Chương 69: Đánh bại
Ba búa này do dự không quyết, xem vẻ như muốn chém đầu, lại dường như muốn
chặt eo, lại giống như là muốn đem người bổ thành hai khúc. Dụng ý chính là ở chỗ
muốn phân hóa thực lực của kẻ địch, khiến đối phương không dám mạo hiểm, bắt
buộc dốc toàn lực vào công việc, đồng thời ứng phó với ba búa này.
Thực ra mặc dù La Thuần đã nắm chắc được ý nghĩa tinh túy của chiêu “Cửu tộc
khai sơn” này, nhưng thực lực không đủ, chỉ có thể sử dụng ba búa, luyện đến cực
điểm thì có thể vung ra chín búa cùng một lúc, khiến kẻ địch không thể chống đỡ
nổi.
Ba búa đủ để khiến Diệp Chấn Giang đau đầu, mặc dù hắn không nhìn ra hư thực
của chiêu này, chỉ có thể tách ra ba kiếm cùng một lúc, như vậy uy lực lớn mạnh sẽ
dần dần suy yếu đi, ba tiếng tinh tinh tinh vang lên, La Thuần không quan tâm đến
cánh tay tê cứng, liền tiến công bằng sức mạnh, mỗi nhát búa phóng ra đều lấp lóe
ánh điện, ép Diệp Chấn Giang phải không ngừng lùi về phía sau.
Mọi người trên đại sảnh đều đã bị đẩy vào góc tường, dựa vào tường mà đứng, sợ
hãi nói: “Chuyện gì vậy? Hình như Diệp lão gia lại sắp thua rồi!”
Có một vài lão tông sư có mắt nhìn ngạo mạn nói: “Mọi người cũng quá xem thường
Diệp lão gia rồi, đây là người ta đang lấy đà, kéo cung cũng cần phải có thời gian
chứ.”
La Thuần sớm đã phát hiện ra mỗi bước lùi của Diệp Chấn Giang đều giống như
đang lấy đà,khi lùi đến ba mươi bước, Diệp Chấn Giang hét lớn một tiếng, thanh
kiếm dài trong tay biến hóa thành hàng nghìn hàng vạn bóng kiếm, ùn ùn kéo đến
đâm về phía La Thuần.
La Thuần hết sức kinh ngạc, liều mạng vung cái búa lớn trong tay ra, nhưng đầu
búa đâu có thể mềm mại được như lưỡi kiếm, trong chớp mắt cơ thể anh bị chém
mấy chục nhát, quần áo dường như bị cắt vụn ra, nhưng da lại không hề hấn gì,
thậm chí lồng ngực thấp thoáng tỏa ra đốm sáng màu trắng.
“Hả!” Diệp Chấn Giang kinh ngạc hả một tiếng, đột nhiên thu kiếm lại.
“Nhận lấy một đấm của tao!” La Thuần vẫn còn chưa đứng vững chân, bất thình lình
cơn gió mạnh đột kích sau lưng, giữa lưng đau nhói, anh bị đánh đến phụt máu ra
ngoài, lần này bị nội thương không hề nhỏ.
Quay đầu lại nhìn, một lão già tóc tai bù xù xông lên, cười lớn và nói: “Nhận thêm
một đấm của tao nữa!”
Xém chút nữa La Thuần bị lão ta đánh chết, đâu dám ăn thêm một đấm nữa chứ,
vung tay phóng ra ba con dao găm, quay người chạy thoát ra ngoài.
Người này rõ ràng lại là một lão quái vật nào đó của bốn đại gia tộc, một mình Diệp
Chấn Giang thôi là anh đã không ứng phó nổi, lại thêm một người nữa thì chỉ có thể
đem con át chủ bài ra thôi, đây là kỹ năng bảo toàn tính mạng của anh, khi chưa đến
thời khắc liên quan đến tính mạng thì tuyệt đối không đem ra.
Tốc độ của con dao găm vượt qua tốc độ âm thanh, phát ra tiếng bịch bịch bịch, cái
lão già điên cười hà hà nói: “Cũng thú vị đấy!”
Hai tay phóng đạn, ba con dao găm đều bị phóng bay ra ngoài, nhưng La Thuần
cũng đã biến mất ngoài cửa rồi.
“Lão Đường, đuổi theo!” Diệp Chấn Giang khẽ hét một tiếng, lão ta và lão già điên
đó đuổi theo ra ngoài.
Mọi người trong đại sảnh thở dài một hơi và nói: “Lão gia Đường Ngọc Thanh của
nhà họ Đường đến rồi, nghe nói mặc dù ông ta điên điên khùng khùng, nhưng thực
lực thì lại cao nhất trong tất cả mọi người của bốn đại gia tộc đó!”
La Thuần vừa chạy thoát ra ngoài cửa thì thấy phía sau, hai người đã đuổi đến chỉ
cách tầm mười mét, anh lại phóng ra sáu con dao găm, Diệp Chấn Giang tiện tay
dùng kiếm hất rơi xuống đất, Đường Ngọc Thanh đưa tay ra gảy gảy, ba con dao
găm bắn tung tóe ra ngoài, tất cả đều găm chặt vào trong bốn xung quanh tường.
La Thuần nghiến răng, tung người chạy về phía cửa sổ chạy ra ngoài.
“Mày không chạy thoát được đâu!” Diệp Chấn Giang vung kiếm chém tới, kiếm khí
mãnh liệt vọt về phía người La Thuần, Đường Ngọc Thanh thì ra tay sau nhưng lại
đánh đến trước, lại tung một đấm nữa vào giữa lưng La Thuần.
Vào thời khắc quan trọng, La Thuần xoay người lại, dùng lồng ngực để chặn cú đấm
này, một tiếng oàng lớn vang lên, dường như tất cả mọi người trong cả tòa nhà đều
nghe thấy tiếng vang giống như tiếng chuông, ánh sáng trắng rực rỡ trước ngực La
Thuần tỏa sáng, bay qua bay lại nhanh như chớp, cảm giác như thể mình bị tàu hỏa
đâm phải, khắp người gặp phải một lực lớn, phá vỡ cửa sổ nhảy xuống thoát ra
ngoài.
Hai lão già vội vàng lao đến cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy bóng dáng La Thuần thoáng
chốc nhỏ dần, Diệp Chấn Giang cau mày nói: “Đây là tầng 28 đấy, hai lão già chúng
ta mà nhảy xuống thì chết chắc không nghi ngờ gì nữa, tên tiểu tử này xác định
chắc chắn là bị ngã nát thành nước tương thịt thôi!”
Đường Ngọc Thanh vỗ tay nói: “Ha ha, ngã nát thành nước tương thịt, mặt mũi đều
không nhận ra được nữa.”
Trong không trung, La Thuần có hôn mê trong nháy mắt, khi mở mắt ra, xe ở dưới
tầng thoáng chốc từ nhỏ bé tẹo trở nên to dần, anh kinh ngạc, vào thời khắc mấu
chốt vội vã đọc khẩu quyết, hồ lô ở hông vang lên tiếng động vù vù, trong nháy mắt
trở nên to lớn, anh cấp tốc dùng cơ thể đang rơi xuống của mình nắm chặt lấy chiếc
hồ lô trong tích tắc, sau đó lại thu nhỏ lại bên hông, một tiếng ầm ầm vang lên La
Thuần đập vào trên chiếc xe đang đậu bên lề đường.
Cả chiếc xe bị đập vào lõm hết xuống, may mà trong xe không có người, anh nôn ra
mấy ngụm máu, vùng vẫy nhảy xuống xe, đưa tay ra chặn một chiếc xe taxi bên
đường lại và nói: “Đi Trung Hải!”
Người qua đường đều ngơ ngác, bàn tán: “Người này rơi từ đâu xuống vậy? Hình
như là tầng hai mươi mấy thì phải, thế mà cũng không chết à?”
“Ngã đến nông nỗi này mà vẫn có thể tự mình bắt xe, thật kiên cường!”
“Mẹ nó chứ chẳng lẽ đây là siêu nhân ư? Chính mắt tôi nhìn thấy anh ta rơi từ nóc
tòa nhà đó xuống, cửa sổ cũng vỡ vụn rồi mà.”
Mọi người xung quanh đều tấm tắc thán phục, thu hút vô số người đến chụp ảnh.
Xe taxi chạy thẳng một mạch đến bên ngoài đại viện tường đỏ, anh vào trong nhờ
giấy chứng nhận, đến được chỗ ở của lão Đàm, lần trước khi rời khỏi đây anh có
cầm theo chìa khóa, sau khi vào trong phòng vội vàng khóa cửa lại, khoanh chân lại
ngồi xuống sàn, lấy một nắm linh đan trị trọng thương từ trong hồ lô Tử Kim ra nuốt
xuống.
Hải Lão Thanh quanh năm bị người ta đuổi giết chạy thoát thân, đan dược trị
thương nhiều vô kể, sau khi nuốt mười mấy viên linh đan trị thương xuống, một
luồng nước ấm hòa tan, bắt đầu chữa trị vết thương dưới sự dẫn dắt của chân khí.
Chỗ này là đơn vị làm việc của bộ phận quyền lực, chắc là bốn đại gia tộc có hung
hăng đến mấy đi nữa cũng không đuổi đến tận đây được, cho dù bọn họ có lật tung
cả cái thủ đô này lên cũng chưa chắc đã có thể tìm thấy mình, thế nên anh có thể
yên tâm trị thương.
Hai cú đấm của Đường Ngọc Thanh xém chút nữa là đánh chết anh rồi, tim mạch đã
bị trọng thương, anh mất cả nửa ngày trời mới ổn định được tình trạng vết thương,
mở mắt ra nhìn thấy lão Đàm đang ngồi xổm trước mặt, hai mắt đầy tò mò và nói:
“Tiểu tử cậu được đấy nhỉ, đụng đến cả bốn đại gia tộc luôn, chịu thiệt thòi rồi hả,
sướng không?”
La Thuần đứng dậy một cách khó khăn và nói: “Thiếu chút nữa bị người ta đánh
chết rồi.”
Lão Đàm không vui vẻ gì mà nói: “Cậu có biết là cậu khiến hành động của chúng ta
bị lộ ra ngoài rồi không? Bây giờ tất cả mọi người đều biết phía chính phủ muốn
nhắm vào những người biết võ công, đều đã có đề phòng, sau này cậu hành động
sẽ rất bất tiện, tôi chỉ sợ đám người biết võ công này ngộ nhỡ nổi dậy làm phản thì
hậu quả khôn lường không dám nghĩ tới đâu.”
La Thuần hừm hà nói: “Đều tại đám hư danh không làm nên trò chống gì, đợi đột
phá lần này của tôi, trực tiếp tiêu diệt bốn đại gia tộc của thủ đô luôn!”
“Cái này cũng xem như là một cách!” Lão Đàm khá hứng thú nói: “Có thể áp chế bốn
đại gia tộc thì những người khác tuyệt đối sẽ không dám manh động, vấn đề chính
là cậu có làm được không?”
La Thuần thở dài một hơi và nói: “Tôi cần vật dụng hỗ trợ!”
“Vật hỗ trợ gì?”
Nửa tiếng sau, hai người có mặt ở căn cứ cơ mật nhất dưới lòng đất của thủ đô, lão
Đàm chỉ vào đống đồ tạp nham bày khắp phòng và nói: “Những thứ này đều là do
thuộc hạ của tôi thu thập được trong mấy năm gần đây, những thứ hữu dụng đều
giao lên cấp trên rồi, đồ không dùng được thì đều bỏ ở lại đây, cậu xem xem có thứ
gì có thể dùng được không.”
La Thuần vừa bước vào phòng liền cảm nhận được linh khí vô cùng dồi dào, đập
vào mắt đều là đá, đồ cổ, vũ phí cũ kĩ, đến cả sách quý, bình thuốc cũng có cả,
những thứ đồ này cộng với tài nguyên bên trong hồ lô Tử Kim, chắc đủ để đột phá
đến Ngưng Khí Cảnh rồi!
Lão Đàm đột nhiên lôi một món đồ thần bí từ trong túi áo ra và nói: “Món đồ này là
tôi dùng mọi thủ đoạn từ mềm mỏng đến cứng rắn xin được từ chỗ viện khoa học
Trung Quốc về đó, cậu xem xem có còn dùng được không, lại nợ tôi một món nợ ân
tình nữa nhé.”
La Thuần đưa tay ra nhận lấy, thấy viên trân châu hiện lên màu vàng đất, có vô số
đốm trắng nhỏ di chuyển bên trong, đúng là viên Tinh Hải Châu vận chuyển ban
đầu.
——————–
/173
|