Chương 160: Vượt biển Thái Bình Dương
La Thuần mở mắt, im lặng hồi lâu, mới đứng dậy đi ra khỏi linh mạch.
Đám người Ngao Chấn đã sớm đứng ở phía ngoài nghênh đón, sau khi nhìn thấy
La Thuần cũng cảm thấy sư phụ như đã biến hóa nghiêng trời lệch đất, khí chất
càng thêm bí ẩn, giống như vì sao không thể nắm lấy.
“Triệu tập tất cả đệ tử quân giáp vàng!”
La Thuần đi tới quảng trường phía trước đại điện, quay đầu nhìn thoáng qua chiếc
ghế Hỏa Ngọc Long trong điện, khẽ vẫy tay, ghế rồng bay đến dưới người anh.
Đám người Ngao Chấn đứng bên cạnh nhìn mà cảm thán, tự hỏi không biết bao giờ
mình mới đạt tới cảnh giới thế này?
Ba ngàn đệ tử quân giáp vàng nhanh chóng tập hợp, các chiến sĩ giáp vàng đứng
thành hàng trên quảng trường rộng lớn, trông cực kỳ hoành tráng.
La Thuần liếc nhìn Ngao Chấn nói: “Tính tổng số các đệ tử đã tăng tiến tu vi đi!”
Ngao Chấn đưa lên một tờ giấy nói: “Tôi đã thống kê xong rồi.”
La Thuần liếc nhìn tờ giấy, trên đó viết Đồ Long tu vi cao nhất, chuẩn bị trùng kích
đại cảnh Hóa Thần. Nhị lão Âm Dương cảnh giới Ngưng Đan đỉnh cao, Lưu Kim
Đỉnh và Hình Hoài đột phá tới cảnh giới Ngưng Đan, đám ba người đồ đệ Ngao
Chấn cũng đang theo sát, đã là cảnh giới Ngưng Đan. Đám đệ tử mũi nhọn quân
giáp vàng tăng đến ba trăm người, cũng đã đạt tới cảnh giới Khí Luân, hơn hai ngàn
đệ tử còn lại cấp bậc không đều, nhưng yếu nhất cũng là cảnh giới Ngưng Khí.
La Thuần gật đầu nói: “Được, bây giờ xuất phát, giải cứu đệ tử của hội võ thuật Tinh
Hà chúng ta!”
Tờ giấy trên tay anh hóa thành tro bụi, hồ lô Tử Kim bên hông bỗng biến to, bay vút
lên trời cao, La Thuần đạp chân đứng trên hồ lô, nhìn hơn ba ngàn đệ tử phía dưới,
hít sâu một hơi nói: “Lên đường!”
Theo ý niệm của anh, tất cả quân giáp vàng bao gồm cả ba người Ngao Chấn đều
vô thức bay lên, được thần niệm của La Thuần chỉ huy bay ra phía ngoài Thần
Cung.
Ngao Chấn giật mình nói: “Chuyện… Chuyện gì thế này?”
La Thuần mặc long giáp, cưỡi hồ lô bay qua bên cạnh cậu ta, lạnh nhạt cười nói:
“Ba ngàn bộ giáp vàng vốn thuộc sự khống chế của long giáp, tôi có thể cảm nhận
được từng bộ áo giáp, cũng khống chế được chúng, thế nên chúng ta cứ trực tiếp
bay đi là được.”
“Ảo diệu quá đi mất! Tôi biết bay rồi!” Ngao Chấn hét lớn một tiếng, mặc dù không
thể tự chủ bay lượn, nhưng thấy cảnh vật phía dưới cũng vẫn cảm giác vô cùng kích
động.
La Thuần cao giọng nói: “Mọi người cố gắng tu hành, cho tới ngày mọi người đạt tới
đại cảnh Hóa Thần, cũng có thể tự do bay lượn giữa đất trời này.”
Đại cảnh Hóa Thần phải dùng pháp khí mới có thể bay, nhưng sau khi tới được đại
cảnh Phản Hư, có thể đạp không cưỡi gió, đây mới thực sự là ngao du trời đất.
Mọi người ra khỏi đại trận, trực tiếp bay lên hơn bốn ngàn mét, La Thuần tăng thêm
tốc độ, tất cả mọi người cảm nhận được gió dữ đập vào mặt, tiếng gió gào thét bên
tai, giống như ngay cả áo giáp cũng sắp đông lại.
Ba ngàn giáp vàng cứ thế bay lượn trên bầy trời, chỉ qua vài tiếng, mọi người đã bay
qua Thái Bình Dương, đại lục châu Mỹ ở xa xa trước mắt.
“Chúng ta đến rồi!”
Mọi người hãi hùng cảm thán, bọn họ chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ ra nước
ngoài theo các này, ngay cả visa cũng không cần làm, muốn đi đâu thì đi đó.
Trải nghiệm chấn động như thế, càng khiến các đệ tử quân giáp vàng kiên quyết
phải chăm chỉ nỗ lực tu hành.
Lúc này tổng thống Mỹ đang mở buổi họp báo ở phía trước Nhà Trắng. Đối mặt với
vô số người xem, ông ta nói với vẻ rất chính đáng: “Nước Mỹ chúng ta là bá chủ thế
giới này, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khiêu khích đến sự uy nghiêm của
chúng ta. Một tên dân thường ở Hoa Hạ cũng dám không tuân thủ điều luật, còn sai
người đi cướp tù, đã trở thành kẻ phạm tội, chúng ta có quyền phán xét tội danh cho
bọn họ, thế nên chuyện này cứ kết thúc ở đây đi. Mọi người nhìn xem, phía chính
phủ Hoa Hạ cũng không làm gì được, đúng không?”
Đông đảo phóng viên phía dưới ồn ào cười to, bỗng nhiên bên ngoài có giọng nói
vang lên: “Đám Đại Mỹ các người tự coi mình là bá chủ thế giới, nhưng thật ra
chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng, chỉ là kẻ đáng thương, tầm nhìn hạn hẹp mà
thôi!”
Giọng nói đó tuy không to, nhưng vẫn truyền rõ vào tai mỗi người.
Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một người thanh niên bình thường đứng
phía sau đám người. Anh ta khoanh tay đứng đó, đối mặt với vô số ánh mắt phẫn
nộ, nhưng sắc mặt không hề dao động.
La Thuần từng thi hành vô số nhiệm vụ ở nước ngoài, thế nên anh nói tiếng Anh rất
lưu loát. Những người này đều nghe rất rõ, có một người phụ nữ tóc vàng mặt đầy
tàn nhang hô lên: “Lũ người Hoa ti tiện các người lại tới gây chuyện hả? Lực lượng
an ninh đâu, mau bắt hắn ta lại. Tên này dám công khai sỉ nhục đế quốc Đại Mỹ
chúng ta, tội của hắn không thể tha thứ!”
Đám phóng viên bên cạnh thi nhau lên tiếng cười nhạo: “Xem ra đầu óc của cái tên
người Hoa này không quá bình thường, lại chạy đến đây quấy rối, hắn không nằm
mơ đấy chứ? Chúng ta không phải bá chủ thế giới thì là ai? Chẳng lẽ là Hoa Hạ bọn
họ? Thật là buồn cười!”
Rất nhanh có mấy cảnh sát duy trì trật tự đi tới, móc súng lục bên hông ra nói: “Quỳ
xuống đất đi, nhanh lên!”
La Thuần chẳng thèm quan tâm đến bọn họ, mà chăm chú nhìn vào vị tổng thống
đứng trên bục sân khấu cao nhất kia, nói: “Vài ngày trước ông bắt Đường Nhã Hân,
CEO của tập đoàn Tinh Hà chúng tôi, và đồ đệ Lý Thanh Lôi của tôi, tôi hi vọng ông
có thể thả họ.”
Vị tổng thống mập mạp kia cười ha ha nói: “Cậu cho rằng cậu là ai? Mà tôi cũng
chẳng quan tâm cậu là ai, chuyện đế quốc Đại Mỹ chúng tôi đã làm, thì không ai
thay đổi được. Làm trái với đế quốc Đại Mỹ chúng tôi, chỉ có một kết quả duy nhất,
đó chính là hủy diệt nhân đạo!”
“Thật sao? Bởi vì các người là bá chủ của Trái Đất này ư?”
“Đúng vậy!”
Mọi người xung quanh cười ầm ầm, nhìn La Thuần với ánh mắt chế nhạo.
La Thuần cười nhạt một tiếng đáp: “Vậy ông cũng tiếp nhận hủy diệt nhân đạo đi!”
Đám cảnh sát bao quanh anh sợ anh làm ra hành động nguy hiểm gì, trược tiếp nổ
súng bắn về phía bắp chân La Thuần, nhưng đạn vừa đến trước người anh thì đều
dừng lại, trôi lơ lửng ở giữa không trung.
Những người khác đều vô cùng kinh hãi, lập tức nổ súng theo, nhưng toàn bộ viên
đạn bị bắn ra đều cách người La Thuần nửa mét, giống như là bị một luồng lực
lượng vô hình túm giữ.
La Thuần nhẹ nhàng phất tay, tất cả viên đạn đều rơi xuống đất, anh chỉ vào vị tổng
thống mập mạp kia nói: “Bắt ông ta lại!”
Trên bầu trời bỗng nhiên truyền đến tiếng gào thét, mấy ngàn bóng người màu vàng
từ trên trời giáng xuống, rơi ầm ầm xuống đất, Đồ Long trực tiếp xách vị tổng thống
kia lên, tung người nhảy lên tầng cao nhất của Nhà Trắng rồi nói: “Ai dám tới đây, tôi
sẽ giết ông ta.”
Vị Tổng Thống này rất can đảm, hô to: “Cứ mặc kệ tôi, bọn họ không dám làm gì
đâu. Cho dù tôi chết, sẽ có càng nhiều người đứng lên, đế quốc Đại Mỹ vĩnh viễn
bất bại!”
La Thuần tiện tay phóng một thanh phi đao ra, trực tiếp kết thúc sự sống của đối
phương.
“Lãng phí thời gian.” Anh lắc đầu, chỉ vào những nghị sĩ ở xung quanh nói: “Bắt bọn
họ lại, hỏi xem Đường Nhã Hân và Lý Thanh Lôi bị giam ở đâu, chúng ta trực tiếp
tới đó.”
“Vâng!”
Ba ngàn quân giáp vàng nghe lệnh, trực tiếp bắt hết tất cả nghị sĩ. Đám phóng viên
trước đó vẫn còn kiêu ngạo đã sợ đến mức vừa gào thét vừa bỏ chạy. Lực lượng
cảnh sát chống bạo động nhanh chóng chạy tới, cầm khiên cầm súng, nắm loa hô
to: “Mau bỏ vũ khí xuống, các người đang kích động chiến tranh giữa hai nước đấy.”
La Thuần tỏ vẻ coi thường: “Vậy thì sao, không một ai được phép động vào đệ tử
của hội võ thuật Tinh Hà chúng tôi!”
———————-
/173
|