Chương 162: Đồ đệ phái Tinh Hải
Sau khi rời khỏi vùng duyên hải thành phố, trên mặt biển chợt xuất hiện rất nhiều tàu
chiến, còn có mười mấy chiếc máy bay chiến đấu đang bay trên bầu trời, như thể
muốn cản đường đám người La Thuần.
Trong chiếc loa phía dưới truyền đến một giọng nói u ám: “Cậu đã ám sát tổng thống
của nước tôi, mà còn định nghênh ngang rời đi ư? Đứng lại ngay!”
La Thuần nhìn xuống dưới, khẽ cười nói: “Ông muốn cản đường tôi?”
“Cản cậu thì có gì khó? Chúng tôi đã nhận được phê chuẩn của cấp trên, có thể sử
dụng vũ khí hạt nhân. Hôm nay, không ai trong số các người thoát được đâu.”
La Thuần lắc đầu, không thèm chú ý đến người đó, tiếp tục bay lên phía trước, vừa
bay vừa nói: “Người Mỹ các người quen thói phách lối rồi, tưởng mình có chút tiền
thì vô địch thiên hạ. Muốn san bằng đất nước của mấy người, tôi chỉ cần động ngón
tay thôi, nên tốt nhất là đừng khiêu chiến giới hạn của tôi.”
“Ngông cuồng, bắn bom nguyên tử cho tôi!”
Ngòi pháo trên tàu chiến ở phía xa đột nhiên bắn ra một quả đạn pháo, La Thuần
mỉm cười khinh bỉ, vung tay bắn một cây phi đao ra.
Chưa nói đến phi đao của anh có thể kích nổ bom nguyên tử, riêng Đồ Long đã có
thể mang quả bom nguyên tử này bay đến bất kỳ nơi nào của nước Mỹ để thả, nên
bây giờ anh kích nổ ngay tại chỗ đã có thể coi là vô cùng nhân từ rồi.
Một tiếng nổ cực lớn vang lên, quả bom nguyên tử đó nổ tung tại chỗ, thoáng cái
mười mấy chiếc tàu chiến bị nổ tan tành, dần dần chìm xuống biển.
May mà uy lực của quả bom này không lớn, nếu không tất cả quân đội Mỹ đang có
mặt ở đây đều sẽ đi đời nhà ma hết.
Sĩ quan chỉ huy trốn trên chiếc tàu chiến ở phía xa trố mắt đứng nhìn, khóe miệng
không ngừng co giật. Ông ta không thể ngờ rằng mình sử dụng bom nguyên tử mà
lại có kết cục thế này, nên không khỏi thấy đau đớn trong lòng. Đó chính là đội lục
chiến hải quân xuất sắc mà Mỹ đã mất nhiều năm để bồi dưỡng, bây giờ lại cứ thế
bị tiêu diệt, tên quái vật đáng sợ này rốt cuộc có lại lịch như thế nào!
La Thuần dừng lại, ngoảnh đầu nhìn tổng tư lệnh ở trên chiếc tàu chiến đó, hờ hững
nói: “Quên không nói cho các người biết, tôi là huấn luyện viên trưởng của đội đặc
chiến Tinh Hà của Hoa Hạ. Sau này làm gì cũng phải cẩn thận một chút, đừng gây
chú ý cho Hoa Hạ chúng tôi, bằng không thì tự gánh vác hậu quả!”
Ngao Chấn bật cười ha ha nói: “Lại còn bá chủ siêu cấp, nhục quá đi mất!”
“Đi!”
La Thuần vung tay lên, ba ngàn quân giáp vàng cùng bay về phía Thái Bình Dương.
Những binh lính Mỹ đó trợn mắt há mồm nhìn bọn họ, không ai dám ho he một câu.
Đến bom nguyên tử La Thuần còn không sợ, thì còn món vũ khí gì dọa được anh
nữa? Đối phương không đuổi cùng giết tận đã có thể coi là rất nhân từ rồi.
Vị tổng tư lệnh đó thấy đau đớn trong lòng, thở dài nói: “Đế quốc Mỹ của chúng ta….
xuống dốc rồi, con sư tử oai hùng của phương Đông đó cuối cùng đã tỉnh giấc…”
La Thuần dẫn mọi người lao như bay trên mặt biển, Ngao Chấn cười lớn nói: “Vừa
nãy, mọi người không nhìn thấy biểu cảm của đám người đó, đúng là buồn cười
muốn chết. Ban đầu hô hào rõ lớn, cuối cùng lại bị dọa cho sợ như con chuột, thú vị
phết!”
“Từ hôm nay trở đi, sẽ không còn ai dám coi thường sự oai phong của Hoa Hạ
chúng ta nữa, quả nhiên thực lực mới là đạo lý cứng rắn!”
La Thuần mỉm cười hờ hững, ban nãy anh giới thiệu thân phận chính là để đám lão
Đàm yên tâm. Chỉ cần thế lực mà phía chính phủ chỉ đạo vẫn thuộc về nhà nước thì
bọn anh không cần phải lo.
Huống hồ lo cũng vô dụng, đến đế quốc Mỹ còn không thể ngăn cản được hội võ
thuật Tinh Hà, thì bọn anh có thể tung hoành ngang dọc trên khắp thế giới.
Mọi người bay chưa được bao lâu, La Thuần bỗng có dự cảm, đột nhiên anh dừng
lại, ngoảnh đầu nhìn lại phía sau.
Mọi người đều nghi hoặc nhìn lại đằng sau thì thấy chẳng có thứ gì cả.
Vài phút sau, mọi người mới nhìn thấy ba bóng người bay trên ngự kiếm, thoáng cái
đã đến gần bọn họ. Ba người này đứng theo hình tam giác, bao vây lấy ba ngàn
quân áo giáp vàng.
Ngao Chấn nghi hoặc hỏi: “Ở bên Mỹ cũng có người tu hành ư? Sao ban nãy họ
không xuất hiện?”
La Thuần nhìn trang phục đồng bộ của ba người này, họ khoảng ba mươi tuổi, trên
gương mặt ngờ vực mang theo vẻ cảnh giác. Người đàn ông đứng gần La Thuần
nhất quan sát anh từ trên xuống dưới, hỏi: “Cậu là ai? Sao lại tu luyện được thánh
pháp của phái Tinh Hải chúng tôi?”
La Thuần vui vẻ hỏi lại: “Các anh là đệ tử của phái Tinh Hải ư?”
Người đó điềm tĩnh hỏi: “Cậu có liên quan gì với phái Tinh Hải chúng tôi?”
La Thuần chắp tay hành lễ nói: “Ngày xưa, tôi thật sự đã từng gặp một vị tiền bối
của phái Tinh Hải, cũng đã nghe nói về chuyện mọi người đang tìm kiếm chân châu
Tinh Hải. Nhưng thật không may là sức mạnh tinh tú bên trong chân châu Tinh Hải
đã bị tôi hấp thu rồi. Vị tiền bối đó đã truyền cho tôi thánh điển Tinh Hải, chúng ta
cũng coi như là đồng môn.”
“Bị cậu hấp thu rồi!” Ba người đó trố mắt ra nhìn, ngay sau đó đã phản ứng lại, biến
sắc nói: “Cậu nói người đó đã truyền thánh điển Tinh Hải cho cậu? Ông ây tên là gì?
Bây giờ đang ở đâu?”
La Thuần lắc đầu đáp: “Chúng tôi chỉ có cơ duyên gặp gỡ một lần, tôi không biết
ông ấy tên là gì. Lúc đó, khi tôi gặp vị tiền bối này, ông ấy đã bị thương. Sau khi
truyền thánh điển cho tôi xong thì ông ấy đã về trời, cùng lúc đó còn để lại cho tôi
một món bảo bối.”
Nói rồi, La Thuần vén áo lên, vận chuyển chân khí, Thái Cổ Tinh Bàn ở lồng ngực
anh ánh lên từng ngôi sao. Ba người này lập tức bay vút lên cao bái lạy, đồng thanh
nói: “Bái kiến chưởng môn!”
La Thuần vội đỡ họ dậy nói: “Chuyện này là sao? Vị tiền bối đó không truyền ngôi vị
trưởng môn cho tôi, không lẽ…”
Ba người này đỏ mắt, người đàn ông dẫn đầu nói: “Không sai, vị tiền bối đó chính là
chưởng môn nhân của phái Tinh Hải chúng tôi. Ông ấy đã chiến đấu anh dũng để
bảo vệ tông môn và sáu đại cao thủ Tiên Môn, kết quả đã bị thương nặng. Phái Tinh
Hải chúng tôi rơi vào tình thế nguy hiểm, nên ông ấy đã dẫn chúng tôi đi lưu vong
khắp nơi để tìm chân châu Tinh Hải, thực chất là để trốn chạy, không ngờ cuối cùng
chưởng môn nhân đã ra đi rồi…”
Một người khác lên tiếng: “Nhưng nếu tiền chưởng môn đã truyền tín vật chưởng
môn là Thái Cổ Tinh Bàn cho cậu, nhất định là có lý do của ông ấy. Cậu chính là
chưởng môn nhân mới của phái Tinh Hải chúng tôi.”
La Thuần không ngờ ông lão hành khất lôi thôi nhếch nhác đó lại có thân phận siêu
phàm như vậy, anh trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Vị tiền bối này tên là gì?”
Ba người đó nghiêm mặt lại đáp: “Chưởng môn nhân họ Lý tên Đạo, là vị chưởng
môn nhân thứ ba trăm tám mươi mốt của phái Tinh Hải chúng ta.”
La Thuần thở dài một hơi, thông báo tên họ của mình. Ba người đó đề nghị: “Việc
cấp bách bây giờ là kêu gọi đệ tử của phái Tinh Hải chúng ta tập trung lại để tìm
kiếm kế sách. Ngày xưa, trước khi đi, tiên chưởng môn nhân đã đưa cho mỗi người
chúng tôi một miếng ngọc phù. Chỉ cần tìm thấy chân châu Tinh Hải là có thể liên hệ
với với tất cả các miếng ngọc phù khác, nhưng kể từ đó thành ra chúng tôi đã để lộ
vị trí của mình. Chỉ cần người khác phát hiện ra chúng tôi tập trung nhiều người ở
đây, chắc chắn sẽ dẫn dụ sáu đại tông phái khác đuổi tới.”
“Vậy thì đừng gấp gáp, chúng ta về rồi tính tiếp.”
Trên đường về, hai bên giao lưu với nhau. La Thuần cũng biết được tên của ba
người này, họ tên là Lôi Thanh, Lôi Tuyền và Lôi Hiểu, là ba anh em và là đệ tử cấp
thấp nhất của phái Tinh Hải. Tu vi của họ không cao, mới chỉ đến cảnh giới Hóa
Thần Ngự Thần, nhưng đã có thể coi là cường giả mạnh mẽ trên đời.
Sau khi quay về Thần Cung, La Thuần bắt đầu bắt tay vào điều tra về sự tồn tại của
Cổ Cảnh, anh muốn đến đó để tìm Diệp Băng Dung.
Ba anh em nhà họ Lôi đoán chắc Cổ Cảnh nằm ở một không gian khác trên Trái
Đất, chỉ cần biết lối vào là có thể vào được. May sao ba người họ đều tinh thông về
trận pháp Truyền Tống không gian, nếu tìm kiếm kỹ càng có lẽ sẽ có phát hiện nào
đó.
———————-
/173
|