Chương 121: Xích sắt chặn đường sông
Nghe gã nói thế đám người Lý Thanh Lôi đều tức giận, Ngao Chấn nheo mắt nói:
“Tên nhãi nhép, mày biết mày đang nói chuyện với ai không?”
“Nói chuyện với ai á?” Vương Khôn khinh bỉ liếc nhìn Ngao Chấn: “Nói cho mày biết,
ở địa bàn của tao, tao lớn nhất, mày nên biết rõ mình đang nói chuyện với ai. Oắt
con, cẩn thận mất mạng đấy, tao khuyên mày nên nói lại câu nói vừa nãy lần nữa.”
Tiểu Mỹ tươi cười nói: “Vương thiếu gia việc gì phải nể nang hắn, để vị cao thủ kia
dạy cho hắn một bài học đi, tiện thể để mọi người mở mang tầm mắt luôn.”
Vương Khôn nhìn về những mỹ nữ xung quanh, cười nói: “Các em có muốn mở
mang tầm mắt không.”
“Muốn ạ!”
Mười mấy mỹ nữ cùng lên tiếng đồng ý, trên mặt Vương Khôn hiện lên vẻ độc ác,
phất tay bảo: “Lãnh Nham, cắt đứt chân hắn rồi ném xuống sông, cho hắn cẩn thận
nghĩ lại xem mình sai ở đâu.”
“Vâng!”
Lãnh Nham đáp lời, tung quyền đánh Ngao Chấn.
Ông ta cố ý thể hiện bản lĩnh của mình, lúc ra quyền còn phóng nội lực ra ngoài,
nắm đấm rung lên vù vù. Đám mỹ nữ xung quanh kinh ngạc hô lên: “Giỏi quá, nắm
đấm của ông ấy có thể phát ra âm thanh.”
Lãnh Nham thoáng đắc ý, quát to: “Quỳ xuống cho tao!”
Mắt thấy quả đấm sắp đánh vào mặt mình, Ngao Chấn vươn tay nắm được nắm
đấm của ông ta, năm luồng chân khí nhanh chóng quấn quanh cánh tay cậu ta. Có
tiếng “răng rắc” vang lên, Lãnh Nham thảm thiết kêu “Aaaa”, xương bàn tay đều bị
bóp nát.
Ngao Chấn vung chân đá ông ta xuống sông, nhìn Vương Khôn chằm chằm rồi bảo:
“Mày muốn đánh gãy chân tao à?”
Sắc mặt Vương Khôn hơi đổi, hỏi: “Rốt cuộc bọn mày là ai? Bố tao là Vương Kiến
Quốc đấy!”
“Vương Kiến Quốc chó má nào thế, tao chưa từng nghe tới. Bây giờ, mày ngoan
ngoãn cút xuống cho tao!” Ngao Chấn xách Vương Khôn lên, ném gã xuống sông.
Vương Khôn vùng vẫy dưới nước, mắng to: “Mày chờ đó cho tao, tao sẽ không bỏ
qua cho chúng mày!”
Ngao Chấn túm cây gậy trúc thọc xuống gã, mắng: “Kêu gào ầm ĩ cái gì, sốt ruột!”
Thế rồi cậu ta quay đầu lại nói với La Thuần: “Sư phụ, sư nương, mọi người lên
thuyền đi. Phía sau mau lái thuyền!”
Đám người La Thuần lên thuyền du lịch, thấy trong khoang thuyền cực kỳ xa hoa,
đồ ăn nước uống tráng miệng đều có đủ, vén rèm lên là có thể thấy được phong
cảnh ở hai bên. Ngao Chấn và Lý Thanh Lôi ngồi ở phía trước, để mười mấy cô
nàng mỹ nữ đấm chân góp vai, hưởng thụ đãi ngộ của con nhà giàu. Thấy Lý Chấn
Hưng đứng ở bên cạnh, Ngao Chấn liền vẫy tay với hắn: “Chấn Hưng, tới đây ngồi.”
Tiểu Mỹ lập tức giữ hắn lại rồi bảo: “Anh đứng yên đấy, muốn chết à? Anh quên hắn
đã làm gì với Vương thiếu gia rồi hả? Chắc chắn tí nữa Vương thiếu gia sẽ dẫn
người tới làm um lên, anh không muốn sống chứ em vẫn chưa chán sống đâu.”
Ngao Chấn lên tiếng cười nhạo: “Nhà họ Vương là cái thá gì! Chấn Hưng, nếu cậu
tin tôi thì cứ tới đây ngồi, có anh Chấn đây, cậu sợ cái quái gì!”
Lý Chấn Hưng cắn răng, ngồi xuống bên cạnh Ngao Chấn nói: “Chết thì chết.”
Tiểu Mỹ tỏ vẻ bất lực mà không làm gì được, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh bị
chập mạch hả! Vương thiếu gia đấy anh không lo nịnh bợ, lại bám theo mấy tên lông
bông kia! Đây là tự anh chán sống, tí nữa anh đừng có nói là quen em.” Cô ta ngồi
xuống băng ghế ở phía xa, cố ý kéo giãn khoảng cách với mọi người.
Ngao Chấn mặc kệ cô ta, vỗ vai Lý Chấn Hưng bảo: “Cậu yên tâm, Vương Kiến
Quốc chỉ là cái rắm, đến lúc đó tôi sẽ giải quyết chuyện công ty cho cậu. Về sau, cậu
chính là đầu rồng của vùng Quế Việt. Nhưng cậu nên cẩn thận đề phòng một số
người phụ nữ âm thầm gây rắc rối cho cậu, sẽ khiến cậu cửa nát nhà tan đấy.”
Tiểu Mỹ lạnh lùng cười nói: “Anh bốc phét tiếp đi, để tôi xem anh còn bịa ra được cái
gì. Vương thiếu gia người ta là nhân vật bậc nào, còn anh lại là ai, mà dám không
biết xấu hổ muốn làm đầu rồng? Nực cười.”
Ngao Chấn tò mò hỏi: “Kể cho tôi xem, sao cô lại quen biết Vương Khôn?”
Lý Chấn Hưng cũng nghĩ ra gì đó, nghi ngờ nói: “Đúng đấy Tiểu Mỹ, em tạo quan hệ
kiểu gì, anh còn không biết em quen biết Vương thiếu gia từ bao giờ.”
“Em… Bạn thân của em quen anh ta.” Ánh mắt Tiểu Mỹ tránh né, tìm đại một cái cớ
cho qua chuyện.
Ngao Chấn cười ha ha, cũng không vạch trần, cậu ta nâng ly rượu lên nói với Lý
Chấn Hưng: “Nào, uống rượu.”
Sông Ngộ Long nói dài không dài, bảo ngắn không ngắn, được nửa ngày cũng đã đi
hết. Lúc vòng sang ngã rẽ, đường sông hẹp đi, phía trước bỗng xuất hiện một sợi
xích sắt chặn lại đường đi, người đứng ở hai bên bờ sông quát to: “Mau dừng
thuyền cập bến!”
Xích sắt chặn ngang sông, chiếc thuyền chậm rãi ngừng lại.
Ngao Chấn nhìn sang hai bên, thấy trên bờ có không ít người. Vương Khôn là kẻ
cầm đầu, bên cạnh còn có hơn mười cao thủ Nội Kình, hình như mấy người trong
số đó là tông sư Thiên Cảnh.
“Xem đi, báo ứng đến rồi. Người ta dẫn cao thủ tới đây, để tôi xem các người sẽ
chết như nào.” Tiểu Mỹ khoanh tay lạnh lùng cười nói.
“Sớm giải quyết gọn lẹ đi.” La Thuần ngồi trong khoang thuyền hạ rèm xuống. Anh
không muốn để Diệp Băng Dung nhìn thấy những chuyện phiền phức này.
“Vâng, sư phụ.” Ngao Chấn đứng bật dậy, phất tay bảo Đường Hiệp: “Nhị sư huynh,
chúng ta mỗi người một bên.”
Hai người trực tiếp nhảy lên xích sắt trên mặt sông, giẫm lên giây sắt thô như cổ tay
chạy sang hai bên bờ.
Người trên hai bờ sông lập tức đung đưa xích sắt, muốn làm hai người ngã xuống,
nhưng kể từ khi Đường Hiệp hỏi qua Đồ Long, tốc độ cơ thể của cậu ta đã nhanh
hơn rất nhiều. Chớp mắt một cái cậu ta đã lên bờ, rút thanh kiếm dài bên hông ra
khỏi vỏ, chọc mù hai mắt một tên.
Cậu ta đã nương tay rồi. Dù sao đây cũng là khu du lịch, lắm người lắm chuyện, nếu
không tên đó đã lìa đầu khỏi cổ.
Những người khác chưa kịp phản ứng, đã thấy Đường Hiệp đột kích trái phải như
hổ như báo. Chỉ trong tích tắc, bảy tám cao thủ Nội Kình mà đối phương vẫn luôn
lấy làm kiêu ngạo đã ngã vật xuống mặt đất, ôm mắt gào thét thảm thiết.
Bên kia, Ngao Chấn cũng lên bờ, tung cả hai đấm, đánh cho mấy cao thủ Nội Kình
lật úp xuống mặt đất.
Hai tông sư Thiên Cảnh bảo vệ bên người Vương Khôn sợ hãi nói: “Không ổn,
người này cũng là Tông Sư, chúng ta liên thủ xông lên!”
Hai tên đó giáp công hai bên, còn chưa tới gần, Ngao Chấn đã vọt tới, duỗi tay túm
ngực hai tên đó. Hai tên đó lập tức bị điểm huyệt, không thể động đậy.
Ngao Chấn ném hai tên kia xuống đất như ném rác, chậm rãi bước về phía Vương
Khôn: “Tao nói mày không đụng vào bọn tao được đâu, mà mày cứ cố tình muốn
gây chuyện nhỉ?”
Vương Khôn sợ đến mức hai chân nhũn như bún, không ngừng lùi về phía sau, run
rẩy đáp: “Mày đừng tới đây, bố tao là người của Lôi Thần ở Bằng Thành, tao còn
nhận Lôi Thần làm cha nuôi nữa. Nếu mày dám đụng vào tao, Lôi Thần sẽ không bỏ
qua cho mày.”
Ngao Chấn cười ha ha đáp: “Bọn tao còn giết chết hai đứa con trai của Lôi Thần rồi,
đứa con nuôi như mày ông ta sẽ quan tâm chắc?”
“Chúng mày… Rốt cuộc chúng mày là ai?” Vương Khôn run rẩy lấy điện thoại di
động ra nói: “Tao muốn gọi cho bố tao.”
“Mày vẫn còn muốn nhờ cậy vào bố mày à? Chỉ sợ bây giờ ông ta cũng chẳng giữ
nổi mạng mình.” Ngao Chấn không vội ra tay, vẫn ung dung nhìn gã gọi điện thoại.
“Alo, bố à, bố mau tới cứu con đi… Cái gì!”
Vương Khôn trợn mắt há hốc mồm, điện thoại rơi xuống đất. Qua một lúc lâu gã mới
có phản ứng, quỳ rạp xuống trước mặt Ngao Chấn gào khóc: “Đại ca, cầu xin đại ca
bỏ qua cho em, anh muốn bao nhiêu tiền em cũng cho anh, anh muốn em làm gì em
cũng đồng ý hết.”
———————-
/173
|