Không khí bữa trưa khá vui vẻ. Mặc dù người trong đoàn không rõ tại sao phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường lại chọn tới Ninh Lăng mà không nằm trong kế hoạch, chẳng qua bọn họ cũng không cần suy nghĩ làm gì. Bọn họ cần chính là phân tích hoàn cảnh trụ cột của Ninh Lăng.
Phải nói Ninh Lăng cũng có điều kiệu lợi thế. Ví dụ như một vài công ty trong ngành điện của Ninh Lăng, quy mô mặc dù không lớn nhưng cũng có trụ cột. Hơn nữa đất của Khu Khai Phát bằng phẳng, đất dự trữ lớn. Nước, điện, đường, thông tin đều tốt, lại có ưu thế về bến tàu.
So sánh với mấy thành phố khác thì Ninh Lăng thiếu trụ cột công nghiệp, muốn hình thành cả ngành thì cần đầu tư lớn, hơn nữa thời gian kéo dài. Ở mấy thành phố khác hoặc tỉnh khác thì đều có trụ cột hơn xa Ninh Lăng. Hơn nữa một điểm khác chính là Ninh Lăng không có đường sắt. Đường sắt Tây Liễu mặc dù đã lập hạng mục nhưng bao giờ thông xe cũng rất khó nói.
Đổng Minh Đường cũng biết Ninh Lăng không phải lựa chọn lý tưởng nhưng đó chỉ là điều kiện khách quan mà thôi. Công ty Điện Quốc quyết định đầu tư vào đâu cũng không phải do điều kiện khách quan quyết định. Chính xác mà nói do ý của lãnh đạo quyết định, mà nhân tố khách quan thì dù một nơi đồi núi được lãnh đạo quyết định cũng thành công.
Đồ ăn đặc sản của Ninh Lăng làm các vị khách Bắc Kinh ăn rất vui vẻ.
Ăn xong liền đến suối nước nóng khu du lịch núi Hốt Luân. Có phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường cho phép nên nhân viên thoải mái hưởng thụ.
- Triệu Quốc Đống, ai đưa ra ý đồ xấu này vậy?
Vưu Liên Hương đầy tức giận từ trên xe đi xuống mà nói.
- Chủ ý xấu gì cơ Vưu tỷ?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói.
- Ai bảo tôi đi tắm suối nước nóng với bọn họ? Bí thư Kỳ còn nói đây là nhiệm vụ chính trị. Tôi bao chuyện cơ mà, không đi.
Vưu Liên Hương thẹn quá hóa giận. Kỳ Dư Hồng gọi điện yêu cầu cô tới tiếp đám người Công ty Điện Quốc đi tắm suối nước nóng núi Hốt Luân, điều này làm cô rất tức giận.
- Vưu tỷ, sợ là chị hiểu lầm rồi. Tôi cũng không phải muốn đi cùng bọn họ mà. Suối nước nóng núi Hốt Luân còn chưa chính thức khai trương, có mấy hồ thiên nhiên thì người bình thường có bỏ tiền ũng không vào được. Đây là suối nước nóng thuần thiên nhiên, có tác dụng dưỡng da, tăng chất sống cho tế bào. Mấy hồ thiên nhiên này căn bản không kinh doanh ra ngoài. Nói khó nghe một chút đó là được công ty khai thác khu du lịch tiếp khách quý và lãnh đạo huyện hưởng thụ.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- mấy người đàn ông đi ngâm suối nước nóng, tôi là phụ nữ đi theo thì ra thể thống gì?
Vưu Liên Hương vẫn còn có chút tức giận.
- Chị có phải quá phong kiến không? Thời này đâu còn nói cười không lộ răng. Chúng ta không phải nước phong kiến hay Ả rập, chúng ta cũng không tắm trần mà, mặc áo tắm đó chứ?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Hơn nữa trong đoàn của Công ty Điện Quốc có một nữ nhân viên, chúng ta nếu không có người tiếp sẽ không lễ phép. Cho nên Bí thư Kỳ mới gọi chị tới.
- Ồ? Trong bọn họ có nữ nhân viên?
Vưu Liên Hương lúc này mới dịu đi một chút. Cô nghĩ Kỳ Dư Hồng coi cô là loại người kia. Nếu có nữ nhân viên thì còn khác.
- Ừ, một nhân viên trong Phòng kế toán của Công ty Điện Quốc, tuổi tương đương như Vưu tỷ. Chị ta nghe nói đi ngâm suối nước nóng thiên nhiên nên rất vui vẻ.
Triệu Quốc Đống cười cười nói:
- Sao, anh sợ Hạng ca biết sao?
- Cậu cút ngay.
Vưu Liên Hương hơi nóng mặt. Cô vốn tự hào về cơ thể mình. Mặc dù đã trên 35 nhưng vẫn được chăm sóc tốt, mỹ phẩm đều đồ nước ngoài. Càng đến tuổi này thì phụ nữ càng quý dung nhan của mình. Cho dù là tốn tiền hơn nữa cũng phải làm. Cô cũng sớm nghe nói tới suối nước nóng thiên nhiên của núi Hốt Luân nhưng chưa khai trương nên không nghĩ đến ngâm mình. Bây giờ nghe Triệu Quốc Đống nói thì cô cũng có chút động tâm.
- Hay là như vậy, Vưu tỷ nếu cảm thấy không quen với đối phương thì tôi gọi thêm Lục Nhị.
Triệu Quốc Đống vẫy tay gọi:
- Lục Nhị, cô lại đây.
Có thể cùng ăn với lãnh đạo và Công ty Điện Quốc ở khách sạn Ninh Uyển, Lục Nhị đã rất vui mừng. Nhìn thân phận người tham gia đoàn tiếp thì ngoài lãnh đạo Thị xã và mấy người phụ trách cơ quan kinh tế ra, Khu Khai Phát chỉ có ba vị Chủ nhiệm, ngay cả Ngô Luân cũng không đủ tư cách. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại gọi sao không làm Lục Nhị vui mừng.
Ăn xong Lục Nhị thấy Triệu Quốc Đống không bố trí gì thì đang suy nghĩ nên làm như thế nào về Khu Khai Phát. Ngoài trời rất lạnh, vừa nãy đi xe Bí thư Triệu tới, bây giờ nếu về chỉ có thể đi taxi. Nhưng đứng trước cửa trong gió rét mà đợi xe cũng khổ.
Nghe Triệu Quốc Đống gọi, Lục Nhị vội vàng chạy tới.
Bây giờ cô đã coi Triệu Quốc Đống là cha mẹ phụ trách túi cơm của mình. Có thể nói một câu của Triệu Quốc Đống sẽ giải quyết việc cô vào biên chế chính thức của Khu Khai Phát, một câu có thể đẩy cô về xã nào đó ở Đông Giang dạy học. Bây giờ dù cho cô làm giáo viên ở Thị xã cũng không muốn.
- Bí thư Triệu, ngài gọi em?
Lục Nhị chạy đến trước mặt Triệu Quốc Đống, người hơi cúi xuống. Triệu Quốc Đống thấy Lục Nhị khá hứng thú với công việc hôm nay, trong mắt lộ rõ một tia khát vọng.
- Ừ, đây là Trưởng ban thư ký Vưu, cô đến Ban phục vụ của khách sạn Ninh Uyển mua ba bộ đồ tắm cho Trưởng phòng Trương Công ty Điện Quốc, Trưởng ban Vưu và cô. Bên công ty khai thác kia bán áo tắm nhưng chất lượng không tốt. Ngoài ra thông báo Lệnh Hồ Triều mua 10 chiếc quần bơi của nam, cô lập tức cùng Trưởng ban thư ký Vưu và Trưởng phòng Trương kia đến Hoa Lâm ngâm suối nước nóng. Sáng cô lạnh như vậy mà mặc mỏng manh, làm khó cô.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vưu tỷ, tôi bố trí như vậy có được không?
- Ừ, vậy còn được, Quốc Đống, Lục Nhị là thư ký của cậu?
Vưu Liên Hương cẩn thận quan sát Lục Nhị. Lục Nhị này ăn mặc khá hợp thời làm tôn lên vẻ trẻ trung, tươi tắn.
- Trưởng ban thư ký, thư ký của Bí thư Triệu là Lệnh Hồ Triều. Tôi là nhân viên văn phòng của Ban quản lý Khu Khai Phát. Công việc chủ yếu hàng ngày là phục vụ Bí thư Triệu.
Lục Nhị nở nụ cười làm người ta vui vẻ.
- Ồ, Tiểu Lục còn trẻ quá, người ở đâu? TỐt nghiệp trường gì?
Vưu Liên Hương gật đầu nói.
- Tôi là người Phong Đình, tốt nghiệp Học viện sư phạm Ninh Lăng.
Lục Nhị ngoan ngoãn nói. Có thể quan hệ với Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy là cơ hội ngàn năm có một.
- Được rồi, đi thôi Vưu tỷ, khách đã lên xe rồi.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy Bành Trường Quý đã chạy tới. Sau khi đến Tây Giang, Triệu Quốc Đống liền trả xe Santan2000 về cho Hoa Lâm. Hắn đi xe của bên Tây Giang.
Khi mọi người tới Hoa Lâm, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm – Hoàng Côn mang theo Phó bí thư Lỗ Đạt, Chánh văn phòng Huyện ủy Hà Lương Tài và Phó chủ tịch Hoắc Vân Đạt đã sớm chờ ở cửa khu du lịch.
Đây vốn là hoạt động giải trí nên chỉ cần Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đi là được, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm không cần ra mặt. Chẳng qua Hoàng Côn cũng biết căn cơ của mình không ổn, nhất là biểu hiện ở Khu Khai Phát không tốt làm Thư Chí Cao và Kim Vĩnh Kiện khó chịu. Y làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã gây nhiều tranh cãi. Mặc dù cuối cùng Kỳ Dư Hồng chèn ép được nhưng vẫn làm Hoàng Côn có áp lực rất nặng.
Vưu Liên Hương là người của Kỳ Dư Hồng, hơn nữa là cấp trên cũ của y, Triệu Quốc Đống lại là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm khóa trước. Y là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đến đón tiếp cũng hợp tình hợp lý.
Hoàng Côn không phải không ghen ghét chuyện Triệu Quốc Đống lên chức. Chẳng qua Hoàng Côn rất nhanh có thể nghĩ thông suốt. Dù sao Triệu Quốc Đống không thể đánh ngã Sử Chí Hòa thì mình chỉ thêm vào danh sách cho có, không đến lượt mình. Có thể lên làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã làm y thỏa mãn rồi.
Nhất là sau khi đến Hoa Lâm, Hoàng Côn mới cảm thấy những quy hoạch mà Triệu Quốc Đống đặt ra lớn đến như thế nào. Từng hạng mục đang vận hành trơn tru, quy mô ngành sản xuất chủ đạo cơ bản đã hình thành, có thể nói đang hoạt động tốt. Cứ theo tình hình bây giờ nếu Tây Giang không có biến hoá lớn thì sản lượng GDP của Hoa Lâm vượt qua Tây Giang chỉ là trong hai ba năm. Nói cách khác y nắm giữ chức Bí thư của huyện có GDP đứng đầu Thị xã. Điều này làm Hoàng Côn rất phấn khích.
Mà Đường Diệu Văn cũng một lòng chú tâm phát triển kinh tế, cũng tôn trọng Hoàng Côn. Hoàng Côn có thể thoải mái làm việc bên Huyện ủy, phối hợp khá ăn ý với Đường Diệu Văn. Có thể nói làm việc khá thuận tay.
Chẳng qua thấy Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống và người của Công ty Điện Quốc xuống xe. Hoàng Côn không khỏi thấy có kim đâm trong lòng. Triệu Quốc Đống này còn quá trẻ, vẻ khí thế kia làm người ta khó chịu.
Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên khi Hoàng Côn tự mình tới đây. Chẳng qua vẻ mặt khá thân thiện của Hoàng Côn đã đánh tan sự mất tự nhiên của hai người.
Ở khu du lịch này, tập đoàn Đông Năng trước đó đã thuê một khu đất lớn xây dựng làm khu nghỉ dưỡng, đây cũng là hạng mục lớn nhất trong vùng ngoài khu du lịch, số vốn đầu tư lên trên 30 triệu. Sau khi xây dựng xong sẽ là khu nghỉ dưỡng có đầy đủ khách sạn, nơi chăm sóc sức khỏ. Mà lãnh đạo tập đoàn Đông Năng thấy Công ty Điện Quốc tới cũng tận tình tiếp đón.
Kỳ Lân Quan có rất đông khách thập phương tới phúng vái làm người của Công ty Điện Quốc có chút kinh ngạc. Nhất là sau khi biết có không ít khách thập phương đến từ các tỉnh Hồ Nam, Quảng Tây, Kiềm Nam, Tứ Xuyên, bọn họ càng tò mò sao Đạo quán này lại có tiếng tăm xa như vậy.
Sau một phen nói quá của Đạo trưởng Minh Hư, đám người Công ty Điện Quốc này có chút sửng sốt. Minh Hư vừa mở mồm đã nói về lịch sử lâu dài, một đám khách bên ngoài sao nghe được truyền thuyết gì đó từ trước nên nghe gì gật đó.
Vưu Liên Hương cũng ít khi đến đây, chỉ đến khách sạn Kỳ Lân Quan ăn hai bữa mà thôi. Kỳ Lân Quan đông khách như vậy làm cô có chút kinh ngạc. Lục Nhị lúc này đang cầm cặp thay Vưu Liên Hương, vừa đi vừa nói chuyện khiến hai người không buồn chán.
Nguồn suối nước nóng ở Núi Hốt Luân khá phong phú, rất nhiều nước chảy từ trong suối tạo thành ao sâu, trong một giải đất tạo ra gần 20 hồ lớn nhỏ. Hồ lớn có thể chứa được 50 người, hồ nhỏ có thể cho hai ba người. Nhất là có những hồ dành cho đôi tình nhân vào tắm chung.
- Tổng giám đốc Đổng thấy sao? Suối nước nóng núi Hốt Luân chúng tôi không phải như suối nước nóng nhân tạo. Nhìn xem, tất cả đều là nước tự nhiên. Anh nhìn xem, nước từ mạch ngầm chảy ra đầy tràn, một đám bạn vào đó ngâm mình vài tiếng và không lo bẩn. Không giống một số nơi suốt ngày lo bẩn vì không kịp đổi nước mới.
Triệu Quốc Đống và Đổng Minh Đường thay quần áo. Bởi vì tiếp đón lãnh đạo nên ban quản lý liền bố tí mấy phòng thay quần áo bằng gỗ, phòng vệ sinh trực tiếp dùng Phòng nhập khẩu, khá hợp ý khách.
- Đúng thế, Quốc Đống, nghe nói cậu vốn là Bí thư huyện ủy ở đây, hơn tháng trước mới chính thức điều lên Ninh Lăng? Tôi thấy Đạo trưởng Minh Hư không ngừng khen cậu, nói cậu đã ủng hộ rất nhiều cho Kỳ Lân Quan.
Đổng Minh Đường thay quần bơi liền phủ thêm tấm khăn tắm lên người:
- Mấy khu du lịch như thế này cần giữ hoàn cảnh yên tĩnh, lại có suối nước nóng thiên nhiên nữa chứ, đây là bảo vật trời sinh. Tập đoàn Đông Năng lúc ấy xây dựng khu nghỉ dưỡng ở đây đúng là có tầm nhìn xa.
- Ha ha, tổng giám đốc, lúc trước khi khai thác khu du lịch này thì đã tốn rất nhiều công sức. Các nhà đầu tư không ai dám dễ dàng ra tay. Khoản đầu tư 80 triệu cũng là do tôi kéo đám bạn đầu tư mạo hiểm đến. Năm đầu phải xây dựng, năm thứ hai chưa có hiệu quả rõ ràng, đến năm nay mới chính thức sống.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý khi nói về lĩnh vực du lịch.
- Trên thực tế khu vực Trung tây có nhiều nơi đều có tài nguyên du lịch và thủy lợi. Vấn đề nằm ở chỗ chính quyền địa phương có thể nhạy cảm nắm bắt cơ hội và tìm kiếm cơ hội không, có ánh mắt nhìn xa hay không?
Đổng Minh Đường thở dài nói.
- Ha ha, xem ra tổng giám đốc Đổng có rất nhiều cảm xúc về việc này.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đi ngâm mình thôi. Nhiệt độ suối nước nóng rất thích hợp. Lưu lượng nước nhiều, chảy ra liên tục nên nhiệt độ không giảm mấy, vừa lúc thích hợp.
Suối nước nóng dễ chịu rất nhanh làm người ta quên đi khó khăn trong công việc. Mọi người gần như chìm đắm trong cảm giác mê say này. Nằm trong nước, lộ nửa thân trên bên ngoài, nước chảy cuồn cuộn qua người.
Mấy người Triệu Quốc Đống, Đổng Minh Đường ngâm mình một lát rồi lên bờ. Lúc ở Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống cũng thường xuyên tới đây. Mỗi lần ngâm mình khoảng một, hai tiếng là có thể xua đi áp lực trong lòng mình. Mấy suối nước nóng thiên nhiên này chính là bảo tàng ông trời ban cho Hoa Lâm, làm như thế nào khai thác một cách khoa học và bảo vệ được nó là điều cần suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống từ nhã gỗ đi ra thì thấy ba người Vưu Liên Hương đang đi tới hồ nước. Ba người mặc đồ tắm, trên người khoác chiếc khăn. Vị Trưởng phòng Trương kia có thân hình bình thường nhưng Vưu Liên Hương và Lục Nhị nhìn từ sau trông khá quyến rũ.
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà chép miệng. Vưu Liên Hương bình thường nhìn không ra, chẳng qua mặc bộ đồ này lộ rõ thân hình quyến rũ. Nhất là cặp mông đầy đặn không ngừng lắc lư khi đi lại đúng là muốn hút mắt người ta.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ sau nhìn mình, Vưu Liên Hương quay đầu lại thấy Triệu Quốc Đống đang trợn to mắt nhìn ba người. Cô liền mở to mắt quát:
- Cậu nhìn gì thế?
Triệu Quốc Đống vội vàng đi lên cười hì hì nói:
- Vưu tỷ, sao thế? Tôi có thể nhìn gì nữa, cảnh đẹp trước mắt sao không nhìn. Dáng người Vưu tỷ rất đẹp, Lục nhị còn kém.
Vưu Liên Hương mặc dù vui vẻ vì được khen nhưng vẫn có chút xấu hổ nói:
- Cậu đi theo chúng tôi làm gì? Tổng giám đốc Đổng đâu?
- Mấy người bọn họ chắc ngủ rồi.
Triệu Quốc Đống thoải mái đi theo ba người. Vị Trưởng phòng Trương kia cũng không hề ngạc nhiên mà chỉ cười cười gật đầu.
Thấy Triệu Quốc Đống không có ý rời đi, Vưu Liên Hương cũng không tiện đuổi hắn nên đành phải xuống nước.
- Quốc Đống, cậu xem lần này có bao cơ hội?
Vưu Liên Hương từ chỗ Lục Nhị cũng biết mục đích của Công ty Điện Quốc đến đây lần này, cũng biết tầm quan trọng của cơ hội này đối với Ninh Lăng. Cô cũng đoán ra việc Công ty Điện Quốc đến Ninh Lăng khảo sát là có liên quan tới lần trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh.
- Không biết, chỗ Thái ca cũng giúp nhưng điều kiện Ninh Lăng chúng ta không tốt mấy. Hơn nữa Công ty Điện Quốc còn chưa chính thức có ý kiến, cho nên chưa rõ.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào thành hồ mà nói:
- Dù như thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội này, có đôi khi một cơ hội bằng sự phấn đấu cả đời.
Vưu Liên Hương rất đồng ý lời này của Triệu Quốc Đống. Cô tới Ninh Lăng một thời gian, nếu ai nói quan chức Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã Ninh Lăng không cố gắng là nói dối. Ít nhất Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng không ngừng yêu cầu phát triển kinh tế, nhưng cố gắng thường khó đạt kết quả lý tưởng. Phát triển kinh tế còn bị ảnh hưởng bởi yếu tố khách quan.
- Quốc Đống, cậu phải nắm bắt cơ hội này. Bí thư Kỳ có ý kiến về cậu, mặc dù tôi và Trưởng phòng Chương đứng giữa hòa hoãn hộ nhưng nếu muốn thay đổi ấn tượng phải dựa vào chính cậu. Nhất là cậu lúc này còn vung đao cắt một tay của Bí thư Kỳ. Ngoài mặt Bí thư Kỳ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cũng có chút hiềm khích. Chẳng qua Bí thư Kỳ không phải kẻ hẹp hòi, cũng có cách đối xử chính xác với việc này. Tôi cũng nói với Bí thư Kỳ về việc này, ai gặp tình huống đó cũng không khoanh tay đứng nhìn, có thể tranh thủ sẽ tìm mọi cách, không thể trách được cậu. Bí thư Kỳ cũng tỏ vẻ hiểu.
- Ở vấn đề này Bí thư Kỳ coi như rộng lượng. Cậu là Thường vụ thị ủy mới, còn phụ trách hai nơi. Tình hình Tây Giang rất phức tạp, cậu muốn đững vững thì rất cần sự ủng hộ của Bí thư Kỳ. Tôi thấy Nghiêm Lập Dân bây giờ không muốn ngồi yên rồi, không ngừng nhúng tay vào Tây Giang. Hai hôm trước tôi thấy Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ đến văn phòng y. Nghiêm Lập Dân nếu thò tay vào Tây Giang, cậu càng cần Bí thư Kỳ ủng hộ hơn nữa.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Lôi Bằng dựa vào Nghiêm Lập Dân là điều bình thường. Nhưng Đinh Cao Thọ kia chẳng lẽ ngông cuồng đến mức không biết mình họ gì mà dựa vào Nghiêm Lập Dân sao?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, vậy tức là tên này không coi Lam Quang vào đâu. Lam Quang đang tìm cơ hội lập uy, Đinh Cao Thọ cứ chờ bị Lam Quang tát đi. Chỉ cần thời cơ tới, bên Tây Giang mà vạch trần hoàn toàn, Nghiêm Lập Dân cứ đợi nước bẩn vấy vào mình. Chẳng qua chuyện này chưa chuẩn bị rõ ràng thì Triệu Quốc Đống không muốn lộ ra ngoài.
- Tôi vừa nghe điện của Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ rất coi trọng đoàn khảo sát của Công ty Điện Quốc. Tối vốn định đặt bàn ở Ninh Uyển nhưng tôi nói đoàn khảo sát muốn ăn đồ chay, Bí thư Kỳ cũng đồng ý. Đến tối Bí thư Kỳ có thể cùng Thị trưởng Thư tới đây. Qua đó có thể thấy Bí thư Kỳ coi trọng việc này như thế nào. Quốc Đống, cậu nếu có thể hoàn thành thì tôi nghĩ ấn tượng của Bí thư Kỳ về cậu sẽ đổi khác, sẽ tốt cho sự phát triển của cậu.
- Vưu tỷ, không cần chị nói thì tôi cũng biết nên làm như thế nào. Chẳng qua chuyện này quyền chủ động không trong tay chúng ta. Tôi vừa nói chuyện với Đổng Minh Đường, y nói bọn họ chỉ có quyền đề cử, nhưng quyền quyết định nằm trong tay Đảng ủy Công ty Điện Quốc. Bản thân Đổng Minh Đường chỉ là một phiếu.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Chồng Trưởng phòng Trương kia là Giám đốc kinh tế của Công ty Điện Quốc, cũng là Ủy viên Đảng ủy.
Triệu Quốc Đống hiểu ý gật đầu. Bảo sao Kỳ Dư Hồng bảo mình đến tiếp, thì ra có nguyên nhân này.
Lục Nhị biết Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống có chuyện cần nói nên biết ý ở bên nói chuyện với Trưởng phòng Trương. Cô nói chuyện rất hợp với Trưởng phòng Trương.
- Quốc Đống, tôi thấy Tiểu Lục cũng được, nhanh nhạy, tôi thấy làm công tác tiếp đón là rất thích hợp. Hơn nữa còn học Trung văn, tôi hỏi qua nên chắc viết văn bản là không vấn đề gì. Tôi muốn điều cô ấy đến văn phòng Thị ủy, cậu có bỏ được người không?
Vưu Liên Hương nhấp ngụm nước rồi nói.
- Vưu tỷ cần người thì cứ việc lấy. Chẳng qua Lục Nhị hình như chưa vào biên chế chính thức, đây là tạm thời điều động từ Đông Giang sang.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bên Vưu tỷ có dễ giải quyết biên chế không?
- Ồ, tốt nhất cậu giải quyết biên chế cho Lục Nhị ở Khu Khai Phát rồi tôi lấy người. Văn phòng Thị ủy biết bao người nhìn vào, tôi không muốn có người nói này nói kia.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu nói chuyện với lão Kỳ bên cục Nhân sự, tăng thêm một biên chế cho Khu Khai Phát là được mà.
- Ha ha, Cục trưởng Kỳ thì sợ chị phải đi nói chuyện mới được. Tôi là Thường vụ thị ủy nhưng không quản được cục này.
Triệu Quốc Đống cũng biết mình là gì. Trực tiếp yêu cầu Kỳ Phục Ba thì hắn không có thực lực đó, đối phương cũng chưa chắc nể mặt.
Vưu Liên Hương liền cười hì hì, bộ ngực không ngừng nhảy nhót lên lộ rõ khe sâu vô tận kia. Triệu Quốc Đống chỉ dám nhìn qua rồi vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.
- Cũng được, tôi nói chuyện với lão Kỳ một chút, còn đâu cậu cũng phải đốc thúc một chút mới được.
Vưu Liên Hương có lẽ nhận ra ánh mắt của Triệu Quốc Đống nhìn vào đâu nên vội vàng trầm người xuống. Chẳng qua nước rất trong càng phóng đại bộ ngực trắng nõn kia. Vưu Liên Hương mặc dù có chút xấu hổ nhưng lại có chút đắc ý. Tên thanh niên như Triệu Quốc Đống còn bị mình quyến rũ, tức là mình vẫn chưa già.
Đoàn khảo sát của Công ty Điện Quốc ở lại Ninh Lăng bốn ngày. Trong cả hành trình thì bọn họ ở Ninh Lăng là lâu nhất. Ninh Lăng cũng tiếp đón với quy cách rất cao. Mỗi ngày Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đều đi cùng. Mỗi ngày không phải Kỳ Dư Hồng thì là Thư Chí Cao cũng dành thời gian ăn cơm với bọn họ. Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện và Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp Chu Xuân Tú cũng thi thoảng tham gia để thể hiện thành ý của Ninh Lăng.
Ngoài ra Ninh Lăng cũng căn cứ theo đề nghị ngầm của Đổng Minh Đường mà thành lập tổ xây dựng về ngành điện, kế hoạch do tài chính Thị xã đầu tư 15 triệu tiến hành san nền đất cho Khu công nghiệp Điện lực, còn đưa ra một loạt chính sách ưu đãi cho các công ty ngành điện tiến vào Khu Khai Phát, ưu đãi về thuế, cùng với thay đổi hoàn cảnh mềm.
Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao còn tổ chức hội nghị về trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện của Công ty Điện Quốc xây dựng ở Ninh Lăng. Trong hội nghị yêu cầu tất cả các cục, ban ngành liên quan dồn toàn tâm vào ngành này, thành lập tổ lãnh đạo do Thư Chí Cao làm tổ trưởng, Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống làm phó tổ trưởng. Triệu Quốc Đống được bầu làm Chánh văn phòng. Mục tiêu là làm trụ sở này xây dựng ở Ninh Lăng.
Mấy ngày bận rộn liên tục làm Triệu Quốc Đống hơi mệt. Mặc dù chỉ đi ăn uống, vui chơi nhưng mấy việc này làm Triệu Quốc Đống thấy mệt mỏi. Chẳng qua Lục Nhị được Triệu Quốc Đống điều tới giúp mình trong công việc này lại không hề chán. Điều này làm Triệu Quốc Đống phải thừa nhận Lục Nhị giỏi trong công tác tiếp đón.
….
Khi Triệu Quốc Đống từ ngủ say bị tiếng điện thoại đánh thức thì vẫn mơ hồ. Cũng là do người phụ nữ bên cạnh đưa máy cho hắn, hắn mới mơ màng bật đèn nhìn đồng hồ thấy mới là 3h15 ppút sáng. Lại nhìn người gọi tới chính là Vương Ích.
Vương Ích gọi tới lúc này không phải chuyện tốt gì cả. Triệu Quốc Đống rất không muốn nghe nhưng hắn biết mình không thể không nghe. Vương Ích thời gian này có hành vi khá quỷ dị. Được Triệu Quốc Đống ủng hộ nên nhân viên Ủy ban kỷ luật dã bắt đầu có điều chỉnh nhất định, một số người có vẻ không tin được đã điều ra khỏi Ủy ban kỷ luật. Mà một vài người được Triệu Quốc Đống và Vương Ích tin đã được điều vào Ủy ban kỷ luật.
- Bí thư Triệu, muộn như vậy gọi cho ngài đúng là có chút xấu hổ.
Vương Ích nói tuy có chút hưng phấn, không có vẻ gì là xấu hổ cả.
- Lão Vương, muộn như vậy gọi đánh thức giấc ngủ người khác, nếu không có tin gì đáng giá thì chờ tôi xử lý anh.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Một giấc ngủ ngon lại bị đánh thức.
- Nói đi, tôi chuẩn bị tâm lý rồi.
- Cầu vượt Hà Tân bị sập, sơ bộ hiểu rõ có hai chết, ba bị thương nặng. Chủ tịch Tằng đã tới hiện trường, tình hình còn cần xác minh làm rõ thêm.
Vương Ích nói qua vài câu:
- Căn cứ tình hình chúng tôi hiểu rõ thì nhận thầu công trình này là Công ty xây dựng Hồng Phúc – Ninh Lăng, một Công ty xây dựng tư nhân, nhưng giám đốc Hồng Nhân Phúc có quan hệ tốt với Tiền Trì Quốc. Tôi bây giờ đã liên lạc với lão Lạc, mời Viện kiểm sát tham gia điều tra.
Triệu Quốc Đống vội vàng ngồi bật dậy mà nói:
- Sao lúc này mới báo cáo với tôi? Quận biết sao không lập tức báo cáo với tôi?
- Bí thư, theo tình hình hiểu rõ thì đây chỉ là một sự cố công trình đơn giản, không nhiều người chết, cho nên tôi và Chủ tịch mới không lập tức thông báo cho ngài.
Vương Ích vội vàng giải thích:
- Tôi đến liền cảm thấy trong này có chút vấn đề nên liên lạc với lão Lạc, kết quả rất nhanh biết có công nhân tử vong.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà đứng lên nói:
- Được, các anh cảm thấy có vấn đề, như vậy tiến hành đột phá từ đây. Cả Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát điều tra. Mà anh không phải nói đã nắm giữ chứng cứ của đội cảnh sát giao thông sao? Như vậy cùng hành động. Tôi lập tức về bàn phương án cụ thể.
Triệu Quốc Đống rất tức giận. Hắn đứng lên. Người phụ nữ trên giường thấy không phải chuyện nhỏ nên cũng vội vàng mặc thêm áo ngủ rồi mặc đồ cho Triệu Quốc Đống.
- Có gì vậy?
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Hừ, tôi định chờ hết năm nhưng xem ra bọn họ không muốn có cái tết yên ổn, vậy đừng trách tôi.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng. Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nằm ôm gái sướng như vậy, thế mà phải bò về Tây Giang.
Tiễn Thư Chí Cao, Triệu Quốc Đống về Quận ủy. Vương Ích và Lạc Dục Thành đã sớm chờ hắn ở văn phòng.
Lượng công việc của Ủy ban kỷ luật Quận ủy nhiều hơn bên Viện kiểm sát. Đây đương nhiên là có quan hệ với nguyên tắc mà Triệu Quốc Đống đã xác định lúc trước.
Mọi người đều biết lúc Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm đã tạo ra cơn sóng hoàn cảnh mềm, ngay cả Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao thậm chí Nghiêm Lập Dân cũng đưa ra yêu cầu cải thiện tác phong làm việc trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, cải thiện hoàn cảnh đầu tư. Trong hội nghị, Kỳ Dư Hồng còn đưa ra yêu cầu Ủy ban kỷ luật và Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy tiến hành thí điểm cải cách ở Tây Giang.
Có Thị ủy ủng hộ, Ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban kỷ luật và văn phòng Quận ủy liền thành lập tổ lãnh đạo tiến hành công tác chỉnh đốn tác phong làm việc ở các xã, thị trấn, phòng ban của quận, yêu cầu từng cơ quan phải đạt được đủ tiêu chuẩn. Một loạt hoạt động được đưa ra nhằm thay đổi tư tưởng làm việc, tác phong làm việc và ý thức sáng tạo của tất cả cán bộ.
Tìm ra vấn đề, tìm chỗ thiếu sót, tìm chỗ kém hơn người khác, sau đó phân tích nguyên nhân, đưa ra ý kiến sửa đổi, cuối cùng sẽ do tổ lãnh đạo của quận tiến hành kiểm tra toàn diện tất cả các cơ quan, đưa ra ý kiến sửa đổi. Tất cả diễn ra với khí thế không đạt mục đích nhất định không bỏ qua.
Chỉ cần không dính tới vấn đề quá sâu thì đám người trong huyện vẫn ủng hộ. Ai cũng biết quan mới nhận chức sẽ có ba mồi lửa. Triệu Quốc Đống vừa lên cũng khó tránh hình thức chủ nghĩa để tạo thế. Mặc dù cách làm để tạo thế này hơi mạnh nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Thậm chí ngay cả Lôi Bằng cũng tiến hành phê bình Công an quận, Phòng Giao thông, Ủy ban Xây dựng và Ban quản lý đường bộ trong hội nghị tổng kết của tổ lãnh đạo, đồng thời phê bình cả các xã, thị trấn không có động tác kịp thời Yêu cầu tất cả các phòng ban, xã, thị trấn của quận phải tiến hành nghiêm chỉnh hoạt động này.
Tiếu Triêu Quý cùng Quế Toàn Hữu dẫn đầu hai tổ công tác phân biệt đến kiểm tra các phòng ban và xã, thị trấn. Điều này cũng làm các xã, thị trấn biết điều mà thực hiện, cũng phải lo lắng đề phòng sợ bị tổ công tác túm được điểm xấu của mình.
Triệu Quốc Đống cũng tỏ vẻ hài lòng trong hội nghị tổng kết giai đoạn đầu của Quận ủy về công tác chỉnh đốn tác phong làm việc. Hắn yêu cầu cán bộ toàn huyện phải duy trì phong trào này, điều này làm nhiều người thầm tddmt. Nghe giọng của Triệu Quốc Đống thì có vẻ việc này đã đạt được thành công, mọi người bây giờ chỉ hy vọng ba mồi lửa của Triệu Quốc Đống sớm đốt thì mới ăn ngon ngủ yên.
Tất cả có vẻ như mồi lửa đầu tiên của Triệu Quốc Đống đã đốt, đương nhiên đây là do mọi người cho rằng như vậy.
- Nói như vậy tức là khi Trì Đại Hổ chủ trì công tác đội cảnh sát giao thông thì Lương Sùng Thái dính vào rất sâu?
Triệu Quốc Đống nghe xong Vương Ích báo cáo liền nhíu mày nói.
Cuộc báo cáo này kéo dài gần hai tiếng, Triệu Quốc Đống bị khói do hai người Vương Ích và Lạc Dục Thành hút bao lấy. Nếu là bình thường thì hắn sớm cửa phòng và cửa sổ. Chẳng qua hôm nay hắn đã sớm bảo Lệnh Hồ Triều không gặp bất cứ ai.
- Trì Đại Hổ năm nay mới bắt đầu chủ trì công việc của đội cảnh sát giao thông. Năm ngoái Lương Sùng Thái mặc dù mới lên chức Phó Trưởng phòng nhưng đã nắm giữ toàn bộ quyền lực ở đội cảnh sát giao thông. Căn cứ chúng tôi tìm hiểu thì vấn đề cấp bằng lái của đội cảnh sát giao thông đã là rất lớn. Tính sơ qua thì thu nhập từ khoản này trong năm vừa qua của bọn họ đã trên năm triệu nhưng căn cứ kiểm toán của Công an quận hai năm qua thì trong sổ sách không biểu hiện được khoản tiền này đi đâu, chi như thế nào cũng không rõ. Nhưng khi đó Trương Thiệu Văn còn đương chức nên không có ai đụng vào nó.
- Bây giờ Mã Chiêm Bưu cố ý muốn bán sang tay trung tâm dạy lái xe. Ngành có lãi lớn và do Công an quận lũng đoạn như vậy thì sao Mã Chiêm Bưu lại phải bán đi gấp như vậy? Trong này nhất định có vấn đề lớn. Tôi đoán có lẽ vì Bí thư Triệu tới nên bọn họ lo lắng và muốn bán đi. Chỉ cần kéo dài tầm hai năm đổi khóa thì lúc ấy muốn điều tra cũng không được.
Vương Ích một bên mở sổ của mình, một bên cẩn thận giới thiệu. Trên thực tế sau khi y đến Ủy ban kỷ luật Tây Giang đã cùng với thân tín của mình tìm kiếm thông tin. Nhưng do tình hình Tây Giang chưa ổn định nên y không dám lên tiếng.
- Ừ, vấn đề đội cảnh sát giao thông là rất nhiều. Tôi đoán cả Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái đều rõ cho nên mới kéo Trì Đại Hổ xuống nước, bọn họ muốn dựa vào quan hệ của Trì Thành Phong mà kéo cả Nghiêm Lập Dân vào. Ai muốn động tổ ong vò về đội cảnh sát giao thông thì đầu tiên phải qua cửa Trì Thành Phong, đồng thời khó tránh khỏi lo lắng tới Nghiêm Lập Dân đứng sau lưng. Ha ha, Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái tính giỏi quá.
Lạc Dục Thành khinh thường nói.
- Ở Công an quận ngoài đội cảnh sát giao thông ra thì còn có một lỗ thủng khác là công ty bảo vệ. Mọi người đều biết đó là một hố lấy tiền của Công an quận, treo đầu dê bán thịt chó. Trên danh nghĩa nó là công ty trực thuộc nhưng trên thực tế kinh doanh gì thì ai cũng biết. Đồng thời tài chính từ nó muốn tiêu thế nào thì tiêu. Giám đốc công ty bảo vệ này cũng là thân tín của Mã Chiêm Bưu. Nghe nói còn kiêu căng hơn Phó Trưởng phòng. Nhìn y đi xe gì? Xe Santana2000 ngang với Bí thư và Chủ tịch huyện bình thường.
Vương Ích cười nói:
- Bí thư Triệu, nghe nói ngài cũng từ ngành công an ra, không biết ở Giang Khẩu có như vậy không?
- Chuyện nào ra chuyện đó, đội cảnh sát giao thông bên tôi không có trường dạy lái xe, ngoài ra nó nằm ngay dưới mắt Sở công an và Cục công an thành phố, hơi không lưu ý là bị mắng ngay. Còn phần công ty bảo vệ thì đúng là cũng có, chẳng qua đó là công ty trực thuộc Cục công an thành phố, tài chính do Ban tài chính Cục công an thành phố quản lý chung. Hàng năm Công an huyện có thể được phân một khoản từ trên Công an thành phố.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói. Thời buổi này cơ quan công an còn hai năm dễ chịu, nhưng dần dần thu chi giảm đi, ăn được ít hơn nên ngành công an giảm sức hấp dẫn.
- Bí thư Triệu, Công an quận đầy mụn mủ, tôi đoán nếu đâm thì mụn mủ văng tung tóe khắp nơi, sẽ gây động đất nên ngài phải chuẩn bị tư tưởng từ trước. Hơn nữa tôi đã bàn với Bí thư Vương, chỉ sợ chút lực lượng của Ủy ban kỷ luật Quận ủy khó có thể phá vỡ Công an quận, đều là người trong ngành Chính pháp nên đám người Mã Chiêm Bưu, Lương Sùng Thái cũng có nhiều kinh nghiệm đối phó, kết hợp với kinh doanh nhiều năm nên đều là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đừng nói Ủy ban kỷ luật mà ngay cả lực lượng Viện kiểm sát quận cũng sợ thiếu. Chỉ sợ phải mời Viện kiểm sát Thị xã tham gia.
Lạc Dục Thành mặc dù biết quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Cao Dương nhưng lại không quá đồng ý Viện kiểm sát Thị xã đến cầm đầu. Y cũng hiểu Triệu Quốc Đống là Bí thư Quận ủy nên chuyện gì cũng phải đứng ở góc độ của Tây Giang mà suy nghĩ. Chuyện của Tây Giang tốt nhất do chính Tây Giang tự giải quyết. Nếu như Ủy ban kỷ luật Thị ủy hoặc Viện kiểm sát Thị xã đi đầu thì Tây Giang sẽ bị đánh giá thấp trong mắt Lãnh đạo thị ủy.
Chẳng qua tình hình lan quá rộng, dính dáng càng nhiều, càng lúc càng phát hiện nhiều người dính vào, chỉ riêng lực lượng của Tây Giang nhất định không thể xử lý hết. Đặc biệt cây cầu vượt kia sụp đã kéo theo mảng xây dựng, như vậy cũng tốn người để điều tra. Chỉ có tinh thần hăng hái là không thể giải quyết được, có thể thất bại.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn cũng biết nếu muốn xử lý hết mọi việc thì chỉ lực lượng của Tây Giang là không đủ.
Bên Cao Dương đã sớm nhìn chằm chằm vào Tây Giang, có lẽ thời gian này Viện kiểm sát Thị xã cũng không rảnh gì. Nhất là khi Dư Dương đang cạnh tranh chức Chánh án Tòa án nhân dân với Trì Thành Phong, có Nghiêm Lập Dân ủng hộ nên Trì Thành Phong chiếm ưu thế. Mà Cao Dương lại mong Dư Dương đi thì y mới có thể lên làm Viện trưởng Viện kiểm sát. Bây giờ nếu như chọc vào Trì Thành Phong thì có lẽ tên này sẽ điên lên mà cắn càn.
Triệu Quốc Đống thậm chí kết luận dù mình muốn trì hoãn thì chỉ sợ Lục Kiếm Dân và Lam Quang không đồng ý. Việc này hắn không thể ngăn cản, ngay cả Kỳ Dư Hồng cũng không thể. Vì cả Lục Kiếm Dân và Lam Quang đều có ý đồ chính trị của mình, không nói còn có Thư Chí Cao đứng sau giúp đỡ.
Phải nói Ninh Lăng cũng có điều kiệu lợi thế. Ví dụ như một vài công ty trong ngành điện của Ninh Lăng, quy mô mặc dù không lớn nhưng cũng có trụ cột. Hơn nữa đất của Khu Khai Phát bằng phẳng, đất dự trữ lớn. Nước, điện, đường, thông tin đều tốt, lại có ưu thế về bến tàu.
So sánh với mấy thành phố khác thì Ninh Lăng thiếu trụ cột công nghiệp, muốn hình thành cả ngành thì cần đầu tư lớn, hơn nữa thời gian kéo dài. Ở mấy thành phố khác hoặc tỉnh khác thì đều có trụ cột hơn xa Ninh Lăng. Hơn nữa một điểm khác chính là Ninh Lăng không có đường sắt. Đường sắt Tây Liễu mặc dù đã lập hạng mục nhưng bao giờ thông xe cũng rất khó nói.
Đổng Minh Đường cũng biết Ninh Lăng không phải lựa chọn lý tưởng nhưng đó chỉ là điều kiện khách quan mà thôi. Công ty Điện Quốc quyết định đầu tư vào đâu cũng không phải do điều kiện khách quan quyết định. Chính xác mà nói do ý của lãnh đạo quyết định, mà nhân tố khách quan thì dù một nơi đồi núi được lãnh đạo quyết định cũng thành công.
Đồ ăn đặc sản của Ninh Lăng làm các vị khách Bắc Kinh ăn rất vui vẻ.
Ăn xong liền đến suối nước nóng khu du lịch núi Hốt Luân. Có phó Tổng giám đốc Đổng Minh Đường cho phép nên nhân viên thoải mái hưởng thụ.
- Triệu Quốc Đống, ai đưa ra ý đồ xấu này vậy?
Vưu Liên Hương đầy tức giận từ trên xe đi xuống mà nói.
- Chủ ý xấu gì cơ Vưu tỷ?
Triệu Quốc Đống có chút khó hiểu nói.
- Ai bảo tôi đi tắm suối nước nóng với bọn họ? Bí thư Kỳ còn nói đây là nhiệm vụ chính trị. Tôi bao chuyện cơ mà, không đi.
Vưu Liên Hương thẹn quá hóa giận. Kỳ Dư Hồng gọi điện yêu cầu cô tới tiếp đám người Công ty Điện Quốc đi tắm suối nước nóng núi Hốt Luân, điều này làm cô rất tức giận.
- Vưu tỷ, sợ là chị hiểu lầm rồi. Tôi cũng không phải muốn đi cùng bọn họ mà. Suối nước nóng núi Hốt Luân còn chưa chính thức khai trương, có mấy hồ thiên nhiên thì người bình thường có bỏ tiền ũng không vào được. Đây là suối nước nóng thuần thiên nhiên, có tác dụng dưỡng da, tăng chất sống cho tế bào. Mấy hồ thiên nhiên này căn bản không kinh doanh ra ngoài. Nói khó nghe một chút đó là được công ty khai thác khu du lịch tiếp khách quý và lãnh đạo huyện hưởng thụ.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- mấy người đàn ông đi ngâm suối nước nóng, tôi là phụ nữ đi theo thì ra thể thống gì?
Vưu Liên Hương vẫn còn có chút tức giận.
- Chị có phải quá phong kiến không? Thời này đâu còn nói cười không lộ răng. Chúng ta không phải nước phong kiến hay Ả rập, chúng ta cũng không tắm trần mà, mặc áo tắm đó chứ?
Triệu Quốc Đống gãi đầu nói:
- Hơn nữa trong đoàn của Công ty Điện Quốc có một nữ nhân viên, chúng ta nếu không có người tiếp sẽ không lễ phép. Cho nên Bí thư Kỳ mới gọi chị tới.
- Ồ? Trong bọn họ có nữ nhân viên?
Vưu Liên Hương lúc này mới dịu đi một chút. Cô nghĩ Kỳ Dư Hồng coi cô là loại người kia. Nếu có nữ nhân viên thì còn khác.
- Ừ, một nhân viên trong Phòng kế toán của Công ty Điện Quốc, tuổi tương đương như Vưu tỷ. Chị ta nghe nói đi ngâm suối nước nóng thiên nhiên nên rất vui vẻ.
Triệu Quốc Đống cười cười nói:
- Sao, anh sợ Hạng ca biết sao?
- Cậu cút ngay.
Vưu Liên Hương hơi nóng mặt. Cô vốn tự hào về cơ thể mình. Mặc dù đã trên 35 nhưng vẫn được chăm sóc tốt, mỹ phẩm đều đồ nước ngoài. Càng đến tuổi này thì phụ nữ càng quý dung nhan của mình. Cho dù là tốn tiền hơn nữa cũng phải làm. Cô cũng sớm nghe nói tới suối nước nóng thiên nhiên của núi Hốt Luân nhưng chưa khai trương nên không nghĩ đến ngâm mình. Bây giờ nghe Triệu Quốc Đống nói thì cô cũng có chút động tâm.
- Hay là như vậy, Vưu tỷ nếu cảm thấy không quen với đối phương thì tôi gọi thêm Lục Nhị.
Triệu Quốc Đống vẫy tay gọi:
- Lục Nhị, cô lại đây.
Có thể cùng ăn với lãnh đạo và Công ty Điện Quốc ở khách sạn Ninh Uyển, Lục Nhị đã rất vui mừng. Nhìn thân phận người tham gia đoàn tiếp thì ngoài lãnh đạo Thị xã và mấy người phụ trách cơ quan kinh tế ra, Khu Khai Phát chỉ có ba vị Chủ nhiệm, ngay cả Ngô Luân cũng không đủ tư cách. Bây giờ Triệu Quốc Đống lại gọi sao không làm Lục Nhị vui mừng.
Ăn xong Lục Nhị thấy Triệu Quốc Đống không bố trí gì thì đang suy nghĩ nên làm như thế nào về Khu Khai Phát. Ngoài trời rất lạnh, vừa nãy đi xe Bí thư Triệu tới, bây giờ nếu về chỉ có thể đi taxi. Nhưng đứng trước cửa trong gió rét mà đợi xe cũng khổ.
Nghe Triệu Quốc Đống gọi, Lục Nhị vội vàng chạy tới.
Bây giờ cô đã coi Triệu Quốc Đống là cha mẹ phụ trách túi cơm của mình. Có thể nói một câu của Triệu Quốc Đống sẽ giải quyết việc cô vào biên chế chính thức của Khu Khai Phát, một câu có thể đẩy cô về xã nào đó ở Đông Giang dạy học. Bây giờ dù cho cô làm giáo viên ở Thị xã cũng không muốn.
- Bí thư Triệu, ngài gọi em?
Lục Nhị chạy đến trước mặt Triệu Quốc Đống, người hơi cúi xuống. Triệu Quốc Đống thấy Lục Nhị khá hứng thú với công việc hôm nay, trong mắt lộ rõ một tia khát vọng.
- Ừ, đây là Trưởng ban thư ký Vưu, cô đến Ban phục vụ của khách sạn Ninh Uyển mua ba bộ đồ tắm cho Trưởng phòng Trương Công ty Điện Quốc, Trưởng ban Vưu và cô. Bên công ty khai thác kia bán áo tắm nhưng chất lượng không tốt. Ngoài ra thông báo Lệnh Hồ Triều mua 10 chiếc quần bơi của nam, cô lập tức cùng Trưởng ban thư ký Vưu và Trưởng phòng Trương kia đến Hoa Lâm ngâm suối nước nóng. Sáng cô lạnh như vậy mà mặc mỏng manh, làm khó cô.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Vưu tỷ, tôi bố trí như vậy có được không?
- Ừ, vậy còn được, Quốc Đống, Lục Nhị là thư ký của cậu?
Vưu Liên Hương cẩn thận quan sát Lục Nhị. Lục Nhị này ăn mặc khá hợp thời làm tôn lên vẻ trẻ trung, tươi tắn.
- Trưởng ban thư ký, thư ký của Bí thư Triệu là Lệnh Hồ Triều. Tôi là nhân viên văn phòng của Ban quản lý Khu Khai Phát. Công việc chủ yếu hàng ngày là phục vụ Bí thư Triệu.
Lục Nhị nở nụ cười làm người ta vui vẻ.
- Ồ, Tiểu Lục còn trẻ quá, người ở đâu? TỐt nghiệp trường gì?
Vưu Liên Hương gật đầu nói.
- Tôi là người Phong Đình, tốt nghiệp Học viện sư phạm Ninh Lăng.
Lục Nhị ngoan ngoãn nói. Có thể quan hệ với Thường vụ thị ủy, Trưởng ban thư ký Thị ủy là cơ hội ngàn năm có một.
- Được rồi, đi thôi Vưu tỷ, khách đã lên xe rồi.
Triệu Quốc Đống nhìn thấy Bành Trường Quý đã chạy tới. Sau khi đến Tây Giang, Triệu Quốc Đống liền trả xe Santan2000 về cho Hoa Lâm. Hắn đi xe của bên Tây Giang.
Khi mọi người tới Hoa Lâm, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm – Hoàng Côn mang theo Phó bí thư Lỗ Đạt, Chánh văn phòng Huyện ủy Hà Lương Tài và Phó chủ tịch Hoắc Vân Đạt đã sớm chờ ở cửa khu du lịch.
Đây vốn là hoạt động giải trí nên chỉ cần Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đi là được, Bí thư huyện ủy Hoa Lâm không cần ra mặt. Chẳng qua Hoàng Côn cũng biết căn cơ của mình không ổn, nhất là biểu hiện ở Khu Khai Phát không tốt làm Thư Chí Cao và Kim Vĩnh Kiện khó chịu. Y làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã gây nhiều tranh cãi. Mặc dù cuối cùng Kỳ Dư Hồng chèn ép được nhưng vẫn làm Hoàng Côn có áp lực rất nặng.
Vưu Liên Hương là người của Kỳ Dư Hồng, hơn nữa là cấp trên cũ của y, Triệu Quốc Đống lại là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm khóa trước. Y là Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đến đón tiếp cũng hợp tình hợp lý.
Hoàng Côn không phải không ghen ghét chuyện Triệu Quốc Đống lên chức. Chẳng qua Hoàng Côn rất nhanh có thể nghĩ thông suốt. Dù sao Triệu Quốc Đống không thể đánh ngã Sử Chí Hòa thì mình chỉ thêm vào danh sách cho có, không đến lượt mình. Có thể lên làm Bí thư huyện ủy Hoa Lâm đã làm y thỏa mãn rồi.
Nhất là sau khi đến Hoa Lâm, Hoàng Côn mới cảm thấy những quy hoạch mà Triệu Quốc Đống đặt ra lớn đến như thế nào. Từng hạng mục đang vận hành trơn tru, quy mô ngành sản xuất chủ đạo cơ bản đã hình thành, có thể nói đang hoạt động tốt. Cứ theo tình hình bây giờ nếu Tây Giang không có biến hoá lớn thì sản lượng GDP của Hoa Lâm vượt qua Tây Giang chỉ là trong hai ba năm. Nói cách khác y nắm giữ chức Bí thư của huyện có GDP đứng đầu Thị xã. Điều này làm Hoàng Côn rất phấn khích.
Mà Đường Diệu Văn cũng một lòng chú tâm phát triển kinh tế, cũng tôn trọng Hoàng Côn. Hoàng Côn có thể thoải mái làm việc bên Huyện ủy, phối hợp khá ăn ý với Đường Diệu Văn. Có thể nói làm việc khá thuận tay.
Chẳng qua thấy Vưu Liên Hương, Triệu Quốc Đống và người của Công ty Điện Quốc xuống xe. Hoàng Côn không khỏi thấy có kim đâm trong lòng. Triệu Quốc Đống này còn quá trẻ, vẻ khí thế kia làm người ta khó chịu.
Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống có chút ngạc nhiên khi Hoàng Côn tự mình tới đây. Chẳng qua vẻ mặt khá thân thiện của Hoàng Côn đã đánh tan sự mất tự nhiên của hai người.
Ở khu du lịch này, tập đoàn Đông Năng trước đó đã thuê một khu đất lớn xây dựng làm khu nghỉ dưỡng, đây cũng là hạng mục lớn nhất trong vùng ngoài khu du lịch, số vốn đầu tư lên trên 30 triệu. Sau khi xây dựng xong sẽ là khu nghỉ dưỡng có đầy đủ khách sạn, nơi chăm sóc sức khỏ. Mà lãnh đạo tập đoàn Đông Năng thấy Công ty Điện Quốc tới cũng tận tình tiếp đón.
Kỳ Lân Quan có rất đông khách thập phương tới phúng vái làm người của Công ty Điện Quốc có chút kinh ngạc. Nhất là sau khi biết có không ít khách thập phương đến từ các tỉnh Hồ Nam, Quảng Tây, Kiềm Nam, Tứ Xuyên, bọn họ càng tò mò sao Đạo quán này lại có tiếng tăm xa như vậy.
Sau một phen nói quá của Đạo trưởng Minh Hư, đám người Công ty Điện Quốc này có chút sửng sốt. Minh Hư vừa mở mồm đã nói về lịch sử lâu dài, một đám khách bên ngoài sao nghe được truyền thuyết gì đó từ trước nên nghe gì gật đó.
Vưu Liên Hương cũng ít khi đến đây, chỉ đến khách sạn Kỳ Lân Quan ăn hai bữa mà thôi. Kỳ Lân Quan đông khách như vậy làm cô có chút kinh ngạc. Lục Nhị lúc này đang cầm cặp thay Vưu Liên Hương, vừa đi vừa nói chuyện khiến hai người không buồn chán.
Nguồn suối nước nóng ở Núi Hốt Luân khá phong phú, rất nhiều nước chảy từ trong suối tạo thành ao sâu, trong một giải đất tạo ra gần 20 hồ lớn nhỏ. Hồ lớn có thể chứa được 50 người, hồ nhỏ có thể cho hai ba người. Nhất là có những hồ dành cho đôi tình nhân vào tắm chung.
- Tổng giám đốc Đổng thấy sao? Suối nước nóng núi Hốt Luân chúng tôi không phải như suối nước nóng nhân tạo. Nhìn xem, tất cả đều là nước tự nhiên. Anh nhìn xem, nước từ mạch ngầm chảy ra đầy tràn, một đám bạn vào đó ngâm mình vài tiếng và không lo bẩn. Không giống một số nơi suốt ngày lo bẩn vì không kịp đổi nước mới.
Triệu Quốc Đống và Đổng Minh Đường thay quần áo. Bởi vì tiếp đón lãnh đạo nên ban quản lý liền bố tí mấy phòng thay quần áo bằng gỗ, phòng vệ sinh trực tiếp dùng Phòng nhập khẩu, khá hợp ý khách.
- Đúng thế, Quốc Đống, nghe nói cậu vốn là Bí thư huyện ủy ở đây, hơn tháng trước mới chính thức điều lên Ninh Lăng? Tôi thấy Đạo trưởng Minh Hư không ngừng khen cậu, nói cậu đã ủng hộ rất nhiều cho Kỳ Lân Quan.
Đổng Minh Đường thay quần bơi liền phủ thêm tấm khăn tắm lên người:
- Mấy khu du lịch như thế này cần giữ hoàn cảnh yên tĩnh, lại có suối nước nóng thiên nhiên nữa chứ, đây là bảo vật trời sinh. Tập đoàn Đông Năng lúc ấy xây dựng khu nghỉ dưỡng ở đây đúng là có tầm nhìn xa.
- Ha ha, tổng giám đốc, lúc trước khi khai thác khu du lịch này thì đã tốn rất nhiều công sức. Các nhà đầu tư không ai dám dễ dàng ra tay. Khoản đầu tư 80 triệu cũng là do tôi kéo đám bạn đầu tư mạo hiểm đến. Năm đầu phải xây dựng, năm thứ hai chưa có hiệu quả rõ ràng, đến năm nay mới chính thức sống.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý khi nói về lĩnh vực du lịch.
- Trên thực tế khu vực Trung tây có nhiều nơi đều có tài nguyên du lịch và thủy lợi. Vấn đề nằm ở chỗ chính quyền địa phương có thể nhạy cảm nắm bắt cơ hội và tìm kiếm cơ hội không, có ánh mắt nhìn xa hay không?
Đổng Minh Đường thở dài nói.
- Ha ha, xem ra tổng giám đốc Đổng có rất nhiều cảm xúc về việc này.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Đi ngâm mình thôi. Nhiệt độ suối nước nóng rất thích hợp. Lưu lượng nước nhiều, chảy ra liên tục nên nhiệt độ không giảm mấy, vừa lúc thích hợp.
Suối nước nóng dễ chịu rất nhanh làm người ta quên đi khó khăn trong công việc. Mọi người gần như chìm đắm trong cảm giác mê say này. Nằm trong nước, lộ nửa thân trên bên ngoài, nước chảy cuồn cuộn qua người.
Mấy người Triệu Quốc Đống, Đổng Minh Đường ngâm mình một lát rồi lên bờ. Lúc ở Hoa Lâm, Triệu Quốc Đống cũng thường xuyên tới đây. Mỗi lần ngâm mình khoảng một, hai tiếng là có thể xua đi áp lực trong lòng mình. Mấy suối nước nóng thiên nhiên này chính là bảo tàng ông trời ban cho Hoa Lâm, làm như thế nào khai thác một cách khoa học và bảo vệ được nó là điều cần suy nghĩ.
Triệu Quốc Đống từ nhã gỗ đi ra thì thấy ba người Vưu Liên Hương đang đi tới hồ nước. Ba người mặc đồ tắm, trên người khoác chiếc khăn. Vị Trưởng phòng Trương kia có thân hình bình thường nhưng Vưu Liên Hương và Lục Nhị nhìn từ sau trông khá quyến rũ.
Triệu Quốc Đống không nhịn được mà chép miệng. Vưu Liên Hương bình thường nhìn không ra, chẳng qua mặc bộ đồ này lộ rõ thân hình quyến rũ. Nhất là cặp mông đầy đặn không ngừng lắc lư khi đi lại đúng là muốn hút mắt người ta.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ sau nhìn mình, Vưu Liên Hương quay đầu lại thấy Triệu Quốc Đống đang trợn to mắt nhìn ba người. Cô liền mở to mắt quát:
- Cậu nhìn gì thế?
Triệu Quốc Đống vội vàng đi lên cười hì hì nói:
- Vưu tỷ, sao thế? Tôi có thể nhìn gì nữa, cảnh đẹp trước mắt sao không nhìn. Dáng người Vưu tỷ rất đẹp, Lục nhị còn kém.
Vưu Liên Hương mặc dù vui vẻ vì được khen nhưng vẫn có chút xấu hổ nói:
- Cậu đi theo chúng tôi làm gì? Tổng giám đốc Đổng đâu?
- Mấy người bọn họ chắc ngủ rồi.
Triệu Quốc Đống thoải mái đi theo ba người. Vị Trưởng phòng Trương kia cũng không hề ngạc nhiên mà chỉ cười cười gật đầu.
Thấy Triệu Quốc Đống không có ý rời đi, Vưu Liên Hương cũng không tiện đuổi hắn nên đành phải xuống nước.
- Quốc Đống, cậu xem lần này có bao cơ hội?
Vưu Liên Hương từ chỗ Lục Nhị cũng biết mục đích của Công ty Điện Quốc đến đây lần này, cũng biết tầm quan trọng của cơ hội này đối với Ninh Lăng. Cô cũng đoán ra việc Công ty Điện Quốc đến Ninh Lăng khảo sát là có liên quan tới lần trước Triệu Quốc Đống lên Bắc Kinh.
- Không biết, chỗ Thái ca cũng giúp nhưng điều kiện Ninh Lăng chúng ta không tốt mấy. Hơn nữa Công ty Điện Quốc còn chưa chính thức có ý kiến, cho nên chưa rõ.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào thành hồ mà nói:
- Dù như thế nào cũng phải nắm chắc cơ hội này, có đôi khi một cơ hội bằng sự phấn đấu cả đời.
Vưu Liên Hương rất đồng ý lời này của Triệu Quốc Đống. Cô tới Ninh Lăng một thời gian, nếu ai nói quan chức Thị ủy, Ủy ban nhân dân Thị xã Ninh Lăng không cố gắng là nói dối. Ít nhất Bí thư Thị ủy Kỳ Dư Hồng không ngừng yêu cầu phát triển kinh tế, nhưng cố gắng thường khó đạt kết quả lý tưởng. Phát triển kinh tế còn bị ảnh hưởng bởi yếu tố khách quan.
- Quốc Đống, cậu phải nắm bắt cơ hội này. Bí thư Kỳ có ý kiến về cậu, mặc dù tôi và Trưởng phòng Chương đứng giữa hòa hoãn hộ nhưng nếu muốn thay đổi ấn tượng phải dựa vào chính cậu. Nhất là cậu lúc này còn vung đao cắt một tay của Bí thư Kỳ. Ngoài mặt Bí thư Kỳ không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng cũng có chút hiềm khích. Chẳng qua Bí thư Kỳ không phải kẻ hẹp hòi, cũng có cách đối xử chính xác với việc này. Tôi cũng nói với Bí thư Kỳ về việc này, ai gặp tình huống đó cũng không khoanh tay đứng nhìn, có thể tranh thủ sẽ tìm mọi cách, không thể trách được cậu. Bí thư Kỳ cũng tỏ vẻ hiểu.
- Ở vấn đề này Bí thư Kỳ coi như rộng lượng. Cậu là Thường vụ thị ủy mới, còn phụ trách hai nơi. Tình hình Tây Giang rất phức tạp, cậu muốn đững vững thì rất cần sự ủng hộ của Bí thư Kỳ. Tôi thấy Nghiêm Lập Dân bây giờ không muốn ngồi yên rồi, không ngừng nhúng tay vào Tây Giang. Hai hôm trước tôi thấy Lôi Bằng và Đinh Cao Thọ đến văn phòng y. Nghiêm Lập Dân nếu thò tay vào Tây Giang, cậu càng cần Bí thư Kỳ ủng hộ hơn nữa.
Triệu Quốc Đống gật đầu. Lôi Bằng dựa vào Nghiêm Lập Dân là điều bình thường. Nhưng Đinh Cao Thọ kia chẳng lẽ ngông cuồng đến mức không biết mình họ gì mà dựa vào Nghiêm Lập Dân sao?
Triệu Quốc Đống cười lạnh một tiếng, vậy tức là tên này không coi Lam Quang vào đâu. Lam Quang đang tìm cơ hội lập uy, Đinh Cao Thọ cứ chờ bị Lam Quang tát đi. Chỉ cần thời cơ tới, bên Tây Giang mà vạch trần hoàn toàn, Nghiêm Lập Dân cứ đợi nước bẩn vấy vào mình. Chẳng qua chuyện này chưa chuẩn bị rõ ràng thì Triệu Quốc Đống không muốn lộ ra ngoài.
- Tôi vừa nghe điện của Bí thư Kỳ, Bí thư Kỳ rất coi trọng đoàn khảo sát của Công ty Điện Quốc. Tối vốn định đặt bàn ở Ninh Uyển nhưng tôi nói đoàn khảo sát muốn ăn đồ chay, Bí thư Kỳ cũng đồng ý. Đến tối Bí thư Kỳ có thể cùng Thị trưởng Thư tới đây. Qua đó có thể thấy Bí thư Kỳ coi trọng việc này như thế nào. Quốc Đống, cậu nếu có thể hoàn thành thì tôi nghĩ ấn tượng của Bí thư Kỳ về cậu sẽ đổi khác, sẽ tốt cho sự phát triển của cậu.
- Vưu tỷ, không cần chị nói thì tôi cũng biết nên làm như thế nào. Chẳng qua chuyện này quyền chủ động không trong tay chúng ta. Tôi vừa nói chuyện với Đổng Minh Đường, y nói bọn họ chỉ có quyền đề cử, nhưng quyền quyết định nằm trong tay Đảng ủy Công ty Điện Quốc. Bản thân Đổng Minh Đường chỉ là một phiếu.
Triệu Quốc Đống thở dài nói:
- Chồng Trưởng phòng Trương kia là Giám đốc kinh tế của Công ty Điện Quốc, cũng là Ủy viên Đảng ủy.
Triệu Quốc Đống hiểu ý gật đầu. Bảo sao Kỳ Dư Hồng bảo mình đến tiếp, thì ra có nguyên nhân này.
Lục Nhị biết Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống có chuyện cần nói nên biết ý ở bên nói chuyện với Trưởng phòng Trương. Cô nói chuyện rất hợp với Trưởng phòng Trương.
- Quốc Đống, tôi thấy Tiểu Lục cũng được, nhanh nhạy, tôi thấy làm công tác tiếp đón là rất thích hợp. Hơn nữa còn học Trung văn, tôi hỏi qua nên chắc viết văn bản là không vấn đề gì. Tôi muốn điều cô ấy đến văn phòng Thị ủy, cậu có bỏ được người không?
Vưu Liên Hương nhấp ngụm nước rồi nói.
- Vưu tỷ cần người thì cứ việc lấy. Chẳng qua Lục Nhị hình như chưa vào biên chế chính thức, đây là tạm thời điều động từ Đông Giang sang.
Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút rồi nói:
- Bên Vưu tỷ có dễ giải quyết biên chế không?
- Ồ, tốt nhất cậu giải quyết biên chế cho Lục Nhị ở Khu Khai Phát rồi tôi lấy người. Văn phòng Thị ủy biết bao người nhìn vào, tôi không muốn có người nói này nói kia.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Cậu nói chuyện với lão Kỳ bên cục Nhân sự, tăng thêm một biên chế cho Khu Khai Phát là được mà.
- Ha ha, Cục trưởng Kỳ thì sợ chị phải đi nói chuyện mới được. Tôi là Thường vụ thị ủy nhưng không quản được cục này.
Triệu Quốc Đống cũng biết mình là gì. Trực tiếp yêu cầu Kỳ Phục Ba thì hắn không có thực lực đó, đối phương cũng chưa chắc nể mặt.
Vưu Liên Hương liền cười hì hì, bộ ngực không ngừng nhảy nhót lên lộ rõ khe sâu vô tận kia. Triệu Quốc Đống chỉ dám nhìn qua rồi vội vàng chuyển ánh mắt đi nơi khác.
- Cũng được, tôi nói chuyện với lão Kỳ một chút, còn đâu cậu cũng phải đốc thúc một chút mới được.
Vưu Liên Hương có lẽ nhận ra ánh mắt của Triệu Quốc Đống nhìn vào đâu nên vội vàng trầm người xuống. Chẳng qua nước rất trong càng phóng đại bộ ngực trắng nõn kia. Vưu Liên Hương mặc dù có chút xấu hổ nhưng lại có chút đắc ý. Tên thanh niên như Triệu Quốc Đống còn bị mình quyến rũ, tức là mình vẫn chưa già.
Đoàn khảo sát của Công ty Điện Quốc ở lại Ninh Lăng bốn ngày. Trong cả hành trình thì bọn họ ở Ninh Lăng là lâu nhất. Ninh Lăng cũng tiếp đón với quy cách rất cao. Mỗi ngày Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống đều đi cùng. Mỗi ngày không phải Kỳ Dư Hồng thì là Thư Chí Cao cũng dành thời gian ăn cơm với bọn họ. Phó thị trưởng thường trực Kim Vĩnh Kiện và Phó thị trưởng phụ trách công nghiệp Chu Xuân Tú cũng thi thoảng tham gia để thể hiện thành ý của Ninh Lăng.
Ngoài ra Ninh Lăng cũng căn cứ theo đề nghị ngầm của Đổng Minh Đường mà thành lập tổ xây dựng về ngành điện, kế hoạch do tài chính Thị xã đầu tư 15 triệu tiến hành san nền đất cho Khu công nghiệp Điện lực, còn đưa ra một loạt chính sách ưu đãi cho các công ty ngành điện tiến vào Khu Khai Phát, ưu đãi về thuế, cùng với thay đổi hoàn cảnh mềm.
Kỳ Dư Hồng và Thư Chí Cao còn tổ chức hội nghị về trụ sở cung cấp thiết bị ngành điện của Công ty Điện Quốc xây dựng ở Ninh Lăng. Trong hội nghị yêu cầu tất cả các cục, ban ngành liên quan dồn toàn tâm vào ngành này, thành lập tổ lãnh đạo do Thư Chí Cao làm tổ trưởng, Vưu Liên Hương và Triệu Quốc Đống làm phó tổ trưởng. Triệu Quốc Đống được bầu làm Chánh văn phòng. Mục tiêu là làm trụ sở này xây dựng ở Ninh Lăng.
Mấy ngày bận rộn liên tục làm Triệu Quốc Đống hơi mệt. Mặc dù chỉ đi ăn uống, vui chơi nhưng mấy việc này làm Triệu Quốc Đống thấy mệt mỏi. Chẳng qua Lục Nhị được Triệu Quốc Đống điều tới giúp mình trong công việc này lại không hề chán. Điều này làm Triệu Quốc Đống phải thừa nhận Lục Nhị giỏi trong công tác tiếp đón.
….
Khi Triệu Quốc Đống từ ngủ say bị tiếng điện thoại đánh thức thì vẫn mơ hồ. Cũng là do người phụ nữ bên cạnh đưa máy cho hắn, hắn mới mơ màng bật đèn nhìn đồng hồ thấy mới là 3h15 ppút sáng. Lại nhìn người gọi tới chính là Vương Ích.
Vương Ích gọi tới lúc này không phải chuyện tốt gì cả. Triệu Quốc Đống rất không muốn nghe nhưng hắn biết mình không thể không nghe. Vương Ích thời gian này có hành vi khá quỷ dị. Được Triệu Quốc Đống ủng hộ nên nhân viên Ủy ban kỷ luật dã bắt đầu có điều chỉnh nhất định, một số người có vẻ không tin được đã điều ra khỏi Ủy ban kỷ luật. Mà một vài người được Triệu Quốc Đống và Vương Ích tin đã được điều vào Ủy ban kỷ luật.
- Bí thư Triệu, muộn như vậy gọi cho ngài đúng là có chút xấu hổ.
Vương Ích nói tuy có chút hưng phấn, không có vẻ gì là xấu hổ cả.
- Lão Vương, muộn như vậy gọi đánh thức giấc ngủ người khác, nếu không có tin gì đáng giá thì chờ tôi xử lý anh.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Một giấc ngủ ngon lại bị đánh thức.
- Nói đi, tôi chuẩn bị tâm lý rồi.
- Cầu vượt Hà Tân bị sập, sơ bộ hiểu rõ có hai chết, ba bị thương nặng. Chủ tịch Tằng đã tới hiện trường, tình hình còn cần xác minh làm rõ thêm.
Vương Ích nói qua vài câu:
- Căn cứ tình hình chúng tôi hiểu rõ thì nhận thầu công trình này là Công ty xây dựng Hồng Phúc – Ninh Lăng, một Công ty xây dựng tư nhân, nhưng giám đốc Hồng Nhân Phúc có quan hệ tốt với Tiền Trì Quốc. Tôi bây giờ đã liên lạc với lão Lạc, mời Viện kiểm sát tham gia điều tra.
Triệu Quốc Đống vội vàng ngồi bật dậy mà nói:
- Sao lúc này mới báo cáo với tôi? Quận biết sao không lập tức báo cáo với tôi?
- Bí thư, theo tình hình hiểu rõ thì đây chỉ là một sự cố công trình đơn giản, không nhiều người chết, cho nên tôi và Chủ tịch mới không lập tức thông báo cho ngài.
Vương Ích vội vàng giải thích:
- Tôi đến liền cảm thấy trong này có chút vấn đề nên liên lạc với lão Lạc, kết quả rất nhanh biết có công nhân tử vong.
Triệu Quốc Đống cũng không nói nhiều mà đứng lên nói:
- Được, các anh cảm thấy có vấn đề, như vậy tiến hành đột phá từ đây. Cả Ủy ban kỷ luật và Viện kiểm sát điều tra. Mà anh không phải nói đã nắm giữ chứng cứ của đội cảnh sát giao thông sao? Như vậy cùng hành động. Tôi lập tức về bàn phương án cụ thể.
Triệu Quốc Đống rất tức giận. Hắn đứng lên. Người phụ nữ trên giường thấy không phải chuyện nhỏ nên cũng vội vàng mặc thêm áo ngủ rồi mặc đồ cho Triệu Quốc Đống.
- Có gì vậy?
- Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ. Hừ, tôi định chờ hết năm nhưng xem ra bọn họ không muốn có cái tết yên ổn, vậy đừng trách tôi.
Triệu Quốc Đống hừ một tiếng. Hôm nay nhiệt độ rất thấp, nằm ôm gái sướng như vậy, thế mà phải bò về Tây Giang.
Tiễn Thư Chí Cao, Triệu Quốc Đống về Quận ủy. Vương Ích và Lạc Dục Thành đã sớm chờ hắn ở văn phòng.
Lượng công việc của Ủy ban kỷ luật Quận ủy nhiều hơn bên Viện kiểm sát. Đây đương nhiên là có quan hệ với nguyên tắc mà Triệu Quốc Đống đã xác định lúc trước.
Mọi người đều biết lúc Triệu Quốc Đống ở Hoa Lâm đã tạo ra cơn sóng hoàn cảnh mềm, ngay cả Kỳ Dư Hồng, Thư Chí Cao thậm chí Nghiêm Lập Dân cũng đưa ra yêu cầu cải thiện tác phong làm việc trong Hội nghị thường vụ Thị ủy, cải thiện hoàn cảnh đầu tư. Trong hội nghị, Kỳ Dư Hồng còn đưa ra yêu cầu Ủy ban kỷ luật và Ban Tổ chức cán bộ Thị ủy tiến hành thí điểm cải cách ở Tây Giang.
Có Thị ủy ủng hộ, Ban Tổ chức cán bộ, Ủy ban kỷ luật và văn phòng Quận ủy liền thành lập tổ lãnh đạo tiến hành công tác chỉnh đốn tác phong làm việc ở các xã, thị trấn, phòng ban của quận, yêu cầu từng cơ quan phải đạt được đủ tiêu chuẩn. Một loạt hoạt động được đưa ra nhằm thay đổi tư tưởng làm việc, tác phong làm việc và ý thức sáng tạo của tất cả cán bộ.
Tìm ra vấn đề, tìm chỗ thiếu sót, tìm chỗ kém hơn người khác, sau đó phân tích nguyên nhân, đưa ra ý kiến sửa đổi, cuối cùng sẽ do tổ lãnh đạo của quận tiến hành kiểm tra toàn diện tất cả các cơ quan, đưa ra ý kiến sửa đổi. Tất cả diễn ra với khí thế không đạt mục đích nhất định không bỏ qua.
Chỉ cần không dính tới vấn đề quá sâu thì đám người trong huyện vẫn ủng hộ. Ai cũng biết quan mới nhận chức sẽ có ba mồi lửa. Triệu Quốc Đống vừa lên cũng khó tránh hình thức chủ nghĩa để tạo thế. Mặc dù cách làm để tạo thế này hơi mạnh nhưng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Thậm chí ngay cả Lôi Bằng cũng tiến hành phê bình Công an quận, Phòng Giao thông, Ủy ban Xây dựng và Ban quản lý đường bộ trong hội nghị tổng kết của tổ lãnh đạo, đồng thời phê bình cả các xã, thị trấn không có động tác kịp thời Yêu cầu tất cả các phòng ban, xã, thị trấn của quận phải tiến hành nghiêm chỉnh hoạt động này.
Tiếu Triêu Quý cùng Quế Toàn Hữu dẫn đầu hai tổ công tác phân biệt đến kiểm tra các phòng ban và xã, thị trấn. Điều này cũng làm các xã, thị trấn biết điều mà thực hiện, cũng phải lo lắng đề phòng sợ bị tổ công tác túm được điểm xấu của mình.
Triệu Quốc Đống cũng tỏ vẻ hài lòng trong hội nghị tổng kết giai đoạn đầu của Quận ủy về công tác chỉnh đốn tác phong làm việc. Hắn yêu cầu cán bộ toàn huyện phải duy trì phong trào này, điều này làm nhiều người thầm tddmt. Nghe giọng của Triệu Quốc Đống thì có vẻ việc này đã đạt được thành công, mọi người bây giờ chỉ hy vọng ba mồi lửa của Triệu Quốc Đống sớm đốt thì mới ăn ngon ngủ yên.
Tất cả có vẻ như mồi lửa đầu tiên của Triệu Quốc Đống đã đốt, đương nhiên đây là do mọi người cho rằng như vậy.
- Nói như vậy tức là khi Trì Đại Hổ chủ trì công tác đội cảnh sát giao thông thì Lương Sùng Thái dính vào rất sâu?
Triệu Quốc Đống nghe xong Vương Ích báo cáo liền nhíu mày nói.
Cuộc báo cáo này kéo dài gần hai tiếng, Triệu Quốc Đống bị khói do hai người Vương Ích và Lạc Dục Thành hút bao lấy. Nếu là bình thường thì hắn sớm cửa phòng và cửa sổ. Chẳng qua hôm nay hắn đã sớm bảo Lệnh Hồ Triều không gặp bất cứ ai.
- Trì Đại Hổ năm nay mới bắt đầu chủ trì công việc của đội cảnh sát giao thông. Năm ngoái Lương Sùng Thái mặc dù mới lên chức Phó Trưởng phòng nhưng đã nắm giữ toàn bộ quyền lực ở đội cảnh sát giao thông. Căn cứ chúng tôi tìm hiểu thì vấn đề cấp bằng lái của đội cảnh sát giao thông đã là rất lớn. Tính sơ qua thì thu nhập từ khoản này trong năm vừa qua của bọn họ đã trên năm triệu nhưng căn cứ kiểm toán của Công an quận hai năm qua thì trong sổ sách không biểu hiện được khoản tiền này đi đâu, chi như thế nào cũng không rõ. Nhưng khi đó Trương Thiệu Văn còn đương chức nên không có ai đụng vào nó.
- Bây giờ Mã Chiêm Bưu cố ý muốn bán sang tay trung tâm dạy lái xe. Ngành có lãi lớn và do Công an quận lũng đoạn như vậy thì sao Mã Chiêm Bưu lại phải bán đi gấp như vậy? Trong này nhất định có vấn đề lớn. Tôi đoán có lẽ vì Bí thư Triệu tới nên bọn họ lo lắng và muốn bán đi. Chỉ cần kéo dài tầm hai năm đổi khóa thì lúc ấy muốn điều tra cũng không được.
Vương Ích một bên mở sổ của mình, một bên cẩn thận giới thiệu. Trên thực tế sau khi y đến Ủy ban kỷ luật Tây Giang đã cùng với thân tín của mình tìm kiếm thông tin. Nhưng do tình hình Tây Giang chưa ổn định nên y không dám lên tiếng.
- Ừ, vấn đề đội cảnh sát giao thông là rất nhiều. Tôi đoán cả Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái đều rõ cho nên mới kéo Trì Đại Hổ xuống nước, bọn họ muốn dựa vào quan hệ của Trì Thành Phong mà kéo cả Nghiêm Lập Dân vào. Ai muốn động tổ ong vò về đội cảnh sát giao thông thì đầu tiên phải qua cửa Trì Thành Phong, đồng thời khó tránh khỏi lo lắng tới Nghiêm Lập Dân đứng sau lưng. Ha ha, Mã Chiêm Bưu và Lương Sùng Thái tính giỏi quá.
Lạc Dục Thành khinh thường nói.
- Ở Công an quận ngoài đội cảnh sát giao thông ra thì còn có một lỗ thủng khác là công ty bảo vệ. Mọi người đều biết đó là một hố lấy tiền của Công an quận, treo đầu dê bán thịt chó. Trên danh nghĩa nó là công ty trực thuộc nhưng trên thực tế kinh doanh gì thì ai cũng biết. Đồng thời tài chính từ nó muốn tiêu thế nào thì tiêu. Giám đốc công ty bảo vệ này cũng là thân tín của Mã Chiêm Bưu. Nghe nói còn kiêu căng hơn Phó Trưởng phòng. Nhìn y đi xe gì? Xe Santana2000 ngang với Bí thư và Chủ tịch huyện bình thường.
Vương Ích cười nói:
- Bí thư Triệu, nghe nói ngài cũng từ ngành công an ra, không biết ở Giang Khẩu có như vậy không?
- Chuyện nào ra chuyện đó, đội cảnh sát giao thông bên tôi không có trường dạy lái xe, ngoài ra nó nằm ngay dưới mắt Sở công an và Cục công an thành phố, hơi không lưu ý là bị mắng ngay. Còn phần công ty bảo vệ thì đúng là cũng có, chẳng qua đó là công ty trực thuộc Cục công an thành phố, tài chính do Ban tài chính Cục công an thành phố quản lý chung. Hàng năm Công an huyện có thể được phân một khoản từ trên Công an thành phố.
Triệu Quốc Đống cũng cười nói. Thời buổi này cơ quan công an còn hai năm dễ chịu, nhưng dần dần thu chi giảm đi, ăn được ít hơn nên ngành công an giảm sức hấp dẫn.
- Bí thư Triệu, Công an quận đầy mụn mủ, tôi đoán nếu đâm thì mụn mủ văng tung tóe khắp nơi, sẽ gây động đất nên ngài phải chuẩn bị tư tưởng từ trước. Hơn nữa tôi đã bàn với Bí thư Vương, chỉ sợ chút lực lượng của Ủy ban kỷ luật Quận ủy khó có thể phá vỡ Công an quận, đều là người trong ngành Chính pháp nên đám người Mã Chiêm Bưu, Lương Sùng Thái cũng có nhiều kinh nghiệm đối phó, kết hợp với kinh doanh nhiều năm nên đều là kẻ chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Đừng nói Ủy ban kỷ luật mà ngay cả lực lượng Viện kiểm sát quận cũng sợ thiếu. Chỉ sợ phải mời Viện kiểm sát Thị xã tham gia.
Lạc Dục Thành mặc dù biết quan hệ giữa Triệu Quốc Đống và Cao Dương nhưng lại không quá đồng ý Viện kiểm sát Thị xã đến cầm đầu. Y cũng hiểu Triệu Quốc Đống là Bí thư Quận ủy nên chuyện gì cũng phải đứng ở góc độ của Tây Giang mà suy nghĩ. Chuyện của Tây Giang tốt nhất do chính Tây Giang tự giải quyết. Nếu như Ủy ban kỷ luật Thị ủy hoặc Viện kiểm sát Thị xã đi đầu thì Tây Giang sẽ bị đánh giá thấp trong mắt Lãnh đạo thị ủy.
Chẳng qua tình hình lan quá rộng, dính dáng càng nhiều, càng lúc càng phát hiện nhiều người dính vào, chỉ riêng lực lượng của Tây Giang nhất định không thể xử lý hết. Đặc biệt cây cầu vượt kia sụp đã kéo theo mảng xây dựng, như vậy cũng tốn người để điều tra. Chỉ có tinh thần hăng hái là không thể giải quyết được, có thể thất bại.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hắn cũng biết nếu muốn xử lý hết mọi việc thì chỉ lực lượng của Tây Giang là không đủ.
Bên Cao Dương đã sớm nhìn chằm chằm vào Tây Giang, có lẽ thời gian này Viện kiểm sát Thị xã cũng không rảnh gì. Nhất là khi Dư Dương đang cạnh tranh chức Chánh án Tòa án nhân dân với Trì Thành Phong, có Nghiêm Lập Dân ủng hộ nên Trì Thành Phong chiếm ưu thế. Mà Cao Dương lại mong Dư Dương đi thì y mới có thể lên làm Viện trưởng Viện kiểm sát. Bây giờ nếu như chọc vào Trì Thành Phong thì có lẽ tên này sẽ điên lên mà cắn càn.
Triệu Quốc Đống thậm chí kết luận dù mình muốn trì hoãn thì chỉ sợ Lục Kiếm Dân và Lam Quang không đồng ý. Việc này hắn không thể ngăn cản, ngay cả Kỳ Dư Hồng cũng không thể. Vì cả Lục Kiếm Dân và Lam Quang đều có ý đồ chính trị của mình, không nói còn có Thư Chí Cao đứng sau giúp đỡ.
/1736
|