Chương 148: Hàn trưởng lão
“A!”
Hàm răng Tiểu Hắc như được chế tạo từ hợp kim, lực cắn càng khiến người ta kinh
hãi. Bạch Lộc Lâm trong miệng nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngay sau đó không
còn âm thanh nào nữa, chỉ có tiếng nhai xương cốt rào rạo.
Những người có mặt cuối cùng cũng thở phào. Tiểu Hắc ăn Bạch Lộc Lâm xong thì
ợ một cái thỏa mãn, lặn xuống dưới hồ một lần nữa.
La Thuần nhìn cảnh cả đại trận Long Sơn tan hoang, không những không còn linh
khí, mà trước mắt ngay cả chỗ dung thân cũng không còn nữa, nơi này đã hoàn
toàn biến thành một mảnh đất hoang phế.
Lý Thanh Lôi cắn răng: “Tần Lĩnh Thần Cung này thật khiến người ta căm hận, đã
phá hoại đại trận Long Sơn của chúng ta, lại còn giết nhiều người vô tội như thế.”
La Thuần híp mắt lại: “Món nợ này tôi sẽ bắt bọn họ phải trả.”
Ngay sau khi Bạch Lộc Lâm chết, cả Tần Lĩnh Thần Cung sôi sục lên. Cung chủ
Bạch Hạo Thiên nổi giận ngút trời, đứa con trai duy nhất của mình lại bị người tu
hành thế tục ở bên ngoài giết chết, đúng là sự sỉ nhục cho cả Thần Cung.
Tại đại điện trung tâm của Thần Cung, tất cả thành viên chủ yếu đều được tập hợp
lại. Bạch Hạo Thiên ngồi ở ghế Hỏa Ngọc Long, phẫn nộ quát: “Bên ngoài có kẻ đã
giết chết Bạch Lộc Lâm!”
“Cái gì?”
Trong đại sảnh rộ lên tiếng xôn xao, ông lão đứng đầu bên dưới kinh hãi lên tiếng:
“Lộc Lâm là kỳ tài trăm năm hiếm có của Thần Cung chúng ta, chỉ mới mười tám
tuổi đã đạt đến cảnh giới Ngưng Đan, cho dù hành tẩu ở trần thế cũng không có ai
là đối thủ, vậy rốt cuộc là ai đã ra tay?”
Bạch Hạo Thiên cố nén đau buồn, thấp giọng nói: “Theo ấn kí hiển thị thì chắc chắn
là thế hệ ở Tề Châu. Hàn trưởng lão, ông lập tức dẫn người đến đó, tra rõ nguyên
nhân cái chết của Lộc Lâm, bắt hung thủ đã giết Lộc Lâm về đây cho ta, những kẻ
còn lại giết hết toàn bộ!”
“Vâng!”
Hàn trưởng lão đáp lại một tiếng, lập tức lui xuống chuẩn bị.
Bạch Hạo Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Gần đây người thế tục càng lúc càng
ngang ngược, dám năm lần bảy lượt khiêu chiến uy nghiêm của Thần Cung ta. Tất
cả các ngươi cùng lên đường, lần này phải hành động phô trương một chút, ta
muốn cả thế giới này đều biết đến sự uy nghiêm của Thần Cung ta!”
“Vâng!”
Tất cả đồng thanh trả lời, sau đó lui xuống.
Đêm hôm đó, La Thuần tăng cường tuần tra, đích thân ngồi trên đỉnh Long Sơn, hai
mắt quan sát động tĩnh trên khắp Tề Châu, nếu có kẻ hiềm nghi tiếp cận thì anh có
thể phát hiện ra trong thời gian sớm nhất.
Thực lực của Bạch Lộc Lâm thực sự quá mạnh, anh không thể không đề phòng.
Lúc nửa đêm, La Thuần đang chuẩn bị quan sát sao trời tu luyện thì trên con đường
phía xa bỗng có vài chiếc xe Sedan màu đen lái tới. Anh lập tức lấy điện thoại gọi
cho nhóm Lý Thanh Lôi để bọn họ toàn tâm phòng bị.
Con đường đó chỉ dẫn đến Long Sơn, cho nên chắc chắn là những người kia tới tìm
mình.
Xe chạy đến phía trước đống đổ nát, hơn mười người nam nữ già trẻ từ trên xe
bước xuống. Những người này khí phách hơn người, ông lão dẫn đầu mang khí thế
không hề thua kém Bạch Lộc Lâm, còn có hai cao thủ cảnh giới Ngưng Đan.
Nhóm bốn người Đồ Long và Lý Thanh Lôi lên đến đỉnh núi, đứng bên cạnh La
Thuần.
Ông lão kia hết nhìn đống đổ nát, lại nhìn lên La Thuần phía trên đỉnh núi, gật đầu
nói: “Hóa ra là mi đã giết chết con trai của cung chủ. Đầu tiên mi giết chết ba đệ tử
của Tần Lĩnh Thần Cung, sau đó lại giết chết con trai ruột của cung chủ, mi thật sự
cho rằng Thần Cung bọn ta dễ ức hiếp hay sao?”
La Thuần cười khà khà: “Các người ra tay trước, muốn cướp bảo bối tôi lấy được từ
Lop Nur, chẳng lẽ tôi không được phản kháng sao?”
Ông lão kia khinh thường nói: “Trước mặt Thần Cung bọn ta, mi không có tư cách
phản kháng. Hôm nay, nếu mi ngoan ngoãn giao ra ba trăm bộ giáp vàng, ta sẽ tha
cho vợ con già trẻ trong nhà mi, bằng không, tiêu diệt cửu tộc cũng không phải là nói
đùa.”
La Thuần thản nhiên nói: “Vậy tôi cũng khuyên ông nên rời đi cho sớm, nếu không,
hôm nay có một đệ tử của tôi chết, tôi sẽ san bằng Tần Lĩnh Thần Cung của các
người, báo thù cho những người vô tội!”
Ông lão và những người đứng phía sau cười ồ lên, một người trẻ tuổi nói: “Cái thứ
không biết trời cao đất dày, Tần Lĩnh Thần Cung bọn ta truyền thừa hàng nghìn
năm, thu hút tất cả đệ tử thiên tài trên thế tục, ai nấy đều có tư chất ngút trời. Đám
người ngu ngốc không có thiên phú các ngươi cũng xứng khiêu chiến với Thần
Cung bọn ta, nực cười.”
Một người khác nói: “Chỉ riêng Hàn trưởng lão của bọn ta đã là cảnh giới Ngưng
Đan đỉnh cao, sắp đột phá đến đại cảnh Hóa Thần. Với đám người kém cỏi các
ngươi, Hàn trưởng lão chỉ động ngón tay là có thể nghiền chết các người ngay.”
Ông lão kia rất hưởng thụ, vuốt râu nói: “Cho nên ta khuyên các người…”
Ông ta còn chưa nói xong, trên mặt đột nhiên dính mấy giọt nước nong nóng, quay
đầu lại thì thấy đệ tử trẻ tuổi đứng cạnh mình vừa lên tiếng lúc nãy đã bị một thanh
phi đao màu đen đâm thấu tim, máu tươi bắn lên mặt mình.
Hàn trưởng lão phẫn nộ hét lên: “Mi muốn chết!”
Ông ta chợt giơ tay lên, hai con rồng đất rít gào lao về phía La Thuần. Những đệ tử
khác phía sau lưng ông ta cũng xông qua theo, chạy thẳng lên đỉnh núi Long Sơn.
Trên núi đột nhiên bừng sáng vô số ánh sáng vàng, giống như thắp lên muôn ngàn
ngọn đèn sáng trong đêm. Những luồng sáng vàng ấy bỗng chốc vọt tới từ bốn
phương tám hướng, bao vây đám người Hàn trưởng lão vào giữa.
Lúc này bọn họ mới phát hiện đó đều là những chiến sĩ mặc giáp vàng, nhìn qua
đông đến mức không thấy điểm cuối. Hàn trưởng lão hoảng sợ kêu lên: “Đây là…
chính là ba nghìn quân giáp vàng? Vậy ra lời đồn là thật?”
Có người trẻ tuổi la lên: “Hàn trưởng lão không cần phải sợ, những người này chỉ có
thực lực Nội Kình đỉnh cao, người chỉ cần động đầu ngón tay là có thể giết chết tất
cả bọn chúng!”
“Nói cũng đúng, phải cho bọn chúng thấy bản lĩnh của Tần Lĩnh Thần Cung ta!” Hàn
trưởng lão quát lớn một tiếng, trên tay xuất hiện một thanh trường đao quét ngang
qua, quân giáp vàng xông tới bị quét bay trong nháy mắt. Tuy vậy, trên người bọn họ
có giáp vàng bảo vệ, mặc dù bị thương nặng nhưng lại chưa đến mức chí mạng,
những người ở phía sau xông lên nhanh chóng bao phủ bọn họ.
Những đệ tử đi theo Hàn trưởng lão đa số đều là đệ tử cảnh giới Ngưng Khí, nói
cho cùng tu vi vẫn còn thua kém một khoảng, khó mà địch lại nhiều người, chẳng
mấy chốc đã có vài đệ tử chết trong trận ẩu đả.
Hàn trưởng lão phẫn nộ, biết rằng nếu hôm nay thất bại, e là trở về sẽ phải chịu sự
trừng phạt không nhỏ. Ông ta gầm lên một tiếng giận dữ, hai tay nâng đao lên quá
đỉnh đầu, đảo một vòng quanh người, đao phong mạnh mẽ quét bay mấy trăm quân
giáp vàng đang xông tới. Cuối cùng bọn họ cũng có khoảng trống để phản kích, Hàn
trưởng lão cao giọng nói: “Theo ta xông ra ngoài!”
Ông ta dẫn đầu xông ra ngoài, những đệ tử khác vội vàng lao theo.
Quân giáp vàng đột ngột lui ra, một đội quân trăm người chỉnh tề nhất loạt xông lên
từ phía sau, dẫn đầu là Lưu Kim Đỉnh, Hình Hoài và Nhị lão Âm Dương. Gần đây
bốn người chuyên tâm tu luyện cực khổ, đều đã đạt đến cảnh giới Khí Luân, sau khi
mặc giáp vàng vào có thể chiến đấu một trận với cường giả cảnh giới Ngưng Đan.
Một trăm đệ tử phía sau lưng bọn họ lại là vũ khí bí mật do bọn họ huấn luyện.
Những người này đã được chọn ra từ lúc sớm nhất, chuyên tâm bồi dưỡng, qua
thời gian đều đã đạt đến cảnh giới Ngưng Khí, sau khi mặc giáp vàng vào có thể
xem là một thanh đao nhọn của cả hội võ thuật Tinh Hà.
“Mau cút ra cho ta!”
Hàn trưởng lão quát to, lại vung đao bổ tới, nhưng lần này hiệu quả lại ngoài dự liệu.
Nhị lão Âm Dương đồng thời tiến lên, hai người một quyền một chưởng cứng rắn
đón đỡ đao khí của đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, một trăm quân giáp vàng đã xông tới, giết hết tất cả đệ tử đằng
sau Hàn trưởng lão giống như là bổ dưa thái rau.
———————-
/173
|