Triệu Quốc Đống có chút đau đầu. Tối nay hắn muốn đến chỗ Cù Vận Bạch ở nhưng tình hình này đúng là hắn khó có thể bỏ Vưu Liên Hương lại.
- Ừ, như vậy đi Vưu tỷ, chúng ta đến Cách Lai ngồi một chút, uống một chén được không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Tùy cậu, tối nay Vưu tỷ theo cậu. Cậu đưa Vưu tỷ vào hang hổ thì cũng theo.
Một chai rượu vang được ba người chia nhau, mặc dù Vưu tỷ uống ít nhưng đối với Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương thì không vấn đề gì. Nhưng khi tâm trạng không tốt thì uy lực của rượu sẽ tăng lên rất nhiều.
Mà tâm trạng của Vưu Liên Hương lúc này chính là như vậy, ngay cả lời nói cũng trở nên mập mờ làm Triệu Quốc Đống nghe xong thấy rung động.
Biển số xe đã sớm được thay. Mỗi lần về An Đô hắn đều tự lái xe, hắn yêu cầu lái xe thay biển khác cho mình. Mấy biển này là Triệu Quốc Đống nhờ Đường Lăng Phong tìm cho mình, khi lên An Đô sẽ không bị nhiều người chú ý.
Quy mô Cách Lai không lớn nhưng lại khá bí ẩn, nó nằm gần ngoại ô nên kinh doanh không quá đông khách. Chẳng qua nơi này lại có hoàn cảnh rất tốt. Triệu Quốc Đống cũng Trịnh Kiện đã tới đây hai lần và thấy khá yên tĩnh, cũng không dễ gặp người quen.
Bên ngoài trời nóng đi vào trong phòng được bật điều hòa làm hai người không khỏi run lên vì lạnh.
Căn phòng có đầy đủ phòng vệ sinh, sàn nhảy, tủ lạnh, nước, đá, đồ uống, rượu, bia, thuốc lá, hoa quả, còn có cả thịt bò khô, coi như khá phong phú.
- Quốc Đống, cậu thường xuyên đến đây à?
Có lẽ rời khỏi An Đô khá lâu nên Vưu Liên Hương không ngờ ở gần nội thành lại có một nơi có cấp bậc yên tĩnh lại cao cấp như vậy. Bãi đỗ xe mặc dù không nhiều xe nhưng mấy xe như Santana không có, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy xe Buick, Audi, Camry ở đây.
- Cũng mới tới đây hai lần và thấy hoàn cảnh nơi này khá được, thái độ phục vụ cũng tốt, không có người ngoài vào quấy rầy. Rượu, đồ uống có thể dùng thoải mái, đến lúc về sẽ có nhân viên lên tính tiền.
Triệu Quốc Đống nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha màu da trâu, cảm nhận sự lạnh lẽo mà làn da mang tới.
- Vưu tỷ muốn hát bài nào thì tự chọn, bài hát kinh điển, cách mạng, tình ca, nhạc trẻ đều có. Vưu tỷ, chị muốn hát bài gì?
- Quốc Đống, mở rượu đi. Chúng ta uống.
Vưu Liên Hương xua tay nói.
- Vưu tỷ, còn uống nữa sao?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn lo cô uống rượu sẽ có vấn đề.
- Sao, sợ tôi uống cho cậu nghèo ư?
Hôm nay Vưu tỷ mời khác mà, cậu cứ thoải mái.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn làm Triệu Quốc Đống run lên.
- Vưu tỷ nói gì thế, hai chúng ta mà còn phân chia như vậy sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng lấy chai rượu.
Hiệu quả âm thanh trong phòng rất tốt, Triệu Quốc Đống thử hát hai bài cổ điển và có cảm giác tốt, sau đó lại hát thêm hai bài nữa.
Triệu Quốc Đống hiếm khi hăng hái hát nhiều như vậy. Hắn mượn men rượu mà phát huy một lúc.
Bỏ mic xuống, Triệu Quốc Đống phát hiện Vưu Liên Hương cô đơn ngồi đó mà uống rượu, khuôn mặt trắng nõn bây giờ đã đỏ ửng lên.
- Sao thế Vưu tỷ?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm mà ngồi xuống bên cạnh Vưu Liên Hương.
- Không có gì, cậu hát đi. Quốc Đống, cậu hát rất hay, tôi thích nghe, cậu đi hát đi.
Vưu Liên Hương lắc đầu bưng chén lên. Triệu Quốc Đống cũng không nói gì mà cầm chén lên khẽ chạm cốc của đối phương rồi lắc đầu nói:
- Vưu tỷ, chị hình như có tâm sự. Là công việc không thuận lợi hay chuyện gia đình.
- Chuyện gia đình? Gia đình có thể có việc gì?
Vưu Liên Hương dựa lưng vào ghế rồi vung vung chén rượu lên mà nói:
- Từ trước đến giờ vẫn là như vậy, một tuần về nhà một lần, thăm con, mỗi bên có việc của mình, như vậy không phải tốt sao?
Triệu Quốc Đống có thể nghe được vẻ buồn bã trông giọng của Vưu Liên Hương. Cô có vẻ đã không còn sự vui sướng của cuộc sống gia đình trước đây, đã vào thời kỳ đóng băng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện về việc này.
- Vậy Vưu tỷ không hài lòng với công việc? Chị là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nắm giữ mũ quan toàn Thị xã, chẳng lẽ còn có chuyện gì phiền lòng?
- Hừ, cậu còn lạ Ninh Lăng sao? Miếu nhỏ nhưng sóng lớn, ngồi ở vị trí đó mới biết việc khó làm.
Vưu Liên Hương thoáng cái tỉnh táo hơn nhiều.
Bảo sao Chương Thiên Phóng muốn nhảy ra khỏi vị trí đó.
- Sao, Hoàng Lăng không dễ ở chung ư?
Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện ý trong lời của Vưu Liên Hương.
Vưu Liên Hương do dự một chút và không nói.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Với tính cách của Vưu Liên Hương thì Nghiêm Lập Dân nhất định không làm gì được cô. Nhưng Hoàng Lăng là Bí thư Thị ủy, lại bá đạo, nếu Vưu Liên Hương và Hoàng Lăng không hòa thuận thì cuộc sống của Vưu Liên Hương sẽ rất khổ.
Chẳng qua theo hắn biết thì Vưu Liên Hương và Hoàng Lăng vẫn sống khá hào thuận, nếu không thì sao Vưu Liên Hương có thể lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Thấy Vưu Liên Hương không lên tiếng, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi mà lẳng lặng uống rượu.
Hát xong bài, Triệu Quốc Đống cúi người nhặt chìa khóa rơi trên sàn nhà lên. Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy khe hở bên dưới váy của Vưu Liên Hương, chiếc quần lót màu hồng ép sát vào bên, mơ hồ lộ ra hình bí ẩn kia.
Có lẽ do uống rượu, có lẽ do mơ ước đã lâu nên Triệu Quốc Đống cảm thấy một dòng khí nóng dâng lên trong người.
- Hoàng Lăng không phải Hoàng Lăng mà tôi nghĩ trước đây.
Vưu Liên Hương cũng không chú ý mình lộ hàng vừa vặn bị Triệu Quốc Đống nhìn thấy. Cô nói:
- Trước đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Lời của Vưu Liên Hương kéo Triệu Quốc Đống lại trong cơn mê. Hắn thở dài một tiếng, may là có đề tài hấp dẫn nếu không hắn không rõ mình sẽ như thế nào.
- Sao, y làm gì?
Triệu Quốc Đống mơ hồ cảm nhận ra Vưu Liên Hương rất thất vọng với Hoàng Lăng. Không thể nghi ngờ Hoàng Lăng sau khi ngồi ổn định ở vị trí liền bắt đầu trở lại bản tính.
- Hoàng Lăng có khí phách và Ninh Lăng. bây giờ xu thế phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng là rất tốt, nửa đầu năm nay đã có 16 công ty đến Khu Khai Phát, trong đó có ba công ty đầu tư vượt qua trên 60 triệu. Khu công nghiệp Lâm Cảng bên Tây Giang cũng vào giai đoạn hoàn thiện, Tằng Lệnh Thuần vẫn kéo dài chính sách của cậu và tăng đầu tư xây dựng, đồng thời cũng tăng cường thu hút đầu tư.
Vưu Liên Hương tuy nói như vậy nhưng không hề có vẻ vui mừng gì.
- Đó là việc tốt, tôi cũng biết sự tăng trưởng kinh tế nửa năm qua của Ninh Lăng xếp top 3 toàn tỉnh. ngoài Kiến Dương thì chỉ sợ Vĩnh Lương và Ninh Lăng là tương đương nhau.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng lẽ có gì không đúng?
- Hừ, tôi không nói sự phát triển không đúng, nhưng tôi cũng nghe thấy vài điều đó là không ít công trình xây dựng ở Khu Khai Phát đều do một công ty trên tỉnh nhận, nghe nói công ty này có quan hệ tốt với Hoàng Lăng, bên Quận Tây Giang cũng thế. Các Công ty xây dựng Ninh Lăng có phản ứng không nhỏ.
Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống. Cô không tin Triệu Quốc Đống không biết việc này. Căn cơ của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng còn thâm sâu hơn cô. Mặc dù cô bây giờ là Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng những người mà Triệu Quốc Đống đề bạt đều có sức nặng và vẫn duy trì liên lạc với hắn
- Cái này thì sao chứ? Chẳng lẽ Bí thư Thị ủy không thể có bạn sao? Chỉ cần làm theo quy định kinh doanh bình thường thì không vấn đề gì. Hơn nữa nhiều chuyện không có chứng cứ mà. Vưu tỷ, chị xuất thân Ủy ban kỷ luật chẳng lẽ còn không rõ điểm này sao?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Vưu Liên Hương nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Cậu sớm biết ư? Trước hay sau khi Hoàng Lăng đến?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình vì không ngờ Vưu Liên Hương lại nhạy cảm như vậy. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trước khi y đến thì tôi đã biết y là người như thế nào. Có năng lực, có khí phách, có thể làm việc, dám lấy tiền.
Cả người Vưu Liên Hương mềm nhũn đi và thở dài một tiếng. Cô cuộn mình lên ghế, mảng màu hồng dưới váy lại đập vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Hừ, cậu sớm biết sao không nói cho tôi? Tôi đã nói rồi, sao Hoàng Lăng lại tin cậu như vậy mà tôi lại thấy cậu muốn giữ khoảng cách nhất định với y?
Vưu Liên Hương nói làm Triệu Quốc Đống chấn động:
- Vưu tỷ, điều này chị cũng nhìn ra ư?
- Hừ so sánh với quan hệ của cậu và Kỳ Dư Hồng, tôi cảm thấy cậu mặc dù không hài lòng vì khí phách của Kỳ Dư Hồng nhưng không đề phòng. Nhưng đối với Hoàng Lăng thì cậu rất tôn trọng y, nói chuyện cũng hòa hợp nhưng tôi vẫn thấy cậu có ý đề phòng y. Tôi vốn cho rằng cậu ngại sự bá đạo của y, nhưng cậu không phải người như vậy nên tôi không rõ. Bây giờ mới biết nguyên nhân.
Vưu Liên Hương có chút đắc ý nói.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Gặp lãnh đạo như vậy thì tôi có thể có biện pháp nào chứ? Tôi phải thừa nhận Hoàng Lăng dám làm việc, đầu óc tỉnh táo, mắt nhìn xa. Nhưng tay y quá dài, lá gan quá lớn, thích lấy vàng trong lửa, không sợ tự chuốc họa, đây là quả bom nổ chậm.
- Cậu thì chạy thoát rồi, vậy còn Vưu tỷ thì sao?
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Cậu trơ mắt nhìn Vưu tỷ bị nổ chết sao?
- Vưu tỷ, chị xuất thân Ủy ban kỷ luật thì chẳng lẽ không có chiêu đề phòng sao?
Triệu Quốc Đống khẽ cười nói:
- Chẳng qua Vưu tỷ, tôi cảm thấy chỉ dựa vào lời đồn là không đủ, chị cảm thấy y sẽ ngã vì việc này sao?
- Hừ, Hoàng Lăng rất to gan, nếu chỉ là như vậy thì tôi đâu có buồn phiền như vậy. Dù sao không phải việc tôi quản lý, nhưng có một số việc dính tới công việc của tôi nên tôi không thể không cảnh giác.
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng.
Cô không chú ý mình vì điều chỉnh vị trí làm cho chiếc váy càng cuốn về sau nhiều hơn, mà men rượu đã bắt đầu làm mờ lý trí cô. Dù sao ngồi với Triệu Quốc Đống thì cô cũng yên tâm, chiếc quần lót màu hồng bao lấy bên dưới đã lộ ra hơn phân nửa làm Triệu Quốc Đống không thể ngồi yên.
- Trong cách dùng người của Hoàng Lăng cũng có chuyện?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Hừ trước đó thì không thấy, nhưng ở việc chọn người làm Cục trưởng cục Thông tin thì tôi thấy không đúng. Cậu biết ai làm chức này không?
Vưu Liên Hương cười cười lộ má lúm đồng tiền.
- Ai?
Sau khi Lỗ Năng làm Phó thị trưởng thì chức Cục trưởng cục thông tin Ninh Lăng vẫn bỏ trống, do một Phó cục trưởng chủ trì công việc. La Băng lúc lên An Đô thì cũng nói chuyện này với Triệu Quốc Đống.
- Chỉ sợ cậu không nghĩ ra là ai.
Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Trần Đại Lực.
- Hả?
Triệu Quốc Đống gật mình và không thể tin vào tai mình.
- Chị nói là Trần Đại Lực Huyện Hoa Lâm làm Cục trưởng cục Thông tin. Hoàng Côn có năng lực như vậy?
- Hừ, Hoàng Côn không có quan hệ gì, là bản lĩnh của Trần Đại Lực.
Vưu Liên Hương khinh thường đưa mấy ngón tay lên:
- Dùng từng này để mua.
- 80 ngàn.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi và không dám tin:
- Vưu tỷ, tin này chị biết từ đâu.
- Muốn người không biết thì trừ khi mình không làm, đương nhiên đây là việc không có chứng cứ. Nhưng Trần Đại Lực dựa vào gì mà lên chức?
Vưu Liên Hương khinh thường nói:
- Ngoài nói mấy trò cười ra thì tôi thấy người này thiếu tố chất cơ bản. nghe nói lúc phát biểu trong hội nghị công tác thông tin toàn Thị xã làm mọi người lắc đầu. Lúc trước khi chọn người này thì tôi đã phản đối nhưng Nghiêm Lập Dân không lên tiếng, Hoàng Lăng dốc sức đề cử, tôi phản đối cũng vô ích. Khi đưa ra Hội nghị thường ủy thì Thư Chí Cao giả câm giả điếc, người khác thấy không liên quan mình nên việc đượ thông qua.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, nếu đã đến bước này thì Hoàng Lăng bị diệt là sớm hay muộn.
Mua quan bán chức là tối kỵ của quan trường. Anh dám lấy tiền mà mua chức tức là một quả bom nổ làm anh tan xương nát thịt.
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than cho La Băng. Khó khăn lắm mới giúp cô tránh lên cục Thông tin, bây giờ Trần Đại Lực lại lên đó, còn làm Cục trưởng, là lãnh đạo trực tiếp của cục Thông tin.
- Vưu tỷ, thế chị định làm như thế nào?
- Tôi có thể làm gì chứ? Dù là chuyện công trình hay chuyện của Trần Đại Lực đều là bí ẩn, ai có thể làm gì.
Vưu Liên Hương buồn bã nói:
- Tôi từ Ủy ban kỷ luật đi ra thì chuyện này biết quá rõ. Đó là chuyện khiến dân chúng phẫn nộ, có thể làm người ta kết thúc sinh mạng chính trị. Việc này phải tra xét rõ ràng nếu không chỉ là cơn gió thoảng lướt qua mà thôi.
- Xem ra Hoàng Lăng cũng biết cách đó.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Hừ, Hoàng Lăng mặc dù có mấy việc đó nhưng y đúng là có năng lực. Lãnh đạo tỉnh coi trọng về công tác kinh tế của y. Chỉ riêng việc kinh tế tăng tốc phát triển thì chỉ sợ không lãnh đạo nào muốn động y. Về phần chuyện chúng ta vừa nói thì lại không có quan hệ mấy với quần chúng nhân dân, nhiều lắm chỉ nguyền rủa vài câu mà thôi.
Vưu Liên Hương nhẹ nhàng nói làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Đúng là như vậy, chuyện này chỉ cần không ai bám chặt, dù muốn bám chặt cũng cần có chứng cứ, càng quan trọng là lãnh đạo cấp trên có quyết tâm xử lý hay không?
Triệu Quốc Đống không nói mà cầm chén lên uống cạn.
- Vậy thì sợ rằng công việc của chị sau này khó triển khai.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hoàng Lăng tuy không phải người nhỏ nhen nhưng Trưởng ban tổ chức cán bộ từ trước đến giờ đều là thân tín của Bí thư, có thể nói phải tuyệt đối ủng hộ. Chị là Trưởng ban tổ chức cán bộ có thể có suy nghĩ của mình nhưng với điều kiện là phục tùng quyết định của Bí thư Thị ủy. Mà Vưu Liên Hương nếu biết Hoàng Lăng ủng hộ Trần Đại Lực mà còn phản đối, như vậy tức là chị đã đi nhầm đường.
Ngoài mặt Vưu Liên Hương tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất buồn phiền.
Ngay cả cô cũng thấy sau khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng làm tâm trạng của cô cũng buồn đi. Lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ chỉ khiến cô vui vẻ một hai tháng rồi qua mau. Chương Thiên Phóng sang bên Ủy ban nên dần tạo thành khoảng cách, Vưu Liên Hương thậm chí có thể chắc chắn Chương Thiên Phóng cũng nhận ra vấn đề nhưng lại mắt nhắm mắt mở.
Triệu Quốc Đống đã đi, cô đưa mắt nhìn thì thấy cả Hoài Khánh không còn ai để cô thổ lộ.
Giản Hồng và cô có quan hệ tốt nhưng từ cấp bậc hay tình cảm đều không thích hợp làm người cần trao đổi. Chương Thiên Phóng thì càng xa hơn, lúc này lại đang hòa hợp với Thư Chí Cao. Em gái cô thì cô lại không muốn tỏ ra mình yếu ớt trước em gái.
Vậy còn ai nữa?
Vưu Liên Hương thấy có chút buồn, cô về An Đô thì gia đình lại càng u ám, không bằng cô về tập thể ở Ninh Lăng, ít nhất còn không gặp áp lực kia.
Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng Vưu Liên Hương đã biến hoá, hắn có chút hối hận vì mình lắm miệng. Nhưng hắn nghĩ không bằng nói hết những gì dồn nén trong lòng ra vẫn hơn là giấu kín.
- Vưu tỷ, nhảy một điệu đi, đã lâu không nhảy với Vưu tỷ.
Triệu Quốc Đống đứng lên mời Vưu Liên Hương.
Vưu Liên Hương khẽ run lên, một dòng khí nóng dâng lên trong lòng cô. Cô vừa có chút e ngại vừa chờ mong sẽ xảy ra gì đó. Nhưng cô không thể từ chối.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Triệu Quốc Đống ôm eo Vưu Liên Hương mà nhảy.
Vưu Liên Hương cao khoảng 1m6 nhưng bộ xương nhỏ, là loại phụ nữ ít xương nhiều thịt. Triệu Quốc Đống ôm ngang eo cô có thể rõ ràng cảm nhận được điều này.
Mới đầu tiết tấu còn nhanh, hai người vẫn duy trì được khoảng cách ổn định. Nhưng theo điệu nhạ càng lúc càng chậm và chuyển sang đi từng bước làm động tác hai người chậm theo, cơ thể cũng dần sát vào nhau.
Hơi thở của Vưu Liên Hương di chuyển trên vai Triệu Quốc Đống làm hắn mê đi. mà ngón tay Triệu Quốc Đống cũng cố ý hoạt động vuốt ve trên lưng làm Vưu Liên Hương cảm thấy một luồng khí nóng chảy khắp cơ thể. Hai người đắm chìm trong không khí mơ hồ đó.
Hai cơ thể dán vào nhau từ lúc nào không ai biết. Triệu Quốc Đống chỉ cảm nhận cặp ngực căng tròn của Vưu Liên Hương dán sát vào ngực mình, nó như ngọn lửa đầy ma lực thiêu đốt phần đạo đức của hắn. Mà tay hắn cũng đã đưa xuống mông Vưu Liên Hương như mong đột phá bước cuối cùng, thậm chí Triệu Quốc Đống còn muốn kéo chiếc quần lót màu hồng kia để làm kỷ niệm.
Triệu Quốc Đống đúng là phải cảm ơn chiếc điện thoại di động trong túi quầy, nếu không phải điện thoại rung thì có lẽ hai người sẽ đi qua bước kia. Triệu Quốc Đống biết mình khó khống chế được ham muốn bản thân.
- Xin lỗi.
Điện thoại rung đã kéo Triệu Quốc Đống dừng phanh trên bờ vực. Hắn thầm nghĩ may quá và nhẹ nhàng dìu Vưu Liên Hương ra khỏi bục nhẩy về chỗ ngồi liền mở máy ra thì thấy là Cù Vận Bạch gọi tới.
Đến khi Triệu Quốc Đống đưa Vưu Liên Hương về khu cô ở, Vưu Liên Hương vẫn còn sợ hãi xen lẫn xấu hổ.
Mình sao lại thành như vậy? Vưu Liên Hương rõ ràng phát hiện tâm lý và sinh lý của mình không bài xích Triệu Quốc Đống, thậm chí mình còn có khát vọng. Nhất là khi bên dưới của Triệu Quốc Đống chạm vào bụng dưới của cô, cô chỉ muốn run lên và mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Chẳng lẽ mình là một kẻ dâm đãng? Vưu Liên Hương đúng là rất xấu hổ, nhưng cô không thể lừa trái tim mình. Có lẽ cô không nên tiếp tục như vậy với Triệu Quốc Đống, đây là đùa với lửa, sẽ làm hai người trả cái giá rất đắt.
Nhưng nghĩ đến ngay cả người duy nhất có thể nói chuyện mà cũng không được, Vưu Liên Hương lại thấy sống như vậy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
….
- Tập đoàn Gia Hoa?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi ngồi thẳng lên mà nói:
- Tôi hình như chưa từng nghe nói đến tập đoàn này, cũng làm ngành cơ khí?
- Không, chính xác mà nói là tập đoàn làm thương mại, chẳng qua thiết bị cơ giới cũng là một sản phẩm xuất khẩu của bọn họ, quy mô lớn, hiệu quả cũng tương đối tốt. Bên Nhà máy cơ giới cũng coi trọng tập đoàn này, cho rằng nếu có thể để Tập đoàn Gia Hoa thu mua Nhà máy cơ giới thì với năng lực tiêu thụ của Tập đoàn Gia Hoa sẽ khiến nhà máy sống lại.
- Tập đoàn thương mại đến mau nhà máy sản xuất?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Tôi chưa từng nghe đến việc này. Chẳng lẽ bọn họ thật sự coi trọng sản phẩm của Nhà máy cơ giới như vậy? Vậy thì khi việc tiêu thụ của Nhà máy cơ giới ở trong nước có chuyện, chẳng lẽ xuất khẩu lại được sao? Hay là nói kỹ thuật của người nước ngoài kém hơn Trung Quốc chúng ta?
Quế Toàn Hữu cũng cảm thấy điều này khó có thể giải thích nhưng Thị trưởng Hà cùng Thị trưởng Khổng đều đã gặp đại biểu của Tập đoàn Gia Hoa, hai bên trao đổi khá ăn ý, không khí cũng phù hợp.
Tập đoàn Gia Hoa tỏ vẻ coi trọng tiềm lực phát triển của Nhà máy cơ giới, nguyện ý mua lại Nhà máy cơ giới và đầu tư lớn cải tạo kỹ thuật, thực hiện thay đổi lại sản phẩm hiện có, cố gắng đạt đột phá ở trong và ngoài nước.
- Nhưng theo tôi tìm hiểu thì Tập đoàn Gia Hoa đúng là một tập đoàn có sản nghiệp chính là xuất khẩu, hiệu quả kinh doanh khá tốt, chẳng qua vấn đề quy mô không phù hợp với điều bọn họ giới thiệu. Nhưng đây lại là tập đoàn làm cho Thị xã hài lòng nhất, có đôi khi cũng không thể yêu cầu quá cao.
Quế Toàn Hữu cũng đã tìm hiểu qua về Tập đoàn Gia Hoa.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm không nói gì. Bây giờ trong Thị xã đã có hướng để Tập đoàn Gia Hoa mua Nhà máy cơ giới. Tập đoàn Gia Hoa cũng thể hiện thực lực của họ bằng hai chiếc xe Mercedes-Benz 5 0 0 cùng Jaguar J a g u a r khi đến gặp mặt.
Nhưng Triệu Quốc Đống không tin một tập đoàn thương mại ở khu vực duyên hải lại đột nhiên đến mua một công ty nhà nước đang gặp khó khăn ở nội địa. Mà từ bề ngoài thì công ty nhà nước này có quy mô không nhỏ, khoản nợ nhiều. Vậy bọn họ dựa vào gì mà muốn mua Nhà máy cơ giới?
- Hay là Trương Tất Tường nhìn xem còn có công ty khác đến đàm phán.
Quế Toàn Hữu cũng không quá suy nghĩ về việc này. Nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh sẽ ký kết. Hà Chiếu Thành đã giục phải mau chóng mở cục diện cho việc cải cách các công ty nhà nước của Hoài Khánh.
- Hừ, còn có thể là ai tới nữa chứ?
Triệu Quốc Đống cũng không phản đối công ty tư nhân đến mua lại Nhà máy cơ giới nhưng điều kiện là phải có mục đích rõ ràng, cách làm hợp pháp. Tập đoàn Gia Hoa mặc dù làm hắn nghi ngờ nhưng chỉ cần bọn họ thật lòng muốn gây dựng lại Nhà máy cơ giới, có thực lực đầu tư thì hắn không phản đối. Chẳng qua chuyện này nếu đã xác định thì không thể thay đổi, Thị xã nếu muốn hủy bỏ quyết định là không dễ dàng.
Hắn vẫn thông qua Nhâm Vi Phong để liên lạc với Công ty trách nhiệm hữu hạn Cơ giới An Vũ đến mua lại Nhà máy cơ giới. Bây giờ Cơ giới An Vũ cũng đang từng bước tiến vào ngành máy móc khai khoáng, bọn họ cũng có hứng thú với Nhà máy cơ giới, hy vọng có thể trở thành một công ty lớn trong lĩnh vực này.
Cơ giới An Vũ do Thành phố An Đô khống chế cổ phần. Nhâm Vi Phong mặc dù là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh nhưng lại không có quyền lãnh đạo trực tiếp đối với các công ty trực thuộc Thành phố An Đô. Vì thế nên Triệu Quốc Đống phát hiện mình phạm sai lầm. Hắn không nên đi tìm Nhâm Vi Phong, phải tìm Diêu Văn Trí mới đúng.
Nhưng trong này lại có một vấn đề, Nhâm Vi Phong ra mặt quan tâm là chuyện hợp lý. Y là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, hiểu việc cải cách ở Hoài Khánh là đương nhiên, nhưng muốn đi tìm bên An Đô lại gặp trở ngại lớn.
Triệu Quốc Đống không phụ trách mảng công nghiệp, hơn nữa hội nghị thường trực Ủy ban cũng đã giao cho Khổng Kính Nguyên làm việc này. Bây giờ Triệu Quốc Đống nhảy sang kéo An Đô vào là có nghĩa gì? Hà Chiếu Thành sẽ nghĩ như thế nào?
Dù là Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến cảm nhận của Hà Chiếu Thành, nhưng ở vấn đề này Hà Chiếu Thành cùng Khổng Kính Nguyên cũng có thể không thèm để ý tới Triệu Quốc Đống, quyền quyết định trong tay bọn họ. Triệu Quốc Đống làm như vậy thì về sau sẽ càng khó khăn hơn trong quan hệ với Hà Chiếu Thành.
Bây giờ tìm Hà Chiếu Thành có tác dụng gì không? Triệu Quốc Đống lắc đầu. Hắn sớm biết lòng dạ hẹp hòi của Hà Chiếu Thành. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận để Nhà máy cơ giới cải cách nửa vời, đây là không có trách nhiệm đối với toàn bộ Hoài Khánh, cũng là không có trách nhiệm đối với hơn ngàn nhân viên của Nhà máy cơ giới.
Tìm Trần Anh Lộc? Trần Anh Lộc có thể tham gia nhưng việc cải cách công ty nhà nước là do chính quyền làm, y là Bí thư Thị ủy không tiện tham gia vào, cuối cùng cũng phải quay sang bên chính quyền Thị xã. Mà với “biểu hiện” của Tập đoàn Gia Hoa bây giờ thì không thể có đối tượng nào thích hợp hơn.
Biện pháp duy nhất có lẽ là thuyết phục Diêu Văn Trí, làm cho Cơ giới An Vũ chủ động liên lạc với Hoài Khánh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào việc này. Nhưng bên An Đô lại mãi không tỏ thái độ với ý kiến của Nhâm Vi Phong. Điều này làm Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được quan hệ vi diệu của Thành phố An Đô với tỉnh.
Sau khi Miêu Chấn Trung lên chức, Thành phố An Đô bề ngoài có tính độc lập cao, những ý tưởng của tỉnh nếu hợp lý có lợi thì làm, không hợp ý thì đùn đẩy. Trừ khi Bí thư tỉnh ủy hoặc chủ tịch tỉnh có thái độ rõ ràng, nếu không Thành phố An Đô sẽ không nghe.
Sau khi Triệu Quốc Đống rời đi, Diêu Văn Trí ngồi đó hỏi qua về vấn đề của Cơ giới An Vũ một chút. Bên Ủy ban kinh tế và Cơ giới An Vũ cũng giới thiệu qua, xem ra công tác trước đó đã làm tốt. Nhưng do Thị xã chưa tỏ thái độ nên mãi vẫn gác đó.
Diêu Văn Trí có thể hiểu sự khó xử của Phó thị trưởng phụ trách. Bí thư Miêu không hòa hợp với Ủy ban nhân dân tỉnh, nhất là không có quan hệ tốt với Phó chủ tịch tỉnh Nhâm vì thế chuyện này bị gác lại. Diêu Văn Trí mới lên làm Thị trưởng nên càng phải cân nhắc về mối quan hệ này.
Nhưng thực tế mà nói nếu Cơ giới An Vũ mua lại Nhà máy cơ giới thì sẽ có lợi cho cả hai bên.
Diêu Văn Trí cũng giỏi làm kinh tế. Cơ giới An Vũ phát triển rất nhanh, sau khi mua lại Công ty khai khoáng Tân Sơn khiến công ty này sống lại, hơn nữa còn nhanh chóng trở thành công ty đứng đầu trong lĩnh vực này của khu vực, sản phẩm bắt đầu bán sang Đông Nam Á.
Diêu Văn Trí lúc làm Phó thị trưởng thì đã tới khảo sát Cơ giới An Vũ ba lần, mỗi lần đều cảm thấy Cơ giới An Vũ tăng trưởng rất nhanh. Mặc dù gặp khủng hoảng kinh tế, Tập đoàn Daewoo lâm vào khốn cảnh nhưng không ảnh hưởng tới mấy hạng mục liên doanh ở Trung Quốc. Công ty ô tô An Vũ mở rộng còn nhanh hơn. Người Hàn Quốc cũng ý thức được sự quan trọng của thị trường Trung Quốc nên dần chuyển các sản phẩm mới nhất sang công ty ô tô An Vũ, một loạt sản phẩm đời mới đều xuất phát từ đây. Thị trường Trung Quốc chính là điểm sáng để nâng dậy của tập đoàn.
Cơ giới An Vũ cũng thế, các máy móc công trình của Cơ giới An Vũ đứng top 3 trong các sản phẩm toàn quốc. Cơ giới An Vũ muốn thành đứng đầu trong ngành sản xuất máy công trình ở Trung Quốc. Bây giờ có cơ hội thu mua Nhà máy cơ giới nổi tiếng thì sao Cơ giới An Vũ có thể bỏ qua.
Chẳng qua hạng mục này trước đó do Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong đề xuất với An Đô, hy vọng An Đô có thể đến Hoài Khánh khảo sát Nhà máy cơ giới một chuyến, vì thế An Đô mới gác lại.
Diêu Văn Trí không biết hạng mục này có phải do Triệu Quốc Đống nói chuyện với Nhâm Vi Phong không? Nếu như vậy đúng là làm quá hóa không hay. Big còn không rõ thái độ của Miêu Chấn Trung là như thế nào. Mặc dù Diêu Văn Trí cũng muốn Cơ giới An Vũ cân nhắc mua lại Nhà máy cơ giới nhưng y phải tìm hiểu ý của Bí thư Thị ủy.
Vấn đề này phải làm rõ, chẳng qua dù là Miêu Chấn Trung tỏ thái độ thì Diêu Văn Trí cũng không muốn bỏ qua. Y dự định đến nói chuyện với đối phương để mong đối phương ủng hộ.
Ngoài việc hạng mục này có lợi cho An Đô, Diêu Văn Trí cũng hy vọng thông qua nó để tạo quan hệ tốt đẹp với Triệu Quốc Đống.
Bây giờ Triệu Quốc Đống mặc dù mới là Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh nhưng từ việc Thái Chánh Dương dẫn Triệu Quốc Đống đến chỗ Bí thư Ninh, Diêu Văn Trí biết đây không phải người bình thường, lên chức là sớm muộn. Hơn nữa đối phương có ưu thế về tuổi quá rõ ràng, đủ để người ta đỏ mắt mong chờ. Diêu Văn Trí dám khẳng định không đầy hai năm Triệu Quốc Đống sẽ lên đến chức cán bộ cấp giám đốc sở.
Không cần lấy lòng nhưng cần làm cho hai bên cùng có lợi, có thể giữ quan hệ tốt đẹp với người mà được Bí thư Ninh đánh giá cao, Diêu Văn Trí cảm thấy mình nên làm.
…
- Bịch.
Một chiếc máy di động xinh đẹp bị đập nát. Từ dấu hiệu Q u e e n ’ s w a r e phía sau lưng có thể thấy đây là đồ mà người bạn đi Anh mang về tặng, Khổng Kính Nguyên vẫn rất thích nhưng trong cơn tức đã không thể kìm nổi.
- Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng.
Khổng Kính Nguyên cố chặn cơn tức giận trong lòng.
Khổng Kính Nguyên tự nhận đã nhẫn nại đủ. Đối phương làm công trình công viên nghĩa trang thì mình cũng ủng hộ, trong công tác thu hồi nợ cũng toàn lực phối hợp, trong mấy hội nghị thường trực Ủy ban thì mình cũng cố khống chế bản thân. Mặc dù đối phương vài lần đưa câu hỏi, mình cũng chỉ cẩn thận né tránh nhưng đối phương đã quá kiêu căng, thật quá đáng.
Nhịn không có nghĩa là yếu đuối, đây là suy nghĩ của Khổng Kính Nguyên. Nếu cảm thấy mình thật sự mềm yếu để muốn làm gì thì làm thì đối phương đã sai.
Thư ký vào nhặt đồ thì vẻ mặt Khổng Kính Nguyên đã trở lại bình thường. Tức giận không có tác dụng, phải phản kích.
…
- Các anh điều tra thế nào rồi?
- Không tốt mấy, thực ra tôi cảm thấy hắn sẽ mang tới phiền phức thì bắt đầu ra tay ngay. Chẳng qua lão Cô cũng bố trí người điều tra, chúng tôi cũng điều tra, có tình hình gì đều trao đổi nhưng chưa có bao tác dụng.
Tâm trạng Mã Cam Xương dạo này khá tốt. Sau khi công ty trả tiền nợ của Thị xã, công ty vận chuyển của y lại nhận được hợp đồng chỉnh trang hồ Tử Nham – Yến Tử, điều này làm y rất vui mừng. Chẳng qua theo Khổng Kính Nguyên nói đó là tiền nhỏ, không đáng nhắc tới. Vụ làm ăn kia mới là lớn.
- Các anh làm lâu như vậy chẳng lẽ không có chút tác dụng gì?
Khổng Kính Nguyên có chút nôn nóng. Y biết Triệu Quốc Đống không phải phật, kiểu gì chẳng có sơ hở.
- Mỗi tuần hắn đều lên An Đô, người 30 tuổi chưa chính thức kết hôn chẳng lẽ nhịn được? Hắn ở Ninh Lăng đã phong lưu như vậy, ở Hoài Khánh sẽ tu tâm sao? Tôi không tin.
- Triệu Quốc Đống nhất định có vấn đề nhưng chúng tôi chưa nắm bắt được.
Mã Cam Xương ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Thằng này rất giảo hoạt, mỗi lần về An Đô đều đổi biển số xe, lúc trước chúng tôi không biết nên đợi mấy lần đều thất bại, sau đó phái người theo dõi mới biết hắn đổi biển số dọc đường.
- Hắn nhiều bạn như vậy, mỗi lần đến An Đô đều có người mời ăn, tối lại khuất tầm nhìn, cũng không tiện ngồi mãi ở trước cửa nhà hàng mà đợi nên dễ mất dấu.
Mã Cam Xương đúng là cố gắng nhiều ở việc này.
- Hơn nữa hắn sống không cố định. Chúng tôi theo dõi lâu như vậy chỉ biết hắn đôi khi ở biệt thự Thiển Loan, đôi khi ở bên Tân giang, nhưng hình như bây giờ không ở đó. Chúng tôi bây giờ cũng không rõ, chẳng lẽ đó đều là chỗ hắn mua hay chỗ người phụ nữ của hắn?
- Các anh mới tìm được từng đó?
Khổng Kính Nguyên rất tức giận. Đám này cầm tiền thì nhanh nhưng làm việc thì đúng là làm người ta thất vọng.
- Mã Cam Xương, anh nhiều người như vậy mà không có tác dụng gì sao? Theo dõi một người mất mấy tháng mà không có tin tức gì sao? Hắn đến Hoài Khánh đã nửa năm, về An Đô ít nhất cũng 20 lần, tôi mỗi lần đều thông báo cho anh, các anh vậy mà không điều tra ra gì cụ thể là sao? Hắn gặp ai, có phụ nữ không? Vị trí mấy ả phụ nữ đó ở đâu cũng không tra được sao?
- Khổng ca, bọn họ cũng rất cố gắng, không phải không có thu hoạch mà.
Mã Cam Xương có chút khó xử mà nói:
- Chúng tôi phát hiện thứ bảy hàng tuần thì hắn chủ yếu ở tại biệt thự Thiển Loan hoặc là tiểu khu Khê Bạn Dật Cảnh, nếu không sẽ về tiểu khu Mai Lĩnh. Chúng tôi thấy hắn đi xe Renault của một người phụ nữ từ biệt thự Thiển Loan ra, biển là AnA-…., cũng thấy hắn cùng một cô gái trẻ tuổi khác đi xe nhập khẩu, là xe mới chưa có biển…
- Chỉ từng đó?
Khổng Kính Nguyên nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Địa chỉ cụ thể? Quan hệ giữa hắn và hai ả đó? Là người nhà hay gái bao, hay tình một đêm?
- Khổng ca, anh cung biết muốn điều tra thì người của tôi không đủ mà. Chẳng qua bên lão Cô cũng có chút thu hoạch, lần trước tôi hỏi thì bọn họ cũng đang điều tra, tôi cũng nói những thứ mình nắm giữ cho bọn họ.
Mã Cam Xương gãi đầu nói:
- Mẹ nó chứ, không biết chúng ta chọc hắn ở điểm nào mà cứ làm khó nhau như vậy? Khổng ca, chẳng lẽ hắn không có nhược điểm gì ở Hoài Khánh?
- Hừ, thằng này giỏi đóng kịch lắm. Không chơi gái, không đánh bạc, không hút thuốc, ít uống rượu. Nhưng hắn giả vờ như vậy thì có nghĩa giấu càng sâu. Ai không có dục vọng, chẳng qua thời gian quá ngắn nên đuôi cáo của hắn chưa lộ ra mà thôi, hoặc là chúng ta chưa điều tra ra
- Ừ, như vậy đi Vưu tỷ, chúng ta đến Cách Lai ngồi một chút, uống một chén được không?
Triệu Quốc Đống hỏi.
- Tùy cậu, tối nay Vưu tỷ theo cậu. Cậu đưa Vưu tỷ vào hang hổ thì cũng theo.
Một chai rượu vang được ba người chia nhau, mặc dù Vưu tỷ uống ít nhưng đối với Triệu Quốc Đống và Vưu Liên Hương thì không vấn đề gì. Nhưng khi tâm trạng không tốt thì uy lực của rượu sẽ tăng lên rất nhiều.
Mà tâm trạng của Vưu Liên Hương lúc này chính là như vậy, ngay cả lời nói cũng trở nên mập mờ làm Triệu Quốc Đống nghe xong thấy rung động.
Biển số xe đã sớm được thay. Mỗi lần về An Đô hắn đều tự lái xe, hắn yêu cầu lái xe thay biển khác cho mình. Mấy biển này là Triệu Quốc Đống nhờ Đường Lăng Phong tìm cho mình, khi lên An Đô sẽ không bị nhiều người chú ý.
Quy mô Cách Lai không lớn nhưng lại khá bí ẩn, nó nằm gần ngoại ô nên kinh doanh không quá đông khách. Chẳng qua nơi này lại có hoàn cảnh rất tốt. Triệu Quốc Đống cũng Trịnh Kiện đã tới đây hai lần và thấy khá yên tĩnh, cũng không dễ gặp người quen.
Bên ngoài trời nóng đi vào trong phòng được bật điều hòa làm hai người không khỏi run lên vì lạnh.
Căn phòng có đầy đủ phòng vệ sinh, sàn nhảy, tủ lạnh, nước, đá, đồ uống, rượu, bia, thuốc lá, hoa quả, còn có cả thịt bò khô, coi như khá phong phú.
- Quốc Đống, cậu thường xuyên đến đây à?
Có lẽ rời khỏi An Đô khá lâu nên Vưu Liên Hương không ngờ ở gần nội thành lại có một nơi có cấp bậc yên tĩnh lại cao cấp như vậy. Bãi đỗ xe mặc dù không nhiều xe nhưng mấy xe như Santana không có, chẳng qua Triệu Quốc Đống lại thấy xe Buick, Audi, Camry ở đây.
- Cũng mới tới đây hai lần và thấy hoàn cảnh nơi này khá được, thái độ phục vụ cũng tốt, không có người ngoài vào quấy rầy. Rượu, đồ uống có thể dùng thoải mái, đến lúc về sẽ có nhân viên lên tính tiền.
Triệu Quốc Đống nửa nằm nửa ngồi trên ghế sô pha màu da trâu, cảm nhận sự lạnh lẽo mà làn da mang tới.
- Vưu tỷ muốn hát bài nào thì tự chọn, bài hát kinh điển, cách mạng, tình ca, nhạc trẻ đều có. Vưu tỷ, chị muốn hát bài gì?
- Quốc Đống, mở rượu đi. Chúng ta uống.
Vưu Liên Hương xua tay nói.
- Vưu tỷ, còn uống nữa sao?
Triệu Quốc Đống ngẩn ra, hắn lo cô uống rượu sẽ có vấn đề.
- Sao, sợ tôi uống cho cậu nghèo ư?
Hôm nay Vưu tỷ mời khác mà, cậu cứ thoải mái.
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn làm Triệu Quốc Đống run lên.
- Vưu tỷ nói gì thế, hai chúng ta mà còn phân chia như vậy sao?
Triệu Quốc Đống vội vàng lấy chai rượu.
Hiệu quả âm thanh trong phòng rất tốt, Triệu Quốc Đống thử hát hai bài cổ điển và có cảm giác tốt, sau đó lại hát thêm hai bài nữa.
Triệu Quốc Đống hiếm khi hăng hái hát nhiều như vậy. Hắn mượn men rượu mà phát huy một lúc.
Bỏ mic xuống, Triệu Quốc Đống phát hiện Vưu Liên Hương cô đơn ngồi đó mà uống rượu, khuôn mặt trắng nõn bây giờ đã đỏ ửng lên.
- Sao thế Vưu tỷ?
Triệu Quốc Đống hơi động tâm mà ngồi xuống bên cạnh Vưu Liên Hương.
- Không có gì, cậu hát đi. Quốc Đống, cậu hát rất hay, tôi thích nghe, cậu đi hát đi.
Vưu Liên Hương lắc đầu bưng chén lên. Triệu Quốc Đống cũng không nói gì mà cầm chén lên khẽ chạm cốc của đối phương rồi lắc đầu nói:
- Vưu tỷ, chị hình như có tâm sự. Là công việc không thuận lợi hay chuyện gia đình.
- Chuyện gia đình? Gia đình có thể có việc gì?
Vưu Liên Hương dựa lưng vào ghế rồi vung vung chén rượu lên mà nói:
- Từ trước đến giờ vẫn là như vậy, một tuần về nhà một lần, thăm con, mỗi bên có việc của mình, như vậy không phải tốt sao?
Triệu Quốc Đống có thể nghe được vẻ buồn bã trông giọng của Vưu Liên Hương. Cô có vẻ đã không còn sự vui sướng của cuộc sống gia đình trước đây, đã vào thời kỳ đóng băng. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không muốn nói chuyện về việc này.
- Vậy Vưu tỷ không hài lòng với công việc? Chị là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nắm giữ mũ quan toàn Thị xã, chẳng lẽ còn có chuyện gì phiền lòng?
- Hừ, cậu còn lạ Ninh Lăng sao? Miếu nhỏ nhưng sóng lớn, ngồi ở vị trí đó mới biết việc khó làm.
Vưu Liên Hương thoáng cái tỉnh táo hơn nhiều.
Bảo sao Chương Thiên Phóng muốn nhảy ra khỏi vị trí đó.
- Sao, Hoàng Lăng không dễ ở chung ư?
Triệu Quốc Đống nhạy cảm phát hiện ý trong lời của Vưu Liên Hương.
Vưu Liên Hương do dự một chút và không nói.
Triệu Quốc Đống hơi động tâm. Với tính cách của Vưu Liên Hương thì Nghiêm Lập Dân nhất định không làm gì được cô. Nhưng Hoàng Lăng là Bí thư Thị ủy, lại bá đạo, nếu Vưu Liên Hương và Hoàng Lăng không hòa thuận thì cuộc sống của Vưu Liên Hương sẽ rất khổ.
Chẳng qua theo hắn biết thì Vưu Liên Hương và Hoàng Lăng vẫn sống khá hào thuận, nếu không thì sao Vưu Liên Hương có thể lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ.
Thấy Vưu Liên Hương không lên tiếng, Triệu Quốc Đống cũng không hỏi mà lẳng lặng uống rượu.
Hát xong bài, Triệu Quốc Đống cúi người nhặt chìa khóa rơi trên sàn nhà lên. Trong lúc vô tình hắn nhìn thấy khe hở bên dưới váy của Vưu Liên Hương, chiếc quần lót màu hồng ép sát vào bên, mơ hồ lộ ra hình bí ẩn kia.
Có lẽ do uống rượu, có lẽ do mơ ước đã lâu nên Triệu Quốc Đống cảm thấy một dòng khí nóng dâng lên trong người.
- Hoàng Lăng không phải Hoàng Lăng mà tôi nghĩ trước đây.
Vưu Liên Hương cũng không chú ý mình lộ hàng vừa vặn bị Triệu Quốc Đống nhìn thấy. Cô nói:
- Trước đây chỉ là bề ngoài mà thôi.
Lời của Vưu Liên Hương kéo Triệu Quốc Đống lại trong cơn mê. Hắn thở dài một tiếng, may là có đề tài hấp dẫn nếu không hắn không rõ mình sẽ như thế nào.
- Sao, y làm gì?
Triệu Quốc Đống mơ hồ cảm nhận ra Vưu Liên Hương rất thất vọng với Hoàng Lăng. Không thể nghi ngờ Hoàng Lăng sau khi ngồi ổn định ở vị trí liền bắt đầu trở lại bản tính.
- Hoàng Lăng có khí phách và Ninh Lăng. bây giờ xu thế phát triển của Khu Khai Phát Ninh Lăng là rất tốt, nửa đầu năm nay đã có 16 công ty đến Khu Khai Phát, trong đó có ba công ty đầu tư vượt qua trên 60 triệu. Khu công nghiệp Lâm Cảng bên Tây Giang cũng vào giai đoạn hoàn thiện, Tằng Lệnh Thuần vẫn kéo dài chính sách của cậu và tăng đầu tư xây dựng, đồng thời cũng tăng cường thu hút đầu tư.
Vưu Liên Hương tuy nói như vậy nhưng không hề có vẻ vui mừng gì.
- Đó là việc tốt, tôi cũng biết sự tăng trưởng kinh tế nửa năm qua của Ninh Lăng xếp top 3 toàn tỉnh. ngoài Kiến Dương thì chỉ sợ Vĩnh Lương và Ninh Lăng là tương đương nhau.
Triệu Quốc Đống gật đầu nói:
- Chẳng lẽ có gì không đúng?
- Hừ, tôi không nói sự phát triển không đúng, nhưng tôi cũng nghe thấy vài điều đó là không ít công trình xây dựng ở Khu Khai Phát đều do một công ty trên tỉnh nhận, nghe nói công ty này có quan hệ tốt với Hoàng Lăng, bên Quận Tây Giang cũng thế. Các Công ty xây dựng Ninh Lăng có phản ứng không nhỏ.
Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống. Cô không tin Triệu Quốc Đống không biết việc này. Căn cơ của Triệu Quốc Đống ở Ninh Lăng còn thâm sâu hơn cô. Mặc dù cô bây giờ là Trưởng ban tổ chức cán bộ nhưng những người mà Triệu Quốc Đống đề bạt đều có sức nặng và vẫn duy trì liên lạc với hắn
- Cái này thì sao chứ? Chẳng lẽ Bí thư Thị ủy không thể có bạn sao? Chỉ cần làm theo quy định kinh doanh bình thường thì không vấn đề gì. Hơn nữa nhiều chuyện không có chứng cứ mà. Vưu tỷ, chị xuất thân Ủy ban kỷ luật chẳng lẽ còn không rõ điểm này sao?
Triệu Quốc Đống thản nhiên nói.
Vưu Liên Hương nhìn chằm chằm vào Triệu Quốc Đống mà nói:
- Cậu sớm biết ư? Trước hay sau khi Hoàng Lăng đến?
Triệu Quốc Đống có chút giật mình vì không ngờ Vưu Liên Hương lại nhạy cảm như vậy. Hắn trầm ngâm một chút rồi nói:
- Trước khi y đến thì tôi đã biết y là người như thế nào. Có năng lực, có khí phách, có thể làm việc, dám lấy tiền.
Cả người Vưu Liên Hương mềm nhũn đi và thở dài một tiếng. Cô cuộn mình lên ghế, mảng màu hồng dưới váy lại đập vào mắt Triệu Quốc Đống.
- Hừ, cậu sớm biết sao không nói cho tôi? Tôi đã nói rồi, sao Hoàng Lăng lại tin cậu như vậy mà tôi lại thấy cậu muốn giữ khoảng cách nhất định với y?
Vưu Liên Hương nói làm Triệu Quốc Đống chấn động:
- Vưu tỷ, điều này chị cũng nhìn ra ư?
- Hừ so sánh với quan hệ của cậu và Kỳ Dư Hồng, tôi cảm thấy cậu mặc dù không hài lòng vì khí phách của Kỳ Dư Hồng nhưng không đề phòng. Nhưng đối với Hoàng Lăng thì cậu rất tôn trọng y, nói chuyện cũng hòa hợp nhưng tôi vẫn thấy cậu có ý đề phòng y. Tôi vốn cho rằng cậu ngại sự bá đạo của y, nhưng cậu không phải người như vậy nên tôi không rõ. Bây giờ mới biết nguyên nhân.
Vưu Liên Hương có chút đắc ý nói.
Triệu Quốc Đống xua tay nói:
- Gặp lãnh đạo như vậy thì tôi có thể có biện pháp nào chứ? Tôi phải thừa nhận Hoàng Lăng dám làm việc, đầu óc tỉnh táo, mắt nhìn xa. Nhưng tay y quá dài, lá gan quá lớn, thích lấy vàng trong lửa, không sợ tự chuốc họa, đây là quả bom nổ chậm.
- Cậu thì chạy thoát rồi, vậy còn Vưu tỷ thì sao?
Vưu Liên Hương trừng mắt nhìn Triệu Quốc Đống:
- Cậu trơ mắt nhìn Vưu tỷ bị nổ chết sao?
- Vưu tỷ, chị xuất thân Ủy ban kỷ luật thì chẳng lẽ không có chiêu đề phòng sao?
Triệu Quốc Đống khẽ cười nói:
- Chẳng qua Vưu tỷ, tôi cảm thấy chỉ dựa vào lời đồn là không đủ, chị cảm thấy y sẽ ngã vì việc này sao?
- Hừ, Hoàng Lăng rất to gan, nếu chỉ là như vậy thì tôi đâu có buồn phiền như vậy. Dù sao không phải việc tôi quản lý, nhưng có một số việc dính tới công việc của tôi nên tôi không thể không cảnh giác.
Vưu Liên Hương thở dài một tiếng.
Cô không chú ý mình vì điều chỉnh vị trí làm cho chiếc váy càng cuốn về sau nhiều hơn, mà men rượu đã bắt đầu làm mờ lý trí cô. Dù sao ngồi với Triệu Quốc Đống thì cô cũng yên tâm, chiếc quần lót màu hồng bao lấy bên dưới đã lộ ra hơn phân nửa làm Triệu Quốc Đống không thể ngồi yên.
- Trong cách dùng người của Hoàng Lăng cũng có chuyện?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói.
- Hừ trước đó thì không thấy, nhưng ở việc chọn người làm Cục trưởng cục Thông tin thì tôi thấy không đúng. Cậu biết ai làm chức này không?
Vưu Liên Hương cười cười lộ má lúm đồng tiền.
- Ai?
Sau khi Lỗ Năng làm Phó thị trưởng thì chức Cục trưởng cục thông tin Ninh Lăng vẫn bỏ trống, do một Phó cục trưởng chủ trì công việc. La Băng lúc lên An Đô thì cũng nói chuyện này với Triệu Quốc Đống.
- Chỉ sợ cậu không nghĩ ra là ai.
Vưu Liên Hương nhìn Triệu Quốc Đống rồi nói:
- Trần Đại Lực.
- Hả?
Triệu Quốc Đống gật mình và không thể tin vào tai mình.
- Chị nói là Trần Đại Lực Huyện Hoa Lâm làm Cục trưởng cục Thông tin. Hoàng Côn có năng lực như vậy?
- Hừ, Hoàng Côn không có quan hệ gì, là bản lĩnh của Trần Đại Lực.
Vưu Liên Hương khinh thường đưa mấy ngón tay lên:
- Dùng từng này để mua.
- 80 ngàn.
Triệu Quốc Đống hít sâu một hơi và không dám tin:
- Vưu tỷ, tin này chị biết từ đâu.
- Muốn người không biết thì trừ khi mình không làm, đương nhiên đây là việc không có chứng cứ. Nhưng Trần Đại Lực dựa vào gì mà lên chức?
Vưu Liên Hương khinh thường nói:
- Ngoài nói mấy trò cười ra thì tôi thấy người này thiếu tố chất cơ bản. nghe nói lúc phát biểu trong hội nghị công tác thông tin toàn Thị xã làm mọi người lắc đầu. Lúc trước khi chọn người này thì tôi đã phản đối nhưng Nghiêm Lập Dân không lên tiếng, Hoàng Lăng dốc sức đề cử, tôi phản đối cũng vô ích. Khi đưa ra Hội nghị thường ủy thì Thư Chí Cao giả câm giả điếc, người khác thấy không liên quan mình nên việc đượ thông qua.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng, nếu đã đến bước này thì Hoàng Lăng bị diệt là sớm hay muộn.
Mua quan bán chức là tối kỵ của quan trường. Anh dám lấy tiền mà mua chức tức là một quả bom nổ làm anh tan xương nát thịt.
Triệu Quốc Đống không khỏi thầm than cho La Băng. Khó khăn lắm mới giúp cô tránh lên cục Thông tin, bây giờ Trần Đại Lực lại lên đó, còn làm Cục trưởng, là lãnh đạo trực tiếp của cục Thông tin.
- Vưu tỷ, thế chị định làm như thế nào?
- Tôi có thể làm gì chứ? Dù là chuyện công trình hay chuyện của Trần Đại Lực đều là bí ẩn, ai có thể làm gì.
Vưu Liên Hương buồn bã nói:
- Tôi từ Ủy ban kỷ luật đi ra thì chuyện này biết quá rõ. Đó là chuyện khiến dân chúng phẫn nộ, có thể làm người ta kết thúc sinh mạng chính trị. Việc này phải tra xét rõ ràng nếu không chỉ là cơn gió thoảng lướt qua mà thôi.
- Xem ra Hoàng Lăng cũng biết cách đó.
Triệu Quốc Đống thở dài nói.
- Hừ, Hoàng Lăng mặc dù có mấy việc đó nhưng y đúng là có năng lực. Lãnh đạo tỉnh coi trọng về công tác kinh tế của y. Chỉ riêng việc kinh tế tăng tốc phát triển thì chỉ sợ không lãnh đạo nào muốn động y. Về phần chuyện chúng ta vừa nói thì lại không có quan hệ mấy với quần chúng nhân dân, nhiều lắm chỉ nguyền rủa vài câu mà thôi.
Vưu Liên Hương nhẹ nhàng nói làm Triệu Quốc Đống không biết nói gì. Đúng là như vậy, chuyện này chỉ cần không ai bám chặt, dù muốn bám chặt cũng cần có chứng cứ, càng quan trọng là lãnh đạo cấp trên có quyết tâm xử lý hay không?
Triệu Quốc Đống không nói mà cầm chén lên uống cạn.
- Vậy thì sợ rằng công việc của chị sau này khó triển khai.
Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng. Hoàng Lăng tuy không phải người nhỏ nhen nhưng Trưởng ban tổ chức cán bộ từ trước đến giờ đều là thân tín của Bí thư, có thể nói phải tuyệt đối ủng hộ. Chị là Trưởng ban tổ chức cán bộ có thể có suy nghĩ của mình nhưng với điều kiện là phục tùng quyết định của Bí thư Thị ủy. Mà Vưu Liên Hương nếu biết Hoàng Lăng ủng hộ Trần Đại Lực mà còn phản đối, như vậy tức là chị đã đi nhầm đường.
Ngoài mặt Vưu Liên Hương tuy bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất buồn phiền.
Ngay cả cô cũng thấy sau khi Triệu Quốc Đống rời khỏi Ninh Lăng làm tâm trạng của cô cũng buồn đi. Lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ chỉ khiến cô vui vẻ một hai tháng rồi qua mau. Chương Thiên Phóng sang bên Ủy ban nên dần tạo thành khoảng cách, Vưu Liên Hương thậm chí có thể chắc chắn Chương Thiên Phóng cũng nhận ra vấn đề nhưng lại mắt nhắm mắt mở.
Triệu Quốc Đống đã đi, cô đưa mắt nhìn thì thấy cả Hoài Khánh không còn ai để cô thổ lộ.
Giản Hồng và cô có quan hệ tốt nhưng từ cấp bậc hay tình cảm đều không thích hợp làm người cần trao đổi. Chương Thiên Phóng thì càng xa hơn, lúc này lại đang hòa hợp với Thư Chí Cao. Em gái cô thì cô lại không muốn tỏ ra mình yếu ớt trước em gái.
Vậy còn ai nữa?
Vưu Liên Hương thấy có chút buồn, cô về An Đô thì gia đình lại càng u ám, không bằng cô về tập thể ở Ninh Lăng, ít nhất còn không gặp áp lực kia.
Triệu Quốc Đống cảm thấy tâm trạng Vưu Liên Hương đã biến hoá, hắn có chút hối hận vì mình lắm miệng. Nhưng hắn nghĩ không bằng nói hết những gì dồn nén trong lòng ra vẫn hơn là giấu kín.
- Vưu tỷ, nhảy một điệu đi, đã lâu không nhảy với Vưu tỷ.
Triệu Quốc Đống đứng lên mời Vưu Liên Hương.
Vưu Liên Hương khẽ run lên, một dòng khí nóng dâng lên trong lòng cô. Cô vừa có chút e ngại vừa chờ mong sẽ xảy ra gì đó. Nhưng cô không thể từ chối.
Tiếng nhạc du dương vang lên, Triệu Quốc Đống ôm eo Vưu Liên Hương mà nhảy.
Vưu Liên Hương cao khoảng 1m6 nhưng bộ xương nhỏ, là loại phụ nữ ít xương nhiều thịt. Triệu Quốc Đống ôm ngang eo cô có thể rõ ràng cảm nhận được điều này.
Mới đầu tiết tấu còn nhanh, hai người vẫn duy trì được khoảng cách ổn định. Nhưng theo điệu nhạ càng lúc càng chậm và chuyển sang đi từng bước làm động tác hai người chậm theo, cơ thể cũng dần sát vào nhau.
Hơi thở của Vưu Liên Hương di chuyển trên vai Triệu Quốc Đống làm hắn mê đi. mà ngón tay Triệu Quốc Đống cũng cố ý hoạt động vuốt ve trên lưng làm Vưu Liên Hương cảm thấy một luồng khí nóng chảy khắp cơ thể. Hai người đắm chìm trong không khí mơ hồ đó.
Hai cơ thể dán vào nhau từ lúc nào không ai biết. Triệu Quốc Đống chỉ cảm nhận cặp ngực căng tròn của Vưu Liên Hương dán sát vào ngực mình, nó như ngọn lửa đầy ma lực thiêu đốt phần đạo đức của hắn. Mà tay hắn cũng đã đưa xuống mông Vưu Liên Hương như mong đột phá bước cuối cùng, thậm chí Triệu Quốc Đống còn muốn kéo chiếc quần lót màu hồng kia để làm kỷ niệm.
Triệu Quốc Đống đúng là phải cảm ơn chiếc điện thoại di động trong túi quầy, nếu không phải điện thoại rung thì có lẽ hai người sẽ đi qua bước kia. Triệu Quốc Đống biết mình khó khống chế được ham muốn bản thân.
- Xin lỗi.
Điện thoại rung đã kéo Triệu Quốc Đống dừng phanh trên bờ vực. Hắn thầm nghĩ may quá và nhẹ nhàng dìu Vưu Liên Hương ra khỏi bục nhẩy về chỗ ngồi liền mở máy ra thì thấy là Cù Vận Bạch gọi tới.
Đến khi Triệu Quốc Đống đưa Vưu Liên Hương về khu cô ở, Vưu Liên Hương vẫn còn sợ hãi xen lẫn xấu hổ.
Mình sao lại thành như vậy? Vưu Liên Hương rõ ràng phát hiện tâm lý và sinh lý của mình không bài xích Triệu Quốc Đống, thậm chí mình còn có khát vọng. Nhất là khi bên dưới của Triệu Quốc Đống chạm vào bụng dưới của cô, cô chỉ muốn run lên và mặc đối phương muốn làm gì thì làm.
Chẳng lẽ mình là một kẻ dâm đãng? Vưu Liên Hương đúng là rất xấu hổ, nhưng cô không thể lừa trái tim mình. Có lẽ cô không nên tiếp tục như vậy với Triệu Quốc Đống, đây là đùa với lửa, sẽ làm hai người trả cái giá rất đắt.
Nhưng nghĩ đến ngay cả người duy nhất có thể nói chuyện mà cũng không được, Vưu Liên Hương lại thấy sống như vậy sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
….
- Tập đoàn Gia Hoa?
Triệu Quốc Đống trầm ngâm một chút rồi ngồi thẳng lên mà nói:
- Tôi hình như chưa từng nghe nói đến tập đoàn này, cũng làm ngành cơ khí?
- Không, chính xác mà nói là tập đoàn làm thương mại, chẳng qua thiết bị cơ giới cũng là một sản phẩm xuất khẩu của bọn họ, quy mô lớn, hiệu quả cũng tương đối tốt. Bên Nhà máy cơ giới cũng coi trọng tập đoàn này, cho rằng nếu có thể để Tập đoàn Gia Hoa thu mua Nhà máy cơ giới thì với năng lực tiêu thụ của Tập đoàn Gia Hoa sẽ khiến nhà máy sống lại.
- Tập đoàn thương mại đến mau nhà máy sản xuất?
Triệu Quốc Đống nhíu mày nói:
- Tôi chưa từng nghe đến việc này. Chẳng lẽ bọn họ thật sự coi trọng sản phẩm của Nhà máy cơ giới như vậy? Vậy thì khi việc tiêu thụ của Nhà máy cơ giới ở trong nước có chuyện, chẳng lẽ xuất khẩu lại được sao? Hay là nói kỹ thuật của người nước ngoài kém hơn Trung Quốc chúng ta?
Quế Toàn Hữu cũng cảm thấy điều này khó có thể giải thích nhưng Thị trưởng Hà cùng Thị trưởng Khổng đều đã gặp đại biểu của Tập đoàn Gia Hoa, hai bên trao đổi khá ăn ý, không khí cũng phù hợp.
Tập đoàn Gia Hoa tỏ vẻ coi trọng tiềm lực phát triển của Nhà máy cơ giới, nguyện ý mua lại Nhà máy cơ giới và đầu tư lớn cải tạo kỹ thuật, thực hiện thay đổi lại sản phẩm hiện có, cố gắng đạt đột phá ở trong và ngoài nước.
- Nhưng theo tôi tìm hiểu thì Tập đoàn Gia Hoa đúng là một tập đoàn có sản nghiệp chính là xuất khẩu, hiệu quả kinh doanh khá tốt, chẳng qua vấn đề quy mô không phù hợp với điều bọn họ giới thiệu. Nhưng đây lại là tập đoàn làm cho Thị xã hài lòng nhất, có đôi khi cũng không thể yêu cầu quá cao.
Quế Toàn Hữu cũng đã tìm hiểu qua về Tập đoàn Gia Hoa.
Triệu Quốc Đống trầm ngâm không nói gì. Bây giờ trong Thị xã đã có hướng để Tập đoàn Gia Hoa mua Nhà máy cơ giới. Tập đoàn Gia Hoa cũng thể hiện thực lực của họ bằng hai chiếc xe Mercedes-Benz 5 0 0 cùng Jaguar J a g u a r khi đến gặp mặt.
Nhưng Triệu Quốc Đống không tin một tập đoàn thương mại ở khu vực duyên hải lại đột nhiên đến mua một công ty nhà nước đang gặp khó khăn ở nội địa. Mà từ bề ngoài thì công ty nhà nước này có quy mô không nhỏ, khoản nợ nhiều. Vậy bọn họ dựa vào gì mà muốn mua Nhà máy cơ giới?
- Hay là Trương Tất Tường nhìn xem còn có công ty khác đến đàm phán.
Quế Toàn Hữu cũng không quá suy nghĩ về việc này. Nếu không có gì bất ngờ thì rất nhanh sẽ ký kết. Hà Chiếu Thành đã giục phải mau chóng mở cục diện cho việc cải cách các công ty nhà nước của Hoài Khánh.
- Hừ, còn có thể là ai tới nữa chứ?
Triệu Quốc Đống cũng không phản đối công ty tư nhân đến mua lại Nhà máy cơ giới nhưng điều kiện là phải có mục đích rõ ràng, cách làm hợp pháp. Tập đoàn Gia Hoa mặc dù làm hắn nghi ngờ nhưng chỉ cần bọn họ thật lòng muốn gây dựng lại Nhà máy cơ giới, có thực lực đầu tư thì hắn không phản đối. Chẳng qua chuyện này nếu đã xác định thì không thể thay đổi, Thị xã nếu muốn hủy bỏ quyết định là không dễ dàng.
Hắn vẫn thông qua Nhâm Vi Phong để liên lạc với Công ty trách nhiệm hữu hạn Cơ giới An Vũ đến mua lại Nhà máy cơ giới. Bây giờ Cơ giới An Vũ cũng đang từng bước tiến vào ngành máy móc khai khoáng, bọn họ cũng có hứng thú với Nhà máy cơ giới, hy vọng có thể trở thành một công ty lớn trong lĩnh vực này.
Cơ giới An Vũ do Thành phố An Đô khống chế cổ phần. Nhâm Vi Phong mặc dù là Thường vụ tỉnh ủy, Phó chủ tịch tỉnh nhưng lại không có quyền lãnh đạo trực tiếp đối với các công ty trực thuộc Thành phố An Đô. Vì thế nên Triệu Quốc Đống phát hiện mình phạm sai lầm. Hắn không nên đi tìm Nhâm Vi Phong, phải tìm Diêu Văn Trí mới đúng.
Nhưng trong này lại có một vấn đề, Nhâm Vi Phong ra mặt quan tâm là chuyện hợp lý. Y là Phó chủ tịch tỉnh phụ trách công nghiệp, hiểu việc cải cách ở Hoài Khánh là đương nhiên, nhưng muốn đi tìm bên An Đô lại gặp trở ngại lớn.
Triệu Quốc Đống không phụ trách mảng công nghiệp, hơn nữa hội nghị thường trực Ủy ban cũng đã giao cho Khổng Kính Nguyên làm việc này. Bây giờ Triệu Quốc Đống nhảy sang kéo An Đô vào là có nghĩa gì? Hà Chiếu Thành sẽ nghĩ như thế nào?
Dù là Triệu Quốc Đống không thèm để ý đến cảm nhận của Hà Chiếu Thành, nhưng ở vấn đề này Hà Chiếu Thành cùng Khổng Kính Nguyên cũng có thể không thèm để ý tới Triệu Quốc Đống, quyền quyết định trong tay bọn họ. Triệu Quốc Đống làm như vậy thì về sau sẽ càng khó khăn hơn trong quan hệ với Hà Chiếu Thành.
Bây giờ tìm Hà Chiếu Thành có tác dụng gì không? Triệu Quốc Đống lắc đầu. Hắn sớm biết lòng dạ hẹp hòi của Hà Chiếu Thành. Chẳng qua Triệu Quốc Đống không thể chấp nhận để Nhà máy cơ giới cải cách nửa vời, đây là không có trách nhiệm đối với toàn bộ Hoài Khánh, cũng là không có trách nhiệm đối với hơn ngàn nhân viên của Nhà máy cơ giới.
Tìm Trần Anh Lộc? Trần Anh Lộc có thể tham gia nhưng việc cải cách công ty nhà nước là do chính quyền làm, y là Bí thư Thị ủy không tiện tham gia vào, cuối cùng cũng phải quay sang bên chính quyền Thị xã. Mà với “biểu hiện” của Tập đoàn Gia Hoa bây giờ thì không thể có đối tượng nào thích hợp hơn.
Biện pháp duy nhất có lẽ là thuyết phục Diêu Văn Trí, làm cho Cơ giới An Vũ chủ động liên lạc với Hoài Khánh. Chỉ có như vậy hắn mới có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào việc này. Nhưng bên An Đô lại mãi không tỏ thái độ với ý kiến của Nhâm Vi Phong. Điều này làm Triệu Quốc Đống cũng cảm nhận được quan hệ vi diệu của Thành phố An Đô với tỉnh.
Sau khi Miêu Chấn Trung lên chức, Thành phố An Đô bề ngoài có tính độc lập cao, những ý tưởng của tỉnh nếu hợp lý có lợi thì làm, không hợp ý thì đùn đẩy. Trừ khi Bí thư tỉnh ủy hoặc chủ tịch tỉnh có thái độ rõ ràng, nếu không Thành phố An Đô sẽ không nghe.
Sau khi Triệu Quốc Đống rời đi, Diêu Văn Trí ngồi đó hỏi qua về vấn đề của Cơ giới An Vũ một chút. Bên Ủy ban kinh tế và Cơ giới An Vũ cũng giới thiệu qua, xem ra công tác trước đó đã làm tốt. Nhưng do Thị xã chưa tỏ thái độ nên mãi vẫn gác đó.
Diêu Văn Trí có thể hiểu sự khó xử của Phó thị trưởng phụ trách. Bí thư Miêu không hòa hợp với Ủy ban nhân dân tỉnh, nhất là không có quan hệ tốt với Phó chủ tịch tỉnh Nhâm vì thế chuyện này bị gác lại. Diêu Văn Trí mới lên làm Thị trưởng nên càng phải cân nhắc về mối quan hệ này.
Nhưng thực tế mà nói nếu Cơ giới An Vũ mua lại Nhà máy cơ giới thì sẽ có lợi cho cả hai bên.
Diêu Văn Trí cũng giỏi làm kinh tế. Cơ giới An Vũ phát triển rất nhanh, sau khi mua lại Công ty khai khoáng Tân Sơn khiến công ty này sống lại, hơn nữa còn nhanh chóng trở thành công ty đứng đầu trong lĩnh vực này của khu vực, sản phẩm bắt đầu bán sang Đông Nam Á.
Diêu Văn Trí lúc làm Phó thị trưởng thì đã tới khảo sát Cơ giới An Vũ ba lần, mỗi lần đều cảm thấy Cơ giới An Vũ tăng trưởng rất nhanh. Mặc dù gặp khủng hoảng kinh tế, Tập đoàn Daewoo lâm vào khốn cảnh nhưng không ảnh hưởng tới mấy hạng mục liên doanh ở Trung Quốc. Công ty ô tô An Vũ mở rộng còn nhanh hơn. Người Hàn Quốc cũng ý thức được sự quan trọng của thị trường Trung Quốc nên dần chuyển các sản phẩm mới nhất sang công ty ô tô An Vũ, một loạt sản phẩm đời mới đều xuất phát từ đây. Thị trường Trung Quốc chính là điểm sáng để nâng dậy của tập đoàn.
Cơ giới An Vũ cũng thế, các máy móc công trình của Cơ giới An Vũ đứng top 3 trong các sản phẩm toàn quốc. Cơ giới An Vũ muốn thành đứng đầu trong ngành sản xuất máy công trình ở Trung Quốc. Bây giờ có cơ hội thu mua Nhà máy cơ giới nổi tiếng thì sao Cơ giới An Vũ có thể bỏ qua.
Chẳng qua hạng mục này trước đó do Phó chủ tịch tỉnh Nhâm Vi Phong đề xuất với An Đô, hy vọng An Đô có thể đến Hoài Khánh khảo sát Nhà máy cơ giới một chuyến, vì thế An Đô mới gác lại.
Diêu Văn Trí không biết hạng mục này có phải do Triệu Quốc Đống nói chuyện với Nhâm Vi Phong không? Nếu như vậy đúng là làm quá hóa không hay. Big còn không rõ thái độ của Miêu Chấn Trung là như thế nào. Mặc dù Diêu Văn Trí cũng muốn Cơ giới An Vũ cân nhắc mua lại Nhà máy cơ giới nhưng y phải tìm hiểu ý của Bí thư Thị ủy.
Vấn đề này phải làm rõ, chẳng qua dù là Miêu Chấn Trung tỏ thái độ thì Diêu Văn Trí cũng không muốn bỏ qua. Y dự định đến nói chuyện với đối phương để mong đối phương ủng hộ.
Ngoài việc hạng mục này có lợi cho An Đô, Diêu Văn Trí cũng hy vọng thông qua nó để tạo quan hệ tốt đẹp với Triệu Quốc Đống.
Bây giờ Triệu Quốc Đống mặc dù mới là Phó thị trưởng thường trực Hoài Khánh nhưng từ việc Thái Chánh Dương dẫn Triệu Quốc Đống đến chỗ Bí thư Ninh, Diêu Văn Trí biết đây không phải người bình thường, lên chức là sớm muộn. Hơn nữa đối phương có ưu thế về tuổi quá rõ ràng, đủ để người ta đỏ mắt mong chờ. Diêu Văn Trí dám khẳng định không đầy hai năm Triệu Quốc Đống sẽ lên đến chức cán bộ cấp giám đốc sở.
Không cần lấy lòng nhưng cần làm cho hai bên cùng có lợi, có thể giữ quan hệ tốt đẹp với người mà được Bí thư Ninh đánh giá cao, Diêu Văn Trí cảm thấy mình nên làm.
…
- Bịch.
Một chiếc máy di động xinh đẹp bị đập nát. Từ dấu hiệu Q u e e n ’ s w a r e phía sau lưng có thể thấy đây là đồ mà người bạn đi Anh mang về tặng, Khổng Kính Nguyên vẫn rất thích nhưng trong cơn tức đã không thể kìm nổi.
- Khinh người quá đáng! Khinh người quá đáng.
Khổng Kính Nguyên cố chặn cơn tức giận trong lòng.
Khổng Kính Nguyên tự nhận đã nhẫn nại đủ. Đối phương làm công trình công viên nghĩa trang thì mình cũng ủng hộ, trong công tác thu hồi nợ cũng toàn lực phối hợp, trong mấy hội nghị thường trực Ủy ban thì mình cũng cố khống chế bản thân. Mặc dù đối phương vài lần đưa câu hỏi, mình cũng chỉ cẩn thận né tránh nhưng đối phương đã quá kiêu căng, thật quá đáng.
Nhịn không có nghĩa là yếu đuối, đây là suy nghĩ của Khổng Kính Nguyên. Nếu cảm thấy mình thật sự mềm yếu để muốn làm gì thì làm thì đối phương đã sai.
Thư ký vào nhặt đồ thì vẻ mặt Khổng Kính Nguyên đã trở lại bình thường. Tức giận không có tác dụng, phải phản kích.
…
- Các anh điều tra thế nào rồi?
- Không tốt mấy, thực ra tôi cảm thấy hắn sẽ mang tới phiền phức thì bắt đầu ra tay ngay. Chẳng qua lão Cô cũng bố trí người điều tra, chúng tôi cũng điều tra, có tình hình gì đều trao đổi nhưng chưa có bao tác dụng.
Tâm trạng Mã Cam Xương dạo này khá tốt. Sau khi công ty trả tiền nợ của Thị xã, công ty vận chuyển của y lại nhận được hợp đồng chỉnh trang hồ Tử Nham – Yến Tử, điều này làm y rất vui mừng. Chẳng qua theo Khổng Kính Nguyên nói đó là tiền nhỏ, không đáng nhắc tới. Vụ làm ăn kia mới là lớn.
- Các anh làm lâu như vậy chẳng lẽ không có chút tác dụng gì?
Khổng Kính Nguyên có chút nôn nóng. Y biết Triệu Quốc Đống không phải phật, kiểu gì chẳng có sơ hở.
- Mỗi tuần hắn đều lên An Đô, người 30 tuổi chưa chính thức kết hôn chẳng lẽ nhịn được? Hắn ở Ninh Lăng đã phong lưu như vậy, ở Hoài Khánh sẽ tu tâm sao? Tôi không tin.
- Triệu Quốc Đống nhất định có vấn đề nhưng chúng tôi chưa nắm bắt được.
Mã Cam Xương ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Thằng này rất giảo hoạt, mỗi lần về An Đô đều đổi biển số xe, lúc trước chúng tôi không biết nên đợi mấy lần đều thất bại, sau đó phái người theo dõi mới biết hắn đổi biển số dọc đường.
- Hắn nhiều bạn như vậy, mỗi lần đến An Đô đều có người mời ăn, tối lại khuất tầm nhìn, cũng không tiện ngồi mãi ở trước cửa nhà hàng mà đợi nên dễ mất dấu.
Mã Cam Xương đúng là cố gắng nhiều ở việc này.
- Hơn nữa hắn sống không cố định. Chúng tôi theo dõi lâu như vậy chỉ biết hắn đôi khi ở biệt thự Thiển Loan, đôi khi ở bên Tân giang, nhưng hình như bây giờ không ở đó. Chúng tôi bây giờ cũng không rõ, chẳng lẽ đó đều là chỗ hắn mua hay chỗ người phụ nữ của hắn?
- Các anh mới tìm được từng đó?
Khổng Kính Nguyên rất tức giận. Đám này cầm tiền thì nhanh nhưng làm việc thì đúng là làm người ta thất vọng.
- Mã Cam Xương, anh nhiều người như vậy mà không có tác dụng gì sao? Theo dõi một người mất mấy tháng mà không có tin tức gì sao? Hắn đến Hoài Khánh đã nửa năm, về An Đô ít nhất cũng 20 lần, tôi mỗi lần đều thông báo cho anh, các anh vậy mà không điều tra ra gì cụ thể là sao? Hắn gặp ai, có phụ nữ không? Vị trí mấy ả phụ nữ đó ở đâu cũng không tra được sao?
- Khổng ca, bọn họ cũng rất cố gắng, không phải không có thu hoạch mà.
Mã Cam Xương có chút khó xử mà nói:
- Chúng tôi phát hiện thứ bảy hàng tuần thì hắn chủ yếu ở tại biệt thự Thiển Loan hoặc là tiểu khu Khê Bạn Dật Cảnh, nếu không sẽ về tiểu khu Mai Lĩnh. Chúng tôi thấy hắn đi xe Renault của một người phụ nữ từ biệt thự Thiển Loan ra, biển là AnA-…., cũng thấy hắn cùng một cô gái trẻ tuổi khác đi xe nhập khẩu, là xe mới chưa có biển…
- Chỉ từng đó?
Khổng Kính Nguyên nghiến răng nghiến lợi mà nói:
- Địa chỉ cụ thể? Quan hệ giữa hắn và hai ả đó? Là người nhà hay gái bao, hay tình một đêm?
- Khổng ca, anh cung biết muốn điều tra thì người của tôi không đủ mà. Chẳng qua bên lão Cô cũng có chút thu hoạch, lần trước tôi hỏi thì bọn họ cũng đang điều tra, tôi cũng nói những thứ mình nắm giữ cho bọn họ.
Mã Cam Xương gãi đầu nói:
- Mẹ nó chứ, không biết chúng ta chọc hắn ở điểm nào mà cứ làm khó nhau như vậy? Khổng ca, chẳng lẽ hắn không có nhược điểm gì ở Hoài Khánh?
- Hừ, thằng này giỏi đóng kịch lắm. Không chơi gái, không đánh bạc, không hút thuốc, ít uống rượu. Nhưng hắn giả vờ như vậy thì có nghĩa giấu càng sâu. Ai không có dục vọng, chẳng qua thời gian quá ngắn nên đuôi cáo của hắn chưa lộ ra mà thôi, hoặc là chúng ta chưa điều tra ra
/1736
|