Sau khoảng nửa tiếng đã được lấp toàn bộ. Anny lau mồ hôi trên trán rồi cười quay lại nhìn cả lớp. Một đứa chợt hiểu ra, từ sau đem lại bó hoa cúc trắng tinh khôi, ba nén nhang và một hộp quẹt đưa cho Anny. Cả lớp bây giờ mới nhìn nhau gật gù vỡ lẽ.
Tụi nó xếp lại thành hình tam giác với Anny là người đứng đầu. Anny đặt bó hoa xuống đất, đốt ba nén nhang và vái một lần rồi cắm xuống.
- [ Tao đã an táng cho mày đầy đủ, chớ có lộng hành!]
Cả bọn đằng sau cúi xuống, một phút mặc niệm bắt đầu, hết một phút tụi nó ngước đầu dậy quay đi cười nói với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Về đến khách sạn, tụi nó nằm ườn ra đất thở
- Hôm nay mệt lắm rồi! - Bun than vãn
- Nhưng vẫn chưa xong đâu. - Han uống nước dựa vào bàn nói
- Còn chuyện gì nữa ? - Lucy hỏi
- Chuyện là vầy, lúc mới lên cầu thang, bà chị ở quầy tiếp tân bả nhìn tụi mình rồi mắt trợn lên, bấm điện thoại bàn rồi nói to nhỏ gì đó, vừa nói vừa nhìn về phía tụi mình. - Ken khoanh tay lại
- Vậy có nghĩa là...? - Anny
- Phải, bả gọi cho công an - Bin gật đầu
- Ấy giờ sao?
- Trời ơi sao không nói?
- Chết rồi!
- Nguy rồi!
Cả lớp nháo nhào lên chạy lung tung
- STOP!!!!! - Han hét, cả lớp đứng yên bất động - bộ tui ngồi không rảnh rỗi nhìn mấy người ngồi nhà đá ôm thanh sắt sao? Sao mấy người nghĩ tôi vô dụng vậy? - Han lườm từng người một.
- Chứ để nước ngập đến chân mới chạy sao? - một đứa hỏi.
- Tặng mấy người nè - Han cầm vật gì đó màu đen ném sang cho 29 đứa học sinh.
- Gì đây trời? - 29 đứa 29 cặp mặt nhìn nhau hỏi.
- ... Nhìn không ra hả? Mặt nạ đó.. Này là hàng handmade nên.. Có hơi xấu.. - Han gãi đầu.
- Đây là cái mặt nạ? - cả lớp sốc.
- Mà biết rồi sao không nói???!!! - một đứa hét lên vẻ giận hờn.
- Ờ.. Thì.. Là.. Mà.. Tại.. Thôi nói chung đeo vào lẹ lên. Cảnh sát đến rồi - Han đeo mặt nạ vào trước. Tức thì ở dưới lầu có tiếng còi hú lên của cảnh sát.
- Chết tiệt! Nhanh thật. Đeo mặt nạ xong rồi. Bây giờ làm gì? - Ken.
- Đạp cửa sổ ra. Tui có thủ sẵn mấy cái dây, vì là ngoài vườn nên rất nhiều cây cao. Vừa đu dây vừa trèo cây. Đếm đến 1,2,3 nhé! - Han nói một mạch.
- Ầy.. Giống tarzan quá nhỉ - Bun cười trộm.
*Ầm* tiếng đạp cửa phát ra.
- [ĐỨNG YÊN, CẢNH SÁT ĐÂY!!] - một ông cảnh sát ở độ tuổi trung niên đạp cửa, cầm cây súng chỉ vào đám chúng nó.
Han cầm hai vật gì đó, không to không nhỏ, vừa bằng lòng bàn tay. Vừa đi vừa đếm "1..2.." Ném cả hai về phía cảnh sát. Khói bụi bay mù mịt "3!!! Nhảy!"
- [Đạn khói, mọi người nhắm mắt lại!] - ông cảnh sát hô to.
- [Ủa.. Nhắm mắt thì làm sao bắt người hả đội trưởng?] - một chú cảnh sát nói.
- [ Ờ.. Mở mắt ra đi bắt chúng lại!!] - ông cảnh sát lại hô.
- [Hê hê, chúng ta mới tái ngộ mà lại chia tay nhanh như vậy. Thôi thì thiên duyên tiền định. Tạm biệt chú cảnh sát] - Bu hí hửng cười rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cộ. Trên không trung có 30 bóng đen lao vù vù qua các thân cây rồi nhảy xuống lòng đường. Chạy đi thật nhanh, trong phút chốc đã không thấy đâu. Còn nghe văng vẳng lại tiếng cười.
- Giờ làm gì? - Lucy hỏi.
- Về chung cư X. Mama tui ở đó - Anny chải lại tóc.
- Gì? Cái phòng bé tí đó chứa chừng này người? - Bin suýt choáng.
- Ể? Ai nói chỉ có phòng của mama tui? Nguyên cái toà đó của bà hết mà... - Anny vẫn bước đi ung dung.
- Híc.. Con nhà giàu có khác.. - Bun ngưỡng mộ.
- Thôi được rồi. Giải quyết Jenny rồi đấy. Làm gì tiếp đây?
- Papa nhất quyết muốn tôi làm chủ tịch tương lai. Nếu biết tôi sắp chết chắc ông sẽ suy sụp, có khi cả công ty suy sụp ấy chứ. Tìm cách nhượng chức lại cho một người.. Kane. Đó là em trai tôi.
--
Vào thời điểm đó tại New York - Mỹ.
- Ách xì.. Ai nhắc vậy ta? - một người con trai gãi đầu, rồi bước đi dưới màn đêm.
Tụi nó xếp lại thành hình tam giác với Anny là người đứng đầu. Anny đặt bó hoa xuống đất, đốt ba nén nhang và vái một lần rồi cắm xuống.
- [ Tao đã an táng cho mày đầy đủ, chớ có lộng hành!]
Cả bọn đằng sau cúi xuống, một phút mặc niệm bắt đầu, hết một phút tụi nó ngước đầu dậy quay đi cười nói với nhau như chưa có chuyện gì xảy ra.
Về đến khách sạn, tụi nó nằm ườn ra đất thở
- Hôm nay mệt lắm rồi! - Bun than vãn
- Nhưng vẫn chưa xong đâu. - Han uống nước dựa vào bàn nói
- Còn chuyện gì nữa ? - Lucy hỏi
- Chuyện là vầy, lúc mới lên cầu thang, bà chị ở quầy tiếp tân bả nhìn tụi mình rồi mắt trợn lên, bấm điện thoại bàn rồi nói to nhỏ gì đó, vừa nói vừa nhìn về phía tụi mình. - Ken khoanh tay lại
- Vậy có nghĩa là...? - Anny
- Phải, bả gọi cho công an - Bin gật đầu
- Ấy giờ sao?
- Trời ơi sao không nói?
- Chết rồi!
- Nguy rồi!
Cả lớp nháo nhào lên chạy lung tung
- STOP!!!!! - Han hét, cả lớp đứng yên bất động - bộ tui ngồi không rảnh rỗi nhìn mấy người ngồi nhà đá ôm thanh sắt sao? Sao mấy người nghĩ tôi vô dụng vậy? - Han lườm từng người một.
- Chứ để nước ngập đến chân mới chạy sao? - một đứa hỏi.
- Tặng mấy người nè - Han cầm vật gì đó màu đen ném sang cho 29 đứa học sinh.
- Gì đây trời? - 29 đứa 29 cặp mặt nhìn nhau hỏi.
- ... Nhìn không ra hả? Mặt nạ đó.. Này là hàng handmade nên.. Có hơi xấu.. - Han gãi đầu.
- Đây là cái mặt nạ? - cả lớp sốc.
- Mà biết rồi sao không nói???!!! - một đứa hét lên vẻ giận hờn.
- Ờ.. Thì.. Là.. Mà.. Tại.. Thôi nói chung đeo vào lẹ lên. Cảnh sát đến rồi - Han đeo mặt nạ vào trước. Tức thì ở dưới lầu có tiếng còi hú lên của cảnh sát.
- Chết tiệt! Nhanh thật. Đeo mặt nạ xong rồi. Bây giờ làm gì? - Ken.
- Đạp cửa sổ ra. Tui có thủ sẵn mấy cái dây, vì là ngoài vườn nên rất nhiều cây cao. Vừa đu dây vừa trèo cây. Đếm đến 1,2,3 nhé! - Han nói một mạch.
- Ầy.. Giống tarzan quá nhỉ - Bun cười trộm.
*Ầm* tiếng đạp cửa phát ra.
- [ĐỨNG YÊN, CẢNH SÁT ĐÂY!!] - một ông cảnh sát ở độ tuổi trung niên đạp cửa, cầm cây súng chỉ vào đám chúng nó.
Han cầm hai vật gì đó, không to không nhỏ, vừa bằng lòng bàn tay. Vừa đi vừa đếm "1..2.." Ném cả hai về phía cảnh sát. Khói bụi bay mù mịt "3!!! Nhảy!"
- [Đạn khói, mọi người nhắm mắt lại!] - ông cảnh sát hô to.
- [Ủa.. Nhắm mắt thì làm sao bắt người hả đội trưởng?] - một chú cảnh sát nói.
- [ Ờ.. Mở mắt ra đi bắt chúng lại!!] - ông cảnh sát lại hô.
- [Hê hê, chúng ta mới tái ngộ mà lại chia tay nhanh như vậy. Thôi thì thiên duyên tiền định. Tạm biệt chú cảnh sát] - Bu hí hửng cười rồi nhảy ra khỏi cửa sổ.
Trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ có tiếng còi cảnh sát và tiếng xe cộ. Trên không trung có 30 bóng đen lao vù vù qua các thân cây rồi nhảy xuống lòng đường. Chạy đi thật nhanh, trong phút chốc đã không thấy đâu. Còn nghe văng vẳng lại tiếng cười.
- Giờ làm gì? - Lucy hỏi.
- Về chung cư X. Mama tui ở đó - Anny chải lại tóc.
- Gì? Cái phòng bé tí đó chứa chừng này người? - Bin suýt choáng.
- Ể? Ai nói chỉ có phòng của mama tui? Nguyên cái toà đó của bà hết mà... - Anny vẫn bước đi ung dung.
- Híc.. Con nhà giàu có khác.. - Bun ngưỡng mộ.
- Thôi được rồi. Giải quyết Jenny rồi đấy. Làm gì tiếp đây?
- Papa nhất quyết muốn tôi làm chủ tịch tương lai. Nếu biết tôi sắp chết chắc ông sẽ suy sụp, có khi cả công ty suy sụp ấy chứ. Tìm cách nhượng chức lại cho một người.. Kane. Đó là em trai tôi.
--
Vào thời điểm đó tại New York - Mỹ.
- Ách xì.. Ai nhắc vậy ta? - một người con trai gãi đầu, rồi bước đi dưới màn đêm.
/102
|