Chương 70: Đột phá
Tinh Hải Châu là bảo vật Trấn phái của Tinh Hải Môn, mặc dù bây giờ bên trong đó
đã không còn chút sức mạnh tinh tú nào nữa, nhưng đối với Hải Tinh Môn mà nói
vẫn vô cùng quan trọng, La Thuần cũng đã có trong tay rồi, đợi tương lai có cơ hội
sẽ trả lại cho Tinh Hải Môn.
“Tôi còn có việc, cậu tự xử lý nhé, đói rồi thì tự đi nhà ăn mà ăn cơm, đừng có chạy
lung tung.” Lão Đàm dặn dò mấy câu liền vội vàng rời đi.
La Thuần nhìn đồ quý giá bày khắp căn phòng, chọn ra những thứ đồ có thể dùng
để tu luyện ra, liền vỗ vỗ vào hồ lô Tử Kim, trước mắt chợt xuất hiện viên đá màu
xanh nhạt như quả núi nhỏ, trong đó còn có mấy viên pha lê màu xanh, cả căn
phòng tràn đầy linh khí dày đặc, người bình thường chỉ cần hít vào một hơi đều sẽ
cảm thấy như rơi vào đám mây, trôi bồng bềnh tựa như tiên vậy.
Cộng thêm cả mấy viên linh đan trong hồ lô Tử Kim, nhiêu đây chính là toàn bộ gia
sản tu luyện của Hải Lão Thanh rồi, cộng thêm tài nguyên của lão Đàm cung cấp,
miễn cưỡng cũng đủ để đột phá đến cảnh giới ngưng khí.
La Thuần khoanh chân ngồi xuống, ổn định tâm trạng, khí luân ở vùng bụng bắt đầu
xoay tròn nhanh như chớp.
Trong những ngày này, mỗi buổi tối, La Thuần khắc khổ luyện công, dường như
không có lúc nào là không áp chế cảnh giới, giống như bên trong một cái bình đang
không ngừng bị truyền khí vào trong, lúc này cần phải bật mở cái bình ra.
Khí luân càng xoay càng nhanh, đến cả chân khí toàn cơ thể cũng bị rút cạn, may
mà linh khí trong căn phòng dồi dào, trên đỉnh đầu của La Thuần hình thành vòng
xoáy màu trắng, không ngừng nuốt lấy linh khí, linh thạch và linh tinh trên sàn đều
bắt đầu tiêu hao dần dần.
……
Tiệc cưới của hai nhà họ Lộ và họ Đường sớm đã kết thúc, hai nhà vẫn quyết định
quan hệ thông gia, đợi Đường Hoán Long xuất viện thì sẽ để cặp đôi cô dâu chú rể
này đi lĩnh giấy đăng ký kết hôn.
Lộ Tinh nép vào một góc, đờ người ra, người đi qua đi lại dường như đều đang thì
thầm chê cười: “Nhìn xem, cô gái xinh đẹp nhất của thủ đô chúng ta đang đợi người
trong lòng đến cướp dâu, kết quả là bị đánh cho thành con chó chết. Cuối cùng cũng
chẳng phải là phải ngoan ngoãn gả cho nhà họ Đường hay sao.”
“Vận mệnh của gia tộc có thể tùy tiện chống lại ư, cô ta cũng quá ngây thơ rồi!”
Hoàng Ngọc Anh bước đến bên cạnh con gái rồi ngồi xuống, thở dài và nói: “Nhìn
xem con đã gây ra chuyện gì rồi đi, sớm biết sẽ có kết cục như thế này, con cũng sẽ
không làm càn nữa phải không?” Dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: “Bố con đã bàn
bạc với nhà họ Đường rồi, hôn ước vẫn có hiệu lực.”
Cơ thể Lộ Tinh khẽ chấn động, trái tim dần dần trở nên lạnh lẽo, cô ta nhìn người
mẹ ở trước mặt, đột nhiên cảm thấy bà ta giống như một người xa lạ vậy.
Hoàng Ngọc Anh an ủi: “Tiểu Tinh, đây là điều cần thiết của sự phát triển của hai
nhà, con phải hiểu, không phải là con không thích Đường Hoán Long sao, như thế
cũng không sao!”
Bà ta nhìn bốn xung quanh, khẽ nói: “Nếu Đường Hoán Long không thể thực hiện
chức năng của đàn ông thì con cũng tự do rồi, đến lúc đó thích ai thì đi tìm người
đó, chỉ cần đừng để bị người khác phát hiện là được rồi.”
Lộ Tinh không ngờ rằng mẹ mình lại có thể nói ra những lời như thế, không tránh
được cảm thấy lạnh lẽo cô đơn, chỉ cảm thấy trên đời này không còn một người
thân nào nữa, bản thân lẻ loi trơ trọi, chỉ có thể bị đẩy vào hố lửa này của nhà họ
Đường.
Cô ta cười chế nhạo một tiếng, lắc lắc đầu, gục đầu vào đầu gối, thì thầm nghẹn
ngào. Trong lòng vô cùng nhớ La Thuần, thầm nghĩ: Cũng không biết anh có sao
không, có chết không, nếu như anh chết rồi, mình cũng tự sát cho rồi, là mình đã hại
chết anh ấy, dù sao đi nữa có sống cũng không có ý nghĩa gì……
Hoàng Ngọc Anh thầm lắc đầu, đành đi ra chỗ khác.
Sau khi khách khứa đã đi gần hết, Lộ Tinh bị đưa lên xe của nhà họ Đường, Hoàng
Ngọc Anh vội vã đưa cái túi cho con gái và nói: “Đây là quần áo để thay của con,
mau cầm lấy, sao lại sơ ý vậy chứ.”
“Không cần đâu!” Lộ Tinh đóng cửa xe lại, không cảm xúc nói với lái xe: “Chạy đi.”
Chiếc xe Rolls-Royce từ từ khởi động, Hoàng Ngọc Anh nhìn trân trân không nói
nên lời, nhìn chiếc xe rời đi, dậm chân nói: “Nó làm sao vậy, trong mắt có còn người
mẹ này nữa không chứ? Giống như là chúng ta gả nó đi là hại nó vậy!”
Lộ Chiến Phong không vui nói: “Nó được nuông chiều từ bé, bị bà chiều hư rồi, đợi
nó về nhà họ Đường chịu chút khổ cực, tự nhiên sẽ biết chúng ta đối xử tốt với nó
ngay.”
“Ông vẫn còn không biết tính cách của tiểu Tinh ư? Dù nó có chết ở nhà họ Đường
thì cũng sẽ không nói một lời nào.” Hoàng Ngọc Anh phiền não nói: “Thôi, để hôm
khác tôi sẽ đến an ủi nó, tư tưởng không thông vác bình không cũng nặng.”
Lộ Tinh bị đưa đến biệt thự của nhà họ Đường, lại không có mấy người chào đón cô
ta, phần lớn mọi người đều nhìn với đôi mắt hình viên đạn, chỉ có người giúp việc
đưa cô ta đến phòng cưới nghỉ ngơi.
Đặt túi hành lý xuống, sửa soạn một chút thì trời đã tối rồi, Lộ Tinh một thân một
mình đi lên sân thượng, ngẩn ngơ nhìn bầu trời đầy sao, trong đầu chốc chốc lại
nhớ đến La Thuần, chốc chốc lại nghĩ về dự tính trong tương lai của bản thân, nghĩ
mãi đột nhiên trong đầu trở nên trống không, vì sao trên trời như đã có thêm sinh
mệnh, khi đang kêu gào với nó, cơ thể cũng có cảm giác khác thường, có liên hệ kỳ
lạ với những vì sao này.
“Kỳ lạ thật!”
Lộ Tinh định thần lại, cảm giác vừa nãy lập tức biến mất
Cô ta ngẩn ngơ một lúc, đột nhiên nhìn thấy chiếc nhẫn màu đen trên tay, đó là món
quà sinh nhật La Thuần tặng cho mình. Tháo chiếc nhẫn ra, dưới ánh sao nhìn
ngắm cả buổi, lại đeo vào ngón tay đeo nhẫn bên tay phải.
Khóe miệng cô ta lộ ra một nụ cười mỉm, mắt ngắm nhìn tay phải ngơ ngẩn say sưa.
“Cô ở đây làm gì?” Đột nhiên phía sau lưng có một giọng nói thô lỗ vang lên.
Lộ Tinh quay đầu lại nhìn, thấy phía sau có một người thanh niên vóc dáng cao to
đang đứng, gương mặt ngang ngược, người này cười lạnh lùng và nói: “Được lắm,
em trai tôi còn đang nẳm trong bệnh viện không biết sống chết thế nào, một nàng
dâu mới về nhà chồng như cô lại ở đây lén lút thương nhớ người khác? Đi, đi với tôi
đến bệnh viện thăm nó.”
“Không đi!” Lộ Tinh lạnh lùng nói một câu, tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn ngắm bầu
trời.
“Việc này không thể nghe theo ý cô được!” Người thanh niên này bước lên, đưa tay
ra kéo cô ta đứng lên và nói: “Ngoan ngoãn đi theo tôi, khỏi phải chịu khổ.”
Lộ Tinh giãy giụa nói: “Anh thả ra, tôi nhận ra anh, anh là Đường Hoán Vân, vẫn
không buông tay ra thì tôi sẽ hét lên đấy!”Đọc nhanh tại Vietwriter.net
Đường Hoán Vân cười ha hả và nói: “Cô hét đi, tôi nghe lệnh phải đưa cô xuống,
cho dù cô có hét đến rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến giúp cô đâu! Tiện thể,
tôi có làm chút chuyện gì khác đi nữa, chắc chắn cũng sẽ không có ai biết!” Nói xong
liền sờ vào ngực của Lộ Tinh một cái, Lộ Tinh tức giận, vung tay lên tát một cái, hét
lớn: “Nhà họ Đường các người kẻ nào cũng đều là loại rác rưởi, đê tiện! Cút ra cho
tôi!”
“Hừm!” Đường Hoán Vân nói giọng dữ dằn: “Tôi cho cô biết cô là cái loại rác rưởi gì,
cô gái xinh đẹp nhất của thủ đô chó chết gì chứ, chỉ là một con đàn bà mồi chài đàn
ông, cảm giác cũng được đó chứ, để cho ông mày sờ thêm cái nữa nào!”
Lần này, hắn ta lại đưa tay ra đấm vào bụng của Lộ Tinh, Lộ Tinh đâu có thể tránh
được sự tấn công của người biết võ chứ, bụng cứng rắn chịu đựng một đấm, nhưng
điều kỳ lạ là chiếc nhẫn trên tay đột nhiên phát ra ánh sáng vàng nhạt, trong chớp
mắt bao phủ toàn bộ cơ thể, khiến cú đấm đầy sức mạnh của Đường Hoán Vân đều
bật ngược trở lại.
Đường Hoán Vân bực bội hừ một tiếng, che cổ tay lại lùi về phía sau, biết rằng
xương cổ tay của mình đã bị gãy rồi, hắn ta giận giữ mắng chửi: “Con đàn bà thối,
cô được lắm, đợi đó cho tôi!” Quay người đi xuống dưới tầng.
Lộ Tinh xoa xoa cái nhẫn trên tay, cô ta sớm đã biết rằng đồ mà La Thuần tặng
không phải là đồ bình thường, nhưng lại không ngờ rằng nó lại quý giá đến vậy,
trong lòng vui mừng khôn xiết.
Lo sợ Đường Hoán Vân lại lên tìm mình, Lộ Tinh lập tức đi xuống dưới tầng, lái xe
rời khỏi biệt thự nhà họ Đường.
Đường Hoán Vân kêu to: “Nhanh lên, cô ta chạy rồi, tất cả đuổi theo cho tao, ông
mày xem cô ta có thể chạy đi đâu!”
Mười mấy tên vệ sĩ áo đen chạy theo ra, cùng Đường Hoán Vân lái xe đuổi theo Lộ
Tinh.
——————–
/173
|