Hiệu quả ngay lập tức, Jenny hoàng hồ tỉnh lại. Nhỏ thấy mình bị treo lơ lửng trên không, ở dưới lại có 10 vật thể kì lạ hình vuông được che kín bởi những cái khăn màu đen. Nhưng theo dự cảm cho biết, trong đó không có gì tốt lành cả.
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng nước mắt dàn dụa, máu me tả tươm cả khuôn mặt, con mắt phải thì nhắm chặt lại, không thể mở ra nhưng nó truyền đến cảm giác đau buốt như hàng bạn con kim đâm vào tròng mắt, mái tóc vàng óng nhưng rối bời, nhuộm đầy máu tanh. Đôi môi được bịt lại bởi miếng keo màu xám chắc nịch.
- Số 11 chọn ô nào? - Bun hỏi
- Hừm.. chỉ có 3 lần lựa chọn.. Theo phong thuỷ thì số 7 là hợp nhất. Chọn bể số 7 - Lucy chỉ tay vào cái bể nhỏ nhất.
Cái bể được kéo ra, cái khăn đen được vén lên..
- CHÚC MỪNG! Đây là bể thật! - Bun cười
Lucy thấy vậy thì thả dây từ từ xuống gân miệng bể, không biết từ đâu ra, nhưng con cá hổ nhảy qua nhảy lại như muốn nuốt trọn Jenny. Lucy thích thú giựt lên giựt xuống như đang câu cá, và mồi câu chính là Jenny.
Lucy cười khểnh một cái rồi từ từ buông lỏng tay, Jenny bị hạ xuống từ từ rất rất chậm rãi
- Này! Không thích Slow Motion đâu, tính đóng cô dâu tám tuổi à? - Cả lớp đồng thanh
- Chậc, bình tĩnh đi, như vậy mới kịch tính! - Lucy tặc lưỡi
Rồi cô ấy cho chân Jenny nhúng vào bể trước, bọn cá hổ thấy có gì đó sai sai trong bể liền bơi lại chỗ chân Jenny há miệng to cắn một phát thật to. Jenny hét lên trong đau đớn, Lucy mỉm cười hài lòng nhấc cô ta lên. Quay đằng sau nói
- [Đưa cồn đây!] - Lucy nói tiếng Pháp như đang cố ý cho Jenny hiểu
- [Làm gì?] - Ken miệng hỏi nhưng vẫn đưa cho Lucy
- [Rửa trùng cho cô ta!]
Jenny ở trên kia thì không ngừng la hét
- [Không! Không được rửa trùng!]
Ken day mi tâm một hồi rồi bắc ghế lên, đỡ lấy chân cô ta thật nhẹ nhàng. Cảm thấy chân mình có hơi ấm nóng, Jenny nhìn xuống thấy một nam nhân đang ân cần nhẹ nhàng cầm bông gòn. Có chút giao động. Tất nhiên, vào bước đường cùng thì nữ nhân nào cũng rất cần một nam nhân bên cạnh. Nhưng cô ta sai rồi, Ken đang dùng cồn thoa lên chân cô ta chứ ân cần gì, đây là bản tính lịch thiệp hào hoa của Ken.
- Sắp bị thoa cồn đến nơi còn đỏ mặt ngại ngùng - một đứa thở dài lắc đầu ngán ngẩm
Ken nhẹ nhàng vắt cồn từ bông nhỏ lên chân Jenny, cô ta hét toáng lên đạp lung tung suýt dính Ken, anh loạng choạng bám vững lại ghế
- [Nếu không muốn nguyên chai cồn thấm vào chân thì yên!] ( ý là đang chửi nó đấy ) - Ken mắng Jenny nhưng Jenny vẫn dãy dụa, đạp lung tung vì daud đớn
Mất kiên nhẫn cậu cầm lấy chân cô ta rồi đi bông gòn thật mạnh và chà sát vết thương. Jenny hét lên thật to, thật dài, khóc. Miệng không ngừng cầu xin. Ầy, cho dù là nam nhân hay nữ nhân Ken đều đối xử như vậy, công bằng với nhau cả.
Xong việc cậu nhảy xuống hạ giọng
- Xong rồi.
Lucy gật đầu hài lòng, để không mất kiên nhẫn Lucy thả nguyên người cô ta xuống, được hai giây lại kéo lên.
Ôi kinh khủng, chỉ mới hai giây thôi quần áo cô ta rách gần hết, chỗ nào cần che thì vẫn che. Nước da trắng ngần lại nhuốm thêm tý sắc đỏ.
- Hết thời gian! Mời chọn thùng tiếp theo - Bun
- số 3 - Lucy chỉ vào thùng to nhất. Tấm rèm đen được mở ra.
- TRẬT! - Bun hô to dõng dạc, kết câu còn cười mấy cái.
- Hừm.. Nhưng trong bể là gì vậy a? - Lucy lườm.
- Những bể trật sẽ chứa dòi, bọ, nhộng, côn trùng... - Bun cười nham hiểm. Thì ra đây là ý của nụ cười hồi nãy.
- Được a - Lucy cười.
Lucy cầm dây, để Jenny chiêm ngưỡng thứ dưới chân mình. Sau đó.. Lucy thả Jenny từ từ xuốn bể, ngâm nhỏ đến hết thời gian. Bể cuối cùng cũng như vậy. Thế là hết lượt của Lucy.
Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm Jenny sống dơr chết dở. Jenny như không con sợ hãi cái chết làm tụi nó chán nản. Vậy là cuối cùng, nhất trí chôn sống Jenny.
Đúng 12 giờ đêm tại nghĩa trang T, một khu đất trống đươc đào lên, dưới khu đất trống là một nữ nhân mặc bộ váy trắng tinh khôi. Đôi mắt rươm rướm lệ, một bên con mắt tưởng chừng như hư hoại. Miệng còn nức nở không thôi.
- [Xin Chúa Trời thương xót linh hồn tội lỗi. Đưa linh hồn vào cõi địa ngục cĩnh hằng] - Anny chấp tay nói vài câu, sau đó thả rắn, rết, bọ cạp xuông và bắt đầu lắp đầy lỗ hổng.
Trước khi đất được lắp đầy, bọn nó nhìn thấy Jenny mắt trợ trắng ngược lên trời, miệng thì sùi bọt mép. Không lẽ đã dính độc của rắn hay độc của bọ cạp? Thôi kệ.
Bun còn tiện tay cầm con dao nhỏ nhỏ nhắm thẳng đâm về phía mắt còn lại của Jenny, và lấp đầy đất.
Và cũng đêm hôm ấy, bọn côn đồ trong ngục cũng chết một cách bí ẩn.
Những gì cảnh sát biết là trong nhà lao ngập tràn màu đỏ của máu, mùi tanh hôi bốc lên kinh khủng và nồng nặc. Những tên cô đồ bị cắt ra làm từng phần, tay, chân, đầu, ngực, bụng nằm rải rác trong phòng. Điều kì lạ là bụng của bọn chúng đều bị mổ một đường dài có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
Trên bức tường của nhà lao có ghi "12-8".
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng nước mắt dàn dụa, máu me tả tươm cả khuôn mặt, con mắt phải thì nhắm chặt lại, không thể mở ra nhưng nó truyền đến cảm giác đau buốt như hàng bạn con kim đâm vào tròng mắt, mái tóc vàng óng nhưng rối bời, nhuộm đầy máu tanh. Đôi môi được bịt lại bởi miếng keo màu xám chắc nịch.
- Số 11 chọn ô nào? - Bun hỏi
- Hừm.. chỉ có 3 lần lựa chọn.. Theo phong thuỷ thì số 7 là hợp nhất. Chọn bể số 7 - Lucy chỉ tay vào cái bể nhỏ nhất.
Cái bể được kéo ra, cái khăn đen được vén lên..
- CHÚC MỪNG! Đây là bể thật! - Bun cười
Lucy thấy vậy thì thả dây từ từ xuống gân miệng bể, không biết từ đâu ra, nhưng con cá hổ nhảy qua nhảy lại như muốn nuốt trọn Jenny. Lucy thích thú giựt lên giựt xuống như đang câu cá, và mồi câu chính là Jenny.
Lucy cười khểnh một cái rồi từ từ buông lỏng tay, Jenny bị hạ xuống từ từ rất rất chậm rãi
- Này! Không thích Slow Motion đâu, tính đóng cô dâu tám tuổi à? - Cả lớp đồng thanh
- Chậc, bình tĩnh đi, như vậy mới kịch tính! - Lucy tặc lưỡi
Rồi cô ấy cho chân Jenny nhúng vào bể trước, bọn cá hổ thấy có gì đó sai sai trong bể liền bơi lại chỗ chân Jenny há miệng to cắn một phát thật to. Jenny hét lên trong đau đớn, Lucy mỉm cười hài lòng nhấc cô ta lên. Quay đằng sau nói
- [Đưa cồn đây!] - Lucy nói tiếng Pháp như đang cố ý cho Jenny hiểu
- [Làm gì?] - Ken miệng hỏi nhưng vẫn đưa cho Lucy
- [Rửa trùng cho cô ta!]
Jenny ở trên kia thì không ngừng la hét
- [Không! Không được rửa trùng!]
Ken day mi tâm một hồi rồi bắc ghế lên, đỡ lấy chân cô ta thật nhẹ nhàng. Cảm thấy chân mình có hơi ấm nóng, Jenny nhìn xuống thấy một nam nhân đang ân cần nhẹ nhàng cầm bông gòn. Có chút giao động. Tất nhiên, vào bước đường cùng thì nữ nhân nào cũng rất cần một nam nhân bên cạnh. Nhưng cô ta sai rồi, Ken đang dùng cồn thoa lên chân cô ta chứ ân cần gì, đây là bản tính lịch thiệp hào hoa của Ken.
- Sắp bị thoa cồn đến nơi còn đỏ mặt ngại ngùng - một đứa thở dài lắc đầu ngán ngẩm
Ken nhẹ nhàng vắt cồn từ bông nhỏ lên chân Jenny, cô ta hét toáng lên đạp lung tung suýt dính Ken, anh loạng choạng bám vững lại ghế
- [Nếu không muốn nguyên chai cồn thấm vào chân thì yên!] ( ý là đang chửi nó đấy ) - Ken mắng Jenny nhưng Jenny vẫn dãy dụa, đạp lung tung vì daud đớn
Mất kiên nhẫn cậu cầm lấy chân cô ta rồi đi bông gòn thật mạnh và chà sát vết thương. Jenny hét lên thật to, thật dài, khóc. Miệng không ngừng cầu xin. Ầy, cho dù là nam nhân hay nữ nhân Ken đều đối xử như vậy, công bằng với nhau cả.
Xong việc cậu nhảy xuống hạ giọng
- Xong rồi.
Lucy gật đầu hài lòng, để không mất kiên nhẫn Lucy thả nguyên người cô ta xuống, được hai giây lại kéo lên.
Ôi kinh khủng, chỉ mới hai giây thôi quần áo cô ta rách gần hết, chỗ nào cần che thì vẫn che. Nước da trắng ngần lại nhuốm thêm tý sắc đỏ.
- Hết thời gian! Mời chọn thùng tiếp theo - Bun
- số 3 - Lucy chỉ vào thùng to nhất. Tấm rèm đen được mở ra.
- TRẬT! - Bun hô to dõng dạc, kết câu còn cười mấy cái.
- Hừm.. Nhưng trong bể là gì vậy a? - Lucy lườm.
- Những bể trật sẽ chứa dòi, bọ, nhộng, côn trùng... - Bun cười nham hiểm. Thì ra đây là ý của nụ cười hồi nãy.
- Được a - Lucy cười.
Lucy cầm dây, để Jenny chiêm ngưỡng thứ dưới chân mình. Sau đó.. Lucy thả Jenny từ từ xuốn bể, ngâm nhỏ đến hết thời gian. Bể cuối cùng cũng như vậy. Thế là hết lượt của Lucy.
Chỉ bấy nhiêu cũng đủ làm Jenny sống dơr chết dở. Jenny như không con sợ hãi cái chết làm tụi nó chán nản. Vậy là cuối cùng, nhất trí chôn sống Jenny.
Đúng 12 giờ đêm tại nghĩa trang T, một khu đất trống đươc đào lên, dưới khu đất trống là một nữ nhân mặc bộ váy trắng tinh khôi. Đôi mắt rươm rướm lệ, một bên con mắt tưởng chừng như hư hoại. Miệng còn nức nở không thôi.
- [Xin Chúa Trời thương xót linh hồn tội lỗi. Đưa linh hồn vào cõi địa ngục cĩnh hằng] - Anny chấp tay nói vài câu, sau đó thả rắn, rết, bọ cạp xuông và bắt đầu lắp đầy lỗ hổng.
Trước khi đất được lắp đầy, bọn nó nhìn thấy Jenny mắt trợ trắng ngược lên trời, miệng thì sùi bọt mép. Không lẽ đã dính độc của rắn hay độc của bọ cạp? Thôi kệ.
Bun còn tiện tay cầm con dao nhỏ nhỏ nhắm thẳng đâm về phía mắt còn lại của Jenny, và lấp đầy đất.
Và cũng đêm hôm ấy, bọn côn đồ trong ngục cũng chết một cách bí ẩn.
Những gì cảnh sát biết là trong nhà lao ngập tràn màu đỏ của máu, mùi tanh hôi bốc lên kinh khủng và nồng nặc. Những tên cô đồ bị cắt ra làm từng phần, tay, chân, đầu, ngực, bụng nằm rải rác trong phòng. Điều kì lạ là bụng của bọn chúng đều bị mổ một đường dài có thể nhìn thấy nội tạng bên trong.
Trên bức tường của nhà lao có ghi "12-8".
/102
|