dư Hồng, đoàn xe sắp tiến vào khảo sát nhà máy Biến áp Ninh Lăng ở Khu Khai Phát. Triệu Quốc Đống cũng lên xe của Thư Chí Cao.
Làn sương mù dày đặc bao vây Ninh Lăng, phía tây cầu Ô Giang bị tắc rất nghiêm trọng. Mặc dù cảnh sát giao thông sớm được thông báo mở đường nhưng tốc độ di chuyển của quốc lộ 915 chạy như rùa bò.
Thư Chí Cao hơi tái mặt lại, hoàn cảnh như vậy thì sao có thể thu hút đầu tư.
Xe cảnh sát đằng trước không ngừng gọi loa yêu cầu xe đằng trước tránh đường. Nhưng lái xe tải chỉ cười lạnh một tiếng, đường như vậy, anh bảo tôi đi đâu?
Thư Chí Cao thở dài một tiếng mà nói:
- Sao thế này? Lão Tằng, gọi điện cho Mã Nguyên Sinh, bảo cảnh sát giao thông mau thông đường.
- Thị trưởng Thư, tôi đã gọi cho Cục trưởng Mã. Anh ta nói đã bố trí cảnh sát giao thông nhưng do sương mù dày đặc nên xe chạy chậm. Cầu Ô Giang lại hẹp nên muốn thông xe cũng rất khó khăn.
Tằng Khả Phàm quay đầu lại nói.
- Mã Nguyên Sinh này làm ăn gì không biết? Hôm qua anh không phải đã nói chuyện sao? Trong thời gian này đều có sươngg mù, đã sớm nhắc y phải đảm bảo thông đường, y nghĩ lời tôi nói là như thế nào?
Thư Chí Cao rất tức giận. Lần này lãnh đạo công ty điện quốc gia đến khảo sát nhà máy biến áp Ninh Lăng, cũng nói muốn đầu tư một nhà máy sản xuất Máy Cao áp ở tỉnh An Nguyên, điều này làm mấy thành phố, Thị xã khác của tỉnh đều chú ý. Phó Tổng giám đốc này trước đó đã đến khảo sát ở Miên Châu, Lam Sơn cùng với Vĩnh Lương. Ninh Lăng là điểm cuối cùng.
Đến Ninh Lăng lại có ấn tượng không tốt như vậy, sao có thể không khiến Thư Chí Cao tức giận. Hơn nữa y còn chuyên môn dặn Mã Nguyên Sinh từ trước.
Tằng Khả Phàm ngậm miệng vì biết bây giờ có nói gì cũng vô ích.
Thư Chí Cao vốn không hài lòng với Mã Nguyên Sinh. Thư Chí Cao đến Ninh Lăng lâu như vậy mà chỉ tới Cục Công an Thị xã có một lần để kiểm tra công việc, qua đó có thể thấy lạnh nhạt với Cục Công an như thế nào.
- Thị trưởng Thư, đây sợ cũng có trách nhiệm của Đội cảnh sát giao thông Tây Giang chúng tôi. Khu vực này cũng do đội cảnh sát giao thông Tây Giang quản lý.
Triệu Quốc Đống chủ động nhận trách nhiệm.
Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Quốc Đống, tôi nhớ Thanh tra Thị xã đã nhận được thư trách về Đội cảnh sát giao thông Tây Giang thu tiền trái phép ở quốc lộ 915, chuyên môn phạt tiền lái xe đường dài. Tôi đã yêu cầu Thanh tra Thị xã điều tra, cũng đã giao việc này cho Cục Công an Thị xã xem xét.
- Thị trưởng Thư, quận Tây Giang cũng nhận được vài phản ánh. Ủy ban kỷ luật Tây Giang đang điều tra việc này.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm vì lời Thư Chí Cao nói.
- Quốc Đống, tôi đến Ninh Lăng thì nghe nói cậu đã tạo được hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp ở Hoa Lâm, khiến tác phong làm việc của các cơ quan nhà nước Hoa Lâm thay đổi rất nhiều. Ngay cả các nhà đầu tư ở Ninh Lăng cũng biết hoàn cảnh đầu tư ở Hoa Lâm là rất tốt. Tôi thấy cậu đến Tây Giang lâu như vậy mà không có động tác gì, tình hình Tây Giang bây giờ cũng không tốt. Sao? Cậu cảm thấy không dễ chỉnh đốn tác phong làm việc ở Tây Giang sao?
- Thị trưởng Thư, tình hình Tây Giang ngài cũng biết đó, ung nhọt nhiều năm nên trong lúc nhất thời khó có thể giải quyết hết. Tôi cũng đang định báo cáo với ngài và Bí thư Kỳ về tình hình công tác thời gian qua, mọi người Thị ủy và Ủy ban Thị xã ủng hộ.
Triệu Quốc Đống khá tôn trọng Thư Chí Cao. Bây giờ quan hệ giữa Thị ủy và Ủy ban Thị xã là khá phức tạp. Hơn nữa quan hệ giữa Bí thư, Thị trưởng và hai vị Phó bí thư là khá vi diệu, nhưng người trong cuộc cũng chưa chắc hiểu rõ vấn đề trong đó. Triệu Quốc Đống cũng biết nước Thị ủy rất sâu, cho nên hắn bình thường không đến Thị ủy. Mặc dù Vưu Liên Hương cũng bố trí một văn phòng cho Triệu Quốc Đống ở trụ sở Thị ủy, nhưng Triệu Quốc Đống chưa đến lần nào.
- Quốc Đống, cậu trở nên cẩn thận từ bao giờ vậy? Theo tôi nhớ thì cậu không như vậy mà?
Thư Chí Cao nhíu mày nói:
- Cậu sợ cái gì? Thị ủy, Ủy ban Thị xã đã giao nhiệm vụ cho cậu chấn chỉnh lại Tây Giang, dù cậu dùng thủ đoạn gì thì chỉ cần cậu có thể đưa Tây Giang quay lại quỹ đạo phát triển một cách nhanh nhất thì cả tôi và lão Kỳ đều ủng hộ.
Triệu Quốc Đống lần đầu nghe Thư Chí Cao phê bình mình trực tiếp như vậy, điều này làm hắn có chút buồn bực. Chính xác mà nói Thư Chí Cao thậm chí giống Bí thư Thị ủy hơn là Kỳ Dư Hồng. Nếu Kỳ Dư Hồng là kim giấu trong chăn, vậy Thư Chí Cao là thanh gươm lúc ẩn lúc hiện.
Tằng Khả Phàm có chút lo lắng nhìn Triệu Quốc Đống. Thư Chí Cao trực tiếp phê bình như vậy làm y lo Triệu Quốc Đống không chấp nhận. Chẳng qua y đây là coi thường sự nhẫn nhịn của Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống vẫn rất bình tĩnh giống như chăm chú nghe đối phương phê bình.
- Tôi muốn cậu đến Tây Giang là hy vọng cậu có thể buông tay chân mà làm, không bị ràng buộc bởi các thứ linh tinh, càng không bị người ta ảnh hưởng, lớn mật làm việc, tạo thành tích mới. Tây Giang có trụ cột tốt, cậu có thể tạo thành tích huy hoàng ở Hoa Lâm, chẳng lẽ không làm gì được ở Tây Giang? Triệu Quốc Đống cậu không phải không làm được mà sợ chuốc họa vào mình, sợ đánh rắn không được mà bị rắn cắn. Tôi cảm thấy nếu là như vậy thì tôi đã nhìn lầm cậu.
- Thị trưởng Thư nói tôi xin ghi nhớ. Tôi sẽ dựa theo ý kiến của Thị trưởng Thư kết hợp vào công tác thực tế của Tây Giang ta.
Triệu Quốc Đống cũng không giải thích nhiều. Thư Chí Cao có thái độ của mình, Triệu Quốc Đống có suy nghĩ của hắn. Chẳng qua ý kiến của Thư Chí Cao làm hắn xúc động. Dù Kỳ Dư Hồng hay Thư Chí Cao đều hy vọng hắn mau mở cục diện ở Tây Giang. Nghiêm Lập Dân nhúng tay vào Tây Giang thì có lẽ hai vị này đã biết. Thư Chí Cao nói như vậy ám chỉ gì, Triệu Quốc Đống đương nhiên sẽ không vì lời của Thư Chí Cao mà trực tiếp đối đầu với Nghiêm Lập Dân. Chẳng qua ít nhất Thư Chí Cao đã ủng hộ hắn.
- Ừ, cậu rõ là tốt rồi. Có những lúc vung đao dứt khoát sẽ tốt hơn.
Thư Chí Cao nhìn Triệu Quốc Đống mà nói:
- Có gì khó khăn thì cứ nói ra. Tôi và lão Kỳ là chỗ dựa chắc chắn cho cậu.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, tôi chờ câu này của ngài. Đến lúc đó tôi tìm tới cửa thì ngài không được đẩy đi đó.
Triệu Quốc Đống ra vẻ vui mừng mà nói.
- Được rồi, cậu đừng đóng kịch với tôi. Cậu muốn tính kế ai thì cứ việc, cần nói thì tôi biết mình nên nói gì.
Thư Chí Cao cười nói.
- Ha ha, Thị trưởng Thư, sao công ty điện quốc gia lại đến Ninh Lăng chúng ta?
Triệu Quốc Đống giả vờ nói.
- Hừ, quốc gia đang tăng cường đầu tư cho lĩnh vực này, đảm bảo thực hiện mục tiêu ngành điện đi trước kinh tế. Công ty Quốc Điện đứng hàng đầu trong lĩnh vực điện năng của quốc gia, tìm cơ hội thích hợp để đầu tư cũng là bình thường. Công ty Thiên Hằng và nhà máy Biến áp Ninh Lăng đều là công ty quan trọng trong lĩnh vực điện, hơn nữa cũng có một vài nhà máy phụ trợ tiến vào Khu Khai Phát. Lãnh đạo Công ty Quốc Điện có hứng thú với Ninh Lăng là bình thường.
Thư Chí Cao nghiêm túc nói:
- Đây là cơ hội hiếm có, mặc dù chúng ta không có ưu thế hơn ba nơi kia, nhưng dù chỉ có một tia hy vọng cũng phải tranh thủ. Chẳng qua không biết vị phó Tổng giám đốc Đổng kia là đến tìm kiếm cơ hội đầu tư xây dựng nhà máy hay chỉ đến thăm hai nhà máy kia.
- Phó Tổng giám đốc Đổng?
Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên mà nói.
Thư Chí Cao lập tức nhận ra vẻ khác lạ của Triệu Quốc Đống nên nói:
- Quốc Đống, sao, cậu quen à?
- Ừ, khó nói, cũng không biết có phải người tôi quen hay không. Trước đây tôi quen một vị giám đốc Đổng của Tập đoàn Đông Năng, sau đó nghe nói vị này điều tới Công ty Quốc Điện.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Ồ, vậy thì lát gặp sẽ biết mà.
Đổng Minh Đường cùng Kỳ Dư Hồng ngồi một xe. Kỳ Dư Hồng đúng là rất tức giận vì tắc đường lâu như vậy, nhưng y phải cố cười vì sợ làm Công ty Quốc Điện có ấn tượng không tốt với Ninh Lăng.
Chẳng qua Đổng Minh Đường lại không hề để ý. Ninh Lăng vốn không nằm trong kế hoạch khảo sát. Chẳng qua Đổng Minh Đường không rõ tại sao lãnh đạo công ty lại yêu cầu đến Ninh Lăng, điều này làm y rất khó hiểu, hơn nữa tổng giám đốc Bàng lại tự mình gọi tới.
Mặc dù Ninh Lăng có hai nhà máy liên quan tới ngành điện, chẳng qua công ty điện Thiên Hằng chỉ là một công ty nhỏ bé trong hệ thống điện quốc gia. Mà nhà máy biến áp Ninh Lăng mặc dù thuộc nhà nước nhưng quy mô quá nhỏ.
Đoàn xe cuối cùng đã vượt qua được dòng tắc đường mà chạy tới Ban quản lý Khu Khai Phát. Lãnh đạo Ban quản lý đứng trước cửa đang run lên vì gió rét.
Triệu Quốc Đống xuống xe thì thấy ba người Lý Trạch Hải, Phùng Vân Khôn và Lô Miễn Dương tóc bắt đầu ướt vì sương mù.
Mà Lục Nhị càng đáng thương hơn. Cô mặc chiếc váy mỏng, bên dưới là quần tất, giày cao gót, tất cả lộ rõ thân hình với đường cong tuyệt vời của cô. Mặt trắng bệch không biết là do lạnh hay là do đánh phấn dày, nhưng nó càng làm tôn thêm đôi môi đỏ hồng của cô.
Đổng Minh Đường cùng hai người Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao đi vào Ban quản lý, qua đó đủ để thấy Ninh Lăng coi trọng Công ty Quốc Điện đến đây như thế nào.
Trên thực tế trước đó Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao không nhận được thông báo. Chỉ biết đối phương khi xem xong VĨnh Lương liền muốn tới Ninh Lăng, trên tỉnh tự nhiên là chào đón. Lần này Công ty Quốc Điện không chỉ đến khảo sát mình tỉnh An Nguyên mà con đến mấy tỉnh lân cận. Nội dung cụ thể không rõ ràng nhưng dù như vậy cũng không ai dám coi nhẹ.
- Chào mừng tổng giám đốc Đổng đến Khu Khai Phát Ninh Lăng thị sát, hy vọng Khu Khai Phát Ninh Lăng có thể làm tổng giám đốc Đổng có ký ức tốt đẹp.
Triệu Quốc Đống cười cười đi lên.
Đổng Minh Đường thấy Triệu Quốc Đống này hơi quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra gặp ở đâu.
- Tổng giám đốc Đổng, đây là Thường vụ thị ủy, Bí thư đảng ủy Ban quản lý Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng tôi – Triệu Quốc Đống. Đây là cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất của cả tỉnh An Nguyên.
Đổng Minh Đường nghe thấy tên Triệu Quốc Đống liền hiểu ngay ra. Y rất thông minh mà làm ra phản ứng:
- Quốc Đống, đã hai năm không gặp rồi phải không? Đã thành Thường vụ thị ủy rồi sao? Được, đáng chúc mừng, sao lên chức mà không thông báo với tôi một tiếng?
Khó trách tổng giám đốc Bành lại bảo mình tới Ninh Lăng. Năm đó Thái Chánh Dương tranh cãi với mình về vấn đề ô nhiễm môi trường của nhà máy điện Hoa Dương rồi đi ăn không phải đã gặp tên này sao
Bây giờ Thái Chánh Dương đã lên Bộ Thương mại phụ trách mảng năng lượng. Hơn nữa nghe nói sau Đại hội đại biểu nhân dân năm tới sẽ sát nhập các ngành Than, dầu mỏ, khí thiên nhiên, điện lực, điện nguyên tử mà thành lập Bộ năng lượng, Thái Chánh Dương sẽ thành Bộ trưởng. Công ty Quốc Điện sẽ nằm trong Bộ năng lượng này.
- Tổng giám đốc quá khen, tôi chẳng qua chỉ là một nhân viên của Bí thư Kỳ và Thị trưởng Thư mà thôi. Xin mời Công ty Quốc Điện có thể nhìn trúng Khu Khai Phát Ninh Lăng chúng tôi. Nếu tổng giám đốc Đổng có thể ở lại Ninh Lăng vài hôm, lãnh đạo Công ty Quốc Điện nhất định có thể cảm nhận rõ sự nhiệt tình của nhân dân Ninh Lăng.
- Ha ha, Quốc Đống, tối qua tôi đã cảm nhận được sự nhiệt tình của Bí thư Kỳ. Thêm sự nhiệt tình của cậu chắc tôi bị khiêng về Bắc Kinh mất.
Đổng Minh Đường cười cười đầy thân cận.
- Chẳng qua nếu Bí thư Kỳ cùng Thị trưởng Thư có thể bỏ qua tôi trong bàn rượu thì tôi đúng là thích phong cảnh Ninh Lăng. Nào, tôi giới thiệu với cậu về mấy thành viên tổ khảo sát của Công ty Quốc Điện chúng tôi.
Kỳ Dư Hồng cùng Thư Chí Cao đi cùng nghe hai người Đổng Minh Đường và Triệu Quốc Đống nói chuyện đều sáng mắt lên. Đổng Minh Đường này nói như vậy làm không khí tốt hơn nhiều. Hai người bọn họ vốn xác định Đổng Minh Đường chỉ ở Ninh Lăng một lát, không ăn cơm trưa mà về ngay An Đô. Chỉ khảo sát hai tiếng thì có thể khảo sát được gì?
Đoàn người đi theo Đổng Minh Đường vào Ban quản lý Khu Khai Phát, không khí đã hòa hợp hơn. Đổng Minh Đường nói chuyện khá vui vẻ, chẳng qua liên quan đến công việc khảo sát thì y rất kín miệng.
- Khu Khai Phát Ninh Lăng nằm phía đông của Thị xã, chiếm diện tích 12 Km vuông, diện tích quy hoạch là 25Km vuông, có dòng Ô Giang, Thúy Hà chạy xuyên qua, có cầu Ô Giang, Thúy Hà, quốc lộ 915 đi qua. Đường sắt Tây Liễu được xây dựng chỉ cách Khu Khai Phát gần 2km, cảng Ninh Lăng cho phép tàu 3000 tấn đi qua. Nam có thể xuống Tân Châu, bắc lên Trường Giang, giao thông rất thuận tiện.
- Bây giờ Khu Khai Phát đã có đủ cơ sở trụ cột về nước, điện, đường và thông tin…
- Khu Khai Phát được quy hoạch thành Khu công nghiệp ngành sản xuất điện lực và thương mại. Trong đó quy hoạch cho Khu công nghiệp điện là 7km vuông. Bây giờ trong Khu Khai Phát có 19 công ty, nhà máy như nhà máy biến áp Ninh Lăng, có công ty trách nhiệm hữu hạn Thiên Hằng. Dự tính năm nay sẽ đạt giá trị sản lượng là 450 triệu, nộp thuế 90 triệu.
Lục Nhị rất ngọt ngào nói chuyện.
- Quốc Đống, cậu quen tổng giám đốc Đổng này?
Nhân lúc rảnh rỗi, Kỳ Dư Hồng vẫy vẫy Triệu Quốc Đống lại mà nói.
- Không thể nói là quen. Chỉ là tôi và tổng giám đốc Đổng đã cùng ăn cơm ở An Đô. Lúc ấy anh ta là phó Tổng giám đốc Tập đoàn Đông Năng, đang đàm phán với trợ lý chủ tịch tỉnh Thái Chánh Dương lúc đó về vấn đề ô nhiễm môi trường của Nhà máy điện Hoa Dương. Sau đó chỉ biết anh ta điều tới Công ty Quốc Điện nên không liên lạc nữa.
Triệu Quốc Đống nói.
Kỳ Dư Hồng lúc này liền hiểu ngay ra.
- Mấy hôm trước cậu có phải lên Bắc Kinh tìm Bộ trưởng Thái? Bộ trưởng Thái là người tỉnh An Nguyên chúng ta đi ra, bây giờ phụ trách ngành năng lượng quốc gia, lại là lão lãnh đạo của cậu, tài nguyên này cậu tuyệt đối không được lãng phí, phải dùng tốt để mang lợi ích về Ninh Lăng cho chúng ta.
- Bí thư Kỳ yên tâm, tôi sẽ cố sức. Dù sao Bộ trưởng Thái cũng là người tỉnh An Nguyên chúng ta, không thể nào bỏ được quê quán mà. Hơn nữa Ninh Lăng là nơi có tài nguyên thiên nhiên phong phú, nhất là ngành điện, quốc gia tiêu hao năng lượng càng lúc càng nhiều. Chúng ta vừa lúc có thể thành trung tâm trong lĩnh vực này. Nếu xây dựng nhà máy ở Ninh Lăng chúng ta thì cũng có lợi cho công ty bọn họ, giảm thiểu các chi phí không cần thiết.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói.
- Ừ, Quốc Đống, việc này cậu không được thả lỏng. Công ty Quốc Điện không dễ mà tới được Ninh Lăng, cần phải tiếp đón tốt bọn họ. Nếu như để cơ hội này bị các thành phố anh em đoạt đi, chúng ta đây là không có trách nhiệm với Ninh Lăng.
Kỳ Dư Hồng rất nghiêm túc nói:
- Vừa nãy ở trên xe tôi nói chuyện với Đổng Minh Đường một lát. Y mặc dù rất cẩn thận nhưng tôi có thể nghe ra một vài điều. Y đã đến gần mười tỉnh khảo sát, khảo sát trong phạm vi lớn như vậy làm gì? Nhất định đây là quy hoạch cho ngành điện. Mà Công ty Quốc Điện không khảo sát xây dựng nhà máy phát điện thì nhất định chính là các nhà máy sản xuất thiết bị chế tạo. Tôi cảm thấy đây là cơ hội cho chúng ta, quyết không thể bỏ qua.
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm phục vị Bí thư Thị ủy này. Áp lực phát triển kinh tế khiến Kỳ Dư Hồng phải lo việc vốn do Thị trưởng phải lo. Chẳng qua như vậy cũng tốt, có cả Bí thư Thị ủy và Thị trưởng cùng nhìn chằm chằm thì có bất cứ trở ngại gì cũng có thể gạt sang bên.
Triệu Quốc Đống cũng vui mừng nếu lợi dụng được việc này. Như vậy trong nhiều công việc hắn sẽ dễ dàng hơn.
Triệu Quốc Đống vẫn lo lắng về quan hệ quá bình thường hoặc là có chút mâu thuẫn với Kỳ Dư Hồng. Nếu không tạo quan hệ mật thiết với Bí thư Thị ủy thì sẽ làm cho lời nói của hắn không có trọng lượng mấy. Làm như thế nào để cải thiện quan hệ với Kỳ Dư Hồng là việc rất quan trọng đối với Triệu Quốc Đống lúc này. Từ góc độ nào đó nó còn quan trọng hơn cả việc thu hút Công ty Quốc Điện tiến vào Khu Khai Phát.
Công việc tiếp theo tương đối dễ dàng. Đoàn người chính là đi quanh mà xem, khảo sát hoàn cảnh và tình hình của mấy nhà máy trong Khu Khai Phát, sau đó tổ chức tọa đàm.
Nhà máy biến áp Ninh Lăng và Công ty điện Thiên Hằng là hai nhà máy số một số hai của Khu Khai Phát nên không cần phải nói. Mấy nhà máy còn lại đều là được báo trước nên phải tỏ vẻ làm ăn tốt. Chỉ riêng tiền thuê mười mấy xe vận chuyển hàng hóa, đám cán bộ Ban quản lý cũng đến đó đốc thúc. Đóng kịch thì hay nhưng không biết có hiệu quả gì không?
Triệu Quốc Đống từ phòng hội nghị đi ra thì thấy Lục Nhị đang lạnh giá run bần bật ngồi trong văn phòng cạnh phòng hội nghị, cô co ro lại. Bởi vì không biết tọa đàm xong sẽ có bố trí gì không nên Lục Nhị không dám đi. Ở đây không có điều hòa nên làm cô rất lạnh. Trời tuy lạnh nhưng cô bị Ngô Luân yêu cầu nhất định phải tỏ rõ sự trẻ trung xinh xắn nên cô không dám mặc nhiều.
- Lục Nhị, cô ngồi đây làm gì? Vào phòng hội nghị ngồi một lát cho ấm.
Triệu Quốc Đống có chút không đành lòng. Ngô Luân này không biết nghĩ như thế nào nữa mà càng cô gái xinh đẹp thì người này càng khó chịu.
- Bí thư Triệu, em ngồi ở đây nếu không khách đi ra thì sao?
Lục Nhị vội vàng đứng lên nói.
- Khách đi ra sẽ đi ăn cơm, không có chuyện của cô. Cô mặc ít áo như vậy, ở đây không có điều hòa, đi thôi, ngồi một bên nghe khách đánh giá về Khu Khai Phát cũng có lợi hơn.
Triệu Quốc Đống xua tay nói.
Một tia ấm áp dấy lên trong lòng Lục Nhị.
Lục Nhị biết mình bây giờ là rất nguy hiểm. Bố Bảo Xuân Hành – Bảo Vĩnh Lai bị bệnh nặng được đưa lên Bắc Kinh chữa trị. Người nhà Bảo Xuân Hành cũng phải đi theo chăm sóc. Khó khăn lắm cô mới thông qua Bảo Vĩnh Lai mà điều mình vào Ban quản lý Khu Khai Phát, đầu mối này đã bị chặt đứt. Ngô Luân thi thoảng dùng ánh mắt lạnh lùng, dâm dục nhìn cô làm Lục Nhị rất sợ hãi. Cô sợ không chỉ là bị Ngô Luân xâm hại, càng lo mình bị đuổi việc, không thể không về Phòng giáo dục Quận Đông Giang, sau đó điều xuống xã, thị trấn nào đó dạy học.
Hy vọng duy nhất của cô đặt lên người Triệu Quốc Đống. Mặc dù không ai nói rõ cô làm thư ký riêng của Triệu Quốc Đống, nhưng trong một lần ngẫu nhiên Chủ nhiệm Lý đã nói khiến Lục Nhị coi mình là thư ký của Triệu Quốc Đống. Chẳng qua thư ký Lệnh Hồ Triều của Triệu Quốc Đống lúc nào cũng đi theo Lục Nhị không có cơ hội gì.
Triệu Quốc Đống hoàn toàn không để ý chút hành vi của mình lại làm Lục Nhị suy nghĩ miên man. Hắn lúc này đặt hết vào nội dung cuộc nói chuyện với với Đổng Minh Đường.
Vì đẩy mạnh việc khai thác năng lượng ở khu vực Trung tây và truyền tải điện tới duyên hải, cùng với việc cải tạo điện nông thôn. Công ty Quốc Điện muốn chọn một khu vực có điều kiện thích hợp làm trụ sở chế tạo các thiết bị cho công ty. Mà lần này Đổng Minh Đường chính là có mục đích đó.
Đổng Minh Đường lộ ra làm Triệu Quốc Đống chấn động. Đây không đơn giản là thu hút một công ty vào, nếu có thể khiến trụ sở chế tạo thiết bị của Công ty Quốc Điện xây dựng ở Ninh Lăng, đây không đơn giản chỉ là một Khu Khai Phát tại Ninh Lăng. Đây có thể nói sẽ khiến ngành sản xuất công nghiệp của Ninh Lăng nhảy lên vài bậc thang.
Chẳng qua Đổng Minh Đường cũng nói rõ cho Triệu Quốc Đống biết đây chỉ là một ý tưởng của Công ty Quốc Điện, chưa có quyết định hoàn toàn. Hơn nữa cuối cùng phải do Bộ Thương mại xác định rồi báo cáo lên Quốc vụ viện.
Suy nghĩ của Triệu Quốc Đống hoàn toàn tập trung vào vấn đề này. Hắn muốn báo cáo ngay với Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao. Ý đồ này Đổng Minh Đường nói chưa hoàn toàn được xác định. Nhưng nếu đã được xác định thì Ninh Lăng phải cạnh tranh với Lam Sơn cùng Miên Châu thì sẽ rất khó khăn, càng không cần nói tới mấy tỉnh khác cũng cạnh tranh gay gắt.
Lợi dụng thời gian ngắn ngủi chạy đến khách sạn Ninh Uyển, Triệu Quốc Đống liền báo cáo tin tức mình nghe được từ Đổng Minh Đường với Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao. Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao rất kích động gần như đập bàn quyết định thành lập một văn phòng để đối phó với Công ty Quốc Điện.
Đây không phải chuyện đùa. Nếu Công ty Quốc Điện thật sự có ý tưởng đó thì không cần đầu tư bao nhiêu, chỉ cần có chính sách dẫn hướng, thành lập một hai nhà máy trụ cột, các công ty, nhà máy liên quan sẽ tự động tới.
- Bí thư Kỳ, đây là một cơ hội, một cơ hội cải tử hoàn sinh đối với ngành sản xuất công nghiệp Ninh Lăng chúng ta. Mặc dù Công ty Quốc Điện chỉ là một công ty nhà nước lớn, nhưng về cơ bản nó lũng đoạn cả ngành điện năng của quốc gia. Mà ngành sản xuất điện lại là một trong những ngành quan trọng nhất của quốc gia. Mỗi cử động của nó sẽ mang tới ảnh hưởng rất lớn. Có thể nói trụ sở kia xác định đặt ở đâu, nơi đó sẽ thay đổi hoàn toàn. Điểm này tôi dám chắc.
Thư Chí Cao nhạy cảm không thua gì Kỳ Dư Hồng và Triệu Quốc Đống. Y được điều từ Lam Sơn đến Ninh Lăng và vẫn luôn tìm cơ hội đột phá khó khăn nhưng vẫn không được như ý. Ninh Lăng thiếu tài nguyên, ngành công nghiệp trụ cột yếu kém.
Không công nghiệp không giàu, anh nếu muốn tạo ra một thành phố, Thị xã giàu có thì không có sản xuất công nghiệp là không được. Nhưng không thể dựa vào hò hét mà nó cần đầu tư.
Ninh Lăng là nơi nghèo thì sao có tiền mà đầu tư. Có đôi khi Thư Chí Cao có chút hâm mộ Triệu Quốc Đống, ít nhất cũng thành lập được một hai hạng mục chủ đạo cho Hoa Lâm, có thể thúc đẩy kinh tế một huyện phát triển mạnh. Đương nhiên đối với một Thị trưởng thì quy mô kinh tế như Hoa Lâm không đáng gì.
Nhưng bây giờ có cơ hội quá lớn xuất hiện trước mắt. Nắm bắt cơ hội này sẽ khiến Ninh Lăng nhảy vọt lên.
- Ừ, Quốc Đống, Đổng Minh Đường nói đây chỉ là một ý tưởng chứ chưa được quyết định. Tức là có ý gì?
Kỳ Dư Hồng mặc dù cũng thấy chấn động nhưng y chững chạc hơn Thư Chí Cao. Làm Bí thư Thị ủy, y phải suy nghĩ chu đáo hơn, nếu việc này không thành thì đó sẽ là trò cười.
- Có lẽ quốc gia có ý ở việc này, nhưng bây giờ mới vào giai đoạn chứng thực, cũng chưa có quy hoạch cụ thể. Bọn họ bây giờ là khảo sát bước đầu, còn lâu mới tới việc xây dựng. Chẳng qua Bí thư Kỳ, Thị trưởng Thư, tôi cảm thấy như vậy mới có lợi cho chúng ta.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nói:
- Ninh Lăng chúng ta không có ưu thế so với các nơi khác, thậm chí điều kiện trụ cột cũng kém hơn. Có một điểm duy nhất có lợi là chúng ta có được tin tình báo trước.
- Nếu như chúng ta có thể làm tốt công tác chuẩn bị, ví dụ như san nền đất, cung ứng điện, nước, thông tin, đường … còn có cả việc thành lập Đồn công an, xe bus, thậm chí có thể xây dựng sớm một số nhà máy, nếu như chúng ta cũng cung cấp được hoàn cảnh mềm thật tốt, công tác phục vụ tốt, ngoài ra chúng ta còn đi thông vài quan hệ thì tôi nghĩ Ninh Lăng chúng ta còn có sức cạnh tranh đôi chút. Hơn nữa chúng ta cũng có thể nhân cơ hội này tăng tốc độ xây dựng Khu Khai Phát, đồng thời chỉnh đốn tác phong làm việc và hoàn cảnh mềm của Khu Khai Phát, cố gắng phát triển tốt ở hai vấn đề này. Dù chúng ta thất bại trong việc thu hút Công ty Quốc Điện thì cũng có tiêu chuẩn cao hơn khi thu hút các công ty khác mà.
Kỳ Dư Hồng gật đầu, lời Triệu Quốc Đống nói đúng vào suy nghĩ của y.
Thu hút đầu tư chính là một chiến lược lâu dài. Khu Khai Phát mãi không làm tốt là nỗi đau trong lòng y. Thư Chí Cao không ngừng mắng Khu Khai Phát là kẻ ăn hại, đây không khác gì đâm vào chỗ đau của y.
Làm như thế nào để phát triển Khu Khai Phát là nhiệm vụ y giao cho Triệu Quốc Đống. Xem ra Triệu Quốc Đống cũng đã tìm được nguyên nhân căn bản của việc Khu Khai Phát không phát triển. Mấu chốt là hoàn cảnh mềm, ở vấn đề này Hoàng Côn không đủ khí phách, Lý Trạch Hải bận giải quyết công việc hàng ngày nên không làm gì được. Mà Triệu Quốc Đống này có thể đặt cơ hội lần này cùng với việc phát triển tổng thể của Khu Khai Phát chính là lựa chọn tốt nhất.
- Lão Thư, tôi thấy ý kiến của Triệu Quốc Đống cũng không khác anh là mấy. Ý tôi là không thể chậm trễ, không thể bỏ qua. Dù chỉ có một phần nhỏ hy vọng thì chúng ta cũng phải cố hết sức. Tôi đề nghị chiều chúng ta tổ chức Hội nghị thường ủy chuyên đề, thảo luận làm như thế nào xúc tiến hạng mục này tiến vào Ninh Lăng.
/1736
|