Bị Cổ Tiểu Âu nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng run lên. Tay hắn đưa xuống dưới váy ngủ của cô mà vuốt ve. Cổ Tiểu Âu liền dán sát lên, giữ vai hắn rồi nói:
- Anh, lên đây, nằm một lát đi mà. Để em dựa vào vai anh ngủ.
Triệu Quốc Đống cắn chặt răng để chống lại sức hấp dẫn này.
Chiếc giường này lớn gần như theo hình vuông. Lúc ấy Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao Cổ Tiểu Âu lại làm giường to như vậy. Cổ Tiểu Âu nói vì cô từ nhỏ ngủ đã hay lăn bên này, lăn bên kia nên đặt giường lớn.
- Anh lên đi mà. Em nhớ anh, em muốn anh.
Triệu Quốc Đống gần như không thể chịu nổi nhưng hắn biết lúc này không thích hợp.
Hắn khẽ vỗ vỗ khuôn mặt đã nóng lên của cô rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu Âu ngủ đi, còn nhiều thời gian mà.
Cổ Tiểu Âu mặt khao khát cầm tay Triệu Quốc Đống đầy lưu luyến. Nhưng thấy ánh mắt kiên định của hắn, cô chỉ có thể cắn môi gật đầu.
Triệu Quốc Đống ra phòng khách xem Tv một lát rồi nằm trên ghế ngủ.
Khi ánh nắng chiếu vào, Triệu Quốc Đống nghiêng người thức dậy. Hắn nhìn thì thấy đã hơn 9h. Hắn vào phòng ngủ thấy ba cô đã dậy nhưng vẫn còn nằm trên giường.
- Sao ba vị đại tiểu thư chưa dậy vậy?
Triệu Quốc Đống rửa mặt xong thấy ba cô vẫn ngồi nói chuyện trên giường liền nhíu mày nói.
- San San hình như bị cảm, người nóng lên.
Cổ Tiểu Âu ngồi lên ưỡn lưng mà nói.
- Anh, anh đi mua đồ ăn sáng cho bọn em đi mà, được không?
Chiếc cổ và nửa bên vai của cô lộ ra đập thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống, Đồng Úc ở bên thấy thế không nhịn được cười.
- Tiểu Âu, không được làm như vậy trước mặt người đàn ông khác, như thế dễ hại chết người.
- Phì, thấy được không sờ được cho thèm chết.
Cổ Tiểu Âu yêu kiều cười nói.
- Anh, có được không, mua đồ ăn sáng cho bọn em. San San bị cảm, anh phải xuống mua thuốc cảm cho cô ấy. Ừ, Tiểu Úc hôm nay cảm thấy không tiện, anh, phiền anh mua cái kia cho cô ấy, ừ, tốt nhất mua loại dùng cho cả đêm.
Đồng Úc xấu hổ đỏ mặt hét rầm lên rồi túm lấy Cổ Tiểu Âu:
- Tiểu Âu, bà muốn chết hả.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ một tiếng, cô bé này cái gì cũng dám nói.
Một buổi sáng thoáng cái trôi qua trong tiếng nói cười của ba cô. Triệu Quốc Đống lần đầu thấy thời gian nhanh như vậy.
Mặc dù Cổ Tiểu Âu rất hy vọng có thể Triệu Quốc Đống ở lại với mình nhưng Kiều San bị bệnh làm cô mất hết hy vọng. Cô không thể để Kiều San cô đơn một mình ở trong khu nhà tập thể, để Kiều San ở lại đây là thích hợp nhất.
….
Người của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố chỉ mất mười phút, miễn chức Bí thư Thị ủy Ninh Lăng của Kỳ Dư Hồng, bổ nhiệm y làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Thị ủy Lam sơn. Mà về phần Thư Chí Cao càng đơn giản. Y tạm thời chủ trì công việc của Thị ủy Ninh Lăng.
Tiếp theo Kỳ Dư Hồng nói mấy câu cảm ơn, sau đó là Thư Chí Cao tỏ thái độ. Chẳng qua Thư Chí Cao tỏ thái độ khá khôn khóe, nói trong lúc mình tạm thời chủ trì công việc nhất định sẽ làm tốt, cũng hy vọng Tỉnh ủy nhanh chóng bố trí người thích hợp đến chia sẻ trọng trách.
Bữa tối tổ chức ở Ninh Uyển. Bởi vì đồng chí phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – Trang Quyên tối còn về An Đô nên bữa tiệc diễn ra vào lúc 5h.
Triệu Quốc Đống lần đầu thấy Kỳ Dư Hồng có ý say, có lẽ y vui vì đến thành phố Lam Sơn, hoặc là cảm thấy không muốn rời nơi đã công tác bốn năm. Tóm lại ai mời Kỳ Dư Hồng đều nhận.
Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương đi chậm trong vườn hoa phía sau Thị ủy, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn làm nơi này khá đẹp mắt.
- Vưu tỷ, xem ra Thị trưởng Thư có vẻ không đủ tự tin.
Triệu Quốc Đống dừng lại một chút rồi cầm viên đá ném mạnh xuống mặt ao phía trước làm bắn tung bọt nước lên.
- HIện tượng bề ngoài mà thôi. Tỉnh ủy để Thị trưởng Thư chủ trì công việc cũng là có ám chỉ.
Vưu Liên Hương lắc đầu nói:
- Nếu ngay cả cơ hội này y không thể nắm bắt thì y cứ tiếp tục ở Ninh Lăng lâu dài đi.
- Không chắc, tôi nghe Phó bí thư Tỉnh ủy Yến yêu cầu rất nghiêm đối với việc đề bạt cán bộ. Thị trưởng Thư mới được chọn làm Thị trưởng chưa lâu nên sợ khó lọt vào mắt.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Quốc Đống, xem ra lần vừa rồi về An Đô cậu biết không ít. Đúng thế, Bí thư Yến đúng là có ý kiến, chẳng qua không phải hai ông chủ Ninh, Ứng vẫn chưa tỏ vẻ sao? Thái độ của Ban Tổ chức cán bộ và Bí thư Yến khác nhau, như vậy phải xem ý kiến của Bí thư Ninh là chính.
Vưu Liên Hương trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Cán bộ từ Lam Sơn ra đúng là đang được sủng ái, ngay cả Miên Châu Kiến Dương cũng không bằng. Cậu không thấy bây giờ Bí thư của Lam Sơn điều tới làm Bí thư Thị ủy Thành phố Kiến Dương, mà Thị trưởng điều tới làm Bí thư Thị ủy Hoài Khánh sao? Cả hai người cao nhất điều đi đúng là không phù hợp so với mọi lần, sao trên tỉnh lại quyết định như vậy.
Vưu Liên Hương đang hoạt động. Triệu Quốc Đống biết thứ bảy tuần trước Vưu Liên Hương đã lên An Đô, có lẽ cô đã đi một vòng.
Thư Chí Cao là từ Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn điều tới, bây giờ Quyền Thị trưởng Lam Sơn trước đó là Phó thị trưởng thường trực khi Thư Chí Cao còn ở đây. Như vậy xem ra khả năng Thư Chí Cao có thể lên không phải không có.
Triệu Quốc Đống nghĩ mà có chút đau đầu, nhưng hắn nghĩ thì thấy dù ai làm Bí thư cũng quan hệ gì với hắn. Duy nhất làm người ta đau đầu là cải cách của các công ty ở Tây Giang. Thái độ của lãnh đạo khá mập mờ, mong ổn định, điều này đúng là làm khó cấp dưới.
Triệu Quốc Đống đã quyết định đẩy mạnh, Chu Xuân Tú không phải yêu cầu cải cách mấy công ty thương mại sao? Triệu Quốc Đống biết người được giới thiệu đến khai thác cải tạo thành cũ Ninh Lăng là do Chu Xuân Tú giới thiệu, chẳng qua việc này cũng không vấn đề gì. Chỉ cần đưa ra giá bồi thường hợp lý thì ổn. Còn công nhân các nhà máy thì chính quyền Tây Giang có năng lực làm tốt công việc. Còn nhà máy Tiêu Kiện và nhà máy Ngũ Kim thì còn cần Triệu Quốc Đống đi nói chuyện với Thư Chí Cao.
- Vưu tỷ, việc cải cách các nhà máy trong quận có lẽ có chút phiền phức. Tôi đoán Thị trưởng Thư bây giờ đang mong được ổn định, không muốn có động tác quá lớn. Nhưng quận lại không thể kéo dài, mấy nhà máy đã vào giai đoạn đàm phán cuối cùng, nhất là nhà máy Tiêu Kiện và Ngũ Kim là đầu tàu. Nếu hai nhà máy này thuận lợi cải cách, Tây Giang năm nay sẽ nghênh đón cục diện rất tốt đẹp.
Triệu Quốc Đống biết chuyện không thể kéo dài nên phải tìm kiếm sự giúp đỡ.
- Nếu đưa chuyện ra Hội nghị thường ủy thì Vưu tỷ phải nói giúp đó.
- Quốc Đống, cậu không nên làm vào lúc này có được không? Cậu không biết Thư Chí Cao lúc này không muốn thấy vấn đề đó. Cậu có phải cố ý đối đầu với y không?
- Biết làm sao được Vưu tỷ? Đây là cưỡi hổ khó xuống, không được bỏ nửa chừng nếu không sau này cải cách thì càng khó khăn. Cho nên đừng nói là đổi Bí thư, dù đổi cả bộ máy thì chỉ cần không đổi tôi, việc này nhất định phải làm.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Thị ủy đẩy Tây Giang cho tôi, tôi cuối cùng không thể ngồi im hai năm rồi giao ra chứ?
- Chậm chút không được sao?
Vưu Liên Hương cũng có chút khó xử. Cô vốn đã mâu thuẫn với Thư Chí Cao, bây giờ còn lên tiếng ủng hộ Triệu Quốc Đống thì sợ sau càng lúc càng khó hòa hoãn.
- Có thể được thì tôi còn phải gấp cải cách như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, tốt nhất cậu có thể được Chu Xuân Tú và Kim Vĩnh Kiện ủng hộ thì đỡ hơn. Chẳng qua Quốc Đống, tôi thấy nên để tạm đó. Thư Chí Cao sợ không đồng ý. Nếu cậu tự tiện làm thì khi xảy ra chuyện thì cậu phải chịu trách nhiệm.
- Hai người kia thì tôi sẽ làm, chẳng qua đúng như chị nói chỉ sợ lúc này không ai muốn giúp tôi.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình.
- Ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã thì luôn được lãnh đạo quan tâm.
- Được rồi, cậu đừng tự châm biếm nữa, ai bảo cậu vượt qua cửa kia.
Vưu Liên Hương cười nói:
- Tốt nhất có thể đả thông chính Thư Chí Cao thì mọi việc sẽ xong.
Triệu Quốc Đống đứng lại rồi nghiêm túc nói:
- Mặc kệ Thị trưởng Thư có đồng ý hay không thì tôi vẫn phải làm theo kế hoạch. Nếu vì nguyên nhân này mà xảy ra chuyện thì tôi sẽ gánh chịu.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh xoay xoay cây bút trong tay mà nghe Lăng Tiêu nói.
- Ở tình hình hiện nay thì rốt cuộc có thích hợp hay không, tôi cảm thấy đáng để nghiên cứu. Tôi hiểu ý của Bí thư Triệu, Tây Giang trì trệ đã lâu, Bí thư Triệu hy vọng nhanh chóng khởi động quái trình cải cách, đẩy mạnh kinh tế Tây Giang hồi phục. Ý tưởng này thì tốt nhưng chúng ta phải xem thời cơ đã chín hay chưa?
- Thời cơ không chỉ dựa vào nội bộ các công ty, nhà máy, còn cần phải suy nghĩ các nhân tố khác như chính sách của Trung ương, cùng với đặc thù của Thị xã Ninh Lăng chúng ta. Căn cứ tôi biết thì Trung ương đang đề nghị chỉnh đốn việc đề xuất cải cách các công ty vừa và nhỏ, yêu cầu căn cứ tình hình thực tế của các xí nghiệp mà xác định phương thức cải cách. Còn nếu chỉ nghĩ đẩy xí nghiệp ra ngoài, giúp chính quyền thoát gánh nặng là không chính xác.
Lăng Tiêu nói chuyện rất sắc bén.
- Tôi đã nghiên cứu qua về mấy xí nghiệp, nhà máy ở Tây Giang chúng ta. Vấn đề như nhà máy Tiêu kiện và Ngũ kim đang làm ăn tốt, sao cần cải cách? Đây là một vấn đề, vấn đề khác là MBO không phải không thể, nhưng nhân viên quản lý nhận cổ phần thì tôi thấy cần bàn, có phải là cứ làm quản lý sẽ được phần hơn? Như vậy có ảnh hưởng tới tính tích cực của nhân viên không? Mà cổ phần hóa có khiến tài sản quốc gia mất đi không? Mấy vấn đề này đã làm rõ chưa? Tôi cảm thấy Ủy ban kỷ luật nên điều tra làm rõ ở mấy vấn đề này, đảm bảo không khiến tài sản quốc gia bị thất thoát.
Không thể không nói Lăng Tiêu này nói chuyện khá có trình độ. Ít nhất nói ra chỗ thiếu sót của cách MBO này, làm người ta thấy nó có mạo hiểm.
Triệu Quốc Đống không lo Lăng Tiêu đặt câu hỏi, ngược lại khi Lăng Tiêu đặt câu hỏi thì có thể thấy trong Hội nghị thường vụ Thị ủy mình sẽ bị chất vấn lớn hơn nữa.
Nhưng người này nói chuyện đúng là có tính mê hoặc cao, hai nhà máy Tiêu kiện và Ngũ kim đều có hiệu quả kinh doanh tốt, sao nhất định phải bán, hoặc là nói cải cách?
Hội nghị trở nên yên tĩnh, các thường vụ đều ra vẻ suy nghĩ.
- Mọi người cần nói gì thì mời nói ra, có ý kiến, nghi ngờ gì cũng xin nói thẳng. Chúng ta chỉ cần không vì lợi ích cá nhân thì tranh luận là bình thường.
Tằng Lệnh Thuần thấy hội nghị hơi im lặng liền nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Nói ra trong hội nghị là việc tốt, chứ nói sau chính là đi ngược kỷ luật tổ chức.
- Tôi xin nói một chút, vừa nãy Bí thư Lăng nói tôi thấy có lý. Hai nhà máy kia có hiệu quả kinh doanh khả quan, mặc dù hai năm nay có một chút khó khăn nhưng dưới sự cố gắng của toàn bộ nhân viên nhà máy thì năm ngoái vẫn làm ăn có lãi. Ở điểm này Bí thư Lăng đưa ra ý kiến không cần cải cách, bên Ủy ban có phải nên bàn lại hay không?
Vương Ích sa sầm mặt nói:
- Tôi không phải chuyên gia kinh tế nhưng vẫn đọc tài liệu về phương thức MBO, thấy phương thức này áp dụng khi cải cách công ty nhà nước chưa nhiều. Đúng như Bí thư Lăng nói, hai nhà máy này có hiệu quả kinh doanh tốt có phải do nhân viên quản lý lầm ra? Xác định số cổ phần thì phải dựa theo pháp luật, không thể nói trống rỗng, hoặc nói khách quan một chút anh thấy ai có cống hiến nhiều cho nhà máy thì sẽ thưởng cổ phần, như vậy là không thích hợp. Quy mô hai nhà máy này không nhỏ, liên quan ít nhất vài triệu, với thu nhập của nhân viên quản lý, bọn họ sao có thể mua nổi? Vấn đề tài chính có thể có chuyện không?
- Tôi thấy nếu như nguồn gốc tài chính không vấn đề gì thì chỉ có thể là vay. Nếu nói là vay, bọn họ thành cổ đông lớn có thể chuyển khoản vay sang nhà máy không? Tôi thấy khả năng này rất lớn. Nếu vì như vậy mà nhà máy hoạt động không tốt thì nó càng là gánh nặng cho chính quyền.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống đề cử Lạc Dục Thành làm Phó bí thư Quận ủy, quan hệ giữa Vương Ích và Triệu Quốc Đống đã không còn hòa thuận nữa. Triệu Quốc Đống đề cử Lạc Dục Thành làm Vương Ích rất phản cảm. Chẳng qua Tằng Lệnh Thuần vùi đầu làm việc nên Vương Ích biết mình phải nhịn. Đến khi Lăng Tiêu thay Lôi Bằng thì mới có chút biến hoá.
Vị Phó bí thư này có vẻ rất tích cực, hơn nữa không e ngại nhiều như các vị Thường vụ quận ủy khác, nói chuyện thẳng thắn. Hơn nữa cũng không hề lùi bước trước việc Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy. Hai người dần trở nên mật thiết. Đồng thời Lăng Tiêu cũng có quan hệ tốt với Tằng Lệnh Thuần, điều này càng làm Vương Ích cảm thấy Lăng Tiêu có năng lực.
Hai người Vương Ích và Lăng Tiêu cũng thường xuyên nói ra quan điểm của mình về việc Triệu Quốc Đống không ngừng đòi cải cách các nhà máy với Tằng Lệnh Thuần. Điều này cũng đã ảnh hưởng đến cái nhìn của Tằng Lệnh Thuần.
Triệu Quốc Đống cũng ý thức được thời gian vừa rồi mình chỉ chú ý tới biến hoá trên Thị xã cùng với hội nghị công tác phát triển kinh tế của tỉnh thì huyện đã bắt đầu có biến.
Làm Triệu Quốc Đống không ngờ nhất là Lăng Tiêu và Vương Ích có thể kéo gần Tằng Lệnh Thuần lại. Tằng Lệnh Thuần vốn có quan hệ cũng khá được với hắn, mặc dù trong công việc có vài điểm không nhất trí nhưng tổng thể mà nói Tằng Lệnh Thuần khá ủng hộ Triệu Quốc Đống. Nhưng từ thái độ trong lần trước khi Tằng Lệnh Thuần chủ trì hội nghị nghiên cứu công tác của toàn quận đã làm Triệu Quốc Đống cảm thấy có biến hoá.
Triệu Quốc Đống không phải là thấy thái độ Tằng Lệnh Thuần có biến hoá về căn bản, mà là Tằng Lệnh Thuần coi trọng ý kiến và thái độ của Lăng Tiêu và Vương Ích, đây là biến hoá khá vi diệu. Người chủ trì khi lên tiếng vào lúc nào sẽ thể hiện khuynh hướng của người đó. Nếu nói ngoài hắn là Bí thư ra, trong Hội nghị thường ủy nếu ba vị Phó bí thư đều phản đối hắn, như vậy hắn không làm tròn trách nhiệm của Bí thư Quận ủy.
- Mấy vị đồng chí có ý kiến gì khác đều có thể nói.
Tằng Lệnh Thuần nhẹ nhàng nói.
Quế Toàn Hữu đã lên tiếng, Tiếu Triêu Quý và Bành Nguyên Hậu cũng có ý kiến. Dù sao ở vấn đề kinh tế thì không liên quan mấy tới bọn họ. Lạc Dục Thành không quá quen vấn đề này. Về phần Hạ Đồng thì thường sẽ theo dòng phương hướng chính.
- Chủ tịch Tằng, tôi muốn phát biểu ý kiến của mình.
Ngụy Hiểu Lam đặt bút lên sổ rồi nói.
- Ồ? Được, Hiểu Lam nói đi.
Tằng Lệnh Thuần có ấn tượng phong phú với Ngụy Hiểu Lam. Mặc dù không thể nói là quan hệ mật thiết nhưng Tằng Lệnh Thuần khá coi trọng năng lực làm việc của Ngụy Hiểu Lam.
- Tôi thấy vừa rồi Bí thư Triệu nói rất đúng đáng để chúng ta suy nghĩ. Nghiên cứu công việc cần nghiên cứu tình thế.
Ngụy Hiểu Lam thản nhiên nói.
- Tại sao phải nghiên cứu tình thế? Chúng ta bây giờ ở tình thế gì? Nghiên cứu tình thế, chúng ta mới có thể xác định rõ vị trí lịch sử của Tây Giang, qua đó làm điểm dựa đáng tin cậy khi đưa ra quyết định và triển khai công việc. Dựa vào tình thế chính là các hoàn cảnh khách quan ảnh hưởng tới công việc, mà nghiên cứu công việc nhất định cần nghiên cứu tình thế.
- Tây Giang chúng ta đang ở tình thế gì? Đại hội Đảng 15 đã chỉ rõ phương hướng cho sự phát triển năm năm tới của chúng ta, vậy năm năm tới chúng ta cần nắm bắt gì? Nói rốt cuộc là nắm bắt công việc, nắm bắt công việc trọng tâm đó là phát triển kinh tế.
- Lại xem tình hình Tây Giang chúng ta. Sản xuất công nghiệp mấy năm liền trì trệ, tăng trưởng gần như không có, đây là do trụ cột của chúng ta không tốt? Không phải, mọi người đều biết Tây Giang kế thừa trụ cột của Quận Ninh Lăng trước đây, có trụ cột hơn bất cứ quận, huyện nào khác của Ninh Lăng. Trên Thị xã không coi trọng? Không phải, Thị ủy phái Bí thư Triệu đến Quận Tây Giang chúng ta, hơn nữa Bí thư Triệu còn kiêm chức Thường vụ thị ủy, Bí thư Triệu phụ trách công tác kinh tế của Huyện Hoa Lâm hai năm, Hoa Lâm năm 95 xếp gần cuối của Thị xã, vậy mà năm 97 đứng thứ ba của Thị xã, chỉ kém Tây Giang và Tào Tập. Bí thư Lăng từ cơ quan trực thuộc trung ương phái xuống, Chủ tịch Tằng đến từ Ủy ban kinh tế Thị xã, qua đó đủ để chứng minh Thị ủy, Ủy ban Thị xã coi trọng Tây Giang chúng ta.
Ngụy Hiểu Lam đột nhiên lên tiếng làm tất cả mọi người đều chú ý tới. Mọi người đều hứng thú với lời nói của Ngụy Hiểu Lam, và muốn xem vị Phó chủ tịch này có lời lẽ kinh người gì.
- Trung ương và hai cấp tỉnh, Thị xã đã xác định công tác trọng tâm là phát triển kinh tế, kiên định đi theo con đường cải cách. Tây Giang chúng ta cũng không ngoại lệ. Lúc này Tây Giang có viễn cảnh tốt, khu công nghiệp Lâm Cảng sắp khởi công, Khu Khai Phát bên cạnh cũng chuẩn bị được quy hoạch thành Trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện, chúng ta không thể ngồi chờ.
- Cải cách nhà máy, thành lập chế độ công ty hiện đại, tôi nhớ đây là lời phát biểu của Thủ tướng Hồng sau Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 9 đã đưa ra khi phóng viên nước ngoài hỏi về ý tưởng cải cách công ty nhà nước của chính phủ, đây cũng là nguyên tắc cơ bản mà Trung ương xác định. Các nhà máy của Tây Giang nhỏ mà phân tán, không là nhà máy thuộc mấy ngành hàng đầu của quốc gia. Nếu chúng ta không quyết đoán bỏ trói buộc cho các nhà máy, giải phóng từ chính sách đế cơ chế, để các nhà máy tiến vào nền kinh tế thị trường mà cứ có quan niệm cũ khống chế bọn họ trong tay sẽ hại các công ty, nhà máy, còn liên lụy tới chính quyền.
- Về phần lời Bí thư Lăng cùng bí thư Vương nói nhà máy Tiêu kiện và Ngũ kim có hiệu quả kinh doanh tốt, tôi thấy nhìn một nhà máy không nên nhìn theo tình hình trước mắt mà phải xem xu thế trong tương lai. Tôi từ chỗ Phó chủ tịch Hoắc mà nhận được bản phân tích tình hình kinh doanh và báo cáo tài chính của hai nhà máy này thì thấy bắt đầu từ năm 92, tiền thuế của nhà máy Ngũ kim mỗi năm giảm hơn năm trước 20%. Đến năm 97, một công ty lớn như vậy đạt lợi nhuận sau thuế chỉ là 150 ngàn.
- Tình hình nhà máy Tiêu kiện cũng không tốt hơn là bao. Năm 92 lãi là 5,8 triệu, năm 93 giảm mạnh xuống còn có 600 ngàn, năm 94 tăng lên 1,8 triệu, bắt đầu từ năm 95 không ngừn giảm. Năm 96 cỉ còn lãi 300 ngàn, năm ngoái tiền trả lãi ngân hàng ngang với tiền lãi kiếm được. Nếu chúng ta vẫn còn lưu luyến ôm hai nhà máy này thì tôi đoán năm nay hoặc năm sau muốn đẩy ra ngoài cũng không được mấy.
Một loạt số liệu, lời lẽ sắc bén làm các vị Thường vụ quận ủy ngồi đây không còn gì để nói.
- Anh, lên đây, nằm một lát đi mà. Để em dựa vào vai anh ngủ.
Triệu Quốc Đống cắn chặt răng để chống lại sức hấp dẫn này.
Chiếc giường này lớn gần như theo hình vuông. Lúc ấy Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao Cổ Tiểu Âu lại làm giường to như vậy. Cổ Tiểu Âu nói vì cô từ nhỏ ngủ đã hay lăn bên này, lăn bên kia nên đặt giường lớn.
- Anh lên đi mà. Em nhớ anh, em muốn anh.
Triệu Quốc Đống gần như không thể chịu nổi nhưng hắn biết lúc này không thích hợp.
Hắn khẽ vỗ vỗ khuôn mặt đã nóng lên của cô rồi nhỏ giọng nói:
- Tiểu Âu ngủ đi, còn nhiều thời gian mà.
Cổ Tiểu Âu mặt khao khát cầm tay Triệu Quốc Đống đầy lưu luyến. Nhưng thấy ánh mắt kiên định của hắn, cô chỉ có thể cắn môi gật đầu.
Triệu Quốc Đống ra phòng khách xem Tv một lát rồi nằm trên ghế ngủ.
Khi ánh nắng chiếu vào, Triệu Quốc Đống nghiêng người thức dậy. Hắn nhìn thì thấy đã hơn 9h. Hắn vào phòng ngủ thấy ba cô đã dậy nhưng vẫn còn nằm trên giường.
- Sao ba vị đại tiểu thư chưa dậy vậy?
Triệu Quốc Đống rửa mặt xong thấy ba cô vẫn ngồi nói chuyện trên giường liền nhíu mày nói.
- San San hình như bị cảm, người nóng lên.
Cổ Tiểu Âu ngồi lên ưỡn lưng mà nói.
- Anh, anh đi mua đồ ăn sáng cho bọn em đi mà, được không?
Chiếc cổ và nửa bên vai của cô lộ ra đập thẳng vào mắt Triệu Quốc Đống, Đồng Úc ở bên thấy thế không nhịn được cười.
- Tiểu Âu, không được làm như vậy trước mặt người đàn ông khác, như thế dễ hại chết người.
- Phì, thấy được không sờ được cho thèm chết.
Cổ Tiểu Âu yêu kiều cười nói.
- Anh, có được không, mua đồ ăn sáng cho bọn em. San San bị cảm, anh phải xuống mua thuốc cảm cho cô ấy. Ừ, Tiểu Úc hôm nay cảm thấy không tiện, anh, phiền anh mua cái kia cho cô ấy, ừ, tốt nhất mua loại dùng cho cả đêm.
Đồng Úc xấu hổ đỏ mặt hét rầm lên rồi túm lấy Cổ Tiểu Âu:
- Tiểu Âu, bà muốn chết hả.
Triệu Quốc Đống lắc đầu cười khổ một tiếng, cô bé này cái gì cũng dám nói.
Một buổi sáng thoáng cái trôi qua trong tiếng nói cười của ba cô. Triệu Quốc Đống lần đầu thấy thời gian nhanh như vậy.
Mặc dù Cổ Tiểu Âu rất hy vọng có thể Triệu Quốc Đống ở lại với mình nhưng Kiều San bị bệnh làm cô mất hết hy vọng. Cô không thể để Kiều San cô đơn một mình ở trong khu nhà tập thể, để Kiều San ở lại đây là thích hợp nhất.
….
Người của Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy tuyên bố chỉ mất mười phút, miễn chức Bí thư Thị ủy Ninh Lăng của Kỳ Dư Hồng, bổ nhiệm y làm Thường vụ thị ủy, Bí thư Thị ủy Lam sơn. Mà về phần Thư Chí Cao càng đơn giản. Y tạm thời chủ trì công việc của Thị ủy Ninh Lăng.
Tiếp theo Kỳ Dư Hồng nói mấy câu cảm ơn, sau đó là Thư Chí Cao tỏ thái độ. Chẳng qua Thư Chí Cao tỏ thái độ khá khôn khóe, nói trong lúc mình tạm thời chủ trì công việc nhất định sẽ làm tốt, cũng hy vọng Tỉnh ủy nhanh chóng bố trí người thích hợp đến chia sẻ trọng trách.
Bữa tối tổ chức ở Ninh Uyển. Bởi vì đồng chí phó Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy – Trang Quyên tối còn về An Đô nên bữa tiệc diễn ra vào lúc 5h.
Triệu Quốc Đống lần đầu thấy Kỳ Dư Hồng có ý say, có lẽ y vui vì đến thành phố Lam Sơn, hoặc là cảm thấy không muốn rời nơi đã công tác bốn năm. Tóm lại ai mời Kỳ Dư Hồng đều nhận.
Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương đi chậm trong vườn hoa phía sau Thị ủy, trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn làm nơi này khá đẹp mắt.
- Vưu tỷ, xem ra Thị trưởng Thư có vẻ không đủ tự tin.
Triệu Quốc Đống dừng lại một chút rồi cầm viên đá ném mạnh xuống mặt ao phía trước làm bắn tung bọt nước lên.
- HIện tượng bề ngoài mà thôi. Tỉnh ủy để Thị trưởng Thư chủ trì công việc cũng là có ám chỉ.
Vưu Liên Hương lắc đầu nói:
- Nếu ngay cả cơ hội này y không thể nắm bắt thì y cứ tiếp tục ở Ninh Lăng lâu dài đi.
- Không chắc, tôi nghe Phó bí thư Tỉnh ủy Yến yêu cầu rất nghiêm đối với việc đề bạt cán bộ. Thị trưởng Thư mới được chọn làm Thị trưởng chưa lâu nên sợ khó lọt vào mắt.
Triệu Quốc Đống không cho là đúng.
- Quốc Đống, xem ra lần vừa rồi về An Đô cậu biết không ít. Đúng thế, Bí thư Yến đúng là có ý kiến, chẳng qua không phải hai ông chủ Ninh, Ứng vẫn chưa tỏ vẻ sao? Thái độ của Ban Tổ chức cán bộ và Bí thư Yến khác nhau, như vậy phải xem ý kiến của Bí thư Ninh là chính.
Vưu Liên Hương trầm ngâm một chút rồi nói tiếp:
- Cán bộ từ Lam Sơn ra đúng là đang được sủng ái, ngay cả Miên Châu Kiến Dương cũng không bằng. Cậu không thấy bây giờ Bí thư của Lam Sơn điều tới làm Bí thư Thị ủy Thành phố Kiến Dương, mà Thị trưởng điều tới làm Bí thư Thị ủy Hoài Khánh sao? Cả hai người cao nhất điều đi đúng là không phù hợp so với mọi lần, sao trên tỉnh lại quyết định như vậy.
Vưu Liên Hương đang hoạt động. Triệu Quốc Đống biết thứ bảy tuần trước Vưu Liên Hương đã lên An Đô, có lẽ cô đã đi một vòng.
Thư Chí Cao là từ Phó bí thư Thị ủy Lam Sơn điều tới, bây giờ Quyền Thị trưởng Lam Sơn trước đó là Phó thị trưởng thường trực khi Thư Chí Cao còn ở đây. Như vậy xem ra khả năng Thư Chí Cao có thể lên không phải không có.
Triệu Quốc Đống nghĩ mà có chút đau đầu, nhưng hắn nghĩ thì thấy dù ai làm Bí thư cũng quan hệ gì với hắn. Duy nhất làm người ta đau đầu là cải cách của các công ty ở Tây Giang. Thái độ của lãnh đạo khá mập mờ, mong ổn định, điều này đúng là làm khó cấp dưới.
Triệu Quốc Đống đã quyết định đẩy mạnh, Chu Xuân Tú không phải yêu cầu cải cách mấy công ty thương mại sao? Triệu Quốc Đống biết người được giới thiệu đến khai thác cải tạo thành cũ Ninh Lăng là do Chu Xuân Tú giới thiệu, chẳng qua việc này cũng không vấn đề gì. Chỉ cần đưa ra giá bồi thường hợp lý thì ổn. Còn công nhân các nhà máy thì chính quyền Tây Giang có năng lực làm tốt công việc. Còn nhà máy Tiêu Kiện và nhà máy Ngũ Kim thì còn cần Triệu Quốc Đống đi nói chuyện với Thư Chí Cao.
- Vưu tỷ, việc cải cách các nhà máy trong quận có lẽ có chút phiền phức. Tôi đoán Thị trưởng Thư bây giờ đang mong được ổn định, không muốn có động tác quá lớn. Nhưng quận lại không thể kéo dài, mấy nhà máy đã vào giai đoạn đàm phán cuối cùng, nhất là nhà máy Tiêu Kiện và Ngũ Kim là đầu tàu. Nếu hai nhà máy này thuận lợi cải cách, Tây Giang năm nay sẽ nghênh đón cục diện rất tốt đẹp.
Triệu Quốc Đống biết chuyện không thể kéo dài nên phải tìm kiếm sự giúp đỡ.
- Nếu đưa chuyện ra Hội nghị thường ủy thì Vưu tỷ phải nói giúp đó.
- Quốc Đống, cậu không nên làm vào lúc này có được không? Cậu không biết Thư Chí Cao lúc này không muốn thấy vấn đề đó. Cậu có phải cố ý đối đầu với y không?
- Biết làm sao được Vưu tỷ? Đây là cưỡi hổ khó xuống, không được bỏ nửa chừng nếu không sau này cải cách thì càng khó khăn. Cho nên đừng nói là đổi Bí thư, dù đổi cả bộ máy thì chỉ cần không đổi tôi, việc này nhất định phải làm.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.
- Thị ủy đẩy Tây Giang cho tôi, tôi cuối cùng không thể ngồi im hai năm rồi giao ra chứ?
- Chậm chút không được sao?
Vưu Liên Hương cũng có chút khó xử. Cô vốn đã mâu thuẫn với Thư Chí Cao, bây giờ còn lên tiếng ủng hộ Triệu Quốc Đống thì sợ sau càng lúc càng khó hòa hoãn.
- Có thể được thì tôi còn phải gấp cải cách như vậy sao?
Triệu Quốc Đống cười khổ nói.
Vưu Liên Hương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được, tốt nhất cậu có thể được Chu Xuân Tú và Kim Vĩnh Kiện ủng hộ thì đỡ hơn. Chẳng qua Quốc Đống, tôi thấy nên để tạm đó. Thư Chí Cao sợ không đồng ý. Nếu cậu tự tiện làm thì khi xảy ra chuyện thì cậu phải chịu trách nhiệm.
- Hai người kia thì tôi sẽ làm, chẳng qua đúng như chị nói chỉ sợ lúc này không ai muốn giúp tôi.
Triệu Quốc Đống cười cười tự giễu mình.
- Ở ngay dưới mắt Thị ủy, Ủy ban Thị xã thì luôn được lãnh đạo quan tâm.
- Được rồi, cậu đừng tự châm biếm nữa, ai bảo cậu vượt qua cửa kia.
Vưu Liên Hương cười nói:
- Tốt nhất có thể đả thông chính Thư Chí Cao thì mọi việc sẽ xong.
Triệu Quốc Đống đứng lại rồi nghiêm túc nói:
- Mặc kệ Thị trưởng Thư có đồng ý hay không thì tôi vẫn phải làm theo kế hoạch. Nếu vì nguyên nhân này mà xảy ra chuyện thì tôi sẽ gánh chịu.
Triệu Quốc Đống rất bình tĩnh xoay xoay cây bút trong tay mà nghe Lăng Tiêu nói.
- Ở tình hình hiện nay thì rốt cuộc có thích hợp hay không, tôi cảm thấy đáng để nghiên cứu. Tôi hiểu ý của Bí thư Triệu, Tây Giang trì trệ đã lâu, Bí thư Triệu hy vọng nhanh chóng khởi động quái trình cải cách, đẩy mạnh kinh tế Tây Giang hồi phục. Ý tưởng này thì tốt nhưng chúng ta phải xem thời cơ đã chín hay chưa?
- Thời cơ không chỉ dựa vào nội bộ các công ty, nhà máy, còn cần phải suy nghĩ các nhân tố khác như chính sách của Trung ương, cùng với đặc thù của Thị xã Ninh Lăng chúng ta. Căn cứ tôi biết thì Trung ương đang đề nghị chỉnh đốn việc đề xuất cải cách các công ty vừa và nhỏ, yêu cầu căn cứ tình hình thực tế của các xí nghiệp mà xác định phương thức cải cách. Còn nếu chỉ nghĩ đẩy xí nghiệp ra ngoài, giúp chính quyền thoát gánh nặng là không chính xác.
Lăng Tiêu nói chuyện rất sắc bén.
- Tôi đã nghiên cứu qua về mấy xí nghiệp, nhà máy ở Tây Giang chúng ta. Vấn đề như nhà máy Tiêu kiện và Ngũ kim đang làm ăn tốt, sao cần cải cách? Đây là một vấn đề, vấn đề khác là MBO không phải không thể, nhưng nhân viên quản lý nhận cổ phần thì tôi thấy cần bàn, có phải là cứ làm quản lý sẽ được phần hơn? Như vậy có ảnh hưởng tới tính tích cực của nhân viên không? Mà cổ phần hóa có khiến tài sản quốc gia mất đi không? Mấy vấn đề này đã làm rõ chưa? Tôi cảm thấy Ủy ban kỷ luật nên điều tra làm rõ ở mấy vấn đề này, đảm bảo không khiến tài sản quốc gia bị thất thoát.
Không thể không nói Lăng Tiêu này nói chuyện khá có trình độ. Ít nhất nói ra chỗ thiếu sót của cách MBO này, làm người ta thấy nó có mạo hiểm.
Triệu Quốc Đống không lo Lăng Tiêu đặt câu hỏi, ngược lại khi Lăng Tiêu đặt câu hỏi thì có thể thấy trong Hội nghị thường vụ Thị ủy mình sẽ bị chất vấn lớn hơn nữa.
Nhưng người này nói chuyện đúng là có tính mê hoặc cao, hai nhà máy Tiêu kiện và Ngũ kim đều có hiệu quả kinh doanh tốt, sao nhất định phải bán, hoặc là nói cải cách?
Hội nghị trở nên yên tĩnh, các thường vụ đều ra vẻ suy nghĩ.
- Mọi người cần nói gì thì mời nói ra, có ý kiến, nghi ngờ gì cũng xin nói thẳng. Chúng ta chỉ cần không vì lợi ích cá nhân thì tranh luận là bình thường.
Tằng Lệnh Thuần thấy hội nghị hơi im lặng liền nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Nói ra trong hội nghị là việc tốt, chứ nói sau chính là đi ngược kỷ luật tổ chức.
- Tôi xin nói một chút, vừa nãy Bí thư Lăng nói tôi thấy có lý. Hai nhà máy kia có hiệu quả kinh doanh khả quan, mặc dù hai năm nay có một chút khó khăn nhưng dưới sự cố gắng của toàn bộ nhân viên nhà máy thì năm ngoái vẫn làm ăn có lãi. Ở điểm này Bí thư Lăng đưa ra ý kiến không cần cải cách, bên Ủy ban có phải nên bàn lại hay không?
Vương Ích sa sầm mặt nói:
- Tôi không phải chuyên gia kinh tế nhưng vẫn đọc tài liệu về phương thức MBO, thấy phương thức này áp dụng khi cải cách công ty nhà nước chưa nhiều. Đúng như Bí thư Lăng nói, hai nhà máy này có hiệu quả kinh doanh tốt có phải do nhân viên quản lý lầm ra? Xác định số cổ phần thì phải dựa theo pháp luật, không thể nói trống rỗng, hoặc nói khách quan một chút anh thấy ai có cống hiến nhiều cho nhà máy thì sẽ thưởng cổ phần, như vậy là không thích hợp. Quy mô hai nhà máy này không nhỏ, liên quan ít nhất vài triệu, với thu nhập của nhân viên quản lý, bọn họ sao có thể mua nổi? Vấn đề tài chính có thể có chuyện không?
- Tôi thấy nếu như nguồn gốc tài chính không vấn đề gì thì chỉ có thể là vay. Nếu nói là vay, bọn họ thành cổ đông lớn có thể chuyển khoản vay sang nhà máy không? Tôi thấy khả năng này rất lớn. Nếu vì như vậy mà nhà máy hoạt động không tốt thì nó càng là gánh nặng cho chính quyền.
Trên thực tế khi Triệu Quốc Đống đề cử Lạc Dục Thành làm Phó bí thư Quận ủy, quan hệ giữa Vương Ích và Triệu Quốc Đống đã không còn hòa thuận nữa. Triệu Quốc Đống đề cử Lạc Dục Thành làm Vương Ích rất phản cảm. Chẳng qua Tằng Lệnh Thuần vùi đầu làm việc nên Vương Ích biết mình phải nhịn. Đến khi Lăng Tiêu thay Lôi Bằng thì mới có chút biến hoá.
Vị Phó bí thư này có vẻ rất tích cực, hơn nữa không e ngại nhiều như các vị Thường vụ quận ủy khác, nói chuyện thẳng thắn. Hơn nữa cũng không hề lùi bước trước việc Triệu Quốc Đống là Thường vụ thị ủy. Hai người dần trở nên mật thiết. Đồng thời Lăng Tiêu cũng có quan hệ tốt với Tằng Lệnh Thuần, điều này càng làm Vương Ích cảm thấy Lăng Tiêu có năng lực.
Hai người Vương Ích và Lăng Tiêu cũng thường xuyên nói ra quan điểm của mình về việc Triệu Quốc Đống không ngừng đòi cải cách các nhà máy với Tằng Lệnh Thuần. Điều này cũng đã ảnh hưởng đến cái nhìn của Tằng Lệnh Thuần.
Triệu Quốc Đống cũng ý thức được thời gian vừa rồi mình chỉ chú ý tới biến hoá trên Thị xã cùng với hội nghị công tác phát triển kinh tế của tỉnh thì huyện đã bắt đầu có biến.
Làm Triệu Quốc Đống không ngờ nhất là Lăng Tiêu và Vương Ích có thể kéo gần Tằng Lệnh Thuần lại. Tằng Lệnh Thuần vốn có quan hệ cũng khá được với hắn, mặc dù trong công việc có vài điểm không nhất trí nhưng tổng thể mà nói Tằng Lệnh Thuần khá ủng hộ Triệu Quốc Đống. Nhưng từ thái độ trong lần trước khi Tằng Lệnh Thuần chủ trì hội nghị nghiên cứu công tác của toàn quận đã làm Triệu Quốc Đống cảm thấy có biến hoá.
Triệu Quốc Đống không phải là thấy thái độ Tằng Lệnh Thuần có biến hoá về căn bản, mà là Tằng Lệnh Thuần coi trọng ý kiến và thái độ của Lăng Tiêu và Vương Ích, đây là biến hoá khá vi diệu. Người chủ trì khi lên tiếng vào lúc nào sẽ thể hiện khuynh hướng của người đó. Nếu nói ngoài hắn là Bí thư ra, trong Hội nghị thường ủy nếu ba vị Phó bí thư đều phản đối hắn, như vậy hắn không làm tròn trách nhiệm của Bí thư Quận ủy.
- Mấy vị đồng chí có ý kiến gì khác đều có thể nói.
Tằng Lệnh Thuần nhẹ nhàng nói.
Quế Toàn Hữu đã lên tiếng, Tiếu Triêu Quý và Bành Nguyên Hậu cũng có ý kiến. Dù sao ở vấn đề kinh tế thì không liên quan mấy tới bọn họ. Lạc Dục Thành không quá quen vấn đề này. Về phần Hạ Đồng thì thường sẽ theo dòng phương hướng chính.
- Chủ tịch Tằng, tôi muốn phát biểu ý kiến của mình.
Ngụy Hiểu Lam đặt bút lên sổ rồi nói.
- Ồ? Được, Hiểu Lam nói đi.
Tằng Lệnh Thuần có ấn tượng phong phú với Ngụy Hiểu Lam. Mặc dù không thể nói là quan hệ mật thiết nhưng Tằng Lệnh Thuần khá coi trọng năng lực làm việc của Ngụy Hiểu Lam.
- Tôi thấy vừa rồi Bí thư Triệu nói rất đúng đáng để chúng ta suy nghĩ. Nghiên cứu công việc cần nghiên cứu tình thế.
Ngụy Hiểu Lam thản nhiên nói.
- Tại sao phải nghiên cứu tình thế? Chúng ta bây giờ ở tình thế gì? Nghiên cứu tình thế, chúng ta mới có thể xác định rõ vị trí lịch sử của Tây Giang, qua đó làm điểm dựa đáng tin cậy khi đưa ra quyết định và triển khai công việc. Dựa vào tình thế chính là các hoàn cảnh khách quan ảnh hưởng tới công việc, mà nghiên cứu công việc nhất định cần nghiên cứu tình thế.
- Tây Giang chúng ta đang ở tình thế gì? Đại hội Đảng 15 đã chỉ rõ phương hướng cho sự phát triển năm năm tới của chúng ta, vậy năm năm tới chúng ta cần nắm bắt gì? Nói rốt cuộc là nắm bắt công việc, nắm bắt công việc trọng tâm đó là phát triển kinh tế.
- Lại xem tình hình Tây Giang chúng ta. Sản xuất công nghiệp mấy năm liền trì trệ, tăng trưởng gần như không có, đây là do trụ cột của chúng ta không tốt? Không phải, mọi người đều biết Tây Giang kế thừa trụ cột của Quận Ninh Lăng trước đây, có trụ cột hơn bất cứ quận, huyện nào khác của Ninh Lăng. Trên Thị xã không coi trọng? Không phải, Thị ủy phái Bí thư Triệu đến Quận Tây Giang chúng ta, hơn nữa Bí thư Triệu còn kiêm chức Thường vụ thị ủy, Bí thư Triệu phụ trách công tác kinh tế của Huyện Hoa Lâm hai năm, Hoa Lâm năm 95 xếp gần cuối của Thị xã, vậy mà năm 97 đứng thứ ba của Thị xã, chỉ kém Tây Giang và Tào Tập. Bí thư Lăng từ cơ quan trực thuộc trung ương phái xuống, Chủ tịch Tằng đến từ Ủy ban kinh tế Thị xã, qua đó đủ để chứng minh Thị ủy, Ủy ban Thị xã coi trọng Tây Giang chúng ta.
Ngụy Hiểu Lam đột nhiên lên tiếng làm tất cả mọi người đều chú ý tới. Mọi người đều hứng thú với lời nói của Ngụy Hiểu Lam, và muốn xem vị Phó chủ tịch này có lời lẽ kinh người gì.
- Trung ương và hai cấp tỉnh, Thị xã đã xác định công tác trọng tâm là phát triển kinh tế, kiên định đi theo con đường cải cách. Tây Giang chúng ta cũng không ngoại lệ. Lúc này Tây Giang có viễn cảnh tốt, khu công nghiệp Lâm Cảng sắp khởi công, Khu Khai Phát bên cạnh cũng chuẩn bị được quy hoạch thành Trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện, chúng ta không thể ngồi chờ.
- Cải cách nhà máy, thành lập chế độ công ty hiện đại, tôi nhớ đây là lời phát biểu của Thủ tướng Hồng sau Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ 9 đã đưa ra khi phóng viên nước ngoài hỏi về ý tưởng cải cách công ty nhà nước của chính phủ, đây cũng là nguyên tắc cơ bản mà Trung ương xác định. Các nhà máy của Tây Giang nhỏ mà phân tán, không là nhà máy thuộc mấy ngành hàng đầu của quốc gia. Nếu chúng ta không quyết đoán bỏ trói buộc cho các nhà máy, giải phóng từ chính sách đế cơ chế, để các nhà máy tiến vào nền kinh tế thị trường mà cứ có quan niệm cũ khống chế bọn họ trong tay sẽ hại các công ty, nhà máy, còn liên lụy tới chính quyền.
- Về phần lời Bí thư Lăng cùng bí thư Vương nói nhà máy Tiêu kiện và Ngũ kim có hiệu quả kinh doanh tốt, tôi thấy nhìn một nhà máy không nên nhìn theo tình hình trước mắt mà phải xem xu thế trong tương lai. Tôi từ chỗ Phó chủ tịch Hoắc mà nhận được bản phân tích tình hình kinh doanh và báo cáo tài chính của hai nhà máy này thì thấy bắt đầu từ năm 92, tiền thuế của nhà máy Ngũ kim mỗi năm giảm hơn năm trước 20%. Đến năm 97, một công ty lớn như vậy đạt lợi nhuận sau thuế chỉ là 150 ngàn.
- Tình hình nhà máy Tiêu kiện cũng không tốt hơn là bao. Năm 92 lãi là 5,8 triệu, năm 93 giảm mạnh xuống còn có 600 ngàn, năm 94 tăng lên 1,8 triệu, bắt đầu từ năm 95 không ngừn giảm. Năm 96 cỉ còn lãi 300 ngàn, năm ngoái tiền trả lãi ngân hàng ngang với tiền lãi kiếm được. Nếu chúng ta vẫn còn lưu luyến ôm hai nhà máy này thì tôi đoán năm nay hoặc năm sau muốn đẩy ra ngoài cũng không được mấy.
Một loạt số liệu, lời lẽ sắc bén làm các vị Thường vụ quận ủy ngồi đây không còn gì để nói.
/1736
|