Chương 129: Bắt hắn ta lại
Tô Kỳ cau mày nói: “Mấy người cũng là khách thì có quyền gì mà đòi đuổi chúng
tôi? Hôm nay chúng tôi phải ăn ở đây, tránh ra!”
Hai vệ sĩ vẫn đứng trước cửa nói: “Vị tiểu thư này, xin cô đừng thách thức sự kiên
nhẫn của chúng tôi. Nếu cô vẫn cứ cố tình gây sự, chúng tôi sẽ ra tay đấy.”
“Ra tay? Được, anh ra tay đi!” Tô Kỳ tiến lên hai bước, cách hai vệ sĩ kia khoảng
mười centimet.
Một trong hai vệ sĩ liếc nhìn vào ngực Tô Kỳ, cười đê tiện nói: “Tiểu thư, cô sắp
đụng vào tôi rồi!”
“Thế tôi sẽ đụng cho anh sung sướng luôn!” Tô Kỳ lập tức nhấc chân, đạp thật
mạnh vào thân dưới của hắn.
Tên vệ sĩ kia gào lên, che đũng quần chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tên vệ sĩ bên cạnh mắng: “Cô lại dám động tay động chân!” Hắn vung đấm muốn
đánh, Tô Kỳ lùi lại lấy đà rồi vọt tới, đánh vào cổ hắn, cái tên vệ sĩ kia ngã gục xuống
đất, hôn mê bất tỉnh.
La Thuần gật đầu nói: “Khá tiến
bộ, xem ra mấy ngày qua cô luyện tập rất chăm chỉ.”
Sắc mặt Tô Kỳ trở nên hồng hào, những ngày qua cô ta thật sự rất nỗ lực luyện tập.
Bởi vì tố chất bình thường, La Thuần truyền cho cô ta một bộ công pháp Lôi hệ có
hiệu quả rất nhanh, thường xuyên lấy chân khí lôi điện trợ giúp cô ta tăng cao thực
lực. Bây giờ cô ta đã đến cảnh giới Ngự Khí đỉnh phong, sắp đột phá tới cảnh giới
Khí Luân.
Hai người trực tiếp đẩy cửa đi vào, mọi người trong phòng ăn đồng loạt quay đầu lại
nhìn. Nơi này đã được những người ở trong bao trọn mấy ngày, nên không hề có
người lạ đi vào. Bỗng nhiên nhìn thấy hai người thì đều khá ngạc nhiên, không rõ
hai người này vào bằng cách nào.
Cách đó không xa, người quản lý ngồi ở bên cạnh Hạ Ni đứng bật dậy, hùng hổ
xông về phía hai người, vừa đi vừa phất tay nói: “Ai cho các người tiến vào? Mau đi
ra!”
La Thuần không để ý đến cô ta, trực tiếp ngồi xuống ghế, tự rót trà uống. Anh không
muốn để ý tới mấy chuyện vặt vãnh này, có Tô Kỳ ra mặt là có thể giải quyết.
“Anh còn dám ngồi đây? Ai cho anh lá gan đấy hả? Anh có biết là ai dùng bữa ở đây
không?” Cái người quản lý kia tầm hơn ba mươi tuổi, tóc ngắn, chỉ thẳng mũi La
Thuần quát mắng, nước bọt phun tung tóe khắp nơi.
Tô Kỳ đang chuẩn bị đẩy cô ta ra, thì người giám đốc vội vã chạy tới, tươi cười nói:
“Các vị đừng nổi nóng, tiểu thư Lưu Lan cũng đừng nổi giận, hai vị này là khách quý
của tổng giám đốc Lý, họ ăn một bữa cơm cũng không ảnh hưởng gì đến mọi
người, đúng không? Vả lại tổng giám đốc Lý đã nói chuyện với đạo diễn của mọi
người trước rồi, ngày mai hai vị này sẽ đi, không làm ảnh hưởng đến mọi người.”
Hạ Ni ngồi ở gần đó liếc qua La Thuần, lạnh nhạt nói: “Bỏ đi chị Lan, đừng làm khó
bọn họ nữa.”
Lưu Lan bỏ tay xuống, cao ngạo liếc nhìn La Thuần nói: “Đừng tưởng tôi không biết
mấy người có âm mưu gì. Muốn nhân cơ hội tiếp xúc gần gũi với Ni Ni đúng không?
Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu! Ăn xong thì mau biến đi! Nếu các
người dám lén chụp hình, tôi sẽ kiện các người xâm phạm quyền riêng tư cá nhân!”
Nói dứt lời, cô ta hung hăng trợn mắt lườm hai người, sau đó xoay lưng rời đi.
Tô Kỳ lạnh lùng hừ một tiếng, đến khu vực lấy đồ ăn bưng món đến cho La Thuần,
cũng múc canh cho anh, sau đó mới chọn món cho mình.
Sau khi hai người ăn xong, sắc trời đã hoàn toàn tối đen. Lúc trở lại phòng, Tô Kỳ
lập tức rửa mặt, sau đó chuẩn bị quần áo cho La Thuần thay, mở nước đầy bồn
tắm, nặn sẵn kem đánh răng, cẩn thận săn sóc chu đáo mọi mặt.
La Thuần không khỏi nhớ đến Diệp Băng Dung. Khi đó, cứ đến trời tối cô đều chuẩn
bị như thế cho anh, đáng tiếc bây giờ đã cảnh còn người mất…
Tô Kỳ nằm trong chăn làm ấm, thấy La Thuần tắm rửa xong bước ra, cô ta lập tức
đứng lên nói: “Tôi đã làm ấm chăn rồi, nếu anh không quen, tôi sẽ ngủ ở ghế
sopha.”
La Thuần buồn bực nói: “Cô không cần phải hầu hạ tôi như thế đâu, cô cứ làm như
mình là nha hoàn ấy.”
Tô Kỳ cười đáp: “Tôi không coi mình là nha hoàn đâu, tôi chỉ muốn chăm sóc chu
đáo cho cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của anh thôi. Lúc cô La vẫn còn, cô ấy đã
dặn tôi phải chăm sóc anh thật tốt, đó đều là những điều mà cô La sai tôi làm. Vả lại
anh là người cứu mạng tôi, tôi còn gây ra phiền toái rất lớn cho anh, thế nên đây
đều là những điều tôi nên làm.”
Thật ra Tô Kỳ là một người phụ nữ có tính cách nóng nảy, nhưng cô ta đã bị phong
thái của La Thuần thuyết phục, nên bây giờ mới cam tâm tình nguyện làm người
hầu hạ bên cạnh anh.
Tối hôm đó La Thuần lên nóc tòa nhà luyện công. Anh đã dừng ở cảnh giới Ngưng
Khí rất lâu, mỗi ngày hấp thu sức mạnh tinh tú trong bụng, cộng thêm mỗi đêm
chăm chỉ luyện công, cảnh giới đã tăng tiến rất nhanh, nhưng đan điền vẫn cứ giống
như biển lớn mênh mông, như vĩnh viễn không gặp được bình cảnh.
La Thuần biết từ cảnh giới Ngưng Khí đến cảnh giới Ngưng Đan là một bước ngoặt
mấu chốt, có lẽ người bình thường dùng đến mười năm cũng chưa chắc đột phá
được. Đến lúc Kết Đan lại càng cần đến lượng linh khí mênh mông như biển. Nhưng
một khi tiến vào cảnh giới Ngưng Đan, thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh, hoàn toàn
khác một trời một vực với cảnh giới Ngưng Khí.
Sáng sớm hôm sau, dưới lầu vang lên âm thanh rất ồn ào, các nhân viên của đoàn
làm phim đã bắt đầu làm việc.
Tô Kỳ đi lên mái nhà, nhỏ giọng nói: “Đã có tin tức rồi, người của hội võ thuật đã
điều tra ra được hang ổ của Hồ Thánh, tại một thi trấn ở vùng ngoại thành.”
“Tới đó thôi!”
La Thuần và Tô Kỳ nhanh chóng xuất phát, phát hiện hang ổ của Hồ Thánh rất bình
thường, bên ngoài là tường xi măng màu xám, nhưng bên trong nhà cửa chằng chịt,
quy mô rất lớn.
Tên bảo vệ canh cửa nhìn hai người, thấy bọn họ tới gần, vội quát lên: “Đứng lại,
đây là khu vực tư nhân, người linh tinh không được tiến vào.”
La Thuần vung tay lên, một luồng sức mạnh tản ra, tên bảo vệ kia liền ngất đi.
Đi tới trước chiếc cửa sắt vừa dày vừa nặng, La Thuần nhấc chân đạp, cửa sắt hơn
trăm cân bị đạp bay ra ngoài, để lộ một cái quảng trường rộng rãi ở trước mắt.
Trong đầu Tô Kỳ hiện lên hình ảnh quen thuộc, đau đớn ôm đầu, như đã nhớ ra
chuyện gì đó.
La Thuần vươn tay đỡ cô ta, truyền chân khí tinh khiết nhất sang, Tô Kỳ lập tức trấn
định lại, sau đó theo La Thuần đi vào bên trong.
Đột nhiên có bảy tám người đàn ông áo xám nhảy ra, lớn tiếng quát: “Kẻ nào!”
La Thuần tung một chưởng, tất cả mấy người này đều hộc máu ngã xuống, nằm
dưới đất kêu rên không ngừng.
“Hồ Thánh ở đâu?” Anh dùng đủ chân khí quát to, âm thanh giống như sấm đánh,
trong nháy mắt đã truyền khắp phạm vi mấy dặm.
Ngay sau đó, mấy bóng dáng vội vàng chạy tới nơi này, dẫn đầu chính là cái tên Hồ
Thánh mặc áo choàng màu bạc lần trước, sau khi nhìn thấy La Thuần, sắc mặt lão
biến đổi, ngay sau đó lão lạnh lùng cười nói: “Mày lại dám tìm đến cái chết thật cơ
đấy?”
Đầu Tô Kỳ đột nhiên đau nhức, chỉ vào lão nói: “Ông ta không phải là Hồ Thánh,
ông ta là giả, Hồ Thánh không phải dáng vẻ này, Hồ Thánh không phải dáng vẻ
này.”
Một bóng dáng khủng khiếp màu đen xuất hiện ở trong đầu cô ta, nỗi sợ hãi khắc
sâu vào linh hồn này khiến toàn thân cô ta run rẩy, nhưng không thể nào nhìn thấy
rõ diện mạo của người kia.
“Ông không phải là Hồ Thánh? Hồ Thánh thật sự ở đâu?” La Thuần thấy võ công
của cái tên Hồ Thánh giả này đã có thể sánh ngang Dịch Pháp Long, sợ rằng Hồ
Thánh thật sẽ khó đối phó hơn.
Hồ Thánh giả cười ha ha đáp: “Hồ Thánh đại nhân đâu phải người mà mày có thể
dễ dàng gặp mặt! Đều xông lên hết cho tao, bắt hắn ta lại!”
Một đám người lao tới, còn lão thì nhanh chóng lùi về phía sau.
“Muốn gặp Hồ Thánh, thì đến hồ Kanas đi!”
———————-
/173
|