- Vừa nãy Phó bí thư Lăng và Phó bí thư Vương đã nhắc tới tổn thất tài sản quốc gia khi dùng phương thức MBO, tôi cảm thấy đây chỉ là về vấn đề kỹ thuật, không nên coi đó là lý do ngăn cản cải cách.
Ngụy Hiểu Lam cười tươi như hoa mà nói.
- Về tài sản quốc gia có thể lập cơ cấu ước định và cơ cấu do chính quyền quản lý tài sản để đề phòng việc tổn thất. Vấn đề quản lý tài chính khi MBO càng đơn giản. Ủy ban kỷ luật và Thanh tra có thể lập tổ công tác vào giám sát, yêu cầu nhân viên quản lý nói rõ nguồn gốc tài chính. Về vấn đề tài khoản ngân hàng thì đây không phải điều chính quyền cần lo lắng. Bất cứ cải cách nào cũng có mạo hiểm, không ai có thể cam đoan nhà máy sau khi cải cách sẽ thuận lợi. Chính quyền cần chính là phải đảm bảo công bằng, công chính, công khai và cơ chế bảo đảm an sinh xã hội.
Ngụy Hiểu Lam nói như vậy làm Tằng Lệnh Thuần rơi vào trầm tư, Lăng Tiêu và Vương Ích nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Ngụy Hiểu Lam lại đột nhiên nhảy ra như vậy. Cô ta không phụ trách mảng công nghiệp sao lại hiểu rõ vấn đề này đến thế? Hơn nữa các số liệu cũng nắm bắt cụ thể.
- Lão Tằng.
Triệu Quốc Đống thấy Tằng Lệnh Thuần trầm ngâm suy nghĩ liền nhíu mày nhắc.
- Ồ, Phó chủ tịch Hiểu Lam đã phát biểu ý kiến của mình, các đồng chí khác có đồng ý hay không?
Tằng Lệnh Thuần gật đầu nói.
- Ừ, nếu không thì mời Bí thư Triệu nói.
- Hội nghị thường ủy hôm nay chính là hội nghị nghiên cứu công việc năm nay sẽ triển khai công việc gì. Mục tiêu của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân đã đặt ra, các vị ngồi đây đã học tập. Tôi cũng xin nói ra suy nghĩ của mình, hoặc là nói về dự định công việc năm nay của Tây Giang chúng ta.
- Đại hội Đảng 15 và hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần 9 đã xác định lấy công tác xây dựng kinh tế làm trung tâm, kiên trì cải cách là không thể thay đổi, tăng tốc phát triển kinh tế, thực hiện mục tiêu tăng cường lực lượng quốc gia và từng bước nâng cao cuộc sống quần chúng nhân dân. Ở đây tôi muốn nói chính là Tây Giang chúng ta làm như thế nào để thay đổi tình hình hiện nay.
- Đúng như chị Ngụy vừa nói, Tây Giang chúng ta dù về trụ cột kinh tế, vị trí địa lý hay tố chất của cán bộ đều đứng đầu Thị xã, nhưng tại sao mấy năm qua tốc độ phát triển kinh tế của Tây Giang luôn xếp nhóm sau? Tôi thấy nó có quan hệ lớn đối với tư tưởng của cán bộ lãnh đạo.
- Bài trừ tư tưởng cũ, phá vỡ trói buộc, đổi mới tác phong làm việc, đây là vấn đề đối với cán bộ lãnh đạo chúng ta.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng vẻ mặt các thường vụ.
- Tôi cũng đã tìm hiểu về tình hình phát triển của các nhà máy Tây Giang. Quy mô nhỏ, thị trường không rõ ràng, thiếu sức cạnh tranh, đây là kết luận của tôi. Làm như thế nào một lần nữa thúc đẩy sản xuất công nghiệp Tây Giang phát triển, tôi đã cùng Chủ tịch Lệnh Thuần, Phó chủ tịch Vân Đạt cùng với các phòng ban chuyên môn nghiên cứu và có kết luận cải cách nhà máy là con đường duy nhất, phải sớm cải cách, còn nếu muộn thì càng khó khăn hơn. Điểm này trong hội nghị tổng kết cuối năm Quận ủy đã nêu rõ. Đó chính là cải cách nhất định phải tiến hành, hơn nữa còn phải đẩy mạnh.
- Trung ương và Quốc vụ viện đã xác định nhiệm vụ chính của chính quyền khóa mới chính là đẩy mạnh cải cách tất cả các công ty nhà nước, nhất là các công ty trong lĩnh vực có tính cạnh tranh cao càng phải tiến hành, các công ty, nhà máy vừa và nhỏ phải tiến hành trước, thành lập chế độ công ty hiện đại, khiến cho các công ty vừa và nhỏ tiến vào nền kinh tế thị trường.
- Tôi và Chủ tịch Lệnh Thuần đã giao nhiệm vụ cải cách cho Phó chủ tịch Vân Đạt. Có thể nói hai ba tháng nay Phó chủ tịch Vân Đạt ngày nào cũng xuống các nhà máy điều tra, tìm các số liệu, cũng đưa ra các phương án cải cách cho từng nhà máy. Nhà máy muốn phát triển, nhất định cần phải có cơ chế khích lệ, đầy đủ phát huy tính tích cực của nhân viên quản lý.
- Ở nguyên tắc chính là cải cách không làm tổn thất tài sản quốc gia, làm ntt khiến nhân viên quản lý phát huy tác dụng khiến nhà máy phát triển sau cải cách, làm như thế nào xác định tính hợp pháp của tài chính khi MBO, làm như thế nào đảm bảo quyền lợi của nhân viên, tôi nghĩ đề nghị của hai đồng chí Lăng Tiêu và Vương Ích là khá tốt. Phó chủ tịch Hiểu Lam cũng đưa ra không ít đề nghị, đề nghị đồng chí Toàn Hữu ghi chép chính xác những trao đổi của các vị Thường vụ quận ủy gửi đến thành viên tổ lãnh đạo cải cách nhà máy Tây Giang, yêu cầu bọn họ chăm chú chứng thực tinh thần này của Hội nghị thường ủy, thiết thực làm tốt công việc. Nhất là lo lắng của hai đồng chí Lăng Tiêu, Vương Ích, tôi đề nghị có thể do Ủy ban kỷ luật và Thanh tra quận cùng phòng Tài chính, Chi cục Thuế tiến vào các nhà máy cải cách, nhất là nhà máy Ngũ Kim và Tiêu Kiện, đảm bảo cải cách tiến hành thuận lợi.
Lăng Tiêu và Vương Ích trơ mắt nhìn bên mình vốn đang thắng lại bị lời nói của Ngụy Hiểu Lam phá vỡ. Mà Triệu Quốc Đống lại phát biểu mang tính phê bình, nguyên tắc cải cách đã xác định là không thể thay đổi, chỉ nói qua loa câu hỏi của bọn họ. Mà tình hình hiện nay của Ninh Lăng bây giờ càng không nhắc tới nửa chữ, người này quá bá đạo.
Tằng Lệnh Thuần tất nhiên là nghe xong Ngụy Hiểu Lam nói chuyện liền thay đổi thái độ, điều này làm cho quyền chủ động trong Hội nghị thường ủy một lần nữa về tay Triệu Quốc Đống. Nếu như Tằng Lệnh Thuần dám đứng ra phản đối kế hoạch cải cách của Triệu Quốc Đống, Lăng Tiêu và Vương Ích tin Hạ Đồng sẽ ủng hộ Tằng Lệnh Thuần. Như vậy dù Triệu Quốc Đống muốn mạnh mẽ thay đổi cục diện cũng phải lo đến ý kiến phản đối của mọi người.
…..
- Được rồi, Hiểu Lam nói rất tốt, không ngờ chị lại quen với tình hình các nhà máy như vậy. Đúng là làm tôi có cái nhìn mới.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế rồi ra hiệu Ngụy Hiểu Lam ngồi xuống.
- Xem ra lão Lăng và lão Vương vẫn còn nghi ngờ, điểm này có một phần trách nhiệm của tôi. Vân Đạt cũng có trách nhiệm không làm cho các thường vụ hiểu rõ nguyên nhân tại sao cần cải cách.
- Bí thư Triệu, ngài quá khen, trên thực tế tài liệu do Phó chủ tịch Vân Đạt đưa cho tôi. Khi ngài đề nghị việc Tây Giang có thể thành điểm thăm quan của hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh vào tháng năm, tôi đã bàn với Phó chủ tịch Vân Đạt, nếu như thăm Tây Giang chúng ta, như vậy Tây Giang có gì để xem? Bởi vì tôi thấy thời gian đi thăm có hạn, không chừng sẽ sang cả Khu Khai Phát. Cho nên tôi bàn với Phó chủ tịch Vân Đạt làm như thế nào phối hợp mảng dịch vụ, công nghiệp và nông nghiệp thành điểm thăm quan. Phó chủ tịch Vân Đạt chủ động nói tình hình cải cách các nhà máy cho tôi, tôi cũng thấy hứng thú không ngờ lại dùng tới trong Hội nghị thường ủy.
Ngụy Hiểu Lam giải thích làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Hắn chỉ đạo công việc, Ngụy Hiểu Lam có thể chăm chú đi chứng thực. Bây giờ còn một thời gian mới tới tháng năm mà Ngụy Hiểu Lam đã có chuẩn bị trước, như vậy hơn xa đám người chỉ biết ngồi trong văn phòng chỉ tay chỉ chân.
Vương Ích thì không cần nói làm gì. Công việc bên Ủy ban kỷ luật vốn là nhìn chằm chằm người khác. Nhưng tên Lăng Tiêu kia làm Triệu Quốc Đống không còn gì để nói. Hắn đã dặn Lăng Tiêu đi kiểm tra công tác xây dựng Đảng trong các công ty tư nhân nhưng không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy y đi phụ trách việc thay đổi tác phong làm việc của các phòng ban.
Hai người đang nói chuyện thì Hoắc Vân Đạt cũng tới. Triệu Quốc Đống đã gọi đối phương đến phòng mình để thông báo ý kiến của Hội nghị thường ủy, thứ hai là nhắc y phải tăng cường báo cáo Tằng Lệnh Thuần, đồng thời cũng phải thông báo tình hình với Lăng Tiêu cùng Vương Ích.
Sau khi Ngụy Hiểu Lam rời đi, Triệu Quốc Đống lưu Hoắc Vân Đạt lại mà dặn dò, nhắc y không được phạm sai lầm về kinh tế khi cải cách nhà máy. Hoắc Vân Đạt liền tỏ vẻ mình tuyệt đối không phạm sai lầm cấp thấp này. Chỉ là nếu muốn làm tất cả nhân viên bình thường và nhân viên quản lý của các nhà máy đều hài lòng là rất khó khăn.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc chia số cổ phần cho nhân viên quản lý nhiều hơn là điều làm mọi người tranh cãi. Nếu như không làm cho nhân viên quản lý thấy mình được đối xử tốt thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của các nhà máy. Mà trên thực tế các nhà máy loại nhỏ càng khiến cho nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật có tác dụng chủ đạo. Bọn họ nếu không thấy có lợi thì sau khi cải cách sẽ vỗ mông rời đi, nhà máy nhất định rơi vào khó khăn. Đây là điều Triệu Quốc Đống không muốn thấy. Hắn thà bị mang tiếng cũng muốn cho mấy nhà máy hoạt động bình thường.
Trong Hội nghị thường ủy vừa rồi chính là một bài toán thử, Triệu Quốc Đống cũng đoán được trong Hội nghị thường vụ Thị ủy càng gặp khó khăn lớn hơn nữa.
Trong Hội nghị thường vụ Quận ủy hắn là Bí thư nên có thể khống chế được tình hình. Nhưng ở Hội nghị thường vụ Thị ủy thì hắn xếp cuối cùng, có thể nói sức ảnh hưởng của ai cũng hơn hắn. Nếu muốn qua cửa trên Thị ủy là rất khó khăn.
Đương nhiên trong Hội nghị thường vụ Thị ủy không thể ngăn cản việc cải cách nhà máy ở Tây Giang, cùng lắm yêu cầu đảm bảo ổn định xã hội.
Mới đầu còn chưa thấy nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống mới thấy khổ sở khi kiêm hai chức. Tây Giang quá nhiều việc cần hắn quan tâm, nhưng bên Khu Khai Phát thì hắn cũng không thể không quản.
Phương án về trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của Công ty Quốc Điện đã sắp hình thành, chỉ là ở ngay tỉnh An Nguyên đã có ba Thị xã, thành phố cạnh tranh, trên tỉnh cũng khó có thể chọn ai, chỉ có thể giao hết lên trên do Bộ năng lượng và Công ty Quốc Điện xác định.
Kỳ Dư Hồng rời đi làm cho Ninh Lăng thoáng thiếu hụt, Thư Chí Cao bởi vì chưa xác định rõ thân phận nên muốn lĩnh vực thì sợ xảy ra chuyện, chỉ có thể cố gắng làm công việc không mạo hiểm mà thôi. Cũng may việc tranh thủ Công ty Quốc Điện lại do Khu Khai Phát phụ trách.
Thư Chí Cao khá hứng thú với hạng mục này, có lẽ y cho rằng nếu như hạng mục này được xác định sẽ là bàn đạp khiến y lên làm Bí thư Thị ủy, nhưng Triệu Quốc Đống biết hy vọng này là quá xa vời.
Hai tuần đã trôi qua nhưng trên tỉnh vẫn không có tin tức gì. Theo Triệu Quốc Đống thấy thì Tỉnh ủy đã bác bỏ việc Thư Chí Cao làm Bí thư Thị ủy, mà nhất định sẽ chọn người từ cơ quan trực thuộc tỉnh hoặc thành phố khác tới. Nếu Tương Uẩn Hoa có thể đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy thì quá tốt nhưng Ninh Pháp đã loại trừ khả năng này.
Chẳng qua Qua Tĩnh hình như đã hứa với Tương Uẩn Hoa rằng có cơ hội thích hợp sẽ một lần nữa đưa Tương Uẩn Hoa đến Thị xã nào đó nhận chức.
Ai đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy vẫn là bí ẩn. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Thư Chí Cao gần như không có cơ hội.
An Đô tháng tư có thời tiết rất tốt, các cô gái có thể mặc áo mùa xuân mỏng. Lục Nhị bên cạnh cũng không ngoại lệ. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ngắn bên ngoài, bên trong là áo sơ mi màu trắng cổ chữ V, thắt lưng tinh xảo lộ ra ngoài, chiếc quần dài bên dưới càng tôn thêm đôi chân thon dài của cô.
Lục Nhị mặc dù không mặc đồ hàng hiệu nhưng phối hợp vào trông rất dễ nhìn.
Lô Miễn Dương đã lên Bắc Kinh trước hai hôm, bây giờ là thời khắc cuối cùng, có thể thành công hay không thì sẽ được biết trong hai ngày tới.
Mặc dù Triệu Quốc Đống rất tự tin nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến sự sống còn của Khu Khai Phát Ninh Lăng, hắn không thể bỏ được. Thư Chí Cao yêu cầu hắn lên Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống không thể không đi.
Lục Nhị chú ý thấy Triệu Quốc Đống có vẻ có tâm sự, ánh mắt không ngừng nhìn ra xa xa. Lục Nhị nghe nói thời gian gần đây các nhà máy Tây Giang đang cải cách, bảo sao hắn vẫn không quan tâm chuyện bên Khu Khai Phát, hầu hết đều ủy thác Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Lô chạy, đến lúc cuối cùng mới xuất hiện.
- Lục Nhị, đã tìm bạn trai chưa?
Triệu Quốc Đống vứt mấy chuyện phiền lòng ra ngoài vì biết chuyện sẽ không ngừng kéo tới, xử lý xong việc này, việc kia sẽ kéo tới.
- Chưa ạ, Bí thư Triệu, ngài hỏi việc này làm gì?
Lục Nhị cười hì hì nói.
- Làm gì ư, tôi quan tâm cuộc sống của cô không được sao?
- Em còn tưởng Bí thư Triệu muốn giới thiệu ai đó cho em.
Lục Nhị cười cười rất ngọt ngào.
- Cô còn cần tôi giới thiệu? Có không ít thanh niên ở Khu Khai Phát có ý với cô, tôi thường thấy một hai người đi xung quanh cô mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Bọn họ? Em bây giờ tạm thời còn chưa nghĩ tới việc này, em còn nhỏ nên chưa cần nghĩ tới.
Lục Nhị lắc đầu nói.
Có không ít nhân viên trong Khu Khai Phát theo đuổi Lục Nhị. Chẳng qua theo Lục Nhị thấy đồng nghiệp tuổi tương đương mình làm cô có cảm giác không tốt, thấy bọn họ thiếu gì đó. Hôm nay Triệu Quốc Đống hỏi, Lục Nhị mới mơ hồ cảm thấy mình luôn so sánh những người đó với Triệu Quốc Đống, mà luôn có kết luận tương tự là không chín chắn, không có sự nghiệp, nói tóm lại làm người ta không hài lòng.
Triệu Quốc Đống không biết Lục Nhị coi mình là đối tượng, hắn chỉ cảm thấy Lục Nhị nên tìm bạn trai mới đúng.
Công việc bên Khu Khai Phát đang đi vào quỹ đạo nhưng lượng công việc không giảm. Nhân viên của công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên đã đến Khu Khai Phát tiến hành làm thủ tục thuê đất, xây dựng nhà máy, điều này cũng làm hai công ty khác của tỉnh Tô tới khảo sát.
Lý Trạch Hải đã nói chắc chắn với các nhà đầu tư ba tỉnh Tô, Thượng, Chiết rằng Ninh Lăng nhất định sẽ được xây dựng trụ sở kia. Điểm này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao y lại tự tin như vậy. Nhưng Lục Nhị nói cho y biết Lý Trạch Hải nhận định Triệu Quốc Đống có thể đối phó được với tầm trên của Công ty Quốc Điện vì có quan hệ với Bộ Thương mại, Bộ năng lượng.
Triệu Quốc Đống đoán Lý Trạch Hải tin như vậy là biết một ít quan hệ mật thiết giữa hắn và Thái Chánh Dương, cho nên mới tự tin như vậy.
- Bí thư Triệu, em thấy ngài có tâm sự, có phải là lo không thể cạnh tranh được không?
Lục Nhị cẩn thận nói.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nhìn Lục Nhị đang có chút lo lắng.
- Tôi không lo điểm này, chúng ta đã cố gắng đến mức cao nhất, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà. Chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lục Nhị, cô không cần lo lắng, tôi tin trời không phụ lòng người. Cho dù chúng ta có thất bại thì với xu thế phát triển của Khu Khai Phát bây giờ thì Thị xã cũng không rút lui Khu Khai Phát. Dù có rút lui Khu Khai Phát thì cô cũng có thể sang văn phòng Thị ủy làm. Điểm này cô cứ yên tâm.
Triệu Quốc Đống hứa làm Lục Nhị rất yên tâm, nhưng cô thích làm việc ở Khu Khai Phát hơn. Đi theo bên cạnh Triệu Quốc Đống làm cô thấy mình như được đổi khác. So sánh với lúc mình bị xa lánh trước khi Triệu Quốc Đống tới hoặc là bị điều về Quận Đông Giang, Lục Nhị thấy đó là địa ngục. Bây giờ ngay cả Ngô Luân cũng cảm thấy Triệu Quốc Đống coi trọng cô khiến thái độ của y đối với cô đã thay đổi hẳn.
- Bí thư Triệu, em chỉ là hy vọng cố gắng của chúng ta có thể mang lại kết quả khiến người ta hài lòng.
Lục Nhị cười cười trông rất đẹp khiến Triệu Quốc Đống bớt phiền não hỡn.
Ngụy Hiểu Lam cười tươi như hoa mà nói.
- Về tài sản quốc gia có thể lập cơ cấu ước định và cơ cấu do chính quyền quản lý tài sản để đề phòng việc tổn thất. Vấn đề quản lý tài chính khi MBO càng đơn giản. Ủy ban kỷ luật và Thanh tra có thể lập tổ công tác vào giám sát, yêu cầu nhân viên quản lý nói rõ nguồn gốc tài chính. Về vấn đề tài khoản ngân hàng thì đây không phải điều chính quyền cần lo lắng. Bất cứ cải cách nào cũng có mạo hiểm, không ai có thể cam đoan nhà máy sau khi cải cách sẽ thuận lợi. Chính quyền cần chính là phải đảm bảo công bằng, công chính, công khai và cơ chế bảo đảm an sinh xã hội.
Ngụy Hiểu Lam nói như vậy làm Tằng Lệnh Thuần rơi vào trầm tư, Lăng Tiêu và Vương Ích nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Ngụy Hiểu Lam lại đột nhiên nhảy ra như vậy. Cô ta không phụ trách mảng công nghiệp sao lại hiểu rõ vấn đề này đến thế? Hơn nữa các số liệu cũng nắm bắt cụ thể.
- Lão Tằng.
Triệu Quốc Đống thấy Tằng Lệnh Thuần trầm ngâm suy nghĩ liền nhíu mày nhắc.
- Ồ, Phó chủ tịch Hiểu Lam đã phát biểu ý kiến của mình, các đồng chí khác có đồng ý hay không?
Tằng Lệnh Thuần gật đầu nói.
- Ừ, nếu không thì mời Bí thư Triệu nói.
- Hội nghị thường ủy hôm nay chính là hội nghị nghiên cứu công việc năm nay sẽ triển khai công việc gì. Mục tiêu của Đại hội đại biểu nhân dân và Hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân đã đặt ra, các vị ngồi đây đã học tập. Tôi cũng xin nói ra suy nghĩ của mình, hoặc là nói về dự định công việc năm nay của Tây Giang chúng ta.
- Đại hội Đảng 15 và hội nghị Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần 9 đã xác định lấy công tác xây dựng kinh tế làm trung tâm, kiên trì cải cách là không thể thay đổi, tăng tốc phát triển kinh tế, thực hiện mục tiêu tăng cường lực lượng quốc gia và từng bước nâng cao cuộc sống quần chúng nhân dân. Ở đây tôi muốn nói chính là Tây Giang chúng ta làm như thế nào để thay đổi tình hình hiện nay.
- Đúng như chị Ngụy vừa nói, Tây Giang chúng ta dù về trụ cột kinh tế, vị trí địa lý hay tố chất của cán bộ đều đứng đầu Thị xã, nhưng tại sao mấy năm qua tốc độ phát triển kinh tế của Tây Giang luôn xếp nhóm sau? Tôi thấy nó có quan hệ lớn đối với tư tưởng của cán bộ lãnh đạo.
- Bài trừ tư tưởng cũ, phá vỡ trói buộc, đổi mới tác phong làm việc, đây là vấn đề đối với cán bộ lãnh đạo chúng ta.
Triệu Quốc Đống nhìn quanh một vòng vẻ mặt các thường vụ.
- Tôi cũng đã tìm hiểu về tình hình phát triển của các nhà máy Tây Giang. Quy mô nhỏ, thị trường không rõ ràng, thiếu sức cạnh tranh, đây là kết luận của tôi. Làm như thế nào một lần nữa thúc đẩy sản xuất công nghiệp Tây Giang phát triển, tôi đã cùng Chủ tịch Lệnh Thuần, Phó chủ tịch Vân Đạt cùng với các phòng ban chuyên môn nghiên cứu và có kết luận cải cách nhà máy là con đường duy nhất, phải sớm cải cách, còn nếu muộn thì càng khó khăn hơn. Điểm này trong hội nghị tổng kết cuối năm Quận ủy đã nêu rõ. Đó chính là cải cách nhất định phải tiến hành, hơn nữa còn phải đẩy mạnh.
- Trung ương và Quốc vụ viện đã xác định nhiệm vụ chính của chính quyền khóa mới chính là đẩy mạnh cải cách tất cả các công ty nhà nước, nhất là các công ty trong lĩnh vực có tính cạnh tranh cao càng phải tiến hành, các công ty, nhà máy vừa và nhỏ phải tiến hành trước, thành lập chế độ công ty hiện đại, khiến cho các công ty vừa và nhỏ tiến vào nền kinh tế thị trường.
- Tôi và Chủ tịch Lệnh Thuần đã giao nhiệm vụ cải cách cho Phó chủ tịch Vân Đạt. Có thể nói hai ba tháng nay Phó chủ tịch Vân Đạt ngày nào cũng xuống các nhà máy điều tra, tìm các số liệu, cũng đưa ra các phương án cải cách cho từng nhà máy. Nhà máy muốn phát triển, nhất định cần phải có cơ chế khích lệ, đầy đủ phát huy tính tích cực của nhân viên quản lý.
- Ở nguyên tắc chính là cải cách không làm tổn thất tài sản quốc gia, làm ntt khiến nhân viên quản lý phát huy tác dụng khiến nhà máy phát triển sau cải cách, làm như thế nào xác định tính hợp pháp của tài chính khi MBO, làm như thế nào đảm bảo quyền lợi của nhân viên, tôi nghĩ đề nghị của hai đồng chí Lăng Tiêu và Vương Ích là khá tốt. Phó chủ tịch Hiểu Lam cũng đưa ra không ít đề nghị, đề nghị đồng chí Toàn Hữu ghi chép chính xác những trao đổi của các vị Thường vụ quận ủy gửi đến thành viên tổ lãnh đạo cải cách nhà máy Tây Giang, yêu cầu bọn họ chăm chú chứng thực tinh thần này của Hội nghị thường ủy, thiết thực làm tốt công việc. Nhất là lo lắng của hai đồng chí Lăng Tiêu, Vương Ích, tôi đề nghị có thể do Ủy ban kỷ luật và Thanh tra quận cùng phòng Tài chính, Chi cục Thuế tiến vào các nhà máy cải cách, nhất là nhà máy Ngũ Kim và Tiêu Kiện, đảm bảo cải cách tiến hành thuận lợi.
Lăng Tiêu và Vương Ích trơ mắt nhìn bên mình vốn đang thắng lại bị lời nói của Ngụy Hiểu Lam phá vỡ. Mà Triệu Quốc Đống lại phát biểu mang tính phê bình, nguyên tắc cải cách đã xác định là không thể thay đổi, chỉ nói qua loa câu hỏi của bọn họ. Mà tình hình hiện nay của Ninh Lăng bây giờ càng không nhắc tới nửa chữ, người này quá bá đạo.
Tằng Lệnh Thuần tất nhiên là nghe xong Ngụy Hiểu Lam nói chuyện liền thay đổi thái độ, điều này làm cho quyền chủ động trong Hội nghị thường ủy một lần nữa về tay Triệu Quốc Đống. Nếu như Tằng Lệnh Thuần dám đứng ra phản đối kế hoạch cải cách của Triệu Quốc Đống, Lăng Tiêu và Vương Ích tin Hạ Đồng sẽ ủng hộ Tằng Lệnh Thuần. Như vậy dù Triệu Quốc Đống muốn mạnh mẽ thay đổi cục diện cũng phải lo đến ý kiến phản đối của mọi người.
…..
- Được rồi, Hiểu Lam nói rất tốt, không ngờ chị lại quen với tình hình các nhà máy như vậy. Đúng là làm tôi có cái nhìn mới.
Triệu Quốc Đống dựa lưng vào ghế rồi ra hiệu Ngụy Hiểu Lam ngồi xuống.
- Xem ra lão Lăng và lão Vương vẫn còn nghi ngờ, điểm này có một phần trách nhiệm của tôi. Vân Đạt cũng có trách nhiệm không làm cho các thường vụ hiểu rõ nguyên nhân tại sao cần cải cách.
- Bí thư Triệu, ngài quá khen, trên thực tế tài liệu do Phó chủ tịch Vân Đạt đưa cho tôi. Khi ngài đề nghị việc Tây Giang có thể thành điểm thăm quan của hội nghị công tác kinh tế toàn tỉnh vào tháng năm, tôi đã bàn với Phó chủ tịch Vân Đạt, nếu như thăm Tây Giang chúng ta, như vậy Tây Giang có gì để xem? Bởi vì tôi thấy thời gian đi thăm có hạn, không chừng sẽ sang cả Khu Khai Phát. Cho nên tôi bàn với Phó chủ tịch Vân Đạt làm như thế nào phối hợp mảng dịch vụ, công nghiệp và nông nghiệp thành điểm thăm quan. Phó chủ tịch Vân Đạt chủ động nói tình hình cải cách các nhà máy cho tôi, tôi cũng thấy hứng thú không ngờ lại dùng tới trong Hội nghị thường ủy.
Ngụy Hiểu Lam giải thích làm Triệu Quốc Đống khá hài lòng. Hắn chỉ đạo công việc, Ngụy Hiểu Lam có thể chăm chú đi chứng thực. Bây giờ còn một thời gian mới tới tháng năm mà Ngụy Hiểu Lam đã có chuẩn bị trước, như vậy hơn xa đám người chỉ biết ngồi trong văn phòng chỉ tay chỉ chân.
Vương Ích thì không cần nói làm gì. Công việc bên Ủy ban kỷ luật vốn là nhìn chằm chằm người khác. Nhưng tên Lăng Tiêu kia làm Triệu Quốc Đống không còn gì để nói. Hắn đã dặn Lăng Tiêu đi kiểm tra công tác xây dựng Đảng trong các công ty tư nhân nhưng không thấy động tĩnh gì, cũng không thấy y đi phụ trách việc thay đổi tác phong làm việc của các phòng ban.
Hai người đang nói chuyện thì Hoắc Vân Đạt cũng tới. Triệu Quốc Đống đã gọi đối phương đến phòng mình để thông báo ý kiến của Hội nghị thường ủy, thứ hai là nhắc y phải tăng cường báo cáo Tằng Lệnh Thuần, đồng thời cũng phải thông báo tình hình với Lăng Tiêu cùng Vương Ích.
Sau khi Ngụy Hiểu Lam rời đi, Triệu Quốc Đống lưu Hoắc Vân Đạt lại mà dặn dò, nhắc y không được phạm sai lầm về kinh tế khi cải cách nhà máy. Hoắc Vân Đạt liền tỏ vẻ mình tuyệt đối không phạm sai lầm cấp thấp này. Chỉ là nếu muốn làm tất cả nhân viên bình thường và nhân viên quản lý của các nhà máy đều hài lòng là rất khó khăn.
Triệu Quốc Đống cũng biết việc chia số cổ phần cho nhân viên quản lý nhiều hơn là điều làm mọi người tranh cãi. Nếu như không làm cho nhân viên quản lý thấy mình được đối xử tốt thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của các nhà máy. Mà trên thực tế các nhà máy loại nhỏ càng khiến cho nhân viên quản lý và nhân viên kỹ thuật có tác dụng chủ đạo. Bọn họ nếu không thấy có lợi thì sau khi cải cách sẽ vỗ mông rời đi, nhà máy nhất định rơi vào khó khăn. Đây là điều Triệu Quốc Đống không muốn thấy. Hắn thà bị mang tiếng cũng muốn cho mấy nhà máy hoạt động bình thường.
Trong Hội nghị thường ủy vừa rồi chính là một bài toán thử, Triệu Quốc Đống cũng đoán được trong Hội nghị thường vụ Thị ủy càng gặp khó khăn lớn hơn nữa.
Trong Hội nghị thường vụ Quận ủy hắn là Bí thư nên có thể khống chế được tình hình. Nhưng ở Hội nghị thường vụ Thị ủy thì hắn xếp cuối cùng, có thể nói sức ảnh hưởng của ai cũng hơn hắn. Nếu muốn qua cửa trên Thị ủy là rất khó khăn.
Đương nhiên trong Hội nghị thường vụ Thị ủy không thể ngăn cản việc cải cách nhà máy ở Tây Giang, cùng lắm yêu cầu đảm bảo ổn định xã hội.
Mới đầu còn chưa thấy nhưng bây giờ Triệu Quốc Đống mới thấy khổ sở khi kiêm hai chức. Tây Giang quá nhiều việc cần hắn quan tâm, nhưng bên Khu Khai Phát thì hắn cũng không thể không quản.
Phương án về trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện của Công ty Quốc Điện đã sắp hình thành, chỉ là ở ngay tỉnh An Nguyên đã có ba Thị xã, thành phố cạnh tranh, trên tỉnh cũng khó có thể chọn ai, chỉ có thể giao hết lên trên do Bộ năng lượng và Công ty Quốc Điện xác định.
Kỳ Dư Hồng rời đi làm cho Ninh Lăng thoáng thiếu hụt, Thư Chí Cao bởi vì chưa xác định rõ thân phận nên muốn lĩnh vực thì sợ xảy ra chuyện, chỉ có thể cố gắng làm công việc không mạo hiểm mà thôi. Cũng may việc tranh thủ Công ty Quốc Điện lại do Khu Khai Phát phụ trách.
Thư Chí Cao khá hứng thú với hạng mục này, có lẽ y cho rằng nếu như hạng mục này được xác định sẽ là bàn đạp khiến y lên làm Bí thư Thị ủy, nhưng Triệu Quốc Đống biết hy vọng này là quá xa vời.
Hai tuần đã trôi qua nhưng trên tỉnh vẫn không có tin tức gì. Theo Triệu Quốc Đống thấy thì Tỉnh ủy đã bác bỏ việc Thư Chí Cao làm Bí thư Thị ủy, mà nhất định sẽ chọn người từ cơ quan trực thuộc tỉnh hoặc thành phố khác tới. Nếu Tương Uẩn Hoa có thể đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy thì quá tốt nhưng Ninh Pháp đã loại trừ khả năng này.
Chẳng qua Qua Tĩnh hình như đã hứa với Tương Uẩn Hoa rằng có cơ hội thích hợp sẽ một lần nữa đưa Tương Uẩn Hoa đến Thị xã nào đó nhận chức.
Ai đến Ninh Lăng làm Bí thư Thị ủy vẫn là bí ẩn. Nhưng Triệu Quốc Đống cảm thấy Thư Chí Cao gần như không có cơ hội.
An Đô tháng tư có thời tiết rất tốt, các cô gái có thể mặc áo mùa xuân mỏng. Lục Nhị bên cạnh cũng không ngoại lệ. Cô mặc chiếc áo khoác màu xanh ngắn bên ngoài, bên trong là áo sơ mi màu trắng cổ chữ V, thắt lưng tinh xảo lộ ra ngoài, chiếc quần dài bên dưới càng tôn thêm đôi chân thon dài của cô.
Lục Nhị mặc dù không mặc đồ hàng hiệu nhưng phối hợp vào trông rất dễ nhìn.
Lô Miễn Dương đã lên Bắc Kinh trước hai hôm, bây giờ là thời khắc cuối cùng, có thể thành công hay không thì sẽ được biết trong hai ngày tới.
Mặc dù Triệu Quốc Đống rất tự tin nhưng dù sao chuyện cũng liên quan đến sự sống còn của Khu Khai Phát Ninh Lăng, hắn không thể bỏ được. Thư Chí Cao yêu cầu hắn lên Bắc Kinh, Triệu Quốc Đống không thể không đi.
Lục Nhị chú ý thấy Triệu Quốc Đống có vẻ có tâm sự, ánh mắt không ngừng nhìn ra xa xa. Lục Nhị nghe nói thời gian gần đây các nhà máy Tây Giang đang cải cách, bảo sao hắn vẫn không quan tâm chuyện bên Khu Khai Phát, hầu hết đều ủy thác Chủ nhiệm Lý và Chủ nhiệm Lô chạy, đến lúc cuối cùng mới xuất hiện.
- Lục Nhị, đã tìm bạn trai chưa?
Triệu Quốc Đống vứt mấy chuyện phiền lòng ra ngoài vì biết chuyện sẽ không ngừng kéo tới, xử lý xong việc này, việc kia sẽ kéo tới.
- Chưa ạ, Bí thư Triệu, ngài hỏi việc này làm gì?
Lục Nhị cười hì hì nói.
- Làm gì ư, tôi quan tâm cuộc sống của cô không được sao?
- Em còn tưởng Bí thư Triệu muốn giới thiệu ai đó cho em.
Lục Nhị cười cười rất ngọt ngào.
- Cô còn cần tôi giới thiệu? Có không ít thanh niên ở Khu Khai Phát có ý với cô, tôi thường thấy một hai người đi xung quanh cô mà.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Bọn họ? Em bây giờ tạm thời còn chưa nghĩ tới việc này, em còn nhỏ nên chưa cần nghĩ tới.
Lục Nhị lắc đầu nói.
Có không ít nhân viên trong Khu Khai Phát theo đuổi Lục Nhị. Chẳng qua theo Lục Nhị thấy đồng nghiệp tuổi tương đương mình làm cô có cảm giác không tốt, thấy bọn họ thiếu gì đó. Hôm nay Triệu Quốc Đống hỏi, Lục Nhị mới mơ hồ cảm thấy mình luôn so sánh những người đó với Triệu Quốc Đống, mà luôn có kết luận tương tự là không chín chắn, không có sự nghiệp, nói tóm lại làm người ta không hài lòng.
Triệu Quốc Đống không biết Lục Nhị coi mình là đối tượng, hắn chỉ cảm thấy Lục Nhị nên tìm bạn trai mới đúng.
Công việc bên Khu Khai Phát đang đi vào quỹ đạo nhưng lượng công việc không giảm. Nhân viên của công ty trách nhiệm hữu hạn thiết bị điện lực Trường Liên đã đến Khu Khai Phát tiến hành làm thủ tục thuê đất, xây dựng nhà máy, điều này cũng làm hai công ty khác của tỉnh Tô tới khảo sát.
Lý Trạch Hải đã nói chắc chắn với các nhà đầu tư ba tỉnh Tô, Thượng, Chiết rằng Ninh Lăng nhất định sẽ được xây dựng trụ sở kia. Điểm này làm Triệu Quốc Đống rất khó hiểu sao y lại tự tin như vậy. Nhưng Lục Nhị nói cho y biết Lý Trạch Hải nhận định Triệu Quốc Đống có thể đối phó được với tầm trên của Công ty Quốc Điện vì có quan hệ với Bộ Thương mại, Bộ năng lượng.
Triệu Quốc Đống đoán Lý Trạch Hải tin như vậy là biết một ít quan hệ mật thiết giữa hắn và Thái Chánh Dương, cho nên mới tự tin như vậy.
- Bí thư Triệu, em thấy ngài có tâm sự, có phải là lo không thể cạnh tranh được không?
Lục Nhị cẩn thận nói.
Triệu Quốc Đống quay đầu lại nhìn Lục Nhị đang có chút lo lắng.
- Tôi không lo điểm này, chúng ta đã cố gắng đến mức cao nhất, mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên mà. Chúng ta chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.
Triệu Quốc Đống lắc đầu nói:
- Lục Nhị, cô không cần lo lắng, tôi tin trời không phụ lòng người. Cho dù chúng ta có thất bại thì với xu thế phát triển của Khu Khai Phát bây giờ thì Thị xã cũng không rút lui Khu Khai Phát. Dù có rút lui Khu Khai Phát thì cô cũng có thể sang văn phòng Thị ủy làm. Điểm này cô cứ yên tâm.
Triệu Quốc Đống hứa làm Lục Nhị rất yên tâm, nhưng cô thích làm việc ở Khu Khai Phát hơn. Đi theo bên cạnh Triệu Quốc Đống làm cô thấy mình như được đổi khác. So sánh với lúc mình bị xa lánh trước khi Triệu Quốc Đống tới hoặc là bị điều về Quận Đông Giang, Lục Nhị thấy đó là địa ngục. Bây giờ ngay cả Ngô Luân cũng cảm thấy Triệu Quốc Đống coi trọng cô khiến thái độ của y đối với cô đã thay đổi hẳn.
- Bí thư Triệu, em chỉ là hy vọng cố gắng của chúng ta có thể mang lại kết quả khiến người ta hài lòng.
Lục Nhị cười cười trông rất đẹp khiến Triệu Quốc Đống bớt phiền não hỡn.
/1736
|