Chương 161: Về nhà
“Khai hỏa!”
Thấy tình thế không ổn, người chỉ huy của phía đối phương cũng không nhiều lời,
lập tức bảo cấp dưới khai hỏa, ngay sau đó, tên lửa và đạn súng liên thanh không
ngừng nã về phía đám La Thuần. Nhưng dù đang ở trong biển pháo đạn ngất trời,
rất nhiều đệ tử mặc giáp vàng vẫn không hề sợ hãi, thậm chí có người còn bắt lấy
đạn pháo ném ngược lại, lập tức khiến phe đối phương nổ tanh bành.
Người chỉ huy phụ trách hành động đó biến sắc, lẩm bẩm: “Trời, đám người này là
ai vậy, đúng là ma quỷ!”
Sau khi định thần lại, ông ta quát lên: “Rút lui, toàn đội rút quân cho tôi, tôi phải xin
phòng vệ cấp một với cấp trên.”
Đám người này nhanh chóng giải tán, La Thuần giẫm lên quả hồ lô, dẫn ba ngàn
quân giáp vàng xông về phía nhà giam mà Đường Nhã Hân và Lý Thanh Lôi đang bị
giam giữ.
Những người bình thường trốn ở khắp nơi trong phòng trông thấy thế mà tim đập
chân run, họ ngẩng lên nhìn đoàn quân giáp vàng đang bay trên bầu trời, rất nhiều
người không nhịn được nói: “Chắc chắn bọn họ là những chiến sĩ được chúa cử
đến, nhưng… rốt cuộc đế quốc Mỹ chúng ta đã làm gì sai? Tại sao chúa lại trừng
phạt chúng ta như vậy?”
Do Lý Thanh Lôi đang rơi vào tình huống cực kỳ nguy hiểm là bị nhốt trong nhà
giam đặc biệt ở ngoại ô, nhà tù này còn được xây dưới lòng đất, xung quanh đều là
tường đồng vách sắt, muốn phá bỏ cũng phải mất không ít thời gian.
Hơn nữa, Lý Thanh Lôi còn bị trói tay chân bằng xích sắt, chỉ cần cử động quá
mạnh sẽ kích nổ lựu đạn ngay. Đến lúc đó, có lẽ anh ta sẽ may mắn thoát được,
nhưng Đường Nhã Hân bị nhốt cùng anh ta chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.
“Nóng quá! Tôi muốn uống nước!”
Khi bị bắt, Đường Nhã Hân đang mặc trang phục công sở, bây giờ cô đã cởi áo
khoác ngoài ra, chỉ còn mặc độc chiếc áo sơ mi, nhưng ở dưới lòng đất thì vẫn thấy
nóng nực. Dẫu sao bao quanh nơi này cũng đều là tường đồng vách sắt, đều là
những chất liệu có tính dẫn nhiệt cực cao.
Lý Thanh Lôi đứng dậy, nhấc sợi xích lên, đi đến trước cánh cửa sắt gõ ầm ầm mấy
cái, hét lên: “Mang nước đến đây!”
Ô cửa nhỏ được mở ra, có người thò hai con mắt từ bên ngoài vào nhìn. Đầu tiên là
nhìn Lý Thanh Lôi, sau đó đến Đường Nhã Hân, người đó cười ha ha nói: “Chúng ta
chờ xem kịch hay thôi, để người đẹp này nóng đến mức tự lột đồ. Chỉ cần cô ta lột
hết đồ trên người xuống, tao sẽ cho chúng mày nước!”
“Tự tìm chết!” Dù tiếng Anh của Lý Thanh Lôi không tốt, nhưng anh ta vẫn có thể
nghe hiểu đại khái ý của đối phương. Tuy nhiên, cái lỗ đó thực sự quá nhỏ, hơn nữa
còn bị đập đến mức biến dạng, không thể xuyên qua bức tường sắt được đến nửa
mét.
Tên giám ngục đó sợ đến mức lùi lại mấy bước, giơ chiếc điều khiển từ xa lên, tàn
độc nói: “Mày dám động đậy tiếp thì tao sẽ cho con kia nổ tung.”
Lý Thanh Lôi lườm gã, lạnh giọng nói: “Chờ sau khi tao ra khỏi đây sẽ giết mày đầu
tiên!”
Gã giám ngục đó bật cười lớn nói: “Mày con đòi ra ngoài á? Đúng là nực cười, tao
nói cho mày biết, cứ chờ vài năm nữa đi. Chờ chuyện này lắng lại, thì ngày chết của
mày sẽ tới!”
Lý Thanh Lôi hầm hừ nói: “Sẽ có người đến cứu bọn tao.”
“Đừng có mơ, đám người Hoa đáng thương chúng mày…” Gã quản ngục đó đang
dương dương đắc ý, đột nhiên có một tiếng nổ cực lớn vang lên từ bên ngoài, trong
loa có người gào lên: “Đề phòng cấp một, đề phòng cấp một!”
Gã quản ngục này sợ đến mức chạy cuống quýt ra ngoài, Lý Thanh Lôi cười ha ha
nói: “Sư phụ tao đến cứu tao rồi, chúng mày chờ chết đi!”
Anh ta quay lại ngồi xuống bên cạnh Đường Nhã Hân, mừng rỡ nói: “Em đừng lo,
sư phụ anh đến cứu chúng ta rồi.”
Mặt Đường Nhã Hân đỏ lên, cô ta khẽ gật đầu, mồ hôi không ngừng chảy từ trên
trán xuống.
“Cố gắng gượng thêm chút nữa!” Lý Thanh Lôi lau mồ hôi cho cô ta, Đường Nhã
Hân đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, vội nói: “Anh nói xem chúng có bất chợt kích nổ
bom để uy hiếp sư phụ anh không?”
Lý Thanh Lôi cau mày đáp: “Cũng có khả năng.”
Anh ta giơ tay ấn vào ngực, một quả cầu nhỏ màu đen bay ra ngoài, ngay sau đó
chui vào trong cơ thể của Đường Nhã Hân: “Đây là áo giáp Huyền Vũ, nó có thể bảo
vệ em không bị bom nổ làm bị thương.”
Đường Nhã Hân lo lắng nói: “Không được, thế còn anh thì sao?”
“Anh không sợ!” Lý Thanh Lôi đấm một quyền xuống đất, cười lớn nói: “Một quả
bom vớ vẩn ý mà, sao có thể làm hại anh được!”
Đường Nhã Hân cúi xuống nhìn thì thấy mặt sàn bằng kim loại đã bị đấm in một dấu
tay rất sâu, cô ta không nhịn được há hốc miệng, thấy vô cùng kinh ngạc. Cô ta
không ngờ Lý Thanh Lôi đi theo La Thuần từng ấy thời gian, mà thực lực đã mạnh
đến mức này. Lần này, nếu không phải chính phủ châu Mỹ đã sử dụng thuốc gây mê
liều cao, có lẽ anh ta đã làm náo loạn cả nơi này lên rồi.
Bấy giờ, tình hình bên ngoài nhà giam đã vô cùng cấp bách. Phía Mỹ đã trực tiếp
điều động đội đột kích Báo Biển phối hợp với vũ khí hạng nặng. Cấp trên đã hạ lệnh
xuống nhất định phải giết chết những người Hoa xâm phạm này để gìn giữ sự uy
nghiêm của đất nước.
La Thuần dẫn ba ngàn quân giáp vàng đứng lơ lửng trên không trung, chi chít các
khẩu pháo ở bên dưới đã ngắm thẳng lên trời. Trong chiếc loa, có một người dùng
tiếng Trung ngắc ngứ nói: “Các người đã vi phạm pháp luật của đất nước chúng tôi,
bây giờ chúng tôi phải bắt các người. Đừng cố phản kháng, nếu không chúng tôi sẽ
sử dụng vũ khí tiên tiến nhất để giết chết các người.”
La Thuần từ trên cao nhìn xuống đối phương đáp: “Tôi chỉ cần hai người của hội võ
thuật Tinh Hà tôi, kẻ nào dám cản đường thì có chết!”
La Thuần vừa dứt lời, vô số quả đạn pháo đã bắn tới. Lần này, chúng trực tiếp nổ
tung trên không trung, cả bầu trời thoáng cái đã bị khói lửa bao trùm, hồi lâu mới tan
hết.
Đám người La Thuần vẫn đứng im tại chỗ, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Nhân viên quân đội ở phía dưới biến sắc mặt, hoảng hốt nói: “Mau sử dụng bom
điện từ!”
La Thuần không cho đối phương cơ hội, lập tức vươn tay trái bắn chân khí lazer ra,
đánh cho đội đột kích Báo Biển ở bên dưới phải chạy tán loạn. Ngay sau đó, ba
ngàn quân giáp vàng đã nhảy xuống, không chút kiêng dè xông vào trận doanh. Có
áo giáp vàng bảo vệ, đạn pháo không hề phát huy được chút tác dụng nào. Không
bao lâu sau, lính của phía đối phương đã bị giết cho vứt vũ khí áo giáp bỏ chạy.
“Mau kích nổ bom!”
Gã quản ngục sỉ nhục Lý Thanh Lôi lúc trước lập tức ấn nút, căn phòng giam bằng
kim loại truyền đến tiếng nổ ầm ầm, bức tường bằng kim loại dày nửa mét bị nổ
thành mười mấy cái lỗ thủng, có thể thấy được uy lực của những quả bom này
khủng khiếp đến mức nào.
La Thuần khẽ nhíu mày, anh đoán Lý Thanh Lôi chắc sẽ không bị bom nổ chết,
nhưng Đường Nhã Hân thì lại hơi phiền phức.
Đột nhiên có một bóng người to lớn nhảy từ trong lỗ hổng ra, Lý Thanh Lôi ôm
Đường Nhã Hân ngã xuống đất. Quần áo trên người anh ta đã bị bom nổ cho rách
tả tơi, da thịt thậm chí còn bị thương mấy chỗ. Nhờ mặc áo giáp Huyền Vũ trên
người, hơn nữa lại được Lý Thanh Lôi bảo vệ chắc chắn trong lòng, nên Đường
Nhã Hân không bị chấn động quá lớn.
Lý Thanh Lôi lại nhìn thấy ánh mặt trời, việc đầu tiên anh ta làm là nhìn quanh một
vòng. Sau đó, anh ta lập tức nhảy tới bên cạnh gã quản ngục đang cầm chiếc điều
khiển từ xa, giơ tay túm cổ áo gã: “Không phải mày nói tao sẽ không bao giờ ra
ngoài được à?”
Gã quản ngục đó sợ tới mức toàn thân run lẩy bẩy, khóc lóc nói: “Tha mạng, tha
mạng.”
“Tha cái ông nội mày!” Lý Thanh Lôi tung một cú đấm, gã quản ngục này chết ngay
tại chỗ, cả người ngã ra đất mềm nhũn như bùn nhão.
Anh ta đặt Đường Nhã Hân xuống, rảo bước đi đến trước mặt La Thuần quỳ xuống,
kích động nói: “Sư phụ, tôi vô dụng, đã làm liên lụy đến mọi người.”
La Thuần giơ tay đỡ anh ta dậy nói: “Tôi không trách anh, một đất nước lớn thế này
thì sao dễ đối phó được. Đi thôi, chúng ta về nhà!”
Anh lại dẫn ba ngàn quân áo giáp vàng vượt châu Mỹ, cứ thế bay về phía Đông.
———————-
/173
|