Xe Mercedes - BenzS350 biển ThượngA đón ở sân bay quốc tế Bắc Kinh đón Triệu Quốc Đống và xx. Khi xx hỏi Triệu Quốc Đống là có cần đi xe bus rời sân bay vào Bắc Kinh không, Triệu Quốc Đống cười cười và chỉ vào Mercedes - BenzS350 vừa tới.
Dương Thiên Bồi và Kiều Huy vẫn ở Bắc Kinh, bọn họ đang đàm phán cuối cùng cho hai khu đất kia, có lẽ trước 1/5 sẽ chính thức có quyền khai thác hai khu đất này. Diện tích hai khu đất không lớn nhưng có điều kiện địa lý và hệ thống giao thông thuận tiện, mỗi khu đất đều có mấy nhà cạnh tranh.
Diện tích vừa phải cũng phù hợp với ý đồ của Thiên Phu. Làm các khu nhà cao cấp là sở trường của Thiên Phu, dù Mai Giang Minh Châu hay là Lan Khê Ngự Uyển đều khiến Địa ốc Thiên Phu đạt được danh tiếng ở Bắc Kinh, Thượng Hải. Đây là điểm tự tin để Thiên Phu tiến quân đến Bắc Kinh và Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống vẫn chọn khách sạn Tiền Môn làm chỗ ở. Ở đây có vị trí thích hợp, hoàn cảnh được.
Ngồi trong xe Mercedes – Benz, xx có chút vui mừng, đây là lần đầu cô đi sang trọng như vậy. Cô cảm thấy mình như cô gái Lọ Lem ngồi trong xe của Hoàng tử vậy.
Theo thông lệ, Triệu Quốc Đống đến gặp mấy vị lãnh đạo của Công ty Quốc Điện.
- Tổng giám đốc Đường, tình hình sao rồi?
Triệu Quốc Đống đặt hai hộp trà lên bàn Đổng Minh Đường mà nói.
- Sáng mai hội nghị Đảng ủy công ty sẽ diễn ra, nếu không có bất ngờ xảy ra thì Ninh Lăng sẽ đạt được tư cách này.
Đổng Minh Đường trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chẳng qua quyền quyết định cuối cùng là của bộ.
- Tổng giám đốc Đường, anh đừng nói như vậy với tôi. Ai chẳng biết quyền quyết định của hạng mục này là công ty, bộ chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua dù là như vậy tôi vẫn phải cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã ủng hộ Ninh Lăng. Dân chúng Ninh Lăng nhất định nhớ kỹ sự quan tâm của Tổng giám đốc Đường và Công ty Quốc Điện với chúng tôi.
- Được rồi Quốc Đống, hai chúng ta còn cần nói như vậy sao? Ninh Lăng có điều kiện trụ cột cũng được, năm ngoái các cậu lại thành công thu hút đầu tư ở Thượng Hải, ký được hiệp định đầu tư với nhiều công ty sản xuất thiết bị ngành điện như vậy, điều này đã tăng sức cạnh tranh cho Ninh Lăng. Công ty cũng biết sự chờ đợi và ủng hộ của Đảng ủy, chính quyền Ninh Lăng đối với hạng mục này. Giúp đỡ và phát triển khu vực khó khăn cũng là nguyên tắc cơ bản của Công ty Quốc Điện, cùng với việc Bộ trưởng Thái cũng đã nói rõ công ty nhà nước phải có trách nhiệm trong việc phát triển xã hội, phải tăng cường ủng hộ khu vực khó khăn. Cho nên Đảng ủy công ty về cơ bản xác định nguyên tắc này.
Tâm trạng Đổng Minh Đường lúc này khá tốt.
Triệu Quốc Đống này và Thái Chánh Dương có ảnh hưởng lớn đối với việc lên chức của y sau này. Tạo quan hệ tốt đẹp với Triệu Quốc Đống thì có thể khiến y tạo được quan hệ cá nhân với Thái Chánh Dương.
Thái Chánh Dương bây giờ đã là Bộ trưởng Bộ năng lượng, tất cả các lĩnh vực năng lượng như dầu mỏ, khí thiên nhiên, than đá, điện, điện hạt nhân, điện tái sinh đều nằm trong sự quản lý của Bộ năng lượng.
Chính sách nguồn năng lượng quốc gia được chú ý cao độ. Nghe nói Thủ tướng Hồng cũng rất lo lắng với việc Trung Quốc phát triển nhanh như vậy, năng lượng về sau sẽ là một vấn đề rất khó khăn. Hơn nữa cũng càng lúc càng coi trọng bởi vì chính sách năng lượng không rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển ngành sản xuất năng lượng và bảo vệ môi trường của quốc gia.
Bộ năng lượng có tác dụng đi đầu trong việc đưa ra các chính sách về nguồn năng lượng quốc gia. Vì thế các công ty trong lĩnh vực năng lượng cũng trực thuộc Bộ năng lượng quản lý. Mặc dù các công ty này có nhiều cán bộ cấp giám đốc sở, cấp Phó bộ trưởng nhưng Bộ năng lượng có quyền quyết định nhân sự của các công ty trực thuộc.
- Vậy tôi chờ tin tốt của Tổng giám đốc Đường.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Lúc nào Tổng giám đốc Đường và tổng giám đốc Bàng rảnh thì đến Ninh Lăng chúng tôi chơi. Suối nước nóng núi Hốt Luân đã chính thức đi vào hoạt động.
- Ha ha, Quốc Đống, tôi thấy tắm suối nước nóng ở Ninh Lăng rất được.
Đổng Minh Đường cười nói.
- Tắm một trận ở suối nước nóng đúng là làm người ta dễ khôi phục sức khỏe, kéo dài tuổi thọ. Các cậu đúng là sướng, có thể thoải mái hưởng thụ tài sản của thiên nhiên.
- Tổng giám đốc Đường, các vị ở Bắc Kinh, nhìn khắp cả nước, đi đâu đều là khách quý thì sao có thể so sánh với người nông thôn chúng tôi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.
- Nếu thật sự đến Hoa Lâm ở vài năm, cả ngày suy nghĩ vì việc phát triển kinh tế và giúp dân chúng tăng thu nhập thì dù cho anh mỗi ngày tắm suối nước nóng cũng thấy chán.
- Nói cũng đúng, mỗi nhà đều có khó xử. Quốc Đống, lần này nếu như công ty xác định xây dựng trụ sở ở Ninh Lăng, Thị xã các cậu sợ còn phải tăng cường xây dựng cơ sở trụ cột. Hy vọng các cậu có thể nắm bắt cơ hội này mà khiến kinh tế Ninh Lăng phát triển thật nhanh.
Đổng Minh Đường nghiêm túc nói.
- Điểm này là nhất định, Thị xã khá coi trọng cho nên mới bảo tôi tới đây chờ tin. Tôi được sự ủy thác của Thị ủy, Ủy ban Thị xã Ninh Lăng cam đoan tất cả lời hứa của chúng tôi với Công ty Quốc Điện trước đây đều thực hiện được.
- Đúng, nghe nói Bí thư Kỳ chỗ các cậu đã đi?
Đổng Minh Đường cười nói.
- Vậy bây giờ Ninh Lăng ai làm Bí thư?
- Tạm thời do Thị trưởng Thư chủ trì công việc, về sau này thì không rõ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua dù ai đến làm Bí thư thì nhanh chóng xây dựng trụ sở cũng là sự đồng lòng của cả Ninh Lăng.
- Ừ, như vậy cũng tốt, bây giờ Công ty Quốc Điện chúng tôi trực thuộc Bộ năng lượng. Nghe nói bộ muốn tiến hành cải cách các công ty, tập đoàn trực thuộc. Mảng dầu mỏ, khí thiên nhiên là một, mảng điện lực là một, than đá là một, mấy ngành này cần phải cải cách. Tôi đoán có lẽ Thủ tướng Hồng đã dặn Bộ trưởng Thái phải tăng cường sức sống cho ngành sản xuất năng lượng này.
Đổng Minh Đường chuyển đề tài mà nói.
- Ừ, tôi nghe Bộ trưởng Thái cũng nói về việc tăng cường sự khống chế của quốc gia đối với ngành sản xuất này, tăng sức cạnh tranh của các công ty nhà nước, xác định rõ phương hướng chính sách năng lượng quốc gia. Đây là ý đồ chính khi thành lập Bộ năng lượng. Các công ty này không chỉ tăng sức cạnh tranh trong nước, còn phải đi ra nước ngoài, tranh đoạt thị phần quốc tế cho sự phát triển của Trung Quốc.
Đổng Minh Đường cẩn thận phân tích lời Triệu Quốc Đống nói. Không thể nghi ngờ lời của Triệu Quốc Đống chính là ý tưởng của Thái Chánh Dương. Bây giờ hiểu rõ ý trong công việc của Thái Chánh Dương là rất quan trọng, nhất là nếu muốn lên thì cần phải hiểu ý lãnh đạo.
- Xem ra Bộ trưởng Thái khá ủng hộ việc các công ty năng lượng đi ra nước ngoài. Những năm gần đây Công ty Quốc Điện cũng tham gia vài hạng mục đầu tư ở nước ngoài, nhưng chủ yếu là do yêu cầu chính trị của quốc gia, còn về mặt kinh tế thì không có mấy.
Đổng Minh Đường nói.
- Ừ Tổng giám đốc Đường, anh biết ý của Bộ trưởng Thái là tốt. Công ty Quốc Điện là công ty đứng đầu trong ngành điện thì cần làm gương, đây không chỉ là yêu cầu chính trị mà cũng có thể trở thành tấm gương trong lĩnh vực kinh tế.
Triệu Quốc Đống chỉ điểm đến là thôi.
- Ha ha, đúng thế, vừa phải học cách quan tâm tới chính trị, vừa phải học cách tranh đoạt lợi ích kinh tế, đây là trách nhiệm của các công ty khổng lồ.
Đổng Minh Đường gật đầu nói:
- Quốc Đống, cậu xem lúc nào có thể mời Bộ trưởng Thái, Đổng ca này mời khách để báo cáo công việc với Bộ trưởng Thái.
- Tổng giám đốc Đường, thời gian này sợ không được, Bộ trưởng Thái vừa lên chức nên chỉ sợ rất nhiều việc. Hơn nữa cũng không tiện đi gặp các nước chư hầu. Anh xem như vậy có được không, chờ khi trụ sở Ninh Lăng xác định, tháng sáu này tôi cảm ơn Tổng giám đốc Đường, đến lúc đó tôi mời Bộ trưởng Thái đến là được.
- Được, cứ quyết định như vậy đi, tháng sáu tôi chờ cậu tới. Đến lúc ấy tôi sẽ tham gia, chúng ta coi chọn một nơi coi như nghỉ hè.
Ra khỏi phòng ăn tây, Triệu Quốc Đống và Khấu Linh đều chưa cảm thấy vẫn còn chưa hết ý. Phòng ăn này và phòng ăn do người Nga mở coi như hai nhà hàng nổi tiếng về đồ tây ở Bắc Kinh.
- Bây giờ đi đâu ngồi?
Triệu Quốc Đống rất tùy ý mà nói.
Mấy chén rượu vang thực ra không đáng gì, nhưng hôm nay lại làm Khấu Linh có chút hưng phấn.
- Quốc Đống, chúng ta đi hát đi, đã lâu không hát, ông cũng không thường xuyên tới Bắc Kinh mà.
- Hai chúng ta thôi ư?
Triệu Quốc Đống hỏi câu này thì thấy vẻ mặt Khấu Linh có vẻ không tốt nên vội vàng nói.
- Được, hôm nay nghe cô bố trí, muốn chơi thì chơi cho vui. Cô nói đi đâu, chúng ta đi đó.
Tâm trạng Khấu Linh lúc này mới tốt hơn.
- Ừ, đi thôi, hôm nay tôi mang ông đến một quá hát có hoàn cảnh rất được. Các thanh niên ở cơ quan tôi thường xuyên tới đó.
Triệu Quốc Đống thực ra không muốn đi hát với Khấu Linh. Hắn biết đến nơi ấy khó tránh khỏi việc uống rượu, một nam một nữ mà hai người vốn đã có ý kia thì rất dễ có hoa lửa trong không khí đó.
- Anh có bao nhiêu người em gái, vì sao mỗi cô em gái đều mệt mỏi. Anh rốt cuộc có bao nhiêu người bạn tốt, vì sao từng người bạn đều rơi nước mắt.
Khấu Linh hát rất chăm chú, bài hát này có lẽ là sở trường của cô làm cô hát rất nhập thần.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu và nghe Khấu Linh hát.
Tâm trạng Khấu Linh một năm qua có vẻ không tốt. Mễ Á sau khi từ chức đã đến Bắc Kinh một thời gian, đây là điều mà Triệu Quốc Đống nghe Khấu Linh nói. Mễ Á đã từ chức khỏi ngân hàng Hoa Kỳ và tham gia vào bộ tộc phiêu bạt. Nghe Khấu Linh nói bây giờ Mễ Á có thể đã đến Quảng Châu hoặc là Thâm Quyến, cô đã đổi số điện thoại nên giờ cũng không liên lạc được.
Triệu Quốc Đống cũng không nói gì nhiều. Mễ Á đúng là đã đổi số điện thoại, cũng đúng là đã tới Quảng Châu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn còn duy trì được liên lạc. Triệu Quốc Đống cũng biết Mễ Á và Khấu Linh vẫn duy trì được liên lạc. Nhưng Khấu Linh có vẻ không muốn cho hắn biết cách liên lạc với Mễ Á.
Khấu Linh chọn cho Triệu Quốc Đống bài hát khá lưu hành lúc này là Trái tim mềm yếu, Triệu Quốc Đống không giỏi hát. Như hắn nói giọng hắn thích hợp hét và quát nhưng do Khấu Linh ép mãi nên hắn đành phải hát một bài. Đương nhiên điều này được Khấu Linh vỗ tay khen.
Khi bài hát Không phải em không cẩn thận, em lặng lẽ che mắt anh được vang lên, nhiệt độ trong phòng cũng có vẻ tăng lên không ít. Quần áo hai người mặc vốn ít thì giờ càng thêm mẫn cảm. Không khí này rất thích hợp với những đôi tình nhân.
Đôi môi ngọt ngào và tỏa hương thơm của Khấu Linh lầm Triệu Quốc Đống nhộn nhạo. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí nóng trên mặt Khấu Linh. Men rượu và tâm trạng dung hợp với nhau khiến cho Khấu Linh càng thêm nóng bỏng, nhiệt tình.
Áo khoác Triệu Quốc Đống đã được ném ở sô pha bên ngoài. Lúc này nhiệt độ trong phòng tăng nhanh, ánh đèn u ám của phòng càng làm cho hai người mất khống chế. Triệu Quốc Đống cảm nhận được tối nay kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Nhưng hắn lúc này lại không thể từ chối được.
Tay Khấu Linh vốn đặt trên vai Triệu Quốc Đống đã từ từ đưa xuống và cuối cùng tạo thành hình thức ôm Triệu Quốc Đống, cơ thể chỉ trong nháy mắt dán sát vào người Triệu Quốc Đống. Điệu nhạc chậm đã cung cấp thời cơ thích hợp nhất cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống gục đầu xuống nhìn Khấu Linh đang si mê.
- Khấu Linh.
- Đừng nói, Quốc Đống, đừng nghĩ gì, cũng được nói gì, cứ như vậy có được không?
Khấu Linh ngửa đầu lên nhìn, đôi mắt cô sáng rực lên dưới ánh đèn u ám, hơi thở và tiếng nói nũng nịu đủ để làm cho người đàn ông ngây dại.
Triệu Quốc Đống nhanh chóng cảm nhận được cơ thể mình đang biến hoá. Khấu Linh dán chặt cơ thể cô vào hắn, tiếng nhạc du dương làm hai người si mê. Trong bóng tối, Khấu Linh khẽ ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch, hơi thở gấp gáp như đang tìm gì đó hoặc chờ mong gì đó.
Ở tình huống này Triệu Quốc Đống biết mình không còn lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể ôm chặt eo cô rồi khẽ cúi đầu xuống.
Nụ hôn nóng bỏng thoáng cái thúc đẩy ngọn lửa tình mà Khấu Linh dồn nén đã lâu. Khấu Linh gần như dựa sát người mình vào người Triệu Quốc Đống. Cô ôm chặt lấy cổ Triệu Quốc Đống mà cọ cọ người, tiếng ư ư bằng mũi giống như thuốc kích thích đâm thẳng vào tim Triệu Quốc Đống.
Ngón tay Triệu Quốc Đống chạy xuống thắt lưng Khấu Linh, kéo sơ mi cô lên, nhanh chóng tìm khóa ngực nhưng không thấy mục tiêu.
- Không ở đó, ở đằng trước.
Khấu Linh cũng cảm nhận ý đồ của hắn nên hơi co người lại rời khỏi lòng Triệu Quốc Đống, sau đó cô vén áo mình lên và để cho tay Triệu Quốc Đống đưa vào trong lồng vú của mình.
Chiếc khóa phía trước được Triệu Quốc Đống cẩn thận cởi ra. Hắn nghịch ngợm bộ ngực của cô. Vú Khấu Linh không quá lớn nhưng lại mềm mại, nhẵn nhụi. Sự u ám của phòng làm hai người càng chìm vào tình dục. Hôn, vuốt ve, thân mật, kích thích trong nháy mắt đã bao phủ hai người.
Ngón tay Triệu Quốc Đống cuối cùng đã đẩy quần lót của Khấu Linh sang bên, tiến vào hang sâu ẩm ướt và nóng bỏng kia. Khấu Linh gần như nằm xụi lơ trên mặt đất, tiếng thở hổn hển làm cô không thể khống chế lửa tình dục của mình.
- Quốc Đống, chúng ta về đi, về chỗ anh.
Khi ánh mặt trời chiếu vào làm Triệu Quốc Đống có chút si mê nhìn cơ thể với đường cong hoàn mỹ đang nằm trước mặt mình. Đây là người hắn yêu hồi cấp ba sao? AI cũng nói chỉ có những thứ trong trí nhớ mới là đẹp, nhưng không phải có câu nói không ăn nho mà nói nho chua sao?
Triệu Quốc Đống cho rằng tuyệt đối là như vậy, may là hắn không tin mấy câu kia để làm cho hắn nuối tiếc vì không dám ăn nho.
Dáng người Khấu Linh đẹp nhất trong các cơ thể mà Triệu Quốc Đống từng thấy. Nếu cần có người so sánh thì may ra chỉ có Trình Nhược Lâm là sánh bằng.
Cổ Tiểu Âu mặc dù cao hơn nhưng dù sao cô mới hơn 20 còn thiếu sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, có lẽ sau này Cổ Tiểu Âu sẽ hơn Khấu Linh. Mà Trình Nhược Lâm lại thấp hơn Khấu Linh đôi chút. Khấu Linh khi nằm nghiêng thì đúng là khiến người ta thấy đây là cơ thể hoàn mỹ.
Một đêm điên cuồng làm Khấu Linh chìm sâu vào giấc ngủ nhưng hai má đỏ bừng quyến rũ lại làm người ta có thể thấy giống một em bé đang ngủ. Cánh tay và bờ vai lộ ra ngoài, trên đôi môi vẫn còn nở nụ cười.
Tiếng điện thoại di động đáng ghét cắt ngang làm Triệu Quốc Đống khó chịu, hắn đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Khấu Linh lúc này cũng đã tỉnh lại và thấy Triệu Quốc Đống đang thưởng thức cơ thể mình. Cô không những không xấu hổ che đi mà còn kiêu ngạo cố gắng ưỡn ngực và ghếch mông lên làm cho người cô yêu thấy rõ hơn.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nghe điện, một bên nghịch ngợm cặp vú căng cứng của Khấu Linh.
- Tổng giám đốc Đường.
- Ồ, có kết luận rồi sao? Tình hình thế nào?
Giọng nói Triệu Quốc Đống tuy bình tĩnh nhưng vẫn mang theo một tia khẩn trương. Khấu Linh ý thức được hắn có công việc gì đó rất quan trọng nên ngừng việc hấp dẫn Triệu Quốc Đống bằng mắt. Chẳng qua cô dán sát người vào hắn, nhất là bộ mông không ngừng đè ép bên dưới của hắn.
- Đã qua, đã xác định? Bao giờ báo cáo lên bộ? Sao không phải là ngày mai? Ồ, tôi quên mất mai là thứ bảy.
Tâm trạng Triệu Quốc Đống lúc này đang rất tốt.
- Cảm ơn Tổng giám đốc Đường, không vấn đề gì. Tôi sau khi về sẽ nói lại ý của Công ty Quốc Điện với Thị ủy, nhất định sẽ thực hiện lời hứa. Yên tâm, Tổng giám đốc Đường, cảm ơn, gặp lại.
Thấy Triệu Quốc Đống đã bỏ máy xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thì đây là biểu hiện chiếm được tin làm người ta vui mừng, Khấu Linh ưỡn người lên nói:
- Sao vậy Quốc Đống?
- Đại công cáo thành.
Triệu Quốc Đống rất hưng phấn. Hội nghị Đảng ủy Công ty Quốc Điện đã nghiên cứu và quyết định thành lập trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện khu vực Trung tây ở Ninh Lăng tỉnh An Nguyên. Hơn nữa ngày thứ hai sẽ báo cáo ý kiến này lên Bộ năng lượng. Cửa quan trọng nhất đã qua, bên Bộ năng lượng chỉ là trình tự mà thôi.
- Đại công cáo thành gì cơ?
Khấu Linh dựa đầu vào lòng Triệu Quốc Đống, bộ ngực đầy đặn không ngừng cạ vào bụng hắn.
- Lần này anh lên Bắc Kinh làm việc về cơ bản đã xong, có thể yên tâm rồi.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý cười nói:
- Ừ, cũng nên thư giãn một chút.
Ý trong lời của Triệu Quốc Đống làm Khấu Linh run lên. Cô chưa có động tác gì thì Triệu Quốc Đống đã nâng mông cô lên mà tiến vào. Trong tiếng kêu chói tai đầy hưng phấn của Khấu Linh, một trận mưa gió đã tới.
Hai người nằm trên giường quấn lấy nhau đến tận trưa mới dậy. Khấu Linh thấy điện thoại di động của Triệu Quốc Đống không ngừng vang lên. Lúc thì hắn nói đầy nghiêm túc, lúc thì thân mật trêu chọc, lúc thì rất tôn kính, tất nhiên là đang liên lạc gì đó. Đến tận khi ăn trưa mà Triệu Quốc Đống vẫn phải nghe điện.
Triệu Quốc Đống có chút do dự không biết bữa tiệc mừng chiều nay có nên mang Khấu Linh đi hay không? Điều này có làm lãnh đạo có ấn tượng không tốt không? Nhưng Khấu Linh dịu dàng như một cô nữ sinh, hắn lại không đành lòng bỏ cô lại. Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao?
Thái Chánh Dương không cần phải nói. Thái Chánh Dương nói nếu mình không có duyên với Lưu Nhược Đồng thì không cần cưỡng cầu. Lôi Hướng Đông thì cũng không cần phải nói, thân như anh em nhưng cuộc sống riêng của hắn thì đối phương không quá để ý. Điểm duy nhất không tiện là Dương Thiên Minh. Đây chẳng qua chỉ là lần gặp mặt thứ hai, hơn nữa còn là buổi tiệc gặp mặt. Mặc dù chỉ là cuộc gặp bình thường nhưng Triệu Quốc Đống không muốn đối phương có ấn tượng không tốt.
Triệu Quốc Đống đang do dự thì điện thoại di động của Khấu Linh vang lên.
- A?
Khấu Linh nghe điện mà mặt hơi là lạ. Cô đi sang bên một lúc rồi mới quay lại.
- Sao vậy em?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Là Mễ Á, cô ấy 4h30 chiều nay xuống sân bay.
Trên mặt Khấu Linh có vẻ rất lạ.
- Ồ, vậy thì tốt. Chiều nay cô ấy tới thì chúng ta có thể tụ tập một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tối nay anh không có lịch sao? Em thấy anh rất bận, công việc quan trọng hơn. Bên Mễ Á thì em tiếp cô ấy là được.
Trong lòng Khấu Linh có chút không muốn nhưng không có cách nào. Dù sao tách với Triệu Quốc Đống ra thì vẫn tốt hơn là để Mễ Á tiến vào. Hơn nữa Khấu Linh cũng cần thời gian điều chỉnh tâm trạng của mình.
- Mai chúng ta liên lạc là được mà.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, hắn đỡ phải giải quyết vấn đề khó khăn. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình làm thế là không hay, chẳng qua bữa cơm hôm nay đúng là rất quan trọng đối với hắn.
- Như vậy cũng tốt, sáng mai anh gọi cho em. Ngày kia anh bay về An Nguyên, chúng ta còn một ngày vui vẻ bên nhau.
Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
Bữa tối diễn ra khá vui vẻ. Triệu Quốc Đống đứng trước cửa mời Dương Thiên Minh, Thái Chánh Dương, Lôi Hướng Đông. Triệu Quốc Đống còn gọi thêm của Lô Miễn Dương và Lục Nhị đến cùng. Không khí khá vui vẻ, đề tài cũng rất rộng từ chính sách nguồn năng lượng quốc gia đến xây dựng hệ thống đê điều. Từ khai thác tài nguyên thủy điện tỉnh An Nguyên đến việc vét sâu các nhánh sông của dòng Trường Giang đến xây dựng hệ thống đê điều ở tỉnh An Nguyên. Từ cơn lốc tài chính Đông Nam Á đến hệ thống kinh tế Trung Quốc sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
Trong bữa ăn, Triệu Quốc Đống cố ý nhắc đến hệ thống đê điều ở An Nguyên quá yếu ớt, nhất là việc đầu tư xây dựng hệ thống đê điều ngăn lũ là quá kém. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng nửa thật nửa giả nói rằng hắn chú ý thấy hệ thống đê điều ở bên dòng Trường Giang có nhiều sơ hở, một khi gặp cơn đại hồng thủy thì rất dễ tạo thành tổn thất cực lớn đối với tính mạng quần chúng nhân dân và tài sản quốc gia.
Triệu Quốc Đống biết lời này của mình trong bữa ăn chỉ là mấy lời nói gió thoảng qua tai. Ở Tây Giang hoặc Thị xã Ninh Lăng nếu nói chuyện này ra thì không thích hợp. Chẳng qua hắn nhớ rất rõ năm 98 tỉnh An Nguyên, thậm chí các tỉnh trong lưu vực sông Trường Giang sẽ gặp trận lũ lụt rất lớn, cái giá phải trả là không hề nhỏ. nếu như hắn đã biết thì phải cố gắng thay đổi trong phạm vi nhất định. Triệu Quốc Đống hy vọng mình có thể dùng hết sức.
Đương nhiên hắn không thể nào giống vị Nostradamus nước Pháp tuyên bố thế giới bị hủy diệt vào lúc nào. Nhưng hắn có thể phản ánh một chút về hệ thống đê điều chống lũ ở lưu vực sông Trường Giang chảy qua An Nguyên. Triệu Quốc Đống hy vọng có thể thông qua Dương Thiên Minh là Bộ trưởng Bộ Thủy lợi ảnh hưởng đến việc xây dựng hệ thống đê điều An Nguyên, kéo dài đến các khu vực khác, như vậy cũng không uổng phí phần giấc mơ đó.
Mới đầu Dương Thiên Minh cũng không quá chú ý, dù sao Triệu Quốc Đống có thể khẳng định chỉ là tình hình ở Ninh Lăng. Nhưng Triệu Quốc Đống lại nói với giọng rất kiên quyết, thậm chí nhắc đến hệ thống đê điều An Nguyên yếu ớt thì đã làm y chú ý.
Y mặc dù mới làm Bộ trưởng Bộ Thủy lợi nên không chỉ chỏ nhiều, đối với việc Triệu Quốc Đống nhắc hệ thống đê điều dòng Trường Giang có nhiều sơ hở thì y cũng không quá tin. Theo y thấy đây là cách Triệu Quốc Đống làm để mình chú ý. Y thậm chí cũng không cho là đúng. Chẳng qua đối với hệ thống đê điều của các dòng sông đi qua An Nguyên, y lại hiểu khá rõ. Triệu Quốc Đống dám can đảm kiên quyết nói lời này với y, chỉ sợ cũng có điểm đáng tin cậy.
Dương Thiên Minh và Thái Chánh Dương uống khá tốt, Lôi Hướng Đông càng không cần phải nói.
Về phần Lô Miễn Dương và Lục Nhị không cần phải nói. Lô Miễn Dương lần đầu chính thức thấy được thực lực giấu sau lưng Triệu Quốc Đống. Dù là Bí thư Thị ủy thậm chí Phó chủ tịch tỉnh cũng không có năng lực hẹn hai vị Bộ trưởng đến ăn cơm. Mà y chỉ là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát không ngờ còn được hưởng vinh dự này.
Lô Miễn Dương biết rõ Triệu Quốc Đống có thể gọi mình tới tham gia bữa ăn này cũng có nghĩa coi mình là người thân tín, điểm này làm Lô Miễn Dương có chút hưng phấn. Nhất là khi thấy Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết thì càng làm y phải than thở, đây là thực lực mềm. Mặc dù Dương Thiên Minh và Thái Chánh Dương đã không còn công tác ở An Nguyên, có vẻ không ảnh hưởng được đến nhân sự Ninh Lăng. Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ là có thể hiểu năng lực của bọn họ. Đừng nói một Bí thư Thị ủy, chính là một cán bộ cấp phó tỉnh muốn được ưu ái như vậy cũng không thể. Đây là điều không phải quan hệ bình thường là đạt được.
Lô Miễn Dương rất hưng phấn nên không ngừng đứng lên mời rượu. Lục Nhị lại khá ngoan ngoãn phối hợp rót rượu cho mọi người.
Ăn xong, hai người Thái Chánh Dương, Dương Thiên Minh rời đi, chỉ mình Lôi Hướng Đông ở lại.
Trong bữa ăn hai người nói không ít về cuộc khủng hoảng tài chính đến nền kinh tế Châu Á, Lôi Hướng Đông vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm với tình hình kinh tế thế giới. Mặc dù người này không có tri thức chuyên nghiệp về ngành kinh tế, nhưng lại nắm chắc xu thế.
Triệu Quốc Đống cũng khẳng định nguy cơ tài chính của Hongkong, cũng nói rõ với Lôi Hướng Đông rằng các tập đoàn quốc tế nhất định sẽ công kích Hongkong. Qua đó chứng minh cho sự thất bại khi Hongkong về Trung Quốc, cũng muốn đạt được lợi ích phong phú.
Cả ngày chạy xe nhưng Triệu Quốc Đống lại đang có tâm trạng rất tốt. Bầu trời trong xanh cung cấp cho ba người cơ hội đi chơi tốt đẹp. Bọn họ đi từ Mộ điền đến Di Hòa Viên, đến Bắc hải, đến cung Ung Hòa. Có Khấu Linh dẫn dường, Triệu Quốc Đống cứ việc làm lái xe.
Khấu Linh cẩn thận giấu đi quan hệ kia của cô và Triệu Quốc Đống. Cô biết mình và Triệu Quốc Đống từ lời nói động tác đều dễ lộ, vì thế trong cả ngày đi chơi, cô liền cố giữ khoảng cách với Triệu Quốc Đống để tránh làm Mễ Á nghi ngờ.
Mễ Á lần trước khi tới Bắc Kinh đã nhắc đến Triệu Quốc Đống, trong giọng nói tỏ vẻ tò mò về Triệu Quốc Đống làm Khấu Linh ghen. Chỉ là Khấu Linh giấu rất kỹ nên Mễ Á không nhận ra.
Khấu Linh sau khi biết thân phận thật của Triệu Quốc Đống thì càng thêm hứng thú với hắn. Cô cảm thấy Phí Dương rời đi chính là vì Triệu Quốc Đống xuất hiện. Y tưởng giữa cô và Triệu Quốc Đống có quan hệ không minh bạch.
Mễ Á đã nói Triệu Quốc Đống là một viên ngọc chưa được điêu khắc, là viên kim cương giấu trong phòng. Ai có thể bắt được thì người đó sẽ lấy được bảo tàng vô giá.
28 tuổi đã là cán bộ cấp giám đốc sở, Khấu Linh làm trong cơ quan nhà nước nên biết trọng lượng của nó. Không có chỗ dựa mạnh, mạng lưới quan hệ cùng năng lực cá nhân thì không bao giờ được. Có thể nói đây là ngôi sao chính trị mới có tương lai vô hạn. Hơn nữa Mễ Á còn mơ hồ nói nhà Triệu Quốc Đống thoáng cái trở nên rất giàu, chỉ là Khấu Linh không biết tình hình cụ thể.
Khấu Linh cũng không biết Mễ Á đây là cố ý giấu tình hình gia đình Triệu Quốc Đống với cô.
Đợt tết Mễ Á về tham gia họp lớp đã từ chối lời tỏ tình của Tiêu Trí Viễn. Cả cô và Khấu Linh đều nói đó chỉ là tên quan liêu bình thường, theo người đó có lẽ sống cuộc sống an nhàn, có lẽ là hy vọng của nhiều cô gái nhưng không phải cuộc sống cô muốn. Cô thích cuộc sống mạo hiểm, muốn khiêu chiến. Mà chinh phục Triệu Quốc Đống, làm hắn quỳ xuống chân cô là mục tiêu lúc này của cô.
Sau khi Mễ Á nói ý đồ này ra, Khấu Linh lại có quan hệ kia với Triệu Quốc Đống nên Khấu Linh cảm thấy Mễ Á mặc dù nghĩ thoáng, thậm chí còn nói khích đối phương nhất định phải thành công, nhưng thật ra trong lòng cô lại cố tránh cho chuyện đó xảy ra.
Mễ Á bây giờ đang ở Thâm Quyến, ở đó có bạn học thân nhất hồi đại học của cô. Chẳng qua Mễ Á cũng chưa rõ mình nên làm gì.
Triệu Quốc Đống lén hỏi Mễ Á có dự tính gì không, cô trả lời rất mơ hồ là không biết, đi một bước tính một bước. Cô còn chưa xác định mình muốn làm gì. Triệu Quốc Đống không biết nói gì nữa. Chẳng qua hắn biết điều kiện gia đình Mễ Á khá tốt nên không lo về kinh tế.
……………..
Triệu Quốc Đống khi ở sân bay đã biết việc hơn 20 công nhân của nhà máy Ngũ kim và Tiêu kiện tố cáo lên Ủy ban Thị xã. Kim Vĩnh Kiện đã bảo Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã gọi điện cho hắn. Chẳng qua hắn mới ra sân bay, hơn 3 tiếng nữa mới có thể về tới.
Triệu Quốc Đống đang vui vẻ đột nhiên gặp chuyện này thì rất căm tức.
Hắn từng hỏi Hoắc Vân Đạt rằng hai nhà máy này khi cải cách có thể gây mất ổn định không? Hoắc Vân Đạt trả lời việc này tiến hành khá thuận lời. Mới đầu công nhân bình thường ý kiến về việc nhân viên quản lý được cổ phần nhiều hơn, nhưng sau khi làm công tác tư tưởng và giảm thấp một chút cổ phần của nhân viên quản lý thì về cơ bản đã xong.
Mặc dù đây không phải việc lớn nhưng Triệu Quốc Đống đã hứa với Thư Chí Cao rằng không xuất hiện tình hình mất ổn định, vậy mà chuyện hôm nay chính là tín hiệu nguy hiểm.
- Quốc Đống, đây là việc gì? Không phải nói không có vấn đề gì sao? Sao vẫn còn có công nhân đến tố cáo với Thị xã?
Thư Chí Cao có chút khó chịu mà nói.
- Thị trưởng Thư, con người muôn hình muôn vẻ, hơn 200 công nhân về cơ bản đều hài lòng với cải cách, chỉ có 20 công nhân không hài lòng, tỷ lệ là bao nhiêu? Không đầy 10%, chỉ cần chúng ta đảm bảo lợi ích của đông đảo nhân viên, một bộ phận người quen với việc hết ăn lại nằm và nhận tiền gây sự là tất nhiên.
Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng liền chạy ngay tới Ủy ban Thị xã. Hắn cũng đã gọi cho Hoắc Vân Đạt mà tìm hiểu tình hình mà biết đám nhân viên kiện cáo kia vốn là nhân viên văn phòng và nhân viên hậu cần không được ưu đãi như nhân viên quản lý, số cổ phần giống công nhân bình thường. Mà bọn họ lại không giỏi về kỹ thuật, nhà máy một khi cải cách thì bọn họ có thể bị mất việc hoặc đổi sang việc khác. VÌ thế mới kiện lên Ủy ban Thị xã đòi tăng cổ phần.
- Quốc Đống, tôi cũng không nói nhiều với cậu. Cậu tự nghĩ biện pháp mà xử lý tốt. Tôi nghe nói mấy tên cầm đầu còn định kiện lên tỉnh. Chuyện này tôi không hy vọng tỉnh biết, Tây Giang tự phụ trách đi.
Có lẽ Khu Khai Phát được xác định xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện khiến tâm trạng Thư Chí Cao khá vui vẻ, vì thế không dây dưa nhiều ở việc này.
- Trên bộ bao giờ thì quyết định?
- Có lẽ chỉ trong tuần này. Bởi vì đây là phương án mang tính chỉ đạo của Công ty Quốc Điện, còn chưa có hạng mục đầu tư cụ thể, vì thế không cần thông qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Khi lập hạng mục cụ thể thì mới cần Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia gật đầu.
- Rất tốt, Quốc Đống, phương án chỉ đạo của Công ty Quốc Điện đã có, như vậy việc chứng thực hạng mục thì cậu phải chú ý kỹ mới được. Công ty Quốc Điện là một tập đoàn khổng lồ, tùy tiện đầu tư một chút là có thể làm Ninh Lăng có lợi ích rất lớn. Cậu phải xúc tiến bọn họ nhanh chóng lập hạng mục cụ thể và xây dựng trụ sở. Thị ủy, Ủy ban Thị xã cũng sẽ đưa ra các chính sách.
Thư Chí Cao rất mong chờ trụ sở này.
- Thị trưởng Thư, tôi thật ra cảm thấy chỉ cần có phương án chỉ đạo của Công ty Quốc Điện là đủ. Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào nó mà thu hút đầu tư. Tôi tin rằng chỉ cần bằng chiêu bài xây dựng trụ sở chế tạo, chúng ta cũng có thể có nhiều công ty tới đầu tư.
- Quốc Đống, thao tác cụ thể cậu tự quyết định. Tôi chỉ muốn thấy kết quả. Cuối năm Khu Khai Phát Ninh Lăng có khởi sắc hay không thì tôi sẽ hỏi cậu.
Thư Chí Cao cười nói:
- Cậu có yêu cầu gì thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã hoàn toàn đáp ứng. Chỉ có một yêu cầu đó là nhất định làm cho Khu Khai Phát Ninh Lăng phát triển, hơn nữa với tốc độ nhanh.
Ra khỏi văn phòng Thư Chí Cao, Triệu Quốc Đống cảm thấy trọng trách trên vai mình rất nặng nề. Khu Khai Phát Ninh Lăng kém quá nhiều so với các Khu Khai Phát lân cận. Bây giờ Thư Chí Cao lại muốn nó vượt qua các Khu Khai Phát khác ư?
Chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất điều này làm Thư Chí Cao bớt chú ý đến việc cải cách các nhà máy Tây Giang, làm cho y không cần quan tâm mấy việc vặt vãnh. Ít nhất việc nhân viên hai nhà máy kia kiện cáo không làm y tức giận.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nghe Hoắc Vân Đạt báo cáo tình hình. Nhà máy Ngũ Kim kiện cáo, số lượng không nhiều, cũng không có chuyện gì. Nhưng làm Triệu Quốc Đống và Hoắc Vân Đạt lo lắng là đám người kia có thể kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh.
Nếu xảy ra chuyện như vậy thì chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu luôn nói quan tâm cuộc sống dân chúng, y dù không trực tiếp phụ trách việc này nhưng chỉ sợ cũng ắng Thư Chí Cao, như vậy hắn sẽ gặp khó khăn.
Kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh tuyệt đối không thể xảy ra. Đây là vấn đề nguyên tắc, dù dùng thủ đoạn nào cũng phải chặn.
- Anh có thể xác định có ai đứng sau gây rối không?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.
- Không thể. Nhưng tôi lại nghi ngờ vào việc này. Theo lý công tác chuẩn bị làm tốt, bọn họ cũng không biểu hiện mãnh liệt như vậy. Sao bây giờ thoáng cái kiện lên Ủy ban Thị xã, còn tuyên bố kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh?
Dương Thiên Bồi và Kiều Huy vẫn ở Bắc Kinh, bọn họ đang đàm phán cuối cùng cho hai khu đất kia, có lẽ trước 1/5 sẽ chính thức có quyền khai thác hai khu đất này. Diện tích hai khu đất không lớn nhưng có điều kiện địa lý và hệ thống giao thông thuận tiện, mỗi khu đất đều có mấy nhà cạnh tranh.
Diện tích vừa phải cũng phù hợp với ý đồ của Thiên Phu. Làm các khu nhà cao cấp là sở trường của Thiên Phu, dù Mai Giang Minh Châu hay là Lan Khê Ngự Uyển đều khiến Địa ốc Thiên Phu đạt được danh tiếng ở Bắc Kinh, Thượng Hải. Đây là điểm tự tin để Thiên Phu tiến quân đến Bắc Kinh và Thượng Hải.
Triệu Quốc Đống vẫn chọn khách sạn Tiền Môn làm chỗ ở. Ở đây có vị trí thích hợp, hoàn cảnh được.
Ngồi trong xe Mercedes – Benz, xx có chút vui mừng, đây là lần đầu cô đi sang trọng như vậy. Cô cảm thấy mình như cô gái Lọ Lem ngồi trong xe của Hoàng tử vậy.
Theo thông lệ, Triệu Quốc Đống đến gặp mấy vị lãnh đạo của Công ty Quốc Điện.
- Tổng giám đốc Đường, tình hình sao rồi?
Triệu Quốc Đống đặt hai hộp trà lên bàn Đổng Minh Đường mà nói.
- Sáng mai hội nghị Đảng ủy công ty sẽ diễn ra, nếu không có bất ngờ xảy ra thì Ninh Lăng sẽ đạt được tư cách này.
Đổng Minh Đường trầm ngâm một chút rồi nói:
- Chẳng qua quyền quyết định cuối cùng là của bộ.
- Tổng giám đốc Đường, anh đừng nói như vậy với tôi. Ai chẳng biết quyền quyết định của hạng mục này là công ty, bộ chẳng qua chỉ là hình thức mà thôi.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua dù là như vậy tôi vẫn phải cảm ơn Tổng giám đốc Đường đã ủng hộ Ninh Lăng. Dân chúng Ninh Lăng nhất định nhớ kỹ sự quan tâm của Tổng giám đốc Đường và Công ty Quốc Điện với chúng tôi.
- Được rồi Quốc Đống, hai chúng ta còn cần nói như vậy sao? Ninh Lăng có điều kiện trụ cột cũng được, năm ngoái các cậu lại thành công thu hút đầu tư ở Thượng Hải, ký được hiệp định đầu tư với nhiều công ty sản xuất thiết bị ngành điện như vậy, điều này đã tăng sức cạnh tranh cho Ninh Lăng. Công ty cũng biết sự chờ đợi và ủng hộ của Đảng ủy, chính quyền Ninh Lăng đối với hạng mục này. Giúp đỡ và phát triển khu vực khó khăn cũng là nguyên tắc cơ bản của Công ty Quốc Điện, cùng với việc Bộ trưởng Thái cũng đã nói rõ công ty nhà nước phải có trách nhiệm trong việc phát triển xã hội, phải tăng cường ủng hộ khu vực khó khăn. Cho nên Đảng ủy công ty về cơ bản xác định nguyên tắc này.
Tâm trạng Đổng Minh Đường lúc này khá tốt.
Triệu Quốc Đống này và Thái Chánh Dương có ảnh hưởng lớn đối với việc lên chức của y sau này. Tạo quan hệ tốt đẹp với Triệu Quốc Đống thì có thể khiến y tạo được quan hệ cá nhân với Thái Chánh Dương.
Thái Chánh Dương bây giờ đã là Bộ trưởng Bộ năng lượng, tất cả các lĩnh vực năng lượng như dầu mỏ, khí thiên nhiên, than đá, điện, điện hạt nhân, điện tái sinh đều nằm trong sự quản lý của Bộ năng lượng.
Chính sách nguồn năng lượng quốc gia được chú ý cao độ. Nghe nói Thủ tướng Hồng cũng rất lo lắng với việc Trung Quốc phát triển nhanh như vậy, năng lượng về sau sẽ là một vấn đề rất khó khăn. Hơn nữa cũng càng lúc càng coi trọng bởi vì chính sách năng lượng không rõ ràng sẽ ảnh hưởng đến việc phát triển ngành sản xuất năng lượng và bảo vệ môi trường của quốc gia.
Bộ năng lượng có tác dụng đi đầu trong việc đưa ra các chính sách về nguồn năng lượng quốc gia. Vì thế các công ty trong lĩnh vực năng lượng cũng trực thuộc Bộ năng lượng quản lý. Mặc dù các công ty này có nhiều cán bộ cấp giám đốc sở, cấp Phó bộ trưởng nhưng Bộ năng lượng có quyền quyết định nhân sự của các công ty trực thuộc.
- Vậy tôi chờ tin tốt của Tổng giám đốc Đường.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Lúc nào Tổng giám đốc Đường và tổng giám đốc Bàng rảnh thì đến Ninh Lăng chúng tôi chơi. Suối nước nóng núi Hốt Luân đã chính thức đi vào hoạt động.
- Ha ha, Quốc Đống, tôi thấy tắm suối nước nóng ở Ninh Lăng rất được.
Đổng Minh Đường cười nói.
- Tắm một trận ở suối nước nóng đúng là làm người ta dễ khôi phục sức khỏe, kéo dài tuổi thọ. Các cậu đúng là sướng, có thể thoải mái hưởng thụ tài sản của thiên nhiên.
- Tổng giám đốc Đường, các vị ở Bắc Kinh, nhìn khắp cả nước, đi đâu đều là khách quý thì sao có thể so sánh với người nông thôn chúng tôi.
Triệu Quốc Đống cười phá lên nói.
- Nếu thật sự đến Hoa Lâm ở vài năm, cả ngày suy nghĩ vì việc phát triển kinh tế và giúp dân chúng tăng thu nhập thì dù cho anh mỗi ngày tắm suối nước nóng cũng thấy chán.
- Nói cũng đúng, mỗi nhà đều có khó xử. Quốc Đống, lần này nếu như công ty xác định xây dựng trụ sở ở Ninh Lăng, Thị xã các cậu sợ còn phải tăng cường xây dựng cơ sở trụ cột. Hy vọng các cậu có thể nắm bắt cơ hội này mà khiến kinh tế Ninh Lăng phát triển thật nhanh.
Đổng Minh Đường nghiêm túc nói.
- Điểm này là nhất định, Thị xã khá coi trọng cho nên mới bảo tôi tới đây chờ tin. Tôi được sự ủy thác của Thị ủy, Ủy ban Thị xã Ninh Lăng cam đoan tất cả lời hứa của chúng tôi với Công ty Quốc Điện trước đây đều thực hiện được.
- Đúng, nghe nói Bí thư Kỳ chỗ các cậu đã đi?
Đổng Minh Đường cười nói.
- Vậy bây giờ Ninh Lăng ai làm Bí thư?
- Tạm thời do Thị trưởng Thư chủ trì công việc, về sau này thì không rõ.
Triệu Quốc Đống cười nói:
- Chẳng qua dù ai đến làm Bí thư thì nhanh chóng xây dựng trụ sở cũng là sự đồng lòng của cả Ninh Lăng.
- Ừ, như vậy cũng tốt, bây giờ Công ty Quốc Điện chúng tôi trực thuộc Bộ năng lượng. Nghe nói bộ muốn tiến hành cải cách các công ty, tập đoàn trực thuộc. Mảng dầu mỏ, khí thiên nhiên là một, mảng điện lực là một, than đá là một, mấy ngành này cần phải cải cách. Tôi đoán có lẽ Thủ tướng Hồng đã dặn Bộ trưởng Thái phải tăng cường sức sống cho ngành sản xuất năng lượng này.
Đổng Minh Đường chuyển đề tài mà nói.
- Ừ, tôi nghe Bộ trưởng Thái cũng nói về việc tăng cường sự khống chế của quốc gia đối với ngành sản xuất này, tăng sức cạnh tranh của các công ty nhà nước, xác định rõ phương hướng chính sách năng lượng quốc gia. Đây là ý đồ chính khi thành lập Bộ năng lượng. Các công ty này không chỉ tăng sức cạnh tranh trong nước, còn phải đi ra nước ngoài, tranh đoạt thị phần quốc tế cho sự phát triển của Trung Quốc.
Đổng Minh Đường cẩn thận phân tích lời Triệu Quốc Đống nói. Không thể nghi ngờ lời của Triệu Quốc Đống chính là ý tưởng của Thái Chánh Dương. Bây giờ hiểu rõ ý trong công việc của Thái Chánh Dương là rất quan trọng, nhất là nếu muốn lên thì cần phải hiểu ý lãnh đạo.
- Xem ra Bộ trưởng Thái khá ủng hộ việc các công ty năng lượng đi ra nước ngoài. Những năm gần đây Công ty Quốc Điện cũng tham gia vài hạng mục đầu tư ở nước ngoài, nhưng chủ yếu là do yêu cầu chính trị của quốc gia, còn về mặt kinh tế thì không có mấy.
Đổng Minh Đường nói.
- Ừ Tổng giám đốc Đường, anh biết ý của Bộ trưởng Thái là tốt. Công ty Quốc Điện là công ty đứng đầu trong ngành điện thì cần làm gương, đây không chỉ là yêu cầu chính trị mà cũng có thể trở thành tấm gương trong lĩnh vực kinh tế.
Triệu Quốc Đống chỉ điểm đến là thôi.
- Ha ha, đúng thế, vừa phải học cách quan tâm tới chính trị, vừa phải học cách tranh đoạt lợi ích kinh tế, đây là trách nhiệm của các công ty khổng lồ.
Đổng Minh Đường gật đầu nói:
- Quốc Đống, cậu xem lúc nào có thể mời Bộ trưởng Thái, Đổng ca này mời khách để báo cáo công việc với Bộ trưởng Thái.
- Tổng giám đốc Đường, thời gian này sợ không được, Bộ trưởng Thái vừa lên chức nên chỉ sợ rất nhiều việc. Hơn nữa cũng không tiện đi gặp các nước chư hầu. Anh xem như vậy có được không, chờ khi trụ sở Ninh Lăng xác định, tháng sáu này tôi cảm ơn Tổng giám đốc Đường, đến lúc đó tôi mời Bộ trưởng Thái đến là được.
- Được, cứ quyết định như vậy đi, tháng sáu tôi chờ cậu tới. Đến lúc ấy tôi sẽ tham gia, chúng ta coi chọn một nơi coi như nghỉ hè.
Ra khỏi phòng ăn tây, Triệu Quốc Đống và Khấu Linh đều chưa cảm thấy vẫn còn chưa hết ý. Phòng ăn này và phòng ăn do người Nga mở coi như hai nhà hàng nổi tiếng về đồ tây ở Bắc Kinh.
- Bây giờ đi đâu ngồi?
Triệu Quốc Đống rất tùy ý mà nói.
Mấy chén rượu vang thực ra không đáng gì, nhưng hôm nay lại làm Khấu Linh có chút hưng phấn.
- Quốc Đống, chúng ta đi hát đi, đã lâu không hát, ông cũng không thường xuyên tới Bắc Kinh mà.
- Hai chúng ta thôi ư?
Triệu Quốc Đống hỏi câu này thì thấy vẻ mặt Khấu Linh có vẻ không tốt nên vội vàng nói.
- Được, hôm nay nghe cô bố trí, muốn chơi thì chơi cho vui. Cô nói đi đâu, chúng ta đi đó.
Tâm trạng Khấu Linh lúc này mới tốt hơn.
- Ừ, đi thôi, hôm nay tôi mang ông đến một quá hát có hoàn cảnh rất được. Các thanh niên ở cơ quan tôi thường xuyên tới đó.
Triệu Quốc Đống thực ra không muốn đi hát với Khấu Linh. Hắn biết đến nơi ấy khó tránh khỏi việc uống rượu, một nam một nữ mà hai người vốn đã có ý kia thì rất dễ có hoa lửa trong không khí đó.
- Anh có bao nhiêu người em gái, vì sao mỗi cô em gái đều mệt mỏi. Anh rốt cuộc có bao nhiêu người bạn tốt, vì sao từng người bạn đều rơi nước mắt.
Khấu Linh hát rất chăm chú, bài hát này có lẽ là sở trường của cô làm cô hát rất nhập thần.
Triệu Quốc Đống nhẹ nhàng nhấp ngụm rượu và nghe Khấu Linh hát.
Tâm trạng Khấu Linh một năm qua có vẻ không tốt. Mễ Á sau khi từ chức đã đến Bắc Kinh một thời gian, đây là điều mà Triệu Quốc Đống nghe Khấu Linh nói. Mễ Á đã từ chức khỏi ngân hàng Hoa Kỳ và tham gia vào bộ tộc phiêu bạt. Nghe Khấu Linh nói bây giờ Mễ Á có thể đã đến Quảng Châu hoặc là Thâm Quyến, cô đã đổi số điện thoại nên giờ cũng không liên lạc được.
Triệu Quốc Đống cũng không nói gì nhiều. Mễ Á đúng là đã đổi số điện thoại, cũng đúng là đã tới Quảng Châu. Chẳng qua Triệu Quốc Đống vẫn còn duy trì được liên lạc. Triệu Quốc Đống cũng biết Mễ Á và Khấu Linh vẫn duy trì được liên lạc. Nhưng Khấu Linh có vẻ không muốn cho hắn biết cách liên lạc với Mễ Á.
Khấu Linh chọn cho Triệu Quốc Đống bài hát khá lưu hành lúc này là Trái tim mềm yếu, Triệu Quốc Đống không giỏi hát. Như hắn nói giọng hắn thích hợp hét và quát nhưng do Khấu Linh ép mãi nên hắn đành phải hát một bài. Đương nhiên điều này được Khấu Linh vỗ tay khen.
Khi bài hát Không phải em không cẩn thận, em lặng lẽ che mắt anh được vang lên, nhiệt độ trong phòng cũng có vẻ tăng lên không ít. Quần áo hai người mặc vốn ít thì giờ càng thêm mẫn cảm. Không khí này rất thích hợp với những đôi tình nhân.
Đôi môi ngọt ngào và tỏa hương thơm của Khấu Linh lầm Triệu Quốc Đống nhộn nhạo. Hắn thậm chí có thể cảm nhận được luồng khí nóng trên mặt Khấu Linh. Men rượu và tâm trạng dung hợp với nhau khiến cho Khấu Linh càng thêm nóng bỏng, nhiệt tình.
Áo khoác Triệu Quốc Đống đã được ném ở sô pha bên ngoài. Lúc này nhiệt độ trong phòng tăng nhanh, ánh đèn u ám của phòng càng làm cho hai người mất khống chế. Triệu Quốc Đống cảm nhận được tối nay kiểu gì cũng xảy ra chuyện. Nhưng hắn lúc này lại không thể từ chối được.
Tay Khấu Linh vốn đặt trên vai Triệu Quốc Đống đã từ từ đưa xuống và cuối cùng tạo thành hình thức ôm Triệu Quốc Đống, cơ thể chỉ trong nháy mắt dán sát vào người Triệu Quốc Đống. Điệu nhạc chậm đã cung cấp thời cơ thích hợp nhất cho bọn họ.
Triệu Quốc Đống gục đầu xuống nhìn Khấu Linh đang si mê.
- Khấu Linh.
- Đừng nói, Quốc Đống, đừng nghĩ gì, cũng được nói gì, cứ như vậy có được không?
Khấu Linh ngửa đầu lên nhìn, đôi mắt cô sáng rực lên dưới ánh đèn u ám, hơi thở và tiếng nói nũng nịu đủ để làm cho người đàn ông ngây dại.
Triệu Quốc Đống nhanh chóng cảm nhận được cơ thể mình đang biến hoá. Khấu Linh dán chặt cơ thể cô vào hắn, tiếng nhạc du dương làm hai người si mê. Trong bóng tối, Khấu Linh khẽ ngẩng đầu lên, môi khẽ nhếch, hơi thở gấp gáp như đang tìm gì đó hoặc chờ mong gì đó.
Ở tình huống này Triệu Quốc Đống biết mình không còn lựa chọn nào khác. Hắn chỉ có thể ôm chặt eo cô rồi khẽ cúi đầu xuống.
Nụ hôn nóng bỏng thoáng cái thúc đẩy ngọn lửa tình mà Khấu Linh dồn nén đã lâu. Khấu Linh gần như dựa sát người mình vào người Triệu Quốc Đống. Cô ôm chặt lấy cổ Triệu Quốc Đống mà cọ cọ người, tiếng ư ư bằng mũi giống như thuốc kích thích đâm thẳng vào tim Triệu Quốc Đống.
Ngón tay Triệu Quốc Đống chạy xuống thắt lưng Khấu Linh, kéo sơ mi cô lên, nhanh chóng tìm khóa ngực nhưng không thấy mục tiêu.
- Không ở đó, ở đằng trước.
Khấu Linh cũng cảm nhận ý đồ của hắn nên hơi co người lại rời khỏi lòng Triệu Quốc Đống, sau đó cô vén áo mình lên và để cho tay Triệu Quốc Đống đưa vào trong lồng vú của mình.
Chiếc khóa phía trước được Triệu Quốc Đống cẩn thận cởi ra. Hắn nghịch ngợm bộ ngực của cô. Vú Khấu Linh không quá lớn nhưng lại mềm mại, nhẵn nhụi. Sự u ám của phòng làm hai người càng chìm vào tình dục. Hôn, vuốt ve, thân mật, kích thích trong nháy mắt đã bao phủ hai người.
Ngón tay Triệu Quốc Đống cuối cùng đã đẩy quần lót của Khấu Linh sang bên, tiến vào hang sâu ẩm ướt và nóng bỏng kia. Khấu Linh gần như nằm xụi lơ trên mặt đất, tiếng thở hổn hển làm cô không thể khống chế lửa tình dục của mình.
- Quốc Đống, chúng ta về đi, về chỗ anh.
Khi ánh mặt trời chiếu vào làm Triệu Quốc Đống có chút si mê nhìn cơ thể với đường cong hoàn mỹ đang nằm trước mặt mình. Đây là người hắn yêu hồi cấp ba sao? AI cũng nói chỉ có những thứ trong trí nhớ mới là đẹp, nhưng không phải có câu nói không ăn nho mà nói nho chua sao?
Triệu Quốc Đống cho rằng tuyệt đối là như vậy, may là hắn không tin mấy câu kia để làm cho hắn nuối tiếc vì không dám ăn nho.
Dáng người Khấu Linh đẹp nhất trong các cơ thể mà Triệu Quốc Đống từng thấy. Nếu cần có người so sánh thì may ra chỉ có Trình Nhược Lâm là sánh bằng.
Cổ Tiểu Âu mặc dù cao hơn nhưng dù sao cô mới hơn 20 còn thiếu sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành, có lẽ sau này Cổ Tiểu Âu sẽ hơn Khấu Linh. Mà Trình Nhược Lâm lại thấp hơn Khấu Linh đôi chút. Khấu Linh khi nằm nghiêng thì đúng là khiến người ta thấy đây là cơ thể hoàn mỹ.
Một đêm điên cuồng làm Khấu Linh chìm sâu vào giấc ngủ nhưng hai má đỏ bừng quyến rũ lại làm người ta có thể thấy giống một em bé đang ngủ. Cánh tay và bờ vai lộ ra ngoài, trên đôi môi vẫn còn nở nụ cười.
Tiếng điện thoại di động đáng ghét cắt ngang làm Triệu Quốc Đống khó chịu, hắn đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật. Khấu Linh lúc này cũng đã tỉnh lại và thấy Triệu Quốc Đống đang thưởng thức cơ thể mình. Cô không những không xấu hổ che đi mà còn kiêu ngạo cố gắng ưỡn ngực và ghếch mông lên làm cho người cô yêu thấy rõ hơn.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng mà nghe điện, một bên nghịch ngợm cặp vú căng cứng của Khấu Linh.
- Tổng giám đốc Đường.
- Ồ, có kết luận rồi sao? Tình hình thế nào?
Giọng nói Triệu Quốc Đống tuy bình tĩnh nhưng vẫn mang theo một tia khẩn trương. Khấu Linh ý thức được hắn có công việc gì đó rất quan trọng nên ngừng việc hấp dẫn Triệu Quốc Đống bằng mắt. Chẳng qua cô dán sát người vào hắn, nhất là bộ mông không ngừng đè ép bên dưới của hắn.
- Đã qua, đã xác định? Bao giờ báo cáo lên bộ? Sao không phải là ngày mai? Ồ, tôi quên mất mai là thứ bảy.
Tâm trạng Triệu Quốc Đống lúc này đang rất tốt.
- Cảm ơn Tổng giám đốc Đường, không vấn đề gì. Tôi sau khi về sẽ nói lại ý của Công ty Quốc Điện với Thị ủy, nhất định sẽ thực hiện lời hứa. Yên tâm, Tổng giám đốc Đường, cảm ơn, gặp lại.
Thấy Triệu Quốc Đống đã bỏ máy xuống, trên mặt lộ ra nụ cười thì đây là biểu hiện chiếm được tin làm người ta vui mừng, Khấu Linh ưỡn người lên nói:
- Sao vậy Quốc Đống?
- Đại công cáo thành.
Triệu Quốc Đống rất hưng phấn. Hội nghị Đảng ủy Công ty Quốc Điện đã nghiên cứu và quyết định thành lập trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện khu vực Trung tây ở Ninh Lăng tỉnh An Nguyên. Hơn nữa ngày thứ hai sẽ báo cáo ý kiến này lên Bộ năng lượng. Cửa quan trọng nhất đã qua, bên Bộ năng lượng chỉ là trình tự mà thôi.
- Đại công cáo thành gì cơ?
Khấu Linh dựa đầu vào lòng Triệu Quốc Đống, bộ ngực đầy đặn không ngừng cạ vào bụng hắn.
- Lần này anh lên Bắc Kinh làm việc về cơ bản đã xong, có thể yên tâm rồi.
Triệu Quốc Đống có chút đắc ý cười nói:
- Ừ, cũng nên thư giãn một chút.
Ý trong lời của Triệu Quốc Đống làm Khấu Linh run lên. Cô chưa có động tác gì thì Triệu Quốc Đống đã nâng mông cô lên mà tiến vào. Trong tiếng kêu chói tai đầy hưng phấn của Khấu Linh, một trận mưa gió đã tới.
Hai người nằm trên giường quấn lấy nhau đến tận trưa mới dậy. Khấu Linh thấy điện thoại di động của Triệu Quốc Đống không ngừng vang lên. Lúc thì hắn nói đầy nghiêm túc, lúc thì thân mật trêu chọc, lúc thì rất tôn kính, tất nhiên là đang liên lạc gì đó. Đến tận khi ăn trưa mà Triệu Quốc Đống vẫn phải nghe điện.
Triệu Quốc Đống có chút do dự không biết bữa tiệc mừng chiều nay có nên mang Khấu Linh đi hay không? Điều này có làm lãnh đạo có ấn tượng không tốt không? Nhưng Khấu Linh dịu dàng như một cô nữ sinh, hắn lại không đành lòng bỏ cô lại. Không phải chỉ là một bữa ăn thôi sao?
Thái Chánh Dương không cần phải nói. Thái Chánh Dương nói nếu mình không có duyên với Lưu Nhược Đồng thì không cần cưỡng cầu. Lôi Hướng Đông thì cũng không cần phải nói, thân như anh em nhưng cuộc sống riêng của hắn thì đối phương không quá để ý. Điểm duy nhất không tiện là Dương Thiên Minh. Đây chẳng qua chỉ là lần gặp mặt thứ hai, hơn nữa còn là buổi tiệc gặp mặt. Mặc dù chỉ là cuộc gặp bình thường nhưng Triệu Quốc Đống không muốn đối phương có ấn tượng không tốt.
Triệu Quốc Đống đang do dự thì điện thoại di động của Khấu Linh vang lên.
- A?
Khấu Linh nghe điện mà mặt hơi là lạ. Cô đi sang bên một lúc rồi mới quay lại.
- Sao vậy em?
Triệu Quốc Đống có chút tò mò nói.
- Là Mễ Á, cô ấy 4h30 chiều nay xuống sân bay.
Trên mặt Khấu Linh có vẻ rất lạ.
- Ồ, vậy thì tốt. Chiều nay cô ấy tới thì chúng ta có thể tụ tập một chút.
Triệu Quốc Đống cười nói.
- Tối nay anh không có lịch sao? Em thấy anh rất bận, công việc quan trọng hơn. Bên Mễ Á thì em tiếp cô ấy là được.
Trong lòng Khấu Linh có chút không muốn nhưng không có cách nào. Dù sao tách với Triệu Quốc Đống ra thì vẫn tốt hơn là để Mễ Á tiến vào. Hơn nữa Khấu Linh cũng cần thời gian điều chỉnh tâm trạng của mình.
- Mai chúng ta liên lạc là được mà.
Triệu Quốc Đống thở phào nhẹ nhõm. Tốt quá, hắn đỡ phải giải quyết vấn đề khó khăn. Ngay cả Triệu Quốc Đống cũng cảm thấy mình làm thế là không hay, chẳng qua bữa cơm hôm nay đúng là rất quan trọng đối với hắn.
- Như vậy cũng tốt, sáng mai anh gọi cho em. Ngày kia anh bay về An Nguyên, chúng ta còn một ngày vui vẻ bên nhau.
Triệu Quốc Đống vui vẻ nói.
Bữa tối diễn ra khá vui vẻ. Triệu Quốc Đống đứng trước cửa mời Dương Thiên Minh, Thái Chánh Dương, Lôi Hướng Đông. Triệu Quốc Đống còn gọi thêm của Lô Miễn Dương và Lục Nhị đến cùng. Không khí khá vui vẻ, đề tài cũng rất rộng từ chính sách nguồn năng lượng quốc gia đến xây dựng hệ thống đê điều. Từ khai thác tài nguyên thủy điện tỉnh An Nguyên đến việc vét sâu các nhánh sông của dòng Trường Giang đến xây dựng hệ thống đê điều ở tỉnh An Nguyên. Từ cơn lốc tài chính Đông Nam Á đến hệ thống kinh tế Trung Quốc sẽ bị ảnh hưởng như thế nào.
Trong bữa ăn, Triệu Quốc Đống cố ý nhắc đến hệ thống đê điều ở An Nguyên quá yếu ớt, nhất là việc đầu tư xây dựng hệ thống đê điều ngăn lũ là quá kém. Hơn nữa Triệu Quốc Đống cũng nửa thật nửa giả nói rằng hắn chú ý thấy hệ thống đê điều ở bên dòng Trường Giang có nhiều sơ hở, một khi gặp cơn đại hồng thủy thì rất dễ tạo thành tổn thất cực lớn đối với tính mạng quần chúng nhân dân và tài sản quốc gia.
Triệu Quốc Đống biết lời này của mình trong bữa ăn chỉ là mấy lời nói gió thoảng qua tai. Ở Tây Giang hoặc Thị xã Ninh Lăng nếu nói chuyện này ra thì không thích hợp. Chẳng qua hắn nhớ rất rõ năm 98 tỉnh An Nguyên, thậm chí các tỉnh trong lưu vực sông Trường Giang sẽ gặp trận lũ lụt rất lớn, cái giá phải trả là không hề nhỏ. nếu như hắn đã biết thì phải cố gắng thay đổi trong phạm vi nhất định. Triệu Quốc Đống hy vọng mình có thể dùng hết sức.
Đương nhiên hắn không thể nào giống vị Nostradamus nước Pháp tuyên bố thế giới bị hủy diệt vào lúc nào. Nhưng hắn có thể phản ánh một chút về hệ thống đê điều chống lũ ở lưu vực sông Trường Giang chảy qua An Nguyên. Triệu Quốc Đống hy vọng có thể thông qua Dương Thiên Minh là Bộ trưởng Bộ Thủy lợi ảnh hưởng đến việc xây dựng hệ thống đê điều An Nguyên, kéo dài đến các khu vực khác, như vậy cũng không uổng phí phần giấc mơ đó.
Mới đầu Dương Thiên Minh cũng không quá chú ý, dù sao Triệu Quốc Đống có thể khẳng định chỉ là tình hình ở Ninh Lăng. Nhưng Triệu Quốc Đống lại nói với giọng rất kiên quyết, thậm chí nhắc đến hệ thống đê điều An Nguyên yếu ớt thì đã làm y chú ý.
Y mặc dù mới làm Bộ trưởng Bộ Thủy lợi nên không chỉ chỏ nhiều, đối với việc Triệu Quốc Đống nhắc hệ thống đê điều dòng Trường Giang có nhiều sơ hở thì y cũng không quá tin. Theo y thấy đây là cách Triệu Quốc Đống làm để mình chú ý. Y thậm chí cũng không cho là đúng. Chẳng qua đối với hệ thống đê điều của các dòng sông đi qua An Nguyên, y lại hiểu khá rõ. Triệu Quốc Đống dám can đảm kiên quyết nói lời này với y, chỉ sợ cũng có điểm đáng tin cậy.
Dương Thiên Minh và Thái Chánh Dương uống khá tốt, Lôi Hướng Đông càng không cần phải nói.
Về phần Lô Miễn Dương và Lục Nhị không cần phải nói. Lô Miễn Dương lần đầu chính thức thấy được thực lực giấu sau lưng Triệu Quốc Đống. Dù là Bí thư Thị ủy thậm chí Phó chủ tịch tỉnh cũng không có năng lực hẹn hai vị Bộ trưởng đến ăn cơm. Mà y chỉ là Phó chủ nhiệm Ban quản lý Khu Khai Phát không ngờ còn được hưởng vinh dự này.
Lô Miễn Dương biết rõ Triệu Quốc Đống có thể gọi mình tới tham gia bữa ăn này cũng có nghĩa coi mình là người thân tín, điểm này làm Lô Miễn Dương có chút hưng phấn. Nhất là khi thấy Thái Chánh Dương và Triệu Quốc Đống có quan hệ mật thiết thì càng làm y phải than thở, đây là thực lực mềm. Mặc dù Dương Thiên Minh và Thái Chánh Dương đã không còn công tác ở An Nguyên, có vẻ không ảnh hưởng được đến nhân sự Ninh Lăng. Nhưng anh cẩn thận suy nghĩ là có thể hiểu năng lực của bọn họ. Đừng nói một Bí thư Thị ủy, chính là một cán bộ cấp phó tỉnh muốn được ưu ái như vậy cũng không thể. Đây là điều không phải quan hệ bình thường là đạt được.
Lô Miễn Dương rất hưng phấn nên không ngừng đứng lên mời rượu. Lục Nhị lại khá ngoan ngoãn phối hợp rót rượu cho mọi người.
Ăn xong, hai người Thái Chánh Dương, Dương Thiên Minh rời đi, chỉ mình Lôi Hướng Đông ở lại.
Trong bữa ăn hai người nói không ít về cuộc khủng hoảng tài chính đến nền kinh tế Châu Á, Lôi Hướng Đông vẫn cho rằng Triệu Quốc Đống rất nhạy cảm với tình hình kinh tế thế giới. Mặc dù người này không có tri thức chuyên nghiệp về ngành kinh tế, nhưng lại nắm chắc xu thế.
Triệu Quốc Đống cũng khẳng định nguy cơ tài chính của Hongkong, cũng nói rõ với Lôi Hướng Đông rằng các tập đoàn quốc tế nhất định sẽ công kích Hongkong. Qua đó chứng minh cho sự thất bại khi Hongkong về Trung Quốc, cũng muốn đạt được lợi ích phong phú.
Cả ngày chạy xe nhưng Triệu Quốc Đống lại đang có tâm trạng rất tốt. Bầu trời trong xanh cung cấp cho ba người cơ hội đi chơi tốt đẹp. Bọn họ đi từ Mộ điền đến Di Hòa Viên, đến Bắc hải, đến cung Ung Hòa. Có Khấu Linh dẫn dường, Triệu Quốc Đống cứ việc làm lái xe.
Khấu Linh cẩn thận giấu đi quan hệ kia của cô và Triệu Quốc Đống. Cô biết mình và Triệu Quốc Đống từ lời nói động tác đều dễ lộ, vì thế trong cả ngày đi chơi, cô liền cố giữ khoảng cách với Triệu Quốc Đống để tránh làm Mễ Á nghi ngờ.
Mễ Á lần trước khi tới Bắc Kinh đã nhắc đến Triệu Quốc Đống, trong giọng nói tỏ vẻ tò mò về Triệu Quốc Đống làm Khấu Linh ghen. Chỉ là Khấu Linh giấu rất kỹ nên Mễ Á không nhận ra.
Khấu Linh sau khi biết thân phận thật của Triệu Quốc Đống thì càng thêm hứng thú với hắn. Cô cảm thấy Phí Dương rời đi chính là vì Triệu Quốc Đống xuất hiện. Y tưởng giữa cô và Triệu Quốc Đống có quan hệ không minh bạch.
Mễ Á đã nói Triệu Quốc Đống là một viên ngọc chưa được điêu khắc, là viên kim cương giấu trong phòng. Ai có thể bắt được thì người đó sẽ lấy được bảo tàng vô giá.
28 tuổi đã là cán bộ cấp giám đốc sở, Khấu Linh làm trong cơ quan nhà nước nên biết trọng lượng của nó. Không có chỗ dựa mạnh, mạng lưới quan hệ cùng năng lực cá nhân thì không bao giờ được. Có thể nói đây là ngôi sao chính trị mới có tương lai vô hạn. Hơn nữa Mễ Á còn mơ hồ nói nhà Triệu Quốc Đống thoáng cái trở nên rất giàu, chỉ là Khấu Linh không biết tình hình cụ thể.
Khấu Linh cũng không biết Mễ Á đây là cố ý giấu tình hình gia đình Triệu Quốc Đống với cô.
Đợt tết Mễ Á về tham gia họp lớp đã từ chối lời tỏ tình của Tiêu Trí Viễn. Cả cô và Khấu Linh đều nói đó chỉ là tên quan liêu bình thường, theo người đó có lẽ sống cuộc sống an nhàn, có lẽ là hy vọng của nhiều cô gái nhưng không phải cuộc sống cô muốn. Cô thích cuộc sống mạo hiểm, muốn khiêu chiến. Mà chinh phục Triệu Quốc Đống, làm hắn quỳ xuống chân cô là mục tiêu lúc này của cô.
Sau khi Mễ Á nói ý đồ này ra, Khấu Linh lại có quan hệ kia với Triệu Quốc Đống nên Khấu Linh cảm thấy Mễ Á mặc dù nghĩ thoáng, thậm chí còn nói khích đối phương nhất định phải thành công, nhưng thật ra trong lòng cô lại cố tránh cho chuyện đó xảy ra.
Mễ Á bây giờ đang ở Thâm Quyến, ở đó có bạn học thân nhất hồi đại học của cô. Chẳng qua Mễ Á cũng chưa rõ mình nên làm gì.
Triệu Quốc Đống lén hỏi Mễ Á có dự tính gì không, cô trả lời rất mơ hồ là không biết, đi một bước tính một bước. Cô còn chưa xác định mình muốn làm gì. Triệu Quốc Đống không biết nói gì nữa. Chẳng qua hắn biết điều kiện gia đình Mễ Á khá tốt nên không lo về kinh tế.
……………..
Triệu Quốc Đống khi ở sân bay đã biết việc hơn 20 công nhân của nhà máy Ngũ kim và Tiêu kiện tố cáo lên Ủy ban Thị xã. Kim Vĩnh Kiện đã bảo Phó trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã gọi điện cho hắn. Chẳng qua hắn mới ra sân bay, hơn 3 tiếng nữa mới có thể về tới.
Triệu Quốc Đống đang vui vẻ đột nhiên gặp chuyện này thì rất căm tức.
Hắn từng hỏi Hoắc Vân Đạt rằng hai nhà máy này khi cải cách có thể gây mất ổn định không? Hoắc Vân Đạt trả lời việc này tiến hành khá thuận lời. Mới đầu công nhân bình thường ý kiến về việc nhân viên quản lý được cổ phần nhiều hơn, nhưng sau khi làm công tác tư tưởng và giảm thấp một chút cổ phần của nhân viên quản lý thì về cơ bản đã xong.
Mặc dù đây không phải việc lớn nhưng Triệu Quốc Đống đã hứa với Thư Chí Cao rằng không xuất hiện tình hình mất ổn định, vậy mà chuyện hôm nay chính là tín hiệu nguy hiểm.
- Quốc Đống, đây là việc gì? Không phải nói không có vấn đề gì sao? Sao vẫn còn có công nhân đến tố cáo với Thị xã?
Thư Chí Cao có chút khó chịu mà nói.
- Thị trưởng Thư, con người muôn hình muôn vẻ, hơn 200 công nhân về cơ bản đều hài lòng với cải cách, chỉ có 20 công nhân không hài lòng, tỷ lệ là bao nhiêu? Không đầy 10%, chỉ cần chúng ta đảm bảo lợi ích của đông đảo nhân viên, một bộ phận người quen với việc hết ăn lại nằm và nhận tiền gây sự là tất nhiên.
Triệu Quốc Đống đến Ninh Lăng liền chạy ngay tới Ủy ban Thị xã. Hắn cũng đã gọi cho Hoắc Vân Đạt mà tìm hiểu tình hình mà biết đám nhân viên kiện cáo kia vốn là nhân viên văn phòng và nhân viên hậu cần không được ưu đãi như nhân viên quản lý, số cổ phần giống công nhân bình thường. Mà bọn họ lại không giỏi về kỹ thuật, nhà máy một khi cải cách thì bọn họ có thể bị mất việc hoặc đổi sang việc khác. VÌ thế mới kiện lên Ủy ban Thị xã đòi tăng cổ phần.
- Quốc Đống, tôi cũng không nói nhiều với cậu. Cậu tự nghĩ biện pháp mà xử lý tốt. Tôi nghe nói mấy tên cầm đầu còn định kiện lên tỉnh. Chuyện này tôi không hy vọng tỉnh biết, Tây Giang tự phụ trách đi.
Có lẽ Khu Khai Phát được xác định xây dựng trụ sở sản xuất thiết bị ngành điện khiến tâm trạng Thư Chí Cao khá vui vẻ, vì thế không dây dưa nhiều ở việc này.
- Trên bộ bao giờ thì quyết định?
- Có lẽ chỉ trong tuần này. Bởi vì đây là phương án mang tính chỉ đạo của Công ty Quốc Điện, còn chưa có hạng mục đầu tư cụ thể, vì thế không cần thông qua Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia. Khi lập hạng mục cụ thể thì mới cần Ủy ban kế hoạch phát triển quốc gia gật đầu.
- Rất tốt, Quốc Đống, phương án chỉ đạo của Công ty Quốc Điện đã có, như vậy việc chứng thực hạng mục thì cậu phải chú ý kỹ mới được. Công ty Quốc Điện là một tập đoàn khổng lồ, tùy tiện đầu tư một chút là có thể làm Ninh Lăng có lợi ích rất lớn. Cậu phải xúc tiến bọn họ nhanh chóng lập hạng mục cụ thể và xây dựng trụ sở. Thị ủy, Ủy ban Thị xã cũng sẽ đưa ra các chính sách.
Thư Chí Cao rất mong chờ trụ sở này.
- Thị trưởng Thư, tôi thật ra cảm thấy chỉ cần có phương án chỉ đạo của Công ty Quốc Điện là đủ. Chúng ta hoàn toàn có thể dựa vào nó mà thu hút đầu tư. Tôi tin rằng chỉ cần bằng chiêu bài xây dựng trụ sở chế tạo, chúng ta cũng có thể có nhiều công ty tới đầu tư.
- Quốc Đống, thao tác cụ thể cậu tự quyết định. Tôi chỉ muốn thấy kết quả. Cuối năm Khu Khai Phát Ninh Lăng có khởi sắc hay không thì tôi sẽ hỏi cậu.
Thư Chí Cao cười nói:
- Cậu có yêu cầu gì thì Thị ủy, Ủy ban Thị xã hoàn toàn đáp ứng. Chỉ có một yêu cầu đó là nhất định làm cho Khu Khai Phát Ninh Lăng phát triển, hơn nữa với tốc độ nhanh.
Ra khỏi văn phòng Thư Chí Cao, Triệu Quốc Đống cảm thấy trọng trách trên vai mình rất nặng nề. Khu Khai Phát Ninh Lăng kém quá nhiều so với các Khu Khai Phát lân cận. Bây giờ Thư Chí Cao lại muốn nó vượt qua các Khu Khai Phát khác ư?
Chẳng qua như vậy cũng tốt, ít nhất điều này làm Thư Chí Cao bớt chú ý đến việc cải cách các nhà máy Tây Giang, làm cho y không cần quan tâm mấy việc vặt vãnh. Ít nhất việc nhân viên hai nhà máy kia kiện cáo không làm y tức giận.
Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nghe Hoắc Vân Đạt báo cáo tình hình. Nhà máy Ngũ Kim kiện cáo, số lượng không nhiều, cũng không có chuyện gì. Nhưng làm Triệu Quốc Đống và Hoắc Vân Đạt lo lắng là đám người kia có thể kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh.
Nếu xảy ra chuyện như vậy thì chủ tịch tỉnh Ứng Đông Lưu luôn nói quan tâm cuộc sống dân chúng, y dù không trực tiếp phụ trách việc này nhưng chỉ sợ cũng ắng Thư Chí Cao, như vậy hắn sẽ gặp khó khăn.
Kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh tuyệt đối không thể xảy ra. Đây là vấn đề nguyên tắc, dù dùng thủ đoạn nào cũng phải chặn.
- Anh có thể xác định có ai đứng sau gây rối không?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi nói.
- Không thể. Nhưng tôi lại nghi ngờ vào việc này. Theo lý công tác chuẩn bị làm tốt, bọn họ cũng không biểu hiện mãnh liệt như vậy. Sao bây giờ thoáng cái kiện lên Ủy ban Thị xã, còn tuyên bố kiện lên Ủy ban nhân dân tỉnh?
/1736
|