Chương 123: Thiên nhân hiện thân
Ánh trăng cao vời vợi.
Thị lực của La Thuần có thể nhìn xa hơn hàng ngàn mét, trong mắt của người khác
mà nói trên mặt biển không có cái gì cả, nhưng anh lại có thể nhìn thấy rõ ràng một
người đàn ông đứng ở mũi tàu, ông ta mặc áo màu trắng, mặt mũi gầy guộc, có loại
khí chất mà người biết võ bình thường không có, có lẽ là thiên nhân nhà họ Dịch mà
người ta ca tụng.
“Dịch Pháp Long……”
Một chút kiên nhẫn cuối cùng của La Thuần đối với ông ta cũng không còn nữa. Con
người này năm lần bảy lượt làm phiền anh, nếu không tiêu diệt ông ta, thời gian còn
lại, cả anh và Diệp Băng Dung đều không thể sống yên ổn.
Mặt anh không biến sắc, cùng Diệp Băng Dung ăn xong cơm tối, anh đứng dậy và
nói: “Buổi tối gió lớn, trong khoang tàu có Karaoke, chúng ta đi hát nhé.”
“Được, em cũng muốn nghe bố hát.” Diệp Băng Bồng vỗ vỗ tay, cả nhà đều chờ đợi
nhìn về phía Diệp Thái, Diệp Thái bối rối nói: “Thật không hiểu sao mọi người lại
thích thứ này.”
Mấy người lần lượt đi vào khoang tàu, La Thuần ở lại cuối cùng, kéo Lý Thanh Lôi
lại và nói: “Vào đến Công Hải thì gọi tôi, kêu lão Lưu chuẩn bị ứng chiến.”
Chiếc thuyền phía sau còn rất lâu mới đuổi kịp, đến lúc đó cũng gần đến Công Hải
rồi, tại khu vực Công Hải, anh có thể không chút kiêng dè mà ra tay.
Tàu du lịch gia tăng tốc độ, không lâu sau có người ra phía trước thông báo đã đến
khu vực Công Hải.
Đột nhiên, bên ngoài có một tiếng ầm lớn vang lên, La Thuần ngay lập tức đứng dậy
đi ra ngoài, căn dặn Diệp Băng Dung: “Mọi người đừng ra ngoài.”
Anh vội vàng đi ra khoang tàu, lại một tiếng ầm lớn nữa vang lên, đúng lúc nhìn thấy
Lý Thanh Lôi mặc áo giáp đen Huyền Vũ và một quả đạn pháo trên không trung đâm
vào nhau. Hai bên đâm vào nhau phát ra tiếng nổ long trời lở đất, Lý Thanh Lôi bị nổ
cho bay ngược lên trên thuyền, nhưng nhờ có sự bảo vệ của giáp đen mà bình yên
vô sự.
Người đàn ông mặc quần áo màu trắng đứng ở mũi tàu đối diện, tán thưởng nói:
“Dịch Pháp Long nói quả không sai, khôi giáp mà các cậu có được thật là bảo vật
thế gian! Ném bom!”
Vừa dứt lời, trong nháy mắt hàng chục quả đạn pháo được bắn ra từ phía đối diện,
hai tay La Thuần liên tục phóng hàng chục mũi phi đao chặn đứng tất cả đạn pháo,
nổ tung trên bầu trời đêm, giống như bữa tiệc pháo hoa rực rỡ.
“Thả ca nô xuống!”
La Thuần hét lớn một tiếng, ngay lập tức một chiếc ca nô được thả từ tàu du lịch
xuống. Anh nhảy lên chiếc ca nô và nói với nhóm người Lý Thanh Lôi ở phía trên:
“Các cậu đi trước đi, tôi sẽ theo sau!”
“Sư Phụ!”
Lý Thanh Lôi nhìn thấy đối phương có vũ khí nóng, lo lắng cho sự an nguy của anh,
nhưng lại không dám làm trái mệnh lệnh của sư phụ, đành phải cho người tiếp tục
lái tàu, nhưng sau khi lái khoảng vài km lại dừng lại, ở đây đã không nằm trong tầm
bắn đạn pháo của đối phương nữa. Dưới ánh trăng, mặt biển được chiếu sáng rất
rực rỡ. Nhìn từ phía xa, La Thuần trông giống như một chiếc thuyền nhỏ, đối diện
anh là một chiếc tàu du lịch lớn đứng sừng sững như núi.
Nhóm người Diệp Băng Dung trong khoang thuyền căng thẳng quan sát tình hình ở
phía xa qua mặt kính. Dù La Thuần chỉ có một mình, nhưng anh bắt ngang trước tàu
du lịch của đối phương, lại có khí thế muôn người không thể chống lại được.
Người đàn ông mặc áo màu trắng đứng trên mũi tàu kia nói: “Sớm đã nghe danh
tiếng của Tiểu Lôi Thần, đúng như tôi dự đoán, cậu quả nhiên là một người tu hành,
hiện tại đã tu đến cảnh giới nào rồi? Cảnh giới Khí Luân? Hay là cảnh giới Ngưng
Khí?”
La Thuần đứng khoanh tay, nhìn lên ánh trăng trên trời và nói: “Ông và Dịch Pháp
Long cấu kết với nhau làm việc xấu, nói nhiều vô ích, thử xem không phải sẽ biết
sao?”
Người đàn ông áo trắng phá lên cười: “Đừng hiểu lầm, mặc dù tôi có quan hệ thân
thiết với Dịch Pháp Long, nhưng tôi không có hứng thú với kế hoạch thống trị vĩ đại
của ông ta. Lần này tôi đến tìm cậu, chỉ là đơn thuần muốn có được khôi giáp của
cậu, nếu cậu ngoan ngoãn giao ra, tôi có thể dùng một pháp khí để trao đổi, cậu
thấy thế nào?”
“Ông……” La Thuần vừa định nói chuyện, người đàn ông áo trắng đã ngắt lời anh
và nói: “Đúng rồi, quên giới thiệu, tôi là Dịch Thiên Hành, đến từ Thái Lãnh Thần
Cung. Nếu tôi không có được đồ mà tôi muốn, Cung chủ sẽ cử người khác đến lấy,
đến khi lấy được thì thôi, cậu phải hiểu quyết tâm của Thần Cung chúng tôi.”
Người này cố ý ngắt lời La Thuần khi anh nói chuyện là để đi trước một bước trên
mặt khí thế, La Thuần trong lòng hiểu rõ, cười nhạt và nói: “Thần Cung gì đó mà ông
nói tôi chưa từng nghe đến bao giờ, nếu gã Cung chủ chó má kia của ông chỉ biết
cử loại gà rù như ông đến làm việc, vậy ông ta có thể sẽ thất vọng ấy.”
Quả nhiên sắc mặt Dịch Thiên Hành hơi thay đổi, ông ta nheo mắt nói: “Xem ra là
cậu muốn ngoan cố chống cự đến cùng!” Ông ta bắt lấy một thanh đao dài màu đỏ
máu từ trên tay người đứng bên cạnh, chỉ về phía La Thuần, một luồng khí thế bức
người ập đến.
Bỗng nhiên hai phát đạn pháo bắn vào La Thuần từ cự li hơn mười mét làm anh
không có thời gian phản ứng, sau khi một tiếng ầm lớn vang lên, La Thuần vẫn
đứng trên mặt biển như cũ, nhưng cano đã bị nổ tan tành. Nhìn kỹ thì thấy, dưới
chân anh chỉ đạp lên một bọt nước to bằng nắm tay.
Sắc mặt của Dịch Thiên Hành u ám, một lần nữa đánh giá lại La Thuần và nói: “Tôi
có chút đánh giá thấp cậu rồi, cậu ít nhất cũng đã là cảnh giới Ngưng Khí nhỉ, nhưng
rất tiếc, chỉ có mình cậu, còn lâu mới bì kịp thế lực của Thái Lãnh Thần Cung chúng
tôi, xem đao đây!”
Ông ta nhún người nhảy, cả người và đao nhằm La Thuần đâm tới.
Người còn chưa tới phía trước, nước biển xung quanh đã bị lực gió mạnh thổi cho
cuồn cuộn, La Thuần nhún người lùi ra phía sau, mũi chân liên tục đạp lên mặt biển
mấy cái, người đã ở ngoài hàng chục mét rồi, phi đao trên tay liên tục phóng ra.
Dịch Thiên Hành hét to một tiếng, trường đao chém xuống, mặt biển bị chém thành
một rãnh dài ba bốn chục mét, tất cả các phi đao mà La Thuần phóng ra đều bị
chém bay ra ngoài, nhưng vẫn là có một đao khí âm thầm xuyên qua, phóng tới
ngực của Dịch Thiên Hành.
Dịch Thiên Hành hoảng hốt, vội vàng thu đao chắn trước người, một tiếng ‘keng’
vang lên, phi đao biến thành một mảnh sắt vụn, Dịch Thiên Hành bị chấn động đến
mức hai cánh tay tê rần, ông ta cười dài một tiếng và nói: “Không thể không thừa
nhận cậu có chút bản lĩnh, nhưng không chịu nổi một chiêu!”
Ông ta lại tung người bổ nhào vào La Thuần một lần nữa, trường đao trong tay ông
ta tạo ra một tàn ảnh màu đỏ máu, chặn toàn bộ tất cả phi đao mà La Thuần phóng
ra lại .
Trong chớp mắt, hai người đã rút ngắn phạm vi trong vòng mười mét, Dịch Thiên
Hành cười khà khà và nói: “Tôi xem phi đao của cậu còn có thể phóng ra được
không.”
Ông ta vốn cho rằng sở trường của đối phương là phi đao, bản lĩnh chiến đầu trong
cự li gần nhất định là điểm yếu, không ngờ La Thuần không hề trốn tránh, từng
bước tiến lên phía trước, đấm ra một quyền.
Toái Tinh Quyền!
Đây là một trong ba đại bí thuật được ghi lại trong Tinh Hải Thánh Điển, một quyền
được đánh ra, như thể trời đất quay cuồng.
Đùng!
Sau tiếng ầm lớn, hai người bay ra hai phía, ánh sáng vàng kim của thanh đao dài
đỏ máu trên tay Dịch Thiên Hành đã tắt, toàn bộ phù trận bị đánh sập, vì vậy uy lực
của pháp khí này kém đi rất nhiều.
La Thuần bình yên vô sự, nhẹ lướt đứng sừng sững trên mặt biển, dưới chân đạp
lên một mảnh bọt biển vỡ.
“Cậu dám phá hủy bảo đao của tôi!” Dịch Thiên Hành nghiến răng nghiến lợi, lại
móc một viên trân châu màu xanh nhạt từ trong lòng ra.
Viên trân châu này vừa xuất hiện, nước biển xung quanh cuộn lên sùng sục.
“Đây là Trọng Bảo Định Hải Châu của Thần Cung, dùng để đối phó cậu, có thể xem
như dư sức rồi.” Sắc mặt Dịch Thiên Hành lạnh lùng, ông ta nhẹ vẫy viên trân châu
trong tay, thắp lên ánh sáng rực rỡ màu xanh. Nước biển xung quanh bỗng chốc
bắn ra hai cột nước, giống như hai đường vòi rồng, gào thét cuốn về phía La Thuần.
———————-
/173
|