Mấy ngày nay Mộc Diệp vì để tránh cho bị người của Phó Cảnh Phi phát hiện tung tích của Mộc Lạp Lạp cho nên vẫn luôn ở Mộc gia, tận lực không để lộ hành tung của ả.
May là ả dùng tiền bạc thu mua người kia bên cạnh Phó Cảnh Phi, lần này mới có thể giam lỏng Mộc Lạp Lạp.
Ả khinh thường nghĩ, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc cũng đấu không lại ả?
Mặc dù đã thua mấy lần liên tiếp, nhưng Mộc Diệp nghĩ lần này chắc chắn sẽ khiến cho Mộc Lạp Lạp chịu giáo huấn.
Chỉ cần Phó Cảnh Phi tìm không được người thì sẽ không cách nào chứng thực lời của bọn họ nói có phải là thật hay không. Đến lúc đó lại tuyên bố với bên ngoài Mộc Lạp Lạp muốn kết hôn với người khác, Phó Cảnh Phi cho dù không tin cũng không có bất cứ biện pháp nào.
Phó gia ở thành phố Long đúng là một nhà độc quyền, nhưng ả vẫn không tin Phó Cảnh Phi có thể lật tung trời?
Chỉ cần Mộc Lạp Lạp bị buộc kết hôn với người khác, Phó Cảnh Phi còn sẽ thích Mộc Lạp Lạp sao? Đối với Mộc Lạp Lạp đã gả cho người khác… miễn là Phó Cảnh Phi khinh rẻ thì mục đích của ả đã đạt được.
Trên thực tế, tất cả kế hoạch của Mộc Diệp đều rất hoàn mỹ, chí ít ả cho rằng không có bất kỳ sơ hở nào.
Thế nhưng sai lầm duy nhất là ả đã đoán sai tình cảm của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp.
Rất nhiều người nói Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp chỉ là hứng thú nhất thời, không ai cho rằng tình cảm của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp sẽ kéo dài thật lâu. Bọn họ đều nghĩ, nhân vật như Phó Cảnh Phi chắc là sẽ không mãi chung tình đối với Mộc Lạp Lạp.
Thế nhưng những người đó, bao gồm bản thân Mộc Diệp, đều đã sai.
Bọn họ cho rằng Phó Cảnh Phi là một người có máu lạnh như vậy sẽ không có yêu thương sâu sắc đối với người nào cả. Nhưng Mộc Lạp Lạp lại chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng Phó Cảnh Phi, nếu ai dám động một cái đều sẽ bị bùng nổ của Phó Cảnh Phi đập chết tức khắc.
Mà thật ra thời gian gần đây Mộc Diệp cũng không trôi qua tốt như vậy.
Đêm đó trong bữa tiệc của Thẩm gia, để cho Mộc Lạp Lạp trở mình cũng đã tạo cho Mộc Diệp rất nhiều nguy hại mang tính thực chất, phá huỷ nguỵ trang hoàn mỹ trước kia của ả.
Hơn nữa… quan hệ giữa ả và Ngôn Viễn cũng bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên Mộc Diệp ngược lại cũng không để ý tới điểm này, ả vốn lợi dụng Ngôn Viễn đều chỉ để lừa Mộc Lạp Lạp. Nếu bây giờ Mộc Lạp lạp trên phương diện này đã không bị mắc lừa nữa, bởi nguyên nhân gì đó mà cô đã không thù hận Phó Cảnh Phi nữa, không tiếp tục gây gỗ với Phó Cảnh Phi, không cách nào bảo Mộc Lạp Lạp đi lừa cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi nữa, cho nên tác dụng của con cờ Ngôn Viễn này cũng theo đó mất đi.
Đêm hôm đó Mộc Diệp không chút do dự lựa chọn Thẩm Văn Xương, sau đó bọn họ đã không còn liên lạc nữa.
Ngôn Viễn bỗng chốc như biến mất cùng hư không, Mộc Diệp không liên lạc được với y, cũng lười hao tâm tổn trí đi tìm y.
Có điều thật may là Ngôn Viễn đã từng tặng Mộc Diệp một ngôi biệt thự, vào lúc này có đất dụng võ.
Phó Cảnh Phi làm thế nào cũng sẽ không tra ra được trên đầu Ngôn Viễn. Dù sao đối với người ngoài mà nói, Ngôn Viễn lại là bạn thân của Mộc Lạp Lạp.
Không để ý, Mộc Diệp đã không biết mấy chuyện xấu kia của ả và Ngôn Viễn đã bị Phó Cảnh Phi cùng Mộc Lạp Lạp biết từ lâu.
Mộc Diệp cho rằng kế hoạch lần này nhất định sẽ thành công, cuối cùng Mộc Lạp Lạp bị Phó Cảnh Phi vứt bỏ, cũng chỉ có thể giống như con chó chết chủ. Bất kể là Mộc gia hay là thành phố Long này đều không còn đất dung thân cho Mộc Lạp Lạp.
Mộc Diệp tưởng chừng như không kịp chờ nhìn thấy trường hợp như vậy, thậm chí vừa nghĩ tới đều cảm thấy lòng vô cùng vui sướng.
Tuy nhiên ả thật không ngờ mới qua một ngày mà đã liên lạc không được với người được ả phái đi giam giữ Mộc Lạp Lạp.
Đương lúc điện thoại gọi thế nào cũng không có người nghe, trong lòng Mộc Diệp rốt cuộc sinh ra một chút hoảng loạn.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là?
Ngay cả lòng bàn tay cầm điện thoại di động của Mộc Diệp cũng bắt đầu không tự chủ đổ mồ hôi. Trên thực tế, trong quá khứ ả dùng bất cứ chiêu gì đi đối phó với Mộc Lạp Lạp, cho dù có mặt của Cảnh Phi, cũng vẫn có thể thành công.
Nhưng bây giờ Mộc Diệp phát hiện hình như ả có chút nhìn không thấu con người Mộc Lạp Lạp. Trước đây là người đem tất cả tâm tư viết hết lên trên mặt, bây giờ lại học được nguỵ trang, hơn nữa trong vui buồn tức giận hoàn toàn không phân biệt được ai mới là cô chân thật.
Mộc Diệp vẫn không chịu thừa nhận sự thật này, cũng không muốn đi thừa nhận. Ả làm sao có thể thừa nhận Mộc Lạp Lạp đã từng bị ả tính kế hết lần này tới lần khác kia bây giờ lại trở nên khác biệt, thậm chí bắt đầu dùng một số mưu kế mà ả không cách nào đối phó được khiến ả mắc câu?
Chuyện lần này là Mộc Diệp đã ra sức đánh một trận, ả thậm chí đều có chút không biết nếu như lần này không thành công thì cần phải đi đối với Mộc Lạp Lạp như thế nào.
Điện thoại bên kia trước sau đều không gọi được, Mộc Diệp không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Mộc Lạp Lạp đã trốn thoát?
Khả năng này khiến Mộc Diệp bắt đầu hoảng lên. Nếu Mộc Lạp Lạp thật sự trốn thoát, cô ta nói cho Cảnh Phi biết chuyện gì xảy ra, đến lúc đó phải làm sao?
Lúc Mộc Diệp còn đang nghĩ nên làm sao tự cứu mình thì ả chợt nghe thấy tiếng xe.
Có người đến.
Mộc Diệp nhìn mình trong gương, mặt mũi bình thường, tối đa được coi là gương mặt thanh tú. Gương mặt này bây giờ khắc đầy vẻ vặn vẹo, bên trong còn mang theo một ít sợ hãi.
Ả đang sợ cái gì?
Mộc Lạp Lạp không có khả năng trốn thoát, cô ta nhất định không có cách nào rời đi!
Mộc Lạp Lạp đừng nghĩ tới thắng nổi ả. Mộc Diệp ả mới là tiểu thư thật sự của Mộc gia, Mộc Lạp Lạp về sau chẳng là cái thá gì!
Mộc Diệp siết chặt tay, không kềm chế được nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng điên cuồng.
Đám người Mộc Lạp Lạp Lạp đến vừa vặn sau khi Mộc Chính Thịnh về đến nhà không bao lâu.
Ông ta đang ngồi trên sa lon trong phòng khách uống trà thì nghe được chuông cửa vang lên.
Người làm đi mở cửa, Mộc Chính Thịnh nghi ngờ nhìn xem là ai tới vào lúc này, giây kế tiếp liền phun ra một miệng trà.
Tại sao có thể là ông cụ Phó?
Phải nói là người đời này Mộc Chính Thịnh sợ nhất thật chỉ có một ông cụ Phó.
Lúc nhỏ ông ta từng theo gia chủ năm đó của Mộc gia đi gặp ông cụ, sự uy nghiêm của ông cụ đã để lại cho ông ta ảnh hưởng rất sâu.
Ngay cả ông nội của Mộc Lạp Lạp cũng phải cung kính đối đãi chứ đừng nói chi Mộc Chính Thịnh, ông ta ở trước mặt ông cụ Phó cũng chỉ là một hậu sinh mà thôi.
“Ông cụ Phó, sao ngài rảnh rỗi hạ cố đến chơi thế?” Mộc Chính Thịnh lập tức đặt tách trà xuống, vội dùng khăn giấy lau khô vệt nước, đứng dậy nghênh đón.
Trong khoảnh khắc này Mộc Chính Thịnh hoàn toàn quên mình từng ở trước mặt Phó Cảnh Phi nói muốn huỷ bỏ hôn ước, hơn nữa muốn đích thân đến cửa bày tỏ áy náy với ông cụ Phó, trong thái độ của ông ta còn mang theo vài phần e ngại.
Lúc ông cụ nghiêm túc thì có đủ lực sát thương, cặp mắt kia như con báo đốm đủ khiến người ta sợ mồ hôi chảy ròng.
Ngược lại, ông cụ Phó khi duyệt binh có thể đứng ở trên thành lầu nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, há là người bình thường có thể tưởng tượng? Cho nên một ánh mắt của ông cụ cũng thật sự khiến người ta rất sợ hãi.
Mà giờ phút này biểu hiện của Mộc Chính Thịnh thậm chí không bình tĩnh bằng Mộc Lạp Lạp lúc trước.
Đó là dĩ nhiên, bản thân Mộc Lạp Lạp là người từng chết qua một lần, áp lực oai nghiêm của ông cụ có lớn hơn nữa cô có gì mà phải sợ?
Linh hồn của cô đã tu luyện đủ kiên cường.
“Hừ, tôi tới thăm cậu một chút.” Ông cụ đi tới ghế sa lon, Mộc Chính Thịnh đón ông ta ngồi xuống.
Cho đến lúc này Mộc Chính Thịnh mới nhìn đến Mộc Lạp Lạp, ông ta kinh ngạc hít một hơi: “Chẳng phải con…”
Mộc Lạp Lạp yên tĩnh mỉm cười: “Chẳng phải tôi cái gì? Cha?”
Mộc Chính Thịnh nhịn xuống nghi hoặc cùng khẩn trương ở trong lòng, cười nói với ông cụ: “Ngài xem, hôm nay ngài tới cũng không nói trước một tiếng, nếu không thì cháu nhất định phải tiếp đãi ngài thật tốt.”
“Tiếp đãi thì không cần.” Ông cụ Phó lưng thẳng tắp, giọng nói nặng nề. “Tôi tới là nói chuyện với cậu một chút.”
Mộc Chính Thịnh khom người nói: “Cụ Phó, ngài muốn nói chuyện gì còn cần tự mình đi một chuyến sao? Hoàn toàn có thể để bọn nhỏ làm giúp.”
Ông cụ quay đầu, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi nghe nói cậu muốn huỷ hôn ước của Lạp Lạp cùng Phó gia tôi?”
Mộc Chính Thịnh không ngờ ông cụ đột nhiên chất vấn, ngẩn ra nói: “Ngài nói cái gì…”
“Tôi thật sự không biết khi nào thì lá gan của cậu lớn như vậy!” Giọng của ông cụ giống như một tiếng rống san bằng đất đai, cả ngôi biệt thự dường như đều vang dội tiếng của ông.
Trên mặt Mộc Chính Thịnh lúc trắng lúc xanh, không ngờ rằng ông cụ Phó sẽ không khách sáo như thế.
“Hôn ước của Lạp Lạp và Cảnh Phi là do cha cậu và tôi cùng quyết định, cậu ở đâu có lá gan đi buỷ bỏ? Chẳng lẽ là không vừa mắt Phó gia tôi?”
“Cụ, ngài đã hiểu lầm… Cháu làm sao có thể không vừa mắt Phó gia? Chỉ là bởi vì Lạp Lạp nhà cháu thật sự không xứng với Phó thiếu gia, miễn cho sau khi gả vào cũng không lấy được chúc phúc của mọi người, đều nói Lạp Lạp nhà cháu và Phó thiếu gia…”
Mộc Lạp Lạp thật sự muốn cười nhạo vài câu, mượn cô làm cớ, làm cha như ông ta cũng thật không biết xấu hổ.
Sao ông ta quên mất ban đầu trong bữa tiệc sinh nhật là ai không nên mời Phó Cảnh Phi tham dự, chẳng phải vì tác hợp cho quan hệ của cô và Phó Cảnh Phi?
Khi đó tâm tư của Mộc Chính Thịnh là gì người sáng suốt đều thấy rõ, cũng mệt cho Phó Cảnh Phi cho ông ta mặt mũi, đồng ý đi dự.
Tuy rằng lần đó Mộc Chính thịnh chỉ là vì tác hợp quan hệ của hai người, thậm chí dưới tình huống sau khi Phó Cảnh Phi đã nói lên giải trừ hôn ước, nhưng bây giờ nhớ tới, Mộc Lạp Lạp vẫn rất cảm ơn người cha này của cô.
Ít ra cũng bởi vì ông ta mới có chuyện Phó Cảnh Phi khôi phục lại hôn ước trong bữa tiệc sinh nhật, mới khiến cho cuộc đời sau này của Mộc Lạp Lạp buộc chặt cùng Phó Cảnh Phi, không còn cách nào cởi ra.
Trước kia Mộc Lạp Lạp cảm thấy đây là một loại sỉ nhục, bây giờ lại nghĩ cô và Phó Cảnh Phi vẫn rất có duyên phận.
“Xứng hay không xứng là do cậu nói sao?” Ông cụ ngắt lời Mộc Chính Thịnh. “Cảnh Phi và Lạp Lạp hai đứa lưỡng tình tương duyệt, cậu thật sự dám chia rẽ bọn chúng? Cha cậu ở trên trời có linh thiêng nếu biết cũng sẽ giận đến tỉnh lại!”
Vẻ mặt Mộc Chính Thịnh rất là xấu hổ. Ông cụ Phó ở đây, ông ta hoàn toàn không dám nói bất cứ một câu không phải gì. Nếu ông cụ Phó nổi giận, như vậy tất cả làm ăn của Mộc gia có thể hoá thành hư không.
“Chuyện này không cần nói nữa, sau này Lạp Lạp chính là người của Phó gia chúng tôi, chờ đến thời gian thích hợp thì bọn chúng làm hôn lễ.” Ông cụ Phó trực tiếp gõ thước quyết định. “Tôi xem ai dám nói Lạp Lạp không xứng? Nếu ai có bản lĩnh thì nói ngay mặt của tôi!”
Mộc Chính Thịnh rất rầu, nhưng không có biện pháp gì.
“Cậu cũng đã không có cự tuyệt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Dầu sao chăng nữa cậu là cha của Lạp Lạp, chuyện này vẫn phải trưng cầu ý kiến của cậu.” Ông cụ Phó nói thì nói thế, nhưng trong giọng nói lại một chút cũng không muốn trưng cầu ý kiến của Mộc Chính Thịnh.
“Cha.” Mộc Lạp Lạp rốt cuộc lên tiếng, giọng của cô cung kính nhưng không có tình cảm. “Chuyện này đã nói xong, chúng ta nói tới chuyện khác đi.”
Mộc Chính Thịnh nói: “… Nói chuyện gì?”
“Tôi nghĩ, lúc tôi quay về Mộc gia, chuyện trong ly nước bỏ thuốc ngủ, hơn nữa bị Mộc Diệp đưa đến một nơi khác xem ra ngài hẳn là biết chứ?” Mộc Lạp Lạp nhìn chằm chằm Mộc Chính Thịnh. “Vậy ngài có thể nói cho tôi biết một chút, rốt cuộc là tại sao chọn thông đồng làm bậy cùng Mộc Diệp vậy? Lẽ nào ngài không biết hành vi này của ngài và Mộc Diệp đã hình thành phạm tội sao?”
Mộc Chính Thịnh chợt đứng lên, ngực kịch liệt phập phồng: “Lạp Lạp, con đang nói cái gì!”
Phó Cảnh Phi bước ra một bước, dáng người thon dài còn muốn cao hơn Mộc Chính Thịnh một khoảng. Anh dùng tư thế hoàn toàn bảo vệ đứng bên cạnh Mộc Lạp Lạp, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Bác trai, hôm đó ngài nói Lạp Lạp không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi biết chuyện thật sự không phải như vậy, cho dù ngài là cha của Lạp Lạp — — tôi cũng không cho phép bất cứ ai phá hư tình cảm của tôi và cô ấy.”
Mộc Lạp Lạp thật sự rất không còn lời để nói, gặp phải một người cha như vậy cũng là bất hạnh của cô.
Cô nhìn Mộc Chính Thịnh, lại lơ đãng nâng đầu lên, liền thấy Mộc Diệp đứng ở trên lầu hai.
Không biết ả đã đứng ở đằng kia nghe được bao lâu, nhưng chắc chắn đã biết được tiến triển của tình hình, lúc này trên mặt ả càng hoảng hốt hiếm thấy.
Mộc Lạp Lạp cười nói: “Mộc Diệp, xuống đây đi, ngày hôm nay chúng ta đem chuyện nói cho rõ ràng.”
May là ả dùng tiền bạc thu mua người kia bên cạnh Phó Cảnh Phi, lần này mới có thể giam lỏng Mộc Lạp Lạp.
Ả khinh thường nghĩ, Mộc Lạp Lạp rốt cuộc cũng đấu không lại ả?
Mặc dù đã thua mấy lần liên tiếp, nhưng Mộc Diệp nghĩ lần này chắc chắn sẽ khiến cho Mộc Lạp Lạp chịu giáo huấn.
Chỉ cần Phó Cảnh Phi tìm không được người thì sẽ không cách nào chứng thực lời của bọn họ nói có phải là thật hay không. Đến lúc đó lại tuyên bố với bên ngoài Mộc Lạp Lạp muốn kết hôn với người khác, Phó Cảnh Phi cho dù không tin cũng không có bất cứ biện pháp nào.
Phó gia ở thành phố Long đúng là một nhà độc quyền, nhưng ả vẫn không tin Phó Cảnh Phi có thể lật tung trời?
Chỉ cần Mộc Lạp Lạp bị buộc kết hôn với người khác, Phó Cảnh Phi còn sẽ thích Mộc Lạp Lạp sao? Đối với Mộc Lạp Lạp đã gả cho người khác… miễn là Phó Cảnh Phi khinh rẻ thì mục đích của ả đã đạt được.
Trên thực tế, tất cả kế hoạch của Mộc Diệp đều rất hoàn mỹ, chí ít ả cho rằng không có bất kỳ sơ hở nào.
Thế nhưng sai lầm duy nhất là ả đã đoán sai tình cảm của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp.
Rất nhiều người nói Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp chỉ là hứng thú nhất thời, không ai cho rằng tình cảm của Phó Cảnh Phi đối với Mộc Lạp Lạp sẽ kéo dài thật lâu. Bọn họ đều nghĩ, nhân vật như Phó Cảnh Phi chắc là sẽ không mãi chung tình đối với Mộc Lạp Lạp.
Thế nhưng những người đó, bao gồm bản thân Mộc Diệp, đều đã sai.
Bọn họ cho rằng Phó Cảnh Phi là một người có máu lạnh như vậy sẽ không có yêu thương sâu sắc đối với người nào cả. Nhưng Mộc Lạp Lạp lại chính là sự tồn tại quan trọng nhất trong lòng Phó Cảnh Phi, nếu ai dám động một cái đều sẽ bị bùng nổ của Phó Cảnh Phi đập chết tức khắc.
Mà thật ra thời gian gần đây Mộc Diệp cũng không trôi qua tốt như vậy.
Đêm đó trong bữa tiệc của Thẩm gia, để cho Mộc Lạp Lạp trở mình cũng đã tạo cho Mộc Diệp rất nhiều nguy hại mang tính thực chất, phá huỷ nguỵ trang hoàn mỹ trước kia của ả.
Hơn nữa… quan hệ giữa ả và Ngôn Viễn cũng bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên Mộc Diệp ngược lại cũng không để ý tới điểm này, ả vốn lợi dụng Ngôn Viễn đều chỉ để lừa Mộc Lạp Lạp. Nếu bây giờ Mộc Lạp lạp trên phương diện này đã không bị mắc lừa nữa, bởi nguyên nhân gì đó mà cô đã không thù hận Phó Cảnh Phi nữa, không tiếp tục gây gỗ với Phó Cảnh Phi, không cách nào bảo Mộc Lạp Lạp đi lừa cổ phần công ty trong tay Phó Cảnh Phi nữa, cho nên tác dụng của con cờ Ngôn Viễn này cũng theo đó mất đi.
Đêm hôm đó Mộc Diệp không chút do dự lựa chọn Thẩm Văn Xương, sau đó bọn họ đã không còn liên lạc nữa.
Ngôn Viễn bỗng chốc như biến mất cùng hư không, Mộc Diệp không liên lạc được với y, cũng lười hao tâm tổn trí đi tìm y.
Có điều thật may là Ngôn Viễn đã từng tặng Mộc Diệp một ngôi biệt thự, vào lúc này có đất dụng võ.
Phó Cảnh Phi làm thế nào cũng sẽ không tra ra được trên đầu Ngôn Viễn. Dù sao đối với người ngoài mà nói, Ngôn Viễn lại là bạn thân của Mộc Lạp Lạp.
Không để ý, Mộc Diệp đã không biết mấy chuyện xấu kia của ả và Ngôn Viễn đã bị Phó Cảnh Phi cùng Mộc Lạp Lạp biết từ lâu.
Mộc Diệp cho rằng kế hoạch lần này nhất định sẽ thành công, cuối cùng Mộc Lạp Lạp bị Phó Cảnh Phi vứt bỏ, cũng chỉ có thể giống như con chó chết chủ. Bất kể là Mộc gia hay là thành phố Long này đều không còn đất dung thân cho Mộc Lạp Lạp.
Mộc Diệp tưởng chừng như không kịp chờ nhìn thấy trường hợp như vậy, thậm chí vừa nghĩ tới đều cảm thấy lòng vô cùng vui sướng.
Tuy nhiên ả thật không ngờ mới qua một ngày mà đã liên lạc không được với người được ả phái đi giam giữ Mộc Lạp Lạp.
Đương lúc điện thoại gọi thế nào cũng không có người nghe, trong lòng Mộc Diệp rốt cuộc sinh ra một chút hoảng loạn.
Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là?
Ngay cả lòng bàn tay cầm điện thoại di động của Mộc Diệp cũng bắt đầu không tự chủ đổ mồ hôi. Trên thực tế, trong quá khứ ả dùng bất cứ chiêu gì đi đối phó với Mộc Lạp Lạp, cho dù có mặt của Cảnh Phi, cũng vẫn có thể thành công.
Nhưng bây giờ Mộc Diệp phát hiện hình như ả có chút nhìn không thấu con người Mộc Lạp Lạp. Trước đây là người đem tất cả tâm tư viết hết lên trên mặt, bây giờ lại học được nguỵ trang, hơn nữa trong vui buồn tức giận hoàn toàn không phân biệt được ai mới là cô chân thật.
Mộc Diệp vẫn không chịu thừa nhận sự thật này, cũng không muốn đi thừa nhận. Ả làm sao có thể thừa nhận Mộc Lạp Lạp đã từng bị ả tính kế hết lần này tới lần khác kia bây giờ lại trở nên khác biệt, thậm chí bắt đầu dùng một số mưu kế mà ả không cách nào đối phó được khiến ả mắc câu?
Chuyện lần này là Mộc Diệp đã ra sức đánh một trận, ả thậm chí đều có chút không biết nếu như lần này không thành công thì cần phải đi đối với Mộc Lạp Lạp như thế nào.
Điện thoại bên kia trước sau đều không gọi được, Mộc Diệp không biết bên kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào Mộc Lạp Lạp đã trốn thoát?
Khả năng này khiến Mộc Diệp bắt đầu hoảng lên. Nếu Mộc Lạp Lạp thật sự trốn thoát, cô ta nói cho Cảnh Phi biết chuyện gì xảy ra, đến lúc đó phải làm sao?
Lúc Mộc Diệp còn đang nghĩ nên làm sao tự cứu mình thì ả chợt nghe thấy tiếng xe.
Có người đến.
Mộc Diệp nhìn mình trong gương, mặt mũi bình thường, tối đa được coi là gương mặt thanh tú. Gương mặt này bây giờ khắc đầy vẻ vặn vẹo, bên trong còn mang theo một ít sợ hãi.
Ả đang sợ cái gì?
Mộc Lạp Lạp không có khả năng trốn thoát, cô ta nhất định không có cách nào rời đi!
Mộc Lạp Lạp đừng nghĩ tới thắng nổi ả. Mộc Diệp ả mới là tiểu thư thật sự của Mộc gia, Mộc Lạp Lạp về sau chẳng là cái thá gì!
Mộc Diệp siết chặt tay, không kềm chế được nở nụ cười, nụ cười kia vô cùng điên cuồng.
Đám người Mộc Lạp Lạp Lạp đến vừa vặn sau khi Mộc Chính Thịnh về đến nhà không bao lâu.
Ông ta đang ngồi trên sa lon trong phòng khách uống trà thì nghe được chuông cửa vang lên.
Người làm đi mở cửa, Mộc Chính Thịnh nghi ngờ nhìn xem là ai tới vào lúc này, giây kế tiếp liền phun ra một miệng trà.
Tại sao có thể là ông cụ Phó?
Phải nói là người đời này Mộc Chính Thịnh sợ nhất thật chỉ có một ông cụ Phó.
Lúc nhỏ ông ta từng theo gia chủ năm đó của Mộc gia đi gặp ông cụ, sự uy nghiêm của ông cụ đã để lại cho ông ta ảnh hưởng rất sâu.
Ngay cả ông nội của Mộc Lạp Lạp cũng phải cung kính đối đãi chứ đừng nói chi Mộc Chính Thịnh, ông ta ở trước mặt ông cụ Phó cũng chỉ là một hậu sinh mà thôi.
“Ông cụ Phó, sao ngài rảnh rỗi hạ cố đến chơi thế?” Mộc Chính Thịnh lập tức đặt tách trà xuống, vội dùng khăn giấy lau khô vệt nước, đứng dậy nghênh đón.
Trong khoảnh khắc này Mộc Chính Thịnh hoàn toàn quên mình từng ở trước mặt Phó Cảnh Phi nói muốn huỷ bỏ hôn ước, hơn nữa muốn đích thân đến cửa bày tỏ áy náy với ông cụ Phó, trong thái độ của ông ta còn mang theo vài phần e ngại.
Lúc ông cụ nghiêm túc thì có đủ lực sát thương, cặp mắt kia như con báo đốm đủ khiến người ta sợ mồ hôi chảy ròng.
Ngược lại, ông cụ Phó khi duyệt binh có thể đứng ở trên thành lầu nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng, há là người bình thường có thể tưởng tượng? Cho nên một ánh mắt của ông cụ cũng thật sự khiến người ta rất sợ hãi.
Mà giờ phút này biểu hiện của Mộc Chính Thịnh thậm chí không bình tĩnh bằng Mộc Lạp Lạp lúc trước.
Đó là dĩ nhiên, bản thân Mộc Lạp Lạp là người từng chết qua một lần, áp lực oai nghiêm của ông cụ có lớn hơn nữa cô có gì mà phải sợ?
Linh hồn của cô đã tu luyện đủ kiên cường.
“Hừ, tôi tới thăm cậu một chút.” Ông cụ đi tới ghế sa lon, Mộc Chính Thịnh đón ông ta ngồi xuống.
Cho đến lúc này Mộc Chính Thịnh mới nhìn đến Mộc Lạp Lạp, ông ta kinh ngạc hít một hơi: “Chẳng phải con…”
Mộc Lạp Lạp yên tĩnh mỉm cười: “Chẳng phải tôi cái gì? Cha?”
Mộc Chính Thịnh nhịn xuống nghi hoặc cùng khẩn trương ở trong lòng, cười nói với ông cụ: “Ngài xem, hôm nay ngài tới cũng không nói trước một tiếng, nếu không thì cháu nhất định phải tiếp đãi ngài thật tốt.”
“Tiếp đãi thì không cần.” Ông cụ Phó lưng thẳng tắp, giọng nói nặng nề. “Tôi tới là nói chuyện với cậu một chút.”
Mộc Chính Thịnh khom người nói: “Cụ Phó, ngài muốn nói chuyện gì còn cần tự mình đi một chuyến sao? Hoàn toàn có thể để bọn nhỏ làm giúp.”
Ông cụ quay đầu, lạnh lùng nhìn ông ta: “Tôi nghe nói cậu muốn huỷ hôn ước của Lạp Lạp cùng Phó gia tôi?”
Mộc Chính Thịnh không ngờ ông cụ đột nhiên chất vấn, ngẩn ra nói: “Ngài nói cái gì…”
“Tôi thật sự không biết khi nào thì lá gan của cậu lớn như vậy!” Giọng của ông cụ giống như một tiếng rống san bằng đất đai, cả ngôi biệt thự dường như đều vang dội tiếng của ông.
Trên mặt Mộc Chính Thịnh lúc trắng lúc xanh, không ngờ rằng ông cụ Phó sẽ không khách sáo như thế.
“Hôn ước của Lạp Lạp và Cảnh Phi là do cha cậu và tôi cùng quyết định, cậu ở đâu có lá gan đi buỷ bỏ? Chẳng lẽ là không vừa mắt Phó gia tôi?”
“Cụ, ngài đã hiểu lầm… Cháu làm sao có thể không vừa mắt Phó gia? Chỉ là bởi vì Lạp Lạp nhà cháu thật sự không xứng với Phó thiếu gia, miễn cho sau khi gả vào cũng không lấy được chúc phúc của mọi người, đều nói Lạp Lạp nhà cháu và Phó thiếu gia…”
Mộc Lạp Lạp thật sự muốn cười nhạo vài câu, mượn cô làm cớ, làm cha như ông ta cũng thật không biết xấu hổ.
Sao ông ta quên mất ban đầu trong bữa tiệc sinh nhật là ai không nên mời Phó Cảnh Phi tham dự, chẳng phải vì tác hợp cho quan hệ của cô và Phó Cảnh Phi?
Khi đó tâm tư của Mộc Chính Thịnh là gì người sáng suốt đều thấy rõ, cũng mệt cho Phó Cảnh Phi cho ông ta mặt mũi, đồng ý đi dự.
Tuy rằng lần đó Mộc Chính thịnh chỉ là vì tác hợp quan hệ của hai người, thậm chí dưới tình huống sau khi Phó Cảnh Phi đã nói lên giải trừ hôn ước, nhưng bây giờ nhớ tới, Mộc Lạp Lạp vẫn rất cảm ơn người cha này của cô.
Ít ra cũng bởi vì ông ta mới có chuyện Phó Cảnh Phi khôi phục lại hôn ước trong bữa tiệc sinh nhật, mới khiến cho cuộc đời sau này của Mộc Lạp Lạp buộc chặt cùng Phó Cảnh Phi, không còn cách nào cởi ra.
Trước kia Mộc Lạp Lạp cảm thấy đây là một loại sỉ nhục, bây giờ lại nghĩ cô và Phó Cảnh Phi vẫn rất có duyên phận.
“Xứng hay không xứng là do cậu nói sao?” Ông cụ ngắt lời Mộc Chính Thịnh. “Cảnh Phi và Lạp Lạp hai đứa lưỡng tình tương duyệt, cậu thật sự dám chia rẽ bọn chúng? Cha cậu ở trên trời có linh thiêng nếu biết cũng sẽ giận đến tỉnh lại!”
Vẻ mặt Mộc Chính Thịnh rất là xấu hổ. Ông cụ Phó ở đây, ông ta hoàn toàn không dám nói bất cứ một câu không phải gì. Nếu ông cụ Phó nổi giận, như vậy tất cả làm ăn của Mộc gia có thể hoá thành hư không.
“Chuyện này không cần nói nữa, sau này Lạp Lạp chính là người của Phó gia chúng tôi, chờ đến thời gian thích hợp thì bọn chúng làm hôn lễ.” Ông cụ Phó trực tiếp gõ thước quyết định. “Tôi xem ai dám nói Lạp Lạp không xứng? Nếu ai có bản lĩnh thì nói ngay mặt của tôi!”
Mộc Chính Thịnh rất rầu, nhưng không có biện pháp gì.
“Cậu cũng đã không có cự tuyệt, chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Dầu sao chăng nữa cậu là cha của Lạp Lạp, chuyện này vẫn phải trưng cầu ý kiến của cậu.” Ông cụ Phó nói thì nói thế, nhưng trong giọng nói lại một chút cũng không muốn trưng cầu ý kiến của Mộc Chính Thịnh.
“Cha.” Mộc Lạp Lạp rốt cuộc lên tiếng, giọng của cô cung kính nhưng không có tình cảm. “Chuyện này đã nói xong, chúng ta nói tới chuyện khác đi.”
Mộc Chính Thịnh nói: “… Nói chuyện gì?”
“Tôi nghĩ, lúc tôi quay về Mộc gia, chuyện trong ly nước bỏ thuốc ngủ, hơn nữa bị Mộc Diệp đưa đến một nơi khác xem ra ngài hẳn là biết chứ?” Mộc Lạp Lạp nhìn chằm chằm Mộc Chính Thịnh. “Vậy ngài có thể nói cho tôi biết một chút, rốt cuộc là tại sao chọn thông đồng làm bậy cùng Mộc Diệp vậy? Lẽ nào ngài không biết hành vi này của ngài và Mộc Diệp đã hình thành phạm tội sao?”
Mộc Chính Thịnh chợt đứng lên, ngực kịch liệt phập phồng: “Lạp Lạp, con đang nói cái gì!”
Phó Cảnh Phi bước ra một bước, dáng người thon dài còn muốn cao hơn Mộc Chính Thịnh một khoảng. Anh dùng tư thế hoàn toàn bảo vệ đứng bên cạnh Mộc Lạp Lạp, lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Bác trai, hôm đó ngài nói Lạp Lạp không muốn gặp tôi, nhưng mà tôi biết chuyện thật sự không phải như vậy, cho dù ngài là cha của Lạp Lạp — — tôi cũng không cho phép bất cứ ai phá hư tình cảm của tôi và cô ấy.”
Mộc Lạp Lạp thật sự rất không còn lời để nói, gặp phải một người cha như vậy cũng là bất hạnh của cô.
Cô nhìn Mộc Chính Thịnh, lại lơ đãng nâng đầu lên, liền thấy Mộc Diệp đứng ở trên lầu hai.
Không biết ả đã đứng ở đằng kia nghe được bao lâu, nhưng chắc chắn đã biết được tiến triển của tình hình, lúc này trên mặt ả càng hoảng hốt hiếm thấy.
Mộc Lạp Lạp cười nói: “Mộc Diệp, xuống đây đi, ngày hôm nay chúng ta đem chuyện nói cho rõ ràng.”
/202
|