Mộc Lạp Lạp cảm thấy mình chờ đợi ngày này đã lâu, Mộc Diệp hận cô thấu xương, bây giờ cô đối với Mộc Diệp cũng chỉ có tràn đầy thù hận. Cái gọi là đấu đá với nhau tới cuối cùng luôn là phải có người thắng kẻ bại.
Kiếp trước Mộc Lạp Lạp thua, hơn nữa thua rất thảm, mất luôn mạng của mình. Nhưng có lẽ là ông trời không muốn thấy cô chết quá thảm, lại cho cô cơ hội một sống lại lần nữa.
Nếu ông trời cũng không muốn thấy cô chết oan uổng, cô làm sao có thể phụ một cơ hội tốt như thế chứ?
Ánh mắt Mộc Diệp phẫn hận nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, ngược lại không có tiếp tục trốn ở trên lầu, đi xuống.
Mộc Lạp Lạp nói với Mộc Chính Thịnh: “Cha, ngài và Mộc Diệp đều đã đến rồi, như vậy thì có thể giải thích một chút, tại sao phải khiến tôi và Phó Cảnh Phi tách ra. Còn chuyện tôi bị nhốt lại, tôi đã biết là ngài và Mộc Diệp cùng làm. Nếu ngài muốn giải thích tại sao phải chọn làm như vậy thì tôi sẽ nghe ngài giải thích. Nếu ngài không muốn giải thích thì tôi đây cũng không quan tâm.”
Vẻ mặt của Mộc Chính Thịnh rất lúng túng, bị con gái của mình nói như vậy, mặt mũi của ông ta có thể nói là mất hết. Nhưng bởi vì ông cụ Phó ở đây, ông ta không thể biểu hiện ra bất cứ bất mãn gì.
Rất nhiều người không biết vì sao trước đây Phó gia lại chọn làm thông gia với Mộc gia, nhưng Mộc Chính Thịnh dĩ nhiên là biết. Ông ta đối với ông cụ Phó cũng có e ngại, mặc dù Mộc gia bây giờ là do ông ta làm chủ nhưng vẫn phải chịu nhiều hạn chế, Phó gia chỉ cần khẽ động tay chân là Mộc gia sẽ tan thành mây khói, ông ta phải lo lắng vấn đề này.
Mộc Lạp Lạp nhìn phản ứng của người cha này, vô cùng lạnh lùng nở nụ cười: “Cha, ngài còn do dự cái gì?”
Khí phách ngày thường của Mộc Chính Thịnh đều không thấy nữa, khổ sở liếc mắt nhìn nhau cùng Mộc Diệp, nhưng vẫn không muốn nói ra nguyên nhân.
Mộc Lạp Lạp quay đầu, đứng đối diện với Mộc Diệp đi xuống. Trong ánh mắt của Mộc Diệp nhìn cô tràn đầy căm thù, ngay cả mắt mũi đều có vài phần méo mó.
“Mộc Lạp Lạp… Tôi thật không ngờ chị thoát ra nhanh như vậy.” Mộc Diệp đã không còn cố gắng nguỵ biện nữa. Mộc Lạp Lạp có thể xuất hiện ở đây, còn là cùng với Phó Cảnh Phi và ông cụ Phó, cũng đã chứng minh bọn họ biết được chân tướng của chuyện, mà nơi này cũng không có người ngoài, không cần ả làm bộ.
Mộc Lạp Lạp nhếch miệng cười rực rỡ: “Đương nhiên cô sẽ không ngờ, cô cho là cô thu mua người bên cạnh Phó Cảnh Phi thì có thể vô tư? Tiếc là cô đánh giá quá cao bản thân mình, cô cho rằng kế hoạch hoàn mỹ, nhưng đối với chúng tôi thì trăm ngàn chỗ hở.”
Mộc Diệp nghiến răng nghiến lợi trừng Mộc Lạp Lạp: “Hừ, cô đừng đắc ý quá sớm!”
“Tại sao tôi không đắc ý? Trước đây tôi mắc bẫy của cô nhưng không có nghĩa là sau này tôi cũng sẽ mắc bẫy của cô, bây giờ cô còn có thể làm gì?”
Mộc Diệp gật đầu, trên gương mặt thanh tú xuất hiện vẻ kinh dị: “Được lắm, lần này là cô thắng.”
“Mộc Diệp… Không phải cô cho rằng đây chỉ là một trận thi đấu đơn giản, thắng thua cũng chỉ là canh bạc chứ?”
Mộc Diệp không nói gì, ả ngẩng đầu, mắt lộ vẻ độc ác: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Mộc Lạp Lạp.”
“Được, tôi chờ cô.”
Mộc Lạp Lạp trực tiếp hỏi Mộc Chính Thịnh: “Cha, ngài còn không chịu nói ra nguyên nhân?”
Ông cụ Phó uy nghiêm vỗ bàn: “Mộc Chính Thịnh! Mau nói!”
Mộc Chính Thịnh vẫn rối ren, nhìn không ra sự trấn tĩnh cùng trầm ổn của một người làm chủ Mộc gia nữa.
Mộc Diệp đột nhiên bật cười lên: “Mộc Lạp Lạp… Cô đừng cao hứng quá sớm.”
Phó Cảnh Phi yên lặng đứng ở bên cạnh Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng phóng về phía Mộc Diệp, Mộc Diệp liền vô thức lui về sau một bước.
Phải nói là khí thế của Phó Cảnh Phi mạnh hơn, còn ông cụ Phó thì căn bản là lười bố thí ánh mắt cho Mộc Diệp.
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, rất không hề gì cười rộ lên: “Tôi cho tới bây giờ cũng chưa hề đắc ý, người đắc ý vẫn là cô chứ? Cô bắt đầu từ ngày đến Mộc gia tới giờ đã muốn đuổi tôi ra ngoài, nhưng tiếc là ông trời còn có mắt, không để cho tôi thật sự bị cô đánh đuổi.”
Mộc Chính Thịnh ở đó do dự hồi lâu, đột nhiên vẻ mặt trở nên mệt mỏi, ông ta bụm mặt nói: “Lạp Lạp… Đừng gây gổ với em con nữa, là cha có lỗi với hai đứa.”
Trong lòng Mộc Lạp Lạp đến lúc này cũng không có bất cứ chấn động gì, người cha này của cô hôm nay rốt cuộc muốn ăn năn? Thế nhưng có ích lợi gì? Hồi đó nhịn không được những cám dỗ sai đường lạc lối… Hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không hề có biểu hiện áy náy, ngược lại rất hưởng thụ cuộc sống tự do thảnh thơi như vậy.
Thật ra hôm nay Mộc Lạp Lạp tới đây cũng vì muốn nghe chính miệng Mộc Chính Thịnh nói ra nguyên nhân giúp Mộc Diệp đối phó cô. Chờ sau khi tìm được sự thật thì nên xử lý Mộc Diệp như thế nào… Mộc Lạp Lạp nghĩ mình sẽ không nương tay.
“Cha, những lời này ngài không nên nói với tôi, nhưng tiếc là mẹ tôi đã chết, không nghe được những lời này của ngài. Có điều cho dù bà ấy còn sống có lẽ cũng sẽ không tha thứ cho ngài.”
Vẻ mặt Mộc Chính Thịnh càng suy sụp, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Lạp Lạp, thật ra ba vẫn không có nói cho con biết…”
Nhìn vẻ mặt buồn nản lúc này của Mộc Chính Thịnh, trong lòng Mộc Lạp Lạp căng thẳng chưa từng có, đi tới gần bên cạnh Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi nghiêng mặt, lông mi hạ xuống lộ ra bóng râm dày đặc, anh lập tức đưa tay ôm Mộc Lạp Lạp.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Mộc Lạp Lạp thật sự nảy sinh ý nghĩ không tốt, nhưng chỉ thoáng qua, cô không kịp nắm chặt.
Tuy nhiên rất nhanh cô đã biết bởi vì cái gì.
Mộc Chính Thịnh thở dài, giọng khàn khàn giống như bánh răng sắt rỉ: “Khoảng thời gian trước cha kiểm tra ra được ung thư gan thời kỳ cuối.”
Khi sáu chữ “Ung thư gan thời kỳ cuối” nhập vào đầu Mộc Lạp Lạp, cô thậm chí còn nghĩ có muốn đi điều tra chuyện này một chút xem có phải thật vậy hay không?
Cô không có lập tức tin tưởng.
Khi đó Mộc Lạp Lạp cảm thấy hết sức đáng buồn. Người này là cha của cô, cũng là người thân nhất của cô trên thế giới này, đương nhiên hiện giờ có lẽ chỉ có thể hình dung trên mặt liên hệ máu mủ, nhưng cũng không thể phủ nhận cho dù cô đã nhìn thấu từ lâu, Mộc Chính Thịnh về mặt máu mủ vẫn là cha của cô.
Nhưng khi người cha này nói ra mình bị ung thư gan thời kỳ cuối, cô chẳng những không có thông cảm mà trái lại còn thấy nghi ngờ.
Làm người một nhà đến tình trạng này, Mộc Lạp Lạp không biết nên hình dung như thế nào.
Mà sau nghi ngờ trong thoáng chốc, lòng Mộc Lạp Lạp lại dâng lên cảm giác bi thương. Nếu Mộc Chính Thịnh thật sự như ông ta nói, mắc ung thư gan thời kỳ cuối, như vậy rất có thể thời gian sống không được bao lâu.
Đến lúc đó, cô sớm đã trở thành người mất mẹ, ngay cả người thân cuối cùng trên đời này cũng không còn nữa… cô không có tính Mộc Diệp vào trong đó.
Đây là loại cảm giác rất kỳ lạ, cho dù Mộc Lạp Lạp đã làm xong mười phần chuẩn bị sau này sẽ không bao giờ trở lại Mộc gia nữa, cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì với người cha máu lạnh này của mình.
Nhưng khi ông ta nói ra ông không còn sống lâu nữa, có lẽ là lòng thương người trỗi dậy, vào lúc này Mộc Lạp Lạp đột nhiên không có hận ông như vậy nữa.
Sinh mệnh là thứ rất yếu đuối, bản thân Mộc Lạp Lạp từng chết rồi sống lại một lần cho nên cô biết cảm giác chết là gì. Mà khi một người đang đối diện với cái chết, bẩm tính sẽ mang theo hoảng hốt cùng sợ hãi.
Mộc Lạp Lạp không hề nghĩ tới có một ngày như vậy, cho dù sau này cô sẽ không có bất cứ dính dáng gì với Mộc gia, cũng không hề nghĩ tới Mộc Chính Thịnh sẽ bởi vì bệnh mà chết đi, trên cái thế giới này không bao giờ tìm được tung tích của ông ấy nữa.
Thật giống như chỉ cần ông ta còn sống, cho dù hai người không quan hệ nữa nhưng cũng tốt hơn ông ta chết.
Mộc Lạp Lạp không phải là một người có máu lạnh, chợt biết cha mình bị bệnh… trong lòng cô vẫn có chấn động.
“Ung thư gan thời kỳ cuối… Không thể trị?” Mộc Lạp Lạp không có phát hiện giọng của mình đều run rẩy, cho dù cô giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn không cách nào thật sự không liên quan đến sự việc.
Mộc Chính Thịnh nặng nề gật đầu.
Mộc Lạp Lạp vô thức nắm chặt tay Phó Cảnh Phi. Cô dùng sức bấm cổ tay của anh, thật giống như vậy mới có thể khiến cho mình tỉnh táo suy nghĩ một vài thứ.
Bàn tay ấm áp của Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng đặt ở trên lưng cô, trong mắt anh một màu đen hun hút nhưng khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy an lòng.
Lúc này, Mộc Lạp Lạp nhịn không được nhớ lại chuyện hồi nhỏ, lúc Mộc Chính Thịnh và mẹ của mình vẫn biểu hiện ân ái, bọn họ thường mang cô ra ngoài chơi, thật sự đối với cô như một công chúa.
Khi đó Mộc Lạp Lạp là đứa bé hạnh phúc nhất trên thế giới, bất kể là cưng chiều hay là vật chất cô cũng sẽ không thiếu hụt.
Cô nhớ đến mùa đông đi trượt băng trong công viên, Mộc Chính Thịnh nắm tay cô, là sự bảo vệ mạnh mẽ nhất bên trong thế giới nhỏ bé của cô, cô được Mộc Chính Thịnh để ở trên vai, giống như có được toàn thế giới.
Nhưng chớp mắt cô trưởng thành, những tốt đẹp khi còn nhỏ ấy đã biến mất toàn bộ, thậm chí hướng về phía bóng tối.
Trên thực tế, từ sau khi Mộc Diệp đến Mộc gia, Mộc Lạp Lạp liền mất đi người cha tốt nhất kia, những cưng chiều cho cô cuối cùng đều hoá thành hư không, cô mới biết được thì ra Mộc Chính Thịnh cũng không phải là một người cha tốt.
Thế nhưng lúc này, sau khi Mộc Lạp Lạp biết được ông ta bị bệnh thì trong lòng nhịn không được nổi lên thương hại. Bất kể là bởi vì ông ta đối mặt với bệnh tật vô tình hay là ông ta sắp rời khỏi nhân thế, trong nhất thời Mộc Lạp Lạp không cách nào điều chỉnh được cảm xúc của mình.
“Bởi vì bị bệnh cho nên ngài muốn tôi và Phó Cảnh Phi tách ra?” Mộc Lạp Lạp hít một hơi thật sâu, không nhịn được chất vấn.
“Đến khi cha qua đời… Mộc gia chắc chắn sẽ không như hiện tại, cha chống đỡ toàn bộ Mộc gia nhiều năm qua, sau này cũng không có cách nào tiếp tục chống đỡ nữa.” Mộc Chính Thịnh lắc đầu. “Nếu con gả cho Phó Cảnh Phi, nhìn có vẻ là tốt, nhưng nếu bị ấm ức gì thì sẽ không ai có thể ra mặt cho con.”
Mộc Lạp Lạp không biết là bởi vì cái gì, có phải là trong khoảng thời gian này Mộc Chính Thịnh biết mình mắc trọng bệnh không còn sống bao lâu nữa, cho nên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời, rốt cuộc tỉnh ngộ một vài thứ. Ví dụ như ông ta áy náy sâu đậm đối với đứa con gái Mộc Lạp Lạp này, ví dụ như ông ta bắt đầu nghĩ lại trong quá khứ mình đã tạo ra bao nhiêu thương tổn đối với Mộc Lạp Lạp, ví dụ như ông ta muốn tạo ra một hoàn cảnh thích hợp hơn cho cô, cho dù ông ta qua đời cũng bảo đảm Mộc Lạp Lạp sẽ không chịu uất ức gì.
Nhưng Mộc Chính Thịnh giải thích nguyên nhân của những hành động này của ông ta.
Giống như ông ta rốt cuộc có lương tâm, không muốn để cho Mộc Lạp Lạp mạo hiểm cưới sau đó bị Phó gia khi dễ, cho nên mới muốn cô và Phó gia huỷ hôn, sau đó tìm cho cô một hôn sự môn đăng hộ đối hơn, dù cho ông ta chết đi, Mộc Lạp Lạp cũng có thể còn địa vị ở nhà chồng.
Đây là suy nghĩ của Mộc Chính Thịnh, còn suy nghĩ như vậy có tác dụng hay không, làm một người hấp hối sắp chết cũng không lo lắng được nhiều như thế.
Đích xác như Mộc Lạp Lạp nghĩ, cái người này suốt đời đều bởi vì lợi ích của gia tộc mà phấn đấu, đã từng thậm chí sẵn lòng hy sinh con gái của mình.
Thế nhưng khi đối mặt với vấn đề sinh tử thì ông ta mới rốt cuộc dừng lại suy nghĩ cuộc sống của mình có cái gì tiếc nuối hay không, hơn nữa sau khi Mộc Lạp Lạp đã giải thích nguyên nhân bị đuổi ra khỏi nhà lúc đó, xác định hết thảy đều chỉ là Mộc Diệp giá hoạ, cán cân trong lòng Mộc Chính Thịnh lập tức giữ thăng bằng.
Trước đây ông ta đều thiên vị Mộc Diệp, bởi vì Mộc Diệp đã ở bên ngoài danh không chính ngôn không thuận rất nhiều năm, ông ta cảm thấy rất áy náy. Cho nên sau khi Mộc Diệp đến thì ông rất hy vọng bồi thường cho Mộc Diệp.
Thật ra Mộc Lạp Lạp là người vô tư, căn bản không có quan tâm lắm Mộc Chính Thịnh đối tốt với ai hơn, cho dù cô nghĩ tới chuyện Mộc Chính Thịnh lầm đường lạc lối mà cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không oán giận ở trên người Mộc Diệp. Nhưng tiếc là Mộc Diệp lại cứ muốn chủ động đụng chạm cô.
Khi Mộc Chính Thịnh thiên vị Mộc Diệp thì lại vô ý hữu ý thấy được rất nhiều chuyện xấu Mộc Lạp Lạp làm. Tuy rằng những chuyện đó đều là quỷ kế của Mộc Diệp, nhưng Mộc Chính Thịnh người làm cha này lại chưa từng muốn đi tìm hiểu chân tướng của chuyện, có thể nói là lúc trước ông ta căn bản không quan tâm.
Nhưng khi Mộc Lạp Lạp giải thích chân tướng của chuyện trong bữa tiệc của Thẩm gia hôm đó, Mộc Chính Thịnh mới coi như có một chút hổ thẹn.
Ông ta không phải là không phát hiện việc làm của Mộc Diệp đối với Mộc Lạp Lạp, ông ta cũng biết nguyên nhân gây ra là hành vi sai đường lạc lối của ông ta. Thế nhưng người đàn ông ích kỷ này lại chưa từng nghĩ tới đi giải quyết, cứ như vậy mà kéo tới bây giờ.
Mộc Chính Thịnh ngã bệnh là chuyện thật lâu lúc trước, nhưng mãi đến khoảng thời gian trước mới đi bệnh viện kiểm tra. Phía bác sĩ cho ra báo cáo ông ta không thể sống mấy năm nữa, thậm chí tế bào ung thư tiếp tục lan rộng, sống chỉ vài tháng. Đến giai đoạn này giải phẫu cùng trị liệu cũng đã vô ích, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị ông ta bắt đầu làm trị liệu, mặc kệ có hữu dụng hay không vẫn phải đấu tranh cuối cùng cho mạng sống.
Dù sao thì Mộc Chính Thịnh vẫn cảm thấy hổ thẹn đối với Mộc Lạp Lạp, muốn bù đắp cho cô, nhưng lại hợp tâm ý của Mộc Diệp, để cho Mộc Diệp lợi dụng Mộc Chính Thịnh nhốt Mộc Lạp Lạp lại.
Mộc Chính Thịnh biết đứa con gái út này của mình làm cái gì, nhưng môi hở răng lạnh, ông ta không muốn phải truy cứu Mộc Diệp.
Tuy nhiên ông ta không truy cứu không có nghĩa là Mộc Lạp Lạp không truy cứu.
Cô tìm chút thời gian khiến cho mình hoàn toàn bình tĩnh lại, thật ra cũng đã nghĩ thông suốt.
Vốn trên thế gian này mạng sống vô thường, mới có thể hôm nay người còn sống rất tốt ngày mai sẽ không còn gặp lại, hết thảy những điều này đều do ông trời định.
Trước kia Mộc Lạp Lạp không tin những thứ này, lại càng không tin thuyết pháp ai cũng có định số, nhưng từ sau khi cô sống lại thì coi như là tin chuyện như vậy. Cho nên chuyện duy nhất người còn sống có thể làm là thật sự quý trọng mỗi một ngày còn sống của mình, không thể phụ ý nghĩa của sinh mệnh.
Chuyện Mộc Chính Thịnh có thể sẽ qua đời đối với Mộc Lạp Lạp mà nói không phải hoàn toàn thờ ơ, thậm chí hơi bị đả kích một chút. Nhưng mà cô lại nghĩ ai mà không chết chứ, cho dù cô có đau buồn cũng không được gì, cùng lắm thì khi Mộc Chính Thịnh còn sống cô sẽ tận hiếu đạo của mình.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Mộc Lạp Lạp không truy cứu Mộc Diệp, tuy rằng Mộc Chính Thịnh nhìn có vẻ như hoàn toàn không có phản ứng.
Mộc Lạp Lạp cũng không ôm kỳ vọng gì đối với Mộc Chính Thịnh, cô chỉ nói: “Cha, ngài yên tâm đi, tôi và Cảnh Phi sẽ luôn ở bên nhau, hơn nữa hôm nay ông nội cũng đã đến đây, là có thể biểu thị tôi ở Phó gia sẽ không phải chịu bất cứ uất ức gì. Có bọn họ, không ai dám không tốt đối với tôi.”
Đến lúc này tất nhiên Mộc Chính Thịnh cũng đã nhìn ra. Phó Cảnh Phi cùng ông cụ Phó – hai nhân vật nặng ký nhất của Phó gia – xuất hiện ở nơi này cũng đủ để biểu đạt thái độ của bọn họ: Mộc Lạp Lạp gả vào Phó gia thì chỉ có cuộc sống tốt hơn, hơn nữa có bọn họ, Mộc gia cho dù không có ông ta cũng sẽ không ngã xuống, thậm chí còn lớn mạnh hơn so với lúc ông ta còn sống.
“Con đã thích… thì tuỳ con đi.” Mộc Chính Thịnh nhượng bộ.
Hơn nữa có ông cụ Phó ở đây, ông ta cũng hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Chuyện ông ta làm lần này nếu không phải có lý do tốt thì e rằng bây giờ Phó Cảnh Phi đã giận tím mặt.
Mộc Lạp Lạp quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi một cái. Anh luôn là như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra đều sẽ yên lặng đứng bên cạnh cô, rõ ràng không nói gì cả nhưng lại cho cô đủ lòng tin.
Phó Cảnh Phi sờ sờ đầu cô: “Tiếp theo còn muốn làm gì?”
Ý tứ những lời này của anh biểu thị anh hết sức ủng hộ thái độ của Mộc Lạp Lạp.
Mộc Diệp ở bên kia sắc mặt nhịn không được tái nhợt vài phần.
“Đã vậy chúng ta lại nói chuyện khác đi, cha.” Mộc Lạp Lạp nói. “Mục đích của ngài coi như là rất tốt đối với tôi, nhưng người em gái thân mến này của tôi lại không phải nghĩ như vậy.”
Kiếp trước Mộc Lạp Lạp thua, hơn nữa thua rất thảm, mất luôn mạng của mình. Nhưng có lẽ là ông trời không muốn thấy cô chết quá thảm, lại cho cô cơ hội một sống lại lần nữa.
Nếu ông trời cũng không muốn thấy cô chết oan uổng, cô làm sao có thể phụ một cơ hội tốt như thế chứ?
Ánh mắt Mộc Diệp phẫn hận nhìn chằm chằm Mộc Lạp Lạp, ngược lại không có tiếp tục trốn ở trên lầu, đi xuống.
Mộc Lạp Lạp nói với Mộc Chính Thịnh: “Cha, ngài và Mộc Diệp đều đã đến rồi, như vậy thì có thể giải thích một chút, tại sao phải khiến tôi và Phó Cảnh Phi tách ra. Còn chuyện tôi bị nhốt lại, tôi đã biết là ngài và Mộc Diệp cùng làm. Nếu ngài muốn giải thích tại sao phải chọn làm như vậy thì tôi sẽ nghe ngài giải thích. Nếu ngài không muốn giải thích thì tôi đây cũng không quan tâm.”
Vẻ mặt của Mộc Chính Thịnh rất lúng túng, bị con gái của mình nói như vậy, mặt mũi của ông ta có thể nói là mất hết. Nhưng bởi vì ông cụ Phó ở đây, ông ta không thể biểu hiện ra bất cứ bất mãn gì.
Rất nhiều người không biết vì sao trước đây Phó gia lại chọn làm thông gia với Mộc gia, nhưng Mộc Chính Thịnh dĩ nhiên là biết. Ông ta đối với ông cụ Phó cũng có e ngại, mặc dù Mộc gia bây giờ là do ông ta làm chủ nhưng vẫn phải chịu nhiều hạn chế, Phó gia chỉ cần khẽ động tay chân là Mộc gia sẽ tan thành mây khói, ông ta phải lo lắng vấn đề này.
Mộc Lạp Lạp nhìn phản ứng của người cha này, vô cùng lạnh lùng nở nụ cười: “Cha, ngài còn do dự cái gì?”
Khí phách ngày thường của Mộc Chính Thịnh đều không thấy nữa, khổ sở liếc mắt nhìn nhau cùng Mộc Diệp, nhưng vẫn không muốn nói ra nguyên nhân.
Mộc Lạp Lạp quay đầu, đứng đối diện với Mộc Diệp đi xuống. Trong ánh mắt của Mộc Diệp nhìn cô tràn đầy căm thù, ngay cả mắt mũi đều có vài phần méo mó.
“Mộc Lạp Lạp… Tôi thật không ngờ chị thoát ra nhanh như vậy.” Mộc Diệp đã không còn cố gắng nguỵ biện nữa. Mộc Lạp Lạp có thể xuất hiện ở đây, còn là cùng với Phó Cảnh Phi và ông cụ Phó, cũng đã chứng minh bọn họ biết được chân tướng của chuyện, mà nơi này cũng không có người ngoài, không cần ả làm bộ.
Mộc Lạp Lạp nhếch miệng cười rực rỡ: “Đương nhiên cô sẽ không ngờ, cô cho là cô thu mua người bên cạnh Phó Cảnh Phi thì có thể vô tư? Tiếc là cô đánh giá quá cao bản thân mình, cô cho rằng kế hoạch hoàn mỹ, nhưng đối với chúng tôi thì trăm ngàn chỗ hở.”
Mộc Diệp nghiến răng nghiến lợi trừng Mộc Lạp Lạp: “Hừ, cô đừng đắc ý quá sớm!”
“Tại sao tôi không đắc ý? Trước đây tôi mắc bẫy của cô nhưng không có nghĩa là sau này tôi cũng sẽ mắc bẫy của cô, bây giờ cô còn có thể làm gì?”
Mộc Diệp gật đầu, trên gương mặt thanh tú xuất hiện vẻ kinh dị: “Được lắm, lần này là cô thắng.”
“Mộc Diệp… Không phải cô cho rằng đây chỉ là một trận thi đấu đơn giản, thắng thua cũng chỉ là canh bạc chứ?”
Mộc Diệp không nói gì, ả ngẩng đầu, mắt lộ vẻ độc ác: “Tôi sẽ không bỏ qua cho cô, Mộc Lạp Lạp.”
“Được, tôi chờ cô.”
Mộc Lạp Lạp trực tiếp hỏi Mộc Chính Thịnh: “Cha, ngài còn không chịu nói ra nguyên nhân?”
Ông cụ Phó uy nghiêm vỗ bàn: “Mộc Chính Thịnh! Mau nói!”
Mộc Chính Thịnh vẫn rối ren, nhìn không ra sự trấn tĩnh cùng trầm ổn của một người làm chủ Mộc gia nữa.
Mộc Diệp đột nhiên bật cười lên: “Mộc Lạp Lạp… Cô đừng cao hứng quá sớm.”
Phó Cảnh Phi yên lặng đứng ở bên cạnh Mộc Lạp Lạp bỗng nhiên ánh mắt lạnh lùng phóng về phía Mộc Diệp, Mộc Diệp liền vô thức lui về sau một bước.
Phải nói là khí thế của Phó Cảnh Phi mạnh hơn, còn ông cụ Phó thì căn bản là lười bố thí ánh mắt cho Mộc Diệp.
Mộc Lạp Lạp nhún nhún vai, rất không hề gì cười rộ lên: “Tôi cho tới bây giờ cũng chưa hề đắc ý, người đắc ý vẫn là cô chứ? Cô bắt đầu từ ngày đến Mộc gia tới giờ đã muốn đuổi tôi ra ngoài, nhưng tiếc là ông trời còn có mắt, không để cho tôi thật sự bị cô đánh đuổi.”
Mộc Chính Thịnh ở đó do dự hồi lâu, đột nhiên vẻ mặt trở nên mệt mỏi, ông ta bụm mặt nói: “Lạp Lạp… Đừng gây gổ với em con nữa, là cha có lỗi với hai đứa.”
Trong lòng Mộc Lạp Lạp đến lúc này cũng không có bất cứ chấn động gì, người cha này của cô hôm nay rốt cuộc muốn ăn năn? Thế nhưng có ích lợi gì? Hồi đó nhịn không được những cám dỗ sai đường lạc lối… Hơn nữa nhiều năm như vậy cũng không hề có biểu hiện áy náy, ngược lại rất hưởng thụ cuộc sống tự do thảnh thơi như vậy.
Thật ra hôm nay Mộc Lạp Lạp tới đây cũng vì muốn nghe chính miệng Mộc Chính Thịnh nói ra nguyên nhân giúp Mộc Diệp đối phó cô. Chờ sau khi tìm được sự thật thì nên xử lý Mộc Diệp như thế nào… Mộc Lạp Lạp nghĩ mình sẽ không nương tay.
“Cha, những lời này ngài không nên nói với tôi, nhưng tiếc là mẹ tôi đã chết, không nghe được những lời này của ngài. Có điều cho dù bà ấy còn sống có lẽ cũng sẽ không tha thứ cho ngài.”
Vẻ mặt Mộc Chính Thịnh càng suy sụp, ông ta bất đắc dĩ lắc đầu, hồi lâu mới nói: “Lạp Lạp, thật ra ba vẫn không có nói cho con biết…”
Nhìn vẻ mặt buồn nản lúc này của Mộc Chính Thịnh, trong lòng Mộc Lạp Lạp căng thẳng chưa từng có, đi tới gần bên cạnh Phó Cảnh Phi.
Phó Cảnh Phi nghiêng mặt, lông mi hạ xuống lộ ra bóng râm dày đặc, anh lập tức đưa tay ôm Mộc Lạp Lạp.
Trong khoảnh khắc đó, trong lòng Mộc Lạp Lạp thật sự nảy sinh ý nghĩ không tốt, nhưng chỉ thoáng qua, cô không kịp nắm chặt.
Tuy nhiên rất nhanh cô đã biết bởi vì cái gì.
Mộc Chính Thịnh thở dài, giọng khàn khàn giống như bánh răng sắt rỉ: “Khoảng thời gian trước cha kiểm tra ra được ung thư gan thời kỳ cuối.”
Khi sáu chữ “Ung thư gan thời kỳ cuối” nhập vào đầu Mộc Lạp Lạp, cô thậm chí còn nghĩ có muốn đi điều tra chuyện này một chút xem có phải thật vậy hay không?
Cô không có lập tức tin tưởng.
Khi đó Mộc Lạp Lạp cảm thấy hết sức đáng buồn. Người này là cha của cô, cũng là người thân nhất của cô trên thế giới này, đương nhiên hiện giờ có lẽ chỉ có thể hình dung trên mặt liên hệ máu mủ, nhưng cũng không thể phủ nhận cho dù cô đã nhìn thấu từ lâu, Mộc Chính Thịnh về mặt máu mủ vẫn là cha của cô.
Nhưng khi người cha này nói ra mình bị ung thư gan thời kỳ cuối, cô chẳng những không có thông cảm mà trái lại còn thấy nghi ngờ.
Làm người một nhà đến tình trạng này, Mộc Lạp Lạp không biết nên hình dung như thế nào.
Mà sau nghi ngờ trong thoáng chốc, lòng Mộc Lạp Lạp lại dâng lên cảm giác bi thương. Nếu Mộc Chính Thịnh thật sự như ông ta nói, mắc ung thư gan thời kỳ cuối, như vậy rất có thể thời gian sống không được bao lâu.
Đến lúc đó, cô sớm đã trở thành người mất mẹ, ngay cả người thân cuối cùng trên đời này cũng không còn nữa… cô không có tính Mộc Diệp vào trong đó.
Đây là loại cảm giác rất kỳ lạ, cho dù Mộc Lạp Lạp đã làm xong mười phần chuẩn bị sau này sẽ không bao giờ trở lại Mộc gia nữa, cũng sẽ không có bất cứ liên quan gì với người cha máu lạnh này của mình.
Nhưng khi ông ta nói ra ông không còn sống lâu nữa, có lẽ là lòng thương người trỗi dậy, vào lúc này Mộc Lạp Lạp đột nhiên không có hận ông như vậy nữa.
Sinh mệnh là thứ rất yếu đuối, bản thân Mộc Lạp Lạp từng chết rồi sống lại một lần cho nên cô biết cảm giác chết là gì. Mà khi một người đang đối diện với cái chết, bẩm tính sẽ mang theo hoảng hốt cùng sợ hãi.
Mộc Lạp Lạp không hề nghĩ tới có một ngày như vậy, cho dù sau này cô sẽ không có bất cứ dính dáng gì với Mộc gia, cũng không hề nghĩ tới Mộc Chính Thịnh sẽ bởi vì bệnh mà chết đi, trên cái thế giới này không bao giờ tìm được tung tích của ông ấy nữa.
Thật giống như chỉ cần ông ta còn sống, cho dù hai người không quan hệ nữa nhưng cũng tốt hơn ông ta chết.
Mộc Lạp Lạp không phải là một người có máu lạnh, chợt biết cha mình bị bệnh… trong lòng cô vẫn có chấn động.
“Ung thư gan thời kỳ cuối… Không thể trị?” Mộc Lạp Lạp không có phát hiện giọng của mình đều run rẩy, cho dù cô giả vờ bình tĩnh nhưng vẫn không cách nào thật sự không liên quan đến sự việc.
Mộc Chính Thịnh nặng nề gật đầu.
Mộc Lạp Lạp vô thức nắm chặt tay Phó Cảnh Phi. Cô dùng sức bấm cổ tay của anh, thật giống như vậy mới có thể khiến cho mình tỉnh táo suy nghĩ một vài thứ.
Bàn tay ấm áp của Phó Cảnh Phi nhẹ nhàng đặt ở trên lưng cô, trong mắt anh một màu đen hun hút nhưng khiến cho Mộc Lạp Lạp cảm thấy an lòng.
Lúc này, Mộc Lạp Lạp nhịn không được nhớ lại chuyện hồi nhỏ, lúc Mộc Chính Thịnh và mẹ của mình vẫn biểu hiện ân ái, bọn họ thường mang cô ra ngoài chơi, thật sự đối với cô như một công chúa.
Khi đó Mộc Lạp Lạp là đứa bé hạnh phúc nhất trên thế giới, bất kể là cưng chiều hay là vật chất cô cũng sẽ không thiếu hụt.
Cô nhớ đến mùa đông đi trượt băng trong công viên, Mộc Chính Thịnh nắm tay cô, là sự bảo vệ mạnh mẽ nhất bên trong thế giới nhỏ bé của cô, cô được Mộc Chính Thịnh để ở trên vai, giống như có được toàn thế giới.
Nhưng chớp mắt cô trưởng thành, những tốt đẹp khi còn nhỏ ấy đã biến mất toàn bộ, thậm chí hướng về phía bóng tối.
Trên thực tế, từ sau khi Mộc Diệp đến Mộc gia, Mộc Lạp Lạp liền mất đi người cha tốt nhất kia, những cưng chiều cho cô cuối cùng đều hoá thành hư không, cô mới biết được thì ra Mộc Chính Thịnh cũng không phải là một người cha tốt.
Thế nhưng lúc này, sau khi Mộc Lạp Lạp biết được ông ta bị bệnh thì trong lòng nhịn không được nổi lên thương hại. Bất kể là bởi vì ông ta đối mặt với bệnh tật vô tình hay là ông ta sắp rời khỏi nhân thế, trong nhất thời Mộc Lạp Lạp không cách nào điều chỉnh được cảm xúc của mình.
“Bởi vì bị bệnh cho nên ngài muốn tôi và Phó Cảnh Phi tách ra?” Mộc Lạp Lạp hít một hơi thật sâu, không nhịn được chất vấn.
“Đến khi cha qua đời… Mộc gia chắc chắn sẽ không như hiện tại, cha chống đỡ toàn bộ Mộc gia nhiều năm qua, sau này cũng không có cách nào tiếp tục chống đỡ nữa.” Mộc Chính Thịnh lắc đầu. “Nếu con gả cho Phó Cảnh Phi, nhìn có vẻ là tốt, nhưng nếu bị ấm ức gì thì sẽ không ai có thể ra mặt cho con.”
Mộc Lạp Lạp không biết là bởi vì cái gì, có phải là trong khoảng thời gian này Mộc Chính Thịnh biết mình mắc trọng bệnh không còn sống bao lâu nữa, cho nên bắt đầu suy nghĩ về cuộc đời, rốt cuộc tỉnh ngộ một vài thứ. Ví dụ như ông ta áy náy sâu đậm đối với đứa con gái Mộc Lạp Lạp này, ví dụ như ông ta bắt đầu nghĩ lại trong quá khứ mình đã tạo ra bao nhiêu thương tổn đối với Mộc Lạp Lạp, ví dụ như ông ta muốn tạo ra một hoàn cảnh thích hợp hơn cho cô, cho dù ông ta qua đời cũng bảo đảm Mộc Lạp Lạp sẽ không chịu uất ức gì.
Nhưng Mộc Chính Thịnh giải thích nguyên nhân của những hành động này của ông ta.
Giống như ông ta rốt cuộc có lương tâm, không muốn để cho Mộc Lạp Lạp mạo hiểm cưới sau đó bị Phó gia khi dễ, cho nên mới muốn cô và Phó gia huỷ hôn, sau đó tìm cho cô một hôn sự môn đăng hộ đối hơn, dù cho ông ta chết đi, Mộc Lạp Lạp cũng có thể còn địa vị ở nhà chồng.
Đây là suy nghĩ của Mộc Chính Thịnh, còn suy nghĩ như vậy có tác dụng hay không, làm một người hấp hối sắp chết cũng không lo lắng được nhiều như thế.
Đích xác như Mộc Lạp Lạp nghĩ, cái người này suốt đời đều bởi vì lợi ích của gia tộc mà phấn đấu, đã từng thậm chí sẵn lòng hy sinh con gái của mình.
Thế nhưng khi đối mặt với vấn đề sinh tử thì ông ta mới rốt cuộc dừng lại suy nghĩ cuộc sống của mình có cái gì tiếc nuối hay không, hơn nữa sau khi Mộc Lạp Lạp đã giải thích nguyên nhân bị đuổi ra khỏi nhà lúc đó, xác định hết thảy đều chỉ là Mộc Diệp giá hoạ, cán cân trong lòng Mộc Chính Thịnh lập tức giữ thăng bằng.
Trước đây ông ta đều thiên vị Mộc Diệp, bởi vì Mộc Diệp đã ở bên ngoài danh không chính ngôn không thuận rất nhiều năm, ông ta cảm thấy rất áy náy. Cho nên sau khi Mộc Diệp đến thì ông rất hy vọng bồi thường cho Mộc Diệp.
Thật ra Mộc Lạp Lạp là người vô tư, căn bản không có quan tâm lắm Mộc Chính Thịnh đối tốt với ai hơn, cho dù cô nghĩ tới chuyện Mộc Chính Thịnh lầm đường lạc lối mà cảm thấy chán ghét, nhưng cũng không oán giận ở trên người Mộc Diệp. Nhưng tiếc là Mộc Diệp lại cứ muốn chủ động đụng chạm cô.
Khi Mộc Chính Thịnh thiên vị Mộc Diệp thì lại vô ý hữu ý thấy được rất nhiều chuyện xấu Mộc Lạp Lạp làm. Tuy rằng những chuyện đó đều là quỷ kế của Mộc Diệp, nhưng Mộc Chính Thịnh người làm cha này lại chưa từng muốn đi tìm hiểu chân tướng của chuyện, có thể nói là lúc trước ông ta căn bản không quan tâm.
Nhưng khi Mộc Lạp Lạp giải thích chân tướng của chuyện trong bữa tiệc của Thẩm gia hôm đó, Mộc Chính Thịnh mới coi như có một chút hổ thẹn.
Ông ta không phải là không phát hiện việc làm của Mộc Diệp đối với Mộc Lạp Lạp, ông ta cũng biết nguyên nhân gây ra là hành vi sai đường lạc lối của ông ta. Thế nhưng người đàn ông ích kỷ này lại chưa từng nghĩ tới đi giải quyết, cứ như vậy mà kéo tới bây giờ.
Mộc Chính Thịnh ngã bệnh là chuyện thật lâu lúc trước, nhưng mãi đến khoảng thời gian trước mới đi bệnh viện kiểm tra. Phía bác sĩ cho ra báo cáo ông ta không thể sống mấy năm nữa, thậm chí tế bào ung thư tiếp tục lan rộng, sống chỉ vài tháng. Đến giai đoạn này giải phẫu cùng trị liệu cũng đã vô ích, nhưng bác sĩ vẫn kiến nghị ông ta bắt đầu làm trị liệu, mặc kệ có hữu dụng hay không vẫn phải đấu tranh cuối cùng cho mạng sống.
Dù sao thì Mộc Chính Thịnh vẫn cảm thấy hổ thẹn đối với Mộc Lạp Lạp, muốn bù đắp cho cô, nhưng lại hợp tâm ý của Mộc Diệp, để cho Mộc Diệp lợi dụng Mộc Chính Thịnh nhốt Mộc Lạp Lạp lại.
Mộc Chính Thịnh biết đứa con gái út này của mình làm cái gì, nhưng môi hở răng lạnh, ông ta không muốn phải truy cứu Mộc Diệp.
Tuy nhiên ông ta không truy cứu không có nghĩa là Mộc Lạp Lạp không truy cứu.
Cô tìm chút thời gian khiến cho mình hoàn toàn bình tĩnh lại, thật ra cũng đã nghĩ thông suốt.
Vốn trên thế gian này mạng sống vô thường, mới có thể hôm nay người còn sống rất tốt ngày mai sẽ không còn gặp lại, hết thảy những điều này đều do ông trời định.
Trước kia Mộc Lạp Lạp không tin những thứ này, lại càng không tin thuyết pháp ai cũng có định số, nhưng từ sau khi cô sống lại thì coi như là tin chuyện như vậy. Cho nên chuyện duy nhất người còn sống có thể làm là thật sự quý trọng mỗi một ngày còn sống của mình, không thể phụ ý nghĩa của sinh mệnh.
Chuyện Mộc Chính Thịnh có thể sẽ qua đời đối với Mộc Lạp Lạp mà nói không phải hoàn toàn thờ ơ, thậm chí hơi bị đả kích một chút. Nhưng mà cô lại nghĩ ai mà không chết chứ, cho dù cô có đau buồn cũng không được gì, cùng lắm thì khi Mộc Chính Thịnh còn sống cô sẽ tận hiếu đạo của mình.
Nhưng như vậy cũng không có nghĩa là Mộc Lạp Lạp không truy cứu Mộc Diệp, tuy rằng Mộc Chính Thịnh nhìn có vẻ như hoàn toàn không có phản ứng.
Mộc Lạp Lạp cũng không ôm kỳ vọng gì đối với Mộc Chính Thịnh, cô chỉ nói: “Cha, ngài yên tâm đi, tôi và Cảnh Phi sẽ luôn ở bên nhau, hơn nữa hôm nay ông nội cũng đã đến đây, là có thể biểu thị tôi ở Phó gia sẽ không phải chịu bất cứ uất ức gì. Có bọn họ, không ai dám không tốt đối với tôi.”
Đến lúc này tất nhiên Mộc Chính Thịnh cũng đã nhìn ra. Phó Cảnh Phi cùng ông cụ Phó – hai nhân vật nặng ký nhất của Phó gia – xuất hiện ở nơi này cũng đủ để biểu đạt thái độ của bọn họ: Mộc Lạp Lạp gả vào Phó gia thì chỉ có cuộc sống tốt hơn, hơn nữa có bọn họ, Mộc gia cho dù không có ông ta cũng sẽ không ngã xuống, thậm chí còn lớn mạnh hơn so với lúc ông ta còn sống.
“Con đã thích… thì tuỳ con đi.” Mộc Chính Thịnh nhượng bộ.
Hơn nữa có ông cụ Phó ở đây, ông ta cũng hoàn toàn không cách nào ngăn cản.
Chuyện ông ta làm lần này nếu không phải có lý do tốt thì e rằng bây giờ Phó Cảnh Phi đã giận tím mặt.
Mộc Lạp Lạp quay đầu nhìn Phó Cảnh Phi một cái. Anh luôn là như vậy, bất kể chuyện gì xảy ra đều sẽ yên lặng đứng bên cạnh cô, rõ ràng không nói gì cả nhưng lại cho cô đủ lòng tin.
Phó Cảnh Phi sờ sờ đầu cô: “Tiếp theo còn muốn làm gì?”
Ý tứ những lời này của anh biểu thị anh hết sức ủng hộ thái độ của Mộc Lạp Lạp.
Mộc Diệp ở bên kia sắc mặt nhịn không được tái nhợt vài phần.
“Đã vậy chúng ta lại nói chuyện khác đi, cha.” Mộc Lạp Lạp nói. “Mục đích của ngài coi như là rất tốt đối với tôi, nhưng người em gái thân mến này của tôi lại không phải nghĩ như vậy.”
/202
|