Chương 128: Ngoài dự định
Di chứng của việc sử dụng bí pháp Sưu Hồn lần trước đến hôm nay anh vẫn nhớ rõ
mồn một, nhưng trong lòng La Thuần vẫn phảng phất ôm ấp một vài hi vọng, mong
Diệp Băng Dung vẫn còn sống, dù cho phải chịu đựng sự đau đớn đầu đau như búa
bổ thì cũng có đáng gì chứ?
Anh khoanh chân ngồi trên sàn, vứt bỏ những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu đi, bắt
đầu tập trung tinh thần thi triển bí pháp.
Sau khi cảm nhận được tinh thần đã đạt đến sự tập trung cao độ, anh bắt đầu bấm
tay niệm thần chú, thầm niệm lời thần chú, trong chớp mắt hình ảnh Diệp Băng
Dung xuất hiện trong đầu anh, mặc dù chỉ có trong nháy mắt, nhưng anh biết rõ
được cảnh vật xung quanh chỗ của Diệp Băng Dung, đó là nơi mà anh chưa từng
nhìn thấy.
Lần trước anh có thể cảm nhận được vị trí chỗ ở của Diệp Băng Dung, nhưng lần
này lại hoàn toàn không có cách nào cảm nhận được khoảng cách của hai người,
dường như thời gian và không gian bị tách ra, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sau lưng
Diệp Băng Dung là một màn núi sông mây mù.
Lẽ nào là ở trong trận pháp nào đó? La Thuần biết có một số trận pháp có thể che đi
một vài tin tức, dù sao thì trái đất cũng được xem là một tinh cầu cổ xưa, có một vài
bảo địa tu luyện truyền thụ lại cũng chẳng có gì làm lạ.
Có điều việc này đã đủ để khiến anh mừng điên lên, kích động đến chảy nước mắt,
hôm nay Diệp Băng Dung vẫn chưa chết, hơn nữa dung mạo vẫn chưa già đi,
chứng tỏ cô đã được cao nhân cứu giúp!
Chỉ cần cô vẫn còn sống, cho dù phải đi khắp vũ trụ, anh cũng phải tìm được cô trở
về.
La Thuần hứng phấn quá độ, cộng thêm việc đầu đau như búa bổ nên trước mắt tối
sầm lại và ngất đi.
Tỉnh lại lần nữa, anh đã ở trong tòa tháp của đại trận Long Sơn, vây quanh giường
là bốn người đệ tử, ánh mắt ân cần niềm nở.
Lý Thanh Lôi lo lắng nói: “Sư phụ, anh không sao chứ? Chú Diệp phát hiện ra anh
ngất ở trong phòng, lập tức đưa anh đến đây, sư nương đi rồi, chúng tôi đều rất lo
cho anh……”
La Thuần kìm nén cơn đau đầu, phấn khởi nói: “Không…….Sư nương của mọi
người……Cô ấy vẫn còn sống!”
“Cái gì?” Bốn người đệ tử ngơ ngác nhìn nhau, trong ánh mắt thể hiện rõ sự không
tin, rõ ràng là họ cho rằng La Thuần đã chịu phải đả kích, tinh thần có chút không
bình thường.
Lộ Tinh đưa tay sờ lên trán anh và nói: “Có hơi sốt đấy.”
La Thuần không biết làm sao để họ tin và nói: “Tôi đã nhìn thấy rồi, Băng Dung
không chết, mặc dù cô ấy đã không còn ở trái đất nữa, nhưng chắc chắn vẫn còn
sống, tôi chắc chắn sẽ tìm được cô ấy.”
“Sư phụ, anh nghỉ ngơi trước đi.” Ngao Chấn nháy mắt với ba người còn lại, đi ra
phía ngoài cửa.
Lộ Tinh kéo tay La Thuần, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, đi
theo ba người sư huynh ra ngoài. Cô ta nhìn thấy bộ dạng tinh thần thất thường này
của La Thuần thì rất buồn, muốn anh mau chóng khỏe lại, nhưng lại sợ giữa hai
người nảy sinh hiểu lầm, cô ta càng thích La Thuần thì lại càng không dám đến gần
anh, bởi vì mỗi lần nghĩ đến Diệp Băng Dung thì trong lòng cô ta lại có cảm giác tội
lỗi sâu sắc, cô ta tôn trọng Diệp Băng Dung, thế nên chỉ có thể chôn dấu những tình
cảm này vào sâu tận đáy lòng.
Cơn đau đầu do hậu di chứng của lần này gây ra khiến La Thuần nghỉ ngơi tận năm
ngày mới dần hồi phục lại, anh lập tức vẽ lại những cảnh vật xung quanh chỗ Diệp
Băng Dung trong đầu anh, vẽ cho đến khi hoàn toàn khớp với hình ảnh trong đầu
mới thôi.
Bây giờ điều mà anh muốn làm nhất chính là nâng cao thực lực của bản thân, chỉ có
đạt đến đại giới Hóa Thần thì khi sử dụng bí pháp Sưu Hồn mới không để lại hậu di
chứng, hơn nữa có thể mượn pháp khí tiến hành bay, đến lúc đó xác suất tìm thấy
Diệp Băng Dung sẽ càng lớn hơn.
Đột nhiên điện thoại có tin nhắn đến, La Thuần cầm lên xem, nhìn thấy hình ảnh của
Lam Tinh Linh gửi đến, hình ảnh là một đóa hoa tươi đẹp nở rộ, có mười mấy màu,
vô cùng rực rỡ.
La Thuần chưa từng nhìn thấy kiểu hình ảnh như thế này, xem phần chữ giới thiệu
bên dưới: Hoa Trường Xuân, sinh sống ở giữa hồ Kanas, theo như lời của người
bản địa thuật lại thì hoa Trường Xuân có thể khiến con người ta trẻ mãi không già,
hoặc là có thể làm cho lời nguyền rủa già mà chết đi bị mất tác dụng.
Nếu như tin nhắn này được gửi đến từ mấy ngày trước thì có lẽ Diệp Băng Dung
vẫn có thể cứu được, bây giờ tất cả đã muộn rồi, La Thuần trả lời lại tin: “Đã không
còn cần đến nữa rồi.”
Anh đặt điện thoại xuống, trong đầu nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó Hồ Thánh liên
hợp với Paul và Dịch Pháp Long vây đánh mình. Suy nghĩ hồi lâu, anh cầm điện
thoại lên và nói: “Bảo Tô Kỳ đến phòng tôi một chuyến.”
Rất nhanh Tô Kỳ đã gõ cửa bước vào, cũng không hỏi La Thuần có việc gì mà im
lặng đứng bên cạnh anh nghe dặn dò.
“Nghe nói tổng bộ của hội Hồ Thánh ở gần hồ Kanas?”
Tô Kỳ gật đầu nói: “Đúng vậy, hội Hồ Thánh bắt nguồn từ Kanas, hồ Kanas luôn có
truyền thuyết về thủy quái, được người bản địa gọi là Hồ Thánh, tổng bộ của bọn
chúng ở gần hồ Kanas, nhưng vị trí chính xác thì tôi không biết, đây là bí mật trong
hội của bọn chúng.”
“Hồ Thánh……” Hai mắt La Thuần nheo lại, đứng dậy và nói: “Đi, đi Tân Cương với
tôi một chuyến, món nợ cũ của bọn chúng cũng nên tính rồi!”
Tô Kỳ lo lắng nói: “Nhưng tôi nghe nói Hồ Thánh và thủy quái của Kanas có quan hệ
với nhau, chỉ cần nội trong mười dặm gần Kanas, thực lực của Hồ Thánh sẽ càng
mạnh hơn bình thường gấp bội lần.”
La Thuần tò mò nói: “Kanas có thủy quái thật sao?”
“Thật, ít ra tôi tin là có thật.” Tô Kỳ thần sắc kiên định, đối với việc này là hoàn toàn
tin tưởng không chút nghi ngờ.
“Thế thì lại càng phải đi thôi!”
Ngay hôm đó, La Thuần dẫn theo Tô Kỳ xuất phát, ngồi máy bay đáp xuống thành
phố Urumiqi, lại chuyển sang ngồi xe đến Cáp Nhĩ Tân nơi gần hồ Kanas nhất, tìm
một khách sạn quốc tế để ở lại.
Bây giờ là mùa thấp điểm của du lịch, trong thị trấn không có mấy người, khi hai
người xuống xe vừa hay bắt kịp một đoàn xe trường long chạy vào, người đeo vô số
trang sức khác nhau từ trên xe bước xuống, trong đó có một chiếc xe thương vụ rất
phô trương, bảy tám người vệ sĩ bảo vệ một người phụ nữ ăn mặc sành điệu đi vào
trong khách sạn.
La thuần không thể không nhìn theo, anh thấy mặc dù cô ta đeo kính đen, nhưng
khuôn măt trái xoan và đôi môi cặng mọng tươi tắn đều thể hiện rõ vẻ đẹp của cô ta.
Tô Kỳ đột nhiên nói: “Tôi nhận ra cô ta, hình như tên là Hạ Ni.”
Cô ta mới nói như vậy, La Thuần cũng đã nhớ ra, người phụ nữ tên Hạ Ni này là
một ngôi sao mới vào nghề, bây giờ đã nổi tiếng khắp cả nước, đi đến đâu cũng đều
là ảnh của cô ta, dù là không muốn chú ý cũng khó.
Nhưng cho dù cô ta có đẹp đến thế nào đi nữa, rốt cục vẫn không thể sánh với Diệp
Băng Dung. La Thuần lắc đầu, dẫn Tô Kỳ vào trong khách sạn. Đám người này
dường như là đến để quay phim, đem theo không ít dụng cụ và đạo cụ, người quản
lý ở bên cạnh Shani nhìn hai người La Thuần một cái, cau mày lại và nói: “Không
phải đã nói là bao hết cả cái khách sạn này rồi sao? Sao lại vẫn có người ngoài vào
chứ?”
Nhân viên lễ tận vội vã chạy tới và nói: “Thật xin lỗi, hai vị này là do tổng giám đốc
của chúng tôi đặc biệt sắp xếp, sẽ không làm ảnh hưởng đến mọi người đâu.”
“Thế sao được?” Cô quản lý kia nói: “Tiểu thư Hạ Nicủa chúng tôi có thân phận tôn
quý, không thể để người thân phận bất minh trà trộn vào được, các người mau
chóng giải quyết chút đi, tóm lại là hai người này không được ở lại đây.”
“Vâng, chúng tôi sẽ truyền đạt lại với tổng giám đốc.” Nhân viên lễ tân không dám
đắc tội với bọn họ, đợi đám người này đi qua mới làm đăng kí cho La Thuần và Tô
Kỳ, cô ta cũng không dám đắc tội với La Thuần và Tô Kỳ, dù sao cũng là người mà
tổng giám đốc đặc biệt giao phó, đích thân cô ta đưa hai người lên phòng khách ở
tầng trên.
Điều khiến La Thuần ngạc nhiên là bọn họ chỉ chuẩn bị một phòng, nhân viên lễ tân
áy náy nói: “Thật xin lỗi, trước đó khách sạn đã bị bọn họ bao hết rồi, phòng này
cũng khó khăn lắm mới dành riêng ra được.”
“Được rồi.”
La Thuần không muốn làm khó một nhân viên lễ tân, để đồ đạc xuống và cùng Tô
Kỳ đi xuống nhà ăn trong khách sạn ăn cơm, kết quả là đến cửa liền bị hai người
mặc áo đen chặn lại: “Xin lỗi, chúng tôi đã bao khách sạn rồi, mời đi chỗ khác dùng
bữa.”
———————-
/173
|