Chương 166: Vào vòng trong
Đã mười phút trôi qua, đến cả giám thị ngồi ngay trước camera cũng bị thu hút, dẫu
sao thì Triệu Nhất Phàm cũng là một tuyển thủ được mọi người chú ý, nhưng dưới
sự tấn công của hắn ta mà anh lại có thể kiên trì lâu như vậy, người này chắc chắn
cũng không đơn giản.
Rất nhiều giám thị là lần đầu tiền nhìn thấy La Thuần, ngờ vực hỏi: “Đây là ai? Sao
chưa từng thấy bao giờ? Lén la lén lút đã lọt vào mười nghìn người ở tốp đầu rồi.”
“Thiên tài vô danh ngày hôm nay cực kỳ nhiều, trước đó còn có một người da thịt
rắn chắc như cỗ xe tăng, có thể dựa vào da thịt rắn chắc mà làm lay động cường giả
đại cảnh Hóa Thần, anh nói có lợi hại không?”
“Xem ra khóa này nhất định không phải là một khóa bình thường rồi!”
Rất nhiều người lắc đầu cảm thán, lúc này trên sàn đấu lại có sự thay đổi, Triệu
Nhất Phàm dường như đã kiệt sức, hơn nữa về mặt khí thế cũng đã yếu đi rất
nhiều, suy cho cùng thì hắn ta đã dùng toàn bộ kỹ năng, nhưng đã lâu như vậy rồi
mà vẫn chưa thắng được nên trong lòng có chút nôn nóng.
Mà các em hâm mộ ở bên ngoài vẫn đang lớn tiếng gào thét cố lên, nếu không phải
bọn họ đều mang tiếng là người có tu dưỡng thì sợ là bây giờ đã phải hét đến hết
hơi luôn rồi.
Cuối cùng thì Triệu Nhất Phàm cũng không cầm cự được nữa, ánh sáng của thanh
kiếm đột nhiên biến mất, bỗng nhiên hắn ta vung kiếm đâm vào mắt La Thuần.
Một vài giám thị lắc đầu nói: “Đáng tiếc thật, vì chút liều lĩnh mà cậu ta đã lộ ra sơ
hở rồi, đây chẳng phải là tạo thời cơ cho kẻ địch lợi dụng ư.”
“Cái đó cũng chưa chắc, ngộ nhỡ đối thủ của cậu ta không nhìn được chỗ sơ hở thì
sao?” Một nữ giám thị không phục liền nói, đương nhiên là cô ta nghĩ cho Triệu Nhất
Phàm cơ bắp rắn chắc kia rồi.
La Thuần thấy Triệu Nhất Phàm đâm một kiếm này ra thì biết rằng mình đã thắng
chắc. Anh khẽ mỉm cười, kiếm ở sau lưng được phóng lên trước, đâm vào cổ họng
của Triệu Nhất Phàm. Triệu Nhất Phàm kinh ngạc, vội vàng chặn lại, nhưng lúc này
đã muộn, La Thuần nhấc chân lên đá hắn ta hộc máu và bay ra ngoài, thắng bại lập
tức được phân định.
“Sao lại như thế này chứ!”
Triệu Nhất Phàm tỏ vẻ khó mà tin được, hắn ta không tin là mình lại thua như vậy.
Sau khi ngã nhào xuống đất, hồi lâu vẫn chưa phản ứng lại.
Còn tiếng reo hò của mấy cô gái bên ngoài cũng bỗng im bặt, bất kể như thế nào
bọn họ cũng không ngờ được là kết cục sẽ như thế này, vô số người ngơ ngác nhìn
nhau, có người nghi ngờ hỏi: “Cái tên tiểu tử này rốt cuộc là chui ở đâu ra vậy? Sao
lại có thể lợi hại hơn cả Triệu Nhất Phàm được chứ?”
“Ai mà biết được, Triệu Nhất Phàm có thể lọt vào tốp mười tuyển thủ giỏi nhất, việc
này không phải rõ ràng là anh ta cũng có thể lọt vào tốp mười sao? Đúng rồi, anh ta
tên gì vậy?”
“Nghe nói tên La Thuần!”
Ngày hôm đó cái tên La Thuần truyền khắp cả cái quảng trường. Ngao Chấn oán
trách nói: “Sư phụ không để tôi gạch tên, bản thân lại nổi tiếng trước rồi.”
Lộ Tinh gõ lên đầu cậu ta một cái và nói: “Đây là sự phụ không còn cách nào khác,
huynh mà đấu lại được cái tên Triệu Nhất Phàm này thì huynh cũng nổi tiếng.”
Trận đấu tiếp theo không nằm ngoài dự tính, La Thuần thành công lọt vào tốp hai
nghìn người.
Lọt vào tốp này với anh còn có cả Đồ Long, Nhị lão Âm Dương, ba anh em nhà họ
Lôi và bốn người Lý Thanh Lôi và hơn một trăm đệ tử tiên phong mặc giáp vàng,
còn như Lưu Kim Đỉnh và Hình Hoài xưa nay không hề tham gia, bọn họ còn phải
dẫn dắt hơn hai nghìn quân mặc giáp vàng còn lại nữa.
Buổi tối ngày hôm đó, hơn hai nghìn người cùng ăn tối ở đại điện sơn trang Thiên
Dương. Tuyên bố trước mặt mọi người những người được lọt vào tốp này, sẽ trở
thành đệ tử của năm đại môn phái.
Trên mặt rất nhiều người đều tỏ vẻ thích thú, còn La Thuần lại chỉ hướng ánh mắt
của mình vào Diệp Băng Dung, cô ngồi trên chỗ của cấp cao, từ đầu đến cuối luôn
là tiêu điểm của mọi người.
Sau khi buổi yến tiệc kết thúc, nhóm người La Thuần được đưa về nghỉ ngơi, chuẩn
bị tham gia cuộc cạnh tranh thứ bậc vào ngày hôm sau. Trong hai nghìn người phải
chọn ra một trăm người giỏi nhất, đồng thời tiến hành sắp tên, sắp tên càng gần
trước, phần thưởng càng hậu hĩnh.
La Thuần đặc biệt dặn dò nhóm người Lý Thanh Lôi thể hiện khiêm tốn, cố gắng
không lọt vào tốp một trăm, bản thân anh cũng sẽ áp chế thực lực, cẩn thận hành
sự.
Sáng sớm ngày hôm sau cuộc thi đấu được tổ chức ở bên ngoài quảng trường
đúng kỳ hạn. Quảng trường ở đây bình quân cứ nửa mét là có một cái cột hình
vuông bằng kim loại, có thể tùy ý lên xuống. Cột đá được kéo cao bằng với bậc
thềm, hình thành năm võ đài hình vuông, mọi người có thể tùy ý ngồi trên khán đài
quan sát.
Còn như những nhân vật quan trọng của năm đại môn phái khác thì ngồi ở trong
phòng, thông qua máy quay, quay được 360 độ toàn bộ phương vị không góc chết
để quan sát hiện trường.
Lý Thanh Lôi được bốc trúng ngay trận đầu tiên, đối thủ của anh ta cũng rất nổi
tiếng, là tuyển thủ Tân Phổ có thực lực dũng mãnh nhất trong cuộc thi lần này, có hi
vọng lọt vào tốp ba, tên là Viên Vĩ. Nghe nói đã là cao thủ của cảnh giới Hóa Thần
Thần Luân, là nhân vật thiên tài không hơn không kém. Còn Lý Thanh Lôi vẫn là
cảnh giới Luyện Khí đỉnh cao, rõ ràng không phải là đối thủ của hắn ta.
Ngao Chấn sớm đã tìm người chiếm một vị trí có lợi, quây La Thuần ngồi ngay
chính giữa, nhìn động tĩnh trên võ đài không hề chớp mắt.
Bây giờ Lý Thanh Lôi đứng ở giữa, Viên Vĩ ở phía đối diện không ngừng vẫy tay
giao lưu với mọi người xung quanh, thi thoảng lại huýt sáo với mấy người đẹp ngồi
trên khán đài, nhưng đầu hắn ta quá nhỏ, bề ngoài cũng xấu xí nên không thu hút
được sự chú ý của mấy ai.
Hắn ta chẳng hề để ý, nhìn Lý Thanh Lôi từ một cái và nói: “Ê, tên to con, trông bộ
dạng mày đần độn như vậy chắc là đi vệ sinh cũng vất vả lắm hả!”
Mọi người xung quanh cười ầm lên, sắc mặt Lý Thanh Lôi hơi giận dữ, lạnh lùng hừ
một tiếng, không đáp lại.
Ngao Chấn ở bên cạnh cười lớn và nói: “Trông bộ dạng mày giống như con khỉ, có
phải là đi vệ sinh sẽ vò đầu bứt tai, dùng tay gãi mông không!”
“Ý, ghớm quá!”
Các cô gái xung quanh đều yểu điệu mắng mỏ. Viên Vĩ trên võ đài có sắc mặt u ám,
căm thù nhìn Ngao Chấn một cái, nhớ rõ vóc dáng của cậu ta, lại quay sang nhìn Lý
Thanh Lôi, gằn giọng lại và nói: “Mày biết cái tên đó chứ? Nó chết chắc rồi, mày
cũng chết chắc, những cuộc thi đấu như chúng ta đây có một luật bất thành văm,
cao thủ quá chiêu, thi thoảng sẽ không kiểm soát được nắm đấm, cho dù đánh chết
người cũng không sao đâu!”
Trên mặt hắn ta lộ ra nụ cười nham hiểm. Lý Thanh Lôi cười khà khà và nói: “Thế thì
tốt quá rồi, đợi lát nữa khi mà sắp chết thì đừng cầu cứu tao nhé.”
“Câu nói này tao cũng tặng cho mày!”
“Cuộc thi đấu bắt đầu!”
Bỗng nhiên trên quảng trường vang lên tiếng chuông, trên năm võ đài cùng lúc vang
lên tiếng hoan hô.
“Đến đây nào tên to con ngu ngốc!” Viên Vĩ cười phá lên, đột nhiên biến mất tại chỗ,
lại có thể khoan xuống từ đũng quần của Lý Thanh Lôi, năm ngón tay hắn ta như
mũi khoan, độc ác mổ vào hông dưới của Lý Thanh Lôi.
Tuy là Lý Thanh Lôi luyện võ công không hề bình thường, nhưng vẫn không thể để
lộ ra ở những nơi như thế này được, anh vội vàng tung người nhảy lên, nhưng vừa
đúng vào lúc này lại trúng phải quỷ kế của đối phương. Xương cốt của Viên Vĩ như
mũi khoan đuổi theo lên, trong tay còn kèm theo một con dao găm, đâm vào giữa
lưng Lý Thanh Lôi.
Lý Thanh Lôi muốn thu người lại nhưng đã muộn, chỉ cảm thấy giữa lưng đau nhói,
pháo đạn không thể bắn xuyên được cơ thể nhưng lại bị đối phương đâm xuyên
qua, may mà cơ bắp anh ta như sắt thép, cứng rắn kẹp chặt lưỡi dao của đối
phương.
“Nhận lấy đi!”
Viên Vĩ đột nhiên dùng lực, rút con dao ra và lùi lại phía sau, một tia máu phun ra,
vung vẩy ra quảng trường trắng như tuyết, rất lóa mắt.
“Cái tên to con da thô thịt dày, lại không hề hắn gì, ăn thêm một dao của tao nữa
này!” Viên Vĩ cười lớn và xông lên, cơ thể co lại thành một khối, dường như có thể
nổ ra bất cứ lúc nào.
Sắc mặt Lý Thanh Lôi nặng nề, trong lòng dấy lên cảm giác khủng hoảng, không thể
không lùi lại sau hai bước.
La Thuần thầm lo lắng, một khi Lý Thanh Lôi lùi lại thì ắt sẽ thua cuộc, nhưng cũng
có thể hiểu được, vì dù sao đối phương cũng là đại cảnh Hóa Thần, mỗi lần ra tay
đều sẽ có áp bức tinh thần cực kỳ mạnh.
Bỗng nhiên Lý Thanh Lôi lùi đến sát mép võ đài, cơ thể Viên Vĩ đột nhiên bắn đến,
mũi dao ngắm về phía tim của Lý Thanh Lôi đâm vào.
———————-
/173
|