Chương 149: Mai phục
Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài tham gia cuộc chiến, cùng Nhị lão Âm Dương ép sát tấn
công Hàn trưởng lão, bốn người đồng thời ra tay, Hàn trưởng lão ứng phó hơi khó
khăn, cộng thêm một trăm quân giáp vàng tinh nhuệ quấy rầy ở bên cạnh, phi đao
của La Thuần cũng thỉnh thoảng quấy nhiễu, Hàn trưởng lão nhanh chóng lộ ra vẻ
mỏi mệt, trên người thình lình bị vạch ra một vết thương, Nhị lão Âm Dương lập tức
nắm bắt thời cơ, tấn công từ trên đầu xuống.
Phía sau, một trăm quân giáp vàng cầm súng trường, gào thét ùa lên, đồng thời
đâm về phía Hàn trưởng lão.
Hàn trưởng lão quát to một tiếng, bị Nhị lão Âm Dương đánh cho vỡ đầu, mười mấy
thanh súng trường đâm vào trái tim của ông ta.
Chiến đấu đến đây là kết thúc, tất cả những người Hàn trưởng lão mang đến đều bị
giết sạch. Ngao Chấn đứng trên đỉnh núi thở dài nói: “Cái tên Hàn trưởng lão này
trông cũng chẳng lợi hại lắm, không khác tên Bạch Lộc Lâm lúc sáng là mấy.”
La Thuần đáp: “Bạch Lộc Lâm chắc chắn là nhân vật quan trọng của Tần Lĩnh Thần
Cung, mang theo bên người rất nhiều bảo vật quý giá, thế nên trông vẫn lợi hại hơn
chút.”
Lý Thanh Lôi hưng phấn nói: “May là sư phụ thông minh, tạm thời gom đủ ba ngàn
áo giáp vàng. Thật không thể ngờ uy lực lại lớn như vậy, có lẽ chúng ta cũng có thể
trực tiếp đánh thẳng vào Tần Lĩnh Thần Cung rồi!”
La Thuần mỉm cười bảo: “Không sai, bước tiếp theo của chúng ta, chính là đánh lên
Tần Lĩnh Thần Cung.”
Bốn đệ tử sững sờ hỏi: “Thật á hay đùa vậy?”
Ngao Chấn có phần lo lắng: “Tôi cảm thấy… Vẫn chưa ổn lắm, Tần Lĩnh Thần Cung
tùy tiện phái ra một tên trưởng lão cũng đủ để khiến chúng ta quay cuồng một hồi
rồi. Bây giờ muốn đối chọi trực tiếp với họ, có quá lỗ mãng không?”
Lộ Tinh nhếch mắt nói: “Anh cho rằng ai cũng ngớ ngẩn giống mình à? Chắc chắn là
sư phụ vĩ đại của chúng ta sẽ có đối sách.”
La Thuần gật đầu đáp: “Phải, lúc trước tôi đã bàn bạc với lão Đàm. Cấp trên cho chỉ
thị, những kẻ này coi luật pháp như không, lạm sát người vô tội, thực lực lại rất
mạnh, là một thế lực rất nguy hiểm, nhất định phải diệt trừ. Nếu như hang ổ của đối
phương ở trong núi sâu, cấp trên cho phép sử dụng vũ khí hạt nhân.”
“Đỉnh thế cơ á?”
Lý Thanh Lôi vỗ tay bảo: “Vậy thì tốt quá, chúng ta sớm hành động thôi nhỉ? Cái tên
chó má đấy hủy hoại Long Sơn của chúng ta, thế thì chúng ta sẽ chiếm Tần Lĩnh
Thần Cung, làm cứ điểm mới của chúng ta.”
“Đừng vội nôn nóng, dọn dẹp qua đã, để mọi người nghỉ ngơi xong rồi tính tiếp.”
La Thuần ra chỉ thị, mọi người dọn dẹp sau cuộc chiến xong thì bắt đầu tự nghỉ
ngơi, cũng không lâu sau Lưu Kim Đỉnh đến báo cáo thương vong, có hai đệ tử mất
mạng, ba trăm tám mươi đệ tử bị thương, còn lại đều không sao cả.
La Thuần thở dài nói: “Chuẩn bị một khoản bồi thường hậu hĩnh cho người nhà của
những người đã mất, còn các đệ tử bị thương nặng thì cho đi nghỉ ngơi. Bây giờ
thiếu bao nhiêu người nữa mới đủ ba ngàn quân giáp vàng?”
Lưu Kim Đỉnh tính toán rồi đáp: “Trừ đi những đệ tử không thể tác chiến… Thì còn
thiếu hơn hai trăm bảy mươi người. Nhưng hội trưởng không cần lo lắng đâu, chúng
ta vẫn còn rất nhiều đệ tử dự bị đã thông qua khảo sát, tất cả những người đó đều
là tinh nhuệ, có thể đảm nhiệm vị trí này.”
“Vậy thì tốt.” La Thuần lại bàn bạc thêm nhiều vấn đề cụ thể hơn, mãi cho đến khi
trời sắp sáng mới kết thúc.
Mọi người nghỉ ngơi phục hồi hết nửa ngày, thì bắt đầu cùng di chuyển về phía
Nam.
Máy bay mới vừa hạ cánh, La Thuần bỗng nhận được điện thoại của lão Đàm.
Trong điện thoại ông ấy hấp tấp nói: “Tôi vừa lấy được tin tình báo, một thế lực bí ẩn
có kế hoạch ra tay với lãnh đạo. Theo như điều tra, rất có thể là người của Tần Lĩnh
Thần Cung. Chắc chắn bọn chúng nghe ngóng được tin chúng ta muốn diệt trừ
mình, nên mới quyết định hành động trước.”
La Thuần suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bây giờ tôi đã xuống máy bay, chuẩn bị chạy tới
núi sâu Tần Lĩnh. Tôi thấy bây giờ có quay về cứu cũng không kịp, thôi thì cứ ‘vây
Nguỵ cứu Triệu’ đi! Chỉ cần bắt được cung chủ của Tần LĩnhThần Cung, không lo
chúng không nghe lời.”
Lão Đàm hít sâu một hơi, đáp: “Được, chúng tôi bên này sẽ cố gắng kéo dài thời
gian, cậu phải nhanh lên đấy.”
“Tôi hiểu rồi!”
La Thuần cúp máy, trực tiếp dẫn ba nghìn đệ tử đi vào núi sâu, ngay tại lúc đó mười
mấy chiếc xe tải quân đội màu lục cũng đi vào trong núi, cuối cùng hội hợp với đám
người La Thuần, mấy nghìn người rầm rộ tiến vào trong núi.
Tần Lĩnh được xưng là long mạch của Trung Hoa, hàng trăm ngàn năm qua vẫn
luôn là một khu vực bí ẩn, trong núi sâu còn có vô số phong cảnh tuyệt đẹp hoang
sơ ít người lui tới.
Kể từ thời kỳ dựng nước đến nay, bộ phận bí mật của lão Đàm đã bắt đầu thu thập
các hạng mục tình bào. Dựa theo truyền thuyết của dân bản xứ, ở trong núi sâu có
một nơi tiên cảnh, từng có người đi vào, nhưng sau khi đi ra thì không tìm được
đường vào nữa.
Lão Đàm chỉ ra chính xác con đường mà những người dân này từng vào núi trên
bản đồ, chỉ cần có thể tìm được nơi ấy, là Ngao Chấn sẽ tìm ra được vị trí đại trận
của đối phương.
Thế lực truyền thừa mấy ngăn năm giống như Tần Lĩnh Thần Cung, chắc chắn sẽ
chọn nơi phong thủy bảo địa tràn ngập linh khí, người sáng suốt chút là có thể phát
hiện đầu mối.
Vì tránh để cho đối phương âm thầm đánh lừa, La Thuần phái ra một ngàn đệ tử
làm bộ đội tiên phong, dò đường ở phía trước, loại bỏ nguy hiểm, cứ cách ba phút
sẽ có người báo cáo tình hình thông qua bộ đàm.
May là vừa mới vào núi cũng không có gì bất thường, nhưng càng đi sâu đường
càng khó đi. Nhiều đoạn còn hoàn toàn không có đường, thế nên đám người Lý
Thanh Lôi đành phải mở đường ở phía trước cho xe tải chạy qua.
Mọi người lên đường cả ngày cả đêm, cuối cùng tới sáng sớm ngày hôm sau cũng
tới được địa điểm đánh dấu trên bản đồ.
La Thuần dẫn Ngao Chấn lên một đỉnh núi. Lúc này mới sáng tinh mơ, ngọn núi đều
bị mây mù bao phủ, mặt trời dần ló ra từ phía đông, cả ngọn núi nhuốm màu đỏ rực
rỡ, thật đúng là thắng cảnh giữa nhân gian.
La Thuần thầm nghĩ nếu Diệp Băng Dung ở đây thì tốt biết mấy, chắc chắn cô sẽ
thích cảnh đẹp như thế này.
Ngao Chấn tặc lưỡi thở dài: “Tần Lĩnh quả là nơi tốt, những người này cũng biết
hưởng thụ thật đấy.”
Cậu ta ngước mắt nhìn lên, chỉ vào một ngọn núi ở đằng xa nói: “Tới bên kia đi, nơi
đó địa hình trống trải, linh khí đậm đặc, cũng rất hợp phong thủy, hơn nữa còn có
dấu vết do con người bố trí. Nếu tôi đoán không sai, thì đó chính là địa bàn của Tần
Lĩnh Thần Cung.”
La Thuần cũng chăm chú nhìn sang, thấy chỗ đó bình thường không có gì lạ, cũng
không mang điểm đặc biệt gì, quan trọng nhất là đôi mắt nhìn xuyên thấu của anh lại
không thấy được tình hình ở trong. Lúc này anh mới gật đầu nói: “Đúng, chắc chắn
nơi đó có trận pháp, chúng ta qua đó đi.”
Mọi người lập tức lên đường, đi chẳng bao lâu, trong bộ đàm bỗng truyền đến âm
thanh ồn ào, còn kèm theo cả những tiếng gào thét thảm thiết.
“Không tốt, có mai phục…”
Trong bộ đàm truyền đến những lời này, sau đó không phát ra âm thanh gì nữa. La
Thuần cau mày nói: “Đồ Long, chúng ta tới đó xem thử.”
Đồ Long yên lặng xuất hiện ở bên cạnh anh, hai người cùng tiến về phía trước.
Tối hôm qua, La Thuần truyền cho anh ta đạo pháp Phong Hệ mà Hải Lão Thanh
học trộm được, giúp cho tốc độ của anh ta tăng thêm một bậc. Bây giờ trên toàn thế
giới không có bất kỳ thứ gì đuổi kịp được anh ta, chỉ trừ ánh sáng.
Hai người chạy hơn năm cây số, thì thấy gần đó có mấy đệ tự mặc giáp vàng nằm
dưới mặt đất. Đồ Long đang muốn tiến lên, thì Thuần kéo anh ta lại bảo: “Đợi một
chút, phía sau núi có mai phục.”
Anh đã nhìn thấu cảnh tượng phía sau núi, mấy chục người mai phục ở chỗ đó,
trong tay mỗi người đều nắm một vật có hình cầu, hiển nhiên đó chính là thứ khiến
những đệ tử này bị ngã, La Thuần đoán chắc là khí độc.
———————-
/173
|