Chương 167: Làm đau sát thủ
La Thuần đứng từ xa liếc nhìn Diệp Băng Dung, sau đó xoay người rời đi.
Anh sợ mình nhìn thêm nữa sẽ không kiềm được mà cướp Diệp Băng Dung đi ngay
tại đây. Thực lực của người Cổ Cảnh thực sự quá mạnh, nghe nói trang chủ sơn
trang Thiên Dương có thực lực đại cảnh Phản Hư đỉnh cao, có thể tùy ý ấn mình
xuống đất mài, chẳng thua kém gì so với bốn đại môn phái khác. Đến lúc đó nếu biết
người Trái Đất đã xâm nhập đến đây, chỉ sợ ba nghìn quân giáp vàng của mình
cũng bị giết đến mức trốn chạy khắp nơi.
Kế hoạch trước mắt chỉ có từ từ nghĩ cách, âm thầm đưa Diệp Băng Dung đi, trở về
Trái Đất, cho dù đối phương có muốn cướp người cũng sẽ phải cân nhắc. Dù sao
thì người Cổ Cảnh cũng không muốn bên ngoài biết đến sự tồn tại của họ, động tĩnh
quá lớn tất nhiên sẽ bại lộ. Đến lúc đó sẽ có đủ thời gian để anh nâng cao thực lực,
chỉ cần đến đại cảnh Hợp Đạo thì không cần sợ năm đại môn phái kia nữa.
Tiếp đó mọi người được sắp xếp dùng bữa, nghỉ ngơi một buổi tối, ngày hôm sau
hội võ thuật chính thức bắt đầu.
Đại hội võ thuật Cổ Cảnh là buổi lễ long trọng được tổ chức mười năm một lần,
chưởng môn của năm môn phái lớn đứng ở quảng trường tuyên bố chính thức bắt
đầu, ngay sau đó mọi người tiến hành bốc số, đến phòng lôi đài tiến hành thi đấu
cùng đối thủ được ghép cặp với mình.
Phòng lôi đài ở đây được đại trận gia cố, có thể chống đỡ lực đánh của cao thủ đại
cảnh Phản Hư, cho nên người tỷ thí có thể thoải mái phát huy thực lực.
Mỗi một phòng đều có camera giám sát, thành viên chủ chốt của năm đại môn phái
đồng thời tiến hành giám sát, đề phòng có người gian lận.
La Thuần bốc được số phòng 5260, lúc vào phòng thì đã có một người trẻ tuổi đang
đợi mình.
Người này ăn mặc không giống người thường, hai tay đeo súng laser chân khí, đầy
vẻ kiêu ngạo, xem ra cũng là con nhà giàu. Hắn ta liếc xéo La Thuần, nói: “Nhìn anh
bạn xem ra cũng chẳng có thế lực gì nhỉ? Chú tôi là người của Tuyết Thần Cung, lần
này tôi nhất định sẽ lọt vào top hai nghìn người, không bằng anh bạn cứ đầu hàng
nhận thua, khỏi phải lãng phí thời gian.”
La Thuần mỉm cười nói: “Không đánh thì sao biết được thắng thua.”
Người trẻ tuổi đó hừ lạnh: “Thật đúng là không đến Hoàng Hà không tuyệt vọng,
muốn bị đánh thì tao cho mày toại nguyện.”
Nói đoạn hắn ta lướt người đến trước mặt La Thuần, tay trái đánh móc một quyền,
súng laser trên tay phải cũng bắn ra theo. Đây vốn là một chuỗi chiêu thức rất thành
công, nhưng trước mặt La Thuần thì hoàn toàn mất đi tác dụng. Súng laser của hắn
ta còn chưa bắn ra, La Thuần đã di chuyển đến phía sau lưng hắn, đánh một quyền
tới.
Anh chỉ dùng nửa phần sức mạnh, cho nên đối phương chỉ phun máu bay đi, không
ngừng lăn lộn trên mặt đất.
“Thật là không đỡ nổi một đòn!” La Thuần lắc đầu, anh đã thu lại phần lớn sức
mạnh, không muốn khoa trương quá, không ngờ đối phương lại yếu như vậy, không
đỡ nổi một cú đấm của mình.
Trong những lần tỉ thí tiếp theo, La Thuần có thể áp chế tu vi của mình, gặp đối thủ
ở cảnh giới nào thì dùng cảnh giới đó đấu với đối phương. Thông thường đều sẽ
giằng co mấy phút, vào khoảnh khắc huyền diệu lại chuyển bại thành thắng.
Những nhân viên giám thị của năm đại môn phái ngồi trước máy quan sát đều chú ý
đến thiên tài vừa mới xuất hiện, biểu hiện của La Thuần căn bản không lọt vào mắt
họ.
Năm trận tỉ thí của La Thuần hôm nay nhanh chóng hoàn tất, anh ra khỏi khu lôi đài,
tập hợp ở quảng trường, phát hiện nơi đây đã có không ít người tụ tập, đang quan
sát mấy chục màn hình theo dõi ở trên không. Các màn hình này đều chiếu những
đệ tử có biểu hiện xuất sắc, đám đông ở quảng trường đều xem đến say mê. La
Thuần nhìn quanh, thấy Lý Thanh Lôi bước ra thì vội vẫy tay.
Lý Thanh Lôi cười vui vẻ đi tới: “Thắng liên tục năm trận, những người này quá kém
rồi.”
Chẳng bao lâu sau, những đệ tử khác cũng ra theo, có người chỉ vào màn hình nói:
“Mau nhìn kìa, đó là nhị sư huynh.”
Biệt hiệu của Đường Hiệp ở hội võ thuật Tinh Hà là nhị sư huynh. La Thuần ngẩng
đầu nhìn lên, Đường Hiệp chạy như bay trong phòng, kiếm trong tay tựa như rắn
độc, không đến ba giây đã quật ngã đối phương. May là cậu ta đã nương tay, đối
phương cũng mặc giáp phòng hộ, không tạo thành tổn thương chí mạng.
Thế nhưng biểu hiện của cậu ta cũng bị các giám thị nhìn thấy, họ xôn xao bàn tán:
“Cậu nhóc này ra tay rất tàn nhẫn, chỉ toàn chiêu thức giết người, không biết là ai đã
dạy cậu ta?”
“Cậu ta có tuổi tác không lớn, chắc là học trò vừa mới tốt nghiệp của học viện nào
đó chăng? Điều tra là biết thôi!”
La Thuần liếc nhìn màn hình, nhíu mày, nói với Lý Thanh Lôi: “Lát nữa hãy thông
báo xuống, ngày mai đừng biểu hiện quá nổi bật, tránh bị người ta soi mói.”
Chẳng mấy chốc các đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà đều đi ra, trong đó có hơn hai
trăm người xui xẻo, gặp phải cao thủ nên bị loại khỏi top, những người khác đều
thông qua thành công.
Năm trận tỉ thí hôm nay đã đánh rớt hơn một triệu người trong một ngày, chỉ còn lại
hơn sáu mươi nghìn đệ tử, ngày mai là có thể xác định được top hai nghìn người.
Trải qua một đêm suy nghĩ kĩ càng, ngày hôm sau La Thuần vẫn quyết định để đa
số đệ tử giáp vàng thua trận, chỉ giữ lại hai trăm đệ tử mũi nhọn và những thành
viên nòng cốt khác tiếp tục tiến vào vòng chung kết. Dù sao thì vào nhiều người
cũng vô dụng, anh chỉ cần thâm nhập Tuyết Thần Cung, còn cho nhiều người vào
bốn đại môn phái khác lại thành ra rắc rối.
Hai trận đầu La Thuần vẫn biểu hiện rất bình thường, không thu hút sự chú ý của
người khác, nhưng trận đấu thứ ba thì lại gặp đúng tuyển thủ dự thi là ngôi sao của
đợt thi đấu này.
Người đó là một anh chàng đẹp trai hơn hai mươi tuổi, đi trên đường đều có những
cô nàng mê trai hô hào với anh ta, cộng thêm thực lực bản thân xuất chúng, nghe
nói có khả năng lọt vào top mười của đợt thi đấu này.
La Thuần cũng nhờ đó mà nổi theo, xuất hiện trên màn hình lớn.
Nhiều cô gái trên quảng trường hét lên: “Nhìn đi, đó là Triệu Nhất Phàm, nam thần
của tôi, anh ấy đẹp trai quá à.”
“Quan trọng là thực lực cũng mạnh, nghe nói có thể vào top mười đấy.”
“Các cậu nhìn đối thủ của anh ấy đi, ha ha, đứng ngây ngốc ra ở đó, đúng là không
cùng đẳng cấp với Nhất Phàm của chúng ta.”
Những đệ tử của hội võ thuật Tinh Hà ở bên cạnh không cho là vậy, Lý Thanh Lôi
khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ đợi lát nữa các cô sẽ biết được sự lợi hại của sư phụ
tôi.
Lúc này, La Thuần đang nhàn nhã đứng ở đối diện Triệu Nhất Phàm, hai tay buông
thõng, tóc tai tùy ý cột sau đầu, trên mặt là mấy cọng râu lún phún, thoạt nhìn đúng
là có chút lôi thôi lếch thếch, hình thành sự đối lập rõ ràng với đầu tóc chải chuốt kĩ
càng của Triệu Nhất Phàm.
Triệu Nhất Phàm mỉm cười nói: “Anh cũng có chút bản lĩnh, chí ít đã là tu vi Hóa
Thần sơ kỳ rồi nhỉ?”
La Thuần không ừ hử gì, chỉ nhìn lên đỉnh đầu mà không biểu lộ cảm xúc, trong đầu
nhớ lại hình ảnh khi gặp được Diệp Băng Dung vừa rồi.
Sắc mặt Triệu Nhất Phàm dần lạnh đi, trên tay bỗng xuất hiện một thanh kiếm, quát
to: “Ra tay đi!”
Anh ta vung kiếm đâm về phía La Thuần.
La Thuần lùi về sau hai bước, cũng lấy Dẫn Lôi Kiếm từ trong hồ lô bên hông ra,
keng một tiếng giao đấu cùng anh ta. Hai người đồng thời lùi lại mấy bước, trông có
vẻ như sức mạnh tương đương nhau. Nhưng Triệu Nhất Phàm bị chấn động đến
mức cánh tay tê dại, còn La Thuần lại bình an vô sự, chỉ là anh cũng lắc lắc tay, tỏ
ra mình cũng bị chấn động không nhỏ.
“Cũng khá đấy!”
Triệu Nhất Phàm cười cười, lại lao người lên, kiếm trong tay hóa thành kiếm ảnh
đầy trời, thậm chí ngay cả camera cũng không bắt được hình người, chỉ nhìn thấy
ánh sáng của kiếm.
Các cô gái ở quảng trường bên ngoài không ngừng hò hét chói tai, lớn tiếng hô:
“Nhất Phàm cố lên, Nhất Phàm cố lên!”
So ra bên La Thuần có chút ảm đạm. Anh giống như một chiếc thuyền nhỏ giữa
mưa to gió lớn, không ngừng hứng lấy sự tấn công của đối phương, nhưng đáng
ngạc nhiên là dù có chuyện gì xảy ra, chiếc thuyền nhỏ này không thể lật nhào.
———————-
/173
|