Chương 122: Phiếu cơm dài hạn
Đám con gái đứng trên chiếc thuyền du lịch ở gần đó liền sợ ngây người. Tên
Vương thiếu gia bình thường vẫn cao ngạo hống hách mà các cô biết đang quỳ gối
trước mặt người ta. Gương mặt Tiểu Mỹ thì càng tràn ngập sự khó tin, lẩm bẩm nói:
“Sao có thể chứ ? Thế lực nhà họ Vương lớn như thế, sao lại sợ tên quê mùa kia?”
Ngao Chấn nheo mắt nhìn Vương Khôn cười hỏi: “Bố mày bảo sao? Có phải nhà họ
Vương cũng bị tiêu diệt rồi không?”
“Vâng… Vâng.” Vương Khôn mất hồn mất vía, đến bây giờ gã vẫn khó mà tiếp nhận
được giọng nói sợ hãi của bố mình: “Nhà họ Vương tiêu rồi, con mau cầu xin người
ta tha cho đi, aaa…”
Tiếng hét thảm thiết phá vỡ tất cả ảo tưởng của gã, chỉ có thể quỳ xuống đất cầu
được tha.
Ngao Chấn ngồi xổm người xuống, tỏ vẻ ôn hoà nói: “Ngay từ đầu tao đã nhắc mày
rồi, không chịu bán thuyền thì ít nhất cũng phải tôn trọng người ta chứ hả? Dáng vẻ
ngang ngược ngông cuồng không ai bì nổi của mày thật sự quá ngu xuẩn, chỉ trách
mày trêu chọc không đúng người.”
Vương Khôn run giọng hỏi: “Các người, rốt cuộc các người là ai?”
“Hội võ thuật Tinh Hà!” Ngao Chấn nói ra bốn chữ, trong nháy mắt Vương Khôn như
mất đi tất cả lực lượng, ngồi tê liệt dưới đất nói: “Thì ra là mấy người, thì ra là Tiểu
Lôi Thần…”
“Rồi sư phụ của tao sẽ sớm trở thành Lôi Thần thật sự, bởi vì Dịch Pháp Long chọc
phải người không nên đụng vào.” Ngao Chấn đứng lên nói: “Dĩ nhiên tao có thể tha
cho mày một mạng. Thấy Lý Chấn Hưng trên thuyền chứ? Chuyển tất cả tài sản của
nhà họ Vương cho nhà họ Diệp, hắn chính là người đại diện cho hội võ thuật Tinh
Hà chúng tao ở Quế Việt. Lo ổn thỏa mọi chuyện, mày sẽ không có chuyện gì, hiểu
chưa?”
“Hiểu, hiểu rồi.” Vương Khôn vội vàng gật đầu.
Ngao Chấn khẽ mỉm cười, xoay người đi về phía xích sắt, vừa đi vừa bảo: “Tất
nhiên mày cũng có thể ôm tiền bỏ trốn. Nhưng tao đề nghị mày không nên làm thế,
bởi vì kết cục của mày sau khi bỏ trốn còn thảm hơn cả chết.”
Vương Khôn sợ đến mức run bần bật, vội lắc đầu nói: “Không dám, không dám.”
Vừa nói chuyện, Ngao Chấn vừa đạp trên xích sắt trở lại trên thuyền. Lúc này
những mỹ nữ kia mới kịp phản ứng, vội vàng tươi cười, càng thêm ra sức bóp vai
bóp tay cho cậu ta.
Tiểu Mỹ đứng ở một bên hoàn toàn dại ra, lời Ngao Chấn nói vừa nãy cô ta nghe rõ
cũng hiểu rõ, không ngờ những người này lại có thế lực lớn như vậy, dăm ba câu đã
tước đoạt được tài sản của nhà họ Vương?
Lý Chấn Hưng kích động đến mức toàn thân run lên, nâng ly Whiskey tràn đầy uống
một hơi cạn sạch, cảm kích nói: “Anh Chấn, sau này anh chính là đại ca của tôi, cái
gì tôi cũng nghe anh hết.”
Ngao Chấn cười ha ha bảo: “Ngoan ngoãn làm việc cho sự phụ tôi, cậu không phải
lo thiếu lợi ích.”
Cách đó không xa, Tiểu Mỹ vuốt tóc, bày ra vẻ mặt tươi cười bước tới, ôm cánh tay
Lý Chấn Hưng nói: “Chấn Hưng, em biết ngay là anh làm được mà! Người bạn kia
của anh thật bản lĩnh, còn không giới thiệu cho em làm quen đi.”
Ngao Chấn liếc nhìn cô ta, sau đó quay sang nói với Vương Khôn trên bờ: “Này,
mày có quan hệ gì với người phụ nữ này?”
Vương Khôn đang chuẩn bị chuồn đi, nghe tiếng thì vội đáp: “Cô ta là bạn gái cũ của
tôi, hai ngày trước còn chủ động đến ngủ với tôi. Cô ta nói là đã tìm được một cái
phiếu cơm dài hạn, muốn nhờ tôi giúp cô ta. Thật ra cô ta là một đứa con gái tham
giàu, mọi người đừng tin cô ta.”
Lý Chấn Hưng lập tức cảm thấy như trên đầu mình mọc lên hai chiếc sừng, sắc mặt
xanh mét nhìn Tiểu Mỹ nói: “Những lời anh ta nói đều là thật?”
Tiểu Mỹ giải thích: “Anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, không có chuyện đó đâu…”
Đụng phải ánh mắt mạnh mẽ của Ngao Chấn, cô ta lập tức bại trận, ôm cánh tay Lý
Chấn Hưng khóc lóc: “Chấn Hưng, em làm thế cũng chỉ vì anh, nếu không em cũng
chẳng tìm tới anh ta làm gì. Dù sao chúng ta cũng bên nhau hai năm rồi, anh có thể
tha thứ cho em được không?”
Lý Chấn Hưng lộ vẻ sầu thảm, bật cười thành tiếng, không ngờ có ngày mình sẽ bị
cắm sừng. Hắn lắc đầu, nhấc chân đạp cô ta xuống sông: “Thứ đàn bà đê tiện, đi
mà lên giường với Vương thiếu gia của cô đi. Con mẹ nó, uổng công ông đây đào
tim đào phổi đối xử hết lòng với cô! Thì ra tôi chỉ là một cái phiếu cơm dài hạn!”
Tiểu Mỹ vùng vẫy dưới nước, còn muốn cứu vãn, vội kêu lên: “Chấn Hưng anh hãy
nghe em nói! Em sai thật, nhưng xin anh tha thứ cho em, anh muốn em làm gì cũng
được.” Cô ta biết Lý Chấn Hưng đã không còn là kẻ vô dụng không có tương lai như
ngày xưa nữa, thế nên cô ta quyết định phải túm chặt hắn, dù làm kẻ thứ ba cũng
không sao cả.
Nhưng thuyền du lịch đã lái đi xa, mặc kệ cô ta khóc lóc cầu xin khẩn thiết thế nào
cũng không ai đoái hoài.
Trên thuyền, Lý Chấn Hưng ủ rũ buồn rầu. Ngao Chấn vỗ vai của hắn nói: “Cuộc đời
phải có trải nghiệm, phải có lúc bị cắm sừng một lần. Cứ vui vẻ lên, tôi đã nói với
cậu rồi, chỉ cần cậu làm việc cho sư phụ tôi, tương lai sẽ thăng tiến rất nhanh. Nghĩ
thoáng chút đi.”
Lúc này Lý Thanh Lôi đã đi tới mũi thuyền, duỗi tay túm xích sắt, hét lên, giật đứt
dây xích thô như cổ tay thành hai nửa, chiếc thuyền du lịch tiếp tục tiến về phía
trước.
Lý Chấn Hưng hít sâu một hơi, nói: “Đỉnh quá.”
Ngao Chấn cười đáp: “Thế đã là gì, sư phụ của tôi còn đỉnh hơn nhiều. Nào, tôi dẫn
cậu đi chào hỏi sư phụ. “
Hai người đi vào trong khoang thuyền, La Thuần đang nói chuyện với Diệp Băng
Dung, Ngao Chấn kéo Lý Chấn Hưng nói: “Sư phụ, đây là đồng hương của tôi, Lý
Chấn Hưng. Anh cứ gọi Nhị Cẩu là được.”
La Thuần khẽ gật đầu đáp: “Tôi cũng nghe thấy rồi, nếu Ngao Chấn tin tưởng cậu
như thế, thì sau này cứ làm việc tốt là được. Cậu uống trà đi.”
Anh rót đẩy một chén trà, Lý Chấn Hưng vội vàng nhận lấy, nói: “Cám ơn ông chủ,
chắc chắn tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của anh và anh Chấn.” Hắn ngửa đầu
uống cạn chén trà, thấy La Thuần không lên tiếng nữa, hắn biết ý cung kính khom
người nói: “Vậy tôi không quấy rầy ông chủ nữa.” Sau đó hắn cùng Ngao Chấn ra
khỏi khoang thuyền.
Ra đến bên ngoài, rốt cuộc hắn cũng thở phào nhẹ nhõm, xoa mồ hôi sau gáy, thấp
giọng nói: “Sư phụ anh có uy thật đấy, cảm giác như gặp lãnh đạo vậy, rất hồi hộp.”
Ngao Chấn ngạo nghễ đáp: “Tất nhiên rồi, những kẻ thầm thường mà cậu từng tiếp
xúc sao có thể so sánh với sư phụ của tôi được.”
Trong khi hai người nói chuyện, thuyền du lịch đi hết con sông Ngộ Long, cập vào
bến bờ.
La Thuần dẫn đám người Diệp Băng Dung xuống thuyền, chơi ở gần đấy một lúc
lâu mới lại tìm đến một cái khách sạn ở gần bên sông. Ngày kế họ sẽ lên máy bay đi
về phía đông, tới Châu Giang. Cuối cùng Diệp Băng Dung cũng được thấy biển rộng
như mong muốn.
Chơi bên bờ biển được một thời gian, thì một chiếc du thuyền xa hoa chậm rãi lái
tới, Lưu Kim Đỉnh đứng ở trên bong thuyền vẫy tay: “Sư phụ La, lên thuyền đi, tôi đã
bao chiếc du thuyền này rồi.”
Sau khi dẫn người xử lý xong nhà họ Vương, hắn ta liền chạy tới đây, còn thuê cả
một chiếc du thuyền để đám người La Thuần du ngoạn.
La Thuần dẫn người lên thuyền, du thuyền chậm rãi đi ra ngoài biển rộng.
Diệp Băng Dung đứng ở đầu thuyền, giang hai cánh tay hứng gió biển, nhắm mắt
hưởng thụ: “Nếu như chiếc thuyền này đi mãi không dừng thì tuyệt biết mấy.”
La Thuần ôm lấy cô từ phía sau, nhìn mặt biển mênh mông mà chìm trong suy nghĩ.
Ráng chiều tà chiếu rọi xuống, khiến cả mặt biển mênh mông nhuốm màu đỏ rực.
Ngay lúc này, trên bong thuyền có nhân viên phục vụ xếp bàn bày bữa tối, hơn năm
trăm đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà lục tục đi ra tận hưởng, bầu không khí vô cùng
náo nhiệt.
Đám người La Thuần và Diệp Băng Dung ngồi ở trên tầng cao nhất của du thuyền
dùng bữa, gió đêm thổi qua, như đang ở giữa tầng mây, cực kỳ thích ý.
Bỗng nhiên La Thuần nhìn chằm chằm vào mặt biển xa xăm, nơi đó lại có một chiếc
du thuyền đuổi theo, hơn nữa người ở trên thuyền còn mang vũ khí.
———————-
/173
|