Chương 124: Sấm sét đến
Từ phía xa, nhóm người Lý Thanh Lôi ở trên tàu đều nhìn đến ngây người, bọn họ
trải qua không ít tình cảnh lớn, nhưng chiến đấu long trời lở đất giống như trong
thần thoại thế này thì hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy.
Diệp Băng Bồng và Đường Thiền ở trong khoang tàu càng không dám tin vào mắt
mình, bọn họ từ trước tới nay tiếp thu truyền bá kiến thức khoa học, trước giờ không
tin thần minh quỷ quái, nhưng nhìn thấy người kia chỉ dùng một viên trân châu phát
sáng lại có thể tạo ra hai vòi rồng, sự chấn động trong lòng rất khó để diễn tả bằng
lời.
Đây rốt cục là sức mạnh thế nào!
Hai vòi rồng dời núi lấp biển lao về phía La Thuần, La Thuần nhẹ nhàng đạp lên
miếng bọt biển dưới chân, cả người nhảy vọt lên, nhảy lên không trung cao hàng
chục mét.
Nhưng điều kỳ lạ là người của anh đang ở trên không trung, cơ thể lại cố định ở đó,
mà không rơi xuống, không biết một thanh kiếm dài xuất hiện trong tay anh từ lúc
nào, mũi kiếm dựng đứng đến bầu trời, ầm một tiếng, bầu trời được bao phủ bởi
những đám mây đen, rất nhanh đã che lấp cả ánh trăng, giữa trời đất một màn tối
mù mịt.
Trên hai chiếc tàu đều đã bật đèn pha, mới miễn cưỡng nhìn rõ tình hình ở đằng xa.
Chỉ nhìn thấy La Thuần tay cầm kiếm dài, mây đen trên đầu chuyển thành một vòng
xoáy, bên trong sấm chớp đùng đùng, dường như có sấm sét chém xuống bất cứ
lúc nào.
“Chuyện này….. Làm sao có thể!” Đường Thiền trong khoang tàu che miệng kinh
ngạc, bà ta không dám tin con người có thể đứng trong không trung, càng không
dám tin một người có thể hô hoán mây đen sấm sét, đây không phải là tài năng của
thần tiên mà trong phim mới có sao? Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy?
Dịch Thiên Hành đứng trên mũi tàu lại không dám sơ suất, tay trái không dừng bấm
tay niệm thần chú, trên mặt biển một lần nữa xuất hiện bảy vòi rồng nước, chín vòi
rồng đan xen lẫn nhau, hung hăng xông về phía La Thuần đang ở trên không trung,
như muốn nuốt sống anh.
“Sấm sét đến!”
La Thuần hét lớn một tiếng, tiếng sét nổ tung trong không trung, vô số tia chớp tập
trung trên mũi thanh kiếm dài, cả người La Thuần đều được sấm sét bao kín, mặt
biển phát ra ánh sáng chói mắt, chín vòi rồng nước kia thấp thoáng dưới sấm sét
càng thêm uy mãnh, trong chớp mắt đã xông tới dưới chân La Thuần.
Chân khí của Dịch Thiên Hành đã cạn, sắc mặt đã có chút trắng bệch, nhưng trong
mắt ánh lên sự phấn khích, khẽ hét: “Chết đi cho tôi!”
Hàng ngàn tia sấm sét tập trung trong tay La Thuần, cùng thanh kiếm dài chém
xuống, sấm sét hừng hực hóa thành một tia sét khổng lồ, chém chín vòi rồng nước
đang xông tới thành hai nửa, mà vẫn dư sức không suy yếu, chém qua chỗ con tàu
du lịch của Dịch Thiên Hành.
Dịch Thiên Hành biến sắc mặt, điên cuồng bấm tay niệm thần chú, một bức tường
nước cuộn lên trước tàu du lịch, nhưng tia chớp này chém tan bức tường nước như
chém đậu phụ, viên Định Hải Châu trên tay Dịch Thiên Hành cũng nổ tan thành
nhiều mạnh vụn, ông ta vội vã nhảy lên để tránh, con tàu du lịch phía sau bị sấm sét
chém thành hai nửa, từ từ chìm xuống biển.
Những người trên tàu hoảng hốt lo sợ, vội vã nhảy xuống nước, trên bầu trời đạn
pháo bắn tung tóe khắp nơi, có nhiều tông sư Thiên Cảnh miễn cưỡng vớ được áo
phao sống sót, nhưng ở dưới nước bọn họ phát huy không đến nửa phần thực lực,
đồng nghĩa với việc đám người và vũ khí mà Dịch Thiên Hành đem đến này bỗng
chốc mất đi tác dụng, chỉ còn lại mình ông ta một thân một mình chiến đấu.
La Thuần từ từ đáp xuống mặt biển, chân đạp trên mảnh gỗ trôi nổi, cách xa hàng
chục mét, Dịch Thiên Hành lại có thể đứng trên mặt biển, dưới chân nước biển cuồn
cuộn, không ngừng tạo ra sức mạnh nâng đỡ ông ta.
Xung quanh anh ta đều là khí sương nhàn nhạt bập bềnh, cả người nhìn mơ hồ
không rõ, nhìn La Thuần từ xa nói: “Có người nói nhà họ Dịch có hai thần, một là Lôi
thần, cái còn lại là gì cậu biết là gì không?”
La Thần cau mày nói: “Ông không phải là muốn nói mình là Hải Thần chứ? Người
nhà họ Dịch là cái loại đức hạnh này, bản thân mình rõ ràng chả ra sao, nhưng cứ
cố xưng thần, có lẽ ông có chút thiên phú với nước, nhưng trong cái vũ trụ mênh
mông này, chơi nước, ông vẫn chả là cái quần què gì cả.”
Sắc mặt Dịch Thiên Hành trầm xuống, từ nhỏ ông ta đã được Thái Lãnh Thần Cung
bồi dưỡng như đệ tử chủ chốt, có tư chất tự nhiên khác thường với nước, vậy mà
lại bị La Thuần nói không đáng một xu, ông ta hừ lạnh một tiếng và nói: “Vậy để tôi
cho cậu biết sự lợi hại!”
Hai tay ông ta xuất chiêu, trong tay ánh lên tia sáng màu xanh nhạt, toàn thân được
bao phủ bởi nước biển chảy cuồn cuộn, bỗng chốc xuất hiện trước mặt La Thuần,
hai đường đao nước trên đầu chém xuống.
La Thuần vung kiếm lên chặn, lại phát hiện căn bản không thể chống lại được đao
nước của đối phương, thân kiếm đâm xuyên qua, đao nước không hề bị ảnh hưởng,
trực tiếp chém tan quần áo trên người anh.
Quần áo này là anh đặc biệt nhờ người dùng chất liệu chống đạn chế tạo, vừa rồi
ngay cả đạn pháo đều không thể nổ nát, không ngờ lại bị đao nước nhẹ nhàng cắt
phăng, chỉ là da của anh cực kỳ rắn chắc, đao nước chỉ để lại vết thương nhẹ,
không hề tổn thương sâu.
“Hả”? Dịch Thiên Hành sắc mặt kinh ngạc, tay không ngừng xuất chiêu, đao nước
bên trái một lần nữa chém qua.
La Thuần vội vàng giơ tay lên chống đỡ, bỗng chốc một cơn đau nhói truyền đến
cánh tay, lại bị chém một vết máu, nhìn kỹ mới phát hiện có một dòng nước chảy
liên tục vào lưỡi đao nước, như thể răng cưa đang quay với tốc độ cao, cứng nhắc
cứa rách da của anh.
Dịch Thiên Hành lạnh lùng cười và nói: “Bây giờ hãy xem xem bản lĩnh chơi nước
của tôi như thế nào?”
“Chút tài lẻ thôi.”
La Thuần tung người nhảy lêm, ánh sáng màu tím sẫm lóe lên ở ngực, trên người
bỗng nhiên được bao phủ bởi áo giáp rồng, khi đao nước của Dịch Thiên Hành
chém qua, phát ra tiếng cách cách cách, áo giáp rồng bình yên vô sự.
“Bộ khôi giáp này……đúng là bảo bối!”
Ngược lại, trong mắt của Dịch Thiên Hành hiện lên sự cuồng nhiệt, ông ta hưng
phấn nói: “Giao khôi giáp ra đây, tôi sẽ tha chết cho cậu!”
“Ông không xứng!”
La Thuần lại giơ lôi kiếm lên, dẫn dụ sấm sét trên bầu trời.
Dịch Thiên Hành hét lớn: “Vậy thì chết đi!” Nước biển xung quanh cuồn cuộn, xoay
tròn dọc theo người ông ta, ngưng tụ thành hình một người nước khổng lồ.
“Thủy Đao Trận!”
Người khổng lồ gầm lên như sấm sét, vùng nước xung quanh bỗng nhiên nhảy ra
vô số đao nước, lượn vòng xen kẽ, giống như máy xay thịt xoáy về phía La Thuần.
Sắc mặt La Thuần hơi thay đổi, sấm xét trong tay không ngừng bắn ra tứ phía,
nhưng những đao nước này không bao giờ ngừng lại, trong chớp mắt đã hình thành
kiểu bao vây, một đao nước dài hơn mười mét quét ngang qua, chồng chất chém
lên người La Thuần.
“Phụt!”
La Thuần phun ra một ngụm máu, thân ảnh hơi chậm lại, Thủy Đao Trận đột nhiên
xoắn lại, đỉnh đầu có bàn tay nước khổng lồ chụp xuống, thân ảnh La Thuần bị nhấn
chìm trong biển cả vô tận.
Tất cả mọi người xem chiến đấu trên tàu ở phía xa đều toát mồ hôi cho La Thuần,
qua mấy chục giây, La Thuần bị nhấn chìm không hề có chút động tĩnh gì.
Trái tim của nhiều người đều dần dần nguội lạnh, Lộ Tinh nắm chặt rào lan can, đôi
môi sắp cắn bật máu.
“Không biết lượng sức mình!” Dịch Thiên Hành duỗi bàn tay to lớn của mình túm ở
trung tâm đao nước trận, vào lúc này có hai ngọn lửa màu vàng bắn ra từ nước
biển, nước biển bốc hơi bất cứ nơi nào anh đi qua, người nước khổng lồ đó trực tiếp
bị đâm xuyên cơ thể. Dịch Thiên Hành được bao bọc bên trong phát ra một tiếng
gầm thảm thiết, tất cả nước biển gào thét ngay lập tức rơi xuống, nước biển trở lại
bình tĩnh.
Ngọn lửa màu vàng trong mắt La Thuần cuối cùng cũng tắt, Dịch Thiên Hành ở phía
không xa lộ ra thân thể cháy đen, nhếch nhác hét lên: “Làm sao có thể, Thủy Trận
của tôi thiên sinh khắc hỏa!”
La Thuần lạnh lùng nói: “Đúng thế, nếu không phải nước lửa xung khắc, thì bây
giờông đã chết từ lâu rồi!”
———————-
/173
|